Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Không biết Lăng Tuyên nói cái gì, từ xa nhìn chỉ thấy đôi mắt biết cười của cô thật ấm áp thật ngọt ngào.
Bất thình lình thì trố mắt to, không che giấu chút cảm xúc với Lăng Tuyên, rồi lại cười khanh khách, khuôn mặt sáng ngời động lòng người.
Bàn tay Lăng Tuyên xoa mái tóc cô, Hạ Ngưng Âm cúi đầu e thẹn như con mèo nhỏ được vuốt ve, biểu lộ sự ngại ngùng xấu hổ, Tư Khảm Hàn không bỏ sót từng cử chỉ.
Một Hạ Ngưng Âm hoạt bát vui vẻ như vậy anh chưa từng thấy qua , cô có thể lạnh lùng phản kháng cũng như thờ ơ coi anh là không khí, nhưng dáng vẻ nghịch ngợm vui đùa anh lại không tưởng tượng ra cô lại có một mặt này, chắc đây mới là con người thật của cô, nhiều lúc cô tỏ thái độ với anh rất chân thật nhưng tất cả đều vì phòng bị anh mà dựng lên, chính anh tận mắt còn thấy rõ cách cô giương nanh vuốt móng bảo vệ chính mình.
Tư Khảm Hàn ngây ngốc nhìn cô cười, anh thừa nhận đối với cô có vài chỗ bất đồng quan điểm, nhưng cho tới bây giờ anh mới thấy được nhiều cái chân thật từ cô.
Khổ sở dâng trào ở lồng ngực, chẳng lẽ đây nên gọi là kim chủ với tình nhân sao? Bọn họ ngày đêm chung đụng, vốn tưởng rằng đã hiểu hết con người cô, ai dè tình cảnh hiện tại, Tư Khảm Hàn chỉ có thể vụt tắt mọi suy nghĩ của mình, bởi vì, anh đột nhiên cảm thấy bản thân rất xa lạ với Hạ Ngưng Âm lúc này.
Mặc dù vài người phụ nữ trước kia cũng y chang Hạ Ngưng Âm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận ra nhiều thứ sâu sắc đến thế.
Mỗi lần bao nuôi tình nhân anh đều đối đãi đúng quy tắc đâu ra đấy, hễ ra lệnh họ răm rắp làm theo, chính anh cũng cho đó là tốt nhất, cảm giác được người khác quy phục vô cùng thích thú, do đó anh cũng chưa từng nghĩ qua tâm tình bọn họ là đang miễn cưỡng hay tự nguyện.
Khoảnh khắc này, Hạ Ngưng Âm cũng dùng điệu bộ công thức hóa đối đãi với anh, thật sự là cô không sai nếu đổi lại lúc trước anh còn phải khen cô rất biết điều nữa là khác, còn bây giờ, anh bỗng thấy vô cùng chán ghét sự giả tạo đó bởi vì chính anh đã thay đổi tư tưởng lúc nào không hay.
Tư Khảm Hàn rình trộm người ta một cách trắng trợn khiến phục vụ phải lúng túng gãi đầu.
Mãi đến khi hai người họ rời đi, Tư Khảm Hàn mới thu hồi ánh mắt , cúi đầu nhìn dĩa thức ăn được phục vụ bưng lên, trải qua bữa ăn nhạt như nước ốc sau đó lẳng lặng tính tiền rời khỏi nhà hàng.
Mở cửa, đèn còn sáng, chứng tỏ Tư Khảm Hàn đang ở nhà.
Trái tim còn đập thình thịch, chưa chuẩn bị phải gặp anh như thế nào, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh, Hạ Ngưng Âm rón rén chân đi, rõ ràng là cô quá nhạy cảm, mãi đến khi cô về phòng khóa cửa cũng đâu thấy bóng dáng anh, Hạ Ngưng Âm rũ mí mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tối thui, cỗ cảm giác mất mác dâng lên trong lòng.
Ngày mai là thứ bảy nên Hạ Ngưng Âm ngủ dậy tương đối trễ, khi tỉnh lại đã mười giờ, liền xỏ dép đi ra phòng khách tìm thân hình quen thuộc nhưng chỉ thấy căn nhà trống không, đôi lông mày thanh tú vô thức nhíu lại.
Lạ thật thông thường mà nói, Tư Khảm Hàn vốn có thói quen thức trễ vào mỗi thứ bảy, nhưng nhưng hiện tại đã qua buổi trưa rồi, Hạ Ngưng Âm gãi đầu chân hướng về phía phòng của anh.
Nếu không phải việc quan trọng, Tư Khảm Hàn cấm người khác tự tiện vào phòng anh, dĩ nhiên quy định này, mấy ngày trước đã bị cô phá vỡ, vì vậy lúc này cô có thể tự do đi lại, tuy nhiên khúc thư phòng là cấm địa, có cho cô cũng không thèm, ngộ nhỡ chứa tài liệu cơ mật thì cô bị tình nghi đầu tiên, cho nên một chút cũng không muốn ghé vào chỗ đó.
Cửa không có khóa, Hạ Ngưng Âm nhẹ nhàng đẩy, khe khẽ bước chân đi tới liền thấy Tư Khảm Hàn đang đưa lưng về phía cô ngủ, chỉ là đôi máy tuấn nhíu sâu, môi mỏng mím chặt, sắc mặt ửng hồng, hình như ngủ không an giấc.
Chớp chớp lông mi dài, trong đầu có chút nghi ngờ, vẻ mặt Tư Khảm Hàn ngủ, cô nhìn đến quen thuộc, nhưng rất ít khi thấy thần sắc đỏ hồng như vậy?
Khom lưng, bàn tay nhỏ bé chạm vào trán anh, bất thình lình hơi nóng truyền vào lòng bàn tay báo cho cô biết Tư Khảm Hàn đang bị sốt cao.
Tư Khảm Hàn vẫn còn hôn mê, Hạ Ngưng Âm lay lay người anh, tay vỗ khuôn mặt hốc hác, nóng nảy hô: "Tư Khảm Hàn, mau tỉnh lại, chúng ta đi bệnh viện."
Cái trán cao nhăn lại vì khó chịu đôi mắt nửa hí không vui vì bị bàn tay khác lôi kéo, bản thân dùng lực vừa phải khiến Hạ Ngưng Âm đứng không vững ngã nhào vào lồng ngực anh.
Thừa dịp Hạ Ngưng Âm còn chưa có phản ứng kịp, Tư Khảm Hàn kéo chiếc chăn nóng hừng hực lôi cô vào trong chăn, môi mỏng hơi vểnh, đỉnh đầu vùi vào cổ cô ngủ ngon lành.
Hành động bộc phát của anh khiến Hạ Ngưng Âm giật mình hoảng sợ, bàn tay rắn chắc ôm eo cô thật chặt, ngay cả tim anh đập bình bịch cô còn nghe rõ mồn một.
Phản ứng của Tư Khảm Hàn không giống như người đang bệnh, cô nghi ngờ không biết anh bệnh thật hay giả?
Tuy nhiên nhiệt độ trong chăn nóng đến khác thường, nhắc nhở suy nghĩ của cô là đúng, Tư Khảm Hàn đang bệnh thật, đẩy thân người anh cách mình một khoảng, Hạ Ngưng Âm nóng lòng kêu "Này, Tư Khảm Hàn, đừng làm rộn, chúng ta đi bệnh viện."
Vốn đã khó ngủ, nghe được thanh âm Hạ Ngưng Âm, đầu càng thêm nhức cùng thân thể không thoải mái, cứ thế đem đôi môi bạc che lấp cánh môi anh đào ngăn cho không phát ra âm thanh quấy nhiễu, giọng khàn khàn mà trầm thấp: "Hư! Chớ quấy rầy, đầu anh hơi nhức, ngủ cùng anh một lúc nha."
Nghe anh nói vậy tâm tình cô càng lo sợ hơn, Tư Khảm Hàn chính là cố tình dùng sức vây lấy cô, bất luận có giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi bàn tay sắt, lần này Hạ Ngưng Âm tức giận thật, chưa từng thấy qua bệnh nhân nào lại khỏe hơn người không bệnh như vậy "Khốn kiếp, tôi nói, anh sốt cao có nghe không? Anh để tôi rời giường! Nhanh lên!"
Tư Khảm Hàn cau mày, mặc dù chỉ mở nửa mắt, nhưng vẫn thấy rõ sự lo lắng xen lẫn không vui của cô, bàn tay di chuyển lên trên ôm lấy cô cứ thế hôn tới tấp trên khuôn mặt.
"Ưmh. . . . . . ." Hạ Ngưng Âm trừng mắt với gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hai tay che ngang mặt, để tìm lấy không khí thở, thiếu chút nữa đã bị anh hôn đến nghẹt thở, hiện tại là lúc nào còn háo sắc đến vậy, bàn tay trắng nõn nhanh bụm miệng anh lại, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng đôi ưng mâu lóe lên tia sáng nham hiểm, một giây kế tiếp, lòng bàn tay Hạ Ngưng Âm truyền đến cảm giác tê dại.
Tư Khảm Hàn lè lưỡi liếm tay cô, chắc là do ngã bệnh nên một phần thâm trầm trong anh đã bị che khuất thay thế bởi bản tính nhu hòa trẻ con hiếm thấy.
Hạ Ngưng Âm bị anh quấy phá đến rối tinh rối mù, thiếu chút nữa liền bị anh mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ không kém gì anh, che giấu mọi xúc cảm trong lòng cứ thế hét toáng lên: "Tư Khảm Hàn, mau buông ra để tôi rời giường, anh phát thần kinh à? Anh đang bị bệnh đấy có biết không? Thân thể là của anh, anh không lo thì thôi! Tốt nhất cho sốt đến hỏng não luôn đi, tôi không thèm quan tâm anh nữa!"
Tư Khảm Hàn dễ dàng tay cô ra khỏi miệng, đem đầu cọ vào hõm cổ của cô trông có vẻ rất lười biếng, khóe môi lộ ra ý cười thâm sâu, chẳng nói chẳng lên tiếng bất quá khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng hà khắc hàng ngày.
Hạ Ngưng Âm giật mình, ngây ngốc trước dáng vẻ làm nũng không khác gì con nít của Tư Khảm Hàn, cô đột nhiên cảm thấy anh chưa lớn hẳn hoàn toàn? Ngược lại có chút trẻ con? Chẳng lẽ ngã bệnh chỉ số thông minh giảm xuống còn dáng vẻ ngu ngốc tăng lên?
Môi mỏng Tư Khảm Hàn dính vào cổ cô, thỉnh thoảng mang cho cô cảm giác tê dại ngứa ngáy, Hạ Ngưng Âm vô thức cắn môi dưới, một tay đẩy anh ra một tay võ trán mình khẽ mắng, đáng chết, hiện tại hắn không ngốc ngược lại cô ngu, bây giờ là thời điểm nào rồi còn nằm đây kẻ trêu người hưởng.
Đôi con ngươi sắc bén vừa xê dịch khỏi thân Hạ Ngưng Âm liền hiện lên tia giảo hoạt, lần này đem cô kéo lại gần thân mình.
Trong chăn nhiệt độ càng ngày càng cao, kéo theo cô càng ngày càng lo lắng, nhưng cũng không cách nào tránh khỏi gọng kìm khóa chặt hông mình, không biết anh có nghe lời cô nói khi nãy hay không đây? Hừ, cô thừa biết là anh đang cáu kỉnh, làm mình làm mẩy với cô!
Hiện tại anh là bệnh nhân nên cô nhẫn nhịn, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay.
Hai tay ôm lấy đầu anh, Hạ Ngưng Âm nhắm mắt lại liều chết hôn lên đôi môi nóng như phỏng của Tư Khảm Hàn khiến anh mở to đôi mắt hết cỡ nhìn hành động không ngờ của cô.
Hạ Ngưng Âm thở dài thấy vẻ mặt bất ngờ của anh, dùng giọng điệu dịu dàng: "Tôi biết anh đang muốn náo loạn cái gì? Nhưng phải đến bệnh viện trước đã, mau rời giường đi, tôi chuẩn bị bữa sáng ăn xong cùng nhau đến bệnh viện nha."
Tư Khảm Hàn rũ mí mắt xuống, không nói gì, bàn tay chế trụ cô nảy giờ liền từ từ thả ra, khóe miệng Hạ Ngưng Âm dâng lên nụ cười, anh không gây khó dễ nữa là may lắm rồi, từ trên giường ngồi dậy, xoa đầu anh vài cái rồi đi xuống phòng bếp.
Tư Khảm Hàn nằm ở trên giường, dõi theo bóng lưng cô vô tình hồi tưởng lại khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín cộng thêm nụ cười mỉm, khiến anh có cảm giác như cô là cô vợ bé nhỏ đang dụ dỗ chồng mình.
Anh vừa xuống phòng khách đúng lúc cô nấu xong thức ăn, vô tình bắt gặp dáng vẻ lười biếng lại đầy mê hoặc của Tư Khảm Hàn khiến Hạ Ngưng Âm phải si mê đứng yên tại chỗ, tên chết tiệt bệnh có cần quyến rũ thế không?
Tư Khảm Hàn vừa ngồi vào bàn ăn , Hạ Ngưng Âm liền để chén cháo xuống, lại tất bật chạy vào phòng bếp lấy đũa muỗng, thấy Tư Khảm Hàn có vẻ không hài lòng, vội dùng lời ngon ngọt dụ dỗ "Ăn chút cháo đi, tôi có nấu với chút gừng và hành là có hơi nồng một tí, ráng ăn hết rồi đi khám bệnh, sau khi trở về tôi nấu món ngon cho anh ăn ha."
Mọi thứ được để sẵn, Tư Khảm Hàn không nói gì cúi đầu cầm muỗng ăn, khi cháo tới cuống họng liền nhăn mặt vì không có khẩu vị, cũng không thấy đói, nhưng vẫn cố nuốt vào bụng.
Lúc này đã là tháng mười một, mùa đông ở thành phố B hơi trễ, bây giờ khí trời chỉ hơi se lạnh, Hạ Ngưng Âm vừa đúng mặc tới hai lớp áo, mắt vô tình liếc đến bàn điểm tâm chỗ người đang ngồi, liền đi vào phòng Tư Khảm Hàn lấy chiếc áo khoác cho anh.
Cả hai đến bệnh viện cách nhà không xa, Hạ Ngưng Âm cho xe đậu dưới tầng hầm, Tư Khảm Hàn trước sau vẫn im lặng tự động bước khỏi xe ngửi được mùi thuốc lá liền cau mũi nhăn mặt khó chịu.
Kể từ khi bệnh, Tư Khảm Hàn so với trước kia ôn hòa hơn nhiều, mặc dù không nói nhiều nhưng hễ Hạ Ngưng Âm nói gì cũng nghe, có bất mãn cũng chỉ nhíu mày chứ không phản bác gì.
Trong bệnh viện không quá đông người, nhưng lại đầy đủ dáng vẻ người ốm người đau người mập, nhiều người đang nằm chờ khám, trên mặt không có một tia tức giận, nhưng nhìn thấy Tư Khảm Hàn, mắt bọn họ chỉ tập trung vào người anh không rời.
Hạ Ngưng Âm để anh ngồi ở dãy ghế hành lang, còn mình xoay người đi lấy sổ khám bệnh, chưa đi được hai bước đã bị anh từ trên ghế đứng dậy kéo lại, khóa đầu mày hỏi: "Em đi đâu?"
Tư Khảm Hàn trầm mặc đã lâu, nghe được câu hỏi của hắn, Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu hun hun mũi trả lời "Tôi thay anh đi làm thủ tục bệnh viện rất nhanh sẽ quay lại dẫn anh đi khám."
Nghe cô nói vậy mới liền buông tay quay đầu sang chỗ khác, không vui hừ một tiếng, "Phiền phức!"
Hạ Ngưng Âm cười cười có chút nuông chiều trước thái độ của anh, nhỏ giọng nói: "Tôi đi nha, lát quay lại liền."
Tư Khảm Hàn xuề xòa nhún nhún vai, không nhìn lấy cô một cái, điệu bộ như đang tức giận.
Vừa nghe bác sĩ cho truyền dịch nước biển, ngay tức khắc đôi mắt sắc bén liền ném thẳng về ông ta, khiến vị bác sĩ luống cuống gãi đầu, Tư Khảm Hàn lớn như vậy, lại không thể dụ dỗ như em bé, ông cũng không đủ can đảm để nói chuyện với anh, nhất thời, chỉ có thể hao tổn tâm trí nhìn Hạ Ngưng Âm.
Hạ Ngưng Âm cũng chịu thua, có ai ngã bệnh như anh đâu hở tí cáu kỉnh hở tí là ngây thơ như con nít, anh như vậy khiến cô không biết làm sao cho phải, anh chính là cố tình gây khó dễ cho cô, hỏi cũng giả vờ mắt ngơ tai điếc, cô thật muốn bổ não anh coi chứa cái gì trong đó.
Thở dài, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Đừng làm rộn, chỉ truyền dịch thôi mà không đau lắm đâu, chỉ một chút là xong rồi chúng ta cùng về nhà ăn cơm."
Lúc này, Tư Khảm Hàn cũng không từ chối, nhưng môi mỏng cứ mím lại, gương mặt tuấn tú vẫn chưa hết giận "Tại sao không nằm phòng VIP? Ở đây nhiều người quá, không thoải mái."
Hạ Ngưng Âm muốn nhức đầu theo anh, chỉ sốt nhẹ thôi nằm vô nước biển cho khỏe đâu nhất thiết phải nằm phòng VIP xa hoa như vậy, tuy nhiên bệnh nhân đã yêu cầu cô không thể trái ý được.
Làm xong thủ tục, vừa đi vào phòng bệnh, liền nhìn đến Tư Khảm Hàn nằm ở trên giường, nháy cặp mắt tính đi ra ngoài nhưng được vài bước lại lắc đầu Hạ đi tới ghế sofa ngồi, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tới đây." Tư Khảm Hàn nhìn cô ngữ điệu khàn khàn.
Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu hướng tới chỗ phát ra âm thanh, lững thững đi tới, Tư Khảm Hàn đưa tay chỉ vào chỗ trống bên giường "Cởi giầy ra."
"Làm gì? !" Hạ Ngưng Âm trố mắt khó hiểu "Tôi ngồi được rồi, anh cứ nằm đi."
"Tới đây." Lần này, giọng anh hơi lớn, mắt bắt đầu nhìn chằm chằm cô, đối với lời cự tuyệt của cô hơi bực mình.
Hết cách Hạ Ngưng Âm chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, mới vừa ngồi lên, Tư Khảm Hàn khẽ xê dịch người đem đầu gối lên đùi Hạ Ngưng Âm khiến cô kinh ngạc đến không ngờ, bây giờ anh có biết mình đang làm gì không? Đây là mục đích của anh?
Nằm trên đùi cô, Tư Khảm Hàn yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ một giấc ngay cả nhìn cô một cái cũng không có.
Hạ Ngưng Âm thật muốn đấm vào mặt anh một phát cho thỏa giận, ngay cả bệnh cũng không bỏ tật khi dễ cô! Hừ, nhìn anh bệnh đến hốc hác, cô cũng không muốn so đo nhiều như vậy.
Tỉnh lại lần nữa đã là ban đêm, tầm mắt Hạ Ngưng Âm mông lung đảo xung quanh, liền bật người dậy tìm kiếm người ngủ trên đùi mình thì bắt gặp anh đang ngồi đọc báo thảnh thơi, kể cả thấy cô tỉnh lại chỉ liếc nhìn lấy lệ không nói tiếng nào.
Bên trong phòng bệnh giá truyền dịch không biết biến mất lúc nào, mắt quan sát sắc mặt anh, dường như tinh thần đã khá hơn nhiều.
Từ trên giường ngồi dậy, lần này mới phát hiện, bản thân đã nằm trên giường của anh, cứ giương mắt đến chỗ Tư Khảm Hàn, mà anh cứ coi cô như không khí luôn tập trung vào tờ báo miết.
Mặc dù anh đã khỏe hơn, nhưng vẫn là không yên tâm, bất chợt đưa tay đặt lên trán anh, cảm thụ được nhiệt độ âm ấm, xem ra, đã hạ sốt.
Nơi trán truyền tới xúc cảm ấm áp mềm mại khiến anh rất thích, mắt từ tờ báo ngước lên ngó Hạ Ngưng Âm, bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, tính thu tay về, nhưng Tư Khảm Hàn nhanh hơn một bước lấy tay mình đè tay cô lên trán, tròng mắt không hề chớp luôn dán lên người cô hồi lâu mới mở miệng: "Em không đói?"
"Ách. . . . . ." Tay không rút ra được đã vậy còn bị nhìn đến sượng mặt, tâm tình bắt đầu rối loạn như tơ vò, thiệt sự cô rất đói như anh lôi kéo vậy sao đi ăn được đây?
Đem lấy tay cô để xuống, ánh mắt Tư Khảm Hàn nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Đói bụng thì đi ăn cơm đi, tôi không đói em không cần mua phần của tôi."
Được lệnh đặc xá, Hạ Ngưng Âm nhanh chân rời phòng, đôi gò má một mảnh đỏ đến tận quán cơm, mặc dù Tư Khảm Hàn nói không đói, nhưng cả ngày chỉ ăn chút cháo sao nó được?
Cho nên thuận tiện mua chút thức ăn dễ tiêu cho anh, nhưng ngoài cháo ra không có món nào thích hợp cả "Cơm trưa cũng không ăn, tôi có mua cho anh một phần mau ăn kẻo nguội."
"Tôi không đói." Tư Khảm Hàn cau mày, bày tỏ thái độ bất mãn không chút ý tứ chê bai lòng tốt của cô: "Muốn ăn tự cô ăn đi, cứ ăn những thứ này, tôi ngán lắm."
Có lòng lại không được báo đáp, Hạ Ngưng Âm không khỏi tức sôi máu, buông chén xuống , cùng Tư Khảm Hàn lý luận : "Vậy anh muốn ăn cái gì? Anh lại không nói, làm sao tôi biết?"
"Tôi đã nói tôi không đói, những thứ nước sệt sệt này phiền cô đem đi chỗ khác." Dứt lời gương mặt điển trai bày ra dáng vẻ chán ghét.
Tên đáng ghét đã bệnh còn kén ăn? ! Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, chống nạnh, vừa định mở miệng phản bác, nhìn thấy gương mặt hơi tái nhợt của anh, lời đến môi liền nuốt xuống, chỉ có thể câm miệng, hừ có đói cũng không cô, đáng đời!
Trong lòng thì nói như vậy nhưng không nhẫn tâm bỏ mặc anh, sao cô lại đuôi mắt thích tên khó trị này không biết? Cảm giác da đầu tê rần, vuốt vuốt mái tóc, bất đắc dĩ nói: "Người ta nấu còn ngon hơn tôi nữa, anh ăn một chút đi."
Tư Khảm Hàn nghi ngờ cô đôi con ngươi hiện rõ sự không tin tưởng, Hạ Ngưng Âm đâu để ý anh có tin không tin, múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến miệng anh, Tư Khảm Hàn nhận ra cô đang cố chiều chuộng mình, bất giác môi mỏng khẽ nuốt cháo xuống bụng.
Nhìn Hạ Ngưng Âm tập trung đút cháo, ngoài mặt thì lạnh lùng không biến sắc, nhưng trong lòng anh thì vui sướng tận trời, thấy anh đắc ý như vậy liền nhận ra mình trúng kế không khỏi tức giận, thì ra ngã bệnh là được ưu đãi kiểu này a.
Sáng hôm sau tự Hạ Ngưng Âm lo chu toàn mọi thủ tục xuất viện, tránh để gặp thêm phiền toái như ngày hôm qua.
Trước khi rời khỏi bệnh viện bác sĩ phát thuốc và dặn dò vài điều, vừa về đến nhà, Hạ Ngưng Âm ở phòng khách thay Tư Khảm Hàn nhận điện thoại, là của Hòa Huân Thức, nhất thời đầu thoáng qua một số thứ nhưng hơi mờ ảo.
Trong phòng khách truyền đến thanh âm nhàn nhạt "Ngày hôm qua thân thể có chút không thoải mái, đã đi bệnh viện." Dừng lại chút rồi vang lên: "Tớ không sao không cần quá lo…. ừ tạm biệt."
Tư Khảm Hàn vừa cúp máy liền bắt gặp nét mặt tức giận của ai kia, nhướng mi xuống giọng hỏi: "Thế nào?"
"Anh nói đi?" Hạ Ngưng Âm tận lực để kìm chế cơn thịnh nộ sắp nổ lên đến đầu "Anh có bác sĩ sao không nói sớm? Tại sao còn cố tình bắt tôi chở đến bệnh viện? Không thấy lãng phí thời gian sao?"
Tư Khảm Hàn giả vờ vô tội, bộ dạng lười biếng dựa lưng vào tường, tròng mắt lóe lên tia sáng nhìn cô, môi mỏng vẽ ra nụ cười ma mị "Rõ ràng là em tự nói đưa anh đi bệnh viện, anh còn chưa kịp trả lời đã bị em kéo đi tới đó, em đã lo lắng như vậy, anh không có lí do cự tuyệt lòng tốt của em?"
Bị anh nói đến cứng họng, cứ như cô nhất quyết lôi anh đến bệnh viện cho bằng được, nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn như tôm luộc chín một dạng, nhớ tới vô số chuyện ngày hôm qua, hối hận đến xanh ruột.
Khó trách, khó trách sáng sớm cô có hỏi thế nào cũng không thèm trả lời, anh không nói vốn dĩ là muốn trêu cô, người đàn ông này thiệt là quá đáng, "Tên chết tiệt, anh đâu có câm, mở miệng nói một câu là chết à? !"
Hạ Ngưng Âm tức giận bao nhiêu, Tư Khảm Hàn cao hứng bấy nhiêu, nhớ bản thân dịu dàng bất thường cô liền cho anh trở thành người tốt không khỏi bật cười vô lại "Tôi cho em cơ hội biểu lộ tình cảm, không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, bây giờ mới biết, thì ra em cũng lo lắng cho tôi lắm? Chậc chậc, không tệ, tôi không nhìn lầm người."
Cầm bịch thuốc trên tay Tư Khảm Hàn nhìn cô cười khách khách, cảm giác như đang cười nhạo cô tự mình đa tình, cũng như cười đùa trêu chọc cô khi làm biết bao hành động mất mặt trước mặt anh, ngay tức thì gương mặt Hạ Ngưng Âm tối sầm, trợn mắt nhìn anh, không nói lời nào xoay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai là ngày cuối cùng họ sống chung sau ba tháng, qua ngày mai bọn họ đường ai nấy đi, về sau, cô có ngốc mới quan tâm sống chết của hắn….Hừ, Tư Khảm Hàn chết tiệt !!!
Bất thình lình thì trố mắt to, không che giấu chút cảm xúc với Lăng Tuyên, rồi lại cười khanh khách, khuôn mặt sáng ngời động lòng người.
Bàn tay Lăng Tuyên xoa mái tóc cô, Hạ Ngưng Âm cúi đầu e thẹn như con mèo nhỏ được vuốt ve, biểu lộ sự ngại ngùng xấu hổ, Tư Khảm Hàn không bỏ sót từng cử chỉ.
Một Hạ Ngưng Âm hoạt bát vui vẻ như vậy anh chưa từng thấy qua , cô có thể lạnh lùng phản kháng cũng như thờ ơ coi anh là không khí, nhưng dáng vẻ nghịch ngợm vui đùa anh lại không tưởng tượng ra cô lại có một mặt này, chắc đây mới là con người thật của cô, nhiều lúc cô tỏ thái độ với anh rất chân thật nhưng tất cả đều vì phòng bị anh mà dựng lên, chính anh tận mắt còn thấy rõ cách cô giương nanh vuốt móng bảo vệ chính mình.
Tư Khảm Hàn ngây ngốc nhìn cô cười, anh thừa nhận đối với cô có vài chỗ bất đồng quan điểm, nhưng cho tới bây giờ anh mới thấy được nhiều cái chân thật từ cô.
Khổ sở dâng trào ở lồng ngực, chẳng lẽ đây nên gọi là kim chủ với tình nhân sao? Bọn họ ngày đêm chung đụng, vốn tưởng rằng đã hiểu hết con người cô, ai dè tình cảnh hiện tại, Tư Khảm Hàn chỉ có thể vụt tắt mọi suy nghĩ của mình, bởi vì, anh đột nhiên cảm thấy bản thân rất xa lạ với Hạ Ngưng Âm lúc này.
Mặc dù vài người phụ nữ trước kia cũng y chang Hạ Ngưng Âm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận ra nhiều thứ sâu sắc đến thế.
Mỗi lần bao nuôi tình nhân anh đều đối đãi đúng quy tắc đâu ra đấy, hễ ra lệnh họ răm rắp làm theo, chính anh cũng cho đó là tốt nhất, cảm giác được người khác quy phục vô cùng thích thú, do đó anh cũng chưa từng nghĩ qua tâm tình bọn họ là đang miễn cưỡng hay tự nguyện.
Khoảnh khắc này, Hạ Ngưng Âm cũng dùng điệu bộ công thức hóa đối đãi với anh, thật sự là cô không sai nếu đổi lại lúc trước anh còn phải khen cô rất biết điều nữa là khác, còn bây giờ, anh bỗng thấy vô cùng chán ghét sự giả tạo đó bởi vì chính anh đã thay đổi tư tưởng lúc nào không hay.
Tư Khảm Hàn rình trộm người ta một cách trắng trợn khiến phục vụ phải lúng túng gãi đầu.
Mãi đến khi hai người họ rời đi, Tư Khảm Hàn mới thu hồi ánh mắt , cúi đầu nhìn dĩa thức ăn được phục vụ bưng lên, trải qua bữa ăn nhạt như nước ốc sau đó lẳng lặng tính tiền rời khỏi nhà hàng.
Mở cửa, đèn còn sáng, chứng tỏ Tư Khảm Hàn đang ở nhà.
Trái tim còn đập thình thịch, chưa chuẩn bị phải gặp anh như thế nào, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh, Hạ Ngưng Âm rón rén chân đi, rõ ràng là cô quá nhạy cảm, mãi đến khi cô về phòng khóa cửa cũng đâu thấy bóng dáng anh, Hạ Ngưng Âm rũ mí mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tối thui, cỗ cảm giác mất mác dâng lên trong lòng.
Ngày mai là thứ bảy nên Hạ Ngưng Âm ngủ dậy tương đối trễ, khi tỉnh lại đã mười giờ, liền xỏ dép đi ra phòng khách tìm thân hình quen thuộc nhưng chỉ thấy căn nhà trống không, đôi lông mày thanh tú vô thức nhíu lại.
Lạ thật thông thường mà nói, Tư Khảm Hàn vốn có thói quen thức trễ vào mỗi thứ bảy, nhưng nhưng hiện tại đã qua buổi trưa rồi, Hạ Ngưng Âm gãi đầu chân hướng về phía phòng của anh.
Nếu không phải việc quan trọng, Tư Khảm Hàn cấm người khác tự tiện vào phòng anh, dĩ nhiên quy định này, mấy ngày trước đã bị cô phá vỡ, vì vậy lúc này cô có thể tự do đi lại, tuy nhiên khúc thư phòng là cấm địa, có cho cô cũng không thèm, ngộ nhỡ chứa tài liệu cơ mật thì cô bị tình nghi đầu tiên, cho nên một chút cũng không muốn ghé vào chỗ đó.
Cửa không có khóa, Hạ Ngưng Âm nhẹ nhàng đẩy, khe khẽ bước chân đi tới liền thấy Tư Khảm Hàn đang đưa lưng về phía cô ngủ, chỉ là đôi máy tuấn nhíu sâu, môi mỏng mím chặt, sắc mặt ửng hồng, hình như ngủ không an giấc.
Chớp chớp lông mi dài, trong đầu có chút nghi ngờ, vẻ mặt Tư Khảm Hàn ngủ, cô nhìn đến quen thuộc, nhưng rất ít khi thấy thần sắc đỏ hồng như vậy?
Khom lưng, bàn tay nhỏ bé chạm vào trán anh, bất thình lình hơi nóng truyền vào lòng bàn tay báo cho cô biết Tư Khảm Hàn đang bị sốt cao.
Tư Khảm Hàn vẫn còn hôn mê, Hạ Ngưng Âm lay lay người anh, tay vỗ khuôn mặt hốc hác, nóng nảy hô: "Tư Khảm Hàn, mau tỉnh lại, chúng ta đi bệnh viện."
Cái trán cao nhăn lại vì khó chịu đôi mắt nửa hí không vui vì bị bàn tay khác lôi kéo, bản thân dùng lực vừa phải khiến Hạ Ngưng Âm đứng không vững ngã nhào vào lồng ngực anh.
Thừa dịp Hạ Ngưng Âm còn chưa có phản ứng kịp, Tư Khảm Hàn kéo chiếc chăn nóng hừng hực lôi cô vào trong chăn, môi mỏng hơi vểnh, đỉnh đầu vùi vào cổ cô ngủ ngon lành.
Hành động bộc phát của anh khiến Hạ Ngưng Âm giật mình hoảng sợ, bàn tay rắn chắc ôm eo cô thật chặt, ngay cả tim anh đập bình bịch cô còn nghe rõ mồn một.
Phản ứng của Tư Khảm Hàn không giống như người đang bệnh, cô nghi ngờ không biết anh bệnh thật hay giả?
Tuy nhiên nhiệt độ trong chăn nóng đến khác thường, nhắc nhở suy nghĩ của cô là đúng, Tư Khảm Hàn đang bệnh thật, đẩy thân người anh cách mình một khoảng, Hạ Ngưng Âm nóng lòng kêu "Này, Tư Khảm Hàn, đừng làm rộn, chúng ta đi bệnh viện."
Vốn đã khó ngủ, nghe được thanh âm Hạ Ngưng Âm, đầu càng thêm nhức cùng thân thể không thoải mái, cứ thế đem đôi môi bạc che lấp cánh môi anh đào ngăn cho không phát ra âm thanh quấy nhiễu, giọng khàn khàn mà trầm thấp: "Hư! Chớ quấy rầy, đầu anh hơi nhức, ngủ cùng anh một lúc nha."
Nghe anh nói vậy tâm tình cô càng lo sợ hơn, Tư Khảm Hàn chính là cố tình dùng sức vây lấy cô, bất luận có giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi bàn tay sắt, lần này Hạ Ngưng Âm tức giận thật, chưa từng thấy qua bệnh nhân nào lại khỏe hơn người không bệnh như vậy "Khốn kiếp, tôi nói, anh sốt cao có nghe không? Anh để tôi rời giường! Nhanh lên!"
Tư Khảm Hàn cau mày, mặc dù chỉ mở nửa mắt, nhưng vẫn thấy rõ sự lo lắng xen lẫn không vui của cô, bàn tay di chuyển lên trên ôm lấy cô cứ thế hôn tới tấp trên khuôn mặt.
"Ưmh. . . . . . ." Hạ Ngưng Âm trừng mắt với gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hai tay che ngang mặt, để tìm lấy không khí thở, thiếu chút nữa đã bị anh hôn đến nghẹt thở, hiện tại là lúc nào còn háo sắc đến vậy, bàn tay trắng nõn nhanh bụm miệng anh lại, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng đôi ưng mâu lóe lên tia sáng nham hiểm, một giây kế tiếp, lòng bàn tay Hạ Ngưng Âm truyền đến cảm giác tê dại.
Tư Khảm Hàn lè lưỡi liếm tay cô, chắc là do ngã bệnh nên một phần thâm trầm trong anh đã bị che khuất thay thế bởi bản tính nhu hòa trẻ con hiếm thấy.
Hạ Ngưng Âm bị anh quấy phá đến rối tinh rối mù, thiếu chút nữa liền bị anh mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ không kém gì anh, che giấu mọi xúc cảm trong lòng cứ thế hét toáng lên: "Tư Khảm Hàn, mau buông ra để tôi rời giường, anh phát thần kinh à? Anh đang bị bệnh đấy có biết không? Thân thể là của anh, anh không lo thì thôi! Tốt nhất cho sốt đến hỏng não luôn đi, tôi không thèm quan tâm anh nữa!"
Tư Khảm Hàn dễ dàng tay cô ra khỏi miệng, đem đầu cọ vào hõm cổ của cô trông có vẻ rất lười biếng, khóe môi lộ ra ý cười thâm sâu, chẳng nói chẳng lên tiếng bất quá khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng hà khắc hàng ngày.
Hạ Ngưng Âm giật mình, ngây ngốc trước dáng vẻ làm nũng không khác gì con nít của Tư Khảm Hàn, cô đột nhiên cảm thấy anh chưa lớn hẳn hoàn toàn? Ngược lại có chút trẻ con? Chẳng lẽ ngã bệnh chỉ số thông minh giảm xuống còn dáng vẻ ngu ngốc tăng lên?
Môi mỏng Tư Khảm Hàn dính vào cổ cô, thỉnh thoảng mang cho cô cảm giác tê dại ngứa ngáy, Hạ Ngưng Âm vô thức cắn môi dưới, một tay đẩy anh ra một tay võ trán mình khẽ mắng, đáng chết, hiện tại hắn không ngốc ngược lại cô ngu, bây giờ là thời điểm nào rồi còn nằm đây kẻ trêu người hưởng.
Đôi con ngươi sắc bén vừa xê dịch khỏi thân Hạ Ngưng Âm liền hiện lên tia giảo hoạt, lần này đem cô kéo lại gần thân mình.
Trong chăn nhiệt độ càng ngày càng cao, kéo theo cô càng ngày càng lo lắng, nhưng cũng không cách nào tránh khỏi gọng kìm khóa chặt hông mình, không biết anh có nghe lời cô nói khi nãy hay không đây? Hừ, cô thừa biết là anh đang cáu kỉnh, làm mình làm mẩy với cô!
Hiện tại anh là bệnh nhân nên cô nhẫn nhịn, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay.
Hai tay ôm lấy đầu anh, Hạ Ngưng Âm nhắm mắt lại liều chết hôn lên đôi môi nóng như phỏng của Tư Khảm Hàn khiến anh mở to đôi mắt hết cỡ nhìn hành động không ngờ của cô.
Hạ Ngưng Âm thở dài thấy vẻ mặt bất ngờ của anh, dùng giọng điệu dịu dàng: "Tôi biết anh đang muốn náo loạn cái gì? Nhưng phải đến bệnh viện trước đã, mau rời giường đi, tôi chuẩn bị bữa sáng ăn xong cùng nhau đến bệnh viện nha."
Tư Khảm Hàn rũ mí mắt xuống, không nói gì, bàn tay chế trụ cô nảy giờ liền từ từ thả ra, khóe miệng Hạ Ngưng Âm dâng lên nụ cười, anh không gây khó dễ nữa là may lắm rồi, từ trên giường ngồi dậy, xoa đầu anh vài cái rồi đi xuống phòng bếp.
Tư Khảm Hàn nằm ở trên giường, dõi theo bóng lưng cô vô tình hồi tưởng lại khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín cộng thêm nụ cười mỉm, khiến anh có cảm giác như cô là cô vợ bé nhỏ đang dụ dỗ chồng mình.
Anh vừa xuống phòng khách đúng lúc cô nấu xong thức ăn, vô tình bắt gặp dáng vẻ lười biếng lại đầy mê hoặc của Tư Khảm Hàn khiến Hạ Ngưng Âm phải si mê đứng yên tại chỗ, tên chết tiệt bệnh có cần quyến rũ thế không?
Tư Khảm Hàn vừa ngồi vào bàn ăn , Hạ Ngưng Âm liền để chén cháo xuống, lại tất bật chạy vào phòng bếp lấy đũa muỗng, thấy Tư Khảm Hàn có vẻ không hài lòng, vội dùng lời ngon ngọt dụ dỗ "Ăn chút cháo đi, tôi có nấu với chút gừng và hành là có hơi nồng một tí, ráng ăn hết rồi đi khám bệnh, sau khi trở về tôi nấu món ngon cho anh ăn ha."
Mọi thứ được để sẵn, Tư Khảm Hàn không nói gì cúi đầu cầm muỗng ăn, khi cháo tới cuống họng liền nhăn mặt vì không có khẩu vị, cũng không thấy đói, nhưng vẫn cố nuốt vào bụng.
Lúc này đã là tháng mười một, mùa đông ở thành phố B hơi trễ, bây giờ khí trời chỉ hơi se lạnh, Hạ Ngưng Âm vừa đúng mặc tới hai lớp áo, mắt vô tình liếc đến bàn điểm tâm chỗ người đang ngồi, liền đi vào phòng Tư Khảm Hàn lấy chiếc áo khoác cho anh.
Cả hai đến bệnh viện cách nhà không xa, Hạ Ngưng Âm cho xe đậu dưới tầng hầm, Tư Khảm Hàn trước sau vẫn im lặng tự động bước khỏi xe ngửi được mùi thuốc lá liền cau mũi nhăn mặt khó chịu.
Kể từ khi bệnh, Tư Khảm Hàn so với trước kia ôn hòa hơn nhiều, mặc dù không nói nhiều nhưng hễ Hạ Ngưng Âm nói gì cũng nghe, có bất mãn cũng chỉ nhíu mày chứ không phản bác gì.
Trong bệnh viện không quá đông người, nhưng lại đầy đủ dáng vẻ người ốm người đau người mập, nhiều người đang nằm chờ khám, trên mặt không có một tia tức giận, nhưng nhìn thấy Tư Khảm Hàn, mắt bọn họ chỉ tập trung vào người anh không rời.
Hạ Ngưng Âm để anh ngồi ở dãy ghế hành lang, còn mình xoay người đi lấy sổ khám bệnh, chưa đi được hai bước đã bị anh từ trên ghế đứng dậy kéo lại, khóa đầu mày hỏi: "Em đi đâu?"
Tư Khảm Hàn trầm mặc đã lâu, nghe được câu hỏi của hắn, Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu hun hun mũi trả lời "Tôi thay anh đi làm thủ tục bệnh viện rất nhanh sẽ quay lại dẫn anh đi khám."
Nghe cô nói vậy mới liền buông tay quay đầu sang chỗ khác, không vui hừ một tiếng, "Phiền phức!"
Hạ Ngưng Âm cười cười có chút nuông chiều trước thái độ của anh, nhỏ giọng nói: "Tôi đi nha, lát quay lại liền."
Tư Khảm Hàn xuề xòa nhún nhún vai, không nhìn lấy cô một cái, điệu bộ như đang tức giận.
Vừa nghe bác sĩ cho truyền dịch nước biển, ngay tức khắc đôi mắt sắc bén liền ném thẳng về ông ta, khiến vị bác sĩ luống cuống gãi đầu, Tư Khảm Hàn lớn như vậy, lại không thể dụ dỗ như em bé, ông cũng không đủ can đảm để nói chuyện với anh, nhất thời, chỉ có thể hao tổn tâm trí nhìn Hạ Ngưng Âm.
Hạ Ngưng Âm cũng chịu thua, có ai ngã bệnh như anh đâu hở tí cáu kỉnh hở tí là ngây thơ như con nít, anh như vậy khiến cô không biết làm sao cho phải, anh chính là cố tình gây khó dễ cho cô, hỏi cũng giả vờ mắt ngơ tai điếc, cô thật muốn bổ não anh coi chứa cái gì trong đó.
Thở dài, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Đừng làm rộn, chỉ truyền dịch thôi mà không đau lắm đâu, chỉ một chút là xong rồi chúng ta cùng về nhà ăn cơm."
Lúc này, Tư Khảm Hàn cũng không từ chối, nhưng môi mỏng cứ mím lại, gương mặt tuấn tú vẫn chưa hết giận "Tại sao không nằm phòng VIP? Ở đây nhiều người quá, không thoải mái."
Hạ Ngưng Âm muốn nhức đầu theo anh, chỉ sốt nhẹ thôi nằm vô nước biển cho khỏe đâu nhất thiết phải nằm phòng VIP xa hoa như vậy, tuy nhiên bệnh nhân đã yêu cầu cô không thể trái ý được.
Làm xong thủ tục, vừa đi vào phòng bệnh, liền nhìn đến Tư Khảm Hàn nằm ở trên giường, nháy cặp mắt tính đi ra ngoài nhưng được vài bước lại lắc đầu Hạ đi tới ghế sofa ngồi, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tới đây." Tư Khảm Hàn nhìn cô ngữ điệu khàn khàn.
Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu hướng tới chỗ phát ra âm thanh, lững thững đi tới, Tư Khảm Hàn đưa tay chỉ vào chỗ trống bên giường "Cởi giầy ra."
"Làm gì? !" Hạ Ngưng Âm trố mắt khó hiểu "Tôi ngồi được rồi, anh cứ nằm đi."
"Tới đây." Lần này, giọng anh hơi lớn, mắt bắt đầu nhìn chằm chằm cô, đối với lời cự tuyệt của cô hơi bực mình.
Hết cách Hạ Ngưng Âm chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, mới vừa ngồi lên, Tư Khảm Hàn khẽ xê dịch người đem đầu gối lên đùi Hạ Ngưng Âm khiến cô kinh ngạc đến không ngờ, bây giờ anh có biết mình đang làm gì không? Đây là mục đích của anh?
Nằm trên đùi cô, Tư Khảm Hàn yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ một giấc ngay cả nhìn cô một cái cũng không có.
Hạ Ngưng Âm thật muốn đấm vào mặt anh một phát cho thỏa giận, ngay cả bệnh cũng không bỏ tật khi dễ cô! Hừ, nhìn anh bệnh đến hốc hác, cô cũng không muốn so đo nhiều như vậy.
Tỉnh lại lần nữa đã là ban đêm, tầm mắt Hạ Ngưng Âm mông lung đảo xung quanh, liền bật người dậy tìm kiếm người ngủ trên đùi mình thì bắt gặp anh đang ngồi đọc báo thảnh thơi, kể cả thấy cô tỉnh lại chỉ liếc nhìn lấy lệ không nói tiếng nào.
Bên trong phòng bệnh giá truyền dịch không biết biến mất lúc nào, mắt quan sát sắc mặt anh, dường như tinh thần đã khá hơn nhiều.
Từ trên giường ngồi dậy, lần này mới phát hiện, bản thân đã nằm trên giường của anh, cứ giương mắt đến chỗ Tư Khảm Hàn, mà anh cứ coi cô như không khí luôn tập trung vào tờ báo miết.
Mặc dù anh đã khỏe hơn, nhưng vẫn là không yên tâm, bất chợt đưa tay đặt lên trán anh, cảm thụ được nhiệt độ âm ấm, xem ra, đã hạ sốt.
Nơi trán truyền tới xúc cảm ấm áp mềm mại khiến anh rất thích, mắt từ tờ báo ngước lên ngó Hạ Ngưng Âm, bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, tính thu tay về, nhưng Tư Khảm Hàn nhanh hơn một bước lấy tay mình đè tay cô lên trán, tròng mắt không hề chớp luôn dán lên người cô hồi lâu mới mở miệng: "Em không đói?"
"Ách. . . . . ." Tay không rút ra được đã vậy còn bị nhìn đến sượng mặt, tâm tình bắt đầu rối loạn như tơ vò, thiệt sự cô rất đói như anh lôi kéo vậy sao đi ăn được đây?
Đem lấy tay cô để xuống, ánh mắt Tư Khảm Hàn nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Đói bụng thì đi ăn cơm đi, tôi không đói em không cần mua phần của tôi."
Được lệnh đặc xá, Hạ Ngưng Âm nhanh chân rời phòng, đôi gò má một mảnh đỏ đến tận quán cơm, mặc dù Tư Khảm Hàn nói không đói, nhưng cả ngày chỉ ăn chút cháo sao nó được?
Cho nên thuận tiện mua chút thức ăn dễ tiêu cho anh, nhưng ngoài cháo ra không có món nào thích hợp cả "Cơm trưa cũng không ăn, tôi có mua cho anh một phần mau ăn kẻo nguội."
"Tôi không đói." Tư Khảm Hàn cau mày, bày tỏ thái độ bất mãn không chút ý tứ chê bai lòng tốt của cô: "Muốn ăn tự cô ăn đi, cứ ăn những thứ này, tôi ngán lắm."
Có lòng lại không được báo đáp, Hạ Ngưng Âm không khỏi tức sôi máu, buông chén xuống , cùng Tư Khảm Hàn lý luận : "Vậy anh muốn ăn cái gì? Anh lại không nói, làm sao tôi biết?"
"Tôi đã nói tôi không đói, những thứ nước sệt sệt này phiền cô đem đi chỗ khác." Dứt lời gương mặt điển trai bày ra dáng vẻ chán ghét.
Tên đáng ghét đã bệnh còn kén ăn? ! Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, chống nạnh, vừa định mở miệng phản bác, nhìn thấy gương mặt hơi tái nhợt của anh, lời đến môi liền nuốt xuống, chỉ có thể câm miệng, hừ có đói cũng không cô, đáng đời!
Trong lòng thì nói như vậy nhưng không nhẫn tâm bỏ mặc anh, sao cô lại đuôi mắt thích tên khó trị này không biết? Cảm giác da đầu tê rần, vuốt vuốt mái tóc, bất đắc dĩ nói: "Người ta nấu còn ngon hơn tôi nữa, anh ăn một chút đi."
Tư Khảm Hàn nghi ngờ cô đôi con ngươi hiện rõ sự không tin tưởng, Hạ Ngưng Âm đâu để ý anh có tin không tin, múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến miệng anh, Tư Khảm Hàn nhận ra cô đang cố chiều chuộng mình, bất giác môi mỏng khẽ nuốt cháo xuống bụng.
Nhìn Hạ Ngưng Âm tập trung đút cháo, ngoài mặt thì lạnh lùng không biến sắc, nhưng trong lòng anh thì vui sướng tận trời, thấy anh đắc ý như vậy liền nhận ra mình trúng kế không khỏi tức giận, thì ra ngã bệnh là được ưu đãi kiểu này a.
Sáng hôm sau tự Hạ Ngưng Âm lo chu toàn mọi thủ tục xuất viện, tránh để gặp thêm phiền toái như ngày hôm qua.
Trước khi rời khỏi bệnh viện bác sĩ phát thuốc và dặn dò vài điều, vừa về đến nhà, Hạ Ngưng Âm ở phòng khách thay Tư Khảm Hàn nhận điện thoại, là của Hòa Huân Thức, nhất thời đầu thoáng qua một số thứ nhưng hơi mờ ảo.
Trong phòng khách truyền đến thanh âm nhàn nhạt "Ngày hôm qua thân thể có chút không thoải mái, đã đi bệnh viện." Dừng lại chút rồi vang lên: "Tớ không sao không cần quá lo…. ừ tạm biệt."
Tư Khảm Hàn vừa cúp máy liền bắt gặp nét mặt tức giận của ai kia, nhướng mi xuống giọng hỏi: "Thế nào?"
"Anh nói đi?" Hạ Ngưng Âm tận lực để kìm chế cơn thịnh nộ sắp nổ lên đến đầu "Anh có bác sĩ sao không nói sớm? Tại sao còn cố tình bắt tôi chở đến bệnh viện? Không thấy lãng phí thời gian sao?"
Tư Khảm Hàn giả vờ vô tội, bộ dạng lười biếng dựa lưng vào tường, tròng mắt lóe lên tia sáng nhìn cô, môi mỏng vẽ ra nụ cười ma mị "Rõ ràng là em tự nói đưa anh đi bệnh viện, anh còn chưa kịp trả lời đã bị em kéo đi tới đó, em đã lo lắng như vậy, anh không có lí do cự tuyệt lòng tốt của em?"
Bị anh nói đến cứng họng, cứ như cô nhất quyết lôi anh đến bệnh viện cho bằng được, nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn như tôm luộc chín một dạng, nhớ tới vô số chuyện ngày hôm qua, hối hận đến xanh ruột.
Khó trách, khó trách sáng sớm cô có hỏi thế nào cũng không thèm trả lời, anh không nói vốn dĩ là muốn trêu cô, người đàn ông này thiệt là quá đáng, "Tên chết tiệt, anh đâu có câm, mở miệng nói một câu là chết à? !"
Hạ Ngưng Âm tức giận bao nhiêu, Tư Khảm Hàn cao hứng bấy nhiêu, nhớ bản thân dịu dàng bất thường cô liền cho anh trở thành người tốt không khỏi bật cười vô lại "Tôi cho em cơ hội biểu lộ tình cảm, không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, bây giờ mới biết, thì ra em cũng lo lắng cho tôi lắm? Chậc chậc, không tệ, tôi không nhìn lầm người."
Cầm bịch thuốc trên tay Tư Khảm Hàn nhìn cô cười khách khách, cảm giác như đang cười nhạo cô tự mình đa tình, cũng như cười đùa trêu chọc cô khi làm biết bao hành động mất mặt trước mặt anh, ngay tức thì gương mặt Hạ Ngưng Âm tối sầm, trợn mắt nhìn anh, không nói lời nào xoay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai là ngày cuối cùng họ sống chung sau ba tháng, qua ngày mai bọn họ đường ai nấy đi, về sau, cô có ngốc mới quan tâm sống chết của hắn….Hừ, Tư Khảm Hàn chết tiệt !!!
Bình luận facebook