Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1679
Dù sao cậu bé mặc kệ người khác như thế nào, dì Tiểu Nhan chắc chắn sẽ là mợ tương lai của cậu bé.
Nếu như là trước kia, Đậu Nành sẽ không miễn cưỡng như thế, nhưng sau khi Đậu Nành biết được Tiểu Nhan đã đạt được ước muốn xong, cậu bé Mà Hàn Minh Thư ở biệt thự Hải Giang xa xôi, cho nên phải xuất phát sớm.
Trên đường đi Giá Đỗ Nhỏ kêu chỉ chi nha nha, mút mút lấy quả đấm nhỏ của mình, sau đó lại cười khanh khách.
Bởi vì có tiếng cười vui vẻ như vậy, bầu không khí trong xe cũng trở nên khác thường.
Trong lúc bất tri bất giác, xe đã tới khách sạn.
Khi Hàn Minh Thư đang định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Yến Uyển thì phát hiện ở trước cửa khách sạn có một bóng dáng quen thuộc.
Là Hứa Yến Uyển.
Không ngờ rằng cô ta đã đứng đợi từ sớm.
Nhìn thấy Hàn Minh Thư, Hứa Yến Uyển nở một nụ cười ôn nhu, cất bước đi về phía cô.
“Minh Thư, em đến rồi”
Hàn Minh Thư rất là kinh ngạc nhìn cô ta: “Không phải tôi nói cô cứ đợi chúng tôi tới rồi hãng xuống sao? Nếu cô xuống sớm thì có phải là đã đợi rất lâu rồi không?”
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển lắc đầu phủ nhận, ôn nhu nói: “Không lâu, chị vừa xuống thì vừa vặn em tới: Thật ra huy đã đứng ở đây chờ nửa tiếng rồi.
Từ khi Hàn Minh Thư nói sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, Hứa Yến Uyển cũng rất là khẩn trương, đã rất nhiều năm rồi cô ta mới gặp lại người quen cũ, năm đó khi còn nhỏ cô ta cùng Hàn Thanh lớn lên, không ngờ rằng sau này lại mất liên lạc.
Thật là khiến người ta tiếc hận.
Cho nên Hứa Yến Uyển vẫn một mực chờ, sợ mình bỏ lỡ không gặp được ngời quen xưa.
Hàn Minh Thư cũng đoán được cô ta đã đứng ở đây chờ từ rất laai, về phân bao nhiêu lâu thì cô không kết luận được, nhưng chắc chắn là phải trên mười phút, nhìn vẻ mặt và ánh mắt háo hức của cô ta, có thể thấy được cô ta vô cùng mong chờ buổi gặp mặt này.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư bắt đầu có chút hối hận, cô đang suy nghĩ xem có nên gọi Tiểu Nhan đến đây luôn không?
Không đúng.
Người ta chỉ là gặp mặt, hơn nữa ngày hôm đó khi ở sân khấu cô ta có nói khi còn bé cô ta và Hàn Thanh đã từng đính ước, nhưng dù sao chuyện đó cũng là chuyện khi bé, bây giờ bọn họ đã lớn rồi, chuyện khi bé có liên quan gì đến bây giờ đâu?
Người trưởng thành sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cảm thấy an tâm, cô gọi điện thoại cho Hàn Thanh, Hàn Thanh nói bây giờ mình đang trên đường đi, tâm khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi, thế nên Hàn Minh Thư dẫn Hứa Yến Uyển đến căn phòng bao trước.
Khi Hứa Yến Uyển đi theo sao cô, cô ta thấy được bên cạnh cô có một lơn smootj nhỏ.
Không đúng, trong tay người lớn còn có một cục nhỏ nữa.
Thấy cô ta nhìn chằm chằm đến ngây người, Hàn Minh Thư cười ngại ngùng, giải thích: “Chị Yến Uyển, giới thiệu với chị một chút, đây là chồng và con trai con gái của em”
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển trừng to hai mắt, vẻ mặt có chút giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cô ta thản nhiên nói: “Cũng đúng, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em cũng không phải con nhóc có thể ôm vào ngực như trước kia nữa, nên yêu đương kết hồn rồi sinh „ con.
Lúc cô ấy nói những lời này, ánh mắt lướt qua đám người Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, giống như là một vị trưởng bối vậy.
Trong lòng Hàn Minh Thư không biết là có cảm giác gì, dù sao nhìn bộ dạng của cô ta cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, lại dùng ánh mắt từ cái này nhìn cô.
Thật đúng là khiến cho lòng người phức tạp.
Ngay lúc này, Hứa Yến Uyển lơ đãng hỏi một câu: “Em cũng đã kết hôn sinh con rồi, vậy anh trai của em thì sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn bây giờ anh ấy đang sống một cuộc sống hạnh phúc đúng không?”
Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc, không ngờ cô ta lại chủ động hỏi.
Nếu như là trước kia, Đậu Nành sẽ không miễn cưỡng như thế, nhưng sau khi Đậu Nành biết được Tiểu Nhan đã đạt được ước muốn xong, cậu bé Mà Hàn Minh Thư ở biệt thự Hải Giang xa xôi, cho nên phải xuất phát sớm.
Trên đường đi Giá Đỗ Nhỏ kêu chỉ chi nha nha, mút mút lấy quả đấm nhỏ của mình, sau đó lại cười khanh khách.
Bởi vì có tiếng cười vui vẻ như vậy, bầu không khí trong xe cũng trở nên khác thường.
Trong lúc bất tri bất giác, xe đã tới khách sạn.
Khi Hàn Minh Thư đang định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Yến Uyển thì phát hiện ở trước cửa khách sạn có một bóng dáng quen thuộc.
Là Hứa Yến Uyển.
Không ngờ rằng cô ta đã đứng đợi từ sớm.
Nhìn thấy Hàn Minh Thư, Hứa Yến Uyển nở một nụ cười ôn nhu, cất bước đi về phía cô.
“Minh Thư, em đến rồi”
Hàn Minh Thư rất là kinh ngạc nhìn cô ta: “Không phải tôi nói cô cứ đợi chúng tôi tới rồi hãng xuống sao? Nếu cô xuống sớm thì có phải là đã đợi rất lâu rồi không?”
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển lắc đầu phủ nhận, ôn nhu nói: “Không lâu, chị vừa xuống thì vừa vặn em tới: Thật ra huy đã đứng ở đây chờ nửa tiếng rồi.
Từ khi Hàn Minh Thư nói sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, Hứa Yến Uyển cũng rất là khẩn trương, đã rất nhiều năm rồi cô ta mới gặp lại người quen cũ, năm đó khi còn nhỏ cô ta cùng Hàn Thanh lớn lên, không ngờ rằng sau này lại mất liên lạc.
Thật là khiến người ta tiếc hận.
Cho nên Hứa Yến Uyển vẫn một mực chờ, sợ mình bỏ lỡ không gặp được ngời quen xưa.
Hàn Minh Thư cũng đoán được cô ta đã đứng ở đây chờ từ rất laai, về phân bao nhiêu lâu thì cô không kết luận được, nhưng chắc chắn là phải trên mười phút, nhìn vẻ mặt và ánh mắt háo hức của cô ta, có thể thấy được cô ta vô cùng mong chờ buổi gặp mặt này.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư bắt đầu có chút hối hận, cô đang suy nghĩ xem có nên gọi Tiểu Nhan đến đây luôn không?
Không đúng.
Người ta chỉ là gặp mặt, hơn nữa ngày hôm đó khi ở sân khấu cô ta có nói khi còn bé cô ta và Hàn Thanh đã từng đính ước, nhưng dù sao chuyện đó cũng là chuyện khi bé, bây giờ bọn họ đã lớn rồi, chuyện khi bé có liên quan gì đến bây giờ đâu?
Người trưởng thành sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cảm thấy an tâm, cô gọi điện thoại cho Hàn Thanh, Hàn Thanh nói bây giờ mình đang trên đường đi, tâm khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi, thế nên Hàn Minh Thư dẫn Hứa Yến Uyển đến căn phòng bao trước.
Khi Hứa Yến Uyển đi theo sao cô, cô ta thấy được bên cạnh cô có một lơn smootj nhỏ.
Không đúng, trong tay người lớn còn có một cục nhỏ nữa.
Thấy cô ta nhìn chằm chằm đến ngây người, Hàn Minh Thư cười ngại ngùng, giải thích: “Chị Yến Uyển, giới thiệu với chị một chút, đây là chồng và con trai con gái của em”
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển trừng to hai mắt, vẻ mặt có chút giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cô ta thản nhiên nói: “Cũng đúng, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em cũng không phải con nhóc có thể ôm vào ngực như trước kia nữa, nên yêu đương kết hồn rồi sinh „ con.
Lúc cô ấy nói những lời này, ánh mắt lướt qua đám người Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, giống như là một vị trưởng bối vậy.
Trong lòng Hàn Minh Thư không biết là có cảm giác gì, dù sao nhìn bộ dạng của cô ta cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, lại dùng ánh mắt từ cái này nhìn cô.
Thật đúng là khiến cho lòng người phức tạp.
Ngay lúc này, Hứa Yến Uyển lơ đãng hỏi một câu: “Em cũng đã kết hôn sinh con rồi, vậy anh trai của em thì sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn bây giờ anh ấy đang sống một cuộc sống hạnh phúc đúng không?”
Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc, không ngờ cô ta lại chủ động hỏi.
Bình luận facebook