Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1740
Chương 1740:
“Khoe khoang?” Hứa Yến Uyển không hiểu nên hỏi: “Tại sao?” Tương Văn Văn liếc nhìn cô, đứng dậy và đi ra vỗ vai: “Nhìn cô kìa, sao mà lại đơn thuần đến thế cơ chứ? Thân phận của tổng giám đốc Hàn là gì chứ? Trong công ty này có biết bao nhiêu người muốn được làm bạn gái của anh ấy, có được tổng giám đốc rồi lại chẳng muốn khoe khoang một chút?”
“À ra là như thế.”
Hứa Yến Uyển lại suy nghĩ kĩ lưỡng thêm một lúc, vẫn cảm thấy rằng chuyện này có gì đáng để khoe khoang đâu, thậm chí cô còn tự lẩm bẩm: “Hai người ở bên cạnh nhau chẳng lẽ không phải vì cả hai đều thích nhau hay sao?”
“Ôi trời ơi, cô suy nghĩ như vậy đúng là quá đơn thuần rồi. Trên thế giới này làm gì có tình yêu nào là trong sạch, giản dị như thế chứ? Ngoài mặt biểu hiện ra thì đúng là do tình cảm vun đắp nhưng thực tế thì sao? Nếu tổng giám đốc Hàn của chúng ta chẳng có gì trong tay, chẳng có thân phận như ngày hôm nay, chỉ là một người con trai hết sức bình thường thì cô nghĩ xem liệu có bao nhiêu người còn thầm thương trộm nhớ anh ấy nữa?”
Vừa nói xong, Tương Văn Văn lại tiếp tục: “Bây giờ các cô gái tìm người yêu không nhìn tiền thì nhìn gì? Làm gì có ai cam tâm tình nguyện yêu một thằng con trai vô dụng về để chịu khổ cùng? Tình yêu không phải là thứ cần có nhất, sau khi kết hôn thì tiền mới là thứ không thể thiếu.”
Hứa Yến Uyển: “…”
“Người phụ nữ kia nếu không phải nhìn vào địa vị và thân phận của tổng giám đốc thì sao có thể ở bên cạnh anh ấy chứ? Vậy mới nói đừng coi người ta là thần thánh gì. Cô ấy, phải làm cho tốt công việc vào, tôi còn có việc cần lý, cô ra ngoài trước đi.”
“Được rồi chị Văn Văn, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
Ra khỏi phòng làm việc, Hứa Yến Uyển đứng dựa người vào tường, cả người thẫn thờ, trong đầu toàn vọng lại những lời vừa rồi Tương Văn Văn nói với cô. Trước giờ trong mắt cô, tình yêu luôn là một thứ gì đó rất thiêng liêng, không thể nào bị những yếu tố khác làm ảnh hưởng. Hai người yêu thích lẫn nhau là có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn sóng gió, rồi ở lại bên nhau, nắm tay đối phương lưu luyến không buông.
Nhưng bây giờ cô lại nghe được rằng người phụ nữ kia chỉ là thích địa vị và thân phận của Hàn Thanh. Đây là sự thật sao? Có thể như vậy sao?
Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút nghi ngờ, không thể tin nổi.
Người mà Hàn Thanh nhìn trúng có thể như vậy sao?
Tiểu Nhan hoàn toàn không biết mình bị người khác nói xấu sau lưng. Cô đi thang máy lên tầng, rồi quen đường như mọi lần đi thẳng đến phòng làm việc.
Trên đường thì gặp Tô Cửu. Tô Cửu vừa nhìn thấy cô thì nháy mắt: “Lại đến tìm tổng giám đốc Hàn đó à?”
Lúc Tô Cửu mới trêu mình thì giảm đốc Nhan cũng đỏ mặt, ngại ngùng, nhưng rồi nhiều lần như thế da mặt cô cũng dần dần dày hơn. Giống như bây giờ, Tô Cửu trêu cô thì cô chỉ nhếch mày, cong môi lên hỏi: “Đúng thế, lại đến quấy rối anh ấy nữa đây. Hôm nay có phải họp không?”
“Họp thì không có nhưng mười lăm phút nữa anh ấy phải đích thân đi bàn bạc một cái hợp đồng nên cô hiểu đấy.”
“Mười lăm phút nữa?”
“Ừ, mười lăm phút chắc đủ thời gian để ăn canh cậu mang đi rồi.”
Tô Cửu chỉ vào bình giữ nhiệt cô đang cầm, Tiểu Nhan ngại ngùng mím chặt môi, “vậy tôi đi trước nha.”
“Ừ, đi đi.”
Tiểu Nhan xách theo bình đựng canh đi đến phòng làm việc.
Mặc dù hai người đã rất thân thiết với nhau rồi nhưng Tiểu Nhan vẫn tuân theo quy tắc gõ cửa trước, đợi anh nói mời vào rồi mới đi vào. Tiểu Nhan lặng lẽ đi vào, đặt bình đựng canh lên bàn làm việc của anh. Hàn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô thì nói: “Lần sau mà đến thì không cần gõ cửa đâu, cứ đi vào luôn là được.”
Công việc của anh chẳng có gì có thể che giấu cô được.
Tiểu Nhan lúng túng đáp lại: “Không sao đâu, em quen rồi, đi đâu cũng gõ cửa trước ấy mà.”
Nói xong, cô vừa mở bình đựng canh ra vừa nói: “Em nghe thư ký Tô nói lát nữa anh phải đi ra ngoài có việc à?”
“Ừ.”
“Em hầm canh gà cho anh, anh uống một bát trước đi, gần đi chắc công việc bận bịu mệt lắm.”
Tiểu Nhan vừa nói xong thì mới sực nhớ mình quên không mang bát đi, cô ngẩng đầu vẻ hối lỗi: “Em quên mang bát rồi, xin lỗi nha…vốn dĩ lúc đi em định mang rồi nhưng mà…”
“Khoe khoang?” Hứa Yến Uyển không hiểu nên hỏi: “Tại sao?” Tương Văn Văn liếc nhìn cô, đứng dậy và đi ra vỗ vai: “Nhìn cô kìa, sao mà lại đơn thuần đến thế cơ chứ? Thân phận của tổng giám đốc Hàn là gì chứ? Trong công ty này có biết bao nhiêu người muốn được làm bạn gái của anh ấy, có được tổng giám đốc rồi lại chẳng muốn khoe khoang một chút?”
“À ra là như thế.”
Hứa Yến Uyển lại suy nghĩ kĩ lưỡng thêm một lúc, vẫn cảm thấy rằng chuyện này có gì đáng để khoe khoang đâu, thậm chí cô còn tự lẩm bẩm: “Hai người ở bên cạnh nhau chẳng lẽ không phải vì cả hai đều thích nhau hay sao?”
“Ôi trời ơi, cô suy nghĩ như vậy đúng là quá đơn thuần rồi. Trên thế giới này làm gì có tình yêu nào là trong sạch, giản dị như thế chứ? Ngoài mặt biểu hiện ra thì đúng là do tình cảm vun đắp nhưng thực tế thì sao? Nếu tổng giám đốc Hàn của chúng ta chẳng có gì trong tay, chẳng có thân phận như ngày hôm nay, chỉ là một người con trai hết sức bình thường thì cô nghĩ xem liệu có bao nhiêu người còn thầm thương trộm nhớ anh ấy nữa?”
Vừa nói xong, Tương Văn Văn lại tiếp tục: “Bây giờ các cô gái tìm người yêu không nhìn tiền thì nhìn gì? Làm gì có ai cam tâm tình nguyện yêu một thằng con trai vô dụng về để chịu khổ cùng? Tình yêu không phải là thứ cần có nhất, sau khi kết hôn thì tiền mới là thứ không thể thiếu.”
Hứa Yến Uyển: “…”
“Người phụ nữ kia nếu không phải nhìn vào địa vị và thân phận của tổng giám đốc thì sao có thể ở bên cạnh anh ấy chứ? Vậy mới nói đừng coi người ta là thần thánh gì. Cô ấy, phải làm cho tốt công việc vào, tôi còn có việc cần lý, cô ra ngoài trước đi.”
“Được rồi chị Văn Văn, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
Ra khỏi phòng làm việc, Hứa Yến Uyển đứng dựa người vào tường, cả người thẫn thờ, trong đầu toàn vọng lại những lời vừa rồi Tương Văn Văn nói với cô. Trước giờ trong mắt cô, tình yêu luôn là một thứ gì đó rất thiêng liêng, không thể nào bị những yếu tố khác làm ảnh hưởng. Hai người yêu thích lẫn nhau là có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn sóng gió, rồi ở lại bên nhau, nắm tay đối phương lưu luyến không buông.
Nhưng bây giờ cô lại nghe được rằng người phụ nữ kia chỉ là thích địa vị và thân phận của Hàn Thanh. Đây là sự thật sao? Có thể như vậy sao?
Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút nghi ngờ, không thể tin nổi.
Người mà Hàn Thanh nhìn trúng có thể như vậy sao?
Tiểu Nhan hoàn toàn không biết mình bị người khác nói xấu sau lưng. Cô đi thang máy lên tầng, rồi quen đường như mọi lần đi thẳng đến phòng làm việc.
Trên đường thì gặp Tô Cửu. Tô Cửu vừa nhìn thấy cô thì nháy mắt: “Lại đến tìm tổng giám đốc Hàn đó à?”
Lúc Tô Cửu mới trêu mình thì giảm đốc Nhan cũng đỏ mặt, ngại ngùng, nhưng rồi nhiều lần như thế da mặt cô cũng dần dần dày hơn. Giống như bây giờ, Tô Cửu trêu cô thì cô chỉ nhếch mày, cong môi lên hỏi: “Đúng thế, lại đến quấy rối anh ấy nữa đây. Hôm nay có phải họp không?”
“Họp thì không có nhưng mười lăm phút nữa anh ấy phải đích thân đi bàn bạc một cái hợp đồng nên cô hiểu đấy.”
“Mười lăm phút nữa?”
“Ừ, mười lăm phút chắc đủ thời gian để ăn canh cậu mang đi rồi.”
Tô Cửu chỉ vào bình giữ nhiệt cô đang cầm, Tiểu Nhan ngại ngùng mím chặt môi, “vậy tôi đi trước nha.”
“Ừ, đi đi.”
Tiểu Nhan xách theo bình đựng canh đi đến phòng làm việc.
Mặc dù hai người đã rất thân thiết với nhau rồi nhưng Tiểu Nhan vẫn tuân theo quy tắc gõ cửa trước, đợi anh nói mời vào rồi mới đi vào. Tiểu Nhan lặng lẽ đi vào, đặt bình đựng canh lên bàn làm việc của anh. Hàn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô thì nói: “Lần sau mà đến thì không cần gõ cửa đâu, cứ đi vào luôn là được.”
Công việc của anh chẳng có gì có thể che giấu cô được.
Tiểu Nhan lúng túng đáp lại: “Không sao đâu, em quen rồi, đi đâu cũng gõ cửa trước ấy mà.”
Nói xong, cô vừa mở bình đựng canh ra vừa nói: “Em nghe thư ký Tô nói lát nữa anh phải đi ra ngoài có việc à?”
“Ừ.”
“Em hầm canh gà cho anh, anh uống một bát trước đi, gần đi chắc công việc bận bịu mệt lắm.”
Tiểu Nhan vừa nói xong thì mới sực nhớ mình quên không mang bát đi, cô ngẩng đầu vẻ hối lỗi: “Em quên mang bát rồi, xin lỗi nha…vốn dĩ lúc đi em định mang rồi nhưng mà…”