Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Edit: Junie
Beta: diep diep
Cô bất an nói: Từ tổng, thật ra thì, tôi muốn giải thích đôi lời với ngài.”
“Hả?” Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.
Phong Hàm Niệm xấu hổ cười gắt giọng: “Thật ra do tôi quá tin bạn bè, cô ta chỉ mạo danh thế thân, sáng này tôi mới biết tin này.”
Vẻ mặt Phong Hàm Niệm tỏ ra uất ức, bộ dạng đáng thương để tăng độ tin tưởng, cô tiếp tục nói: “Ngài cũng biết, tôi khó khăn lắm có được cơ hội lần này, nếu không vì bị người ta lừa, cớ sao tôi lại từ bỏ?”
Nhìn Phong Hàm Niệm giả dối mà muốn phát bực, tầm mắt Tư Khảm Hàn rời vào người cô, chớp vài cái nhưng không nhìn ra tâm ý, thanh âm từ tốn: “Đó là chuyện của Phong tiểu thư, chỉ lo đổ thừa không chịu nhìn người, chẳng trách ai được.”
Phong Hàm Niệm thay đổi tâm trạng, khổ sở cười một tiếng, cúi đầu cầu khẩn: “Tư tổng ngài nói đúng, kính mong ngài cho tôi thêm một cơ hội lần này.”
Tư Khảm Hàn cúi đầu, Phong Hàm Niệm ngẩng đầu nên không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú, trong nội tâm luôn rộn rạo bất an, ánh mắt nổi lên vẻ tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng chật vật, ăn nói khép nép cầu cạnh người ta, từ khi nào cao ngạo của cô phải hạ thấp đến vậy? Hạ Ngưng Âm, cô nhớ kỹ cho tôi!
“Tốt.” Tư Khảm Hàn gật đầu chấp thuận, đặt cà phê xuống bàn, khóe miệng giật giật, thịt đưa đến miệng, anh không có lý do gì không ăn, huống chi dáng dấp cô rất tốt, thon có căng có, hơn nữa tâm tình anh đang vui, cũng muốn vui đùa với cô một chút.
Phong Hàm Niệm phấn khởi ngẩng đầu, nụ cười phong tình vạn chủng, khuôn mặt tinh xảo hiện rõ sự vui mừng, trong lòng âm thầm đắc ý, gắt giọng: “Cám ơn Tư tổng.”
Hừ! Cô cũng biết, không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt được cô, đến nay Phong Hàm Niệm càng chắc chắn một điều mị lực của cô trăm người đổ vạn người mê! Phong Hàm Niệm nhếch môi cười quyến rũ.
Tư Khảm Hàn không trả lời, thân hình cao lớn từ ghế đứng dậy, bộ dạng lười biếng chậm rãi đi tới Phong Hàm Niệm, hơi thở nam tính như đầu độc tâm trí cô.
Phong Hàm Niệm nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, mùi thơm nam tính làm cô phải mê mẩn, tinh tế thưởng thức hơi thở cuồng dã, toàn thân Tư Khảm Hàn tản ra mùi sát khí đối với cô là sự dụ hoặc chết người!
Tư Khảm Hàn nhíu mày, ánh mắt đùa bỡn hướng tới con mồi, nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô, sức lực không nhẹ không mạnh đủ để Phong Hàm Niệm thất thần đứng dậy, trước mặt cô là người đàn ông cao quý như bậc vương giả tưởng chừng xa vời không thể chạm thế nhưng lại gần trong gang tấc.
Tư Khảm Hàn giương mắt với Phong Hàm Niệm, anh phải thừa nhận cô rất đẹp, đứng gần càng thấy ngũ quan xuất chúng, vẻ đẹp hơn người, anh tự nhận mình từng có không ít phụ nữ, mỗi người đều mang vẻ đẹp sắc sảo riêng, nhưng có thể làm anh ham muốn thì chỉ trên đầu ngón tay, mà Phong Hàm Niệm cô lại nằm trong số đó, nhưng đáng tiếc, sự dối trá của cô khiến anh mất hứng mấy phần.
Tư Khảm Hàn nghiêng người đến gần cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười mờ ám, Phong Hàm Niệm bị hơi thở nồng đậm của anh quyến rũ, chủ động lấy tay Tư Khảm Hàn đặt ở eo, bàn tay Tư Khảm Hàn cũng không khách khí vuốt ve cơ thể cô.
Thời khắc cô sắp động tình, Tư Khảm Hàn rút tay về, ngưng động tác, không chút thương tiếc đẩy ra cô, rút khăn giấy lau tay sạch sẽ, lãnh đạm nói: “Cô trở về đi, khi nào cần tôi sẽ thông báo.”
Phong Hàm Niệm tỉnh lại từ cơn dục vọng, thần trí dần dần rõ ràng, đối với hành động của anh không bất mãn ngược lại cười thỏa mãn, mặc quần áo xong, chỉnh trang y phục thong thả ra ngoài.
width = document.documentElement.clientWidth; if (width > 728) { document.write('
'); } else { document.write('
'); }
Beta: diep diep
Cô bất an nói: Từ tổng, thật ra thì, tôi muốn giải thích đôi lời với ngài.”
“Hả?” Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.
Phong Hàm Niệm xấu hổ cười gắt giọng: “Thật ra do tôi quá tin bạn bè, cô ta chỉ mạo danh thế thân, sáng này tôi mới biết tin này.”
Vẻ mặt Phong Hàm Niệm tỏ ra uất ức, bộ dạng đáng thương để tăng độ tin tưởng, cô tiếp tục nói: “Ngài cũng biết, tôi khó khăn lắm có được cơ hội lần này, nếu không vì bị người ta lừa, cớ sao tôi lại từ bỏ?”
Nhìn Phong Hàm Niệm giả dối mà muốn phát bực, tầm mắt Tư Khảm Hàn rời vào người cô, chớp vài cái nhưng không nhìn ra tâm ý, thanh âm từ tốn: “Đó là chuyện của Phong tiểu thư, chỉ lo đổ thừa không chịu nhìn người, chẳng trách ai được.”
Phong Hàm Niệm thay đổi tâm trạng, khổ sở cười một tiếng, cúi đầu cầu khẩn: “Tư tổng ngài nói đúng, kính mong ngài cho tôi thêm một cơ hội lần này.”
Tư Khảm Hàn cúi đầu, Phong Hàm Niệm ngẩng đầu nên không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú, trong nội tâm luôn rộn rạo bất an, ánh mắt nổi lên vẻ tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng chật vật, ăn nói khép nép cầu cạnh người ta, từ khi nào cao ngạo của cô phải hạ thấp đến vậy? Hạ Ngưng Âm, cô nhớ kỹ cho tôi!
“Tốt.” Tư Khảm Hàn gật đầu chấp thuận, đặt cà phê xuống bàn, khóe miệng giật giật, thịt đưa đến miệng, anh không có lý do gì không ăn, huống chi dáng dấp cô rất tốt, thon có căng có, hơn nữa tâm tình anh đang vui, cũng muốn vui đùa với cô một chút.
Phong Hàm Niệm phấn khởi ngẩng đầu, nụ cười phong tình vạn chủng, khuôn mặt tinh xảo hiện rõ sự vui mừng, trong lòng âm thầm đắc ý, gắt giọng: “Cám ơn Tư tổng.”
Hừ! Cô cũng biết, không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt được cô, đến nay Phong Hàm Niệm càng chắc chắn một điều mị lực của cô trăm người đổ vạn người mê! Phong Hàm Niệm nhếch môi cười quyến rũ.
Tư Khảm Hàn không trả lời, thân hình cao lớn từ ghế đứng dậy, bộ dạng lười biếng chậm rãi đi tới Phong Hàm Niệm, hơi thở nam tính như đầu độc tâm trí cô.
Phong Hàm Niệm nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, mùi thơm nam tính làm cô phải mê mẩn, tinh tế thưởng thức hơi thở cuồng dã, toàn thân Tư Khảm Hàn tản ra mùi sát khí đối với cô là sự dụ hoặc chết người!
Tư Khảm Hàn nhíu mày, ánh mắt đùa bỡn hướng tới con mồi, nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô, sức lực không nhẹ không mạnh đủ để Phong Hàm Niệm thất thần đứng dậy, trước mặt cô là người đàn ông cao quý như bậc vương giả tưởng chừng xa vời không thể chạm thế nhưng lại gần trong gang tấc.
Tư Khảm Hàn giương mắt với Phong Hàm Niệm, anh phải thừa nhận cô rất đẹp, đứng gần càng thấy ngũ quan xuất chúng, vẻ đẹp hơn người, anh tự nhận mình từng có không ít phụ nữ, mỗi người đều mang vẻ đẹp sắc sảo riêng, nhưng có thể làm anh ham muốn thì chỉ trên đầu ngón tay, mà Phong Hàm Niệm cô lại nằm trong số đó, nhưng đáng tiếc, sự dối trá của cô khiến anh mất hứng mấy phần.
Tư Khảm Hàn nghiêng người đến gần cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười mờ ám, Phong Hàm Niệm bị hơi thở nồng đậm của anh quyến rũ, chủ động lấy tay Tư Khảm Hàn đặt ở eo, bàn tay Tư Khảm Hàn cũng không khách khí vuốt ve cơ thể cô.
Thời khắc cô sắp động tình, Tư Khảm Hàn rút tay về, ngưng động tác, không chút thương tiếc đẩy ra cô, rút khăn giấy lau tay sạch sẽ, lãnh đạm nói: “Cô trở về đi, khi nào cần tôi sẽ thông báo.”
Phong Hàm Niệm tỉnh lại từ cơn dục vọng, thần trí dần dần rõ ràng, đối với hành động của anh không bất mãn ngược lại cười thỏa mãn, mặc quần áo xong, chỉnh trang y phục thong thả ra ngoài.
width = document.documentElement.clientWidth; if (width > 728) { document.write('
'); } else { document.write('
'); }