Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Edit&Beta: Junie
Hòa Huân Thức vuốt cằm, mặt góc cạnh lăm lia hai người bọn họ, nhận thấy ánh mắt Tư Khảm Hàn nhanh chóng mặc quần áo vào.
"Hàn, không dễ chơi." Thời điểm Hòa Huân Thức nói ra những lời này còn làm mặt đểu, anh rất hào hứng khi đáp ứng Tư Khảm Hàn diễn trò, nhưng chơi chưa đủ đã bị kêu kết thúc khiến anh còn luyến tiếc vài phần.
"Mới vừa rồi cậu sờ loạn đi đâu hả?" Tư Khảm Hàn không đáp hỏi ngược lại.
"Ừ." Chưa nhận ra sự khác thường của anh, Hòa Huân Thức vẫn bộ dạng bất cần đời nói.
Bất chợt bước chân Tư Khảm Hàn ngừng lại, chân dài lui về phía sau, đá Hòa Huân Thức thật xa, khiến anh ta chưa kịp chuẩn bị đã ngã nhào xuống đất.
Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, bỗng nhiên có chút thương xót cho Hòa Huân Thức, mạnh bạo kiểu này bộ Tư Khảm Hàn muốn liều mạng với anh ta luôn sao? Không may người ta chết bao nhiêu tiền bạc cũng không đủ đền mạng, nhưng có chỗ rất lạ, bị đá như vậy mà anh ta không rên rỉ tiếng nào.
Hòa Huân Thức từ trên đất đứng dậy, chẳng những không kêu đau, trên mặt còn rất vui vẻ, tay phủi vết bẩn trên mông, điềm tĩnh nói: "Hàn, cậu vẫn lợi hại như thế, động tác dứt khoát nhanh chóng nhưng không đau."
Hạ Ngưng Âm trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi, lúc này mới thấy Hòa Huân Thức đáng bị ăn đòn, không đau thật sao? Tư Khảm Hàn đá người ta không hề nhẹ, cô không dám nghĩ nếu đổi lại là cô sẽ như thế nào?
Tư Khảm Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi vào trong, Hạ Ngưng Âm mới vừa buông lỏng tiếng lòng, nhất thời lại căng thẳng.
Dõi theo bóng dáng khuất xa, cô vội chạy đến gần đi song song cùng anh, giống như chỉ có như vậy mới có thể tìm được cảm giác an toàn, ít nhất có người quen bên cạnh sẽ bớt lạc lõng hơn.
Đến nơi, bên trong không phải cảnh tượng mục nát dơ bẩn, ánh đèn pha rất tối, mang cảm giác thần bí, cách bố trí xa hoa tráng lệ, người ra kẻ vào nườm nượp, thỉnh thoảng có phục vụ bưng rượu mời khách, nam thanh nữ tú bắt nhau thành cặp, ăn mặc trang nhã, riêng cô thoạt nhìn như dưới quê mới lên bận áo sơ mi quần bò rất mộc mạc, nhưng vấn đề không nằm ở nơi này, vấn đề là nơi này thấy thế nào cũng không giống Ngưu Lang điếm, nói đúng ra là bữa tiệc thượng lưu.
Tư Khảm Hàn đưa ly nước hoa quả cho cô, Hạ Ngưng Âm nghi hoặc hỏi Tư Khảm Hàn, "Này, đây là đâu? Không phải Ngưu Lang điếm chứ?"
"Thì ra có người rất muốn đến Ngưu Lang điếm?" Tư Khảm Hàn châm chọc.
Hạ Ngưng Âm bĩu môi, chẳng thèm phân bua với anh, chậc, không nói thì thôi, ai cần?!
Kể từ lúc đi vào biết bao ánh mắt đều hướng đến họ, Hạ Ngưng Âm cúi đầu, thoáng chốc muốn né tránh anh, người đàn ông này thiệt là đi tới đâu đều có hoa si tới đó, làm người bình thường khó lắm sao ?
Tư Khảm Hàn tinh ý nhận ra sự thay đổi của cô, lạnh lùng hỏi: "Muốn đi đâu?"
"Không có." Hạ Ngưng Âm tức giận trả lời.
Bọn họ đi ra ban công, Hạ Ngưng Âm bưng ly nước uống, hờn mát trách cứ: "Tới chỗ như thế cũng không nói trước tiếng, anh để tôi ăn mặc như vậy chính là cố ý khiến tôi mất mặt chứ gì?"
"Người mất mặt là cô, ăn thua gì đến tôi!"
Hạ Ngưng Âm hừ lạnh nói: "Anh không sợ tôi ăn mặc kiểu này, đứng bên cạnh anh sẽ làm anh xấu hổ à?"
Tư Khảm Hàn khinh bỉ ra mặt: "Ai cho cô cái quyền đứng bên cạnh tôi? Tôi nhớ mình đâu có nói, bớt tự mình đa tình đi, lát nữa nhập tiệc, tôi khuyên cô tốt nhất trốn một góc, tránh phải làm phiền tôi."
Dứt lời liền nghe những lời Hạ Ngưng Âm phản bác rất chướng tai: "Anh cho rằng tôi cần à? Nếu không vì bị anh lôi kéo, tôi tới được đây? Buồn cười!"
Hạ Ngưng Âm nói xong cảm giác luồng gió lạnh thổi ngang người, cô ngẩn ra, chợt nghe giọng nũng nịu, thanh âm ngọt như mật: "Hàn, ông xã ~~, anh tới rồi? Em nhớ anh muốn chết luôn, ưmh, hôn một cái!"
"Ông xã ?" Thân thể Hạ Ngưng Âm cứng đờ, bàn tay hơi run rẩy, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái phong sắc tuyệt trần đang nhào tới ôm chặt Tư Khảm Hàn, anh bị buộc lui về phía sau bước nhỏ, lập tức cô gái thuận thế kiễng chân lên đặt nụ hôn bên má anh, oa, cô gái này nhiệt tình thật nha.
Cô gái mặc chiếc váy cổ chữ V túy lộ ra da thịt trắng nõn, chiếc cổ thon dài, vóc người mảnh khảnh.
Hạ Ngưng Âm đánh giá cô ta từ đầu đến đuôi, cuối cùng quan sán khuôn mặt cô ta, Hạ Ngưng Âm kinh ngạc lần nữa, gương mặt đó rất dễ nhìn, cơ hồ cùng Tư Khảm Hàn là đôi kim đồng ngọc nữ.
Hai người tựa vào cùng nhau rất hạnh phúc, như cặp đôi trời định, nhưng cô càng nhìn càng thấy thế nào. . . . . . Chướng mắt.
Bị người ta quay đến chóng mặt, đôi con người Tư Khảm Hàn ngưng đọng khí lạnh, không vui nói: "Mọi người đều nói em cư xử rất rụt rè, vừa về đã muốn trả thù anh? Còn hận anh sao?"
Anh nói thế thôi, nhưng khóe miệng đã nở rộ nụ cười ấm áp, tựa như đang dung túng cưng chiều cô gái.
Nhã Tư tiếp tục làm nũng: "Ai kêu em nhớ anh quá, ông xã ~~, có nhớ em không?"
Tất cả ánh mắt ở đại sảnh đều tập trung vào ba người họ, Tư Khảm Hàn đem Nhã Tư đẩy ra một chút, mặt không biến sắc: "Em còn ồn ào, anh lập tức cắt lưỡi em đó!"
Nhã Tư uất ức cúi đầu, hốc mắt ửng hồng, ánh mắt đáng thương nhìn Tư Khảm Hàn, "Hàn, anh hung dữ với em, anh xấu với em, em không để ý tới anh nữa!"
"Cầu còn không kịp." Tư Khảm Hàn thẳng thắng chẳng chút lưu tình, giống như mới vừa rồi dung túng cùng cưng chiều chỉ do Hạ Ngưng Âm ảo giác, thấy biểu tình Tư Khảm Hàn rất bình thường, tuy nhiên Hạ Ngưng Âm cảm giác anh có điểm khác thường, nhưng rốt cuộc là chỗ nào cô tạm thời chưa nghĩ ra.
Tư Khảm Hàn biết Hạ Ngưng Âm đang chăm chú bọn họ, chỉ là nhàn nhạt quét mắt, không nói lời nào, cô cũng phát hiện anh đang nhìn mình, trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Nhã Tư ôm lấy Tư Khảm Hàn rốt cuộc cũng buông ra, liếc mắt sang Hòa Huân Thức, thay đổi thái độ ngay lập tức: "Sao anh ở chỗ này? Anh ở đây làm gì? Không thấy vợ chồng chúng tôi đang đoàn tụ à? Cũng nên thức thời rời đi một chút chứ, hai chúng tôi đang thân mật, có anh ở đây, chúng ta không biết xấu hổ chắc." (mụ hung dữ tự nhiên sạc ngta một hơi)
Hòa Huân Thức nhún nhún vai, mặt than mặt của không nhìn ra vẻ mặt, vẫn vẻ mặt bất cần "Thế nào? Hai người đã kết hôn? Sao tôi không biết? Nhìn còn không nhận ra? Rượu mừng cũng chưa được uống."
"Ừ lần này trở về, chính là cùng Hàn đính hôn, không lâu về sau chúng tôi sẽ bước lên lễ đường, đến lúc đó không thiếu phần anh đâu! Em nói đúng chứ? Hàn?" Nhã Tư và Tư Khảm Hàn đan tay vào nhau, cô phe phẩy cánh tay của anh, mỉm cười hạnh phúc, ngước nhìn Tư Khảm Hàn, còn Tư Khảm Hàn đang rủ mí mắt xuống, toàn cảnh bị Hạ Ngưng Âm thu hết vào mắt. Thật là ngọt hơn cả mật đường.
Tay Hạ Ngưng Âm cầm ly có chút run rẩy, chớp hàng lông mi dài, đứng bất động cắn ống hút, uống không tự nhiên lắm, cô như người tàng hình trước cuộc trò chuyện của ba người họ, kể cả cho cô tham gia cùng cũng không hợp, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Tư Khảm Hàn có bạn gái mà còn sắp kết hôn.
Cô cứ ngở anh độc thân, bất quá chỉ bao nuôi phụ nữ, bằng chứng đó là cô được anh dùng tiền mua về, chỉ là công cụ để anh phát tiết, nếu anh đã có bạn gái như lời đã nói, tại sao còn phải kiếm phụ nữ khác? Chẳng lẽ bạn gái anh không để ý, không ghen tuông?
Chất lỏng trong ly đã cạn mà Hạ Ngưng Âm còn chưa phát hiện, cứ cắn ống hút đăm chiêu suy nghĩ.
Với lại cô có thể nhìn được cô gái đó đối với Tư Khảm Hàn rất quan trọng, giữa bọn họ có tình cảm rất thân thiết, không giống kiểu cưới chính trị liên minh, tuy nhiên bọn họ có yêu nhau đằm thắm cỡ nào, cũng đâu thể dễ dãi như thế, có cô gái nào chấp nhận cho bạn trai mình đi chơi với người phụ nữ khác, chớ nói chi bạn trai mình còn bao nuôi cả phụ nữ. Hạ Ngưng Âm nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa tìm được lời giải đáp.
Tư Khảm Hàn quay người liền nhìn thấy Hạ Ngưng Âm đang mải mê suy nghĩ, thậm chí hết nước uống cũng chưa hay biết.
Tư Khảm Hàn cau mày hơi bực bội, cũng không biết là vì cái gì, tựa như đang mất hồn "Cô gái đi vào cõi thần tiên luôn rồi hả? Hết nước còn cắm đầu uống, cô có hút thêm cũng không ra miếng nước nào đâu."
"Oh." Nào ngờ Tư Khảm Hàn thế nhưng không cố kỵ bạn gái đang ở trước mặt tự nhiên mở miệng nói chuyện với cô.
Thanh âm nhắc nhở của Tư Khảm Hàn khiến cả người Hạ Ngưng Âm ngay dại một hồi, da đầu tê dại, hiện tại mới giật mình bản thân lúng túng đến mức nào .
Bạn gái của anh phát hiện sự tồn tại của cô, biết cô có quan hệ với Tư Khảm Hàn, cô nên làm gì? Chẳng lẽ mở phiên tòa tranh đấu? Nghĩ tới đã thấy ớn, cô sợ nhất là phụ nữ đánh nhau.
Hạ Ngưng Âm gục mặt xuống đấy, hay là lặng lẽ rời đi.
Hiện tại bạn gái Tư Khảm Hàn xuất hiện, cô cũng nên thức thời chút? Vợ lớn người ta ở chỗ này, tiểu tam như cô phải lui đi, miễn là đừng để bị phát hiện, đến lúc đó rước họa vào thân, đạo lý này cô vẫn hiểu.
Đúng vậy, cô nên đi ngồi đây cũng trở nên dư thừa đâu được hoan nghênh.
Hạ Ngưng Âm đứng dậy, dè dặt nói: "Cái đó, Tư Khảm Hàn, tôi đi trước, các ngươi từ từ hàn huyên." Dứt lời, liền xoay người rời đi đã bị Nhã Tư gọi lại.
"Đứng đó! Tôi cho cô đi chưa?" Hạ Ngưng Âm dừng bước, cắn môi dưới, vẻ mặt đau khổ, lần này hỏng bét.
Nhã Tư buông tay Tư Khảm Hàn ra, đi tới trước mặt Hạ Ngưng Âm, chau đôi mày liễu, mắt hơi nheo, hậm hực nhìn cô, đôi môi mím chặt, "Cô là ai? Tại sao biết Hàn? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ? Cớ gì đi cũng phải hỏi Hàn? Nói!"
Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, trước mặt là cô gái xinh đẹp, nhưng giọng điệu chua ngoa khiến cô mất thiện cảm, dù sao cô cũng đâu có tư cách ầm ĩ với cô ta, bởi vì cô là tiểu tam.
"Cô không trà lời là có ý gì? Chột dạ?" Nhã Tư đi một vòng tròn quanh Hạ Ngưng Âm, ánh mắt tìm tòi như muốn ăn thịt người ta.
Hạ Ngưng Âm đưa mắt sang Tư Khảm Hàn, mong anh giúp cô giải vây, tuy nhiên cô quên mất, đó giờ Tư Khảm Hàn đâu phải là người tốt bụng, những việc không liên quan đến anh đời nào anh xen vào, ngay cả nhìn một cái cũng không có, trong lòng Hạ Ngưng từ từ trầm xuống.
Nhã Tư bĩu môi khinh thường, tỏ ra cao ngạo: "Cô không nói tôi cũng biết, cô là tình nhân của Hàn chứ gì?" Thấy biểu tình của Hạ Ngưng Âm, Nhã Tư đã nắm chắc đáp án vài phần, giở giọng châm chọc: "Cô biết không? Con người tôi bình thường rất dễ chịu, nhưng do cô là thứ tiểu tam bẩn thiểu, tôi nhất định giết chết cô, để coi cô còn dám ra ngoài quyến rũ đàn ông khác!"
"Thật xin lỗi, cô đã hiểu lầm, tôi không phải loại người đó, chúng tôi chỉ là đối tác buôn bác." Hạ Ngưng Âm bị cô ta xúc phạm, quẫn bách đến nỗi ngay cả nụ cười cũng kéo không ra, cô cảm nhận được, không chỉ bởi vì cô, mà Nhã Tư rất ghét tiểu tam.
"Chớ khoác lác, chẳng lẽ cô không biết, sắc mặt của cô đã bán đứng lời nói của cô? Nếu quả thật là quan hệ hợp tác, Hàn sẽ không mang một phụ nữ tới đây, mà tôi rõ ràng thấy cô đang chột dạ luống cuống"
Hạ Ngưng Âm sửng sốt.
Nhã Tư thấy cô không nói lời nào ngầm nghĩ là cô thừa nhận, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, đùng đùng đi về phía cô, ‘Chát…’ tiếng tát thanh thúy dán trên mặt Hạ Ngưng Âm, khuôn mặt nhỏ nanh lập tức xuất hiện năm dấu tay sưng đỏ. (con mụ điên!!!)
Gò má kia cũng khó tránh khỏi cái bạt tai thứ hai, Hạ Ngưng Âm chưa kị phục định thần, Nhã Tư tiếp tục phát cáu: "Đồ hồ ly tinh, thứ tiểu tam dơ bẩn, tốt đẹp không làm lại đem thân thể đi bán, dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông, loại phụ nữ bẩn thỉu như cô có tư cách xuất hiện ở đây, tôi cảm thấy xấu hổ dùm cô đấy!"
Hễ chỗ nào có mặt anh chỗ đó thu hút mọi ánh mắt, chẳng qua họ sợ sự lãnh khốc của Tư Khảm Hàn nên không dám đến gần.
Đúng lúc Nhã Tư lớn tiếng chửi mắng cộng thêm đấu đá, đã khơi dậy sự tò mò của bọn họ, mọi người chạy ùa ra ban công, rối rít dùng ánh mắt xem trò vui, kẻ cuối đầu nói nhỏ thì thầm, kẻ chỉ chõ Hạ Ngưng Âm, trong lúc nhất thời như cái chợ trời lời qua tiếng lại, mọi âm thanh đều lọt vào tai Hạ Ngưng Âm.
"A, cái đó không phải thiên kim Nhã Tư tập đoàn Tiền thị sao? Woa, đẹp hơn cả trên báo đấy."
"Đúng vậy a, nghe nói cô ấy chẳng những tài hoa, tâm mà tâm dịa rất lương thượng, tuy nhiên rất ghét thứ tiểu tam."
"Cô gái mặc quần jean là ai? Tốt hayxấu a, không cần nhìn cũng biết, dám tranh giành đàn ông của Nhã Tư? Không biết xấu hổ!"
"Đúng vậy a, đi dụ dỗ đàn ông, phá hư hạnh phúc người ta, đáng đánh! Tại sao thế giới có thể tồn tại thứ tiểu tam bẩn thỉu? Đã vậy còn quang minh chính đại tham gia bữa tiệc, không biết gia đình có dạy dỗ cô ta không, đồ mặt dày."
Hạ Ngưng Âm bụm mặt, nghe đủ lời chê bai, chỉ biết lặng thinh, cũng chẳng phản kích lại Nhã Tư, rũ mí mắt xuống ném sangTư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn trơ mắt ngồi nhìn, không có ý tứ giải quyết cục diện rối rắm này.
Hạ Ngưng Âm cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc bản thân còn mong đợi điều gì? Chẳng lẽ hi vọng anh ta đứng dậy ôm mày rời khỏi đám đông sao?
Hòa Huân Thức vuốt cằm, mặt góc cạnh lăm lia hai người bọn họ, nhận thấy ánh mắt Tư Khảm Hàn nhanh chóng mặc quần áo vào.
"Hàn, không dễ chơi." Thời điểm Hòa Huân Thức nói ra những lời này còn làm mặt đểu, anh rất hào hứng khi đáp ứng Tư Khảm Hàn diễn trò, nhưng chơi chưa đủ đã bị kêu kết thúc khiến anh còn luyến tiếc vài phần.
"Mới vừa rồi cậu sờ loạn đi đâu hả?" Tư Khảm Hàn không đáp hỏi ngược lại.
"Ừ." Chưa nhận ra sự khác thường của anh, Hòa Huân Thức vẫn bộ dạng bất cần đời nói.
Bất chợt bước chân Tư Khảm Hàn ngừng lại, chân dài lui về phía sau, đá Hòa Huân Thức thật xa, khiến anh ta chưa kịp chuẩn bị đã ngã nhào xuống đất.
Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, bỗng nhiên có chút thương xót cho Hòa Huân Thức, mạnh bạo kiểu này bộ Tư Khảm Hàn muốn liều mạng với anh ta luôn sao? Không may người ta chết bao nhiêu tiền bạc cũng không đủ đền mạng, nhưng có chỗ rất lạ, bị đá như vậy mà anh ta không rên rỉ tiếng nào.
Hòa Huân Thức từ trên đất đứng dậy, chẳng những không kêu đau, trên mặt còn rất vui vẻ, tay phủi vết bẩn trên mông, điềm tĩnh nói: "Hàn, cậu vẫn lợi hại như thế, động tác dứt khoát nhanh chóng nhưng không đau."
Hạ Ngưng Âm trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi, lúc này mới thấy Hòa Huân Thức đáng bị ăn đòn, không đau thật sao? Tư Khảm Hàn đá người ta không hề nhẹ, cô không dám nghĩ nếu đổi lại là cô sẽ như thế nào?
Tư Khảm Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi vào trong, Hạ Ngưng Âm mới vừa buông lỏng tiếng lòng, nhất thời lại căng thẳng.
Dõi theo bóng dáng khuất xa, cô vội chạy đến gần đi song song cùng anh, giống như chỉ có như vậy mới có thể tìm được cảm giác an toàn, ít nhất có người quen bên cạnh sẽ bớt lạc lõng hơn.
Đến nơi, bên trong không phải cảnh tượng mục nát dơ bẩn, ánh đèn pha rất tối, mang cảm giác thần bí, cách bố trí xa hoa tráng lệ, người ra kẻ vào nườm nượp, thỉnh thoảng có phục vụ bưng rượu mời khách, nam thanh nữ tú bắt nhau thành cặp, ăn mặc trang nhã, riêng cô thoạt nhìn như dưới quê mới lên bận áo sơ mi quần bò rất mộc mạc, nhưng vấn đề không nằm ở nơi này, vấn đề là nơi này thấy thế nào cũng không giống Ngưu Lang điếm, nói đúng ra là bữa tiệc thượng lưu.
Tư Khảm Hàn đưa ly nước hoa quả cho cô, Hạ Ngưng Âm nghi hoặc hỏi Tư Khảm Hàn, "Này, đây là đâu? Không phải Ngưu Lang điếm chứ?"
"Thì ra có người rất muốn đến Ngưu Lang điếm?" Tư Khảm Hàn châm chọc.
Hạ Ngưng Âm bĩu môi, chẳng thèm phân bua với anh, chậc, không nói thì thôi, ai cần?!
Kể từ lúc đi vào biết bao ánh mắt đều hướng đến họ, Hạ Ngưng Âm cúi đầu, thoáng chốc muốn né tránh anh, người đàn ông này thiệt là đi tới đâu đều có hoa si tới đó, làm người bình thường khó lắm sao ?
Tư Khảm Hàn tinh ý nhận ra sự thay đổi của cô, lạnh lùng hỏi: "Muốn đi đâu?"
"Không có." Hạ Ngưng Âm tức giận trả lời.
Bọn họ đi ra ban công, Hạ Ngưng Âm bưng ly nước uống, hờn mát trách cứ: "Tới chỗ như thế cũng không nói trước tiếng, anh để tôi ăn mặc như vậy chính là cố ý khiến tôi mất mặt chứ gì?"
"Người mất mặt là cô, ăn thua gì đến tôi!"
Hạ Ngưng Âm hừ lạnh nói: "Anh không sợ tôi ăn mặc kiểu này, đứng bên cạnh anh sẽ làm anh xấu hổ à?"
Tư Khảm Hàn khinh bỉ ra mặt: "Ai cho cô cái quyền đứng bên cạnh tôi? Tôi nhớ mình đâu có nói, bớt tự mình đa tình đi, lát nữa nhập tiệc, tôi khuyên cô tốt nhất trốn một góc, tránh phải làm phiền tôi."
Dứt lời liền nghe những lời Hạ Ngưng Âm phản bác rất chướng tai: "Anh cho rằng tôi cần à? Nếu không vì bị anh lôi kéo, tôi tới được đây? Buồn cười!"
Hạ Ngưng Âm nói xong cảm giác luồng gió lạnh thổi ngang người, cô ngẩn ra, chợt nghe giọng nũng nịu, thanh âm ngọt như mật: "Hàn, ông xã ~~, anh tới rồi? Em nhớ anh muốn chết luôn, ưmh, hôn một cái!"
"Ông xã ?" Thân thể Hạ Ngưng Âm cứng đờ, bàn tay hơi run rẩy, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái phong sắc tuyệt trần đang nhào tới ôm chặt Tư Khảm Hàn, anh bị buộc lui về phía sau bước nhỏ, lập tức cô gái thuận thế kiễng chân lên đặt nụ hôn bên má anh, oa, cô gái này nhiệt tình thật nha.
Cô gái mặc chiếc váy cổ chữ V túy lộ ra da thịt trắng nõn, chiếc cổ thon dài, vóc người mảnh khảnh.
Hạ Ngưng Âm đánh giá cô ta từ đầu đến đuôi, cuối cùng quan sán khuôn mặt cô ta, Hạ Ngưng Âm kinh ngạc lần nữa, gương mặt đó rất dễ nhìn, cơ hồ cùng Tư Khảm Hàn là đôi kim đồng ngọc nữ.
Hai người tựa vào cùng nhau rất hạnh phúc, như cặp đôi trời định, nhưng cô càng nhìn càng thấy thế nào. . . . . . Chướng mắt.
Bị người ta quay đến chóng mặt, đôi con người Tư Khảm Hàn ngưng đọng khí lạnh, không vui nói: "Mọi người đều nói em cư xử rất rụt rè, vừa về đã muốn trả thù anh? Còn hận anh sao?"
Anh nói thế thôi, nhưng khóe miệng đã nở rộ nụ cười ấm áp, tựa như đang dung túng cưng chiều cô gái.
Nhã Tư tiếp tục làm nũng: "Ai kêu em nhớ anh quá, ông xã ~~, có nhớ em không?"
Tất cả ánh mắt ở đại sảnh đều tập trung vào ba người họ, Tư Khảm Hàn đem Nhã Tư đẩy ra một chút, mặt không biến sắc: "Em còn ồn ào, anh lập tức cắt lưỡi em đó!"
Nhã Tư uất ức cúi đầu, hốc mắt ửng hồng, ánh mắt đáng thương nhìn Tư Khảm Hàn, "Hàn, anh hung dữ với em, anh xấu với em, em không để ý tới anh nữa!"
"Cầu còn không kịp." Tư Khảm Hàn thẳng thắng chẳng chút lưu tình, giống như mới vừa rồi dung túng cùng cưng chiều chỉ do Hạ Ngưng Âm ảo giác, thấy biểu tình Tư Khảm Hàn rất bình thường, tuy nhiên Hạ Ngưng Âm cảm giác anh có điểm khác thường, nhưng rốt cuộc là chỗ nào cô tạm thời chưa nghĩ ra.
Tư Khảm Hàn biết Hạ Ngưng Âm đang chăm chú bọn họ, chỉ là nhàn nhạt quét mắt, không nói lời nào, cô cũng phát hiện anh đang nhìn mình, trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Nhã Tư ôm lấy Tư Khảm Hàn rốt cuộc cũng buông ra, liếc mắt sang Hòa Huân Thức, thay đổi thái độ ngay lập tức: "Sao anh ở chỗ này? Anh ở đây làm gì? Không thấy vợ chồng chúng tôi đang đoàn tụ à? Cũng nên thức thời rời đi một chút chứ, hai chúng tôi đang thân mật, có anh ở đây, chúng ta không biết xấu hổ chắc." (mụ hung dữ tự nhiên sạc ngta một hơi)
Hòa Huân Thức nhún nhún vai, mặt than mặt của không nhìn ra vẻ mặt, vẫn vẻ mặt bất cần "Thế nào? Hai người đã kết hôn? Sao tôi không biết? Nhìn còn không nhận ra? Rượu mừng cũng chưa được uống."
"Ừ lần này trở về, chính là cùng Hàn đính hôn, không lâu về sau chúng tôi sẽ bước lên lễ đường, đến lúc đó không thiếu phần anh đâu! Em nói đúng chứ? Hàn?" Nhã Tư và Tư Khảm Hàn đan tay vào nhau, cô phe phẩy cánh tay của anh, mỉm cười hạnh phúc, ngước nhìn Tư Khảm Hàn, còn Tư Khảm Hàn đang rủ mí mắt xuống, toàn cảnh bị Hạ Ngưng Âm thu hết vào mắt. Thật là ngọt hơn cả mật đường.
Tay Hạ Ngưng Âm cầm ly có chút run rẩy, chớp hàng lông mi dài, đứng bất động cắn ống hút, uống không tự nhiên lắm, cô như người tàng hình trước cuộc trò chuyện của ba người họ, kể cả cho cô tham gia cùng cũng không hợp, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Tư Khảm Hàn có bạn gái mà còn sắp kết hôn.
Cô cứ ngở anh độc thân, bất quá chỉ bao nuôi phụ nữ, bằng chứng đó là cô được anh dùng tiền mua về, chỉ là công cụ để anh phát tiết, nếu anh đã có bạn gái như lời đã nói, tại sao còn phải kiếm phụ nữ khác? Chẳng lẽ bạn gái anh không để ý, không ghen tuông?
Chất lỏng trong ly đã cạn mà Hạ Ngưng Âm còn chưa phát hiện, cứ cắn ống hút đăm chiêu suy nghĩ.
Với lại cô có thể nhìn được cô gái đó đối với Tư Khảm Hàn rất quan trọng, giữa bọn họ có tình cảm rất thân thiết, không giống kiểu cưới chính trị liên minh, tuy nhiên bọn họ có yêu nhau đằm thắm cỡ nào, cũng đâu thể dễ dãi như thế, có cô gái nào chấp nhận cho bạn trai mình đi chơi với người phụ nữ khác, chớ nói chi bạn trai mình còn bao nuôi cả phụ nữ. Hạ Ngưng Âm nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa tìm được lời giải đáp.
Tư Khảm Hàn quay người liền nhìn thấy Hạ Ngưng Âm đang mải mê suy nghĩ, thậm chí hết nước uống cũng chưa hay biết.
Tư Khảm Hàn cau mày hơi bực bội, cũng không biết là vì cái gì, tựa như đang mất hồn "Cô gái đi vào cõi thần tiên luôn rồi hả? Hết nước còn cắm đầu uống, cô có hút thêm cũng không ra miếng nước nào đâu."
"Oh." Nào ngờ Tư Khảm Hàn thế nhưng không cố kỵ bạn gái đang ở trước mặt tự nhiên mở miệng nói chuyện với cô.
Thanh âm nhắc nhở của Tư Khảm Hàn khiến cả người Hạ Ngưng Âm ngay dại một hồi, da đầu tê dại, hiện tại mới giật mình bản thân lúng túng đến mức nào .
Bạn gái của anh phát hiện sự tồn tại của cô, biết cô có quan hệ với Tư Khảm Hàn, cô nên làm gì? Chẳng lẽ mở phiên tòa tranh đấu? Nghĩ tới đã thấy ớn, cô sợ nhất là phụ nữ đánh nhau.
Hạ Ngưng Âm gục mặt xuống đấy, hay là lặng lẽ rời đi.
Hiện tại bạn gái Tư Khảm Hàn xuất hiện, cô cũng nên thức thời chút? Vợ lớn người ta ở chỗ này, tiểu tam như cô phải lui đi, miễn là đừng để bị phát hiện, đến lúc đó rước họa vào thân, đạo lý này cô vẫn hiểu.
Đúng vậy, cô nên đi ngồi đây cũng trở nên dư thừa đâu được hoan nghênh.
Hạ Ngưng Âm đứng dậy, dè dặt nói: "Cái đó, Tư Khảm Hàn, tôi đi trước, các ngươi từ từ hàn huyên." Dứt lời, liền xoay người rời đi đã bị Nhã Tư gọi lại.
"Đứng đó! Tôi cho cô đi chưa?" Hạ Ngưng Âm dừng bước, cắn môi dưới, vẻ mặt đau khổ, lần này hỏng bét.
Nhã Tư buông tay Tư Khảm Hàn ra, đi tới trước mặt Hạ Ngưng Âm, chau đôi mày liễu, mắt hơi nheo, hậm hực nhìn cô, đôi môi mím chặt, "Cô là ai? Tại sao biết Hàn? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ? Cớ gì đi cũng phải hỏi Hàn? Nói!"
Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, trước mặt là cô gái xinh đẹp, nhưng giọng điệu chua ngoa khiến cô mất thiện cảm, dù sao cô cũng đâu có tư cách ầm ĩ với cô ta, bởi vì cô là tiểu tam.
"Cô không trà lời là có ý gì? Chột dạ?" Nhã Tư đi một vòng tròn quanh Hạ Ngưng Âm, ánh mắt tìm tòi như muốn ăn thịt người ta.
Hạ Ngưng Âm đưa mắt sang Tư Khảm Hàn, mong anh giúp cô giải vây, tuy nhiên cô quên mất, đó giờ Tư Khảm Hàn đâu phải là người tốt bụng, những việc không liên quan đến anh đời nào anh xen vào, ngay cả nhìn một cái cũng không có, trong lòng Hạ Ngưng từ từ trầm xuống.
Nhã Tư bĩu môi khinh thường, tỏ ra cao ngạo: "Cô không nói tôi cũng biết, cô là tình nhân của Hàn chứ gì?" Thấy biểu tình của Hạ Ngưng Âm, Nhã Tư đã nắm chắc đáp án vài phần, giở giọng châm chọc: "Cô biết không? Con người tôi bình thường rất dễ chịu, nhưng do cô là thứ tiểu tam bẩn thiểu, tôi nhất định giết chết cô, để coi cô còn dám ra ngoài quyến rũ đàn ông khác!"
"Thật xin lỗi, cô đã hiểu lầm, tôi không phải loại người đó, chúng tôi chỉ là đối tác buôn bác." Hạ Ngưng Âm bị cô ta xúc phạm, quẫn bách đến nỗi ngay cả nụ cười cũng kéo không ra, cô cảm nhận được, không chỉ bởi vì cô, mà Nhã Tư rất ghét tiểu tam.
"Chớ khoác lác, chẳng lẽ cô không biết, sắc mặt của cô đã bán đứng lời nói của cô? Nếu quả thật là quan hệ hợp tác, Hàn sẽ không mang một phụ nữ tới đây, mà tôi rõ ràng thấy cô đang chột dạ luống cuống"
Hạ Ngưng Âm sửng sốt.
Nhã Tư thấy cô không nói lời nào ngầm nghĩ là cô thừa nhận, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, đùng đùng đi về phía cô, ‘Chát…’ tiếng tát thanh thúy dán trên mặt Hạ Ngưng Âm, khuôn mặt nhỏ nanh lập tức xuất hiện năm dấu tay sưng đỏ. (con mụ điên!!!)
Gò má kia cũng khó tránh khỏi cái bạt tai thứ hai, Hạ Ngưng Âm chưa kị phục định thần, Nhã Tư tiếp tục phát cáu: "Đồ hồ ly tinh, thứ tiểu tam dơ bẩn, tốt đẹp không làm lại đem thân thể đi bán, dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông, loại phụ nữ bẩn thỉu như cô có tư cách xuất hiện ở đây, tôi cảm thấy xấu hổ dùm cô đấy!"
Hễ chỗ nào có mặt anh chỗ đó thu hút mọi ánh mắt, chẳng qua họ sợ sự lãnh khốc của Tư Khảm Hàn nên không dám đến gần.
Đúng lúc Nhã Tư lớn tiếng chửi mắng cộng thêm đấu đá, đã khơi dậy sự tò mò của bọn họ, mọi người chạy ùa ra ban công, rối rít dùng ánh mắt xem trò vui, kẻ cuối đầu nói nhỏ thì thầm, kẻ chỉ chõ Hạ Ngưng Âm, trong lúc nhất thời như cái chợ trời lời qua tiếng lại, mọi âm thanh đều lọt vào tai Hạ Ngưng Âm.
"A, cái đó không phải thiên kim Nhã Tư tập đoàn Tiền thị sao? Woa, đẹp hơn cả trên báo đấy."
"Đúng vậy a, nghe nói cô ấy chẳng những tài hoa, tâm mà tâm dịa rất lương thượng, tuy nhiên rất ghét thứ tiểu tam."
"Cô gái mặc quần jean là ai? Tốt hayxấu a, không cần nhìn cũng biết, dám tranh giành đàn ông của Nhã Tư? Không biết xấu hổ!"
"Đúng vậy a, đi dụ dỗ đàn ông, phá hư hạnh phúc người ta, đáng đánh! Tại sao thế giới có thể tồn tại thứ tiểu tam bẩn thỉu? Đã vậy còn quang minh chính đại tham gia bữa tiệc, không biết gia đình có dạy dỗ cô ta không, đồ mặt dày."
Hạ Ngưng Âm bụm mặt, nghe đủ lời chê bai, chỉ biết lặng thinh, cũng chẳng phản kích lại Nhã Tư, rũ mí mắt xuống ném sangTư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn trơ mắt ngồi nhìn, không có ý tứ giải quyết cục diện rối rắm này.
Hạ Ngưng Âm cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc bản thân còn mong đợi điều gì? Chẳng lẽ hi vọng anh ta đứng dậy ôm mày rời khỏi đám đông sao?
Bình luận facebook