• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (6 Viewers)

  • Chương 806-810

Chương 806 Hầu Phi khiêu khích (1)

Thứ hai, huyền lực bên trong cơ thể của bọn họ, đều bị hạn chế nghiêm trọng, gần như rất khó có thể điều động.

Hai điểm này, vẫn không tính là gì cả.

Mấu chốt là cuối cùng, trong Lam Quang Cảnh này, khắp nơi đều là dải ánh sáng bảy màu chớp động ở trong hư vô. Một khi bị quét trúng, bọn họ sẽ bị đào thải loại bỏ.

- Đáng chết, đi tới cho ta!

Ở trong Lam Quang Cảnh giống như keo dính người này, từng võ giả đều gầm thét giận dữ, hai tay đánh vào hư không trước mặt. Thậm chí không ít người đều lấy ra vũ khí của từng người, nỗ lực ở trước người, chém ra một con đường.

Không thể không nói, phương pháp này vô cùng có hiệu quả. So với bọn họ không ngừng nỗ lực vọt tới trước, dùng ít sức hơn rất nhiều. Nhưng bước chân bọn họ vẫn nặng nề.

Từ bên ngoài nhìn lại, từng võ giả ở trong Lam Quang Cảnh, lại giống như trên lưng mang theo vỏ rùa nặng nề. Mỗi một người đi thong thả, giống như gặp phải vũng bùn lầy.

Một tuyển thủ đã ngoài hai mươi tuổi, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía bên trái, chỗ có dải ánh sáng bảy màu hiện lên.

- Không tốt. Nhanh!

Hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng. Thân thể hắn cứng rắn hoạt động tiến về phía trước nửa thước, liều chết tránh khỏi dải ánh sáng bảy màu.

Hắn há miệng thở phì phò từng hơi, gương mặt đỏ lên. Ngay cả lực bú sữa mẹ hắn cũng đã sử dụng ra. Toàn thân đổ mồ hôi giống như mưa, suy yếu không thôi.

Nhìn về phía trước, hắn cười khổ không thôi.

Khoảng cách ngàn mét, hắn mới đi được hơn mười thước mà thôi.

Chỉ có điều...

Hắn đã coi như là may mắn.

Ở chỗ cách hắn không xa, một gã tuyển thủ khác lại không có vận tốt như hắn. Cho dù đã dùng hết toàn lực, người đó vẫn bị dải ánh sáng bảy màu quét trúng, trong nháy mắt truyền tống ra ngoài Lam Quang Cảnh.

Thất bại!

Ầm! Ầm! Ầm!...

Bên ngoài Lam Quang Cảnh, từng tuyển thủ, rơi xuống trên mặt đất, bị đào thải ra khỏi đó.

Ầm! Ầm! Ầm!...

Trong Lam Quang Cảnh, từng tuyển thủ lại điên cuồng thi triển lực lượng mạnh nhất của mình, khó nhọc tiến về phía trước.

- Vòng sát hạch thứ hai này cũng quá khó khăn đi?

- Tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có bao nhiêu người có thể thông qua sát hạch?

- Đây là sát hạch của Lam Quang Cảnh sao? Đáng sợ!

gia trưởng và các võ giả ở bên ngoài nhìn Lam Quang Cảnh, tất cả đều thì thào tự nói. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Mà những học viên cũ, trong lòng cũng tồn tại sự kiêng kỵ. Bọn họ cảm thấy may mắn, thời điểm bản thân mình năm đó sát hạch, không gặp phải hạng mục sát hạch biến thái như vậy.

Lúc này thời gian còn chưa tới nửa nén hương, đã có gần nghìn người bị đào thải loại bỏ. Trong đó một người đi ở đằng trước, cũng chỉ là ở trong Lam Quang Cảnh ngàn mét, đi qua được khoảng hai trăm mét mà thôi.

Chỉ là một phần năm khoảng cách, lại có hơn một nghìn người bị đào thải. Xác suất đào thải như vậy, quả thực có thể nói là biến thái.

Ngay vào lúc này...

- Được rồi, thời gian một nén nhang đã qua. Những tuyển thủ lúc trước ở vòng sát hạch thứ nhất, đạt được thời gian từ một canh giờ đến hai canh giờ, tiến vào Lam Quang Cảnh.

Âm thanh vang dội của Thanh Phong, lại vang lên ở trong thiên địa.

Những tuyển thủ tạm thời còn chưa có tiến vào Lam Quang Cảnh, thấy rõ dáng vẻ thảm khốc của những người lúc trước, đã sớm kinh hồn bạt vía. Hiện tại nghe được âm thanh của Thanh Phong, tâm thần mỗi người đều run lên.

- Diệp thiếu, ta đi vào trước.

Trên mặt La Thành cũng lộ ra vẻ khẩn trương.

Có thể không khẩn trương được sao? Đợt sát hạch thứ hai này, so với vòng thứ nhất, chỉ từ mắt thường nhìn thôi, đã thấy khó khăn lại không nhỏ hơn tí tẹo nào.

- Không cần khẩn trương.

Diệp Huyền vỗ nhẹ vào vai của La Thành, chậm rãi truyền âm nói:

- Nhớ kỹ, nếu như tốc độ không nhanh được, vậy cứ làm đâu chắc đấy. Còn nữa. Chú ý dải ánh sáng bảy màu bên trong, ngay từ lúc đầu cách bên cạnh ngươi chừng mười thước.

- Cuối cùng, ngươi tốt nhất đi dọc theo vết tích người khác đi qua, tiến về phía trước, áp lực sẽ phải nhỏ hơn một chút.

Diệp Huyền tùy ý nhìn mấy lần, liền nhìn ra một ít manh mối, nêu ra một ít cho La Thành biết.

Hắn có thể giúp được, cũng chỉ có những điều này. Về phần cuối cùng có thể thông qua hay không, tất cả còn phải xem bản thân La Thành làm thế nào.

La Thành gật đầu, một đầu xông vào trong Lam Quang Cảnh.

Oong!

Vừa tiến vào trong đó, bước chân của hắn nhất thời thoáng dừng lại một chút. Đồng thời huyền lực trong cơ thể, cũng nhanh chóng ngưng tụ lại.

Nhưng hắn cũng không khẩn trương. Hắn hít sâu một hơi, dựa theo điều Diệp Huyền nêu lên lúc trước, hết sức chăm chú đi về phía trước.

Ban đầu, đối với những điều Diệp Huyền nêu lên, hắn cũng không ôm hi vọng gì.

Nhưng càng đi tới, hắn lập tức lại chấn động kinh ngạc phát hiện, nhắc nhở của Diệp Huyền trước đó, quả thực giống như Thần Lai Chi Bút.

Bởi vì trải qua quan sát, hắn hoảng sợ phát hiện, những dải ánh sáng bảy màu vốn cách hắn chừng mười thước, bất kể ngay từ lúc đầu là tung bay về phương hướng nào, cuối cùng gần như đều sẽ gặp phải ở phạm vi rất gần hắn.

Trái lại là những dải ánh sáng bảy màu vốn cách hắn chỉ có hai ba thước, hình như sẽ va chạm tới hắn, cuối cùng trái lại cách hắn càng lúc càng xa.

- Diệp thiếu quả thực quá lợi hại. Thậm chí ngay cả quy luật của dải ánh sáng bảy màu, cũng bị hắn lục lọi ra được!

Trong lòng La Thành khó nén được tâm tình kích động.

Trong Lam Quang Cảnh, giống như đi trên băng mỏng. Hắn không ngừng tiến về phía trước. Rất nhanh, hắn lại vượt qua không ít võ giả tiến vào trong đó ngay từ đầu.

Chớp mắt, lại là thời gian nửa nén hương trôi qua.

- Hiện tại, mời một nhóm tuyển thủ cuối cùng, tiến vào Lam Quang Cảnh.

Thanh Phong ầm ầm mở miệng.

Bất chợt!

Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, chỉ thấy một đạo lưu quang, chợt lại xông vào trong Lam Quang Cảnh.

Bóng đen này sau khi tiến vào Lam Quang Cảnh, cũng không như những võ giả khác trước đó, mỗi bước đều khó khăn. Trái lại bởi vì tốc độ cực nhanh, đi về phía điểm cuối.

- Tốc độ thật nhanh.

- Người kia là ai? Như vậy cũng quá nhanh đi. So với tuyển thủ trước đó, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần.

- Là Hầu Phi, là Hầu Phi kia.

- Hóa ra là hắn. Hắn làm sao có thể nhanh như vậy được. Đáng sợ, đáng sợ!

Không ít võ giả và các học viên cũ ở bên ngoài quan sát, tất cả đều là trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt chấn động kinh ngạc nói.

Thật sự tốc độ của Hầu Phi quá nhanh. Từ khi Thanh Phong vừa dứt lời, đến lúc mọi người chấn động kinh ngạc thốt ra lời, thời gian cũng chỉ có ba bốn lần hít thở. Hầu Phi không ngờ đã xông ra hai ba mươi thước.
Chương 807 Hầu Phi khiêu khích (2)

Nếu như là ở bên ngoài, tốc độ như vậy, bất kỳ một võ sĩ nhất giai nào cũng có thể làm được. Nhưng ở trong Lam Quang Cảnh, tốc độ này lại khiến cho người ta chấn động kinh ngạc.

Điều càng khiến cho người khác chấn động kinh ngạc chính là, một dải ánh sáng bảy màu, chẳng biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh thân Hầu Phi, nhẹ nhàng cắt qua.

Hầu Phi này mắt thấy sẽ bị quét trúng. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, thân thể của hắn mạnh lắc một cái, không ngờ trong nháy mắt đã lướt qua dải ánh sáng bảy màu.

- Hầu Phi này nhất định đã sớm biết được dải ánh sáng bảy màu này sẽ xuất hiện ở nơi này. Nếu không tuyệt đối sẽ không né tránh được nhanh như vậy.

Vô số võ giả đều sợ tới ngây người.

- Không được. Hầu Phi này ở trong thời gian một nén hương nửa ngắn ngủi, tìm được quy luật của dải ánh sáng bảy màu. Nhãn lực của hắn, vô cùng mạnh mẽ.

Ngay cả lão nhân Thanh Phong, trong con ngươi cũng hiện lên một sự kinh ngạc, lộ ra vẻ tán thưởng.

Cái gọi là sát hạch, đó là nhất định phải có biện pháp giải quyết. Chỉ có điều sát hạch Lam Quang Cảnh, đặc biệt khó khăn mà thôi. Thanh Phong có thể tìm ra được quy luật trong đó, nghiễm nhiên là người xuất sắc trong nhóm tất cả những người sát hạch này.

Trước mắt bao nhiêu người, Hầu Phi đang nhanh chóng đi về phía trước chừng mấy chục thước, trên đường đi, hắn đột nhiên nghiêng đầu.

Ánh mắt hắn vừa lúc nhìn về phía chỗ của Diệp Huyền. Trong ánh mắt lộ ra một tia khiêu khích.

Trong vòng sát hạch thứ nhất trước đó, hắn tiếc hận khi bại bởi Diệp Huyền. Hắn vô cùng tự tin. Trong lòng hắn tất nhiên cảm thấy rất khó chịu. Vòng khảo sát thứ hai, hắn biểu hiện như vậy, mục đích chính là một, muốn quyết tranh cao thấp với Diệp Huyền một lần.

Hành động này của Hầu Phi, lập tức khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hưng phấn.

- Hầu Phi lộ ra bộ dạng như vậy, dướng như là muốn phân chia cao thấp với Diệp Huyền.

- Vòng sát hạch thứ nhất trước đó, Diệp Huyền lấy thành tích ba canh giờ, thu được vị trí đầu tiên. Nhưng Hầu Phi chỉ đạt tới hai canh giờ rưỡi. Xem ra hắn đối với chuyện Diệp Huyền đứng ở trên đầu mình, rất không phục.

- Thật thú vị, rất thú vị.

- Không biết Diệp Huyền này, có thể ứng chiến hay không.

Mọi người bàn luận ầm ĩ, kích động không thôi.

Ngay cả lão nhân Thanh Phong, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn cũng rất hiếu kỳ, ở vòng sát hạch thứ hai này, Diệp Huyền rốt cuộc sẽ có biểu hiện thế nào.

Khiêu khích sao?

Trong lòng Diệp Huyền thầm cười nhạt.

Hầu Phi này thật sự có thiên phú. Cho dù là ở trong hoàn cảnh giống như Huyền Vực vậy, cũng chưa chắc sẽ không có tiếng tăm gì.

Chỉ có điều hắn muốn so tài cùng mình, điều này cũng không tránh khỏi quá tự đại.

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi liếc nhìn quan chủ khảo Thanh Phong.

- Đã như vậy, lại thể hiện ra một ít thiên phú của ta vậy.

Khóe miệng Diệp Huyền cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt.

Diệp Huyền hiểu rất rõ. Tuy rằng trước đó Cuồng Chiến bị đánh lui, nhưng lấy tính cách của Cuồng Chiến, không có khả năng hắn sẽ từ bỏ ý định. Lần tiếp theo, khi Cuồng Chiến đến, rất có thể sẽ có càng nhiều cường giả của Huyền Cơ Tông hơn nữa.

Hôm nay, mình còn chưa đủ khả năng để đối đầu với Huyền Cơ Tông. Như vậy biện pháp duy nhất, lại là dựa vào học viện Lam Quang.

Nếu muốn học viện Lam Quang ra tay vì bản thân mình, phải lộ ra đầy đủ thiên phú.

- A!

Tâm niệm đến đang lên đến đó, Diệp Huyền đột nhiên xông vào trong Lam Quang Cảnh.

Vù!

Thân thể Diệp Huyền chợt rơi vào trong sự đè ép của keo dính người. Nhưng trên mặt hắn lại là một mảnh yên tĩnh. Trên mặt đất, hai chân nhanh chóng giẫm lên ra một mảnh huyễn ảnh.

Vèo vèo vèo!

Trong áp lực khủng khiếp của Lam Quang Cảnh, Diệp Huyền lại giống như một chiếc thuyền buồm vượt mọi chông gai, ở trên mặt biển, lao nhanh giống như tên bắn.

Tốc độ kia cực nhanh, khiến cho đồng tử của tất cả mọi người đều co lại.

- Tốc độ thật nhanh.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Chỉ trong thời gian mười mấy lần hít thở, Diệp Huyền đã đuổi kịp Hầu Phi đi trước một bước.

- Không, không có khả năng!

Trong ánh mắt Hầu Phi mang theo vẻ khó tin. Hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng lao về phía trước.

Hai tay Hầu Phi đặt ở trước người hình thành một huyễn ảnh. Từng dòng huyền lực dâng trào, ở phía trước bổ ra từng lỗ thủng, giảm bớt sức cản để hắn đi về phía trước.

Nhưng tất cả chỉ là vô dụng!

Mặc cho Hầu Phi cố gắng như thế nào, biểu tình của Diệp Huyền vẫn bình thản vô cùng.

Điều càng làm cho mọi người cảm thấy sởn tóc gáy chính là, Diệp Huyền ở trong Lam Quang Cảnh, căn bản không có lợi dụng hai tay xé rách đè ép phía trước. Mà hắn lại vùi đầu bay vút đi, lại giống như sự ngăn cản ở phía trước, đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có gì khác biệt so với bình thường.

Đây quả thực là chuyện vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

- Gặp quỷ rồi. Vì sao tiểu tử này ở trong Lam Quang Cảnh này, căn bản giống như không có áp lực gì vậy?

- Nhìn vẻ mặt của hắn, giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ. Tại sao có thể như vậy được?

- Chẳng lẽ sức cản của Lam Quang Cảnh này đối với hắn mà nói, căn bản không có tác dụng gì quá lớn hay sao? Hay là huyền lực của hắn, căn bản không nhận sự đè ép của Lam Quang Cảnh?

- Không thể nào đâu? Luận về tu vi, ta cũng là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng, so với hắn không kém là bao nhiêu. Nhưng mỗi khi đi một bước, đều cảm thấy mỗi bước khó khăn. Diệp Huyền này cũng quá thoải mái đi?

- Hắn rốt cuộc có phải là một võ giả hay không. Tại sao ta lại có cảm giác hắn giống như là một con yêu thú hóa thành hình người vậy!

Nhìn thấy được Diệp Huyền này đấu đá lung tung, tư thế hoàn toàn không có gặp khó khăn gì, bất luận là học viên cũ, học viên mới, hay là những võ giả của Lam Quang Thành, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt.

- Thật hay cho một Huyền Diệp. Lhông biết hắn tu luyện chính là loại công pháp luyện thể nào, có thể dễ dàng xé rách lực lượng của Lam Quang Cảnh, khủng khiếp đến kinh người.

Chỉ có một vài cường giả đứng ngoài xem, khôn ngoan lén nhìn ra được một tia manh mối. Cũng không phải huyền lực của Huyền Diệp này, không bị Lam Quang Cảnh đè ép. Mà là lực lượng của Huyền Diệp này quá mức khủng khiếp. Cho dù hắn bị mất đi huyền lực, cũng đủ để dễ dàng phá thủng đè ép của Lam Quang Cảnh.

Lực lượng như vậy đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của Vũ Tông ngũ giai. Cho dù là một ít Vũ Tôn lục giai, cũng không nhất định nắm giữ được.
Chương 808 Bia lưu danh (1)

Ba!

Diệp Huyền ở trong Lam Quang Cảnh, giống như tiến vào chỗ không người. Vô số dải ánh sáng bảy màu lóe lên ở bên cạnh hắn, nhưng lại không có một cái nào có thể chạm tới chéo áo của hắn.

Thời gian chỉ có một lát, Diệp Huyền ở trong Lam Quang Cảnh giống như keo dính người này, cứng rắn tạo ra một thông đạo hình người, lướt qua khoảng cách ngàn mét.

Vèo!

Vỗ nhẹ vào góc áo, Diệp Huyền đứng ở một góc nghiêng khác của Lam Quang Cảnh, vẻ mặt thoải mái thản nhiên.

Xôn xao!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó phát ra một tiếng nổ thật lớn.

Tất cả mọi người chấn động nhìn cảnh tượng như vậy. Từ khi cuộc sát hạch bắt đầu đến bây giờ, đã qua hơn một nén hương.

Luận về thời gian, nhóm người đầu tiên tiến vào, tuyệt đối là nhiều nhất. Đám người Diệp Huyền bọn họ một nhóm người cuối cùng tiến vào, lại là ít nhất.

Nhưng kết quả lại là...

Đến bây giờ, nhóm người đầu tiên tiến vào, còn chưa có một người nào thông qua Lam Quang Cảnh này. Diệp Huyền tiến vào cuối cùng, lại là người đầu tiên thông qua Lam Quang Cảnh. Đối lập mãnh liệt như vậy, khiến tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Đều là người thông qua cửa sát hạch thứ nhất, lẽ nào chênh lệch giữa bọn họ, thật sự lớn như vậy sao?

Không ít người, trong lòng cảm thấy khó có thể tiếp nhận được.

Chỉ có những học sinh cũ kia, mỗi một người nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.

Ở trong mắt người khác, chênh lệch giữa thiên tài cùng thiên tài, có thể cũng không lớn.

Nhưng những học viện cũ của học viện Lam Quang như bọn họ, lại hiểu rõ rất sâu sắc. Có đôi khi, gữa thiên tài, cũng phân ra đẳng cấp.

Đừng nói là Diệp Huyền bọn họ những người còn chưa có gia nhập sát hạch của học viện Lam Quang. Cho dù là học viên trong học viện Lam Quang, cũng có phân chia ra thiên tài và tài năng tầm thường.

Giống như học viên cũ trước đó. Năm đó thời điểm hắn nhập học, ở vòng sát hạch thứ nhất, hắn lấy thực lực ngũ giai nhất trọng, chỉ kiên trì được hơn một canh giờ.

Mà người bằng hữu vào cùng năm với hắn kia, lại kiên trì được hai canh giờ rưỡi.

Hai năm sau, hắn chỉ là thành Vũ Tông ngũ giai tam trọng, là học viên ngoại viện của học viện.

Mà bằng hữu của hắn, lại trở thành học viên nội viện lục giai nhị trọng. Phương diện chênh lệch này, khác biệt một trời một vực.

Sau khi Diệp Huyền thông qua Lam Quang Cảnh không bao lâu.

Vèo!

Một bóng người xẹt qua. Hầu Phi cũng nhanh chóng thông qua Lam Quang Cảnh. Sau khi hắn thông qua, đôi mắt của hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Hắn thật sự không nghĩ tới, ở trong vòng sát hạch thứ hai này, hắn vẫn thua Diệp Huyền.

Một vòng sát hạch trước, hắn thua, còn có thể quy kết là hắn không biết thời gian Diệp Huyền kiên trì được, cho nên có chút thả lỏng, cũng không dốc hết toàn lực.

Nhưng ở vòng sát hạch này, hắn rõ ràng đi trước một bước, lại trơ mắt nhìn Diệp Huyền nhanh chóng vượt qua mình. Loại cảm giác này, khiến hắn bị công kích rất sâu sắc.

- Đáng giận.

Hầu Phi nắm chặt hai tay, trong con mắt có phần không cam lòng.

Sau khi Diệp Huyền và Hầu Phi thông qua sát hạch, tiếp theo, trong các học viên còn lại cũng dần dần có người thông qua Lam Quang Cảnh.

Người thứ ba thông qua này, lại là Hạ Thất Tịch.

Nàng có chút khó có thể tin nổi nhìn hai tay của mình.

Người khác ở trong Lam Quang Cảnh, huyền lực trong cơ thể đều bị đè ép nghiêm trọng. Nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện, huyền lực của mình lại vẫn có thể thong thả vận chuyển.

Không chỉ như thế, ngoại trừ huyền lực ra, thân thể của nàng ở trong Lam Quang Cảnh bị đè ép, cũng không phải là quá lớn.

- Long Nguyên Kinh Thế Quyết, là Long Nguyên Kinh Thế Quyết do gia gia cho ta!

Trong lòng Hạ Thất Tịch thầm thì thào nói. Lúc trước, bởi vì không nàng dám bộc lộ ra Long Nguyên Kinh Thế Quyết, cho nên tốc độ cũng không phải đặc biệt nhanh. Vằng không thời gian nàng thông qua, còn muốn thu nhỏ lại hơn nữa.

- Chỉ có điều, bởi vì Long Nguyên Kinh Thế Quyết, huyền lực trong cơ thể ta vẫn thong thả vận hành. Nhưng Lam Quang Cảnh này đối với cơ thể của ta, vì sao lực áp bách cũng không phải quá lớn?

Đôi mắt của Hạ Thất Tịch lóe ra ánh sáng chói lòa, lộ ra một tia nghi ngờ.

Ba người Diệp Huyền, Hầu Phi, Hạ Thất Tịch xem như là trận doanh đứng đầu.

- Xem ra trong lần này, thiên tài không ít.

Lão nhân Thanh Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại mỉm cười.

Đó là một loại nụ cười hứng phấn khi khám phá ra hạt giống tốt.

Sau khi Hạ Thất Tịch thông qua.

Tiếp theo là đến đám người Tiếu Bình, Vân Ngạo Tuyết bọn họ. Mỗi người theo sát phía sau, thông qua Lam Quang Cảnh.

Cuối cùng sau khi nửa canh giờ kết thúc, khoảng chừng có hơn ba trăm học viên, thành công thông qua Lam Quang Cảnh. Còn lại hơn hai nghìn sáu trăm người, tất cả đều bị đào thải.

- Vòng sát hạch Lam Quang Cảnh thứ hai này, số lượng người thông qua là ba trăm bảy mươi sáu người. Chúc mừng mọi người, bây giờ vẫn mong mọi người nghỉ ngơi một lát. Sau nửa canh giờ, chúng ta sẽ bắt đầu vòng thứ ba. Cũng chính là một vòng sát hạch cuối cùng.

Vù!

Những tuyển thủ thông qua đợt sát hạch thứ hai này, tất cả đều thở phào một hơi thở. Bọn họ ngã ngồi ở chỗ đó, trên mặt lộ ra một tia ánh sáng vui mừng. Mỗi một người đều vội vàng điều tức khôi phục.

Mà điều này, những tuyển bị thất bại trong vòng sát hạch này, lại lộ ra vẻ mặt chán nản.

Sau nửa canh giờ.

- Hiện tại, mong tất cả tuyển thủ thông qua sát hạch đi theo ta.

Thanh Phong quát to một tiếng. Tất cả tuyển thủ đang khoanh chân nghỉ lấy sức chợt giật mình tỉnh giấc.

Mọi người đều đi theo Thanh Phong, đi về phía sau sân luyện võ.

Phía sau sân luyện võ là một ngọn núi màu đen. Nơi này là ngọn núi phía sau học viện Lam Quang. Mọi người mới vừa vào đi, một tấm bia đá màu đen đứng vững, lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tấm bia đá màu đen này cao khoảng chừng trăm thước, chiều rộng gần nghìn thước. Chỉ thấy phía trên, có tất cả những cái tên lớn nhỏ, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc cao hoặc thấp khắc sâu ở phía lên. Tỏng cộng có khoảng chừng hơn một vạn cái tên.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã khiến cho người ta một loại cảm giác vô cùng chấn động.

- Các vị, vòng sát hạch thứ ba này, chính là bia sát hạch lưu danh.

Thanh Phong đứng ở phía trước tấm bia đá màu đen, quay về phía mọi người lạnh lùng nói:

- Học viện Lam Quang chúng ta, mỗi một lần sát hạch chiêu sinh, một vòng cuối cùng đều sát hạch ở trên bia lưu danh này.

- Một vòng sát hạch này, không có quy tắc gì cả. Các ngươi sát hạch chính là, ở trên bia lưu danh này lưu lại tên của mình.
Chương 809 Bia lưu danh (2)

- Nhìn thấy được gợn sóng trên tấm bia đá này không. Đây là đường mười thước. Cửa ải này, không tỉ lệ đào thải cố định. Mỗi người các ngươi có một lần cơ hội. Chỉ cần các ngươi có thể ở trên đường mười thước này, lưu lại tên của ngươi, liền có thể trở thành một phần tử của học viện Lam Quang.

- Nói cách khác, nếu như ba trăm bảy mươi sáu người các ngươi đều có thể lưu lại tên ở trên đường mười thước, như vậy tất cả mọi người, đều có thể gia nhập học viện Lam Quang. Nhưng đồng dạng, nếu như các ngươi không có một ai có thể lưu lại tên, lần sát hạch chiêu sinh này, chúng ta một người cũng sẽ không nhận.

- Nhưng, ở trong quá trình lưu danh, các ngươi không được sử dụng bất kỳ vũ khí nào, phải dùng ngón tay lưu danh.

- Hiện tại, các ngươi có thời gian một nén nhang, cảm ứng khí tức của tấm bia đá. Sau một nén nhang, bắt đầu sát hạch. Trình tự sát hạch dựa theo thành tích của đợt khảo sát thứ hai để tiến hành. Người tuyển thủ cuối cùng ra khỏi Lam Quang Cảnh, sẽ là người đầu tiên tiến hành sát hạch.

Sau khi Thanh Phong nói xong lời này, chính là lẳng lặng đứng ở một bên.

lLu danh ở trên bia lưu danh sao?

Tất cả mọi người đều ngửa đầu, nhìn tấm bia đá màu đen thật lớn ở phía xa này.

- Độ cao mười thước này không khó lắm.

- Bất kỳ một Thiên Vũ Sư tứ giai nào, chỉ cần toàn lực nhảy lên một cái, là có thể đạt được độ cao mười thước. Về phần lưu danh ở trên vách đá, càng đơn giản hơn. Chắc hẳn võ sư nhị giai, cũng có thực lực này đi?

- Sẽ không có đơn giản như vậy đâu. Bằng không cũng sẽ không sử dụng làm vòng sát hạch thứ ba.

- Ừ, tất cả mọi người cẩn thận một chút. Nhưng dù như thế nào đi nữa, căn cứ vào thông lệ cũ của khoá trước, học viện Lam Quang không có một lần chiêu sinh nào là thấp hơn một trăm. Tối đa là một lần, thậm chí đạt tới ba trăm người. Cho nên một vòng này tỷ số thông qua cũng sẽ không thấp.

- Không sai. Vừa rồi các ngươi không nghe được những học sinh cũ kia bàn luận sao? lần này, thực lực của chúng ta vô cùng nghịch thiên. Thời điểm ở khảo sát đợt thứ hai, Huyền Diệp với ba canh giờ thậm chí phá kỷ lục ghi lại của học viện Lam Quang trong mấy năm gần đây. Cho nên lần này, số lượng người thông qua sát hạch chắc hẳn cũng sẽ rất nhiều.

- Ba trăm bảy mươi sáu người, ta chắc hẳn có thể là người ở lại. Chí ít là hơn hai trăm, thậm chí có khả năng tới gần ba trăm người qua được vòng sát hạch này.

- Nói như vậy, trong những người chúng ta, có tám mươi phần trăm đều có thể đi vào học viện Lam Quang sao?

- Rất có thể. Hơn nữa nếu như ta không đoán sai, bia lưu danh này, càng lên cao, độ khó càng cao. Cho nên chúng ta bảo hiểm chút, chỉ cần vừa qua khỏi đường này, liền lưu tên lại là được.

- Ha ha, ý kiến hay.

- Một cái tên cao nhất này, khoảng chừng hơn bảy mươi thước. Ta cũng không tin, ta ở chỗ mười thước cũng không để lại tên.

Không ít tuyển thủ đều bàn luận ầm ĩ. Trên mặt bọn họ cũng thoáng hiện ra vẻ khẩn trương.

Vừa Thanh Phong đã nói, đây đã là một vòng cuối cùng trong sát hạch nhập học của học viện Lam Quang. Chỉ cần thông qua, lại có thể trở thành học viên của học viện cường đại nhất ở bình nguyên Mộng Cảnh... Học viện Lam Quang này. Điều này khiến cho trong lòng bọn họ, làm sao có thể không khẩn trương cho được?

Một vòng sát hạch cuối cùng này, quan hệ tới vận mệnh và tiền đồ của bọn họ trong tương lai.

Chỉ là khẩn trương thì khẩn trương, trên mặt phần lớn mọi người, vẫn có sự tự tin nồng đậm.

- Ngươi nhìn vẻ mặt của bọn họ, những tuyển thủ ày, chắc hẳn có không ít người, chưa từng để cái bia lưu danh này ở trong lòng đi?

Trong con ngươi của một vài học viên cũ đều tuôn ra sắc thái muốn xem kịch vui.

- Tạm thời để cho bọn họ đắc ý một hồi. Chờ thêm một thời gian nữa sẽ đến phiên bọn họ khảo nghiệm. Chắc hẳn bọn họ sẽ buồn bực.

- Muốn lưu danh ở trên bia lưu danh, không dễ dàng.

Từng tên học viên cũ đều mỉm cười nói.

Diệp Huyền cũng thoáng tập trung đôi mắt nhìn vào tấm bia đá trước mặt. Ngay từ lúc đầu hắn còn không có cảm thấy cái gì. Nhưng khi tiến tới gần tấm bia đá này khoảng chừng trăm thước, hắn lập tức đã cảm giác được một khí tức uy áp hùng hậu đè ép qua, giống như trên người cõng một ngọn núi nhỏ.

- Tấm bia đá này không ngờ ẩn chứa một uy áp đáng sợ như thế. Tuyệt đối không giống bình thường.

Diệp Huyền không khỏi âm thầm kinh ngạc, trong lòng đồng thời cũng có phần mong đợi.

Lam Quang Cảnh, bia lưu danh, kiểu dạng kiểm tra này khiến cho Diệp Huyền phát sinh hứng thú nồng hậu đối với học viện Lam Quang,.

Học viện có thể thiết lập ra hạng mục sát hạch như vậy, các loại tài nguyên và biện pháp tu luyện bên trong, cũng có thể khiến người ta vui mừng bất ngờ vạn phần.

- Đã đến giờ. Bắt đầu kiểm tra.

Khi âm thanh uy nghiêm của Thanh Phong lại một lần nữa vang lên, một thiếu niên ngoài hai mươi tuổi, là người đầu tiên đi tới trước chỗ tấm bia đá trăm thước.

Sắc mặt người này lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào bia lưu danh phía trước, thân hình chợt xông mạnh về phía trước.

Vèo vèo vèo!

Sau khi hắn tiến vào trong phạm vi của tấm bia đá, thân hình rõ ràng thoáng lắc một cái. Diệp Huyền biết, đây là bởi vì hắn bị uy áp của bia lưu danh ảnh hưởng. Nhưng rất nhanh, người này đã điều chỉnh được. Toàn thân hắn giống như một con con báo nhanh nhẹn, mấy bước đi ra, chính là bay vút đến phía trước bia lưu danh màu đen.

- Lên!

Hắn quát khẽ một tiếng, toàn thân giống như chim én tung bay lên cao. Thân hình hắn trở nên mờ ảo, mềm nhẹ vô cùng. Trong nháy mắt hắn lại bay đến phía trên đường mười thước của bia lưu danh, Giống như một chiếc lá nhẹ nhàng chao lượn. Nhìn dáng vẻ của hắn hoàn toàn không có chút tốn sức nào.

- Động tác thật duyên dáng.

- Lực bạo phát hoàn mỹ.

- Thực sự kinh người.

Không ít người đều phát ra lời thán phục.

Đợt sát hạch vòng thứ nhất và vòng thứ hai của học viện Lam Quang đều đang khảo nghiệm nền tảng căn bản nhất của tuyển thủ. Bởi vậy mỗi một tuyển thủ ở đây có thực lực chiến đấu thật sự như thế nào, từ trước tới nay đều chưa từng biểu hiện qua.

Ngay từ lúc đầu, ở vòng khảo sát thứ hai này, tuyển thủ danh hiệu đứng đầu, thân pháp và thực lực lại dẫn tới không ít người đứng ngoài xem ở sảnh đường phải ủng hộ.

- Người này gọi Chương Điền, đến từ đế quốc Thanh Phong, hai mươi bốn tuổi, là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng. Thiên tài có thể xông đến vòng thứ ba, quả nhiên đều không tầm thường.&
Chương 810 Một cách không ngờ

- Ngươi xem động tác của hắn kìa. Mềm nhẹ vô cùng, giống như chim yến tung bay. Hiển nhiên là một môn thân pháp cực kỳ cao thâm.

- Mau nhìn kìa. Hắn sắp lưu tên ở trên bia lưu danh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung ở trên ngón tay của Chương Điền.

Vèo!

Trên ngón tay ngắn nhỏ của Chương Điền, không ngờ xuất hiện từng trận cương khí, nặng nề đâm ở trên bia lưu danh.

Ầm!

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ngón tay Chương Điền, căn bản không có thể đâm xuống tấm bia đá màu đen, trái lại là bị một sóng công kích màu đen từ trong tấm bia đá truyền tới, làm cho chấn động bay ra ngoài.

Ầm.

Chương Điền nặng nề ngã xuống đất.

- Chương Điền, không thể lưu danh. Đào thải!

Thanh Phong liếc nhìn tấm bảng trong tay, lạnh lùng nói.

Tại sao có thể như vậy được?

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Lúc trước khí thế của Chương Điền, không tầm thường. Trên tay ngưng tụ cương khí, cũng vô cùng đáng sợ. Đừng nói là một tấm bia đá, cho dù là một khối sắt thép, cũng có thể bị đâm thủng ra một lỗ. Nhưng cuối cùng không ngờ, không có thể lưu lại tên ở trên bia lưu danh?

Cái này...

Mọi người ở ngoài xem, tất cả đều sợ tới ngây người.

Bọn họ cảm nhận được khó có thể tin nổi.

- Không… không có khả năng?!

Chương Điền cũng dại ra, lắc đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không tin lấy thực lực của mình, ngay cả lưu danh cũng làm không được.

- Người bị đào thải, mời chủ động rời khỏi phạm vi của tấm bia đá.

Thanh Phong lạnh lùng nói, vung tay lên. Một kình lực vô hình sinh ra, đưa Chương Điền ra khỏi phạm vi sát hạch.

- Kế tiếp!

Sau đó, Thanh Phong lạnh lùng nói.

Học viên ở phía sau Chương Điền, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.

Ban đầu, hắn vốn cho rằng, lưu danh ở trên bia lưu danh là chuyện rất đơn giản. Hiện tại xem ra, cũng không đơn giản.

Điều chỉnh khí tức một chút, hắn hung hăng cắn răng một cái, chợt xông mạnh vào trong phạm vi của tấm bia đá màu đen.

Vèo!

Hai chân hắn giẫm mạnh lên trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bia lưu danh phía trước. Huyền lực trong cơ thể hắn, điên cuồng vận chuyển.

Mọi người vây xem, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Có thể thấy được, bởi vì nguyên nhân Chương Điền vừa thất bại, người này tập trung tinh thần cao độ. Đơn nữa động tác của hắn vô cùng trầm ổn, vững chắc, cũng không có bất kỳ sự liều lĩnh nào.

Sau mấy hơi thở, người này tới phía trước tấm bia lưu danh, toàn thân bất chợt bay vọt lên, trong chớp mắt sẽ đến chỗ cao mười thước.

- Đi!

Ánh mắt của hắn lộ ra sự sắc bén vạn phần, trong miệng quát lớn một tiếng. Đôi tay thịt vỗ mạnh. Ánh sáng màu vàng lập lòe, giống như kim loại hung hăng đâm ở trên vách đá màu đen phía trước.

- Keng!

Trên vách đá màu đen, đột nhiên hiện lên một vầng sáng màu đen, ngăn cản ngón tay của hắn ở bên ngoài.

- Không tốt!

Sắc mặt của người kia chợt biến đổi. Hắn còn muốn lại dùng sức. Nhưng một lực trùng kích mạnh mẽ truyền đến, khiến hắn bị chấn động bay ra ngoài.

- Thất bại, lại thất bại.

Tất cả mọi người nhìn người kia ngã rơi trên mặt đất, mặt xám như tro tàn. Tâm tình của mỗi một người đều vô cùng trầm trọng.

Đặc biệt những thủ môn tham gia sát hạch tuyển này, trong lòng càng thêm áp lực, sắc mặt khó coi.

Ban đầu, bọn họ cho rằng muốn lưu danh ở trên tấm bia lưu danh kia, là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng những tuyển thủ trước mặt liên tiếp thất bại, cũng khiến cho bọn họ tỉnh ngộ ra. Vòng sát hạch thứ ba này, cũng không đơn giản.

- Ha hả, cuối cùng tỉnh táo lại một ít.

- Ngươi xem những tuyển thủ tham gia sát hạch này, mặt đều xanh cả lại. Ha ha ha.

- Bọn họ cũng không suy nghĩ một chút. Nếu như lưu danh trên bia lưu danh đơn giản như vậy, sao có thể làm vòng thứ ba sát hạch?

Từng học viên cũ mỉm cười nói.

Mà đám người Trữ Kiếm, Phùng Quang càng lộ ra vẻ trào phúng, xem thường, bộc lộ tình cảm trong lời nói.

Tiếp theo, lại có ba người tham gia sát hạch. Nhưng điều khiến cho người ta tuyệt vọng chính là, ba người này vẫn không có thể lưu lại bất kỳ tên nào ở trên tấm bia đá. Tất cả liền bị đào thải loại bỏ.

Liên tiếp năm người, tất cả đều bị thất bại.

Thảm khốc!

Trong hơn ba trăm tuyển thủ còn lại, lưu chuyển một bầu không khí bi quan.

Giờ này phút này, đã không còn có bất kỳ tuyển thủ nào, dám xem thường vách đá màu đen kia nữa.

Thậm chí có người cũng hoài nghi, bọn họ nhiều người như vậy, thật sự có người nào có thể lưu lại tên ở phía trên hay không?

- Ta cũng không tin, không có biện pháp nào lưu danh ở trên tấm bia lưu danh này.

Ngay vào lúc này, một người thanh niên thân mặc võ bào màu đỏ, chậm rãi đi ra, lạnh giọng nói.

Trên gương mặt của hắn tràn ngập sự tự tin.

Vù!

Thân hình của hắn giống như một trận gió, bay vào phạm vi của vách đá, với tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.

- Lúc này, hắn vẫn vọt vào nhanh như vậy sao? Làm vậy không phải là tìm chết sao?

- Năm người trước đó đều thất bại. Tiểu tử này, cũng không biết đóng vững đánh chắc.

- Hắn gọi là Trương Liệt. Có người nói hắn đến từ vương quốc Thiên Thái, hai mươi tuổi Vũ Tông ngũ giai nhất trọng. Ở trong đợt sát hạch thứ hai, thuộc về vị trí lót đáy.

- Lỗ mãng, quá lỗ mãng.

Không ít người lắc đầu thở dài nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Liệt.

Thời khắc này, Trương Liệt đã phóng mạnh lên cao.

Thân hình của hắn sau khi đạt tới độ cao mười thước, không những không có dừng lại, trái lại đang tiếp tục lao lên cao.

Xôn xao!

Trong miệng mọi người đều phát ra những tiếng kêu kinh ngạc. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Năm người trước đó, ngay cả tư cách lưu lại tên ở chỗ mười thước cũng không có. Ngươi xếp hạng thứ sáu, hiển nhiên so với mấy người trước căn bản không mạnh hơn bao nhiêu. Lại còn dám tiếp tục lao về phía trước?

Ai cũng không có nhìn thấy, Thanh Phong cách đó không xa, lại khẽ gật đầu.

Đối mặt nghi vấn của mọi người, tâm Trương Liệt này phẳng lặng giống như mặt nước.

- Đợt thứ hai, sở dĩ ta xếp hạng thấp như vậy, hoàn toàn là bởi vì thực lực của ta phần nhiều chính là ở trên phương diện thân pháp. Ở trong hoàn cảnh hạn chế huyền lực và tràn ngập lực áp bách như Lam Quang Cảnh này, căn bản không phát huy ra được.

- Mà xếp hạng thật sự của, tuyệt đối không ngừng ở đây.

- Người khác không có cách nào lưu lại tên ở trên bia lưu danh. Nhưng ta không tin, Trương Liệt ta cũng không thể để lại tên.

Trong lòng Trương Liệt thầm gầm khẽ một tiếng, ở tấm bia đá màu đen ép xuống cực lớn, vẫn đợi đến khi mình không có cách nào bay lên, mới ngừng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom