Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
‘Bộp bộp’ tràng pháo tay thanh thúy lọt vào bên tai Vũ Nghê
"Phó Vũ Nghê , lá gan của cô thật lớn ?! Lại dám mang theo cốt nhục của Lạc gia nhảy lầu !" Bà Lạc giương lên tròng mắt nghiêm nghị nhìn con dâu
Mới vừa rồi trong lòng cô còn không chút sợ hãi , nhưng khi nghe đến hai chữ cốt nhục , làm cô như nghẹn lại
Vũ Nghê cảm giác đầu óc mình như choáng váng , ngước mắt nhìn mẹ chồng "Con không có nhảy lầu , chỉ là con muốn mang theo đứa bé này rời khỏi đây mà thôi . Mẹ có thể để cho con đi được không ?!"
Mẹ chồng cô đã chuyển đến ngôi biệt thự này hơn nửa tháng , nhiệm vụ của bà ta gần như là theo dõi hành động của cô . Bà ta giám sát từng bữa cơm , từng loại thuốc bổ mà cô phải dùng . Nhưng chẳng qua là quan tâm cho có , cái bà ta muốn , chính là đứa cháu đích tôn kia
Cô không thể nào từ chối các món ăn tẩm bổ ấy , cho dù bản thân cảm thấy ngán ngẫm, cô vẫn bị ép phải ăn đến cùng , vẫn phải cố gắng mà nuốt cho đầy bụng .
"Cô nghĩ rằng Lạc gia chúng tôi có thể để cô mang đứa bé đi sao ?! Thế thì chẳng khác nào đứa bé sau này cũng giống như như cô , chẳng được gia giáo !"
"Nếu đứa bé thật sự như thế thì nó cũng là con của con . Mẹ đừng ép con , ép con , con sẽ tình nguyện cùng đứa bé này chết chung một chỗ !" Cô cũng không muốn con của mình sẽ được giáo dục từ Lạc gia , xem trời bằng vung , không coi ai ra gì !
Lời nói cùng ánh mắt kiên định khiến trong lòng bà Lạc nhất thời run sợ "Cô thật độc ác , lại đang tâm muốn hại chết luôn con mình . Không , tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra" Chu Hân Lan hốt hoảng nhìn người làm "Người đâu , tìm thợ rèn đến , tôi muốn họ phải làm một khung sắt nhốt cô gái này trong phòng , đợi đến khi nào cháu tôi bình an ra đời , thì mới thả nó ra ngoài !"
Vũ nghê không tin , mở to hai mắt , dùng sức tránh bị trói buộc "Không , các người buông tôi ra . Các người làm như vậy là phạm pháp , các người không thể đối xử với tôi như vậy !"
"Dù là phạm pháp tôi cũng phải chờ cháu mình bình an ra đời . Chờ sanh xong thì cô cứ đi kiện !" Chu Hân Lan tiếp tục cười nói :"Bằng thế lực của Lạc gia , cô nghĩ rằng chúng tôi có thể ngồi tù ư ?!"
Mùa thu rồi lại mùa đông trôi qua , cho đến khi xuân tới
Trong phòng khách hào hoa có một cô gái đầu tóc rối bù như người điên , đang ngồi ở một góc nhỏ . Mặc dù bụng của cô đã to như khinh khí cầu , được ẩn hiện dưới lớp y phục kia , nhưng dáng vẻ dưới hai mắt gần như lõm xuống , xương gò má thì nhô cao lên , lộ ra một gương mặt gầy gò thấy rõ . Khi hai chân cô di chuyển thì vang lên tiếng xiềng xích , mặc dù trong phòng vốn đang yên tĩnh
Cái chân mảnh khảnh kia đi kèm là một bộ xiềng xích màu da đen được bọc xung quanh , những giọt máu còn sót lại trên mặt đất tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng , làm cho người ta nhìn vào có thể nín thở
Vũ Nghê như chết lặng trong bầu không khí này , chẳng biết là cô bị xiềng như thế này mấy lần trong tháng rồi , chỉ biết rằng khi cô tìm mọi cách chạy trốn , thì mỗi lần như thế lại thêm nhiều móc khóa đan xen
Trong phòng dần dần vang lên giọng nói nhỏ "Con à , mẹ xin con đó , con đừng có ra được không ?! Cứ như thế , vĩnh viễn nằm trong bụng mẹ , nằm trong bụng mẹ thì chúng ta sẽ không bị tách rời"
Cô uể oải nhắm mắt , hai hàng nước mắt vô lực trong suốt lăn dài xuống má . Cánh môi mơ hồ chậm rãi nói ra "Đây chính là hình phạt anh đối với tôi sao ?! Quả thật nhìn tôi bây giờ còn hơn một con chó . Phải nhìn thấy tôi thê thảm thế này , anh mới vừa lòng sao ?! Tôi biết là tôi đã sai rồi , từ khi bắt đầu đã sai , bây giờ lại càng sai —— Lạc Ngạo Thực , tôi nói cho anh biết , cuộc sống về sau của tôi , tuyệt đối sẽ không bao giờ nợ anh cái gì , đời sau cũng vậy , cái gì cũng không nợ !"
Bỗng dưng chất lỏng từ giữa hai chân của Vũ Nghê chợt chảy ra , trong nháy mắt trên mặt đất tạo thành một vũng nước , cô dùng sức ôm bụng , cắn răng để mình không phải kêu thành tiếng
Cô tự nói với mình , chỉ cần cô còn sống , thì không một ai có thể đem cô và đứa bé tách biệt !
"Phó Vũ Nghê , lá gan của cô thật lớn ?! Lại dám mang theo cốt nhục của Lạc gia nhảy lầu !" Bà Lạc giương lên tròng mắt nghiêm nghị nhìn con dâu
Mới vừa rồi trong lòng cô còn không chút sợ hãi , nhưng khi nghe đến hai chữ cốt nhục , làm cô như nghẹn lại
Vũ Nghê cảm giác đầu óc mình như choáng váng , ngước mắt nhìn mẹ chồng "Con không có nhảy lầu , chỉ là con muốn mang theo đứa bé này rời khỏi đây mà thôi . Mẹ có thể để cho con đi được không ?!"
Mẹ chồng cô đã chuyển đến ngôi biệt thự này hơn nửa tháng , nhiệm vụ của bà ta gần như là theo dõi hành động của cô . Bà ta giám sát từng bữa cơm , từng loại thuốc bổ mà cô phải dùng . Nhưng chẳng qua là quan tâm cho có , cái bà ta muốn , chính là đứa cháu đích tôn kia
Cô không thể nào từ chối các món ăn tẩm bổ ấy , cho dù bản thân cảm thấy ngán ngẫm, cô vẫn bị ép phải ăn đến cùng , vẫn phải cố gắng mà nuốt cho đầy bụng .
"Cô nghĩ rằng Lạc gia chúng tôi có thể để cô mang đứa bé đi sao ?! Thế thì chẳng khác nào đứa bé sau này cũng giống như như cô , chẳng được gia giáo !"
"Nếu đứa bé thật sự như thế thì nó cũng là con của con . Mẹ đừng ép con , ép con , con sẽ tình nguyện cùng đứa bé này chết chung một chỗ !" Cô cũng không muốn con của mình sẽ được giáo dục từ Lạc gia , xem trời bằng vung , không coi ai ra gì !
Lời nói cùng ánh mắt kiên định khiến trong lòng bà Lạc nhất thời run sợ "Cô thật độc ác , lại đang tâm muốn hại chết luôn con mình . Không , tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra" Chu Hân Lan hốt hoảng nhìn người làm "Người đâu , tìm thợ rèn đến , tôi muốn họ phải làm một khung sắt nhốt cô gái này trong phòng , đợi đến khi nào cháu tôi bình an ra đời , thì mới thả nó ra ngoài !"
Vũ nghê không tin , mở to hai mắt , dùng sức tránh bị trói buộc "Không , các người buông tôi ra . Các người làm như vậy là phạm pháp , các người không thể đối xử với tôi như vậy !"
"Dù là phạm pháp tôi cũng phải chờ cháu mình bình an ra đời . Chờ sanh xong thì cô cứ đi kiện !" Chu Hân Lan tiếp tục cười nói :"Bằng thế lực của Lạc gia , cô nghĩ rằng chúng tôi có thể ngồi tù ư ?!"
Mùa thu rồi lại mùa đông trôi qua , cho đến khi xuân tới
Trong phòng khách hào hoa có một cô gái đầu tóc rối bù như người điên , đang ngồi ở một góc nhỏ . Mặc dù bụng của cô đã to như khinh khí cầu , được ẩn hiện dưới lớp y phục kia , nhưng dáng vẻ dưới hai mắt gần như lõm xuống , xương gò má thì nhô cao lên , lộ ra một gương mặt gầy gò thấy rõ . Khi hai chân cô di chuyển thì vang lên tiếng xiềng xích , mặc dù trong phòng vốn đang yên tĩnh
Cái chân mảnh khảnh kia đi kèm là một bộ xiềng xích màu da đen được bọc xung quanh , những giọt máu còn sót lại trên mặt đất tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng , làm cho người ta nhìn vào có thể nín thở
Vũ Nghê như chết lặng trong bầu không khí này , chẳng biết là cô bị xiềng như thế này mấy lần trong tháng rồi , chỉ biết rằng khi cô tìm mọi cách chạy trốn , thì mỗi lần như thế lại thêm nhiều móc khóa đan xen
Trong phòng dần dần vang lên giọng nói nhỏ "Con à , mẹ xin con đó , con đừng có ra được không ?! Cứ như thế , vĩnh viễn nằm trong bụng mẹ , nằm trong bụng mẹ thì chúng ta sẽ không bị tách rời"
Cô uể oải nhắm mắt , hai hàng nước mắt vô lực trong suốt lăn dài xuống má . Cánh môi mơ hồ chậm rãi nói ra "Đây chính là hình phạt anh đối với tôi sao ?! Quả thật nhìn tôi bây giờ còn hơn một con chó . Phải nhìn thấy tôi thê thảm thế này , anh mới vừa lòng sao ?! Tôi biết là tôi đã sai rồi , từ khi bắt đầu đã sai , bây giờ lại càng sai —— Lạc Ngạo Thực , tôi nói cho anh biết , cuộc sống về sau của tôi , tuyệt đối sẽ không bao giờ nợ anh cái gì , đời sau cũng vậy , cái gì cũng không nợ !"
Bỗng dưng chất lỏng từ giữa hai chân của Vũ Nghê chợt chảy ra , trong nháy mắt trên mặt đất tạo thành một vũng nước , cô dùng sức ôm bụng , cắn răng để mình không phải kêu thành tiếng
Cô tự nói với mình , chỉ cần cô còn sống , thì không một ai có thể đem cô và đứa bé tách biệt !
Bình luận facebook