Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232-237
CHƯƠNG 231: TRỪ KHI MUỐN LY HÔN
Thẩm Cửu được Dạ Âu Thần đưa vào một phòng làm việc, cô đang tự hỏi sao lại đi vào đây, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Sao con lại ở đây?”
Thẩm Cửu không ngờ tới người xuất hiện trong phòng lại là Tống Thiến.
Không nghĩ rằng tới đây cũng có thể gặp được Tống Thiến, bỗng chốc Thẩm Cửu có cảm giác dì của Dạ Âu Thần có thể xuất hiện ở bất kì nơi đâu.
“Cửu, sao con lại bị thương thế này?” Dì Tống bị thương thế của Thẩm Cửu dọa sợ.
Phản ứng còn lớn hơn lúc khi nhìn thấy cô uống thuốc bắc, cô bị thương ngoài da trên mặt, cổ, cánh tay hay chân đều chỉ chít vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà giật mình, giống như cô đã bị hành hung vậy.
“Dạ Âu Thần, dì không phải đã nói con phải bảo vệ vợ mình cho tốt sao? Con bảo vệ như thế này hả?”
Dạ Âu Thần: “..”
Bị Tống Thiến chỉ trích như thế, Dạ Âu Thần cũng tự thấy mình đã không bảo vệ tốt cho cô, lúc trước anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này...anh nhìn cả người cô đều là vết thương.
Dạ Âu Thần ánh mắt tối sầm, lạnh giọng nói: “Chữa trị cho cô ấy trước.”
“Tất nhiên là sẽ chữa trị, con cút ra ngoài trước đi.” Tống Thiến giữ Thẩm Cửu lại, đuối Dạ Âu Thần ngoài, sau đó đóng cửa trị thương cho Thẩm Cửu.
“Cởi quần áo ra, để dì xem vết thương như thế nào.”
Trước kia đã từng cởi đồ trước mặt Tống Thiến một lần, nên lần này cô cũng không do dự quá lâu, từ từ cởi nút áo, lúc cởi đồ cô cảm nhận được cơn đau rát trên da thịt.
“Chờ một chút!” Tống Thiến hô một tiếng, sau đó tiến lên xem xét: “Ai mà xuống tay nặng như vậy. Áo dính hết vào miệng vết thương rồi, con đừng dùng lực, để dì giúp con.”
Thẩm Cửu không nhìn được phía sau lưng, nên đành nhờ Tống Thiến giúp đỡ, lúc tách quần áo ra khỏi vết thương bà đã rất cẩn thận, nhưng Thẩm Cửu vẫn đau đến nhíu cả mày, cô cắn chặt môi dưới để không kêu thành tiếng.
Hồi lâu sau, Tống Thiến mới nói: “Được rồi.”
Thẩm Cửu lúc này mới cởi được áo ra, vừa nhìn thấy lưng cô, Tống Thiến chịu không nổi nhắm mắt lại, bà bảo cô ngồi yên đừng động đậy, rồi xoay người đi lấy thuốc.
Tống Thiến đi ra ngoài lấy thuốc thì thấy Dạ Âu Thần đang chờ bên ngoài, bà ta tức giận tiến tới đạp anh một cước.
Dạ Âu Thần ăn đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày.
“Lần này dì sẽ không nói nữa, con tự vào mà xem con bé bị thương thành cái dạng gì.” Tống Thiến nói xong liền đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhớ tới dáng và vừa nảy của Thẩm Cửu, thật ra chỉ cần nhìn vết thương lộ ra của cô, có thể đoán được vết thương ở nơi không nhìn thấy nặng đến mức nào.
Tống Thiến lấy thuốc trở về phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi đó bất động, tức tối: “Con đúng là thằng đần!”
Nói xong trực tiếp đi vào trong, Dạ Âu Thần vừa ngồi chờ ngoài cửa, vừa đợi tin từ Lang An.
Tống Thiến sát trùng vết thương và thoa thuốc cho Thẩm Cửu, rất lâu sau mới xong, Thẩm Cửu vẫn lo về chuyện của Tô Mạn Điệp, chờ khi xử lý vết thương xong xuôi, cô liên nhanh chóng mặt đồ vào rồi bước xuống giường.
“Làm phiên dì nhiêu lân như thế, con cảm ơn dì.”
“Đâu là người một nhà, chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn? Nhưng mà vết thương của con... Tạm thời không đụng vào nước, hơn nữa mỗi ngày đều phải bôi thuốc.”
Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, ngoại trừ những vết thương này, con còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Nghe vậy Thẩm Cửu hơi sửng sốt, cô thật sự không thấy khó chịu chỗ nào nữa cả.
“Được rồi, nhìn vẻ mặt con là biết là không còn rồi, có điêu sau này con nhớ cẩn thận, dù sao con cũng đang mang thai, những chuyện như vậy...nên tránh thì hơn.”
Lại thêm một người nhắc nhở cô đang mang thai, Thẩm Cửu gân như đã quên mất, khi đó cô chỉ nghĩ là mình nên chiến đấu cùng họ.
Cô không biết tại sao lúc đó mình lại bốc đông đến như vậy, ban đầu cô chỉ muốn nghị hoà, ai biết được sau đó lại...xảy ra chuyện mất khống chế như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp lại, về sau cô nhất định phải ghi nhớ chuyện này.
Thấy cô đang định rời đi, Tống Thiến nhịn không được lên tiếng: “Con trước hết cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát dì có ca phẫu thuật, xong việc dì sẽ về kiểm tra vết thương xem có nhiễm trùng hay không.”
“Nhưng mà..."
“Những chuyện khác cứ để người khác lo, dì sẽ nói chuyện với Âu Thần.”
Thẩm Cửu: “...Vậy cũng được, cảm ơn dì!”
Dạ Âu Thần ngồi thẫn thờ bên ngoài rất lâu, Lang An đã báo cho anh biết, người phụ nữ kia đã sinh, có điều là một bé gái, hiện giờ Lâm Tuấn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, nhưng mẹ con cô ta bình an là được, Thẩm Cửu không cần phải lo lắng như vậy sẽ động đến thai nhi. Thẩm Cửu không cân lo lắng, thật vậy chăng...bọn họ làm Thẩm Cửu tổn thương đến như vậy, đâu phải chỉ vài câu là có thể xong chuyện?
“Chuyện này tôi biết rồi, cậu để vài người lại đó để bảo vệ, rồi đi điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Vừa cúp điện thoại, Dạ Âu Thần liền thấy Tống Thiến đi ra, anh mím môi: “Cô ấy như thế nào rồi dì?”
“Giỏi läm, còn biết quan tâm à? Dì cho là con không cần vợ con nữa rồi chứ”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ai nói con không cần?”
“Vậy con đã làm gì?” Tống Thiến chất vấn: “Lần trước dì đã nói với con, là đàn ông thì phải bảo vệ vợ của mình, nhưng con làm được không?”
“Con không rõ là cô ấy đang làm gì” Dạ Âu Thần chán nản: “Gần đây cô ấy rất kì lạ ”
“Vậy à? Sao lại kì lạ? Con nói cho dì nghe xem.”
Dạ Âu Thần nhìn dì của mình một chút, kể từ khi mẹ mất, Tống Thiến trở thành người thân duy nhất của anh, lòng anh rất rối nhưng lại không biết nên hỏi ai.
Anh nói chuyện này với Tống Thiến có khi có thể giải quyết được chuyện này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên âm trầm, sau đó đem chuyện liên quan đến Thẩm Cửu gần đây nói cho Tống Thiến nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Thiến nheo đôi mắt hẹp dài: “Thì sao? Con bé cư xử như thường, con lại không vui à?
“Rất kì lạ” Dạ Âu Thần mím môi, không vui đáp một câu.
“Đúng là kì lạ thật.” Tống Thiến gật đầu, rồi đột nhiên cười chế giễu anh: “Nhưng con có biết tại sao con bé lại trở nên kì lạ vậy không?
Với tư cách là dì của con, dì sẽ nói con biết, phụ nữ vốn đa sầu đa cảm lại mẫn cảm, con bé đột nhiên như vậy chắc chắn là do con làm gì đó khiến con bé thất vọng nên nó mới thay đổi như vậy. Hơn nữa, con bé lại còn là người không dễ thay đổi. Nghĩ kỹ xem chính con đã làm gì?”
Anh đã làm cái gì?
Dạ Âu Thần mím mím môi, anh cũng không rõ rốt cuộc thì anh đã làm gì.
“Nếu lời dì nói là đúng, thì cố mà đối xử tốt với con bé, dù gì thì hai đứa cũng kết hôn rồi. Trừ khi...con muốn ly hôn...”
CHƯƠNG 232: VỀ NHÀ DÌ, DÌ NẤU CƠM
Ly hôn với cô? Nghe đến hai chữ đó, Dạ Âu Thần
lập tức chau mày, trước kia anh đã từng nghĩ đến việc
ly hôn, nhưng trải qua một thời gian ở chung, anh mới
phát hiện thì ra cô ấy không giống với những gì anh
nghĩ, lẽ nào...
“Di biết ít nhiêu gì con cũng sẽ để tâm đến đứa
bé, nhưng mà với tình trạng của con bé thì không thế
phá bỏ được, vậy nên con phải học cách chấp nhận nó
đi”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhấc mắt nhìn dì: “Ý dì là
kêu con phải nghe theo sắp đặt của nhà họ Dạ, tiếp tục
sống cùng cô ấy sao? Thậm chí...mặc kệ vợ con ngoại
tình?”
Vẻ mặt Tống Thiến có chút thay đổi, sau đó bất
đắc dĩ nói: “Gì mà ngoại tình chứ? Con bé đâu phải sau
khi gả cho con thì mới mang thai. Nếu con thích con
bé, nên thông cảm và đối xử tốt với con bé hơn mới
đúng. Dì biết nhìn người...con bé không hề có ý xấu.
Hơn hết, hiện tại con đang ngôi xe lăn, con bé cũng
không ghét bỏ con, mà còn giữ kẽ như thế, con bé là
một cô gái tốt hiểm có”
Dạ Âu Thần nghe ra được ý tứ xâu xa trong lời
nói, anh nheo mắt nguy hiếm nhìn chảm chằm dì mình:
“Ai nói con thích cô ấy?”
Tống Thiến vốn chỉ thuận miệng nói, ai dè anh
tưởng bà ta nói thật, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó bà
bật cười: “Sao vậy? Di nói nhiều như thế mà con chỉ
nghe được mỗi câu này? Dạ Âu Thần, con có thích con
bé không thì dì không biết, nhưng dì biết con rất để
tâm đến con bé? Nếu không sao lần trước con lại kêu
Lang An đến đón dì lúc nửa đêm để giúp đỡ chứ? Con
ăn no rửng mở nên đi làm từ thiện à?”
Bà ta nói Dạ Âu Thần đến mất hết thể diện, vẻ
mặt Dạ Âu Thần đối đổi.
“Con không biết mình đã làm chuyện đó bao
nhiêu lần rôi à?” Tổng Thiến lại bôi thêm một câu.
Thành công khiến vẻ mặt Dạ Âu Thần thay đối,
Tống Thiến đắc ý nhếch môi, sau đó đem mấy lọ thuốc
đặt lên bàn: “Con bé mấy ngày nữa không thể đụng
nước, còn phải bôi thuốc mỗi ngày đấy, con tự đi mà
làm đi”
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần trầm mặc mím môi
nói: “Con sẽ dẫn cô ấy đến đây mỗi ngày”
*Di rất bận, nếu không có việc gì lớn thì đừng có
hễ chút thì gọi dì, chút chuyện nhỏ này con tự xử lý
cũng được, nếu con không làm được thì con cứ để
mặc con bé đau đớn hay nhiễm trùng đi là được”
Nói xong, Tống Thiến trực tiếp xoay người, đi
đến phòng làm việc mở ngăn kéo ra, đúng lúc này thì y
tá đến gõ cửa: “Bác sĩ Tống, nửa tiếng nữa có một ca
giải phẫu, hiện tại nên bắt đầu chuẩn bị”
“Được rồi, tôi đến ngay đây” Tống Thiến gật đầu,
sau đó y tá rời đi, Tống Thiến nhìn về phía Dạ Âu Thần:
“Có nghe thấy chưa? Dì phải tiến hành phẫu thuật rồi,
con bé đang nghỉ ngơi ở bên trong, chờ người tỉnh thì
chở về nhà đi”
Sau đó, Tống Thiến nhanh chóng thu dọn đồ rời
đi, trong phòng làm việc chỉ còn một mình Dạ Âu Thần,
anh nghĩ tới điều gì đó, mắt nhìn chằm chảm mấy lọ
thuốc, rồi bất đắc đĩ đem tất cả cầm lên.
Bên trong rất yên tĩnh, chắc Thẩm Cửu vẫn còn
chưa tỉnh.
Kỳ thực Thẩm Cửu không có nghỉ ngơi, khi Tống
Thiến đi ra ngoài, cô cũng muốn xuống giường đi ra,
lúc đi tới cửa thì vô tình nghe được đối thoại của hai
người, cô lắng lặng không lên tiếng nghe hết tất cả.
Cô nghe xong cũng không dám đi ra ngoài nữa,
chột dạ nhanh chóng năm lại giường nhằm mắt lại.
Nhưng mà trên người lại rất đau, bôi thuốc xong
toàn thân nhớp nháp, nằm cũng rất khó chịu, mày
Thẩm Cửu cũng nhíu lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có
tiếng động, là tiếng bánh xe lăn, tuy âm thanh rất nhỏ,
nhưng nơi này quá yên tĩnh khiến Thẩm Cữu có thể
nghe thấy rất rõ ràng.
Nhận ra có lẽ là Dạ Âu Thần vào, Thẩm Cửu nhớ
đến đổi thoại của anh với Tống Thiến, lông mi khẽ run
lên, sau đó không chút do dự lật người, xoay lưng về
phía ngoài.
Nếu không làm vậy Dạ Âu Thần sẽ nhận ra cô
đang giả bộ ngủ.
Cửa bị đẩy ra, người đi vào quả nhiên là Dạ Âu
Thân.
Anh lăn xe đến bên cạnh giường, nhìn Thấm
Cửu đang nằm nghiêng trên giường, vừa vặn nhìn thấy
cánh tay trắng nõn cùng cổ của cô toàn là vết thương.
Lúc nhìn thấy những vết thương này, đáy mắt
anh lộ ra vẻ hung tàn.
Người tổn thương cô, anh sẽ không dễ dàng
buông tha!
Thấm Cửu đang nằm đột nhiên cảm thấy ớn
lạnh khó hiểu, còn mang theo hung tàn? Vai cô không
nhịn được run rẩy, chuyện gì vậy?
Lẽ nào Dạ Âu Thần phát hiện ra rồi?
Nghĩ đến đây, lông mi Thẩm Cửu run lên, vừa
định cử động thì cảm giác thấy Dạ Âu Thần đến gần,
trước khi kịp nhận ra thì anh đã ở phía sau lưng cô,
anh đưa tay nắm góc áo cô, nhẹ nhàng kéo lên.
Thẩm Cửu theo bản năng muốn co rúm người
lại, nhưng cố kiềm lại.
Dạ Âu Thần...anh đang làm cái gì thế?
CHƯƠNG 235: CÔ THƯƠNG HẠI CÔ TA?
Có lòng tin sao?
Tống Thiến đột nhiên nắm lấy tay cô: “Có thể ở
bên nó sẽ rất vất vả, bởi vì tính khí của nó, nhưng dì tin
chắc rằng không phải thăng bé không hề có tình cảm
với con, có điều hai tụi con cần thêm thời gian để mài
giũa”
“Vi vậy dì mới nói chuyện này trước với con, hi
vọng con có thể chuẩn bị tâm lý”
Cần thời gian để mài giũa?
Cô cùng Dạ Âu Thần sắp đến lúc phải ly hôn rồi,
bọn họ còn bao nhiêu thời gian có thể mài giũa được
đây?
Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ tới đôi bông tai hông
ngọc kia, nếu anh thật lòng mua cho cô...
Nếu như...anh có chút tình cảm đối với cô.
“Được rồi, những lời mà dì nói con cứ nhớ kỹ là
được, uống nhiều canh thêm chút đi”
Thấm Cửu lại bị Tống Thiến thúc giục uống
thêm một chén canh, uống xong cô đứng dậy giúp
Tống Thiến thu thập chén đũa, khoảng mười phút sau,
điện thoại của Tống Thiến đổ chuông, nhìn thấy số
điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, Tống Thiến
liền trêu chọc nhìn Thẩm Cửu một cái, rồi bắt điện
thoại.
“Còn biết gọi cho dì sao? Có nhớ vợ con đang ở
đây không vậy? Ừ, ăn cơm xong rồi, khi nào con mới tới
đây? Được rồi, con cứ qua đón”
Nói xong, Tống Thiến cúp điện thoại, sau đó
nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu: “Nhìn đi, đây không phải
là quan tâm con sao? Cho nên...Nếu con cũng thích Âu
Thần, ngàn vạn lần cũng đừng từ bỏ, có biết không?”
Hôm nay bà vừa ám chỉ vừa nói hoạch toẹt như
vậy đến mấy lần, Thẩm Cửu có thể không biết sao, cô
gật đầu.
“Con biết rôi dì, đì yên tâm, nếu có thể thì con sẽ
cố gắng hết mình”
“Như vậy là tốt” Tống Thiến rốt cuộc yên lòng,
sau đó cười cười nhìn Thẩm Cửu, hai người đợi được
một lúc thì chuông cửa reo lên, Tống Thiến chỉ tay ra
cửa: “Con đi mở cửa đi, thăng bé đến đón con đó”
Đột nhiên, Thẩm Cửu có chút căng thẳng, cô đã
biết là anh cố ý mua đôi bông tai kia cho cô, và tình
cảm che giấu trong đó. Thẩm Cửu có chút nóng lòng
muốn nhìn thấy anh, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
“Đi đi, nhớ đem áo vest theo, chuyện hôm nay
cứ giả như con không biết, chờ đến khi thằng bé tự
mình tặng cho con, có biết không?” Tống Thiến thấy cô
ngôi ì trên ghế sa long trông có vẻ hồi hộp, liên chỉ cô
một chiêu.
Thẩm Cửu cảm thấy Tống Thiến đúng là một vị
trưởng bối tốt, cô đứng dậy nói lời cảm ơn, sau đó cầm
áo vest tiến lên mở cửa.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi mở cửa ra, quả
nhiên người bên ngoài là Dạ Âu Thần, Lang An cũng
đứng phía sau anh, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Thẩm Cửu bắt gặp đôi mắt lành lạnh của Dạ Âu
Thần, bông nhiên ý thức được anh đang nhìn thứ gì đó
trên người mình, cúi đầu thì thấy là áo vest cô đang
câm.
Cô liên vội vàng đem áo vest trả lại: “Của anh”
Dạ Âu Thần mim môi, một lần nữa nhìn thẳng
vào cô, lạnh giọng nói: “Khoác đi, buổi tối trời lạnh”
”.." Thấm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó vẫn
đem áo vest trả lại cho Dạ Âu Thần, rồi nói: “Chúng ta
về trước đi, thời gian không còn sớm nữa rồi”
Nói xong, cô cất bước đi trước, nhưng đi chưa
được hai bước, cô liền bị Dạ Âu Thần nắm chặt lấy tay,
kéo ngược trở lại.
“Chạy cái gì? Không phải kêu cô mặc hay sao?”
Anh bất mãn nhíu mày, vươn tay kéo cô ôm vào lòng,
sau đó khoác cái áo lên người cô, vì quá gần nên anh
nhìn thấy được cả vết thương trên cổ của cô, ánh mắt
anh lại sâu thêm mấy phần, anh siết chặt áo vest trên
người cô, ngón tay cẩn thận chạm vào da cô, sau đó
hỏi: “Còn đau không?”
Tay anh nhẹ nhàng lướt qua, làm Thấm Cửu
không khỏi run lên một cái, sau đó run giọng nói: “Đỡ,
đỡ hơn nhiều rôi”
Nghe thấy giọng cô run rẩy, Dạ Âu Thần nhíu
chặt mày: “Sao giọng lại run?”
Thấm Cửu lảng tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ
một tiếng: “Chắc là...do trời lạnh, chúng ta về sớm đi”
Dạ Âu Thần thấy ánh mắt tránh né của cô,
không hiểu ra làm sao, chỉ có thể mím môi: “Ừ”
Sau đó Thẩm Cửu đứng lên, chủ động đấy anh
đến cửa thang máy, Lang An thì thay Tống Thiến đóng
cửa lại, như vậy nhân vật chính đều đi hết chỉ còn
mình Tống Thiến ở lại.
Chờ đến khi lên xe, Thẩm Cửu tìm chỗ mà Dạ
Âu Thần không thể nhìn thấy được ngồi xuống.
Bánh xe lăn đều đặn trên đường, khoảng chừng
mấy phút sau, Thẩm Cửu nghe thấy Dạ Âu Thần trầm
giọng hỏi cô.
“Sao cô không hỏi chúng ta đang đi đâu?”
Thẩm Cửu hoàn hồn, phát hiện trong xe rất yên
tĩnh, nhớ đến câu hỏi của anh, cô tự nhiên đáp: “Anh
không phải đi xử lý vụ của Tô Mạn Điệp sao?
Dạ Âu Thần ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt
nhìn cô: “Cô...
“Không phải hả?” Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần,
CHƯƠNG 236: TÔI GIÚP CÔ THOA THUỐC
Không nghĩ tới Dạ Âu Thần có thể nhìn thấu suy
nghĩ của cô, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh, sau đó ôn
nhu nói: "ÐĐều có hết, người làm mẹ ai mà không lo
lắng chứ, cũng thông cảm cho cô ta gặp phải người
không tốt”
Gặp phải người không tốt.
Mấy lời này rơi vào tai của Dạ Âu Thần trở nên
sắc bén vô cùng, vì thế ánh mắt anh khi nhìn Thẩm
Cửu cũng sâu thêm vài phân.
"Bây giờ cô biết, cô gặp phải người không tốt à?"
Nghe xong câu này, hai tay đặt trên đùi của
Thấm Cửu siết chặt lại, cô im lặng không nói gì.
"Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, cô vẫn lựa
chọn giữ lại đứa nhỏ chứ?"
Dạ Âu Thần hỏi bất ngờ như thế, Thẩm Cửu
nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen
sâu không thấy đáy của anh: "Tôi...
Đương nhiên cô sẽ lựa chọn giữ lại đứa nhỏ rồi.
Vốn dĩ đứa nhỏ là vô tội mà, hơn nữa đứa nhỏ
cũng không phải Lâm Tuấn.
Chẳng qua là...Một người xa lạ thôi.
Lúc đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình
sẽ mang thai, có một khoảng thời gian, mỗi ngày cô
đều ngây ngốc, cũng không phải bởi vì chuyện ly hôn
với Lâm Tuấn mà khiến cô ngập tràn thương tâm, mà
là lúc trở về nhà, người trong nhà không ai thương tiếc,
thậm chí chuyện bức hôn còn khiến cho cả người cô
rơi vào tình trạng khó khăn bức bách.
Đợi tới sau đêm kết hôn, cô mới phát hiện bản
thân mình mang thai. Sau đó, lúc cô đi kiểm tra thì gặp
được người của Dạ Âu Thần, dù sao thì mọi chuyện
xảy ra nhanh tới mức khiến cô trở tay không kịp. Bản
thân Thẩm Cửu cô cũng không ngờ tới.
"Sao hả? Câu hỏi này khó trả lời như vậy à?" Dạ
Âu Thần không giận hờn hỏi thăm.
Thẩm Cửu khôi phục tinh thần, lắc đầu: "Không
có, hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, nếu có thể...Cho
tôi thêm một cơ hội lựa chọn lại lân nữa, cho dù có
đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dạ, tôi cũng sẽ giữ lại đứa nhỏ”
Nói tới đây, Thấm Cửu vươn tay che bụng: "Ở
nơi này...cũng là một sinh mệnh đó, tôi cũng không có
nhẫn tâm như vậy, huống hồ tôi cũng muốn có một
đứa con."
Thẩm Cửu đột nhiên cụp mắt xuống, gương mặt
nở ra một nụ cười ấm áp: "Vê sau, có thể sẽ có thêm
một người thân nữa"
Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, trước
mặt đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người phụ
nữ khác, tuy rằng không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng
anh cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ đó đang vuốt
ve bụng mình, kiên trì với quyết định của bản thân,
muốn sinh anh ra.
Mẹ ơi, lúc đó trong lòng của mẹ cũng nghĩ giống
như cô ấy sao?
“Vi một tên cặn bã như vậy, thật sự đáng giá
sao?” Giọng nói của Dạ Âu Thần bất giác trầm xuống,
Thấm Cửu nhận ra giọng nói của anh có chút khác
biệt, ánh mắt nhìn về phía anh, lại phát hiện ánh mắt
sâu thảm của Dạ Âu Thần đang xa xăm nhìn về phía
trước, như thể anh đang chìm sâu vào bể ký ức.
Đột nhiên Thấm Cửu nhớ tới những lời mà Tống
Thiến đã nói với cô vào buổi tối hôm ấy.
Biểu hiện vừa rồi của cô...đã làm cho anh ấy
nghĩ tới người mẹ của anh hay sao?
"Đương nhiên là đáng giá rồi" Ngay cả ánh mắt
của Thẩm Cửu cũng trở nên dịu dàng, cô vô thức vươn
tay bao phủ bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần, ôn hòa nói:
"Chỉ cần trong lòng kiên định, hết thảy mọi thứ đều trở
nên đáng giá.
Đôi tay nhỏ bé mềm mại mang theo hơi lạnh,
khi bàn tay ấy phủ lên tay Dạ Âu Thần trực tiếp khiến
anh phục hồi tinh thân, anh nhìn đôi mắt trong trẻo
lạnh lùng của cô, hình ảnh lạnh lùng trong trẻo kia pha
chút dịu dàng ôn nhu, tựa như những ngôi sao thưa
thớt trên bâu trời cùng với ánh trăng bạc, đặc biệt bắt
mắt.
Dạ Âu Thần híp mắt, dời tầm mắt xuống tay cô.
Sau đó Thẩm Cửu mới nhận ra là bản thân vừa
làm chuyện gì, khi cô hoảng sợ rút tay về thì động tác
của Dạ Âu Thần cũng rất nhanh, trong phút chốc tay
trái của anh đã nắm lấy mấy ngón tay lạnh lẽo của cô,
sau đó đan chặt mười ngón tay của cô lại.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thẩm Cửu kinh ngạc trợn to hai mắt, đôi mắt
xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn tựa như bức ảnh đẹp,
trong đầu Dạ Âu Thần đột nhiên có một suy nghĩ.
Muốn hôn cô ấy.
Anh cũng không kiêm chế được suy nghĩ của
mình, nhoài người về phía trước, khuôn mặt tuấn tú
đến gần cô.
Khi hơi thở ấm áp của Dạ Âu Thần phả vào mặt
cô, đột nhiên Thẩm Cửu phục hồi tinh thần, cô ngả
người ra sau một chút, tạo ra một đoạn ngắn giữa hai
người, cô chớp mắt lo lắng nhìn anh.
Dạ Âu Thần không được như ý nguyện hôn được
cô, nhíu mày không vui: "Trốn cái gì?"
"Tôi..." Mặt của Thẩm Cửu nóng lên, khi cô lúng
túng không biết trả lời anh thế nào thì tay kia của Dạ
Âu Thần đã vươn tới, trực tiếp chế trụ sau cổ cô, sau
đó kéo cô vê phía anh.
CHƯƠNG 237: ĐIỀM BÁO TRONG MƠ
Thẩm Cửu vốn dĩ còn đang rối rằm, kết quả
nghe ra trong lời nói của Dạ Âu Thần có một tia trêu
tức, đột nhiên cô ngấng đầu lên nhìn anh ta, thì thấy
được quả thật trong đáy mắt của Dạ Âu Thần có một ít
khiêu khích.
Rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy mà!
Thấm Cửu căn môi dưới, tức giận nói: "Tôi
không cần anh thoa cho tôi, tôi có thể tự mình thoa
thuốc ở phía trước được mà”
Nói xong, cô trực tiếp bước thẳng tới chỗ anh để
lấy thuốc thoa ngoài da.
Không nghĩ tới Dạ Âu Thân vậy mà vươn tay kéo
cô vào lòng, một tay bóp eo cô: "Cô chạy cái gì? Trên
người cô có chỗ nào mà tôi chưa từng sờ qua? Lúc
này mới biết mắc cở à?"
Lời này khiến hai mắt Thẩm Cửu trợn to: "Anh..."
"Nhanh lên, thoa thuốc xong tôi còn muốn đi
tắm nữa" Dạ Âu Thần lại lên tiếng thúc giục, thấy cô
không có động tĩnh gì, anh nhếch môi, dùng giọng nói
mê hoặc tiến lại gân cô: "Hay ý của cô là...Muốn tôi
giúp cô cởi đồ hả?"
Thẩm Cửu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Buông
tôi ra"
Dạ Âu Thần không chịu buông tha, Thẩm Cửu
chỉ có thể dịu xuống, thấp giọng cầu xin: "Anh cứ ôm
eo tôi như vậy sẽ đụng đến vết thương đó."
Nghe xong câu này, thân sắc Dạ Âu Thần mới
chịu buông lỏng, sau đó động tác ôm eo cô thả lỏng
hơn: "Nếu đã biết đau sao còn không nhanh lên, để tôi
giúp cô thoa thuốc."
Vừa dứt lời, Thấm Cửu còn chưa kịp phản ứng,
Dạ Âu Thần đã sốt ruột tới nổi đưa một tay ra cởi cúc
áo trên người cô.
Hôm nay, Thẩm Cửu mặc một chiếc áo sơ mi
màu xanh lam có cúc áo, khi anh vươn tay cởi cúc áo
của cô, cô mới phản ứng lại, nằm lấy đôi bàn tay
không đàng hoàng của anh: "Tôi thật sự có thể làm
được mà.
Bị cô từ chối nhiều lần, lúc này Dạ Âu Thần
không vui, ánh mắt nguy hiểm híp lại, nhìn chằm chằm
cô: "Cô nói lại lần nữa?"
Thẩm Cửu: ".."
Bỏ đi, muốn xem thì xem đi.
Cuối cùng, Thẩm Cửu nhảm mắt lại, mang theo
vẻ mặc bi thương để mặc cho anh ta cởi quân áo của
CÔ ra.
Ngực chợt lạnh, quần áo của Thẩm Cửu bị cởi
ra, Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt bi thảm của cô, lại thêm cả
người cô run rẩy, không khỏi nhếch môi.
Anh thật lòng thật dạ chỉ muốn thoa thuốc cho
cô thôi, dù sao thì cả người cô đâu đâu cũng có vết
thương, trong lòng anh thật sự cũng không thể nào
làm ra chuyện gì khác được.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại đợi thật lâu, cho đến
khi cảm giác được có một ngón tay dính một ít thuốc
lành lạnh xoa nhẹ lên vết thương của cô, cô mới mở
mắt ra, thì nhìn thấy Dạ Âu Thân đang cúi đầu, rất
nghiêm túc nặn thuốc thoa ngoài da ra ngón tay, sau
đó tìm đến miệng vết thương rồi nhẹ nhàng bôi lên cho
cô.
Động tác của anh rất cẩn thận, còn cực kỳ
nghiêm túc nữa, động tác bôi thuốc rất nhẹ nhàng, chỉ
sợ sẽ làm cô bị thương.
"Dạ Âu Thân nó cũng rất để ý đến con"
Đột nhiên, những lời mà Tống Thiến đã nói vào
bữa ăn tối lại vang vọng bên tai cô, Thẩm Cửu nhìn
bóng lưng của Dạ Âu Thần và chiếc ót màu đen của
anh, giờ khắc này cô cảm thấy trong lòng như bị lắp
đầy.
Không thích cô cũng không sao.
Chỉ cân...Có một chút tình cảm cũng đủ rồi.
Còn lại...Cứ đế cho một mình cô tự lắp đầy
phần tình cảm còn lại là được.
Thẩm Cửu nghĩ như vậy, khóe môi bất giác nở
ra một nụ cười.
Dạ Âu Thần thoa thêm một chút nữa, lại phát
hiện người phụ nữ này đột nhiên vô cùng yên tĩnh,
nhưng anh lại cảm thấy được có một tâm mắt nóng
bỏng đang nhìn chăm mình, thời điểm ngẩng đầu lên
vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Còn chưa đợi anh nhìn rõ thì Thẩm Cửu đã bối
rối nhìn sang chỗ khác, như thể một con nai trong rừng
gặp phải thợ săn, sợ hãi tới mức muốn chạy trốn
nhưng lại hoảng sợ không biết chạy về hướng nào.
"Mới vừa rồi cô đang nhìn tôi à?" Dạ Âu Thần
lạnh giọng hỏi.
Thẩm Cửu khẩn trương lắc đầu phủ nhận,
nhưng Dạ Âu Thần hiển nhiên không tin rồi, anh nắm
lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi thấy
hết rồi, cô còn không chịu thừa nhận bản thân thích tôi
à?
"Tôi... Môi Thẩm Cửu run lên, nhưng cô không
chịu nói lời nào.
Cô vẫn không có dũng khí để thừa nhận bản
thân cô thích anh ta, sau khi thừa nhận, không biết có
bị anh ta cười nhạo không nữa?
Giả sử hiện tại anh ta có chút tình cảm với cô,
nhưng nếu biết cô có ý nghĩ như vậy với anh, thì có
phải anh sẽ bắt đầu chán ghét cô không.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu cắn chặt răng, một lời
cũng không chịu nói.
Thẩm Cửu được Dạ Âu Thần đưa vào một phòng làm việc, cô đang tự hỏi sao lại đi vào đây, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Sao con lại ở đây?”
Thẩm Cửu không ngờ tới người xuất hiện trong phòng lại là Tống Thiến.
Không nghĩ rằng tới đây cũng có thể gặp được Tống Thiến, bỗng chốc Thẩm Cửu có cảm giác dì của Dạ Âu Thần có thể xuất hiện ở bất kì nơi đâu.
“Cửu, sao con lại bị thương thế này?” Dì Tống bị thương thế của Thẩm Cửu dọa sợ.
Phản ứng còn lớn hơn lúc khi nhìn thấy cô uống thuốc bắc, cô bị thương ngoài da trên mặt, cổ, cánh tay hay chân đều chỉ chít vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà giật mình, giống như cô đã bị hành hung vậy.
“Dạ Âu Thần, dì không phải đã nói con phải bảo vệ vợ mình cho tốt sao? Con bảo vệ như thế này hả?”
Dạ Âu Thần: “..”
Bị Tống Thiến chỉ trích như thế, Dạ Âu Thần cũng tự thấy mình đã không bảo vệ tốt cho cô, lúc trước anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này...anh nhìn cả người cô đều là vết thương.
Dạ Âu Thần ánh mắt tối sầm, lạnh giọng nói: “Chữa trị cho cô ấy trước.”
“Tất nhiên là sẽ chữa trị, con cút ra ngoài trước đi.” Tống Thiến giữ Thẩm Cửu lại, đuối Dạ Âu Thần ngoài, sau đó đóng cửa trị thương cho Thẩm Cửu.
“Cởi quần áo ra, để dì xem vết thương như thế nào.”
Trước kia đã từng cởi đồ trước mặt Tống Thiến một lần, nên lần này cô cũng không do dự quá lâu, từ từ cởi nút áo, lúc cởi đồ cô cảm nhận được cơn đau rát trên da thịt.
“Chờ một chút!” Tống Thiến hô một tiếng, sau đó tiến lên xem xét: “Ai mà xuống tay nặng như vậy. Áo dính hết vào miệng vết thương rồi, con đừng dùng lực, để dì giúp con.”
Thẩm Cửu không nhìn được phía sau lưng, nên đành nhờ Tống Thiến giúp đỡ, lúc tách quần áo ra khỏi vết thương bà đã rất cẩn thận, nhưng Thẩm Cửu vẫn đau đến nhíu cả mày, cô cắn chặt môi dưới để không kêu thành tiếng.
Hồi lâu sau, Tống Thiến mới nói: “Được rồi.”
Thẩm Cửu lúc này mới cởi được áo ra, vừa nhìn thấy lưng cô, Tống Thiến chịu không nổi nhắm mắt lại, bà bảo cô ngồi yên đừng động đậy, rồi xoay người đi lấy thuốc.
Tống Thiến đi ra ngoài lấy thuốc thì thấy Dạ Âu Thần đang chờ bên ngoài, bà ta tức giận tiến tới đạp anh một cước.
Dạ Âu Thần ăn đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày.
“Lần này dì sẽ không nói nữa, con tự vào mà xem con bé bị thương thành cái dạng gì.” Tống Thiến nói xong liền đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhớ tới dáng và vừa nảy của Thẩm Cửu, thật ra chỉ cần nhìn vết thương lộ ra của cô, có thể đoán được vết thương ở nơi không nhìn thấy nặng đến mức nào.
Tống Thiến lấy thuốc trở về phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi đó bất động, tức tối: “Con đúng là thằng đần!”
Nói xong trực tiếp đi vào trong, Dạ Âu Thần vừa ngồi chờ ngoài cửa, vừa đợi tin từ Lang An.
Tống Thiến sát trùng vết thương và thoa thuốc cho Thẩm Cửu, rất lâu sau mới xong, Thẩm Cửu vẫn lo về chuyện của Tô Mạn Điệp, chờ khi xử lý vết thương xong xuôi, cô liên nhanh chóng mặt đồ vào rồi bước xuống giường.
“Làm phiên dì nhiêu lân như thế, con cảm ơn dì.”
“Đâu là người một nhà, chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn? Nhưng mà vết thương của con... Tạm thời không đụng vào nước, hơn nữa mỗi ngày đều phải bôi thuốc.”
Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, ngoại trừ những vết thương này, con còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Nghe vậy Thẩm Cửu hơi sửng sốt, cô thật sự không thấy khó chịu chỗ nào nữa cả.
“Được rồi, nhìn vẻ mặt con là biết là không còn rồi, có điêu sau này con nhớ cẩn thận, dù sao con cũng đang mang thai, những chuyện như vậy...nên tránh thì hơn.”
Lại thêm một người nhắc nhở cô đang mang thai, Thẩm Cửu gân như đã quên mất, khi đó cô chỉ nghĩ là mình nên chiến đấu cùng họ.
Cô không biết tại sao lúc đó mình lại bốc đông đến như vậy, ban đầu cô chỉ muốn nghị hoà, ai biết được sau đó lại...xảy ra chuyện mất khống chế như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp lại, về sau cô nhất định phải ghi nhớ chuyện này.
Thấy cô đang định rời đi, Tống Thiến nhịn không được lên tiếng: “Con trước hết cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát dì có ca phẫu thuật, xong việc dì sẽ về kiểm tra vết thương xem có nhiễm trùng hay không.”
“Nhưng mà..."
“Những chuyện khác cứ để người khác lo, dì sẽ nói chuyện với Âu Thần.”
Thẩm Cửu: “...Vậy cũng được, cảm ơn dì!”
Dạ Âu Thần ngồi thẫn thờ bên ngoài rất lâu, Lang An đã báo cho anh biết, người phụ nữ kia đã sinh, có điều là một bé gái, hiện giờ Lâm Tuấn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, nhưng mẹ con cô ta bình an là được, Thẩm Cửu không cần phải lo lắng như vậy sẽ động đến thai nhi. Thẩm Cửu không cân lo lắng, thật vậy chăng...bọn họ làm Thẩm Cửu tổn thương đến như vậy, đâu phải chỉ vài câu là có thể xong chuyện?
“Chuyện này tôi biết rồi, cậu để vài người lại đó để bảo vệ, rồi đi điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Vừa cúp điện thoại, Dạ Âu Thần liền thấy Tống Thiến đi ra, anh mím môi: “Cô ấy như thế nào rồi dì?”
“Giỏi läm, còn biết quan tâm à? Dì cho là con không cần vợ con nữa rồi chứ”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ai nói con không cần?”
“Vậy con đã làm gì?” Tống Thiến chất vấn: “Lần trước dì đã nói với con, là đàn ông thì phải bảo vệ vợ của mình, nhưng con làm được không?”
“Con không rõ là cô ấy đang làm gì” Dạ Âu Thần chán nản: “Gần đây cô ấy rất kì lạ ”
“Vậy à? Sao lại kì lạ? Con nói cho dì nghe xem.”
Dạ Âu Thần nhìn dì của mình một chút, kể từ khi mẹ mất, Tống Thiến trở thành người thân duy nhất của anh, lòng anh rất rối nhưng lại không biết nên hỏi ai.
Anh nói chuyện này với Tống Thiến có khi có thể giải quyết được chuyện này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên âm trầm, sau đó đem chuyện liên quan đến Thẩm Cửu gần đây nói cho Tống Thiến nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Thiến nheo đôi mắt hẹp dài: “Thì sao? Con bé cư xử như thường, con lại không vui à?
“Rất kì lạ” Dạ Âu Thần mím môi, không vui đáp một câu.
“Đúng là kì lạ thật.” Tống Thiến gật đầu, rồi đột nhiên cười chế giễu anh: “Nhưng con có biết tại sao con bé lại trở nên kì lạ vậy không?
Với tư cách là dì của con, dì sẽ nói con biết, phụ nữ vốn đa sầu đa cảm lại mẫn cảm, con bé đột nhiên như vậy chắc chắn là do con làm gì đó khiến con bé thất vọng nên nó mới thay đổi như vậy. Hơn nữa, con bé lại còn là người không dễ thay đổi. Nghĩ kỹ xem chính con đã làm gì?”
Anh đã làm cái gì?
Dạ Âu Thần mím mím môi, anh cũng không rõ rốt cuộc thì anh đã làm gì.
“Nếu lời dì nói là đúng, thì cố mà đối xử tốt với con bé, dù gì thì hai đứa cũng kết hôn rồi. Trừ khi...con muốn ly hôn...”
CHƯƠNG 232: VỀ NHÀ DÌ, DÌ NẤU CƠM
Ly hôn với cô? Nghe đến hai chữ đó, Dạ Âu Thần
lập tức chau mày, trước kia anh đã từng nghĩ đến việc
ly hôn, nhưng trải qua một thời gian ở chung, anh mới
phát hiện thì ra cô ấy không giống với những gì anh
nghĩ, lẽ nào...
“Di biết ít nhiêu gì con cũng sẽ để tâm đến đứa
bé, nhưng mà với tình trạng của con bé thì không thế
phá bỏ được, vậy nên con phải học cách chấp nhận nó
đi”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhấc mắt nhìn dì: “Ý dì là
kêu con phải nghe theo sắp đặt của nhà họ Dạ, tiếp tục
sống cùng cô ấy sao? Thậm chí...mặc kệ vợ con ngoại
tình?”
Vẻ mặt Tống Thiến có chút thay đổi, sau đó bất
đắc dĩ nói: “Gì mà ngoại tình chứ? Con bé đâu phải sau
khi gả cho con thì mới mang thai. Nếu con thích con
bé, nên thông cảm và đối xử tốt với con bé hơn mới
đúng. Dì biết nhìn người...con bé không hề có ý xấu.
Hơn hết, hiện tại con đang ngôi xe lăn, con bé cũng
không ghét bỏ con, mà còn giữ kẽ như thế, con bé là
một cô gái tốt hiểm có”
Dạ Âu Thần nghe ra được ý tứ xâu xa trong lời
nói, anh nheo mắt nguy hiếm nhìn chảm chằm dì mình:
“Ai nói con thích cô ấy?”
Tống Thiến vốn chỉ thuận miệng nói, ai dè anh
tưởng bà ta nói thật, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó bà
bật cười: “Sao vậy? Di nói nhiều như thế mà con chỉ
nghe được mỗi câu này? Dạ Âu Thần, con có thích con
bé không thì dì không biết, nhưng dì biết con rất để
tâm đến con bé? Nếu không sao lần trước con lại kêu
Lang An đến đón dì lúc nửa đêm để giúp đỡ chứ? Con
ăn no rửng mở nên đi làm từ thiện à?”
Bà ta nói Dạ Âu Thần đến mất hết thể diện, vẻ
mặt Dạ Âu Thần đối đổi.
“Con không biết mình đã làm chuyện đó bao
nhiêu lần rôi à?” Tổng Thiến lại bôi thêm một câu.
Thành công khiến vẻ mặt Dạ Âu Thần thay đối,
Tống Thiến đắc ý nhếch môi, sau đó đem mấy lọ thuốc
đặt lên bàn: “Con bé mấy ngày nữa không thể đụng
nước, còn phải bôi thuốc mỗi ngày đấy, con tự đi mà
làm đi”
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần trầm mặc mím môi
nói: “Con sẽ dẫn cô ấy đến đây mỗi ngày”
*Di rất bận, nếu không có việc gì lớn thì đừng có
hễ chút thì gọi dì, chút chuyện nhỏ này con tự xử lý
cũng được, nếu con không làm được thì con cứ để
mặc con bé đau đớn hay nhiễm trùng đi là được”
Nói xong, Tống Thiến trực tiếp xoay người, đi
đến phòng làm việc mở ngăn kéo ra, đúng lúc này thì y
tá đến gõ cửa: “Bác sĩ Tống, nửa tiếng nữa có một ca
giải phẫu, hiện tại nên bắt đầu chuẩn bị”
“Được rồi, tôi đến ngay đây” Tống Thiến gật đầu,
sau đó y tá rời đi, Tống Thiến nhìn về phía Dạ Âu Thần:
“Có nghe thấy chưa? Dì phải tiến hành phẫu thuật rồi,
con bé đang nghỉ ngơi ở bên trong, chờ người tỉnh thì
chở về nhà đi”
Sau đó, Tống Thiến nhanh chóng thu dọn đồ rời
đi, trong phòng làm việc chỉ còn một mình Dạ Âu Thần,
anh nghĩ tới điều gì đó, mắt nhìn chằm chảm mấy lọ
thuốc, rồi bất đắc đĩ đem tất cả cầm lên.
Bên trong rất yên tĩnh, chắc Thẩm Cửu vẫn còn
chưa tỉnh.
Kỳ thực Thẩm Cửu không có nghỉ ngơi, khi Tống
Thiến đi ra ngoài, cô cũng muốn xuống giường đi ra,
lúc đi tới cửa thì vô tình nghe được đối thoại của hai
người, cô lắng lặng không lên tiếng nghe hết tất cả.
Cô nghe xong cũng không dám đi ra ngoài nữa,
chột dạ nhanh chóng năm lại giường nhằm mắt lại.
Nhưng mà trên người lại rất đau, bôi thuốc xong
toàn thân nhớp nháp, nằm cũng rất khó chịu, mày
Thẩm Cửu cũng nhíu lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có
tiếng động, là tiếng bánh xe lăn, tuy âm thanh rất nhỏ,
nhưng nơi này quá yên tĩnh khiến Thẩm Cữu có thể
nghe thấy rất rõ ràng.
Nhận ra có lẽ là Dạ Âu Thần vào, Thẩm Cửu nhớ
đến đổi thoại của anh với Tống Thiến, lông mi khẽ run
lên, sau đó không chút do dự lật người, xoay lưng về
phía ngoài.
Nếu không làm vậy Dạ Âu Thần sẽ nhận ra cô
đang giả bộ ngủ.
Cửa bị đẩy ra, người đi vào quả nhiên là Dạ Âu
Thân.
Anh lăn xe đến bên cạnh giường, nhìn Thấm
Cửu đang nằm nghiêng trên giường, vừa vặn nhìn thấy
cánh tay trắng nõn cùng cổ của cô toàn là vết thương.
Lúc nhìn thấy những vết thương này, đáy mắt
anh lộ ra vẻ hung tàn.
Người tổn thương cô, anh sẽ không dễ dàng
buông tha!
Thấm Cửu đang nằm đột nhiên cảm thấy ớn
lạnh khó hiểu, còn mang theo hung tàn? Vai cô không
nhịn được run rẩy, chuyện gì vậy?
Lẽ nào Dạ Âu Thần phát hiện ra rồi?
Nghĩ đến đây, lông mi Thẩm Cửu run lên, vừa
định cử động thì cảm giác thấy Dạ Âu Thần đến gần,
trước khi kịp nhận ra thì anh đã ở phía sau lưng cô,
anh đưa tay nắm góc áo cô, nhẹ nhàng kéo lên.
Thẩm Cửu theo bản năng muốn co rúm người
lại, nhưng cố kiềm lại.
Dạ Âu Thần...anh đang làm cái gì thế?
CHƯƠNG 235: CÔ THƯƠNG HẠI CÔ TA?
Có lòng tin sao?
Tống Thiến đột nhiên nắm lấy tay cô: “Có thể ở
bên nó sẽ rất vất vả, bởi vì tính khí của nó, nhưng dì tin
chắc rằng không phải thăng bé không hề có tình cảm
với con, có điều hai tụi con cần thêm thời gian để mài
giũa”
“Vi vậy dì mới nói chuyện này trước với con, hi
vọng con có thể chuẩn bị tâm lý”
Cần thời gian để mài giũa?
Cô cùng Dạ Âu Thần sắp đến lúc phải ly hôn rồi,
bọn họ còn bao nhiêu thời gian có thể mài giũa được
đây?
Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ tới đôi bông tai hông
ngọc kia, nếu anh thật lòng mua cho cô...
Nếu như...anh có chút tình cảm đối với cô.
“Được rồi, những lời mà dì nói con cứ nhớ kỹ là
được, uống nhiều canh thêm chút đi”
Thấm Cửu lại bị Tống Thiến thúc giục uống
thêm một chén canh, uống xong cô đứng dậy giúp
Tống Thiến thu thập chén đũa, khoảng mười phút sau,
điện thoại của Tống Thiến đổ chuông, nhìn thấy số
điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, Tống Thiến
liền trêu chọc nhìn Thẩm Cửu một cái, rồi bắt điện
thoại.
“Còn biết gọi cho dì sao? Có nhớ vợ con đang ở
đây không vậy? Ừ, ăn cơm xong rồi, khi nào con mới tới
đây? Được rồi, con cứ qua đón”
Nói xong, Tống Thiến cúp điện thoại, sau đó
nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu: “Nhìn đi, đây không phải
là quan tâm con sao? Cho nên...Nếu con cũng thích Âu
Thần, ngàn vạn lần cũng đừng từ bỏ, có biết không?”
Hôm nay bà vừa ám chỉ vừa nói hoạch toẹt như
vậy đến mấy lần, Thẩm Cửu có thể không biết sao, cô
gật đầu.
“Con biết rôi dì, đì yên tâm, nếu có thể thì con sẽ
cố gắng hết mình”
“Như vậy là tốt” Tống Thiến rốt cuộc yên lòng,
sau đó cười cười nhìn Thẩm Cửu, hai người đợi được
một lúc thì chuông cửa reo lên, Tống Thiến chỉ tay ra
cửa: “Con đi mở cửa đi, thăng bé đến đón con đó”
Đột nhiên, Thẩm Cửu có chút căng thẳng, cô đã
biết là anh cố ý mua đôi bông tai kia cho cô, và tình
cảm che giấu trong đó. Thẩm Cửu có chút nóng lòng
muốn nhìn thấy anh, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
“Đi đi, nhớ đem áo vest theo, chuyện hôm nay
cứ giả như con không biết, chờ đến khi thằng bé tự
mình tặng cho con, có biết không?” Tống Thiến thấy cô
ngôi ì trên ghế sa long trông có vẻ hồi hộp, liên chỉ cô
một chiêu.
Thẩm Cửu cảm thấy Tống Thiến đúng là một vị
trưởng bối tốt, cô đứng dậy nói lời cảm ơn, sau đó cầm
áo vest tiến lên mở cửa.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi mở cửa ra, quả
nhiên người bên ngoài là Dạ Âu Thần, Lang An cũng
đứng phía sau anh, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Thẩm Cửu bắt gặp đôi mắt lành lạnh của Dạ Âu
Thần, bông nhiên ý thức được anh đang nhìn thứ gì đó
trên người mình, cúi đầu thì thấy là áo vest cô đang
câm.
Cô liên vội vàng đem áo vest trả lại: “Của anh”
Dạ Âu Thần mim môi, một lần nữa nhìn thẳng
vào cô, lạnh giọng nói: “Khoác đi, buổi tối trời lạnh”
”.." Thấm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó vẫn
đem áo vest trả lại cho Dạ Âu Thần, rồi nói: “Chúng ta
về trước đi, thời gian không còn sớm nữa rồi”
Nói xong, cô cất bước đi trước, nhưng đi chưa
được hai bước, cô liền bị Dạ Âu Thần nắm chặt lấy tay,
kéo ngược trở lại.
“Chạy cái gì? Không phải kêu cô mặc hay sao?”
Anh bất mãn nhíu mày, vươn tay kéo cô ôm vào lòng,
sau đó khoác cái áo lên người cô, vì quá gần nên anh
nhìn thấy được cả vết thương trên cổ của cô, ánh mắt
anh lại sâu thêm mấy phần, anh siết chặt áo vest trên
người cô, ngón tay cẩn thận chạm vào da cô, sau đó
hỏi: “Còn đau không?”
Tay anh nhẹ nhàng lướt qua, làm Thấm Cửu
không khỏi run lên một cái, sau đó run giọng nói: “Đỡ,
đỡ hơn nhiều rôi”
Nghe thấy giọng cô run rẩy, Dạ Âu Thần nhíu
chặt mày: “Sao giọng lại run?”
Thấm Cửu lảng tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ
một tiếng: “Chắc là...do trời lạnh, chúng ta về sớm đi”
Dạ Âu Thần thấy ánh mắt tránh né của cô,
không hiểu ra làm sao, chỉ có thể mím môi: “Ừ”
Sau đó Thẩm Cửu đứng lên, chủ động đấy anh
đến cửa thang máy, Lang An thì thay Tống Thiến đóng
cửa lại, như vậy nhân vật chính đều đi hết chỉ còn
mình Tống Thiến ở lại.
Chờ đến khi lên xe, Thẩm Cửu tìm chỗ mà Dạ
Âu Thần không thể nhìn thấy được ngồi xuống.
Bánh xe lăn đều đặn trên đường, khoảng chừng
mấy phút sau, Thẩm Cửu nghe thấy Dạ Âu Thần trầm
giọng hỏi cô.
“Sao cô không hỏi chúng ta đang đi đâu?”
Thẩm Cửu hoàn hồn, phát hiện trong xe rất yên
tĩnh, nhớ đến câu hỏi của anh, cô tự nhiên đáp: “Anh
không phải đi xử lý vụ của Tô Mạn Điệp sao?
Dạ Âu Thần ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt
nhìn cô: “Cô...
“Không phải hả?” Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần,
CHƯƠNG 236: TÔI GIÚP CÔ THOA THUỐC
Không nghĩ tới Dạ Âu Thần có thể nhìn thấu suy
nghĩ của cô, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh, sau đó ôn
nhu nói: "ÐĐều có hết, người làm mẹ ai mà không lo
lắng chứ, cũng thông cảm cho cô ta gặp phải người
không tốt”
Gặp phải người không tốt.
Mấy lời này rơi vào tai của Dạ Âu Thần trở nên
sắc bén vô cùng, vì thế ánh mắt anh khi nhìn Thẩm
Cửu cũng sâu thêm vài phân.
"Bây giờ cô biết, cô gặp phải người không tốt à?"
Nghe xong câu này, hai tay đặt trên đùi của
Thấm Cửu siết chặt lại, cô im lặng không nói gì.
"Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, cô vẫn lựa
chọn giữ lại đứa nhỏ chứ?"
Dạ Âu Thần hỏi bất ngờ như thế, Thẩm Cửu
nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen
sâu không thấy đáy của anh: "Tôi...
Đương nhiên cô sẽ lựa chọn giữ lại đứa nhỏ rồi.
Vốn dĩ đứa nhỏ là vô tội mà, hơn nữa đứa nhỏ
cũng không phải Lâm Tuấn.
Chẳng qua là...Một người xa lạ thôi.
Lúc đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình
sẽ mang thai, có một khoảng thời gian, mỗi ngày cô
đều ngây ngốc, cũng không phải bởi vì chuyện ly hôn
với Lâm Tuấn mà khiến cô ngập tràn thương tâm, mà
là lúc trở về nhà, người trong nhà không ai thương tiếc,
thậm chí chuyện bức hôn còn khiến cho cả người cô
rơi vào tình trạng khó khăn bức bách.
Đợi tới sau đêm kết hôn, cô mới phát hiện bản
thân mình mang thai. Sau đó, lúc cô đi kiểm tra thì gặp
được người của Dạ Âu Thần, dù sao thì mọi chuyện
xảy ra nhanh tới mức khiến cô trở tay không kịp. Bản
thân Thẩm Cửu cô cũng không ngờ tới.
"Sao hả? Câu hỏi này khó trả lời như vậy à?" Dạ
Âu Thần không giận hờn hỏi thăm.
Thẩm Cửu khôi phục tinh thần, lắc đầu: "Không
có, hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, nếu có thể...Cho
tôi thêm một cơ hội lựa chọn lại lân nữa, cho dù có
đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dạ, tôi cũng sẽ giữ lại đứa nhỏ”
Nói tới đây, Thấm Cửu vươn tay che bụng: "Ở
nơi này...cũng là một sinh mệnh đó, tôi cũng không có
nhẫn tâm như vậy, huống hồ tôi cũng muốn có một
đứa con."
Thẩm Cửu đột nhiên cụp mắt xuống, gương mặt
nở ra một nụ cười ấm áp: "Vê sau, có thể sẽ có thêm
một người thân nữa"
Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, trước
mặt đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người phụ
nữ khác, tuy rằng không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng
anh cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ đó đang vuốt
ve bụng mình, kiên trì với quyết định của bản thân,
muốn sinh anh ra.
Mẹ ơi, lúc đó trong lòng của mẹ cũng nghĩ giống
như cô ấy sao?
“Vi một tên cặn bã như vậy, thật sự đáng giá
sao?” Giọng nói của Dạ Âu Thần bất giác trầm xuống,
Thấm Cửu nhận ra giọng nói của anh có chút khác
biệt, ánh mắt nhìn về phía anh, lại phát hiện ánh mắt
sâu thảm của Dạ Âu Thần đang xa xăm nhìn về phía
trước, như thể anh đang chìm sâu vào bể ký ức.
Đột nhiên Thấm Cửu nhớ tới những lời mà Tống
Thiến đã nói với cô vào buổi tối hôm ấy.
Biểu hiện vừa rồi của cô...đã làm cho anh ấy
nghĩ tới người mẹ của anh hay sao?
"Đương nhiên là đáng giá rồi" Ngay cả ánh mắt
của Thẩm Cửu cũng trở nên dịu dàng, cô vô thức vươn
tay bao phủ bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần, ôn hòa nói:
"Chỉ cần trong lòng kiên định, hết thảy mọi thứ đều trở
nên đáng giá.
Đôi tay nhỏ bé mềm mại mang theo hơi lạnh,
khi bàn tay ấy phủ lên tay Dạ Âu Thần trực tiếp khiến
anh phục hồi tinh thân, anh nhìn đôi mắt trong trẻo
lạnh lùng của cô, hình ảnh lạnh lùng trong trẻo kia pha
chút dịu dàng ôn nhu, tựa như những ngôi sao thưa
thớt trên bâu trời cùng với ánh trăng bạc, đặc biệt bắt
mắt.
Dạ Âu Thần híp mắt, dời tầm mắt xuống tay cô.
Sau đó Thẩm Cửu mới nhận ra là bản thân vừa
làm chuyện gì, khi cô hoảng sợ rút tay về thì động tác
của Dạ Âu Thần cũng rất nhanh, trong phút chốc tay
trái của anh đã nắm lấy mấy ngón tay lạnh lẽo của cô,
sau đó đan chặt mười ngón tay của cô lại.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thẩm Cửu kinh ngạc trợn to hai mắt, đôi mắt
xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn tựa như bức ảnh đẹp,
trong đầu Dạ Âu Thần đột nhiên có một suy nghĩ.
Muốn hôn cô ấy.
Anh cũng không kiêm chế được suy nghĩ của
mình, nhoài người về phía trước, khuôn mặt tuấn tú
đến gần cô.
Khi hơi thở ấm áp của Dạ Âu Thần phả vào mặt
cô, đột nhiên Thẩm Cửu phục hồi tinh thần, cô ngả
người ra sau một chút, tạo ra một đoạn ngắn giữa hai
người, cô chớp mắt lo lắng nhìn anh.
Dạ Âu Thần không được như ý nguyện hôn được
cô, nhíu mày không vui: "Trốn cái gì?"
"Tôi..." Mặt của Thẩm Cửu nóng lên, khi cô lúng
túng không biết trả lời anh thế nào thì tay kia của Dạ
Âu Thần đã vươn tới, trực tiếp chế trụ sau cổ cô, sau
đó kéo cô vê phía anh.
CHƯƠNG 237: ĐIỀM BÁO TRONG MƠ
Thẩm Cửu vốn dĩ còn đang rối rằm, kết quả
nghe ra trong lời nói của Dạ Âu Thần có một tia trêu
tức, đột nhiên cô ngấng đầu lên nhìn anh ta, thì thấy
được quả thật trong đáy mắt của Dạ Âu Thần có một ít
khiêu khích.
Rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy mà!
Thấm Cửu căn môi dưới, tức giận nói: "Tôi
không cần anh thoa cho tôi, tôi có thể tự mình thoa
thuốc ở phía trước được mà”
Nói xong, cô trực tiếp bước thẳng tới chỗ anh để
lấy thuốc thoa ngoài da.
Không nghĩ tới Dạ Âu Thân vậy mà vươn tay kéo
cô vào lòng, một tay bóp eo cô: "Cô chạy cái gì? Trên
người cô có chỗ nào mà tôi chưa từng sờ qua? Lúc
này mới biết mắc cở à?"
Lời này khiến hai mắt Thẩm Cửu trợn to: "Anh..."
"Nhanh lên, thoa thuốc xong tôi còn muốn đi
tắm nữa" Dạ Âu Thần lại lên tiếng thúc giục, thấy cô
không có động tĩnh gì, anh nhếch môi, dùng giọng nói
mê hoặc tiến lại gân cô: "Hay ý của cô là...Muốn tôi
giúp cô cởi đồ hả?"
Thẩm Cửu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Buông
tôi ra"
Dạ Âu Thần không chịu buông tha, Thẩm Cửu
chỉ có thể dịu xuống, thấp giọng cầu xin: "Anh cứ ôm
eo tôi như vậy sẽ đụng đến vết thương đó."
Nghe xong câu này, thân sắc Dạ Âu Thần mới
chịu buông lỏng, sau đó động tác ôm eo cô thả lỏng
hơn: "Nếu đã biết đau sao còn không nhanh lên, để tôi
giúp cô thoa thuốc."
Vừa dứt lời, Thấm Cửu còn chưa kịp phản ứng,
Dạ Âu Thần đã sốt ruột tới nổi đưa một tay ra cởi cúc
áo trên người cô.
Hôm nay, Thẩm Cửu mặc một chiếc áo sơ mi
màu xanh lam có cúc áo, khi anh vươn tay cởi cúc áo
của cô, cô mới phản ứng lại, nằm lấy đôi bàn tay
không đàng hoàng của anh: "Tôi thật sự có thể làm
được mà.
Bị cô từ chối nhiều lần, lúc này Dạ Âu Thần
không vui, ánh mắt nguy hiểm híp lại, nhìn chằm chằm
cô: "Cô nói lại lần nữa?"
Thẩm Cửu: ".."
Bỏ đi, muốn xem thì xem đi.
Cuối cùng, Thẩm Cửu nhảm mắt lại, mang theo
vẻ mặc bi thương để mặc cho anh ta cởi quân áo của
CÔ ra.
Ngực chợt lạnh, quần áo của Thẩm Cửu bị cởi
ra, Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt bi thảm của cô, lại thêm cả
người cô run rẩy, không khỏi nhếch môi.
Anh thật lòng thật dạ chỉ muốn thoa thuốc cho
cô thôi, dù sao thì cả người cô đâu đâu cũng có vết
thương, trong lòng anh thật sự cũng không thể nào
làm ra chuyện gì khác được.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại đợi thật lâu, cho đến
khi cảm giác được có một ngón tay dính một ít thuốc
lành lạnh xoa nhẹ lên vết thương của cô, cô mới mở
mắt ra, thì nhìn thấy Dạ Âu Thân đang cúi đầu, rất
nghiêm túc nặn thuốc thoa ngoài da ra ngón tay, sau
đó tìm đến miệng vết thương rồi nhẹ nhàng bôi lên cho
cô.
Động tác của anh rất cẩn thận, còn cực kỳ
nghiêm túc nữa, động tác bôi thuốc rất nhẹ nhàng, chỉ
sợ sẽ làm cô bị thương.
"Dạ Âu Thân nó cũng rất để ý đến con"
Đột nhiên, những lời mà Tống Thiến đã nói vào
bữa ăn tối lại vang vọng bên tai cô, Thẩm Cửu nhìn
bóng lưng của Dạ Âu Thần và chiếc ót màu đen của
anh, giờ khắc này cô cảm thấy trong lòng như bị lắp
đầy.
Không thích cô cũng không sao.
Chỉ cân...Có một chút tình cảm cũng đủ rồi.
Còn lại...Cứ đế cho một mình cô tự lắp đầy
phần tình cảm còn lại là được.
Thẩm Cửu nghĩ như vậy, khóe môi bất giác nở
ra một nụ cười.
Dạ Âu Thần thoa thêm một chút nữa, lại phát
hiện người phụ nữ này đột nhiên vô cùng yên tĩnh,
nhưng anh lại cảm thấy được có một tâm mắt nóng
bỏng đang nhìn chăm mình, thời điểm ngẩng đầu lên
vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Còn chưa đợi anh nhìn rõ thì Thẩm Cửu đã bối
rối nhìn sang chỗ khác, như thể một con nai trong rừng
gặp phải thợ săn, sợ hãi tới mức muốn chạy trốn
nhưng lại hoảng sợ không biết chạy về hướng nào.
"Mới vừa rồi cô đang nhìn tôi à?" Dạ Âu Thần
lạnh giọng hỏi.
Thẩm Cửu khẩn trương lắc đầu phủ nhận,
nhưng Dạ Âu Thần hiển nhiên không tin rồi, anh nắm
lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi thấy
hết rồi, cô còn không chịu thừa nhận bản thân thích tôi
à?
"Tôi... Môi Thẩm Cửu run lên, nhưng cô không
chịu nói lời nào.
Cô vẫn không có dũng khí để thừa nhận bản
thân cô thích anh ta, sau khi thừa nhận, không biết có
bị anh ta cười nhạo không nữa?
Giả sử hiện tại anh ta có chút tình cảm với cô,
nhưng nếu biết cô có ý nghĩ như vậy với anh, thì có
phải anh sẽ bắt đầu chán ghét cô không.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu cắn chặt răng, một lời
cũng không chịu nói.