• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (52 Viewers)

  • Chương 1577

Chương 1577:



Trời ạt Tiểu Nhan nhanh chóng vứt hết đống suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, chậm rãi lên cơ tay.



Buồn cười, mặc dù chụp ảnh kiểu như này khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung, nhưng có cơ hội chụp ảnh chung như thế này, lại còn là do Hàn Thanh chủ động, thì coi như ảnh chụp có khiến người ta có suy nghĩ không được bình thường, thì cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, được chưa?



Cho dù Tiểu Nhan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng khi ống kính máy quay chiếu về phía hai người, trái tim của cô vẫn đập chệch đi nửa nhịp.



Có lẽ là ánh đèn trên đỉnh đầu sáng quá, hoặc có lẽ là tâm trạng của cô có vấn đề, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy từ trên người Hàn Thanh tỏa ra khí lạnh, gương mặt anh có vẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai, mà một người đàn ông như thế lại đang ôm cô, bả vai dài rộng vừa đủ để chứa một người nhỏ nhắn như cô.



Hình ảnh này lại có vẻ rất hài hòa.



“Tách tách…



Bất tri bất giác, nhiếp ảnh gia đã chụp xong cho Tiểu Nhan được mấy tấm ảnh, chẳng qua là nhìn tấm nào cũng giống nhau.



Cô không kìm được suy nghĩ tiếp tục chụp thêm mấy tấm nữa, thế nhưng lại cảm thấy, nếu cố chụp thêm mấy tấm ảnh với tư thế giống hệt nhau, mà cứ chụp liền mấy tấm như vậy, thì không biết Hàn Thanh có chê cười cô không nữa.



Cho nên, Tiểu Nhan chỉ nhanh nhanh chóng chóng chụp vài bức cho xong, sau đó cất điện thoại vào, trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất mát.



“Sao vậy?” Mọi cảm xúc của cô gái nhỏ đều viết hết cả lên mặt, cho nên Hàn Thanh chỉ cần liếc qua một cái thôi là có thể nhìn ra tâm trạng của cô.



Tiểu Nhan mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Nếu biết trước là đi ra ngoài chơi thì em đã chụp nhiều ảnh hơn một chút rồi.”



Hàn Thanh nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình một chút, lại một lần nữa không kìm được mà đưa tay ra vò rối mái tóc đen óng của cô, nói: “Vậy thì ngày mai ra ngoài chơi rồi chụp nhiều ảnh hơn một chút, chụp đến khi nào em thấy đủ, được chứ?”



“Thật sao?” Tiểu Nhan hơi lo lắng nhìn anh, hỏi lại: “Đến lúc đó anh sẽ không cảm thấy em rất phiền phức chứ?”



Cô vừa dứt lời, Hàn Thanh không lập tức trả lời cô, mà là bất đắc dĩ nhìn cô một cái.



“Sao ạ?” Trái tim của Tiểu Nhan lập tức nhảy lên tận cổ họng, chẳng lẽ anh thật sự sẽ cảm thấy cô phiền phức sao?



Ngay tại lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, cái trán của cô bị búng một cái, cô kêu lên một tiếng ôm lấy cái trán của mình. Sau đó, cô nghe thấy tiếng Hàn Thanh đang quở trách cô: “Anh đã nói sẽ để cho em chụp đến khi nào em cảm thấy đủ thì thôi, mà em lại còn đứng đây suy nghĩ lung tung cái gì thế hả, em có thể tự tin với bản thân mình hơn một chút không? Anh đã ở bên cạnh em như thế này rồi, còn muốn anh nói không với có cái gì nữa hả?”



Ngày hôm sau.



Lúc Tiểu Nhan còn đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy hình như có người đang gõ cửa. Thế nhưng cô buồn ngủ quá, mí mắt nặng đến mức gần như không mở ra nổi. Cho nên dù bên tai cô có nghe được âm thanh truyền tới, nhưng mà cơn buồn ngủ lại cưỡng ép cô tách khỏi thế giới bên ngoài.



“Cộc cộc…”



“Cộc…



Dài dài ngắn ngắn, tiếng gõ cửa đứt quãng cứ kéo dài như thế.



Hàn Thanh mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có sự tĩnh lặng, không hề có chút mơ màng nào. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình.



Cả người cô nằm cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ và gương mặt xinh xắn trắng nõn.



Có lẽ là bị tiếng gõ cửa làm phiền, cho nên đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, ngay cả cái mũi cũng hơi nhăn theo, dường như chỉ thêm một chốc nữa thôi là cơn buồn ngủ sẽ bị âm thanh kia thổi bay đi mất. Đêm hôm qua hai người ngủ cùng với nhau, cho nên Hàn Thanh biết cô gái nhỏ của mình ngay từ đầu vốn không hề ngủ, cô hơi lo sợ đưa lưng về phía anh, hình như không dám ngủ.



Sau đó cô còn thử gọi anh vài tiếng, Hàn Thanh sợ cô lo lắng quá nên chỉ có thể giả vờ ngủ. Cho nên, tiếp theo đó anh còn biết, nửa đêm, cô gái nhỏ nhiều lần đi vào nhà vệ sinh, cứ trằn trọc giày vò như thế cho đến tận gần rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.



Vì vậy nên bây giờ nghe thấy tiếng gõ cửa, tuy cơ thể cô có phản ứng, nhưng ý thức lại đang ở trạng thái mơ hồ.



Nếu cứ tiếp tục gõ như thế, thì âm thanh kia sẽ đánh thức cô.



Hàn Thanh lạnh lùng ngồi dậy, lấy dép đi trong nhà từ dưới gâm giường ra, xỏ vào chân, sau đó rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng.



“Cộc cộc…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom