Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1627
Chương 1627:
“Anh ở đây chờ em”
Tiểu Nhan lúc này mới gật đầu, cùng mọi người tham qua bữa tiệc.
So với sự rụt rè e thẹn của Tiểu Nhan, những người khác có thể nói là rất nhiệt tình, sau khi cô đi tới liền hỏi han đủ thứ, thậm chí có vài người phụ nữ còn cảm thấy hứng thú với Hàn Thanh, toàn bộ những câu hỏi đặt ra đều liên quan tới Hàn Thanh.
Ví dụ như chồng cô tên là gì nhỉ, làm công việc gì thế, hai người làm sao quen được nhau Vậy, cưới nhau đã được lâu chưa.
Những câu hỏi này khiến cho Tiểu Nhan cảm thấy bất lực, thậm chí cô còn cảm thấy, nếu như Hàn Thanh không ở cùng cô ở bữa tiệc hôm nay thì đoán chừng mọi người cũng sẽ không chú ý tới cô.
Đáng tiếc là Hàn Thanh lại quá xuất sắc, một điểm sáng giữa đám người như hạc giữa bầy gà.
Điểm này, trước đây Tiểu Nhan cũng hiểu rất rõ.
Trong khi cô đang suy nghĩ về điều đó, một bóng người lặng lẽ tới gần Tiểu Nhan, bộ dáng thản nhiên tươi cười nhìn cô.
“Em gái Tiểu Nhan, bây giờ em đã sáng mắt ra chưa?”
Lâm Thấm Nhi?
Tiểu Nhan có chút ngạc nhiên mà nhìn người vừa tới, cô thấy hơi nguy hiểm mà nhíu mắt lại.
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.
Sau buổi chiều nghe thấy những lời cô đã nói rồi mà còn dám mặt dày đi đến đây? Cô ta đến đây là muốn nghe cô chửi tiếp sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.
“Sức quyến rũ của chồng em đúng là không có giới hạn, Hàn Thanh không phải người đàn ông mà cô gái nhỏ như em có thể khống chế được”“
Nghe lời Lâm Thấm Nhi nói, Tiểu Nhan miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng điệu khi cô nói ra có chút giêu cợt: “Ý của cô nói là, Tiểu Nhan tôi là người phụ nữ đã có chồng còn không hiểu chuẩn mực đạo đức của phụ nữ còn người như cô mới có thể khống chế anh ấy được à?”
Nghe những lời này, Lâm Thấm Nhi cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng không nghĩ tới lại bị cô trả đũa lại đến mức không còn đường để nói. Nhưng cô ta đã nhanh chóng nhịn xuống, nhìn Tiểu Nhan mà cười nói: “Ý của chị cũng không phải như em nói đâu. Dù sao lúc đó ở hiện trường có nhiều người như vậy. Trong những người phụ nữ đến hỏi em thì có rất nhiều người phụ nữ đã có chồng rồi đấy”
Không lẽ cô ta đang muốn đổi mục tiêu sao?
Tiểu Nhan cười lạnh, Lâm Thấm Nhi cho rằng cô là người ngu ngốc sao.
“Mấy người đó chẳng qua là do tò mò quá nên mới hỏi một chút mà thôi, không giống người có tâm tư xấu xa nào đó đâu”
Lâm Thấm Nhi: “..”
Có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp Tiểu Nhan rồi.
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng có múa rìu qua mắt thợ, xem ra cô vẫn chưa chịu thua nhỉ” Lâm Thấm Nhi lộ vẻ sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của Tiểu Nhan, sau đó cô ta giải thích: “Em gái Tiểu Nhan, chị không có ý đó. Chị chỉ muốn nói với em, chị giống mấy người phụ nữ kia, chỉ do tò mò thôi, chị không có suy nghĩ xấu xa nào đâu. Chị đã đến đây giải thích cho em một cách chân thành như vậy mà em lại không tin tưởng chị sao?”
Tin tưởng cô ta? Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ trước mặt, khi nói chuyện còn cố ý giả bộ chân thành xin lỗi mà sự châm chọc cùng đắc ý lại không che giấu được trong ánh mắt cô ta, cô mím môi nói: “Thành thật mà nói, nếu một ngày nào đó chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi có thể lựa chọn cứu cô. Nhưng sẽ không đưa cô về khách sạn mà trực tiếp giao cô đến sở cảnh sát.”
Khi nghe được hai chữ cảnh sát, Lâm Thấm Nhi co người lại theo bản năng.
“Tương tự như thế, lúc trước tôi không giao cô cho cảnh sát, nhưng nếu bây giờ cần thiết thì cũng không phải là không thể đâu. Cô hiểu được ý tôi nói chứ?”
Vừa nói xong, Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra lắc lắc ở trước sắc mặt khó coi của Lâm Thấm Nhi. Nhìn thấy máu trên mặt Lâm Thấm Nhi mất hết, Tiểu Nhan mới cười, thản nhiên nói: “Tất nhiên, nếu giao cô cho cảnh sát như lời tôi nói, tôi còn phải tốn công đi gọi điện thoại, mà bây giờ tôi chỉ muốn chơi đùa cho thật vui thôi, nhưng nếu cô làm cho tôi mất hứng, không để cho tôi sống tốt thì tôi cũng không để cho cô được sống vui vẻ gì đâu: “Em gái Tiểu Nhan, chị…
“Nếu cô không tin những lời tôi nói thì cô cứ thử xem” Tiểu Nhan nói xong liền bưng lấy ly nước trái cây xoay người rời khỏi đây, không thèm quan tâm đến cô ta nữa.
Lâm Thấm Nhi đứng tại chỗ, tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại.
“Anh ở đây chờ em”
Tiểu Nhan lúc này mới gật đầu, cùng mọi người tham qua bữa tiệc.
So với sự rụt rè e thẹn của Tiểu Nhan, những người khác có thể nói là rất nhiệt tình, sau khi cô đi tới liền hỏi han đủ thứ, thậm chí có vài người phụ nữ còn cảm thấy hứng thú với Hàn Thanh, toàn bộ những câu hỏi đặt ra đều liên quan tới Hàn Thanh.
Ví dụ như chồng cô tên là gì nhỉ, làm công việc gì thế, hai người làm sao quen được nhau Vậy, cưới nhau đã được lâu chưa.
Những câu hỏi này khiến cho Tiểu Nhan cảm thấy bất lực, thậm chí cô còn cảm thấy, nếu như Hàn Thanh không ở cùng cô ở bữa tiệc hôm nay thì đoán chừng mọi người cũng sẽ không chú ý tới cô.
Đáng tiếc là Hàn Thanh lại quá xuất sắc, một điểm sáng giữa đám người như hạc giữa bầy gà.
Điểm này, trước đây Tiểu Nhan cũng hiểu rất rõ.
Trong khi cô đang suy nghĩ về điều đó, một bóng người lặng lẽ tới gần Tiểu Nhan, bộ dáng thản nhiên tươi cười nhìn cô.
“Em gái Tiểu Nhan, bây giờ em đã sáng mắt ra chưa?”
Lâm Thấm Nhi?
Tiểu Nhan có chút ngạc nhiên mà nhìn người vừa tới, cô thấy hơi nguy hiểm mà nhíu mắt lại.
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.
Sau buổi chiều nghe thấy những lời cô đã nói rồi mà còn dám mặt dày đi đến đây? Cô ta đến đây là muốn nghe cô chửi tiếp sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.
“Sức quyến rũ của chồng em đúng là không có giới hạn, Hàn Thanh không phải người đàn ông mà cô gái nhỏ như em có thể khống chế được”“
Nghe lời Lâm Thấm Nhi nói, Tiểu Nhan miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng điệu khi cô nói ra có chút giêu cợt: “Ý của cô nói là, Tiểu Nhan tôi là người phụ nữ đã có chồng còn không hiểu chuẩn mực đạo đức của phụ nữ còn người như cô mới có thể khống chế anh ấy được à?”
Nghe những lời này, Lâm Thấm Nhi cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng không nghĩ tới lại bị cô trả đũa lại đến mức không còn đường để nói. Nhưng cô ta đã nhanh chóng nhịn xuống, nhìn Tiểu Nhan mà cười nói: “Ý của chị cũng không phải như em nói đâu. Dù sao lúc đó ở hiện trường có nhiều người như vậy. Trong những người phụ nữ đến hỏi em thì có rất nhiều người phụ nữ đã có chồng rồi đấy”
Không lẽ cô ta đang muốn đổi mục tiêu sao?
Tiểu Nhan cười lạnh, Lâm Thấm Nhi cho rằng cô là người ngu ngốc sao.
“Mấy người đó chẳng qua là do tò mò quá nên mới hỏi một chút mà thôi, không giống người có tâm tư xấu xa nào đó đâu”
Lâm Thấm Nhi: “..”
Có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp Tiểu Nhan rồi.
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng có múa rìu qua mắt thợ, xem ra cô vẫn chưa chịu thua nhỉ” Lâm Thấm Nhi lộ vẻ sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của Tiểu Nhan, sau đó cô ta giải thích: “Em gái Tiểu Nhan, chị không có ý đó. Chị chỉ muốn nói với em, chị giống mấy người phụ nữ kia, chỉ do tò mò thôi, chị không có suy nghĩ xấu xa nào đâu. Chị đã đến đây giải thích cho em một cách chân thành như vậy mà em lại không tin tưởng chị sao?”
Tin tưởng cô ta? Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ trước mặt, khi nói chuyện còn cố ý giả bộ chân thành xin lỗi mà sự châm chọc cùng đắc ý lại không che giấu được trong ánh mắt cô ta, cô mím môi nói: “Thành thật mà nói, nếu một ngày nào đó chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi có thể lựa chọn cứu cô. Nhưng sẽ không đưa cô về khách sạn mà trực tiếp giao cô đến sở cảnh sát.”
Khi nghe được hai chữ cảnh sát, Lâm Thấm Nhi co người lại theo bản năng.
“Tương tự như thế, lúc trước tôi không giao cô cho cảnh sát, nhưng nếu bây giờ cần thiết thì cũng không phải là không thể đâu. Cô hiểu được ý tôi nói chứ?”
Vừa nói xong, Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra lắc lắc ở trước sắc mặt khó coi của Lâm Thấm Nhi. Nhìn thấy máu trên mặt Lâm Thấm Nhi mất hết, Tiểu Nhan mới cười, thản nhiên nói: “Tất nhiên, nếu giao cô cho cảnh sát như lời tôi nói, tôi còn phải tốn công đi gọi điện thoại, mà bây giờ tôi chỉ muốn chơi đùa cho thật vui thôi, nhưng nếu cô làm cho tôi mất hứng, không để cho tôi sống tốt thì tôi cũng không để cho cô được sống vui vẻ gì đâu: “Em gái Tiểu Nhan, chị…
“Nếu cô không tin những lời tôi nói thì cô cứ thử xem” Tiểu Nhan nói xong liền bưng lấy ly nước trái cây xoay người rời khỏi đây, không thèm quan tâm đến cô ta nữa.
Lâm Thấm Nhi đứng tại chỗ, tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại.
Bình luận facebook