Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1601
Chương 1601:
Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ lại, Giang Tiểu Bạch đành phải nghe theo thôi.
Mà ở bên kia, sau khi bà Giang biết chắc chắn là Giang Tiểu Bạch đã ở trong cầu thang, thì bà ấy mới nói một vài lời với người bạn thân của mình rồi tiên người đó ra về.
Người đó vừa mới vào trong thang máy thì Giang Tiểu Bạch đã lập tức bước ra từ trong cầu thang.
“Thưa mẹ đáng kính của con, con mà ngồi ngốc ở trong đó lâu thêm một chút nữa, rất có thể là con sẽ nóng đến mức sinh bệnh đấy”
Giang Tiểu Bạch vừa mở miệng than thở vừa nhìn về phía cầu thang, bà Giang trừng mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ: “Con còn bảo nóng đến mức sinh bệnh à? Thế sao con cứ ru rú trong nhà mãi mà vẫn chưa cảm thấy bí bách rồi sinh bệnh nhỉ? Dù sao thì con cũng được hít thở luông không khí mới mẻ ở trong cầu thang rồi đấy”
“Mẹ, mẹ nói nghe cứ như cả phòng này không có lấy một luồng không khí mới mẻ vậy, thế bây giờ con còn cần phải vào nhà không mẹ?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Bà Giang lôi Giang Tiểu Bạch vào trong phòng: “Con đi vào đây cho mẹ”
Sau đó, bà ấy nhanh chóng đóng cửa sầm lại một tiếng, vì bà ấy lo sợ sẽ để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Tiểu Bạch.
“Con có phải là con gái của mẹ không thế, suốt ngày cứ ăn mặc theo cái kiểu quỷ này, cũng chẳng biết ăn diện gì cả? Chiều nay đi xem mắt, không lẽ là con muốn mặc cái kiểu như thế thế đi gặp người ta à?” Nghe bà ấy hỏi như vậy, Giang Tiểu Bạch tỏ ra hững hờ mà nhún vai một cái: “Đúng vậy ạ, có gì là không thể chứ?”
Nghe cô ấy trả lời như vậy thì bà Giang lớn tiếng la mắng: “Có gì mà không thể ư? Chuyện này tất nhiên là không thể rồi!”
Tiếng la mắng của bà ấy nghe hết sức chói tai, đến nỗi Giang Tiểu Bạch phải giơ tay lên mà bịt lỗ tai lại.
“Bà Đỗ, xin hãy chú ý đến hình tượng!”
Lúc này bà Giang mới đè nén tâm tình của bản thân lại, bà ấy đặt tay lên khuôn mặt, rồi mở miệng nói với cô ấy một cách bất lực: “Tất cả đều là tại con, vì con mà hình tượng của mẹ mất hết rồi” “Ôi mẹ à, mẹ không nổi giận nữa, thì mẹ sẽ không mất hết hình tượng đâu. Vả lại, con cũng nói đúng mà, bình thường con cũng mặc như thế này đó thôi, đi xem mắt thì con nhất định phải giữ nguyên dáng vẻ như vầy, nếu con ăn mặc theo kiểu xinh đẹp động lòng người, đến khi ấy, người ta lấy con về, trông thấy con lôi thôi lếch thếch, thì không phải nó sẽ dọa cho người ta sợ đến mức muốn ly dị con sao?”
Nghe đến đây, bà Giang tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì bà ấy vẫn nhẫn nhịn được, bà ấy là một người phụ nữ thùy mị, là một người rất chú trọng đến hình tượng thục nữ.
Nhưng đụng đến đứa con gái này, thì bà Giang lại phát hiện hình tượng kiêu ngạo của bản thân đều bị cô ấy làm cho sụp đổ hết. “Mẹ, có phải là con nói rất đúng không? Mẹ xem, nếu như con đi gặp người ta với cái bộ dạng này, đối phương còn mù quáng nhìn trúng con, cái này đã cho thấy rõ là người ta thật sự thích con. Nhưng nếu như con ăn mặc đi xem mắt, thì người ta chỉ thích cái giả dối của con mà thôi, mẹ, mẹ có hy vọng con gái của mẹ tìm được một người thật lòng thật dạ thích con không, hay là chỉ thích mỗi vẻ bề ngoài của con thôi?” “..” Bà Giang liếc nhìn Giang Tiểu Bạch, rồi bà ấy bật cười một tiếng và nói: “Nói đúng hơn là con đừng tưởng mẹ không biết con đang toan tính chuyện gì, không phải con muốn dùng cái bộ dạng đó để dọa cho đám đàn ông kia sợ sao? Bình thường cũng chỉnh đốn một chút không tới nỗi dọa người quen của mẹ sợ, nhưng con là con gái của Đỗ Tiêu Vũ mẹ, nên mẹ vẫn cảm thấy tự tin vê giá trị nhan sắc của con.”
Giang Tiểu Bạch cảm thấy chua xót trong lòng mà lên tiếng than thở với cô ấy, cô ấy đáp lại: “Đàn ông trên đời này ai cũng yêu thích cái vẻ đẹp bên ngoài, nhưng dù con gái của mẹ có kế thừa dòng máu của mẹ thì cái vẻ bề ngoài này cũng không phải là vĩnh viễn. Mẹ, ban đầu mẹ chịu gả cho ba con, không phải bởi vì ông ấy là người đàn ông duy nhất trong đám người kia không chú ý đến nhan sắc của mẹ sao?”
Bà Giang: “..” Nhắc tới ba của Tiểu Bạch, thì Đỗ Tiêu Vũ lại cảm thấy bực bội, nhớ lại khoảng thời gian khi bà ấy vẫn còn trẻ, bà ấy đã xuất sắc đến dường nào, có biết bao nhiêu người đàn ông xếp hàng theo đuổi bà ấy. Kết quả thì thế nào? Ba của Tiểu Bạch là một tên mọt sách, khi bạn ông ấy hỏi ông ấy rằng bà ấy có đẹp không, thì ông ấy lại gãi đầu và nói câu tạm được.
Tạm được ư? Khi ấy Đỗ Tiêu Vũ thế mà lại là hoa khôi trong trường đấy, nhan sắc của bà ấy ở trong mắt của ba của Tiểu Bạch chỉ là tạm được mà thôi? Nhưng mà chính bà ấy cũng vậy, về sau bà ấy chỉ thích mỗi cái người ngốc nghếch này mà thôi, bởi vì ngốc nên ông ấy mới bất chấp thời tiết mưa lớn để đi tìm bà ấy vào lúc 12 giờ đêm, chỉ vì vội đưa cho bà ấy cây dù, sau khi ông ấy đã đưa cho bà ấy xong thì lại ngốc nghếch quay về.
Đó cũng là lần đầu tiên mà Đỗ Tiêu Vũ bị người khác làm cho cảm động, sau đó thì hai người đã quen nhau.
Sau này, Đỗ Tiêu Vũ mới hỏi người ba ngốc nghếch của Giang Tiểu Bạch, sao ban đầu ông ấy lại vội vã tới đưa dù cho bà ấy, là vì ông ấy thích bà ấy sao?
Kết quả, ba của Giang Tiểu Bạch lại trả lời là không phải, chẳng qua là ông ấy cảm thấy một người con gái ở trong cơn mưa đêm không có dù thì cũng thật là đáng thương, thế nên ông ấy mới…
Lúc ấy Đỗ Tiêu Vũ đã nổi điên lên, bà ấy gây lộn với ông ấy đến nỗi suýt chút nữa chia tay, bởi vì khi đó bà ấy mới phát hiện ra bà ấy tự mình đa tình, có biết bao nhiêu người theo đuổi bà ấy chứ?
Tại sao bà ấy lại phải quen với người không thích bà ấy?
Cũng may là sau đó tên đầu gỗ ấy thông suốt, giữ bà ấy lại một lúc lâu và nói ngưỡng mộ tài hoa của bà ấy.
Giang Tiểu Bạch kể chuyện này một cách say sưa, thậm chí cô ấy còn viết thành một câu chuyện tiểu thuyết ngắn, lượng tiêu thụ cũng khá tốt.
Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ lại, Giang Tiểu Bạch đành phải nghe theo thôi.
Mà ở bên kia, sau khi bà Giang biết chắc chắn là Giang Tiểu Bạch đã ở trong cầu thang, thì bà ấy mới nói một vài lời với người bạn thân của mình rồi tiên người đó ra về.
Người đó vừa mới vào trong thang máy thì Giang Tiểu Bạch đã lập tức bước ra từ trong cầu thang.
“Thưa mẹ đáng kính của con, con mà ngồi ngốc ở trong đó lâu thêm một chút nữa, rất có thể là con sẽ nóng đến mức sinh bệnh đấy”
Giang Tiểu Bạch vừa mở miệng than thở vừa nhìn về phía cầu thang, bà Giang trừng mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ: “Con còn bảo nóng đến mức sinh bệnh à? Thế sao con cứ ru rú trong nhà mãi mà vẫn chưa cảm thấy bí bách rồi sinh bệnh nhỉ? Dù sao thì con cũng được hít thở luông không khí mới mẻ ở trong cầu thang rồi đấy”
“Mẹ, mẹ nói nghe cứ như cả phòng này không có lấy một luồng không khí mới mẻ vậy, thế bây giờ con còn cần phải vào nhà không mẹ?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Bà Giang lôi Giang Tiểu Bạch vào trong phòng: “Con đi vào đây cho mẹ”
Sau đó, bà ấy nhanh chóng đóng cửa sầm lại một tiếng, vì bà ấy lo sợ sẽ để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Tiểu Bạch.
“Con có phải là con gái của mẹ không thế, suốt ngày cứ ăn mặc theo cái kiểu quỷ này, cũng chẳng biết ăn diện gì cả? Chiều nay đi xem mắt, không lẽ là con muốn mặc cái kiểu như thế thế đi gặp người ta à?” Nghe bà ấy hỏi như vậy, Giang Tiểu Bạch tỏ ra hững hờ mà nhún vai một cái: “Đúng vậy ạ, có gì là không thể chứ?”
Nghe cô ấy trả lời như vậy thì bà Giang lớn tiếng la mắng: “Có gì mà không thể ư? Chuyện này tất nhiên là không thể rồi!”
Tiếng la mắng của bà ấy nghe hết sức chói tai, đến nỗi Giang Tiểu Bạch phải giơ tay lên mà bịt lỗ tai lại.
“Bà Đỗ, xin hãy chú ý đến hình tượng!”
Lúc này bà Giang mới đè nén tâm tình của bản thân lại, bà ấy đặt tay lên khuôn mặt, rồi mở miệng nói với cô ấy một cách bất lực: “Tất cả đều là tại con, vì con mà hình tượng của mẹ mất hết rồi” “Ôi mẹ à, mẹ không nổi giận nữa, thì mẹ sẽ không mất hết hình tượng đâu. Vả lại, con cũng nói đúng mà, bình thường con cũng mặc như thế này đó thôi, đi xem mắt thì con nhất định phải giữ nguyên dáng vẻ như vầy, nếu con ăn mặc theo kiểu xinh đẹp động lòng người, đến khi ấy, người ta lấy con về, trông thấy con lôi thôi lếch thếch, thì không phải nó sẽ dọa cho người ta sợ đến mức muốn ly dị con sao?”
Nghe đến đây, bà Giang tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì bà ấy vẫn nhẫn nhịn được, bà ấy là một người phụ nữ thùy mị, là một người rất chú trọng đến hình tượng thục nữ.
Nhưng đụng đến đứa con gái này, thì bà Giang lại phát hiện hình tượng kiêu ngạo của bản thân đều bị cô ấy làm cho sụp đổ hết. “Mẹ, có phải là con nói rất đúng không? Mẹ xem, nếu như con đi gặp người ta với cái bộ dạng này, đối phương còn mù quáng nhìn trúng con, cái này đã cho thấy rõ là người ta thật sự thích con. Nhưng nếu như con ăn mặc đi xem mắt, thì người ta chỉ thích cái giả dối của con mà thôi, mẹ, mẹ có hy vọng con gái của mẹ tìm được một người thật lòng thật dạ thích con không, hay là chỉ thích mỗi vẻ bề ngoài của con thôi?” “..” Bà Giang liếc nhìn Giang Tiểu Bạch, rồi bà ấy bật cười một tiếng và nói: “Nói đúng hơn là con đừng tưởng mẹ không biết con đang toan tính chuyện gì, không phải con muốn dùng cái bộ dạng đó để dọa cho đám đàn ông kia sợ sao? Bình thường cũng chỉnh đốn một chút không tới nỗi dọa người quen của mẹ sợ, nhưng con là con gái của Đỗ Tiêu Vũ mẹ, nên mẹ vẫn cảm thấy tự tin vê giá trị nhan sắc của con.”
Giang Tiểu Bạch cảm thấy chua xót trong lòng mà lên tiếng than thở với cô ấy, cô ấy đáp lại: “Đàn ông trên đời này ai cũng yêu thích cái vẻ đẹp bên ngoài, nhưng dù con gái của mẹ có kế thừa dòng máu của mẹ thì cái vẻ bề ngoài này cũng không phải là vĩnh viễn. Mẹ, ban đầu mẹ chịu gả cho ba con, không phải bởi vì ông ấy là người đàn ông duy nhất trong đám người kia không chú ý đến nhan sắc của mẹ sao?”
Bà Giang: “..” Nhắc tới ba của Tiểu Bạch, thì Đỗ Tiêu Vũ lại cảm thấy bực bội, nhớ lại khoảng thời gian khi bà ấy vẫn còn trẻ, bà ấy đã xuất sắc đến dường nào, có biết bao nhiêu người đàn ông xếp hàng theo đuổi bà ấy. Kết quả thì thế nào? Ba của Tiểu Bạch là một tên mọt sách, khi bạn ông ấy hỏi ông ấy rằng bà ấy có đẹp không, thì ông ấy lại gãi đầu và nói câu tạm được.
Tạm được ư? Khi ấy Đỗ Tiêu Vũ thế mà lại là hoa khôi trong trường đấy, nhan sắc của bà ấy ở trong mắt của ba của Tiểu Bạch chỉ là tạm được mà thôi? Nhưng mà chính bà ấy cũng vậy, về sau bà ấy chỉ thích mỗi cái người ngốc nghếch này mà thôi, bởi vì ngốc nên ông ấy mới bất chấp thời tiết mưa lớn để đi tìm bà ấy vào lúc 12 giờ đêm, chỉ vì vội đưa cho bà ấy cây dù, sau khi ông ấy đã đưa cho bà ấy xong thì lại ngốc nghếch quay về.
Đó cũng là lần đầu tiên mà Đỗ Tiêu Vũ bị người khác làm cho cảm động, sau đó thì hai người đã quen nhau.
Sau này, Đỗ Tiêu Vũ mới hỏi người ba ngốc nghếch của Giang Tiểu Bạch, sao ban đầu ông ấy lại vội vã tới đưa dù cho bà ấy, là vì ông ấy thích bà ấy sao?
Kết quả, ba của Giang Tiểu Bạch lại trả lời là không phải, chẳng qua là ông ấy cảm thấy một người con gái ở trong cơn mưa đêm không có dù thì cũng thật là đáng thương, thế nên ông ấy mới…
Lúc ấy Đỗ Tiêu Vũ đã nổi điên lên, bà ấy gây lộn với ông ấy đến nỗi suýt chút nữa chia tay, bởi vì khi đó bà ấy mới phát hiện ra bà ấy tự mình đa tình, có biết bao nhiêu người theo đuổi bà ấy chứ?
Tại sao bà ấy lại phải quen với người không thích bà ấy?
Cũng may là sau đó tên đầu gỗ ấy thông suốt, giữ bà ấy lại một lúc lâu và nói ngưỡng mộ tài hoa của bà ấy.
Giang Tiểu Bạch kể chuyện này một cách say sưa, thậm chí cô ấy còn viết thành một câu chuyện tiểu thuyết ngắn, lượng tiêu thụ cũng khá tốt.