Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6. Trở về 4
1589 Words
-"Ông xã, cũng tại tôi không tốt, không sinh được cho ông một người con trai cũng không dám quản lý Chấn Khang, chỉ sợ nó nói với nhà họ Hoàng là làm người mẹ kế này ngược đãi nó, cũng bởi điều này mà Chấn Khang không lễ phép với ông.
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của Vũ Thu Phương, Hà Chấn Phong khuôn mặt lúc này mới tốt một chút: "chuyện này không liên quan gì đến bà, chỉ trách nhà họ Hoàng, Như Ngọc cứng đầu ý hệt ông ngoại nó. Nếu lão gia nhà họ Hoàng không cứng đầu như vậy thì Như Ngọc cũng không thừa hưởng cái tính như vậy.
Mấy năm qua Hà Chấn Phong không biết cảm kích nhà họ Hoàng mà chỉ biết oán trách nhà họ. Nếu không phải Hoàng lão gia ngăn cản thì ông ta và Hoàng Thùy đã kết hôn từ rất lâu chứ không phải đợi nhiều năm.
Nhưng ông ấy ngăn cản thì đã sao, Hoàng Thùy yêu ông như vậy làm sao có thể bỏ ông được.
-"Về Chấn Khang, cần được dạy bảo nhiều hơn, như vậy đi, tôi cho bà quyền hạn, nếu nó phạm sai lầm bà có thể tùy ý đánh mắng, nếu người nhà họ Hoàng đến tôi sẽ chống cho bà.
Hà Chấn Khang là con trai duy nhất của ông ta, sau này sẽ là người thừa kế duy nhất của Hà gia.
Nhiều năm như vậy, ông ta đã dung túng cho Hà Chấn Khang như vậy nếu còn không quản sẽ hủy hoại tiền đồ của nó.
Mà Vũ Thu Phương dạy dỗ hai đứa con gái tốt như vậy thì bà ta có đủ tư cách dạy dỗ Hà Chấn Khang nên người.
Có người tin cậy như vậy dạy dỗ con trai ông ta cũng yên tâm ở bên ngoài làm việc.
-"Ông xã yên tâm, tôi sẽ xem Hà Chấn Khang như con trai ruột mà dạy bảo thật tốt.". Đôi mắt của bà ta trong khi nói thì nhìn xuống, bên trong mắt hiện lên một tia âm hiểm.
Hoàng Thùy lúc trước cướp đi vị trí của bà ta, bây giờ con gái cũng bị bà ta hãm hại, con trai cũng sẽ rơi vào tay ta.
Lúc trước được coi là đệ nhất mỹ nhân thì đã sao? Cho dù có nhà mẹ đẻ chống lưng thì thế nào? Cuối cùng cũng thua bà ta.
Hà Chấn Khang nói Vũ Thu Phương quản lý Hà Chấn Khang, lúc này hai chị em Hà Như Ngọc đều không biết.
Giờ phút này cô im lặng đi phía sau Hà Chấn Khang, từ đầu đến cuối ánh mắt cô chưa rời khỏi bóng lưng lạnh lùng của cậu.
-"Chấn Khang.." đi thật lâu cô dừng bước chân lại, dưới ánh nắng trong sân, âm thanh vang lên như một tia hoài niệm.
Nghe tiếng gọi, Hà Chấn Khang như chấn động, bước chân cậu dừng lại nhưng lại không quay đầu, ánh nắng giữa trưa cũng như dừng lại trên đỉnh đầu cậu.
-"Những năm này chị sống có tốt không?"
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đã ướt đẫm lệ từ bao giờ.
-"Kỳ thật em nên hận chị mới đúng, hận chị không từ mà biệt, hận chị đã bỏ em lại Hà gia một mình. Nhưng lúc nhìn thấy chị em lại không hận được, em biết tình cảm mà em dành cho chị vẫn không thay đổi nên không thể hận nổi."
Nắm đấm trong tay cũng nới lỏng ra theo từng lời nói, Hà Chấn Khang chậm rãi đi tới bên Hà Như Ngọc.
-"Lúc trước vì sao chị không dẫn em đi theo, dù là lưu lạc bên ngoài cũng được, ngày ba bữa cơm không đủ cũng được chứ em không muốn lưu lại nơi không có tình người này".
m thanh nghẹn ngào rung động, hai mắt tràn đầy nước mắt :"vì sao chị lại bỏ đi một mình, vì sao bỏ em lại một mình ở Hà gia, ở Hà gia em cũng có chị là người thân, vậy mà ngay cả chị cũng bỏ em mà đi."
-"Chấn Khang…chị thật xin lỗi!". Đứng nãy giờ nghe Hà Chấn Khang nói mà Hà Như Ngọc chỉ có thể mấp máy môi nói lời xin lỗi.
Sáu năm qua, tuy cô nói là rời nhà đi nhưng bên cạnh cô có cha nuôi, Bùi Nam bảo vệ, còn Hà Chấn Khang chỉ sống cô đơn một mình ở Hà gia.
So với cô, Hà Chấn Khang thua thiệt hơn nhiều, làm sao mà cô có thể đền bù cho cậu thời gian sáu năm cho được.
-"Em không cần chị phải xin lỗi" Hà Chấn Khang lắc mạnh hai vai của cô, giọng nói gấp gáp "em chỉ cần chị đáp ứng sau này không bỏ em một mình nữa".
Hà Chấn Khang vội ôm chặt cô lại như thể sợ một lát cô lại sẽ biến mất.
Hà Như Ngọc cảm nhận được cả người cậu run rẩy, cô vỗ vỗ bờ vai cậu ta hứa.
-"Được, chị hứa với em là sau này sẽ không bỏ em lại một mình nữa".
Nghe Hà Như Ngọc nói như vậy, vòng tay ôm cô cũng buông lỏng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng lại nở nụ cười sáu năm qua chưa từng có: "nếu chị muốn đi thì mang em đi,cho dù chịu khổ em cũng chịu được, chỉ cần ở bên chị là mọi việc đều tốt".
-"Chị sẽ không đi".
Cô trở về lần này là để báo thù, thù chưa báo được thì làm sao cô có thể đi.
-"Chị". Thật ra cái ngày chị mất tích, bà ngoại có cho người tìm chị, dự định đón chị về nhà họ Hoàng, nhưng Vũ Thu Phương cản lại, em cũng định mật báo lại bị người của bà ta cản lại. Ngày thứ hai chị rời đi thì tin đồn chị bỏ nhà đi theo người đàn ông đó cũng được lan truyền ra bên ngoài".
Trong đầu Hà Như Ngọc hiện lên gương mặt từ ái của mẹ, cũng bởi vì hổ thẹn với Hoàng gia nên bà không dám trở về.
-"Bà ngoại cùng ông ngoại vẫn khỏe chứ?.
Hoàng gia dù sao cũng là nhà ngoại của cô, cho dù ít qua lại nhưng cô biết nhà ngoại là thật tâm yêu thương chị em cô.
Nghĩ tới đây cô thật hổ thẹn lúc nhỏ không biết ý tốt của phía nhà ngoại, bao lần cự tuyệt sự giúp đỡ của họ.
-"Ông ngoại nghe nói bị bệnh nhẹ, nhà ngoại bây giờ cũng chỉ có cậu là chống đỡ, nhưng không bằng như xưa".
Hà Chấn Khang nhìn cô nói tiếp:" với lại chị cũng biết ông ngoại năm đó đã dùng số tiền tích góp để cho cậu làm ăn nhưng cố tình năm đó mẹ cũng muốn gả cho ông ta. Cố tính ngay lúc đó Hà gia cũng không muốn chuyển lên thành phố"
Hà gia không muốn chuyển lên thành phố cũng là có nguyên nhân. Ông ta sợ chuyển lên, mẹ cô sẽ có nhà ngoại làm chỗ dựa,ông ta không thể làm những đều mà ông ta muốn. Nhưng sau đó không phải Hà gia trở nên giàu có liền lập tức chuyển lên thành phố sao.
-"Vậy nên ...khi đó ông ngoại đã cho mẹ rất nhiều tài sản để làm của hồi môn, nhưng lại không ngờ rằng mẹ sẽ đưa hết cho ông ta".
Cũng vì đưa cho mẹ làm của hồi môn nên sản nghiệp cũng bị tiêu hao đi không ít, nếu lúc đó để cho cậu số tiền kia thì Hoàng gia bây giờ sao có thể sa sút như vậy chứ.
Kết quả nhà họ Hoàng trả giá nhiều như vậy thì lại đều thành của Hà Chấn Phong.
Cũng vì vậy mà Hoàng gia mấy năm nay đều sa sút.
-"Ông ngoại sao mà sinh bệnh?".
Nói đến đây, ánh mắt Hà Chấn Khang lạnh xuống, giọng nói đầy tức giận :"còn không phải bị ông ta chọc tức".
-"Ông ngoại là từ khi mẹ mất thân thể đã không tốt, sáu năm trước chị lại mất tích, ông ngoại càng lo lắng nên càng bệnh nặng thêm, khoảng thời gian trước con của cậu cùng Hà Như Vân xảy ra xích mích, đánh với nhau một trận, cả hai đều bị thương, ai ngờ ông ta không biết tốt xấu, tìm ông ngoại gây chuyện làm ông ngoại tức đến ngất đi".
Hà Như Ngọc nhớ rõ trước ngày cô rời đi, thân thể ông ngoại đã không được tốt, sau đó cô lại mất tích làm sức khỏe ông lại gượng dậy không nổi.
Nếu không thì Hà Chấn Phong cũng không có lá gan đến nhà họ Hoàng gây chuyện.
Lấy thực lực của nhà họ Hoàng có thể mời một bác sĩ tốt nhất điều trị cho ông, nhưng sao nhà họ Hoàng lại để ông bệnh nặng như vậy". Hà Như Ngọc đem vấn đề nghi ngờ trong lòng hỏi rõ.
Hà Chấn Khang lắc đầu :"tình huống bên đó em cũng không rõ, hay là chúng ta qua bên đó thử xem, có lẽ sẽ rõ.
-"Được" Hà Như Ngọc gật đầu.
Chương 7. Về Nhà Họ Hoàng.
1620 Words
Thật là trùng hợp, Hà Như Ngọc đang tính đi Hoàng gia thì bên đó cũng hay tin nên cho người qua đón cô.
Lúc này trong phòng khách Hà gia, quản gia nhà họ Hoàng đã tới: "lão phu nhân nhà chúng tôi tốt xấu gì cũng là bà ngoại của Hà đại tiểu thư, bà ngoại nhớ cháu đến sinh bệnh mà các người còn cản không cho tôi đón đại tiểu thư sao?".
Âm thanh của quản gia có phần lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén khiến Hà Chấn Phong nhíu mày.
Nói thật ông ta không muốn con gái mình tiếp xúc với người nhà họ Hoàng. Ngay cả Hà Chấn Khang mà còn bị ông ta đánh đến đau để không qua lại.
-"Như Ngọc mới vừa trở về, thân thế còn yếu, chỉ sợ không thể qua bên nhà họ Hoàng các người...".
Lời nói của Hà Chấn Phong còn chưa dứt đã thấy Hà Như Ngọc từ ngoài cửa bước vào, phía sau còn có Hà Chấn Khang, trong nháy mắt lời nói bị chặn lại nơi cổ họng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
-"Bà là do bà ngoại phái đến đón tôi sao, vậy thì đi đừng để bà ngoại chờ lâu".
Hà Như Ngọc bước vào như không nhìn thấy Hà Chấn Phong đi thẳng đến bên bà quản gia nói.
Bà quản gia hơi kinh ngạc, mấy lần trước bà tới đón đều bị cự tuyệt vậy mà lần này đồng ý đi với bà.
-"Hà Như Ngọc". Hà Chấn Phong tức giận đứng lên nói: "đừng quên phụ nữ được gả ra ngoài như bát nước hắt đi, mẹ của mày gả cho tao, cũng chính là vợ của tao, mà người cùng Hà Chấn Phong đều là của con cháu nhà họ Hà này. Đối với các ngươi mà nói Hoàng gia là người ngoài. Không có sự cho phép của ta các người không thể trở về đó.
Hà Như Ngọc nghe ông ta nói như vậy thì bật cười: "tôi ngược lại hôm nay mới biết trên người một mình con có chảy dòng máu của Hà gia, nếu ông không nói tôi còn tưởng ông là cha dượng không bằng".
-"Làm càn" Hà Chấn Phong nổi giận vỗ mạnh lên bàn "mày là cái đồ đại nghịch bất đạo, cha ruột của mày mà cũng dám nói là cha dượng, hôm nay tao phải dạy dỗ mày mới được. Người đâu đem gia pháp ra đây, hôm nay không ai được cầu tình cho nó.
Đôi mắt Hà Như Ngọc nheo lại, quanh thân cô lúc này toát lên vẻ lạnh lẽo, trong lúc này âm thanh của Thương quản gia vang lên.
-"Dùng tay" bà từ từ bước đến bên cạnh Hà Chấn Phong: "Hà gia chủ, Hà gia các người vong ân bội nghĩa, khi dễ nhà họ Hoàng chúng ta, hiện tại còn muốn đánh Hà đại tiểu thư, các người cũng thật là to gan".
Bị một quản gia cảnh cáo, sắc mặt Hà Chấn Phong khó coi nhưng vẫn ra vẻ cao ngạo và nghiêm giọng nói.
-"Hà Như Ngọc nếu hôm mày đi theo người Hoàng gia thì từ nay về sau sẽ không còn là huyết mạch của Hà gia nữa. Tao hy vọng chính mày sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Khoé môi Hà Như Ngọc hơi giương lên: "cầu còn không được".
Cầu còn không được?
Hà Chấn Phong nghe câu nói lập tức trợn tròn hai mắt, hơi thở hỗn loạn, tất nhiên là vì câu nói của Hà Như Ngọc mà bị chọc tức.
Nó vừa nói gì? Cầu còn không được, nó thà chọn một Hoàng gia xuống dốc còn hơn ở lại Hà gia thịnh vượng.
-"Cút" Hà Chấn Phong lập tức nổi giận " cút khỏi Hà gia, sau này Hà Chấn Phong tao không có con gái như mày".
-"Còn có mày" ánh mắt ông ta nhìn sang Hà Chấn Khang đang đứng bên cạnh Hà Như Ngọc "mày bớt qua lại với loại con gái như vậy, không chừng sẽ bị nó làm cho hư hỏng. Dù sao mày cũng có Hà Như Liên là một người chị ưu tú, loại người như nó không cần kết giao.
Hà Chấn Khang định quay người đi thì nghe những lời nói của ông ta, cũng không quay đầu lại mà nói: "trên đời này không ai có thể so sánh với chị của tôi, Hà Như Liên thì tính là cái gì?".
-"Hà Chấn Khang" Nghe lời nói của Hà Chấn Khang, ông ta tức đến run" mày dám bước ra khỏi nhà một bước".
Hiển nhiên là Hà Chấn Khang không nghe lời ông ta nói, anh bước ra ngoài đi theo Hà Như Ngọc.
Sắc mặt Hà Chấn Phong lập tức khó coi, đáng tiếc Hà Chấn Khang không phải như là Hà Như Ngọc, Hà Như Ngọc ông ta có thể đuổi ra khỏi nhà, nhưng Hà Chấn Khang thì không, ông ta cũng chỉ có mình cậu là con trai duy nhất.
Sản nghiệp nhà họ Hà còn cần cậu ta thừa kế.
Quản gia nhà họ Hoàng cũng không biết rời đi lúc nào, Vũ Thu Phương nhìn phương hướng họ rời đi, ánh mắt tỏ ra lo lắng, khóc không thành tiếng: "ông xã, tôi biết trong lòng Hà Chấn Khang từ đầu tới cuối chỉ xem ba mẹ con tôi là người ngoài, vì để cho quan hệ cha con hai người được tốt lên hay là ông bỏ tôi đi, tôi sẽ dẫn Hà Như Vân rời đi".
Vốn trong người tức giận mà nghe Vũ Thu Phương nói như vậy, lửa giận trong người lại càng tăng thêm.
-"Đây là do Hà Chấn Khang không có mắt nhìn người không liên quan gì đến bà. Đứa con gái như Hà Như Ngọc thật đúng là âm hiểm, so với tấm lòng của Hà Như Liên đối với nó còn thua xa, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhận ra.
Hà Như Ngọc tiếp cận Hà Chấn Khang không phải còn muốn Hà Chấn Khang tiếp nhận sao.
Một đứa con gái chưa lập gia đình đã mang thai, dù Hà gia nhận lấy xấu hổ này thì ông ta cũng chỉ muốn trừng phạt nó một chút thôi không ngờ nó còn vu oan mẹ con Vũ Thu Phương.
Chỉ với một điểm này thôi thì ông ta cũng không chấp nhận một đứa con gái như vậy.
…..
Sau khi Hà Như Ngọc rời khỏi phòng khách, cô dừng bước chân bên ngoài sân.
-"Chấn Khang, em muốn đi theo chị hay là ở lại Hà gia".
Hà Chấn Khang nghe cô hỏi thì trầm mặc, một lúc sau mới kiên định nói :"chị, lúc trước bởi vì ta còn nhỏ mới bị người ta khi dễ, nhưng sáu năm qua em đã cố gắng rất nhiều, ở Hà gia cũng coi như là ổn định." Khuôn mặt của Hà Chấn Khang lúc này như thay đổi, giọng nói mạnh mẽ:"em muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về chúng ta, em không muốn để những gì mà mẹ đánh đổi rơi vào tay mẹ con Vũ Thu Phương.
-"Em còn muốn sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chị, không muốn bị mọi người khi dễ".
Vừa nói xong ánh mắt cậu nhìn lướt qua phần bụng của Hà Như Ngọc, tâm cậu như mềm ra, hốc mắt hơi đỏ.
Cậu không hỏi Hà Như Ngọc đứa bé kia đâu, cậu không thấy Hà Như Ngọc đem đứa bé về, cậu nghĩ chắc đứa nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
Năm đó cô còn nhỏ, năng lực không có làm sao có thể bảo vệ được đứa bé.
-"Chấn Khang" Hà Như Ngọc cho Hà Chấn Khang một cái ôm ấm áp "em không cần phải khổ như vậy, nếu em muốn lấy lại gia sản này, chị sẽ lấy lại cho em".
Hà Chấn Khang cười cười, lời nói của Hà Như Ngọc cậu không cho là đúng, chỉ cho rằng Hà Như Ngọc muốn cho cậu vui vẻ mà thôi.
Sáu năm dù cho cậu đã trưởng thành rất nhiều cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hà.
-"Chị, em đã quyết định, lấy hiện tại thì em không thể bảo vệ chị, chị cứ đi theo Thường quản gia về nhà ngoại đi, em sẽ ở lại đây.
-"Chị sẽ đợi em" Hà Như Ngọc bước đến bên cạnh Hà Chấn Khang dùng âm thanh chỉ có hai người nghe," nếu em có thể tìm ra được người theo dõi thì báo chị, chị sẽ cho em gặp một người".
Người theo dõi?.
Hà Chấn Khang ngơ ngác nhìn xung quanh, ba cho người giám sát cậu sao?.
Đang lúc nghi hoặc làm sao. Hà Như Ngọc lại phát hiện ra người theo dõi thì cô đã theo quản gia rời đi.
Trước khi rời đi ánh mắt Hà Như Ngọc như có như không quét qua một góc, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Xem ra cũng tới lúc cô phải giúp Hà Chấn Khang tiêu diệt những kẻ theo dõi này.
Kẻ đang ẩn náu kia đang nhìn Hà Chấn Khang chằm chằm bỗng giật nảy mình, người vô dụng kia làm sao có thể phát hiện hắn ta.
Nhất định là trùng hợp thôi.
Người đàn ông kia cũng không suy nghĩ nhiều về cái nhìn của Hà Như Ngọc, hắn càng không biết cái chết cách hắn không còn xa.
Chương 8. Nhà Họ Hoàng.
2034 Words
Lúc trước kia khi Hà Như Liên vẫn chưa gả cho Ninh Bình, cho dù là Hoàng lão gia tử có ốm thì vẫn có rất nhiều các gia tộc trong thành phố đến thăm hỏi.
Bây giờ mới có sáu năm đi qua, mà đã không có ai còn muốn thân thiết với nhà họ Hoàng, chỉ sợ đắc tội với nhà họ Hà.
Giờ phút này Hà Như Ngọc đã đứng trước cổng nhà Hoàng gia.
-"Hà đại tiểu thư, mời, lão phu nhân đã đợi tiểu thư rất lâu" Bà quản gia thái rất cung kính đối với cô.
Hà Như Ngọc gật đầu đi theo phía sau bà quản gia.
Sân vườn biệt thự nhà họ Hoàng so với nhà họ Hà có chút khác biệt. Có vẻ thanh tĩnh chứ không náo nhiệt như Hà gia.
Hà Như Ngọc vừa đi được mấy bước thì thấy cách đó không xa, một lão phu nhân với mái tóc bạc đang chống cây gậy đi về phía cô.
-"Như Ngọc, cháu là Như Ngọc?". Lão phu nhân nước mắt như trào ra, bước chân dừng trước mặt Hà Như Ngọc, tay đưa về hướng khuôn mặt nàng "cháu ngoan, những năm qua cháu đã phải chịu khổ".
Một câu chịu khổ để trong lòng Hà Như Ngọc chùng xuống, cô lấy tay đỡ thân thể đang run rẩy của lão phu nhân "bà ngoại, cháu đến thăm bà".
-"Quay về là tốt.." giọng nói của lão phu nhân không ngừng run rẩy "cháu hiện tại đã quay về, vậy thì ở lại đây ít hôm, quản gia bà đi nói với người làm chuẩn bị phòng cho tiểu thư".
-"Vâng" bà quản gia cung kính trả lời "nhưng lão phu nhân, tôi nghĩ có lẽ là Hà tiểu thư muốn ở lại Hoàng gia chúng ta".
Lão phu nhân nghe vậy thì giật mình:"đã xảy ra chuyện gì?".
Như Ngọc dù sao cũng là con gái của Hà Chấn Phong, bây giờ quản gia nói vậy, chắc hẳn ở bên Hà gia đã xảy ra chuyện.
-"Thưa lão phu nhân, lúc tôi qua Hà gia đón Hà tiểu thư, Hà gia chủ chúng ta đã gả Hoàng Thùy tiểu thư làm vợ ông ta thì đối với Hà tiểu thư thì Hoàng gia chúng ta là người ngoài. Nếu tiểu thư cứ khăng khăng qua lại bên này thì sẽ gạch tên của tiểu thư ra khỏi gia phả nhà họ Hà.
-"Hay cho một tên Hà Chấn Phong". Lão phu nhân có phần tức giận "nếu như năm đó không có Hoàng gia chúng ta, hắn sẽ có thành tựu ngày hôm nay? Hiện tại thì ngon lành rồi liền nói Hoàng gia chúng ta là người ngoài. Cái loại cha vô ơn như vậy không có cũng được".
Nói xong, lão phu nhân cầm tay Hà Như Ngọc, thân mật nói :"Như Ngọc, về sau cháu cứ ở lại Hoàng gia, Hà gia không cần cháu, ông bà ngoại có thể nuôi cháu, chỉ cần bà ngoại còn có một miếng ăn cháu sẽ không bị đói".
-"Bà ngoại, cháu sẽ ở lại đây vài ngày, nhưng sẽ không ở luôn". Hà Như Ngọc nhìn bà ngoại như có lời muốn nói cô vội ngắt lời "bà yên tâm, ở thành phố này cháu có chỗ ở, nếu như thật sự cần đến giúp đỡ , cháu sẽ đến đây tìm bà.
Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay Hà Như Ngọc khẽ thở dài :"cái tính này của cháu cùng ông ngoại giống như nhau, thôi thôi, bà cũng không miễn cưỡng, có rảnh rỗi thì nhớ về thăm bà là được".
Hà Như Ngọc gật đầu đồng ý với bà, nhớ tới ông ngoại đang bị bệnh cô hỏi.
-"Cháu nghe nói ông ngoại bị bệnh, hiện giờ đã tốt hơn chưa.
-"Vẫn như thế" ánh mắt lão phu nhân ảm đạm " Như Ngọc, bà dẫn con đi thăm ông ngoại, kỳ thật mấy năm nay ông đều nhắc đến cháu chỉ sợ cháu ở bên ngoài chịu khổ".
Đừng nhìn Hoàng lão gia tử tính tình quật cường, năm đó Hà Như Ngọc ra đi không nói gì ông đã tuyên bố cô không phải là cháu ngoại họ Hoàng.
Nhưng sáu năm qua ông luôn nhớ tới cô, hôm nay ông biết cô trở về liền cho người đi đón.
-"Mẹ" lúc này vị phu nhân nãy giờ đứng bên cạnh lão phu nhân lên tiếng :"Như Ngọc lần đầu tới đây, con sợ người làm chuẩn bị không tốt, nên đích thân con sẽ đi chuẩn bị phòng".
-"Tốt, Hạ Vy chuyện này làm phiền con" lão phu nhân mỉm cười, "Như Ngọc đây là mợ của cháu, mấy năm nay cháu chưa từng tới Hoàng gia nên chắc chưa quen thuộc, đúng, cháu còn có ba anh họ, và một cô em họ, đến lúc đó bà lại giới thiệu cho cháu biết".
Nghe vậy Hà Như Ngọc quay qua nhìn Thẩm Hạ Vy, đồng thời Thẩm Hạ Vy cũng nhìn cô nở nụ cười thân thiện.Đọc full tại vietwriter.vn
-"Như Ngọc, bà dẫn con đi gặp ông ngoại, hẳn là ông ấy chờ sốt ruột lắm rồi". Lão phu nhân nắm tay Hà Như Ngọc nở nụ cười hiền lành.
Hà Như Ngọc cũng không nhiều lời, trực tiếp đỡ lấy thân thể đang run rẩy của lão phu nhân đi tới phòng Hoàng lão gia.
Trên giường lớn thân thể của Hoàng lão gia ngồi dựa vào đầu giường, mắt nhìn về phía nam trung niên đang thất thần, lập tức trừng mắt một cái :"làm sao, muốn gặp con bé kia, ngươi cút đi ta không cần ngươi chăm sóc".
Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ.
-"Con là cậu, cháu về tất nhiên là phải gặp mặt rồi, huống chi là ai, lúc quản gia rời đi cứ nhìn ra ngoài cửa".
-"Buồn cười, tại sao ta phải gặp con bé kia, cũng nhìn xem con nhỏ kia nhiều năm trước cũng không thèm liếc nhìn ta, cuối cùng còn làm ra chuyện có thai trước khi lấy chồng. Chưa có chồng có thai cũng thôi đi, cho dù Hà gia không nuôi nó thì cũng có Hoàng gia chúng ta, nhưng ngươi xem nó làm ra chuyện gì, tự nhiên bỏ đi không nói lời nào".
Hoàng lão gia càng nói càng kích động, sắc mặt cũng đỏ lên, dọa đến người đàn ông trung niên vội vàng vuốt ngực.
-"Ba, ba bớt giận". Hoàng Quân sợ lão gia tử tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội nói "em gái lúc trước không hiểu lòng người nên mới bị lừa, về phần Như Ngọc mặc dù con tiếp xúc với nó không nhiều, nhưng cũng biết cách làm người của nó, nhất định là nó sẽ không làm ra những việc như vậy, có khả năng là bị người khác hãm hại".
-"Con còn vì nó mà nói tốt sao?" Hoàng lão gia tử hừ một tiếng nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn ra bên ngoài cửa "quản gia đã đi đến Hà gia lâu như vậy mà sao vẫn chưa đón được con bé về, Hoàng Quân con đi qua bên đó xem sao, đừng để người Hà gia khi dễ quản gia nhà ta".
Hoàng Quân bĩu môi, lo lắng cho Như Ngọc thì cứ nói thẳng, còn viện cớ lôi quản gia ra, không biết khi Như Ngọc được đón tới đối mặt với người ông có tính quật cường này, không biết có bị doạ sợ.
Đúng lúc này Hoàng Quân nghe giọng nói của mẹ và một người con gái,đáy mắt hiện ra tia mừng rỡ.
-"Ba, là mẹ và Như Ngọc đã tới".
Bàn tay Hoàng lão gia tử run lên nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường, ánh mắt liếc nhìn ra cửa rồi lập tức thu hồi, hừ một tiếng.
-"Tới thì tới có gì mà phải kích động như vậy".
Hừ, cứ giả vờ đi.
Trong lòng Hoàng Quân thầm mắng ba mình, cũng không thèm để ý tới ông nữa, bước nhanh ra ngoài cửa phòng.
Hoàng Quân vừa bước tới cửa thì cửa phòng được mở ra, một người làm tiến lên nói.
-"Lão gia, là lão phu nhân và Hà tiểu thư đến".
Hoàng lão gia tử nghe người làm nói như vậy thì cũng không nhúc nhích, nhưng mà ông cũng không nhịn được mà nhìn ra cửa.
Bên ngoài một cô gái trẻ chậm rãi bước vào, những năm trước cho dù là Hà Như Ngọc chưa từng tới Hoàng gia nhưng lúc còn nhỏ cũng có gặp qua Hoàng Quân.
Khi đó Hà Như Ngọc thấp bé, hơi gầy còn nhút nhát thường hay núp sau lưng Hà Chấn Khang.
Nhưng hôm nay cô gái nhỏ hôm nào đã lớn lên xinh đẹp yêu kiều, nụ cười hoàn mỹ đầy tự tin, trên người đã không còn bóng dáng nhu nhược ngày nào.
Hoàng Quân trong lòng buồn bã không thôi, những năm rời khỏi Hà gia con bé đã thay đổi không ít.
-"Hừ" lão gia tử ánh mắt lướt qua nhìn Hà Như Ngọc :"ai bảo các người đem con bé này tới, ta không muốn nhìn thấy nó".
Lão phu nhân liếc lão gia tử :"đã như vậy thì tôi dẫn con bé đi, miễn cho ông nhìn thấy nó thì gào lên".
Dứt lời lão phu nhân quay sang nhìn Hà Như Ngọc nói :"Như Ngọc chúng ta đi, về sau đừng tới gặp ông già này nữa".
-"Bà.." Hoàng lão gia tử nghe vậy thì hít thở khó khăn, ho khan kịch liệt.
Hoàng Quân vội vàng tiến lên vuốt ngực cho lão gia tử.
Hoàng lão gia tử khó khăn lắm mới bình ổn lại, sắc mặt đỏ lên :"về cũng đã về sao lại có thể đi nữa, người ta sẽ nói tôi là một người không có thân tình. Vậy thì chỉ có thể để nó ở lại".
Lão bà này, lại không biết cho ông hạ bậc thang sao?, Đã không phối hợp lại còn để cho ông bỏ thể diện để cho nó ở lại.
-"Như Ngọc, cháu xem ông ngoại cháu không thành thật một chút nào, vừa biết tin cháu trở về thì liền để cho cậu của cháu đi tìm quản gia nói là đi đón cháu về, kết quả cậu của cháu chỉ là hơi chậm một chút thôi mà xém bị ông ấy mắng cho một trận". Khi nói trong mắt lão phu nhân toàn ý cười, bây giờ Như Ngọc về rồi trong lòng bọn họ cũng yên tâm.
Lão gia tử bị lão phu nhân vạch trần, xấu hổ đến nỗi đỏ mặt.
Nghe mọi người nói chuyện với nhau mà Hà Như Ngọc như có một dòng ấm chảy qua tim.
-"Cậu, mọi người có thể cho cháu biết ông ngoại bị bệnh gì không?".
Hoàng Quân hơi ngẩng người nhưng vẫn nói.
-"Cơ thể ông ngoại là do lớn tuổi đã bắt đầu thoái hóa, các cơ quan cũng gần như suy kiệt, chắc sợ không sống được mấy năm".
Trái tim Hoàng Quân co thắt lại, cười khổ: "cậu đã tìm bác sĩ giỏi cho ông nhưng bọn họ cũng không làm gì được, họ nói những loại thuốc điều trị cho ông không có ở trong nước, chỉ có thể tìm mua ở nước ngoài, nhưng họ cũng nói trước là bên nước ngoài tuy có nhưng cũng tìm mua rất khó".
Hà Như Ngọc nghe cậu nói như vậy thì bảo cậu đưa đơn thuốc cho cô xem, Hoàng Quân tuy thắc mắc nhưng cũng lấy cho cô xem.
Hà Như Ngọc khi xem qua đơn thuốc thì mỉm cười nhìn Hoàng Quân:"thật sự rất trùng hợp ở chỗ cháu có một người bạn là nhà nghiên cứu thuốc, cháu sẽ gửi hồ sơ bệnh án của ông ngoại qua đó cho người đó nghiên cứu rồi chế tạo loại thuốc dành riêng cho ông ngoại.
Chương 9. Lần đầu gặp mặt.
1797 Words
Những loại thuốc này thực chất là cô sẽ nghiên cứu, những năm ở nước ngoài cha nuôi đã bồi dưỡng cho cô rất nhiều trong đó có nghiên cứu chế tạo các loại thuốc đặc trị không có bán nhiều trên thị trường, chỉ có những người cùng giới mới có hi vọng tiếp xúc với những loại thuốc cô nghiên cứu ra.
Hoàng Quân kích động, vội đè chặt hai vai của cô:"cháu nói thật, cháu có bạn làm nghiên cứu những loại thuốc đặc trị đó sao?.
Lão phu nhân cũng chấn kinh, nhưng thái độ bà bình tĩnh hơn nhiều:"Như Ngọc con nói thật, con có một người bạn là một nhà nghiên cứu thuốc thật sao?.
Hoàng lão gia tử cũng không phải chưa gặp sự đời, nên sự kích động của ông cùng người khác không giống nhau.
Tuy cũng hơi kích động nhưng giọng nói nghiêm khắc:" vất vả lắm cháu mới có thể làm quen được những người bạn như vậy, bây giờ nhờ họ, họ có thể xem là chúng ta lợi dụng họ không.
-"Không đâu ông ngoại, họ đều là bạn tốt của con, con cũng giúp đỡ họ rất nhiều nên không xem là lợi dụng họ đâu" Hà Như Ngọc nhìn Hoàng lão gia tử cười.
-"Nếu cháu đã nói vậy thì cháu nhanh chóng gửi hồ sơ bệnh án của ông ngoại cho bạn cháu đi, cháu nói bạn cháu nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc cho ông ngoại" Hoàng Quân nhanh chóng nói.
-"Dạ, lát nữa cháu sẽ gọi điện, rồi gửi cho cho bạn cháu".
-"Nha đầu, không phải là dùng mấy loại thuốc là ta tha thứ cho đâu, nếu như mà không giải thích việc bỏ đi sáu năm trước là không xong đâu".
Vừa nói xong lão gia tử lại ho khan, Hoàng Quân vội vàng lấy cho ông ly nước, lão gia tử uống ngụm nước xuống ,dòng nước ấm chảy qua cổ làm dịu đi cơn ho.
Cơn ho đi qua, ông ngồi dựa vào đầu giường,ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hà Như Ngọc hỏi.
-"Cháu nói đi, chuyện sáu năm trước là như thế nào, vì sao phải bỏ đi".
Vừa nghĩ đến chuyện năm đó, đôi mắt của Hà Như Ngọc tối xuống.
-"Mang thai khi chưa có thành thân thật sự không phải là điều cháu muốn mà do Hà Như Liên hại cháu, cô ta vì muốn gả cho Ninh Bình, gả vào nhà họ Ninh mà không tiếc lập mưu hạ dược cháu, để cháu thân bại danh liệt, mang tiếng chửa hoang, để cô ta có thể thuận lợi gả vào nhà họ Ninh".
Hoàng lão gia tử nghe vậy ,nắm tay hai bên nắm chặt lại, biểu hiện sự phẫn nộ, ngay cả Hoàng lão phu nhân cùng Hoàng Quân cũng tức không thôi.
Cơn tức giận của Hoàng lão gia tử như phảng phất một cơn bão sắp tới làm không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
-"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao cháu lại không nói cho ông" Hoàng lão gia tử tức giận quát lớn.
Hà Như Ngọc sắc mặt giờ này bình tĩnh.
-"Ông ngoại, lúc đó đi cháu còn không có cơ hội tạm biệt Chấn Khang thì làm sao có cơ hội trở về. Năm đó khi không có Hà Chấn Phong ở nhà, hai mẹ con Vũ Thu Phương chỉ vì lợi ích của mình mà đem con bán cho Hứa gia, vào lúc Hứa gia đến đón, con đã thừa dịp đi ra bên ngoài mà chạy trốn.
Hoàng lão gia tử nghe vậy hô hấp càng trở nên gấp, nắm tay cũng siết chặt thêm. Hai mắt nhắm nghiền lại, làm như vậy ông mới cảm thấy nội tâm mình bớt run rẩy hơn.
Thật lâu, hai mắt ông dần mở, một câu nói ôn hòa mà lâu lắm rồi ông không nói ra:"Như Ngọc, là ông hiểu lầm cháu".
Con cháu Hoàng gia, rốt cuộc là ở Hà gia đã chịu bao nhiêu cực khổ. Thật là nực cười, vậy mà ông cho rằng Hà gia sẽ không dám khắt khe, từ đầu đến cuối ông lại không phát hiện ra cháu gái mình ở Hà gia lại bị nhiều ủy khuất như vậy.
-"Như Ngọc" đáy mắt Hoàng Quân giờ này tràn ngập đau lòng, tâm ông rất là đau, ông không ngờ cô tuổi còn nhỏ lại trải qua sự tình tàn khốc như vậy"lúc trước, khi thoát khỏi tay người Hứa gia, sao cháu lại không quay về Hoàng gia? Cậu và ông ngoại lúc đó sẽ nhất định đứng ra làm chủ cho cháu".
Hà Như Ngọc vừa cười vừa nói.
-"Dù mọi người có tin tưởng cháu thì bên ngoài họ cũng sẽ không tin, dù sao lúc đó cháu cũng là con cháu Hà gia, nếu mẹ con Vũ Thu Phương thật sự cưỡng ép cháu thì bên ngoài họ cũng sẽ đứng về phía mẹ con họ, vả lại lúc đó cháu cũng không thể phản kháng được.
Cũng may giờ này cô đã có thể phản kháng được bọn họ, những gì họ gây ra, cô sẽ trả lại cho họ gấp trăm ngàn lần.
Lão phu nhân đau lòng vỗ vỗ tay cô:"Như Ngọc, những chuyện xảy ra với cháu, cháu có nói với Chấn Khang không?.
Hà Như Ngọc lắc đầu: "nếu để Chấn Khang biết được là cháu sắp bị bán đi, nó sẽ đi tìm hai mẹ con Vũ Thu Phương tính sổ, mà cháu bây giờ còn một số việc phải tra rõ ràng trước đã, cứ để Hà gia yên ổn một thời gian nữa đi.
Hoàng lão gia tử rõ ràng đã bị chọc tức rất nhiều, trên ngực đè nén lại sự đau khổ, hơi thở hơi hòa hoãn lại một chút rồi mới nói:"mấy ngày nay cháu cứ ở lại đây đi, mọi việc đều không cần quản. Nếu người Hà gia tới đây, ông sẽ đuổi ra khỏi nhà! Ông còn chưa tới mức nằm liệt giường, đến nỗi cháu gái mình mà cũng không bảo vệ được.
-"Còn việc khác" ông đưa mắt nhìn Hoàng Quân "con lập tức đi ra ngoài phân phó người đưa tin, cháu ngoại của Hoàng gia ta đã trở lại, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi khách, làm nó nở mày nở mặt về nhà. Hà gia từ bỏ nó, còn Hoàng gia thì không".
-"Dạ, con sẽ đi nhờ truyền thông đưa tin này".
Lời nói mang theo một tia tức giận, nếu sớm biết Hà Như Ngọc là loại người vong ân phụ nghĩa, ông sẽ cố gắng mà ngăn cản không cho em gái gả cho hắn, như vậy thì bây giờ chị em Như Ngọc sẽ không khổ như vậy.
-"Như Ngọc , phòng cháu chắc là mợ đã chuẩn bị xong, bà ngoại dẫn cháu đến phòng nghỉ ngơi, những năm qua thật cực khổ cho cháu". Hoàng lão phu nhân một lần nữa nhìn Hà Như Ngọc bằng ánh mắt nhu hòa. Bà cũng không thể nào biết được những năm đó Hà gia đối xử với cô như thế nào, những bằng vào việc Vũ Thu Phương có thể đem cô đi bán thì cũng đoán được cuộc sống ở đó không tốt một chút nào.
Nhưng đứa cháu này của bà tình tình lại quá quật cường, dù có chịu ủy khuất cũng không nói ra, nếu không thì làm sao bà để cho Hà gia đối xử với cô như vậy.
-"Bà ngoại, bây giờ cháu có việc ra ngoài một chút".
Hà Như Ngọc nghĩ đến Hà Minh Tuấn ,cô đã đi cả buổi sáng rồi không biết cậu bé ở nhà có quen không?. Cho nên cô phải trở về một chút như vậy mới có thể yên tâm.
-"Được, cháu có việc thì đi đi, nhớ về dùng bữa trưa".
Hoàng lão phu nhân nhìn Hà Như Ngọc trìu mến, bà cùng Hoàng lão gia tử tâm ý giống nhau, đều không hỏi đến đứa bé kia, sợ nghĩ đến cô sẽ đau lòng.
Ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế thì làm sao có thể giữ lại được, chắc là đã không còn.
Hà Như Ngọc nhìn bà ngoại không hỏi đến đứa bé, cô cũng không nói, cô phải hỏi qua con trai cô trước đã.
Sau khi ra khỏi biệt thự Hoàng gia,cô phải đi bộ một khoảng mới có thể bắt được taxi, ông ngoại nói là muốn để tài xế đưa cô về nhà nhưng cô từ chối, cô hiện tại chưa muốn ai biết về sự tồn tại của Hà Minh Tuấn.
Trên trung tâm thương mại, xuất hiện một người đàn ông khí thế bất phàm, người đàn ông mặc một bộ đồ vest đen, được đo may thủ công tinh xảo. Khuôn mặt đẹp cương nghị, không mượt góc chết.
Trong lúc nhất thời, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái xung quanh, nhưng các cô cũng chỉ dám liếc nhìn sơ qua chứ không dám nhìn lâu, nhìn mấy người khí thế phía sau người đàn ông cũng đủ cho các cô sợ mà không dám nhìn lâu.
Nam Cung Cẩn, ở thành phố này ,ai cũng có thể không biết không nhớ nổi khuôn mặt của một người nào đó, nhưng Nam Cung Cẩn thì ngược lại không một ai ở thành phố này mà không biết mặt anh, nổi tiếng sát phạt rất đáng sợ trên thương trường, còn không có một cô gái nào dám đến gần, họ chỉ dám nhìn từ xa mà mơ ước.
Bỗng nhiên…
Một mùi hương quen thuộc, để hắn nhớ lại một đêm tình ở khách sạn kia. Cô gái đáng chết đó sau đêm đó đột nhiên mất tích, anh không thể nào tìm được.
-"Đứng lại…"
Hà Như Ngọc trước khi về nhà cô định vào trung tâm thương mại mua thêm một ít đồ, bỗng nhiên có tiếng quát khẽ, chỉ là cô không nghĩ là gọi mình nên vẫn đi về phía trước.
Thế nhưng rất nhanh cô liền bị cản lại.
Người đàn ông với gương mặt như một vị thần, có thể làm điên đảo tất cả mọi cô gái, thời khắc Hà Như Ngọc nhìn thấy gương mặt này, cô không nghĩ một người đàn ông như thế này có thể dùng từ nào để diễn tả.
-"Người đẹp, anh ngăn tôi lại, có phải là tìm tôi có việc". Hà Như Ngọc đưa tay lên xoa xoa cằm, tỏ ra dáng vẻ lưu manh
Chương 10. Lần đầu gặp mặt 2
1941 Words
Người đẹp
Người phụ nữ này chán sống rồi hay sao mà dám nói anh như vậy.
Biểu tình của các vệ sĩ đứng sau lưng anh còn phong phú hơn, các vệ sĩ chỉ biết cúi đầu nhìn chân mình, họ thông cảm cho cô, vì cô không biết mình sẽ chết như thế nào.
Đấy mắt của Nam Cung Cẩn đã bắt đầu có tia giận dữ, anh bắt lấy tay cô, nắm chặt như sợ cô sẽ chạy.
-"Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?". Một câu nói này Nam Cung Cẩn như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nam Cung Cẩn anh khi sinh ra đã có khứu giác rất nhạy bén, anh có thể ngửi mùi hương thơm thoảng qua,khi người bình thường không ngửi được, không phải là chỉ có anh mà hầu như là người trong gia tộc anh điều có đặc điểm này.
Hà Như Ngọc chớp chớp đôi mắt tỏ ra ngây thơ :"một người lớn lên đẹp như anh, nếu đã gặp sao tôi lại không thể nhớ cho được, tôi không nhớ ra anh chỉ có thể nói là chúng ta chưa gặp nhau".
-"Thật sao" Nam Cung Cẩn cong cong khóe môi, hơi hạ giọng nói" vậy có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, tối hôm đó ở khách sạn….".
Sáu năm trước, trong khách sạn.
Trong lòng Hà Như Ngọc giật mình, nếu là sáu năm trước, trong khách sạn kia, lúc đó Hà Như Liên hạ dược cô, lúc đó cô đã bỏ chạy ra khỏi phòng mà Hà Như Liên sắp đặt, cô lại vào một căn phòng khác và cuối cùng cũng phát sinh quan hệ với một người đàn ông lạ mặt.
Nghĩ đến đây, tâm Hà Như Ngọc hơi lộp bộp, ngước nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt đỏ lên vì giận giữ, mơ hồ hơi giống với người đàn ông đêm đó.
-"Việc này.." bây giờ tâm trạng Hà Như Ngọc hơi hoảng nhưng cô trấn tỉnh lại rất nhanh:" anh chắc là nhận lầm người, sáu năm trước tôi chưa từng đi đến khách sạn đó bao giờ".
Người đàn ông nghiến răng nói ra từng chữ.
-"Có phải là cô hay không thì chỉ cần ngủ lại sẽ biết, tôi còn nhớ rất rõ tư vị của người phụ nữ kia".
Ngủ một giấc sẽ rõ
Anh ta đang nói gì vậy
Ngủ một giấc
Ba chữ này rơi vào tai Hà Như Ngọc làm cô như bị máu dồn lên não. Cô không một chút suy nghĩ, dùng chân mình đạp mạnh lên bàn chân anh ta "cái đồ biến thái này".
Nam Cung Cẩn đau đến nhíu mày, lập tức buông lỏng cô, Hà Như Ngọc thừa cơ hội luồn qua người anh chạy nhanh lẫn vào trong đám đông không quay đầu lại.
-"Tổng giám đốc"
Một người vệ sĩ hoảng hồn nhanh chóng chạy lên, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, anh ta không nghĩ tới là cô gái kia lại động thủ với tổng giám đốc.
-"Tổng giám đốc có cần thuộc hạ chạy theo bắt cô gái kia lại không" anh vệ sĩ lén lau giọt mồ hôi trên trán, sợ hãi hỏi.
-"Không cần" ánh mắt Nam Cung Cẩn nhìn theo phương hướng Hà Như Ngọc chạy đi "đi điều tra người phụ nữ đó là ai, đặc biệt là sáu năm trước cô ta có mặt ở khách sạn kia không".
-"Vâng,tổng giám đốc" vệ sĩ cung kính trả lời. Vệ sĩ âm thầm cầu nguyện cho Hà Như Ngọc, nếu thật sự người phụ nữ kia là người mà tổng giám đốc muốn tìm, không biết tổng giám đốc.
-"Đúng rồi tổng giám đốc, Ninh tiểu thư còn ở trong biệt thự chờ tổng giám đốc, nếu không gặp được thì cô ấy không đi" một vệ sĩ khác dè dặt đứng ra nói.
Chân mày của Nam Cung Cẩn nheo lại khi nghe nhắc đến Ninh Hương, giọng nói hơi lạnh lẽo.
-"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó, đuổi cô ta ra khỏi biệt thự".
-"Nhưng mà.."
Nhưng mà cô ta dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Ninh danh giá nhất nhì thành phố này, có cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám đuổi ra khỏi biệt thự.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn nhìn qua những thuộc hạ trước mắt.
-"Đi chấp hành hình phạt'.
m thanh tàn nhẫn dọa đám vệ sĩ lảo đảo hai chân muốn ngã, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nơi chấp hành hình phạt, có lẽ là đối với các thế lực hay gia tộc khác chắc cũng không gì đáng sợ, nhưng hình phạt ở gia tộc Nam Cung thì khác, nếu vào đó như là một kẻ chết đi sống lại, rất tàn nhẫn.
-"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh".
Những người vệ sĩ chỉ có thể ủ rũ cúi đầu tuân lệnh đi lãnh phạt. Trước mặt tổng giám đốc mà cầu xin thì hình phạt sẽ còn nặng thêm.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn lướt nhìn qua đám vệ sĩ đang cúi đầu, nhanh chóng lên xe, đi về biệt thự.
Lúc này trong biệt thự của Nam Cung Cẩn, Ninh Hương đang nhàm chán ngồi trong phòng khách chờ đợi.
-"Mời Ninh tiểu thư dùng trà".
Người làm trong nhà bưng một chén trà lên đặt trước mặt của Ninh Hương, cung kính nói.
Ninh Hương liếc nhìn qua tách trà để trên bàn, ánh mắt ghét bỏ nói.
-"Trong nhà này, chẳng lẽ không còn một tách trà nào hay sao mà cô lại đem cho tôi tách trà như vậy, cô khinh thường Ninh Hương tôi không xứng uống trà trong một chiếc tách cao cấp hơn phải không, lúc nãy tôi thấy có cái tách mạ vàng, sao cô không lấy cái đó cho tôi".
Ầm
Ninh Hương đập mạnh tay lên bàn, giọng điệu kiêu căng, khuôn mặt phẫn nộ, quát lớn.
Người làm hoảng sợ nhanh chóng đứng ra cúi đầu run rẩy.
-"Ninh tiểu thư, không phải là tôi không đem cái tách đó ra, mà cái tách đó là dùng riêng cho ông chủ, ông ấy có tính sạch sẽ, không dùng chung đồ vật với người khác.
-"Thật to gan, dám cãi lại tôi" Ninh Hương đột nhiên đứng lên đi về phía người làm tát một cái.
Người làm bị một cái tát, liền ôm mặt té xuống đất.
-"Ninh Hương tôi trước sau gì cũng là Nam Cung phu nhân của nhà này, tất cả mọi thứ trong nhà Nam Cung đều sẽ thuộc về tôi, vậy mà cô nói là Nam Cung Cẩn ghét bỏ tôi".
Những năm qua cô ta đi du học ở nước ngoài mới về, lần đầu nhìn thấy Nam Cung Cẩn như vừa thấy đã yêu.
Cho dù là lời đồn ở bên ngoài nói Nam Cung Cẩn rất tuyệt tình với con gái, nhưng cô ta lại không cho là đúng.
Dù sao cô ta cũng là tiểu thư cao quý của nhà họ Ninh, Nam Cung Cẩn cũng phải nể mặt cô ta một chút.
Người làm nghe cô ta nói vậy thì càng run sợ, hận không thể nhanh biến mất tại chỗ.
-"Nam Cung phu nhân tương lai".
Ngay thời điểm mà Ninh Hương cho là người làm bởi vì mình mà sợ hãi thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô ta.
-"Vì sao tôi lại không biết trong nhà mình bao giờ lại có thêm một phu nhân".
Giọng nói vang lên làm Ninh Hương thân thể cứng ngắc, sau đó trên mặt cô ta tỏ ra vẻ thẹn thùng, chậm ra quay đầu.
-"Nam Cung Cẩn, sao bây giờ anh mới về, làm em ở chỗ này đợi anh rất là lâu".
Giọng nói nhẹ nhàng như là đang nũng nịu với người yêu.
-"Bất quá.." ánh mắt của Ninh Hương quét qua người làm công đang cúi đầu đứng một bên "người làm trong biệt thự thật là quá quét, đem trà cho em mà dùng loại tách trà rẻ tiền".
Tầm mắt của Nam Cung Cẩn chậm rãi nhìn qua tách trà còn đặt trên bàn.
Nam Cung Cẩn đưa tay ra cầm lấy tách trà, đôi mắt phượng nheo lại nguy hiểm.
Bang
Trong nháy mắt tách trà đã bị Nam Cung Cẩn đập mạnh xuống sàn, ánh mắt nhìn Ninh Hương, giọng nói độc ác.
-"Trà của biệt thự Nam Cung Cẩn tôi, cô không xứng để uống".
Trà của Nam Cung Cẩn tôi cô không xứng để uống.
Ninh Hương kinh ngạc, hai mắt mở lớn,môi khẽ run rẩy, ánh mắt từ kinh ngạc đến phẫn nộ.
Anh ta vậy mà dám xem thường cô.
Nam Cung Cẩn lấy khăn ra lau tay sạch sẽ rồi vứt xuống sàn, quét mắt nhìn người làm :"dọn dẹp sạch sẽ chỗ này lại, tẩy rửa cho thật sẽ.
Giọng nói lạnh lẽo làm Ninh Hương run lên.
Cô ta phẫn nộ quát :"Nam Cung Cẩn".
Cô ta thân là tiểu thư Ninh gia, ai mà đối với cô ta không nịnh bợ lấy lòng. Còn người đàn ông này thì hay rồi, anh ta ghét bỏ, coi thường cô ta.
-"Đem cô ta lôi ra ngoài".
Lúc Nam Cung Cẩn quay người cũng là lúc Ninh Hương muốn nắm lấy tay anh ta. Cũng là nhờ như vậy mà Ninh Hương không nắm được tay anh, nhưng ngón tay lại vẫn đụng trúng tay áo.
Nam Cung Cẩn nhíu mày nhìn cô ta, còn vệ sĩ đứng xung quanh thì vội cúi đầu, lưng bọn họ giờ này đã đổ mồ hôi lạnh, tổng giám đốc ghét nhất là có người đụng vào mình, mà Ninh tiểu thư lại muốn chết hay sao mà muốn nắm tay tổng giám đốc.
-"Nam Cung Cẩn". Ninh Hương ngước mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp trai không một tỳ vết, đáy mắt có một tia kinh diễm."em thật sự rất thích anh, mà anh ở thành phố này cũng không có chỗ dựa, nếu anh trở thành chồng của em, thì Ninh gia sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh ở đây.
-"Chỗ dựa sao, Nam Cung Cẩn tôi còn cần phải dựa vào đàn bà hay sao?" Anh cởi luôn chiếc áo vest mình đang mặc ném cho người làm, ánh mắt có chút ghê tởm nhìn chiếc áo."đem chiếc áo này vứt cho tôi".
Ninh Hương nhìn ánh mắt anh có chút ghét bỏ, thì thấy tổn thương vô cùng, người đàn ông này lạnh lùng tàn nhẫn như vậy sao. Cô ta chỉ đụng trúng chiếc áo của anh ta thôi mà anh ta đã đem bỏ ngay chiếc áo đi.
-"Cô đi được rồi đó, nếu không muốn mất mặt vì vệ sĩ của tôi đem lôi cô ném ra ngoài" Nam Cung Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta nói, xong anh xoay người đi lên lầu.
-"Nam Cung Cẩn, anh…." Ninh Hương tức giận hét lên.
-"Lôi cô ta ra ngoài, còn để tôi thấy cô ta ở trong nhà tôi là mấy người phải chết".
Đám vệ sĩ sợ mất mật, đâu dám trái ý Nam Cung Cẩn, chỉ đành đắc tội với Ninh tiểu thư, hai người đứng lên lôi Ninh Hương ra ngoài trong tiếng la hét của cô ta .
1589 Words
-"Ông xã, cũng tại tôi không tốt, không sinh được cho ông một người con trai cũng không dám quản lý Chấn Khang, chỉ sợ nó nói với nhà họ Hoàng là làm người mẹ kế này ngược đãi nó, cũng bởi điều này mà Chấn Khang không lễ phép với ông.
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của Vũ Thu Phương, Hà Chấn Phong khuôn mặt lúc này mới tốt một chút: "chuyện này không liên quan gì đến bà, chỉ trách nhà họ Hoàng, Như Ngọc cứng đầu ý hệt ông ngoại nó. Nếu lão gia nhà họ Hoàng không cứng đầu như vậy thì Như Ngọc cũng không thừa hưởng cái tính như vậy.
Mấy năm qua Hà Chấn Phong không biết cảm kích nhà họ Hoàng mà chỉ biết oán trách nhà họ. Nếu không phải Hoàng lão gia ngăn cản thì ông ta và Hoàng Thùy đã kết hôn từ rất lâu chứ không phải đợi nhiều năm.
Nhưng ông ấy ngăn cản thì đã sao, Hoàng Thùy yêu ông như vậy làm sao có thể bỏ ông được.
-"Về Chấn Khang, cần được dạy bảo nhiều hơn, như vậy đi, tôi cho bà quyền hạn, nếu nó phạm sai lầm bà có thể tùy ý đánh mắng, nếu người nhà họ Hoàng đến tôi sẽ chống cho bà.
Hà Chấn Khang là con trai duy nhất của ông ta, sau này sẽ là người thừa kế duy nhất của Hà gia.
Nhiều năm như vậy, ông ta đã dung túng cho Hà Chấn Khang như vậy nếu còn không quản sẽ hủy hoại tiền đồ của nó.
Mà Vũ Thu Phương dạy dỗ hai đứa con gái tốt như vậy thì bà ta có đủ tư cách dạy dỗ Hà Chấn Khang nên người.
Có người tin cậy như vậy dạy dỗ con trai ông ta cũng yên tâm ở bên ngoài làm việc.
-"Ông xã yên tâm, tôi sẽ xem Hà Chấn Khang như con trai ruột mà dạy bảo thật tốt.". Đôi mắt của bà ta trong khi nói thì nhìn xuống, bên trong mắt hiện lên một tia âm hiểm.
Hoàng Thùy lúc trước cướp đi vị trí của bà ta, bây giờ con gái cũng bị bà ta hãm hại, con trai cũng sẽ rơi vào tay ta.
Lúc trước được coi là đệ nhất mỹ nhân thì đã sao? Cho dù có nhà mẹ đẻ chống lưng thì thế nào? Cuối cùng cũng thua bà ta.
Hà Chấn Khang nói Vũ Thu Phương quản lý Hà Chấn Khang, lúc này hai chị em Hà Như Ngọc đều không biết.
Giờ phút này cô im lặng đi phía sau Hà Chấn Khang, từ đầu đến cuối ánh mắt cô chưa rời khỏi bóng lưng lạnh lùng của cậu.
-"Chấn Khang.." đi thật lâu cô dừng bước chân lại, dưới ánh nắng trong sân, âm thanh vang lên như một tia hoài niệm.
Nghe tiếng gọi, Hà Chấn Khang như chấn động, bước chân cậu dừng lại nhưng lại không quay đầu, ánh nắng giữa trưa cũng như dừng lại trên đỉnh đầu cậu.
-"Những năm này chị sống có tốt không?"
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đã ướt đẫm lệ từ bao giờ.
-"Kỳ thật em nên hận chị mới đúng, hận chị không từ mà biệt, hận chị đã bỏ em lại Hà gia một mình. Nhưng lúc nhìn thấy chị em lại không hận được, em biết tình cảm mà em dành cho chị vẫn không thay đổi nên không thể hận nổi."
Nắm đấm trong tay cũng nới lỏng ra theo từng lời nói, Hà Chấn Khang chậm rãi đi tới bên Hà Như Ngọc.
-"Lúc trước vì sao chị không dẫn em đi theo, dù là lưu lạc bên ngoài cũng được, ngày ba bữa cơm không đủ cũng được chứ em không muốn lưu lại nơi không có tình người này".
m thanh nghẹn ngào rung động, hai mắt tràn đầy nước mắt :"vì sao chị lại bỏ đi một mình, vì sao bỏ em lại một mình ở Hà gia, ở Hà gia em cũng có chị là người thân, vậy mà ngay cả chị cũng bỏ em mà đi."
-"Chấn Khang…chị thật xin lỗi!". Đứng nãy giờ nghe Hà Chấn Khang nói mà Hà Như Ngọc chỉ có thể mấp máy môi nói lời xin lỗi.
Sáu năm qua, tuy cô nói là rời nhà đi nhưng bên cạnh cô có cha nuôi, Bùi Nam bảo vệ, còn Hà Chấn Khang chỉ sống cô đơn một mình ở Hà gia.
So với cô, Hà Chấn Khang thua thiệt hơn nhiều, làm sao mà cô có thể đền bù cho cậu thời gian sáu năm cho được.
-"Em không cần chị phải xin lỗi" Hà Chấn Khang lắc mạnh hai vai của cô, giọng nói gấp gáp "em chỉ cần chị đáp ứng sau này không bỏ em một mình nữa".
Hà Chấn Khang vội ôm chặt cô lại như thể sợ một lát cô lại sẽ biến mất.
Hà Như Ngọc cảm nhận được cả người cậu run rẩy, cô vỗ vỗ bờ vai cậu ta hứa.
-"Được, chị hứa với em là sau này sẽ không bỏ em lại một mình nữa".
Nghe Hà Như Ngọc nói như vậy, vòng tay ôm cô cũng buông lỏng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng lại nở nụ cười sáu năm qua chưa từng có: "nếu chị muốn đi thì mang em đi,cho dù chịu khổ em cũng chịu được, chỉ cần ở bên chị là mọi việc đều tốt".
-"Chị sẽ không đi".
Cô trở về lần này là để báo thù, thù chưa báo được thì làm sao cô có thể đi.
-"Chị". Thật ra cái ngày chị mất tích, bà ngoại có cho người tìm chị, dự định đón chị về nhà họ Hoàng, nhưng Vũ Thu Phương cản lại, em cũng định mật báo lại bị người của bà ta cản lại. Ngày thứ hai chị rời đi thì tin đồn chị bỏ nhà đi theo người đàn ông đó cũng được lan truyền ra bên ngoài".
Trong đầu Hà Như Ngọc hiện lên gương mặt từ ái của mẹ, cũng bởi vì hổ thẹn với Hoàng gia nên bà không dám trở về.
-"Bà ngoại cùng ông ngoại vẫn khỏe chứ?.
Hoàng gia dù sao cũng là nhà ngoại của cô, cho dù ít qua lại nhưng cô biết nhà ngoại là thật tâm yêu thương chị em cô.
Nghĩ tới đây cô thật hổ thẹn lúc nhỏ không biết ý tốt của phía nhà ngoại, bao lần cự tuyệt sự giúp đỡ của họ.
-"Ông ngoại nghe nói bị bệnh nhẹ, nhà ngoại bây giờ cũng chỉ có cậu là chống đỡ, nhưng không bằng như xưa".
Hà Chấn Khang nhìn cô nói tiếp:" với lại chị cũng biết ông ngoại năm đó đã dùng số tiền tích góp để cho cậu làm ăn nhưng cố tình năm đó mẹ cũng muốn gả cho ông ta. Cố tính ngay lúc đó Hà gia cũng không muốn chuyển lên thành phố"
Hà gia không muốn chuyển lên thành phố cũng là có nguyên nhân. Ông ta sợ chuyển lên, mẹ cô sẽ có nhà ngoại làm chỗ dựa,ông ta không thể làm những đều mà ông ta muốn. Nhưng sau đó không phải Hà gia trở nên giàu có liền lập tức chuyển lên thành phố sao.
-"Vậy nên ...khi đó ông ngoại đã cho mẹ rất nhiều tài sản để làm của hồi môn, nhưng lại không ngờ rằng mẹ sẽ đưa hết cho ông ta".
Cũng vì đưa cho mẹ làm của hồi môn nên sản nghiệp cũng bị tiêu hao đi không ít, nếu lúc đó để cho cậu số tiền kia thì Hoàng gia bây giờ sao có thể sa sút như vậy chứ.
Kết quả nhà họ Hoàng trả giá nhiều như vậy thì lại đều thành của Hà Chấn Phong.
Cũng vì vậy mà Hoàng gia mấy năm nay đều sa sút.
-"Ông ngoại sao mà sinh bệnh?".
Nói đến đây, ánh mắt Hà Chấn Khang lạnh xuống, giọng nói đầy tức giận :"còn không phải bị ông ta chọc tức".
-"Ông ngoại là từ khi mẹ mất thân thể đã không tốt, sáu năm trước chị lại mất tích, ông ngoại càng lo lắng nên càng bệnh nặng thêm, khoảng thời gian trước con của cậu cùng Hà Như Vân xảy ra xích mích, đánh với nhau một trận, cả hai đều bị thương, ai ngờ ông ta không biết tốt xấu, tìm ông ngoại gây chuyện làm ông ngoại tức đến ngất đi".
Hà Như Ngọc nhớ rõ trước ngày cô rời đi, thân thể ông ngoại đã không được tốt, sau đó cô lại mất tích làm sức khỏe ông lại gượng dậy không nổi.
Nếu không thì Hà Chấn Phong cũng không có lá gan đến nhà họ Hoàng gây chuyện.
Lấy thực lực của nhà họ Hoàng có thể mời một bác sĩ tốt nhất điều trị cho ông, nhưng sao nhà họ Hoàng lại để ông bệnh nặng như vậy". Hà Như Ngọc đem vấn đề nghi ngờ trong lòng hỏi rõ.
Hà Chấn Khang lắc đầu :"tình huống bên đó em cũng không rõ, hay là chúng ta qua bên đó thử xem, có lẽ sẽ rõ.
-"Được" Hà Như Ngọc gật đầu.
Chương 7. Về Nhà Họ Hoàng.
1620 Words
Thật là trùng hợp, Hà Như Ngọc đang tính đi Hoàng gia thì bên đó cũng hay tin nên cho người qua đón cô.
Lúc này trong phòng khách Hà gia, quản gia nhà họ Hoàng đã tới: "lão phu nhân nhà chúng tôi tốt xấu gì cũng là bà ngoại của Hà đại tiểu thư, bà ngoại nhớ cháu đến sinh bệnh mà các người còn cản không cho tôi đón đại tiểu thư sao?".
Âm thanh của quản gia có phần lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén khiến Hà Chấn Phong nhíu mày.
Nói thật ông ta không muốn con gái mình tiếp xúc với người nhà họ Hoàng. Ngay cả Hà Chấn Khang mà còn bị ông ta đánh đến đau để không qua lại.
-"Như Ngọc mới vừa trở về, thân thế còn yếu, chỉ sợ không thể qua bên nhà họ Hoàng các người...".
Lời nói của Hà Chấn Phong còn chưa dứt đã thấy Hà Như Ngọc từ ngoài cửa bước vào, phía sau còn có Hà Chấn Khang, trong nháy mắt lời nói bị chặn lại nơi cổ họng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
-"Bà là do bà ngoại phái đến đón tôi sao, vậy thì đi đừng để bà ngoại chờ lâu".
Hà Như Ngọc bước vào như không nhìn thấy Hà Chấn Phong đi thẳng đến bên bà quản gia nói.
Bà quản gia hơi kinh ngạc, mấy lần trước bà tới đón đều bị cự tuyệt vậy mà lần này đồng ý đi với bà.
-"Hà Như Ngọc". Hà Chấn Phong tức giận đứng lên nói: "đừng quên phụ nữ được gả ra ngoài như bát nước hắt đi, mẹ của mày gả cho tao, cũng chính là vợ của tao, mà người cùng Hà Chấn Phong đều là của con cháu nhà họ Hà này. Đối với các ngươi mà nói Hoàng gia là người ngoài. Không có sự cho phép của ta các người không thể trở về đó.
Hà Như Ngọc nghe ông ta nói như vậy thì bật cười: "tôi ngược lại hôm nay mới biết trên người một mình con có chảy dòng máu của Hà gia, nếu ông không nói tôi còn tưởng ông là cha dượng không bằng".
-"Làm càn" Hà Chấn Phong nổi giận vỗ mạnh lên bàn "mày là cái đồ đại nghịch bất đạo, cha ruột của mày mà cũng dám nói là cha dượng, hôm nay tao phải dạy dỗ mày mới được. Người đâu đem gia pháp ra đây, hôm nay không ai được cầu tình cho nó.
Đôi mắt Hà Như Ngọc nheo lại, quanh thân cô lúc này toát lên vẻ lạnh lẽo, trong lúc này âm thanh của Thương quản gia vang lên.
-"Dùng tay" bà từ từ bước đến bên cạnh Hà Chấn Phong: "Hà gia chủ, Hà gia các người vong ân bội nghĩa, khi dễ nhà họ Hoàng chúng ta, hiện tại còn muốn đánh Hà đại tiểu thư, các người cũng thật là to gan".
Bị một quản gia cảnh cáo, sắc mặt Hà Chấn Phong khó coi nhưng vẫn ra vẻ cao ngạo và nghiêm giọng nói.
-"Hà Như Ngọc nếu hôm mày đi theo người Hoàng gia thì từ nay về sau sẽ không còn là huyết mạch của Hà gia nữa. Tao hy vọng chính mày sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Khoé môi Hà Như Ngọc hơi giương lên: "cầu còn không được".
Cầu còn không được?
Hà Chấn Phong nghe câu nói lập tức trợn tròn hai mắt, hơi thở hỗn loạn, tất nhiên là vì câu nói của Hà Như Ngọc mà bị chọc tức.
Nó vừa nói gì? Cầu còn không được, nó thà chọn một Hoàng gia xuống dốc còn hơn ở lại Hà gia thịnh vượng.
-"Cút" Hà Chấn Phong lập tức nổi giận " cút khỏi Hà gia, sau này Hà Chấn Phong tao không có con gái như mày".
-"Còn có mày" ánh mắt ông ta nhìn sang Hà Chấn Khang đang đứng bên cạnh Hà Như Ngọc "mày bớt qua lại với loại con gái như vậy, không chừng sẽ bị nó làm cho hư hỏng. Dù sao mày cũng có Hà Như Liên là một người chị ưu tú, loại người như nó không cần kết giao.
Hà Chấn Khang định quay người đi thì nghe những lời nói của ông ta, cũng không quay đầu lại mà nói: "trên đời này không ai có thể so sánh với chị của tôi, Hà Như Liên thì tính là cái gì?".
-"Hà Chấn Khang" Nghe lời nói của Hà Chấn Khang, ông ta tức đến run" mày dám bước ra khỏi nhà một bước".
Hiển nhiên là Hà Chấn Khang không nghe lời ông ta nói, anh bước ra ngoài đi theo Hà Như Ngọc.
Sắc mặt Hà Chấn Phong lập tức khó coi, đáng tiếc Hà Chấn Khang không phải như là Hà Như Ngọc, Hà Như Ngọc ông ta có thể đuổi ra khỏi nhà, nhưng Hà Chấn Khang thì không, ông ta cũng chỉ có mình cậu là con trai duy nhất.
Sản nghiệp nhà họ Hà còn cần cậu ta thừa kế.
Quản gia nhà họ Hoàng cũng không biết rời đi lúc nào, Vũ Thu Phương nhìn phương hướng họ rời đi, ánh mắt tỏ ra lo lắng, khóc không thành tiếng: "ông xã, tôi biết trong lòng Hà Chấn Khang từ đầu tới cuối chỉ xem ba mẹ con tôi là người ngoài, vì để cho quan hệ cha con hai người được tốt lên hay là ông bỏ tôi đi, tôi sẽ dẫn Hà Như Vân rời đi".
Vốn trong người tức giận mà nghe Vũ Thu Phương nói như vậy, lửa giận trong người lại càng tăng thêm.
-"Đây là do Hà Chấn Khang không có mắt nhìn người không liên quan gì đến bà. Đứa con gái như Hà Như Ngọc thật đúng là âm hiểm, so với tấm lòng của Hà Như Liên đối với nó còn thua xa, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhận ra.
Hà Như Ngọc tiếp cận Hà Chấn Khang không phải còn muốn Hà Chấn Khang tiếp nhận sao.
Một đứa con gái chưa lập gia đình đã mang thai, dù Hà gia nhận lấy xấu hổ này thì ông ta cũng chỉ muốn trừng phạt nó một chút thôi không ngờ nó còn vu oan mẹ con Vũ Thu Phương.
Chỉ với một điểm này thôi thì ông ta cũng không chấp nhận một đứa con gái như vậy.
…..
Sau khi Hà Như Ngọc rời khỏi phòng khách, cô dừng bước chân bên ngoài sân.
-"Chấn Khang, em muốn đi theo chị hay là ở lại Hà gia".
Hà Chấn Khang nghe cô hỏi thì trầm mặc, một lúc sau mới kiên định nói :"chị, lúc trước bởi vì ta còn nhỏ mới bị người ta khi dễ, nhưng sáu năm qua em đã cố gắng rất nhiều, ở Hà gia cũng coi như là ổn định." Khuôn mặt của Hà Chấn Khang lúc này như thay đổi, giọng nói mạnh mẽ:"em muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về chúng ta, em không muốn để những gì mà mẹ đánh đổi rơi vào tay mẹ con Vũ Thu Phương.
-"Em còn muốn sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chị, không muốn bị mọi người khi dễ".
Vừa nói xong ánh mắt cậu nhìn lướt qua phần bụng của Hà Như Ngọc, tâm cậu như mềm ra, hốc mắt hơi đỏ.
Cậu không hỏi Hà Như Ngọc đứa bé kia đâu, cậu không thấy Hà Như Ngọc đem đứa bé về, cậu nghĩ chắc đứa nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
Năm đó cô còn nhỏ, năng lực không có làm sao có thể bảo vệ được đứa bé.
-"Chấn Khang" Hà Như Ngọc cho Hà Chấn Khang một cái ôm ấm áp "em không cần phải khổ như vậy, nếu em muốn lấy lại gia sản này, chị sẽ lấy lại cho em".
Hà Chấn Khang cười cười, lời nói của Hà Như Ngọc cậu không cho là đúng, chỉ cho rằng Hà Như Ngọc muốn cho cậu vui vẻ mà thôi.
Sáu năm dù cho cậu đã trưởng thành rất nhiều cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hà.
-"Chị, em đã quyết định, lấy hiện tại thì em không thể bảo vệ chị, chị cứ đi theo Thường quản gia về nhà ngoại đi, em sẽ ở lại đây.
-"Chị sẽ đợi em" Hà Như Ngọc bước đến bên cạnh Hà Chấn Khang dùng âm thanh chỉ có hai người nghe," nếu em có thể tìm ra được người theo dõi thì báo chị, chị sẽ cho em gặp một người".
Người theo dõi?.
Hà Chấn Khang ngơ ngác nhìn xung quanh, ba cho người giám sát cậu sao?.
Đang lúc nghi hoặc làm sao. Hà Như Ngọc lại phát hiện ra người theo dõi thì cô đã theo quản gia rời đi.
Trước khi rời đi ánh mắt Hà Như Ngọc như có như không quét qua một góc, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Xem ra cũng tới lúc cô phải giúp Hà Chấn Khang tiêu diệt những kẻ theo dõi này.
Kẻ đang ẩn náu kia đang nhìn Hà Chấn Khang chằm chằm bỗng giật nảy mình, người vô dụng kia làm sao có thể phát hiện hắn ta.
Nhất định là trùng hợp thôi.
Người đàn ông kia cũng không suy nghĩ nhiều về cái nhìn của Hà Như Ngọc, hắn càng không biết cái chết cách hắn không còn xa.
Chương 8. Nhà Họ Hoàng.
2034 Words
Lúc trước kia khi Hà Như Liên vẫn chưa gả cho Ninh Bình, cho dù là Hoàng lão gia tử có ốm thì vẫn có rất nhiều các gia tộc trong thành phố đến thăm hỏi.
Bây giờ mới có sáu năm đi qua, mà đã không có ai còn muốn thân thiết với nhà họ Hoàng, chỉ sợ đắc tội với nhà họ Hà.
Giờ phút này Hà Như Ngọc đã đứng trước cổng nhà Hoàng gia.
-"Hà đại tiểu thư, mời, lão phu nhân đã đợi tiểu thư rất lâu" Bà quản gia thái rất cung kính đối với cô.
Hà Như Ngọc gật đầu đi theo phía sau bà quản gia.
Sân vườn biệt thự nhà họ Hoàng so với nhà họ Hà có chút khác biệt. Có vẻ thanh tĩnh chứ không náo nhiệt như Hà gia.
Hà Như Ngọc vừa đi được mấy bước thì thấy cách đó không xa, một lão phu nhân với mái tóc bạc đang chống cây gậy đi về phía cô.
-"Như Ngọc, cháu là Như Ngọc?". Lão phu nhân nước mắt như trào ra, bước chân dừng trước mặt Hà Như Ngọc, tay đưa về hướng khuôn mặt nàng "cháu ngoan, những năm qua cháu đã phải chịu khổ".
Một câu chịu khổ để trong lòng Hà Như Ngọc chùng xuống, cô lấy tay đỡ thân thể đang run rẩy của lão phu nhân "bà ngoại, cháu đến thăm bà".
-"Quay về là tốt.." giọng nói của lão phu nhân không ngừng run rẩy "cháu hiện tại đã quay về, vậy thì ở lại đây ít hôm, quản gia bà đi nói với người làm chuẩn bị phòng cho tiểu thư".
-"Vâng" bà quản gia cung kính trả lời "nhưng lão phu nhân, tôi nghĩ có lẽ là Hà tiểu thư muốn ở lại Hoàng gia chúng ta".
Lão phu nhân nghe vậy thì giật mình:"đã xảy ra chuyện gì?".
Như Ngọc dù sao cũng là con gái của Hà Chấn Phong, bây giờ quản gia nói vậy, chắc hẳn ở bên Hà gia đã xảy ra chuyện.
-"Thưa lão phu nhân, lúc tôi qua Hà gia đón Hà tiểu thư, Hà gia chủ chúng ta đã gả Hoàng Thùy tiểu thư làm vợ ông ta thì đối với Hà tiểu thư thì Hoàng gia chúng ta là người ngoài. Nếu tiểu thư cứ khăng khăng qua lại bên này thì sẽ gạch tên của tiểu thư ra khỏi gia phả nhà họ Hà.
-"Hay cho một tên Hà Chấn Phong". Lão phu nhân có phần tức giận "nếu như năm đó không có Hoàng gia chúng ta, hắn sẽ có thành tựu ngày hôm nay? Hiện tại thì ngon lành rồi liền nói Hoàng gia chúng ta là người ngoài. Cái loại cha vô ơn như vậy không có cũng được".
Nói xong, lão phu nhân cầm tay Hà Như Ngọc, thân mật nói :"Như Ngọc, về sau cháu cứ ở lại Hoàng gia, Hà gia không cần cháu, ông bà ngoại có thể nuôi cháu, chỉ cần bà ngoại còn có một miếng ăn cháu sẽ không bị đói".
-"Bà ngoại, cháu sẽ ở lại đây vài ngày, nhưng sẽ không ở luôn". Hà Như Ngọc nhìn bà ngoại như có lời muốn nói cô vội ngắt lời "bà yên tâm, ở thành phố này cháu có chỗ ở, nếu như thật sự cần đến giúp đỡ , cháu sẽ đến đây tìm bà.
Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay Hà Như Ngọc khẽ thở dài :"cái tính này của cháu cùng ông ngoại giống như nhau, thôi thôi, bà cũng không miễn cưỡng, có rảnh rỗi thì nhớ về thăm bà là được".
Hà Như Ngọc gật đầu đồng ý với bà, nhớ tới ông ngoại đang bị bệnh cô hỏi.
-"Cháu nghe nói ông ngoại bị bệnh, hiện giờ đã tốt hơn chưa.
-"Vẫn như thế" ánh mắt lão phu nhân ảm đạm " Như Ngọc, bà dẫn con đi thăm ông ngoại, kỳ thật mấy năm nay ông đều nhắc đến cháu chỉ sợ cháu ở bên ngoài chịu khổ".
Đừng nhìn Hoàng lão gia tử tính tình quật cường, năm đó Hà Như Ngọc ra đi không nói gì ông đã tuyên bố cô không phải là cháu ngoại họ Hoàng.
Nhưng sáu năm qua ông luôn nhớ tới cô, hôm nay ông biết cô trở về liền cho người đi đón.
-"Mẹ" lúc này vị phu nhân nãy giờ đứng bên cạnh lão phu nhân lên tiếng :"Như Ngọc lần đầu tới đây, con sợ người làm chuẩn bị không tốt, nên đích thân con sẽ đi chuẩn bị phòng".
-"Tốt, Hạ Vy chuyện này làm phiền con" lão phu nhân mỉm cười, "Như Ngọc đây là mợ của cháu, mấy năm nay cháu chưa từng tới Hoàng gia nên chắc chưa quen thuộc, đúng, cháu còn có ba anh họ, và một cô em họ, đến lúc đó bà lại giới thiệu cho cháu biết".
Nghe vậy Hà Như Ngọc quay qua nhìn Thẩm Hạ Vy, đồng thời Thẩm Hạ Vy cũng nhìn cô nở nụ cười thân thiện.Đọc full tại vietwriter.vn
-"Như Ngọc, bà dẫn con đi gặp ông ngoại, hẳn là ông ấy chờ sốt ruột lắm rồi". Lão phu nhân nắm tay Hà Như Ngọc nở nụ cười hiền lành.
Hà Như Ngọc cũng không nhiều lời, trực tiếp đỡ lấy thân thể đang run rẩy của lão phu nhân đi tới phòng Hoàng lão gia.
Trên giường lớn thân thể của Hoàng lão gia ngồi dựa vào đầu giường, mắt nhìn về phía nam trung niên đang thất thần, lập tức trừng mắt một cái :"làm sao, muốn gặp con bé kia, ngươi cút đi ta không cần ngươi chăm sóc".
Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ.
-"Con là cậu, cháu về tất nhiên là phải gặp mặt rồi, huống chi là ai, lúc quản gia rời đi cứ nhìn ra ngoài cửa".
-"Buồn cười, tại sao ta phải gặp con bé kia, cũng nhìn xem con nhỏ kia nhiều năm trước cũng không thèm liếc nhìn ta, cuối cùng còn làm ra chuyện có thai trước khi lấy chồng. Chưa có chồng có thai cũng thôi đi, cho dù Hà gia không nuôi nó thì cũng có Hoàng gia chúng ta, nhưng ngươi xem nó làm ra chuyện gì, tự nhiên bỏ đi không nói lời nào".
Hoàng lão gia càng nói càng kích động, sắc mặt cũng đỏ lên, dọa đến người đàn ông trung niên vội vàng vuốt ngực.
-"Ba, ba bớt giận". Hoàng Quân sợ lão gia tử tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội nói "em gái lúc trước không hiểu lòng người nên mới bị lừa, về phần Như Ngọc mặc dù con tiếp xúc với nó không nhiều, nhưng cũng biết cách làm người của nó, nhất định là nó sẽ không làm ra những việc như vậy, có khả năng là bị người khác hãm hại".
-"Con còn vì nó mà nói tốt sao?" Hoàng lão gia tử hừ một tiếng nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn ra bên ngoài cửa "quản gia đã đi đến Hà gia lâu như vậy mà sao vẫn chưa đón được con bé về, Hoàng Quân con đi qua bên đó xem sao, đừng để người Hà gia khi dễ quản gia nhà ta".
Hoàng Quân bĩu môi, lo lắng cho Như Ngọc thì cứ nói thẳng, còn viện cớ lôi quản gia ra, không biết khi Như Ngọc được đón tới đối mặt với người ông có tính quật cường này, không biết có bị doạ sợ.
Đúng lúc này Hoàng Quân nghe giọng nói của mẹ và một người con gái,đáy mắt hiện ra tia mừng rỡ.
-"Ba, là mẹ và Như Ngọc đã tới".
Bàn tay Hoàng lão gia tử run lên nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường, ánh mắt liếc nhìn ra cửa rồi lập tức thu hồi, hừ một tiếng.
-"Tới thì tới có gì mà phải kích động như vậy".
Hừ, cứ giả vờ đi.
Trong lòng Hoàng Quân thầm mắng ba mình, cũng không thèm để ý tới ông nữa, bước nhanh ra ngoài cửa phòng.
Hoàng Quân vừa bước tới cửa thì cửa phòng được mở ra, một người làm tiến lên nói.
-"Lão gia, là lão phu nhân và Hà tiểu thư đến".
Hoàng lão gia tử nghe người làm nói như vậy thì cũng không nhúc nhích, nhưng mà ông cũng không nhịn được mà nhìn ra cửa.
Bên ngoài một cô gái trẻ chậm rãi bước vào, những năm trước cho dù là Hà Như Ngọc chưa từng tới Hoàng gia nhưng lúc còn nhỏ cũng có gặp qua Hoàng Quân.
Khi đó Hà Như Ngọc thấp bé, hơi gầy còn nhút nhát thường hay núp sau lưng Hà Chấn Khang.
Nhưng hôm nay cô gái nhỏ hôm nào đã lớn lên xinh đẹp yêu kiều, nụ cười hoàn mỹ đầy tự tin, trên người đã không còn bóng dáng nhu nhược ngày nào.
Hoàng Quân trong lòng buồn bã không thôi, những năm rời khỏi Hà gia con bé đã thay đổi không ít.
-"Hừ" lão gia tử ánh mắt lướt qua nhìn Hà Như Ngọc :"ai bảo các người đem con bé này tới, ta không muốn nhìn thấy nó".
Lão phu nhân liếc lão gia tử :"đã như vậy thì tôi dẫn con bé đi, miễn cho ông nhìn thấy nó thì gào lên".
Dứt lời lão phu nhân quay sang nhìn Hà Như Ngọc nói :"Như Ngọc chúng ta đi, về sau đừng tới gặp ông già này nữa".
-"Bà.." Hoàng lão gia tử nghe vậy thì hít thở khó khăn, ho khan kịch liệt.
Hoàng Quân vội vàng tiến lên vuốt ngực cho lão gia tử.
Hoàng lão gia tử khó khăn lắm mới bình ổn lại, sắc mặt đỏ lên :"về cũng đã về sao lại có thể đi nữa, người ta sẽ nói tôi là một người không có thân tình. Vậy thì chỉ có thể để nó ở lại".
Lão bà này, lại không biết cho ông hạ bậc thang sao?, Đã không phối hợp lại còn để cho ông bỏ thể diện để cho nó ở lại.
-"Như Ngọc, cháu xem ông ngoại cháu không thành thật một chút nào, vừa biết tin cháu trở về thì liền để cho cậu của cháu đi tìm quản gia nói là đi đón cháu về, kết quả cậu của cháu chỉ là hơi chậm một chút thôi mà xém bị ông ấy mắng cho một trận". Khi nói trong mắt lão phu nhân toàn ý cười, bây giờ Như Ngọc về rồi trong lòng bọn họ cũng yên tâm.
Lão gia tử bị lão phu nhân vạch trần, xấu hổ đến nỗi đỏ mặt.
Nghe mọi người nói chuyện với nhau mà Hà Như Ngọc như có một dòng ấm chảy qua tim.
-"Cậu, mọi người có thể cho cháu biết ông ngoại bị bệnh gì không?".
Hoàng Quân hơi ngẩng người nhưng vẫn nói.
-"Cơ thể ông ngoại là do lớn tuổi đã bắt đầu thoái hóa, các cơ quan cũng gần như suy kiệt, chắc sợ không sống được mấy năm".
Trái tim Hoàng Quân co thắt lại, cười khổ: "cậu đã tìm bác sĩ giỏi cho ông nhưng bọn họ cũng không làm gì được, họ nói những loại thuốc điều trị cho ông không có ở trong nước, chỉ có thể tìm mua ở nước ngoài, nhưng họ cũng nói trước là bên nước ngoài tuy có nhưng cũng tìm mua rất khó".
Hà Như Ngọc nghe cậu nói như vậy thì bảo cậu đưa đơn thuốc cho cô xem, Hoàng Quân tuy thắc mắc nhưng cũng lấy cho cô xem.
Hà Như Ngọc khi xem qua đơn thuốc thì mỉm cười nhìn Hoàng Quân:"thật sự rất trùng hợp ở chỗ cháu có một người bạn là nhà nghiên cứu thuốc, cháu sẽ gửi hồ sơ bệnh án của ông ngoại qua đó cho người đó nghiên cứu rồi chế tạo loại thuốc dành riêng cho ông ngoại.
Chương 9. Lần đầu gặp mặt.
1797 Words
Những loại thuốc này thực chất là cô sẽ nghiên cứu, những năm ở nước ngoài cha nuôi đã bồi dưỡng cho cô rất nhiều trong đó có nghiên cứu chế tạo các loại thuốc đặc trị không có bán nhiều trên thị trường, chỉ có những người cùng giới mới có hi vọng tiếp xúc với những loại thuốc cô nghiên cứu ra.
Hoàng Quân kích động, vội đè chặt hai vai của cô:"cháu nói thật, cháu có bạn làm nghiên cứu những loại thuốc đặc trị đó sao?.
Lão phu nhân cũng chấn kinh, nhưng thái độ bà bình tĩnh hơn nhiều:"Như Ngọc con nói thật, con có một người bạn là một nhà nghiên cứu thuốc thật sao?.
Hoàng lão gia tử cũng không phải chưa gặp sự đời, nên sự kích động của ông cùng người khác không giống nhau.
Tuy cũng hơi kích động nhưng giọng nói nghiêm khắc:" vất vả lắm cháu mới có thể làm quen được những người bạn như vậy, bây giờ nhờ họ, họ có thể xem là chúng ta lợi dụng họ không.
-"Không đâu ông ngoại, họ đều là bạn tốt của con, con cũng giúp đỡ họ rất nhiều nên không xem là lợi dụng họ đâu" Hà Như Ngọc nhìn Hoàng lão gia tử cười.
-"Nếu cháu đã nói vậy thì cháu nhanh chóng gửi hồ sơ bệnh án của ông ngoại cho bạn cháu đi, cháu nói bạn cháu nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc cho ông ngoại" Hoàng Quân nhanh chóng nói.
-"Dạ, lát nữa cháu sẽ gọi điện, rồi gửi cho cho bạn cháu".
-"Nha đầu, không phải là dùng mấy loại thuốc là ta tha thứ cho đâu, nếu như mà không giải thích việc bỏ đi sáu năm trước là không xong đâu".
Vừa nói xong lão gia tử lại ho khan, Hoàng Quân vội vàng lấy cho ông ly nước, lão gia tử uống ngụm nước xuống ,dòng nước ấm chảy qua cổ làm dịu đi cơn ho.
Cơn ho đi qua, ông ngồi dựa vào đầu giường,ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hà Như Ngọc hỏi.
-"Cháu nói đi, chuyện sáu năm trước là như thế nào, vì sao phải bỏ đi".
Vừa nghĩ đến chuyện năm đó, đôi mắt của Hà Như Ngọc tối xuống.
-"Mang thai khi chưa có thành thân thật sự không phải là điều cháu muốn mà do Hà Như Liên hại cháu, cô ta vì muốn gả cho Ninh Bình, gả vào nhà họ Ninh mà không tiếc lập mưu hạ dược cháu, để cháu thân bại danh liệt, mang tiếng chửa hoang, để cô ta có thể thuận lợi gả vào nhà họ Ninh".
Hoàng lão gia tử nghe vậy ,nắm tay hai bên nắm chặt lại, biểu hiện sự phẫn nộ, ngay cả Hoàng lão phu nhân cùng Hoàng Quân cũng tức không thôi.
Cơn tức giận của Hoàng lão gia tử như phảng phất một cơn bão sắp tới làm không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
-"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao cháu lại không nói cho ông" Hoàng lão gia tử tức giận quát lớn.
Hà Như Ngọc sắc mặt giờ này bình tĩnh.
-"Ông ngoại, lúc đó đi cháu còn không có cơ hội tạm biệt Chấn Khang thì làm sao có cơ hội trở về. Năm đó khi không có Hà Chấn Phong ở nhà, hai mẹ con Vũ Thu Phương chỉ vì lợi ích của mình mà đem con bán cho Hứa gia, vào lúc Hứa gia đến đón, con đã thừa dịp đi ra bên ngoài mà chạy trốn.
Hoàng lão gia tử nghe vậy hô hấp càng trở nên gấp, nắm tay cũng siết chặt thêm. Hai mắt nhắm nghiền lại, làm như vậy ông mới cảm thấy nội tâm mình bớt run rẩy hơn.
Thật lâu, hai mắt ông dần mở, một câu nói ôn hòa mà lâu lắm rồi ông không nói ra:"Như Ngọc, là ông hiểu lầm cháu".
Con cháu Hoàng gia, rốt cuộc là ở Hà gia đã chịu bao nhiêu cực khổ. Thật là nực cười, vậy mà ông cho rằng Hà gia sẽ không dám khắt khe, từ đầu đến cuối ông lại không phát hiện ra cháu gái mình ở Hà gia lại bị nhiều ủy khuất như vậy.
-"Như Ngọc" đáy mắt Hoàng Quân giờ này tràn ngập đau lòng, tâm ông rất là đau, ông không ngờ cô tuổi còn nhỏ lại trải qua sự tình tàn khốc như vậy"lúc trước, khi thoát khỏi tay người Hứa gia, sao cháu lại không quay về Hoàng gia? Cậu và ông ngoại lúc đó sẽ nhất định đứng ra làm chủ cho cháu".
Hà Như Ngọc vừa cười vừa nói.
-"Dù mọi người có tin tưởng cháu thì bên ngoài họ cũng sẽ không tin, dù sao lúc đó cháu cũng là con cháu Hà gia, nếu mẹ con Vũ Thu Phương thật sự cưỡng ép cháu thì bên ngoài họ cũng sẽ đứng về phía mẹ con họ, vả lại lúc đó cháu cũng không thể phản kháng được.
Cũng may giờ này cô đã có thể phản kháng được bọn họ, những gì họ gây ra, cô sẽ trả lại cho họ gấp trăm ngàn lần.
Lão phu nhân đau lòng vỗ vỗ tay cô:"Như Ngọc, những chuyện xảy ra với cháu, cháu có nói với Chấn Khang không?.
Hà Như Ngọc lắc đầu: "nếu để Chấn Khang biết được là cháu sắp bị bán đi, nó sẽ đi tìm hai mẹ con Vũ Thu Phương tính sổ, mà cháu bây giờ còn một số việc phải tra rõ ràng trước đã, cứ để Hà gia yên ổn một thời gian nữa đi.
Hoàng lão gia tử rõ ràng đã bị chọc tức rất nhiều, trên ngực đè nén lại sự đau khổ, hơi thở hơi hòa hoãn lại một chút rồi mới nói:"mấy ngày nay cháu cứ ở lại đây đi, mọi việc đều không cần quản. Nếu người Hà gia tới đây, ông sẽ đuổi ra khỏi nhà! Ông còn chưa tới mức nằm liệt giường, đến nỗi cháu gái mình mà cũng không bảo vệ được.
-"Còn việc khác" ông đưa mắt nhìn Hoàng Quân "con lập tức đi ra ngoài phân phó người đưa tin, cháu ngoại của Hoàng gia ta đã trở lại, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi khách, làm nó nở mày nở mặt về nhà. Hà gia từ bỏ nó, còn Hoàng gia thì không".
-"Dạ, con sẽ đi nhờ truyền thông đưa tin này".
Lời nói mang theo một tia tức giận, nếu sớm biết Hà Như Ngọc là loại người vong ân phụ nghĩa, ông sẽ cố gắng mà ngăn cản không cho em gái gả cho hắn, như vậy thì bây giờ chị em Như Ngọc sẽ không khổ như vậy.
-"Như Ngọc , phòng cháu chắc là mợ đã chuẩn bị xong, bà ngoại dẫn cháu đến phòng nghỉ ngơi, những năm qua thật cực khổ cho cháu". Hoàng lão phu nhân một lần nữa nhìn Hà Như Ngọc bằng ánh mắt nhu hòa. Bà cũng không thể nào biết được những năm đó Hà gia đối xử với cô như thế nào, những bằng vào việc Vũ Thu Phương có thể đem cô đi bán thì cũng đoán được cuộc sống ở đó không tốt một chút nào.
Nhưng đứa cháu này của bà tình tình lại quá quật cường, dù có chịu ủy khuất cũng không nói ra, nếu không thì làm sao bà để cho Hà gia đối xử với cô như vậy.
-"Bà ngoại, bây giờ cháu có việc ra ngoài một chút".
Hà Như Ngọc nghĩ đến Hà Minh Tuấn ,cô đã đi cả buổi sáng rồi không biết cậu bé ở nhà có quen không?. Cho nên cô phải trở về một chút như vậy mới có thể yên tâm.
-"Được, cháu có việc thì đi đi, nhớ về dùng bữa trưa".
Hoàng lão phu nhân nhìn Hà Như Ngọc trìu mến, bà cùng Hoàng lão gia tử tâm ý giống nhau, đều không hỏi đến đứa bé kia, sợ nghĩ đến cô sẽ đau lòng.
Ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế thì làm sao có thể giữ lại được, chắc là đã không còn.
Hà Như Ngọc nhìn bà ngoại không hỏi đến đứa bé, cô cũng không nói, cô phải hỏi qua con trai cô trước đã.
Sau khi ra khỏi biệt thự Hoàng gia,cô phải đi bộ một khoảng mới có thể bắt được taxi, ông ngoại nói là muốn để tài xế đưa cô về nhà nhưng cô từ chối, cô hiện tại chưa muốn ai biết về sự tồn tại của Hà Minh Tuấn.
Trên trung tâm thương mại, xuất hiện một người đàn ông khí thế bất phàm, người đàn ông mặc một bộ đồ vest đen, được đo may thủ công tinh xảo. Khuôn mặt đẹp cương nghị, không mượt góc chết.
Trong lúc nhất thời, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái xung quanh, nhưng các cô cũng chỉ dám liếc nhìn sơ qua chứ không dám nhìn lâu, nhìn mấy người khí thế phía sau người đàn ông cũng đủ cho các cô sợ mà không dám nhìn lâu.
Nam Cung Cẩn, ở thành phố này ,ai cũng có thể không biết không nhớ nổi khuôn mặt của một người nào đó, nhưng Nam Cung Cẩn thì ngược lại không một ai ở thành phố này mà không biết mặt anh, nổi tiếng sát phạt rất đáng sợ trên thương trường, còn không có một cô gái nào dám đến gần, họ chỉ dám nhìn từ xa mà mơ ước.
Bỗng nhiên…
Một mùi hương quen thuộc, để hắn nhớ lại một đêm tình ở khách sạn kia. Cô gái đáng chết đó sau đêm đó đột nhiên mất tích, anh không thể nào tìm được.
-"Đứng lại…"
Hà Như Ngọc trước khi về nhà cô định vào trung tâm thương mại mua thêm một ít đồ, bỗng nhiên có tiếng quát khẽ, chỉ là cô không nghĩ là gọi mình nên vẫn đi về phía trước.
Thế nhưng rất nhanh cô liền bị cản lại.
Người đàn ông với gương mặt như một vị thần, có thể làm điên đảo tất cả mọi cô gái, thời khắc Hà Như Ngọc nhìn thấy gương mặt này, cô không nghĩ một người đàn ông như thế này có thể dùng từ nào để diễn tả.
-"Người đẹp, anh ngăn tôi lại, có phải là tìm tôi có việc". Hà Như Ngọc đưa tay lên xoa xoa cằm, tỏ ra dáng vẻ lưu manh
Chương 10. Lần đầu gặp mặt 2
1941 Words
Người đẹp
Người phụ nữ này chán sống rồi hay sao mà dám nói anh như vậy.
Biểu tình của các vệ sĩ đứng sau lưng anh còn phong phú hơn, các vệ sĩ chỉ biết cúi đầu nhìn chân mình, họ thông cảm cho cô, vì cô không biết mình sẽ chết như thế nào.
Đấy mắt của Nam Cung Cẩn đã bắt đầu có tia giận dữ, anh bắt lấy tay cô, nắm chặt như sợ cô sẽ chạy.
-"Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?". Một câu nói này Nam Cung Cẩn như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nam Cung Cẩn anh khi sinh ra đã có khứu giác rất nhạy bén, anh có thể ngửi mùi hương thơm thoảng qua,khi người bình thường không ngửi được, không phải là chỉ có anh mà hầu như là người trong gia tộc anh điều có đặc điểm này.
Hà Như Ngọc chớp chớp đôi mắt tỏ ra ngây thơ :"một người lớn lên đẹp như anh, nếu đã gặp sao tôi lại không thể nhớ cho được, tôi không nhớ ra anh chỉ có thể nói là chúng ta chưa gặp nhau".
-"Thật sao" Nam Cung Cẩn cong cong khóe môi, hơi hạ giọng nói" vậy có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, tối hôm đó ở khách sạn….".
Sáu năm trước, trong khách sạn.
Trong lòng Hà Như Ngọc giật mình, nếu là sáu năm trước, trong khách sạn kia, lúc đó Hà Như Liên hạ dược cô, lúc đó cô đã bỏ chạy ra khỏi phòng mà Hà Như Liên sắp đặt, cô lại vào một căn phòng khác và cuối cùng cũng phát sinh quan hệ với một người đàn ông lạ mặt.
Nghĩ đến đây, tâm Hà Như Ngọc hơi lộp bộp, ngước nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt đỏ lên vì giận giữ, mơ hồ hơi giống với người đàn ông đêm đó.
-"Việc này.." bây giờ tâm trạng Hà Như Ngọc hơi hoảng nhưng cô trấn tỉnh lại rất nhanh:" anh chắc là nhận lầm người, sáu năm trước tôi chưa từng đi đến khách sạn đó bao giờ".
Người đàn ông nghiến răng nói ra từng chữ.
-"Có phải là cô hay không thì chỉ cần ngủ lại sẽ biết, tôi còn nhớ rất rõ tư vị của người phụ nữ kia".
Ngủ một giấc sẽ rõ
Anh ta đang nói gì vậy
Ngủ một giấc
Ba chữ này rơi vào tai Hà Như Ngọc làm cô như bị máu dồn lên não. Cô không một chút suy nghĩ, dùng chân mình đạp mạnh lên bàn chân anh ta "cái đồ biến thái này".
Nam Cung Cẩn đau đến nhíu mày, lập tức buông lỏng cô, Hà Như Ngọc thừa cơ hội luồn qua người anh chạy nhanh lẫn vào trong đám đông không quay đầu lại.
-"Tổng giám đốc"
Một người vệ sĩ hoảng hồn nhanh chóng chạy lên, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, anh ta không nghĩ tới là cô gái kia lại động thủ với tổng giám đốc.
-"Tổng giám đốc có cần thuộc hạ chạy theo bắt cô gái kia lại không" anh vệ sĩ lén lau giọt mồ hôi trên trán, sợ hãi hỏi.
-"Không cần" ánh mắt Nam Cung Cẩn nhìn theo phương hướng Hà Như Ngọc chạy đi "đi điều tra người phụ nữ đó là ai, đặc biệt là sáu năm trước cô ta có mặt ở khách sạn kia không".
-"Vâng,tổng giám đốc" vệ sĩ cung kính trả lời. Vệ sĩ âm thầm cầu nguyện cho Hà Như Ngọc, nếu thật sự người phụ nữ kia là người mà tổng giám đốc muốn tìm, không biết tổng giám đốc.
-"Đúng rồi tổng giám đốc, Ninh tiểu thư còn ở trong biệt thự chờ tổng giám đốc, nếu không gặp được thì cô ấy không đi" một vệ sĩ khác dè dặt đứng ra nói.
Chân mày của Nam Cung Cẩn nheo lại khi nghe nhắc đến Ninh Hương, giọng nói hơi lạnh lẽo.
-"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó, đuổi cô ta ra khỏi biệt thự".
-"Nhưng mà.."
Nhưng mà cô ta dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Ninh danh giá nhất nhì thành phố này, có cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám đuổi ra khỏi biệt thự.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn nhìn qua những thuộc hạ trước mắt.
-"Đi chấp hành hình phạt'.
m thanh tàn nhẫn dọa đám vệ sĩ lảo đảo hai chân muốn ngã, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nơi chấp hành hình phạt, có lẽ là đối với các thế lực hay gia tộc khác chắc cũng không gì đáng sợ, nhưng hình phạt ở gia tộc Nam Cung thì khác, nếu vào đó như là một kẻ chết đi sống lại, rất tàn nhẫn.
-"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh".
Những người vệ sĩ chỉ có thể ủ rũ cúi đầu tuân lệnh đi lãnh phạt. Trước mặt tổng giám đốc mà cầu xin thì hình phạt sẽ còn nặng thêm.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn lướt nhìn qua đám vệ sĩ đang cúi đầu, nhanh chóng lên xe, đi về biệt thự.
Lúc này trong biệt thự của Nam Cung Cẩn, Ninh Hương đang nhàm chán ngồi trong phòng khách chờ đợi.
-"Mời Ninh tiểu thư dùng trà".
Người làm trong nhà bưng một chén trà lên đặt trước mặt của Ninh Hương, cung kính nói.
Ninh Hương liếc nhìn qua tách trà để trên bàn, ánh mắt ghét bỏ nói.
-"Trong nhà này, chẳng lẽ không còn một tách trà nào hay sao mà cô lại đem cho tôi tách trà như vậy, cô khinh thường Ninh Hương tôi không xứng uống trà trong một chiếc tách cao cấp hơn phải không, lúc nãy tôi thấy có cái tách mạ vàng, sao cô không lấy cái đó cho tôi".
Ầm
Ninh Hương đập mạnh tay lên bàn, giọng điệu kiêu căng, khuôn mặt phẫn nộ, quát lớn.
Người làm hoảng sợ nhanh chóng đứng ra cúi đầu run rẩy.
-"Ninh tiểu thư, không phải là tôi không đem cái tách đó ra, mà cái tách đó là dùng riêng cho ông chủ, ông ấy có tính sạch sẽ, không dùng chung đồ vật với người khác.
-"Thật to gan, dám cãi lại tôi" Ninh Hương đột nhiên đứng lên đi về phía người làm tát một cái.
Người làm bị một cái tát, liền ôm mặt té xuống đất.
-"Ninh Hương tôi trước sau gì cũng là Nam Cung phu nhân của nhà này, tất cả mọi thứ trong nhà Nam Cung đều sẽ thuộc về tôi, vậy mà cô nói là Nam Cung Cẩn ghét bỏ tôi".
Những năm qua cô ta đi du học ở nước ngoài mới về, lần đầu nhìn thấy Nam Cung Cẩn như vừa thấy đã yêu.
Cho dù là lời đồn ở bên ngoài nói Nam Cung Cẩn rất tuyệt tình với con gái, nhưng cô ta lại không cho là đúng.
Dù sao cô ta cũng là tiểu thư cao quý của nhà họ Ninh, Nam Cung Cẩn cũng phải nể mặt cô ta một chút.
Người làm nghe cô ta nói vậy thì càng run sợ, hận không thể nhanh biến mất tại chỗ.
-"Nam Cung phu nhân tương lai".
Ngay thời điểm mà Ninh Hương cho là người làm bởi vì mình mà sợ hãi thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô ta.
-"Vì sao tôi lại không biết trong nhà mình bao giờ lại có thêm một phu nhân".
Giọng nói vang lên làm Ninh Hương thân thể cứng ngắc, sau đó trên mặt cô ta tỏ ra vẻ thẹn thùng, chậm ra quay đầu.
-"Nam Cung Cẩn, sao bây giờ anh mới về, làm em ở chỗ này đợi anh rất là lâu".
Giọng nói nhẹ nhàng như là đang nũng nịu với người yêu.
-"Bất quá.." ánh mắt của Ninh Hương quét qua người làm công đang cúi đầu đứng một bên "người làm trong biệt thự thật là quá quét, đem trà cho em mà dùng loại tách trà rẻ tiền".
Tầm mắt của Nam Cung Cẩn chậm rãi nhìn qua tách trà còn đặt trên bàn.
Nam Cung Cẩn đưa tay ra cầm lấy tách trà, đôi mắt phượng nheo lại nguy hiểm.
Bang
Trong nháy mắt tách trà đã bị Nam Cung Cẩn đập mạnh xuống sàn, ánh mắt nhìn Ninh Hương, giọng nói độc ác.
-"Trà của biệt thự Nam Cung Cẩn tôi, cô không xứng để uống".
Trà của Nam Cung Cẩn tôi cô không xứng để uống.
Ninh Hương kinh ngạc, hai mắt mở lớn,môi khẽ run rẩy, ánh mắt từ kinh ngạc đến phẫn nộ.
Anh ta vậy mà dám xem thường cô.
Nam Cung Cẩn lấy khăn ra lau tay sạch sẽ rồi vứt xuống sàn, quét mắt nhìn người làm :"dọn dẹp sạch sẽ chỗ này lại, tẩy rửa cho thật sẽ.
Giọng nói lạnh lẽo làm Ninh Hương run lên.
Cô ta phẫn nộ quát :"Nam Cung Cẩn".
Cô ta thân là tiểu thư Ninh gia, ai mà đối với cô ta không nịnh bợ lấy lòng. Còn người đàn ông này thì hay rồi, anh ta ghét bỏ, coi thường cô ta.
-"Đem cô ta lôi ra ngoài".
Lúc Nam Cung Cẩn quay người cũng là lúc Ninh Hương muốn nắm lấy tay anh ta. Cũng là nhờ như vậy mà Ninh Hương không nắm được tay anh, nhưng ngón tay lại vẫn đụng trúng tay áo.
Nam Cung Cẩn nhíu mày nhìn cô ta, còn vệ sĩ đứng xung quanh thì vội cúi đầu, lưng bọn họ giờ này đã đổ mồ hôi lạnh, tổng giám đốc ghét nhất là có người đụng vào mình, mà Ninh tiểu thư lại muốn chết hay sao mà muốn nắm tay tổng giám đốc.
-"Nam Cung Cẩn". Ninh Hương ngước mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp trai không một tỳ vết, đáy mắt có một tia kinh diễm."em thật sự rất thích anh, mà anh ở thành phố này cũng không có chỗ dựa, nếu anh trở thành chồng của em, thì Ninh gia sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh ở đây.
-"Chỗ dựa sao, Nam Cung Cẩn tôi còn cần phải dựa vào đàn bà hay sao?" Anh cởi luôn chiếc áo vest mình đang mặc ném cho người làm, ánh mắt có chút ghê tởm nhìn chiếc áo."đem chiếc áo này vứt cho tôi".
Ninh Hương nhìn ánh mắt anh có chút ghét bỏ, thì thấy tổn thương vô cùng, người đàn ông này lạnh lùng tàn nhẫn như vậy sao. Cô ta chỉ đụng trúng chiếc áo của anh ta thôi mà anh ta đã đem bỏ ngay chiếc áo đi.
-"Cô đi được rồi đó, nếu không muốn mất mặt vì vệ sĩ của tôi đem lôi cô ném ra ngoài" Nam Cung Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta nói, xong anh xoay người đi lên lầu.
-"Nam Cung Cẩn, anh…." Ninh Hương tức giận hét lên.
-"Lôi cô ta ra ngoài, còn để tôi thấy cô ta ở trong nhà tôi là mấy người phải chết".
Đám vệ sĩ sợ mất mật, đâu dám trái ý Nam Cung Cẩn, chỉ đành đắc tội với Ninh tiểu thư, hai người đứng lên lôi Ninh Hương ra ngoài trong tiếng la hét của cô ta .
Bình luận facebook