Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1505
Chương 1505:
Mãi cho đến khi Hàn Thanh đặt cô xuống ghế sô pha, Tiểu Nhan mới cảm thấy có chút cảm xúc chân thật. Nhưng ngay sau đó, Tiểu Nhan nhận ra rằng mình vẫn còn đang mang giày, cho nên mới vội vàng cởi giày ra đặt lên kệ, lúc cúi người xuống đầu còn hơi choáng.
Nếu như có thể nói, sau này cố gắng bớt thức đêm lại, sau đó theo lịch trình hằng ngày dậy sớm ăn sáng.
Không ngờ bây giờ cô lại yếu thế này.
Đang nghĩ ngợi, giọng Hàn Thanh truyền đến. “Đến đây.
Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, đưa tay lên bóp bóp trán, xoay người bước đến.”Cùng ăn sáng đi.” Hàn Thanh nói.
Tiểu Nhan: “… Không cần đầu, lúc đến đây em ăn rồi.”
Cô ngại nói, vì đến gặp anh ngay cả bữa sáng cũng không ăn, hơn nữa tối qua còn mất ngủ, như thế sẽ bị anh cười chết mất, Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cô đã hiện hết lên trên mặt, không thể nào che giấu được, Hàn Thanh yên lặng một lúc, rồi đổi một cách nói khác. “Nếu đã ăn rồi, thì lại đây ăn cùng anh một chút nữa đi.”
Tiểu Nhan: “…”
Có vẻ như cũng được nhỉ? Cô chớp mắt mắt, sau đó gật đầu, cùng theo Hàn Thanh đi ăn sáng.
Hàn Thanh tự tay làm bữa sáng, Tiểu Nhan muốn giúp anh, nhưng lại bị anh cấm vào bếp nên cô đành ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn. Sau đó nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn bận rộn bên trong qua cửa kính bếp.
Hàn Thanh tự mình đeo tạp dề, mặc dù nó màu xám, nhưng hơi thở nóng bỏng trên người đàn ông này vẫn tăng lên rất nhiều, Tiểu Nhân lập tức cảm thấy mình gần gũi với anh thêm vài phần.
Khoác lên mình một bộ đồ vest, Hàn Thanh ở trong văn phòng khiến cô có cảm giác rất mạnh mẽ, đồng thấy cũng rất xa cách.
Thế nhưng người đàn ông này ở nhà lại không giống như thế.
Tiểu Nhan nhịn không được, muốn lấy điện thoạira chụp cho Hàn Thanh một kiểu, mới phát hiện lúc nãy Hàn Thanh lấy điện thoại của mình vẫn còn cất trong túi quần của anh ấy.
Cô có chút chột dạ, sớm biết thế vừa nãy đã không đưa điện thoại cho anh ấy, tự mình cầm không phải là được rồi sao, sau đó lát nữa còn có thể lén lút chụp vài kiểu.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, bữa sáng cũng đã làm xong, Tiểu Nhan không ngờ anh còn làm cả phần cho mình, thật ngại quá, lúc uống sữa mặt cô còn đỏ bừng lên.
Hàn Thanh lại không để ý mà lên tiếng: “Chuyện của chúng ta, đã nói cho Minh Thư biết chưa?”
“Hả?”
Tiểu Nhan sửng sốt một chút, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhất thời không kịp phản ứng. “Cũng đúng, ngày hôm qua vừa mới chính thức quen nhau, cho dù em có muốn nói cũng không nhanh như vậy.
Nghe xong, Tiểu Nhan lại bất giác siết chặt chiếc cốc trong tay, cắn chặt môi chứ có chút do dự. Thật ra cô không nghĩ rằng sẽ nói cho Minh Thư chuyện của mình và Hàn Thanh quen nhau sớm như vậy, dù sao đến bây giờ cô ấy cũng không biết Hàn Thanh vì thích mình mà ở bên cạnh mình hay không, có thể cũng có một chút nhưng cũng không biết hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhẹ nhàng nói: “Chuyệnđó em tạm thời chưa muốn nói cho Minh Thư biết.”
“Hum?”
Động tác tay của Hàn Thanh chợt khựng lại, nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan xấu hổ giải thích: “Dù sao Minh Thư là chị em của em, lại là bạn tốt của em, cô ấy vẫn luôn hy vọng hai chúng ta ở bên nhau, bây giờ nói cho cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ rất vui, Nhưng nếu như sau này…” Tiểu Nhan không nói rõ về sau, cô đột nhiên dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói. “Nếu như sau này lỡ như có xảy ra chuyện gì… em sợ cô ấy sẽ đau lòng thay cho chúng ta.”
Hàn Thanh hiểu ý của cô, anh khẽ nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói.
Trước ánh mắt dữ tợn đó khiến Tiểu Nhan phải lạnh sống lưng, cô cắn môi, không biết phải làm sao đành uống một ngụm sữa, nhưng vì quá căng thẳng nên uống quá vội, sữa bị đổ lên quần áo của cô. “A…” Tiểu Nhan hô lên một tiếng, đứng thẳng dậy, kết quả không cần thận lại đụng phải ly nước ép bên cạnh, vì thế mà cả sữa và nước ép đều vắng hết lên người. “Xin lỗi, xin lỗi…”
Bị nước ép và sữa đổ lên cả người Tiểu Nhan khiến mọi thứ lộn xộn hết lên.
Cô phải làm sao… sao cô lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Hàn Thanh sải bước đến lấy khăn giúp cô lau đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, sữa đã thấm ướt hết cả cái áo thun trắng của cô, quần áo bị ẩm ướt dính vào người cô, để lộ đường cong cực kỳ đẹp của cô.
Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Hàn Thanh lập tức thu hồi ánh mắt. Anh mím môi, cố gắng nói với vẻ lạnh lùng: “Quần áo bẩn, thay quần áo trước rồi ăn sáng. Tiểu Nhan không biết nên nói gì, cô ấy cảm thấy chân tay mình vụng về, có chút khổ sở gật đầu.
Mãi cho đến khi Hàn Thanh đặt cô xuống ghế sô pha, Tiểu Nhan mới cảm thấy có chút cảm xúc chân thật. Nhưng ngay sau đó, Tiểu Nhan nhận ra rằng mình vẫn còn đang mang giày, cho nên mới vội vàng cởi giày ra đặt lên kệ, lúc cúi người xuống đầu còn hơi choáng.
Nếu như có thể nói, sau này cố gắng bớt thức đêm lại, sau đó theo lịch trình hằng ngày dậy sớm ăn sáng.
Không ngờ bây giờ cô lại yếu thế này.
Đang nghĩ ngợi, giọng Hàn Thanh truyền đến. “Đến đây.
Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, đưa tay lên bóp bóp trán, xoay người bước đến.”Cùng ăn sáng đi.” Hàn Thanh nói.
Tiểu Nhan: “… Không cần đầu, lúc đến đây em ăn rồi.”
Cô ngại nói, vì đến gặp anh ngay cả bữa sáng cũng không ăn, hơn nữa tối qua còn mất ngủ, như thế sẽ bị anh cười chết mất, Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cô đã hiện hết lên trên mặt, không thể nào che giấu được, Hàn Thanh yên lặng một lúc, rồi đổi một cách nói khác. “Nếu đã ăn rồi, thì lại đây ăn cùng anh một chút nữa đi.”
Tiểu Nhan: “…”
Có vẻ như cũng được nhỉ? Cô chớp mắt mắt, sau đó gật đầu, cùng theo Hàn Thanh đi ăn sáng.
Hàn Thanh tự tay làm bữa sáng, Tiểu Nhan muốn giúp anh, nhưng lại bị anh cấm vào bếp nên cô đành ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn. Sau đó nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn bận rộn bên trong qua cửa kính bếp.
Hàn Thanh tự mình đeo tạp dề, mặc dù nó màu xám, nhưng hơi thở nóng bỏng trên người đàn ông này vẫn tăng lên rất nhiều, Tiểu Nhân lập tức cảm thấy mình gần gũi với anh thêm vài phần.
Khoác lên mình một bộ đồ vest, Hàn Thanh ở trong văn phòng khiến cô có cảm giác rất mạnh mẽ, đồng thấy cũng rất xa cách.
Thế nhưng người đàn ông này ở nhà lại không giống như thế.
Tiểu Nhan nhịn không được, muốn lấy điện thoạira chụp cho Hàn Thanh một kiểu, mới phát hiện lúc nãy Hàn Thanh lấy điện thoại của mình vẫn còn cất trong túi quần của anh ấy.
Cô có chút chột dạ, sớm biết thế vừa nãy đã không đưa điện thoại cho anh ấy, tự mình cầm không phải là được rồi sao, sau đó lát nữa còn có thể lén lút chụp vài kiểu.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, bữa sáng cũng đã làm xong, Tiểu Nhan không ngờ anh còn làm cả phần cho mình, thật ngại quá, lúc uống sữa mặt cô còn đỏ bừng lên.
Hàn Thanh lại không để ý mà lên tiếng: “Chuyện của chúng ta, đã nói cho Minh Thư biết chưa?”
“Hả?”
Tiểu Nhan sửng sốt một chút, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhất thời không kịp phản ứng. “Cũng đúng, ngày hôm qua vừa mới chính thức quen nhau, cho dù em có muốn nói cũng không nhanh như vậy.
Nghe xong, Tiểu Nhan lại bất giác siết chặt chiếc cốc trong tay, cắn chặt môi chứ có chút do dự. Thật ra cô không nghĩ rằng sẽ nói cho Minh Thư chuyện của mình và Hàn Thanh quen nhau sớm như vậy, dù sao đến bây giờ cô ấy cũng không biết Hàn Thanh vì thích mình mà ở bên cạnh mình hay không, có thể cũng có một chút nhưng cũng không biết hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhẹ nhàng nói: “Chuyệnđó em tạm thời chưa muốn nói cho Minh Thư biết.”
“Hum?”
Động tác tay của Hàn Thanh chợt khựng lại, nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan xấu hổ giải thích: “Dù sao Minh Thư là chị em của em, lại là bạn tốt của em, cô ấy vẫn luôn hy vọng hai chúng ta ở bên nhau, bây giờ nói cho cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ rất vui, Nhưng nếu như sau này…” Tiểu Nhan không nói rõ về sau, cô đột nhiên dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói. “Nếu như sau này lỡ như có xảy ra chuyện gì… em sợ cô ấy sẽ đau lòng thay cho chúng ta.”
Hàn Thanh hiểu ý của cô, anh khẽ nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói.
Trước ánh mắt dữ tợn đó khiến Tiểu Nhan phải lạnh sống lưng, cô cắn môi, không biết phải làm sao đành uống một ngụm sữa, nhưng vì quá căng thẳng nên uống quá vội, sữa bị đổ lên quần áo của cô. “A…” Tiểu Nhan hô lên một tiếng, đứng thẳng dậy, kết quả không cần thận lại đụng phải ly nước ép bên cạnh, vì thế mà cả sữa và nước ép đều vắng hết lên người. “Xin lỗi, xin lỗi…”
Bị nước ép và sữa đổ lên cả người Tiểu Nhan khiến mọi thứ lộn xộn hết lên.
Cô phải làm sao… sao cô lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Hàn Thanh sải bước đến lấy khăn giúp cô lau đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, sữa đã thấm ướt hết cả cái áo thun trắng của cô, quần áo bị ẩm ướt dính vào người cô, để lộ đường cong cực kỳ đẹp của cô.
Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Hàn Thanh lập tức thu hồi ánh mắt. Anh mím môi, cố gắng nói với vẻ lạnh lùng: “Quần áo bẩn, thay quần áo trước rồi ăn sáng. Tiểu Nhan không biết nên nói gì, cô ấy cảm thấy chân tay mình vụng về, có chút khổ sở gật đầu.
Bình luận facebook