• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (3 Viewers)

  • Chương 229-231

Anh hỏi.



Thẩm Cửu không trả lời, chỉ lắc đầu, vẫn vùi trong vòng tay anh.



Thật ra trước khi anh đến, Thẩm Cửu vẫn còn tỉnh táo suy nghĩ chuyện này không phải do cô làm, cũng không phải do Tiểu Nhan làm. Nếu đến lúc đó phải đối chất thì cô cũng không sợ, cùng lắm thì cô sẽ một mình ôm hết mọi chuyện.



Nhưng bây giờ Dạ Âu Thần vội vàng chạy tới chỗ cô, đôi mắt đen nhìn cô đầy lo lắng khiến sự uất ức tích tụ trong lòng cô cũng bộc phát hết ra.



Cô nghĩ cô nhất định không thể một mình gánh vác hết mọi việc, cô phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.



Nhưng... nếu Tô Mạn Điệp thật sự lành ít dữ nhiều thì hai cô cũng không tránh được có liên quan.



Rất nhiều người có mặt ở hiện trường không ưa cô, có lẽ sẽ không ít người nhân cơ hội này cắn chết cô.



“Thẩm Cửu!”



Lâm Tuấn vội vã chạy đến, sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Cửu nói Tô Mạn Điệp xảy ra chuyện thì anh ta hấp tấp chạy tới. Ai biết vừa tới lại nhìn thấy cảnh này, vợ trước của mình đang dựa vào lòng một người đàn ông khác, điều này khiến anh ta cảm thấy rất tức giận: “Cô gửi tin nhắn bảo tôi tới là để cho tôi xem cảnh này?”



Nghe thấy giọng Lâm Tuấn, Thẩm Cửu mới hoàn hồn lại, trước mặt cô là hơi thở quen thuộc của Dạ Âu Thần, vừa nãy vì sợ hãi nên cô có chút mơ tưởng, bây giờ cuối cùng vẫn phải trở về thực tại.




Cô chậm rãi ngồi dậy, vừa định trả lời thì gáy đột nhiên bị ấn lại.

Dạ Âu Thần kéo cô về lại lòng mình, lạnh giọng nói: “Cút.”

Khí thế mạnh mẽ trên người anh khiến Lâm Tuấn suýt nữa đứng không vững, anh ta sợ hãi nhìn Dạ Âu Thân rồi run giọng nói: “Không phải tôi tự đến, là, là người phụ nữ này... cô ta gửi tin nhãn cho tôi, dụ tôi tới.”

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thân nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng: “Vậy sao?”

Thẩm Cửu giãy giụa trong lòng anh, cuối cùng buồn bực đáp: “Là tôi gọi anh ta tới”

Lâm Tuấn lập tức đắc ý: “Đúng không? Anh xem cô ta tự thừa nhận rồi kìa.”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi một chút, cuối cùng Thẩm Cửu cũng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, sau đó nhìn Lâm Tuấn: “Mục đích tôi gọi anh tới là để anh nhìn phòng cấp cứu, tôi nói gì trong tin nhắn anh vẫn chưa quên chứ?”

Lúc này Lâm Tuấn mới nhớ lại tin nhắn nói rằng Tô Mạn Điệp gặp chuyện.

Thấy Thẩm Cửu nhìn về phía phòng cấp cứu, Lâm Tuấn mới ý thức được: “Ý cô là Mạn Điệp đang ở trong phòng cấp cứu?”

Thẩm Cửu không nói gì coi như là ngâm thừa nhận.

Lâm Tuấn lập tức nhảy dựng lên, thay đổi sắc mặt giận dữ chỉ vào Thẩm Cửu: “Cô làm gì thế? Mạn Điệp sắp sinh rồi mà cô còn hung ác như vậy, cô lại còn ra tay đánh cô ấy! Thẩm Cửu, nếu đứa bé có vấn đề gì thì cô không xong với tôi đâu.”

Thẩm Cửu cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Anh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, dựa vào đâu mà nói tôi hung ác?”

“Điều này còn phải nghĩ sao? Sau khi ly hôn với tôi, chắc chắn là cô đã ghi hận trong lòng, cô ghen ty vì Mạn Điệp mang thai nên muốn ra tay đánh cô ấy, vì trước đó chúng ta không có con nên cô muốn hại chết đứa con duy nhất của tôi. Thẩm Cửu à Thẩm Cửu, không ngờ cô lại là loại phụ nữ này, Cậu Dạ... anh đừng bị loại phụ nữ lòng dạ rắn rết này lừa.”

Nói đến đây, đột nhiên Lâm Tuấn nghĩ tới điều gì đó: “Cậu Dạ, anh không thể giữ loại phụ nữ này lại bên mình, càng không thể tin những lời gièm pha cô ta nói, nếu không một ngày nào đó anh sẽ bị cô ta hại chết. Tôi chính là một tấm gương sống!”


“." Thẩm Cửu nén giận mà cắn môi dưới, tên khốn kiếp này!

Khi kết hôn anh ta chưa bao giờ cho cô bất cứ thứ gì, anh ta lăng nhăng rồi ly hôn bây giờ lại còn bôi xấu côi

Nhưng điều Thẩm Cửu quan tâm nhất lúc này là Dạ Âu Thần có tin lời anh ta nói không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt có chút lo lắng: “Anh đừng tin lời anh ta nói, sự việc không phải như vậy”

Dạ Âu Thần nhướn mày, môi mỏng từ từ nhếch lên trào phúng: “Cô gái, sao trước đây lại nhìn trúng loại đàn ông này mà gả cho anh ta những hai năm thế? Trong hai năm đó không phát hiện ra điều gì à? Cô ngốc hay là bị ngu hả?”

Mặt Thẩm Cửu đỏ ửng, cô chưa kịp trả lời đã nghe Dạ Âu Thần mỉa mai: “Nên đánh trả kịch liệt mới phải.”

Nghe vậy Thẩm Cửu sững sờ, ngay cả Lâm Tuấn cũng sửng sốt.

Nói đến đây, Dạ Âu Thần giương mắt nhìn về phía Lâm Tuấn, anh cười khẩy: “Anh là chồng trước vô dụng, chưa bao giờ phụ cấp chi phí trong nhà, lại còn đi ngoại tình của Cửu hả?”

Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần.
Không ngờ anh lại nói giúp cô, hơn nữa... anh còn biết rất nhiều.
Anh đã cho người điều tra anh ta sao?
“Anh, anh nói gì đấy? Nói linh tinh, Mạn Điệp không phải người thứ ba” Có lẽ Lâm Tuấn không ngờ Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên chuyển hướng, một người đàn ông mà bị nói cho đỏ bừng mặt: “Là người phụ nữ này quá vô dụng, lại còn lòng dạ rắn rết nên tôi mới bỏ cô ta lấy người khác.”
“Ngày hai người ly hôn, người thứ ba đã mang thai được vài tháng rồi mà anh vẫn dám nói người khác không tốt?” Thông tin vê Lâm Tuấn do Lang An điều tra cho nên anh ấy biết rất rõ. Bây giờ nghe Lâm Tuấn chỉ trích Thẩm Cửu, Lang An không đứng yên được nữa mà ra mặt nói thay cho cô: “Đồ đàn ông tồi tệ, tiên kiếm được trong hai năm kết hôn đều dành hết cho người thứ ba rồi phải không? Trúng xổ số xong thì
nóng lòng ly hôn với vợ, bây giờ còn không biết xấu hổ mà bôi nhọ người khác, mặt mũi đàn ông bị anh vứt hết đi rồi, đừng bao giờ nói mình là đàn ông!”
Lang An nói càng khó nghe hơn, Lâm Tuấn tức giận hai mắt đỏ bừng: “Anh!”
“Ly hôn là tốt, rời xa kẻ cặn bã như anh, mợ hai của chúng tôi mới được sống hạnh phúc.”
“Nói ra thì” Dạ Âu Thần thấp giọng cười một tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung đẹp mắt, ngón tay anh đặt trên cổ Thẩm Cửu, vẫn đang xoa chỗ bị bầm cho cô, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng, Thấm Cửu cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều: “Tôi còn phải cảm ơn người cặn bã này, nếu không có anh thì tôi sẽ không cưới được một người vợ tốt thế này, không phải sao?”
Anh nhìn Thẩm Cửu, nói một cách nghiêm túc mà dịu dàng.
Lúc này hai mất anh sáng rực như biển sao, có một thoáng Thẩm Cửu gân như cho rằng những gì anh nói với mình là thật, nhưng... cô nhanh chóng phản ứng lại, đây chỉ là một vở kịch thôi.
Vợ của Dạ Âu Thần anh không được làm anh mất mặt.
Anh phải giữ thể diện cho mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cũng nở nụ cười ngọt ngào: “Đúng thế, tôi cũng phải cảm ơn anh đã lựa chọn ly hôn với tôi, nếu không ly hôn với anh có lẽ bây giờ tôi vẫn sống trong biển khổ, còn ngốc nghếch để anh lừa.”
Nói đến đây, cô vòng hai tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, dựa vào người anh: “Bây giờ tôi có thể gặp được một người chồng tốt thế này thật sự phải cảm ơn anh.”
“Hai người...” Lâm Tuấn không ngờ hai vợ chồng này lại khoe tình cảm trước mặt mình, tức giận nắm chặt nắm đấm, không nói được lời nào.


Khoe khoang tình cảm xong, Dạ Âu Thần lại nói thêm một câu.



“Lần này vợ tôi bị thương nặng như thế, tôi sẽ không để yên đâu.”



Lâm Tuấn nghe xong suýt nữa ói máu, rất muốn chất vấn anh rằng anh ta thì sao? Vợ anh ta đang nằm trong phòng cấp cứu, còn không biết có nguy hiểm không!



Trùng hợp là đúng lúc này cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ bước tới: “Ai là người nhà của Tô Mạn Điệp?”



Không ai trả lời!



Bác sĩ cau mày: “Người nhà của Tô Mạn Điệp không có ở đây sao?”



Lâm Tuấn đột nhiên hoàn hồn, bước lên phía trước: “Bác sĩ, tôi là chồng của Mạn Điệp.”



“Thưa anh, vợ anh xuất huyết rất nhiều, phải sinh sớm, xin anh vui lòng ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.”



Nghe vậy hai mắt Lâm Tuấn đột nhiên mở to: “Sinh sớm? Vậy... vậy đứa bé sẽ khỏe mạnh chứ?”



“Thưa anh, hiện tại vẫn chưa biết đứa bé có thể sinh ra an toàn hay không, nhưng bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, mong anh mau ký, đừng kéo dài thời gian.”



Hai tay Lâm Tuấn run run, cầm bút ký tên mình.



Cuối cùng anh ta nghĩ một chút rồi hỏi: “Bác sĩ, nếu có thể... tôi có một yêu câu!”



“Yêu câu gì?” Bác sĩ liếc nhìn anh ta.



Lâm Tuấn nắm chặt hai tay, dường như đưa ra quyết định rất quan trọng: “Nếu hai người đều gặp nguy hiểm, tôi mong... có thể giữ lại con tôi!"



Bác sĩ: “...

Thẩm Cửu: “..”

Cô mở lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được.

Lâm Tuấn nói với bác sĩ muốn giữ đứa trẻ, vậy người lớn thì sao? Anh ta không cần người lớn à?

Toàn thân chợt lạnh, Thẩm Cửu nhìn người đàn ông chung sống với mình hai năm, giờ phút này cô như rơi vào hầm băng. Thì ra hai năm bên nhau, cô chưa bao giờ hiểu người đàn ông này, không ngờ anh ta lại là kẻ cặn bã, vô tình vô nghĩa, hơn nữa còn... táng tận lương tâm như vậy.

Bỗng nhiên Thẩm Cửu bắt đầu thấy không đáng thay cho Tô Mạn Điệp, theo lời cô ta nói thì cô ta cũng là người phụ nữ đáng thương bị lừa mà thôi, còn kẻ gây nên mọi chuyện chính là Lâm Tuấn.

Cô không nhịn được tức giận măng anh ta: “Lâm Tuấn, anh có còn là người không?”

Nghe cô chất vấn, Lâm Tuấn quay lại nhìn cô: “Đừng lo chuyện bao đồng, Mạn Điệp nằm trong đó còn không phải vì cô sao, giả vờ cái gì?"

Thẩm Cửu cười khẩy: “Chắc anh còn biết rõ lý do cô ấy tới tìm tôi hơn tôi phải không?”

Câu nói này khiến Lâm Tuấn lập tức chột dạ, anh ta rụt cổ lại rồi xoay người nói với bác sĩ: “Bác sĩ, cứ làm theo những gì tôi nói đi, làm phiên anh.”

Nhưng ai biết bác sĩ lại không cho anh ta mặt mũi, vặn lại: “Bệnh viện có quy định rõ ràng khi người lớn và đứa trẻ đều gặp nguy hiểm thì sẽ ưu tiên bảo vệ người lớn.”

“Anh nói gì?” Lâm Tuấn nhíu mày: “Có ý gì? Quy định gì? Quyền quyết định chẳng phải do chúng tôi sao? Liên quan gì đến bệnh viện?”

Bác sĩ chẳng thèm để ý tới anh ta, xoay người vào phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng lại, Lâm Tuấn còn muốn theo vào, y tá đi ra nói:
“Xin lỗi anh, đây là phòng cấp cứu, mong anh đừng làm ồn!”

Lâm Tuấn nổi giận đùng đùng chỉ tay vào trong: “Ưu tiên giữ người lớn không giữ trẻ con là có ý gì? Ông đây muốn đứa trẻ, mấy người nghe thấy không? Tôi giữ người lớn làm gì? Tôi muốn giữ đứa trẻ lại để nối dõi tông đường!”

Y tá là một cô gái, nghe anh ta nói thẳng như vậy thì thật muốn cho một đấm, nhưng vì đã được rèn luyện tốt nên cô ấy vẫn nhịn, cuối cùng chỉ châm chọc một câu: “Nhà anh có ngôi vị Hoàng đế cần kế thừa à?”

Lâm Tuấn sững người: “Cô nói gì?”

“Nếu không có ngôi vị Hoàng đế cân kế thừa thì sau này anh sinh đứa khác không phải là được rồi sao? Cứ nhất định phải giữ đứa nhỏ lại để nối dõi tông đường cho anh? Nếu không phải con trai thì anh có còn muốn giữ không?”

Lời cô ấy nói rất thẳng thắn, đâm trúng nỗi lòng Lâm Tuấn, anh ta bị nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận chỉ vào cô ấy: “Cô, cô...”

“Cô ấy nói đúng.” Lang An bước tới, đứng chắn trước mặt y tá: “Anh là đàn ông mà còn không biết bảo vệ vợ mình, vào lúc này còn nói những lời như vậy, sau này còn có cô gái nào dám gả cho anh nữa? Còn không biết ngượng mà nói nối dõi tông đường, nhà anh có bao nhiêu tài sản?”

Y tá thấy Lang An đi tới, ánh mắt nhìn anh ấy lập tức phát sáng.

Mà Thẩm Cửu ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng ngần ngại lắc đầu, cô không ngờ Lâm Tuấn lại là loại người này.

“Có phải đột nhiên phát hiện trước kia mình mù mới nhìn trúng loại đàn ông này không?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn, cô chợt nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay Dạ Âu Thần.

Cô cụp mắt xuống: “Đúng thế, trước kia tôi đã nhìn nhầm người ”

Cô chưa bao giờ biết Lâm Tuấn lại là người như vậy, Thẩm Cửu mím môi, nhẹ giọng nói: “Buông tôi ra đi, vừa nãy, cảm ơn anh.”

Dạ Âu Thần vẫn không buông cô ra mà cong môi cười: “Muốn cảm ơn tôi thì phải dùng hành động thực tế”

“Hả?”

Cô ngước mắt nghi ngờ nhìn anh, ở khoảng cách gần như này, Dạ Âu Thân mới chú ý trên đôi má trắng nõn của cô cũng có vài vết xước, nếu để lại sẹo...

Đáng chết!

Dạ Âu Thần đưa tay lên, dùng đầu ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ánh mắt càng ngày càng sâu: “Tôi sẽ khiến bọn họ trả giá đắt, đi xử lý vết thương đã”

“Không được!” Thẩm Cửu lắc đầu: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rôi, bác sĩ đang cấp cứu, tôi phải ở lại đây xem tình hình.”
“Có Lang An ở lại đây rôi, cô còn sợ không biết được tình hình sao?”
Thẩm Cửu: “...”
Nói cũng đúng, Lang An xử lý sự việc thật sự khiến người khác yên tâm.
“Nhưng..” Khi cô còn đang do dự thì Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe, không đợi cô phản ứng đã bỏ lại một câu rồi đưa cô đi.
“Cậu ở lại đây theo dõi diễn biến, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi.”
Lang An nhìn bóng dáng họ rời đi, gật đầu: “Vâng thưa cậu Dại”
Lâm Tuấn thấy thế thì muốn đuổi theo: “Thẩm Cửu, cô quay lại cho tôi, cô hại Mạn Điệp thành ra thế này mà lại muốn bỏ đi sao?”
Một cánh tay chắn trước mặt anh ta, Lang An lạnh lùng nhìn: “Ai hại ai còn chưa biết đâu, nhưng bây giờ tôi ở lại đây, anh cũng không
được đi đâu hết, cũng đừng hòng quấy rầy cậu hai và mợ hai chúng tôi!”
Lâm Tuấn đứng tại chỗ, tức đến mức muốn xì khói nhưng cũng đành vậy.
Mà bên này, Thẩm Cửu bị Dạ Âu Thần cứ vậy đưa đi, vì anh ngồi xe lăn, Thẩm Cửu lại đang ngồi trên đùi anh, hiện tượng kỳ quái này thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thẩm Cửu xấu hổ, chỉ đành đề nghị: “Tôi vẫn nên tự xuống đi thì hơn, tôi đẩy anh.”
“Cô bị thương.” Dạ Âu Thần mặc kệ cô, chỉ ném cho cô một câu.
“Vết thương của tôi không nghiêm trọng.”
“Rất nghiêm trọng.”
Thẩm Cửu: ”... Tôi có thể đi được.”
“Im miệng” Động tác của Dạ Âu Thần đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu nhìn chằm chằm môi cô: “Nếu cô còn nói nữa thì tôi sẽ hôn cô tại đây.”
Thẩm Cửu trợn to mắt kinh hãi, giây tiếp theo cô đưa tay lên che miệng.
Thôi, cô vẫn nên im miệng thì hơn.


Thẩm Cửu được Dạ Âu Thần đưa vào một phòng làm việc, cô đang tự hỏi sao lại đi vào đây, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Sao con lại ở đây?”

Thẩm Cửu không ngờ tới người xuất hiện trong phòng lại là Tống Thiến.

Không nghĩ rằng tới đây cũng có thể gặp được Tống Thiến, bỗng chốc Thẩm Cửu có cảm giác dì của Dạ Âu Thần có thể xuất hiện ở bất kì nơi đâu.

“Cửu, sao con lại bị thương thế này?” Dì Tống bị thương thế của Thẩm Cửu dọa sợ.

Phản ứng còn lớn hơn lúc khi nhìn thấy cô uống thuốc bắc, cô bị thương ngoài da trên mặt, cổ, cánh tay hay chân đều chỉ chít vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà giật mình, giống như cô đã bị hành hung vậy.

“Dạ Âu Thần, dì không phải đã nói con phải bảo vệ vợ mình cho tốt sao? Con bảo vệ như thế này hả?”

Dạ Âu Thần: “..”

Bị Tống Thiến chỉ trích như thế, Dạ Âu Thần cũng tự thấy mình đã không bảo vệ tốt cho cô, lúc trước anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này...anh nhìn cả người cô đều là vết thương.

Dạ Âu Thần ánh mắt tối sầm, lạnh giọng nói: “Chữa trị cho cô ấy trước.”

“Tất nhiên là sẽ chữa trị, con cút ra ngoài trước đi.” Tống Thiến giữ Thẩm Cửu lại, đuối Dạ Âu Thần ngoài, sau đó đóng cửa trị thương cho Thẩm Cửu.

“Cởi quần áo ra, để dì xem vết thương như thế nào.”

Trước kia đã từng cởi đồ trước mặt Tống Thiến một lần, nên lần này cô cũng không do dự quá lâu, từ từ cởi nút áo, lúc cởi đồ cô cảm nhận được cơn đau rát trên da thịt.

“Chờ một chút!” Tống Thiến hô một tiếng, sau đó tiến lên xem xét: “Ai mà xuống tay nặng như vậy. Áo dính hết vào miệng vết thương rồi, con đừng dùng lực, để dì giúp con.”

Thẩm Cửu không nhìn được phía sau lưng, nên đành nhờ Tống Thiến giúp đỡ, lúc tách quần áo ra khỏi vết thương bà đã rất cẩn thận, nhưng Thẩm Cửu vẫn đau đến nhíu cả mày, cô cắn chặt môi dưới để không kêu thành tiếng.


Hồi lâu sau, Tống Thiến mới nói: “Được rồi.”
Thẩm Cửu lúc này mới cởi được áo ra, vừa nhìn thấy lưng cô, Tống Thiến chịu không nổi nhắm mắt lại, bà bảo cô ngồi yên đừng động đậy, rồi xoay người đi lấy thuốc.
Tống Thiến đi ra ngoài lấy thuốc thì thấy Dạ Âu Thần đang chờ bên ngoài, bà ta tức giận tiến tới đạp anh một cước.
Dạ Âu Thần ăn đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày.
“Lần này dì sẽ không nói nữa, con tự vào mà xem con bé bị thương thành cái dạng gì.” Tống Thiến nói xong liền đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhớ tới dáng và vừa nảy của Thẩm Cửu, thật ra chỉ cần nhìn vết thương lộ ra của cô, có thể đoán được vết thương ở nơi không nhìn thấy nặng đến mức nào.
Tống Thiến lấy thuốc trở về phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi đó bất động, tức tối: “Con đúng là thằng đần!”
Nói xong trực tiếp đi vào trong, Dạ Âu Thần vừa ngồi chờ ngoài cửa, vừa đợi tin từ Lang An.
Tống Thiến sát trùng vết thương và thoa thuốc cho Thẩm Cửu, rất lâu sau mới xong, Thẩm Cửu vẫn lo về chuyện của Tô Mạn Điệp, chờ khi xử lý vết thương xong xuôi, cô liên nhanh chóng mặt đồ vào rồi bước xuống giường.
“Làm phiên dì nhiêu lân như thế, con cảm ơn dì.”
“Đâu là người một nhà, chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn? Nhưng mà vết thương của con... Tạm thời không đụng vào nước, hơn nữa mỗi ngày đều phải bôi thuốc.”
Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, ngoại trừ những vết thương này, con còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Nghe vậy Thẩm Cửu hơi sửng sốt, cô thật sự không thấy khó chịu chỗ nào nữa cả.
“Được rồi, nhìn vẻ mặt con là biết là không còn rồi, có điêu sau này con nhớ cẩn thận, dù sao con cũng đang mang thai, những chuyện như vậy...nên tránh thì hơn.”
Lại thêm một người nhắc nhở cô đang mang thai, Thẩm Cửu gân như đã quên mất, khi đó cô chỉ nghĩ là mình nên chiến đấu cùng họ.
Cô không biết tại sao lúc đó mình lại bốc đông đến như vậy, ban đầu cô chỉ muốn nghị hoà, ai biết được sau đó lại...xảy ra chuyện mất khống chế như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp lại, về sau cô nhất định phải ghi nhớ chuyện này.
Thấy cô đang định rời đi, Tống Thiến nhịn không được lên tiếng: “Con trước hết cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát dì có ca phẫu thuật, xong việc dì sẽ vê kiểm tra vết thương xem có nhiễm trùng hay không.”

“Nhưng mà..."
“Những chuyện khác cứ để người khác lo, dì sẽ nói chuyện với Âu Thần.”
Thẩm Cửu: “...Vậy cũng được, cảm ơn dì!”
Dạ Âu Thần ngồi thẫn thờ bên ngoài rất lâu, Lang An đã báo cho anh biết, người phụ nữ kia đã sinh, có điều là một bé gái, hiện giờ Lâm Tuấn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, nhưng mẹ con cô ta bình an là được, Thẩm Cửu không cần phải lo lắng như vậy sẽ động đến thai nhi. Thẩm Cửu không cân lo lắng, thật vậy chăng...bọn họ làm Thẩm Cửu tổn thương đến như vậy, đâu phải chỉ vài câu là có thể xong chuyện?
“Chuyện này tôi biết rồi, cậu để vài người lại đó để bảo vệ, rồi đi điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Vừa cúp điện thoại, Dạ Âu Thần liền thấy Tống Thiến đi ra, anh mím môi: “Cô ấy như thế nào rồi dì?”
“Giỏi läm, còn biết quan tâm à? Dì cho là con không cần vợ con nữa rồi chứ”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ai nói con không cần?”
“Vậy con đã làm gì?” Tống Thiến chất vấn: “Lần trước dì đã nói với con, là đàn ông thì phải bảo vệ vợ của mình, nhưng con làm được không?”
“Con không rõ là cô ấy đang làm gì” Dạ Âu Thần chán nản: “Gần đây cô ấy rất kì lạ ”
“Vậy à? Sao lại kì lạ? Con nói cho dì nghe xem.”
Dạ Âu Thần nhìn dì của mình một chút, kể từ khi mẹ mất, Tống Thiến trở thành người thân duy nhất của anh, lòng anh rất rối nhưng lại không biết nên hỏi ai.
Anh nói chuyện này với Tống Thiến có khi có thể giải quyết được chuyện này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên âm trầm, sau đó đem chuyện liên quan đến Thẩm Cửu gần đây nói cho Tống Thiến nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Thiến nheo đôi mắt hẹp dài: “Thì sao? Con bé cư xử như thường, con lại không vui à?
“Rất kì lạ” Dạ Âu Thần mím môi, không vui đáp một câu.
“Đúng là kì lạ thật.” Tống Thiến gật đầu, rồi đột nhiên cười chế giễu anh: “Nhưng con có biết tại sao con bé lại trở nên kì lạ vậy không?
Với tư cách là dì của con, dì sẽ nói con biết, phụ nữ vốn đa sầu đa cảm lại mẫn cảm, con bé đột nhiên như vậy chắc chắn là do con làm gì đó khiến con bé thất vọng nên nó mới thay đổi như vậy. Hơn nữa, con bé lại còn là người không dễ thay đổi. Nghĩ kỹ xem chính con đã làm gì?”
Anh đã làm cái gì?
Dạ Âu Thần mím mím môi, anh cũng không rõ rốt cuộc thì anh đã làm gì.
“Nếu lời dì nói là đúng, thì cố mà đối xử tốt với con bé, dù gì thì hai đứa cũng kết hôn rồi. Trừ khi...con muốn ly hôn...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom