Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Không say nhất định sẽ bảo là đang say . Người say lại không bao giờ dám thừa nhận mình say . Khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Ngạo Thực đang nói lên điều này !
"Tôi không cần người khác đỡ , buông ra !" Thân thể nặng nề của Lạc Ngạo Thực đè trên người Tưởng Vũ Hàng
"Lạc tổng , không ai nói anh say cả , chẳng qua là muốn dìu anh lên lầu nghỉ ngơi một tý . Sau đó tôi cũng muốn bàn về vấn đề hợp tác của chúng ta !" Tưởng Vũ Hàng hùa theo lời nói Lạc Ngạo Thực
"Tan việc đừng nhắc tới chuyện công , thật phiền phức !" Đây là thói quen của hắn , nhưng cuối cùng hắn vẫn yên tĩnh đi vào trong phòng
Khi vừa bước đến cửa , Vũ Nghê không có tâm trạng đi vào trong , đang lúc cô định xoay người muốn đi , thì nghe tiếng hô của Tưởng Vũ Hàng :"Vũ Nghê , em qua đây lấy khăn ướt giúp anh !"
". . . . . . Vâng !"
Lạc Ngạo Thực tựa hồ rất say , hắn còn tranh thủ hát lên một ca khúc tiếng Anh !
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng hát của hắn , không ngờ lại dễ nghe đến như vậy , trước giờ cứ ngỡ hắn không biết ca hát !
Lời ca nói về tình yêu , giai điệu theo rock and roll , âm thanh lôi cuốn khiến cô không thể bỏ qua , càng ngày càng mê hoặc .
Thời điểm Tưởng Vũ Hàng nhận lấy khăn ướt , chuông điện thoại trong túi chợt vang lên . Hắn đi sang một bên bắt điện thoại để tránh tiếng ồn của Lạc Ngạo Thực . "Vâng , tôi hiểu rồi , tôi sẽ đến ngay !"
"Đã xảy ra chuyện gì ?!" Vũ Nghê quan tâm hỏi.
"À , có một ông chủ của một doanh nghiệp đang muốn gặp anh !" Tưởng Vũ Hàng nhìn Lạc Ngạo Thực một cái , sau đó quay sang Vũ Nghê "Em cố nán lại chỗ này một chút , anh thấy hắn ta đã say quá rồi , ngộ nhỡ có chuyện gì , không lại to chuyện . Chờ anh xử lý xong việc , sẽ trở lại ngay . Không còn biện pháp nào khác , ai bảo hắn là khách hàng lớn của chúng ta , nếu để truyền ra ngoài , sợ rằng khó giữ uy danh của MBS !"
Điều Tưởng Vũ Hàng lo lắng Vũ Nghê có thể hiểu được "Vậy anh nhanh một chút . Nếu như hắn ngủ thiếp đi , em cũng sẽ đi xuống dưới luôn !"
"Ừ , vậy phiền em rồi !" Tưởng Vũ Hàng vừa nói vừa xoay người rời phòng
Vũ Nghê càng im lặng thì tiếng hát của Lạc Ngạo Thực càng nhỏ
Chợt hắn híp cặp mắt hô to "Ừ . . . . . . Cục cưng , anh muốn uống nước , lấy ít nước cho anh !"
Đáy lòng Vũ Nghê run lên , nhưng biết rằng đây không phải lời dành cho mình
"Baby , anh khát quá , nhanh lên , anh muốn nước. . . . . ." Lạc Ngạo Thực gấp gáp gào thét
"Anh chờ một chút , tôi sẽ đi lấy nước cho anh !" Cô đáp lại một câu để hắn an phận , nếu không lỗ tai của cô sẽ bị tra tấn đến chết . Cái người này thiệt tình , luôn làm người khác phải bất an
Vũ Nghê vặn nắp bình đưa tới "Của anh nè !"
"Ngoan , đút cho anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại , bộ dạng ra lệnh "Anh khát , em nhanh lên chứ !"
"Vậy anh cẩn thận một chút , coi chừng bị sặc !" Đã say như thế mà vẫn thích tranh luận cùng cô ư ?! Vũ Nghê cầm chai nước lên , dùng sức trả thù đưa vào bên miệng hắn thật mạnh , dòng nước từ khóe miệng của Lạc Ngạo Thực theo đó mà tràn ra , làm ướt hết quần áo
"Khụ ——" Lạc Ngạo Thực đột nhiên đẩy chai nước sang một bên , ngồi dậy phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài "Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."
Hắn kịch liệt ho khan không ngừng , sắc mặt so với trước còn đỏ hơn
"Anh không sao chứ ?! Có cần tới bệnh viện không ?!" Vũ Nghê dùng sức vỗ vỗ đằng sau lưng hắn , cảm giác trông rất tội lỗi
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không. . . . . . không sao !" Dần dần hơi thở của Lạc Ngạo Thực cũng trở lại bình thường
"Vậy anh mau ngủ đi !"
"Cục cưng ... anh nhớ em lắm !" Lạc Ngạo Thực đột nhiên nắm lấy tay Vũ Nghê , đồng thời đem thân thể Vũ Nghê ôm vào trong lòng "Em không cần phải tắm rửa sạch sẽ , anh không thể đợi nữa rồi !"
Cô cố sức đẩy cánh tay của hắn , gào hét lên :"Lạc Ngạo Thực , anh buông ra , tôi không phải là người phụ nữ của anh , tôi là Phó Vũ Nghê !"
"Em gạt anh , em là của anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực ôm thắt lưng Vũ Nghê , quay lại trên giường lớn
Ngay tức thì Vũ Nghê bị ngã lên người Lạc Ngạo Thực , mà hắn lại đang ôm trọn cô , không còn một lối thoát thân
Cơ ngực của hắn phập phồng lên xuống , cộng với nhiệt độ nóng bỏng , làm cô cảm thấy rất thoải mái , như muốn buông lỏng chính mình !
Lạc Ngạo Thực giơ cao gương mặt , đem hơi thở bao phủ mùi rượu phun vào bên tai Vũ Nghê , lại bắt đầu hát lên bản tình ca tiếng Anh :"Em là người phụ nữ của anh , là người mà anh thích nhất . Không biết từ khi nào , ánh mắt của anh đều theo dõi em , trong lòng cũng chỉ có duy nhất một mình em . Em luôn quyến rũ vào mỗi buổi tối , chỉ làm anh muốn ôm chặt lấy em , ôm em đến khi trời sáng . . . . . ."
Tiếng hát của hắn quá đỗi ngọt ngào , khiến cho Vũ Nghê dường như bị hắn mê hoặc . Cô từ từ quên mất giãy giụa , chìm đắm trong giọng ca lãng mạn của hắn
Đôi môi mỏng của Lạc Ngạo Thực rơi xuống trên trán , lên khắp gương mặt cô , len lõi theo kẽ tai cô mà hôn . . . . . . Sau cùng cũng đè xuống cánh môi đỏ mọng kia
Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng , giống như một dòng nước ấm liên tục mãnh liệt xiết vào tâm trí cô , để cô hoàn toàn đáp trả cùng hắn . Hôn , rồi cứ thế mà hôn . . . . . .
Linh hồn của cô gần như bị hắn bắt giữ , hắn chậm rãi đặt cô trên cái giường to lớn , điều chỉnh tư thế của hai người , thành công dẫn dụ xoay cô lại bên dưới , để hắn nằm đè trên người cô
Lạc Ngạo Thực không cho Vũ Nghê cơ hội suy tư , bàn tay tà ác nhấc váy cô lên , cởi ra chiếc quần ren mỏng phía trong . . . . . .
Vũ Nghê tất nhiên không phải là đối thủ của Lạc Ngạo Thực , chỉ mấy động tác nhạy cảm đã đủ làm cô trở nên mẫn cảm , cô hoàn toàn khuất phục dưới sự dẫn dắt của hắn
Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm vào cơ thể đang uốn éo kia , tròng mắt hiện lên một tia xảo quyệt , hắn nhanh chóng tiến vào nơi hoa viên bí mật
"Ừ. . . Ưm. . . ." Đột nhiên bị người khác xông vào , khiến Vũ Nghê phục hồi lại tinh thần "Mình sai rồi , thật sự sai rồi . Lạc Ngạo Thực , anh mau buông tôi ra , tôi không phải là cục cưng của anh . . . . . ."
"Ngoan , đừng làm rộn , đây mới là thời điểm tốt !" Hắn vịn eo của cô , không ngừng dùng lực đưa vào rút ra . Để cô hồ quên đi giãy dụa !
Chỉ không ngờ rằng chiêu này lại có tác dụng , Vũ Nghê dừng lại vùng vẫy ——
Tình cảm bấy lâu không kìm nén nổi , hai tay cô vô thức ôm lên sống lưng của hắn , tiếng kêu gào cũng biến thành âm thanh rên rỉ , khoái cảm bắt đầu ngâm nga thành một hồi dài . . . . . .
Nhìn đắm đuối vào gương mặt của Vũ Nghê lần nữa , nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Thực ngày càng gia tăng . . . . . .
"Tôi không cần người khác đỡ , buông ra !" Thân thể nặng nề của Lạc Ngạo Thực đè trên người Tưởng Vũ Hàng
"Lạc tổng , không ai nói anh say cả , chẳng qua là muốn dìu anh lên lầu nghỉ ngơi một tý . Sau đó tôi cũng muốn bàn về vấn đề hợp tác của chúng ta !" Tưởng Vũ Hàng hùa theo lời nói Lạc Ngạo Thực
"Tan việc đừng nhắc tới chuyện công , thật phiền phức !" Đây là thói quen của hắn , nhưng cuối cùng hắn vẫn yên tĩnh đi vào trong phòng
Khi vừa bước đến cửa , Vũ Nghê không có tâm trạng đi vào trong , đang lúc cô định xoay người muốn đi , thì nghe tiếng hô của Tưởng Vũ Hàng :"Vũ Nghê , em qua đây lấy khăn ướt giúp anh !"
". . . . . . Vâng !"
Lạc Ngạo Thực tựa hồ rất say , hắn còn tranh thủ hát lên một ca khúc tiếng Anh !
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng hát của hắn , không ngờ lại dễ nghe đến như vậy , trước giờ cứ ngỡ hắn không biết ca hát !
Lời ca nói về tình yêu , giai điệu theo rock and roll , âm thanh lôi cuốn khiến cô không thể bỏ qua , càng ngày càng mê hoặc .
Thời điểm Tưởng Vũ Hàng nhận lấy khăn ướt , chuông điện thoại trong túi chợt vang lên . Hắn đi sang một bên bắt điện thoại để tránh tiếng ồn của Lạc Ngạo Thực . "Vâng , tôi hiểu rồi , tôi sẽ đến ngay !"
"Đã xảy ra chuyện gì ?!" Vũ Nghê quan tâm hỏi.
"À , có một ông chủ của một doanh nghiệp đang muốn gặp anh !" Tưởng Vũ Hàng nhìn Lạc Ngạo Thực một cái , sau đó quay sang Vũ Nghê "Em cố nán lại chỗ này một chút , anh thấy hắn ta đã say quá rồi , ngộ nhỡ có chuyện gì , không lại to chuyện . Chờ anh xử lý xong việc , sẽ trở lại ngay . Không còn biện pháp nào khác , ai bảo hắn là khách hàng lớn của chúng ta , nếu để truyền ra ngoài , sợ rằng khó giữ uy danh của MBS !"
Điều Tưởng Vũ Hàng lo lắng Vũ Nghê có thể hiểu được "Vậy anh nhanh một chút . Nếu như hắn ngủ thiếp đi , em cũng sẽ đi xuống dưới luôn !"
"Ừ , vậy phiền em rồi !" Tưởng Vũ Hàng vừa nói vừa xoay người rời phòng
Vũ Nghê càng im lặng thì tiếng hát của Lạc Ngạo Thực càng nhỏ
Chợt hắn híp cặp mắt hô to "Ừ . . . . . . Cục cưng , anh muốn uống nước , lấy ít nước cho anh !"
Đáy lòng Vũ Nghê run lên , nhưng biết rằng đây không phải lời dành cho mình
"Baby , anh khát quá , nhanh lên , anh muốn nước. . . . . ." Lạc Ngạo Thực gấp gáp gào thét
"Anh chờ một chút , tôi sẽ đi lấy nước cho anh !" Cô đáp lại một câu để hắn an phận , nếu không lỗ tai của cô sẽ bị tra tấn đến chết . Cái người này thiệt tình , luôn làm người khác phải bất an
Vũ Nghê vặn nắp bình đưa tới "Của anh nè !"
"Ngoan , đút cho anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại , bộ dạng ra lệnh "Anh khát , em nhanh lên chứ !"
"Vậy anh cẩn thận một chút , coi chừng bị sặc !" Đã say như thế mà vẫn thích tranh luận cùng cô ư ?! Vũ Nghê cầm chai nước lên , dùng sức trả thù đưa vào bên miệng hắn thật mạnh , dòng nước từ khóe miệng của Lạc Ngạo Thực theo đó mà tràn ra , làm ướt hết quần áo
"Khụ ——" Lạc Ngạo Thực đột nhiên đẩy chai nước sang một bên , ngồi dậy phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài "Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."
Hắn kịch liệt ho khan không ngừng , sắc mặt so với trước còn đỏ hơn
"Anh không sao chứ ?! Có cần tới bệnh viện không ?!" Vũ Nghê dùng sức vỗ vỗ đằng sau lưng hắn , cảm giác trông rất tội lỗi
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không. . . . . . không sao !" Dần dần hơi thở của Lạc Ngạo Thực cũng trở lại bình thường
"Vậy anh mau ngủ đi !"
"Cục cưng ... anh nhớ em lắm !" Lạc Ngạo Thực đột nhiên nắm lấy tay Vũ Nghê , đồng thời đem thân thể Vũ Nghê ôm vào trong lòng "Em không cần phải tắm rửa sạch sẽ , anh không thể đợi nữa rồi !"
Cô cố sức đẩy cánh tay của hắn , gào hét lên :"Lạc Ngạo Thực , anh buông ra , tôi không phải là người phụ nữ của anh , tôi là Phó Vũ Nghê !"
"Em gạt anh , em là của anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực ôm thắt lưng Vũ Nghê , quay lại trên giường lớn
Ngay tức thì Vũ Nghê bị ngã lên người Lạc Ngạo Thực , mà hắn lại đang ôm trọn cô , không còn một lối thoát thân
Cơ ngực của hắn phập phồng lên xuống , cộng với nhiệt độ nóng bỏng , làm cô cảm thấy rất thoải mái , như muốn buông lỏng chính mình !
Lạc Ngạo Thực giơ cao gương mặt , đem hơi thở bao phủ mùi rượu phun vào bên tai Vũ Nghê , lại bắt đầu hát lên bản tình ca tiếng Anh :"Em là người phụ nữ của anh , là người mà anh thích nhất . Không biết từ khi nào , ánh mắt của anh đều theo dõi em , trong lòng cũng chỉ có duy nhất một mình em . Em luôn quyến rũ vào mỗi buổi tối , chỉ làm anh muốn ôm chặt lấy em , ôm em đến khi trời sáng . . . . . ."
Tiếng hát của hắn quá đỗi ngọt ngào , khiến cho Vũ Nghê dường như bị hắn mê hoặc . Cô từ từ quên mất giãy giụa , chìm đắm trong giọng ca lãng mạn của hắn
Đôi môi mỏng của Lạc Ngạo Thực rơi xuống trên trán , lên khắp gương mặt cô , len lõi theo kẽ tai cô mà hôn . . . . . . Sau cùng cũng đè xuống cánh môi đỏ mọng kia
Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng , giống như một dòng nước ấm liên tục mãnh liệt xiết vào tâm trí cô , để cô hoàn toàn đáp trả cùng hắn . Hôn , rồi cứ thế mà hôn . . . . . .
Linh hồn của cô gần như bị hắn bắt giữ , hắn chậm rãi đặt cô trên cái giường to lớn , điều chỉnh tư thế của hai người , thành công dẫn dụ xoay cô lại bên dưới , để hắn nằm đè trên người cô
Lạc Ngạo Thực không cho Vũ Nghê cơ hội suy tư , bàn tay tà ác nhấc váy cô lên , cởi ra chiếc quần ren mỏng phía trong . . . . . .
Vũ Nghê tất nhiên không phải là đối thủ của Lạc Ngạo Thực , chỉ mấy động tác nhạy cảm đã đủ làm cô trở nên mẫn cảm , cô hoàn toàn khuất phục dưới sự dẫn dắt của hắn
Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm vào cơ thể đang uốn éo kia , tròng mắt hiện lên một tia xảo quyệt , hắn nhanh chóng tiến vào nơi hoa viên bí mật
"Ừ. . . Ưm. . . ." Đột nhiên bị người khác xông vào , khiến Vũ Nghê phục hồi lại tinh thần "Mình sai rồi , thật sự sai rồi . Lạc Ngạo Thực , anh mau buông tôi ra , tôi không phải là cục cưng của anh . . . . . ."
"Ngoan , đừng làm rộn , đây mới là thời điểm tốt !" Hắn vịn eo của cô , không ngừng dùng lực đưa vào rút ra . Để cô hồ quên đi giãy dụa !
Chỉ không ngờ rằng chiêu này lại có tác dụng , Vũ Nghê dừng lại vùng vẫy ——
Tình cảm bấy lâu không kìm nén nổi , hai tay cô vô thức ôm lên sống lưng của hắn , tiếng kêu gào cũng biến thành âm thanh rên rỉ , khoái cảm bắt đầu ngâm nga thành một hồi dài . . . . . .
Nhìn đắm đuối vào gương mặt của Vũ Nghê lần nữa , nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Thực ngày càng gia tăng . . . . . .
Bình luận facebook