• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (50 Viewers)

  • Chương 253-255

CHƯƠNG 253: NGANG NHIÊN THỌC GẬY BÁNH XE

Nhắc đến báo cảnh sát, biểu cảm của mẹ Thẩm Cửu lập tức trở nên rất kỳ lạ, không dám trả lời cô.

Thẩm Cửu đành lấy điện thoại ra: “Bây giờ con sẽ báo cảnh sát.”

“Đừng báo cảnh sát!” Mẹ Thẩm Cửu giữ lấy tay cô, ánh mắt lúng túng, nói: “Cửu, chuyện này báo cảnh sát cũng vô ích thôi, bên kia có lẽ đã chạy trốn rồi!”

“Chạy trốn rồi vẫn có thể báo cảnh sát, để cảnh sát vào cuộc điều tra chuyện này, ôm một số tiền lớn như vậy rồi bỏ trốn, đó là lừa đảo.” Thẩm Cửu vẫn muốn gọi, mẹ cô bị dọa tới mức vội vàng cướp lấy điện thoại trong tay cô.

“Đừng báo cảnh sát!”

Lúc này, ba Thẩm Cửu không thể nghe thêm được nữa, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài, nói với giọng vô cùng phẫn nộ: “Cửu, đừng tin bà ấy nói xằng nói bậy, số tiền đó căn bản là do bà ấy đem đi đánh bạc thôi!”

“Ông đừng nói nữa!” mẹ Thẩm Cửu tức giận đến mức muốn chặn miệng ba cô lại, ba Thẩm Cửu lại nói tiếp: “Tôi nói sự thật thì có gì sai chứ? Bà hại Cửu như vậy còn chưa đủ thảm sao? Vậy 900 triệu trước đây lấy lại kiểu gì? Bây giờ bà mất hết rồi, còn muốn đòi tiền nó nữa sao? Chi bằng bà lấy mạng nó luôn đi!”

Thẩm Cửu: “…”

Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không ngờ chỉ sau vài năm, hoàn cảnh gia đình cô lại trở nên tồi tệ như vậy. Cô như chết lặng bước đến trước mặt mẹ, giọng nói ngơ ngác: “Mẹ, từ khi nào mà mẹ lại nghiện cờ bạc đến vậy?”

Mí mắt mẹ Thẩm Cửu rũ xuống, không dám nói gì.

“Cũng mới dạo gần đây, thấy con được gả vào nhà họ Dạ, có chút tiền nên bắt đầu huyênh hoang, ngày ngày ra ngoài khoe khoang với thiên hạ, sau đó bị người ta lừa đủ kiểu.”

Thẩm Cửu: “Vậy nên, lần trước mẹ tới tìm con mượn tiền, thực là là vì mẹ đã đánh thua toàn bộ tiền trong nhà sao? Nên mới đến tìm con vay 900 triệu?”

CHƯƠNG 254: NÓI KHÔNG CHỪNG CÔ ẤY MỚI LÀ NGƯỜI LẤY TRỘM?

Thẩm Cửu: “.....Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Tớ nghĩ nhiều chỗ nào? Cậu dám nói tớ nói không đúng hay sao, cho dù anh ta đối xử với cậu khá tốt, nhưng rốt cục cậu cũng là người phụ nữ đã có gia đình, người đàn ông đối xử như vậy với người phụ nữ trông thật không ra làm sao.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu không khỏi ngạc nhiên nhìn cô, Tiểu Nhan không phục liền trừng mắt nhìn lại cô: “ Sao chứ? Không lẽ cậu cũng cảm thấy tớ nói không đúng hay sao?”

Thẩm Cửu cười nhẹ lắc đầu: “Không sai, tớ cũng cảm thấy quan điểm của cậu về người thứ ba khá đúng, cũng giống như quan điểm của tớ.”

Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện, cô hỏi: “ Vậy nếu...đôi vợ chồng này vốn dĩ không có chút tình cảm nào thì sao? Hơn nữa người con trai đó với một người phụ nữ khác tâm đầu ý hợp, cậu cho rằng phía người vợ kia có nên tác thành cho họ không?”

“Ô, vì sao phải tác thành chứ? Đều đã kết hôn cả rồi còn muốn tỏ ra là tình yêu đích thực bất khả chiến bại làm cái gì? Trước khi kết hôn sao không làm? Sau khi kết hôn rồi còn làm ra vẻ yêu thương yêu thương vô cùng như vậy thật đáng ghê tởm, kể cả không có tình cảm thì làm như vậy cũng không hợp tình hợp lí.”

Tiểu Nhan nghiêm nghị nói, một lúc sau dường như cô cảm nhận ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Cửu, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi nói: “Cậu làm cái gì vậy?”

Tiểu Nhan vỗ vai Thẩm Cửu nói: “Lời cậu vừa nói là có ý gì? Cái gì mà tác thành? Thế nào là mối quan hệ tâm đầu ý hợp? Người cậu nói không lẽ là Cậu Dạ và Hàn Mai Linh sao?

Chuyện đã xảy ra, Thẩm Cửu cũng không cần phủ nhận nữa, cô chỉ cười nhạt, rồi gật đầu nói: “Tiểu Nhan, cậu thật thông minh.”

“Mẹ kiếp!” Tiểu Nhan đột nhiên nổi giận đùng đùng chửi thẳng: “Hàn Mai Linh, người phụ nữ đê tiện đó, tớ đã sớm nói với cậu bộ mặt thật của cô ta rồi, đúng là không phải người đàng hoàng gì cả. Lúc trước cậu không tin tớ lại còn nổi giận với tớ. Bây giờ cậu đã sáng mắt ra chưa?”

Thẩm Cửu: “...Chuyện như này không thể nói ai đúng ai sai, nhưng nếu một bên cự tuyệt, gượng ép chấp nhận tình cảm của đối phương, khi đó hai người sẽ không thể hạnh phúc mãi bên nhau được.”

Tiểu Nhan: “Vì thế mà cậu đã chấp nhận từ bỏ để hai bọn họ ở bên nhau sao?”

Thẩm Cửu sững lại vài giây, đáp: “Đành vậy thôi”


“Cái gì mà đành vậy thôi?” Tiểu Nhan với điệu bộ oán giận, tức giận thay, cậu nói: “Cậu đã tự mình nói chuyện trực tiếp với Dạ Âu Thần hay chưa? Anh ta nói không yêu cậu mà yêu Hàn Mai Linh sao?”

“...Tất nhiên là không!”

“Tâm đầu ý hợp cái khỉ gì, đầu cậu có vấn đề à? Cậu dựa vào suy nghĩ của bản thân mà chắc chắn được sự thật à?”

“Nhưng…”Thẩm Cửu nhìn Tiểu Nhan, nói với cô ấy về đôi bông tai.

Về chuyện đôi bông tai màu hồng, Tiểu Nhan là người biết rõ nhất, quả nhiên sau khi nghe Thẩm Cửu giải thích đầu đuôi câu chuyện, cô ấy rất tức giận, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó phân tích cho Thẩm Cửu hiểu.

“Cậu nói rằng cái đôi bông tai màu hồng mà Hàn Mai Linh đeo? Và cùng lúc đó lại không thấy chiếc bông tai ở chỗ Cậu Dạ đúng không?"

Thẩm Cửu gật đầu.

“Vì thế cậu nghĩ chiếc bông tai màu hồng đó là do Cậu Dạ tặng cho cô ta sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“Tình yêu khiến con người ta mù quáng, nói không chừng Hàn Mai Linh là người ăn trộm nó?”

Tiểu Nhan vừa nói đã đánh thức con người mơ mộng kia.

“Tại sao, sao có thể như vậy được?” Thẩm Cửu không thể tin được.

“Cậu đừng có mà không tin tớ, tớ không phải là chưa tiếp xúc với cô ta bao giờ, hơn nữa, ánh mắt của Cậu Dạ nhìn cậu rõ ràng là có tình ý, cũng giống như ánh mắt của ba tớ nhìn mẹ tớ vậy! Cửu, trừ khi Cậu Dạ là một tên cặn bã muốn bên này một em bên kia một em, nếu không ... anh ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Hơn nữa, thực sự tớ nghĩ cậu không nên tiếp tục tin Hàn Mạc Linh nữa. Cho dù cậu ta lấy trộm chiếc bông hoa tai hay là Cậu Dạ đưa cho cô ta, thì cô ta cũng không có đủ tư cách để làm chị em tốt với cậu nữa. Nếu như cô ta xem cậu là chị em tốt, thì chắc chắn đã không nhận chiếc hoa tai này, cậu hiểu không? "

Từng từ thốt ra như sét đánh ngang tai.

Thẩm Cửu toàn thân như bất động tại chỗ, từ đầu đến chân cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, trái tim lạnh đến mức muốn run lên lẩy bẩy.

Đôi môi hồng quyến rũ của cô như đang run rẩy muốn thốt ra điều gì, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra lời nào.

Thẩm Cửu cúi đầu, hàng lông mi dài che khuất tầm mắt.

Cô...làm sao mà cô không hiểu chứ?

Chính bởi vì cô hiểu, cho nên cô sẽ không tha thứ cho Hàn Mai Linh.


Chỉ có điều đã là chị em bao nhiêu năm, cô vẫn tự mình bao biện cho cô ta, với hi vọng có thể giảm bớt những lỗi lầm mà cô ta gây nên.

“Tớ nói tới vậy tâm trạng cậu đã tốt hơn chút nào chưa?” Tiểu Nhan quan sát đôi lông mi của Thẩm Cửu, bỗng nhiên giọng nói của cô lắng xuống: “Thật ra, cậu là người rất coi trọng tình nghĩa. Trước đây tớ đã nhìn ra điều đó khi cậu nói thay cho cô ta, nhưng cô ta thì không có gì để nói với cậu cả. Hàn Mai Linh đối xử với cậu tốt như vậy, hoàn toàn là có mục đích, cho nên cái kiểu người tỏ ra như vậy càng không phải hạng người tốt. "

“Tớ đã quen Hàn Mai Linh từ rất lâu rồi, trước khi tớ kết hôn với Dạ Âu Thần.” Thẩm Cửu nhẹ giọng nói, cô nhìn theo đầu ngón tay của mình, nhớ lại khoảng thời gian hai người còn đi học đại học: “Thật sự tớ không thể ngờ ...”

“Chuyện đã xảy ra rồi, cậu định làm gì bây giờ? Nếu cậu cũng thích Cậu Dạ thì cậu phải điều tra kĩ chuyện này, cặp bông tai này có phải là do Hàn Mai Linh lấy trộm, hay là do chính tay Cậu Dạ đưa cho.”

Chuyện này...

Thẩm Cửu đột nhiên nhếch môi cười nhạt: “Có vẻ không còn quan trọng nữa rồi.”

Dạ Âu Thần tự tay tặng cho cô ta hay cô ta lấy trộm thì có gì khác nhau sao?

Chỉ khi được anh ta trao cơ hội, Hàn Mai Linh mới có cơ hội ăn trộm. Vậy tromg trường hợp thế nào mới được trao cơ hội? ? Đã hai ngày hai đêm anh không về nhà... Ai biết anh đang làm gì?

“Cái gì vậy, tớ thật sự không hiểu cậu đang nghĩ cái gì!” Tiểu Nhan tức giận quay đầu về phía cửa sổ, đột nhiên tức giận nói: “Nếu tớ là cậu, thì bây giờ có lẽ tớ đã vội vàng chạy đi tìm Hàn Mai Linh chất vấn rồi, không, phải đi tìm Dạ Âu Thần chứ. Tớ sẽ hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra! Đã kết hôn với nhau rồi, thì chắc chắn tớ sẽ không để họ có được thứ họ muốn nếu họ dám lừa dối tớ. "

Trái với cảm xúc tức giận của Tiểu Nhan thì Thẩm Cửu lại tỏ ra bình tĩnh.

Tiểu Nhan cũng cảm thấy mệt rũ người sau khi mắng Thẩm Cửu một hồi lâu, nhìn thấy cô gục xuống xe với vẻ mệt mỏi, cô ấy cũng nhanh chóng im lặng. Sau đó Tiểu Nhan đưa Thẩm Cửu trở về nhà mình an toàn và giúp cô sát trùng vết thương. Xong xuôi, Tiểu Nhan để cô nằm nghỉ ngơi.

"Gần trưa rồi, hôm nay cậu ở đây ăn cơm với tớ đi."

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhan đầy cảm kích đáp: “Tiểu Nhan, cám ơn cậu.”

Đôi mắt của Thẩm Cửu chân thành đến mức khiến Tiểu Nhan xấu hổ khi cô bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Thẩm Cửu, cô cong môi nói: "Cho dù cậu cảm ơn tớ nhiều thế nào, tớ cũng sẽ không cảm động đâu. Cậu cứ ở lại đây giữ gìn sức khỏe đi."

Sau đó Tiểu Nhan gửi một tin nhắn cho Dạ Y Viễn để báo với anh ta rằng Thẩm Cửu vẫn ổn.

Gửi tin nhắn xong, cô lại nghĩ về điều gì đó, thở dài.

Chuyện tình cảm giữa Thẩm Cửu và hai anh em nhà họ Dạ thật sự rất phức tạp. Ánh mắt Dạ Y Viễn nhìn cô vừa nhìn là biết có tình cảm, nhưng là tình cảm của một kẻ đơn phương, bởi thực chất Thẩm Cửu không có chút tình cảm nào với anh, nhưng tình cảm trong anh vẫn không thay đổi.

Bên này Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần lại…

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ngoái đầu nhìn lại phòng mình, cô thở một hơi dài não nề.

Thẩm Cửu được giữ lại nhà Tiểu Nhan, thực ra cô cũng chuẩn bị tinh thần ở đây, nhưng ai ngờ rằng đêm hôm đó cô lại nhận được cuộc điện thoại từ Dạ Âu Thần.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình điện thoại, Thẩm Cửu không muốn nhấc máy, cô lập tức vứt điện thoại sang một bên.

Tiểu Nhan nhanh chóng chạy tới, cầm điện thoại lên nhìn, cô hỏi: “Dạ Âu Thần gọi tới này, cậu không nghe à?”

CHƯƠNG 255: THEO TÔI VỀ NHÀ!

“Không muốn nghe”

Cô cảm thấy bản thân mình bây giờ không còn gì để nói với Dạ Âu Thần.

Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi dừng, sau đó lại vang lên.

Tiểu Nhan trừng mắt lên, thay cô đưa ra quyết định: “Bất luận thế nào nhưng anh ta đã chủ động gọi tới là có chuyện muốn nói với cậu, cậu cũng nên cho anh ta một cơ hội chứ? Nhỡ đâu đến lúc nào đó lại hiểu lầm người ta, cậu lại liên tục phớt lờ như vậy, không cho người khác cơ hội giải thích sao?”

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức đứng dậy trả lời điện thoại dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Cửu.

“Cậu Dạ. Tôi là Tiểu Nhan”

Thẩm Cửu mở to mắt nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại, đứng dậy định giật lấy điện thoại của Tiểu Nhan.

Thế nhưng, Tiểu Nhan nhanh trí chạy nhanh ra khỏi phòng, Thẩm Cửu thật sự không thể nghe thấy họ nói chuyện gì, cô chỉ nghe thấy một vài tiếng mảnh vụn, một lúc sau Tiểu Nhan quay về, trả lại điện thoại cho cô.

"Chờ một lát, chút nữa Dạ Âu Thần tới đây đón cậu."

“Cậu bảo anh ta qua đây à?” Thẩm Cửu nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức quay lại với lấy chiếc túi, rồi bước đi.

"Này, cậu làm cái gì vậy? Là Dạ Âu Thần nói sẽ tới đón cậu, cho nên hỏi tớ địa chỉ nhà ở đâu?"

“Tớ không muốn gặp anh ta.”

“Tớ nói với anh ấy rằng cậu bị thương, nghe vậy anh ấy thật sự rất lo lắng. Cửu, tớ nghĩ cậu nên cho anh ấy một cơ hội để giải thích!” Tiểu Nhan nói vào vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thẩm Cửu ngây người nhìn Tiểu Nhan, một lúc sau vẫn không nói được lời nào.


Cuối cùng, cô đợi ở nhà Tiểu Nhan khoảng hơn mười phút, có người bấm chuông cửa, Tiểu Nhan chạy ra mở cửa, Thẩm Cửu đang ngồi trong phòng khách nghe thấy giọng nói của Lang An: “Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

Sau đó là tiếng bánh xe lăn, Thẩm Cửu có thể cảm thấy Dạ Âu Thần đang đi vào mà không cần ngẩng đầu lên.

Đến liếc mắt nhìn cô cũng không muốn nhìn Dạ Âu Thần, cúi đầu ngồi một góc.

Có lẽ vì cô đã khóc đến đỏ cả mắt nên không dám gặp anh.

“Bị thương ở đâu?” Dạ Âu Thần nhìn thấy cô ngồi ở đó anh liền đi tới, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn, anh nhíu mày, không kiềm chế được bản thân mà hỏi.

Thẩm Cửu không muốn nói, cũng không muốn ngẩng đầu nhìn anh.

Tiểu Nhan và Lang An đứng ở ngoài hành lang, để lại tất cả không gian cho bọn họ, Tiểu Nhan nhún vai quay ra nhìn Lang An.

Lang An càng ngày càng ngưỡng mộ Tiểu Nhan, cô gái này thật biết cách tiến lui, rất thích hợp làm chị em tốt của Thẩm Cửu!

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy.”

Khi nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận của người đàn ông đó, Thẩm Cửu mới bừng tỉnh ra rằng Dạ Âu Thần vừa tới gần cô.

Trong khoảng khắc, Thẩm Cửu vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Cũng lúc này, Thẩm Cửu mới nhận ra rằng, mặc dù hai chân của Dạ Âu Thần đã bình phục, anh ta không còn ngồi trên xe lăn nữa, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, lại có vóc dáng cao lớn. Lúc này anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt anh đen như màn đêm sâu thẳm.

Nhưng, khi nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, ngay lập tức thái độ Dạ Âu Thần thay đổi, anh đưa tay lên nâng cằm cô và nói: “Cô khóc sao?”

Từng cử chỉ trên đôi bàn tay to lớn của anh không nặng cũng không không nhẹ, Thẩm Cửu bị anh ta làm đau đến mức hét lên trong vô thức. Dạ Âu Thần cau mày, anh lập tức dừng lại, vòng tay qua eo ôm cô vào lòng.

“Á, anh định làm gì?” Thẩm Cửu thốt lên, khi cô nhận ra điều đó thì cô đã nằm gọn trong vòng tay của Dạ Âu Thần rồi.

Nghĩ đến việc Tiểu Nhan vẫn đang đứng nhìn mình, cô ngượng ngùng xấu hổ đẩy anh ra để tìm cách đứng dậy, nhưng Dạ Âu Thần nhanh chóng kịp giữ chặt tay cô, một tay đẩy bánh xe, anh nói: “Theo tôi về nhà”

Thấy vậy, Tiểu Nhan và Lang An nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường cho hai người.

Thẩm Cửu vẫn một mực vùng vẫy, nhưng dù sao sức lực của cô cũng không thể khỏe hơn Dạ Âu Thần, đành miễn cưỡng bị anh kéo đi. Mặc dù anh ngồi trên xe lăn nhưng dường như anh không nhận ra điều đó chút nào, nói ôm là ôm cô.

Tiểu Nhan giục Lang An: “Anh mau đi theo họ đi”


“Cảm ơn.” Lang An nói xong, nhanh chóng đi theo họ.

Sau khi trở về nhà họ Dạ, Thẩm Cửu vừa bước ra khỏi xe liền thoát ra khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần, cô nói rằng mình có thể tự đi được, cô mau chóng bước nhanh lên lầu về phòng của mình. Dạ Âu Thần cảm thấy thái độ của cô hôm nay rất lạ, hơn nữa thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ban nãy khiến tim anh vô cùng xót xa.

Nghĩ đến đôi bông tai hôm nay mình đích thân đi chọn, Dạ Âu Thần tiện tay mở chiếc hộp nhỏ trong túi ra, hiện ra trước mắt là đôi bông tai chói lóa.

Lang An nghĩ một hồi, cuối cũng cùng mạnh dạn lại gần Dạ Âu Thần nói: “Cậu Dạ, xem ra tâm trạng của mợ hai hôm nay không được tốt, hay là cậu chủ...”

“Câm miệng” Dạ Âu Thần vẻ mặt trầm mặc thốt lên một tiếng lành lùng nói tiếp: “Tôi tự biết phải làm gì.”

"Nhưng mà Cậu Dạ ... Nếu cậu không hành động kịp thời thì tôi e rằng mợ chủ sẽ bỏ chạy mất, cậu chủ sẽ hối hận không kip đấy."

Dạ Âu Thần: “…”

“Giấy không thể bọc được lửa. Sớm muộn gì mợ chủ cũng sẽ biết điều đó. Hàn Mai Linh là chị em tốt của cô ấy. Mặc dù bình thường mợ chủ có vẻ ngoài trầm lặng, nhưng tính cách của cô ấy cậu Dạ lại rõ hơn ai hết.Tôi đoán cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua tất cả những điều này.”

Vừa dứt lời, ánh mắt như dao của Dạ Âu Thần liếc về phía anh ta, Lang An sợ hãi tới mức nhắm mắt lại, nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác, như thể ban nãy anh không nói gì.

Dạ Âu Thần đuổi theo Thẩm Cửu vào trong phòng.

Khi bước vào phòng, cả hai đã ở trong cùng một không gian. Căn phòng dường như bị thu hẹp lại vì sự xâm nhập của Dạ Âu Thần. Hơi thở của anh tràn ngập khắp nơi. Thẩm Cửu quay lưng về phía anh, cố gắng phớt lờ anh. Nhưng Dạ Âu Thần không định để cô ấy đi, giọng nói của anh vang lên sau lưng cô.

“Cô bị thương ở đâu? Để tôi xem?”

Giọng điệu của anh dịu dàng đến lạ thường, như thể anh đang thận trọng dỗ dành cô khi anh làm sai điều gì đó.

Nghĩ đến chuyện giữa anh và Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không khỏi buồn bực, cắn chặt môi dưới nhất định không trả lời anh.

Âu Dạ Thần đi lấy thuốc mỡ, sau đó đem quần áo ngủ cho cô: “Bây giờ cởi bộ quần áo này ra, tôi thoa thuốc cho cô, rồi thay bộ quần áo này vào.”

Anh đưa quần áo cho cô, Thẩm Cửu vẫn ngồi im lặng, không đưa tay ra lấy, vẫn im lặng ngồi đó.

Nếu là ngày thường, Dạ Âu Thần sẽ tức điên lên nếu bị cô lờ đi như vậy , nhưng Thẩm Cửu gần đây rất khác, nhất là khi cô ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt vậy, điều này khiến anh đau đớn không thể nói nên lời.

Vì vậy, Dạ Âu Thần đặt bộ đồ ngủ bên cạnh cô và ghé vào tai cô thì thầm nhẹ nhàng nói: “Trước tiên để tôi bôi thuốc nhé?”

Cô vẫn phớt lờ anh.

Dạ Âu Thần ghi nhớ từng lời nói của Lang An, anh trầm mặc một lát liền vươn tay lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô.

“Tặng cô này, đừng tùy hứng như vậy nữa nhé?”

Thẩm Cửu cúi đầu xuống, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hình dáng chiếc hộp nhỏ rất quen thuộc, rất giống với những gì cô từng thấy, nhưng chắc chắn không giống nhau.

Thẩm Cửu cuối cùng cử động, cô từ từ đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom