Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1741
Chương 1741:
Vì quên mang theo bát nên Tiểu Nhan thấy tự trách và áy náy vô cùng. Rõ ràng cô đã nấu canh gà để bồi bổ cho anh mà giờ anh sắp đến giờ rồi đến cí bát cũng quên không đem.
“Hay là để em xuống nhà ăn ở dưới tầng hỏi xem người ta có hay không.”
Nói xong, Tiểu Nhan quay đi thì bỗng nhiên bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại, theo quán tính mà vô tình lao vào lòng anh. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đôi bàn tay lớn kia đã nâng cằm lên, trước mắt đen xì, đôi môi mềm mại của Hàn Thanh cứ thế mà kề sát vào môi cô.
“Ưm.”
Tiểu Nhan tròn mắt ngạc nhiên, mắt chớp chớp liên tục. Vì cô không ngờ rằng Hàn Thanh bỗng nhiên kéo cô quay lại hôn, lại còn vào lúc cô đang muốn nhanh chóng đi tìm bát, đây là…chuyện gì vậy? Nụ hôn của Hàn Thanh vô cùng ấm áp, ban đầu giống như một cơn gió nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng sau đó dần dần trở nên mãnh liệt và nóng hừng hực, hơi thở gấp gáp phả vào mặt cô, tay giữ lấy gáy rồi từ từ đưa lưỡi vào trong miệng cô.
Tiểu Nhan ban đầu vô cùng bất ngờ nhưng cũng dần dần mà chìm đắm vào nụ hôn ấy, nhắm mắt lại cảm nhận dù mi mắt vẫn còn rung rung.
Thật ra từ lúc hai người họ yêu nhau thì số lần hôn cũng khá là tới tấp. Trước đây Tiểu Nhan chưa có người yêu bao giờ nên cô không hề biết những người con trai khác có giống như Hàn Thanh hay không, nhiệt tình, trực tiếp và thành thật, không giấu giếm điều gì. Vì thế nên mỗi một lần hôn Hàn Thành lại cho Tiểu Nhan một cảm giác khác lạ. Có những lúc mang vẻ thương hại, nhưng có khi ấm áp, có khi lại trực tiếp và đậm chất tình cảm, nhu cầu.
Cũng không biết qua bao lâu rồi, Tiểu Nhan bỗng cảm thấy khó thở liền đưa tay đẩy bả vai Hàn Thanh ra. Anh vẫn không động đậy gì, cô lại đẩy lần nữa anh mới bất lực mà dừng lại rồi cắn nhẹ vào môi dưới của cô mà than vấn: “Lâu như vậy rồi mà sao em vẫn chưa biết lấy hơi à?”
Bị anh nói như vậy Tiểu Nhan cảm thấy rất ngượng nhưng bởi vì hai người vẫn đang đứng gần sát nhau nên cô không dám nói chuyện, chỉ có thể đưa tay hẩy nhẹ anh một cái. Hàn Thanh mới lùi về phía sau, gõ nhẹ vào trán cô: “Em sao thế?” Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sâu lặng.
Hàn Thanh sinh ra đã khôi ngô tuấn tú, hơn nữa gương mặt lại thuộc kiểu lạnh lùng và chín chắn trưởng thành. Lúc không cười thì nhìn nghiêm túc, lúc cười cũng không làm người khác cảm thấy không đáng tin cậy. Bây giờ nhìn vào đôi mắt anh cứ như muốn thu gọn cả con người cô vào trong đáy mắt, mặt anh lộ rõ rằng bản thân đang vô cùng tiết chế cảm xúc.
Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thanh, nhận ra được điều gì đó trong mắt anh thì nuốt nghẹn nước bọt. Quá…quá câu dẫn người ta rồi!
Nhưng tiếc thật, cô biết là lát nữa anh còn phải đi bàn công việc nên không kéo dài thời gian của anh.
“Canh…canh gà vẫn còn chưa uống nữa.”
Lúc Tiểu Nhan nói, giọng nói vẫn còn khàn khàn.
Hàn Thanh gõ nhẹ vào trán cô: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến canh gà?”
“Đương, đương nhiên rồi. Đấy là em đặc biệt nấu cho anh, nhưng em lại quên không mang bát. Anh ở đây đợi em một lát được không?”
“Không cần đầu.”
Hàn Thanh lắc đầu.
“Cần bát làm gì? Bình giữ nhiệt có thể uống luôn cũng được.”
Tiểu Nhan nghe xong không khỏi ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Thanh uống luôn canh trong bình. Trong mắt cô, Hàn Thanh lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp và chín chắn. Nếu để anh uống luôn canh trong bình giữ nhiệt thì động tác sẽ táo bạo đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi Tiểu Nhan cũng không thể chấp nhận nổi. Không phải bản thân cô không thể chấp nhận mà là cô không thể chấp nhận bộ dạng Hàn Thanh uống luôn canh trong bình như thế.
Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, anh không thể uống luôn canh ở bình được.”
“Sao? Không chấp nhận nổi bộ dạng anh uống canh từ bình à?” Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh là hoàn hảo nên tuyệt đối không thể…”
Cô còn chưa nói xong thì Hàn Thanh đã cầm bình lên, đi ra trước mặt cô, mở nắp và bắt đầu uống.
Tiểu Nhan: “…..”
Cô căn bản là không kịp ngăn cản thì Hàn Thanh đã uống luôn rồi. Tiểu Nhan không thể tin nổi, mở to mắt nhìn bộ dạng Hàn Thanh trước mắt.
Mặc dù hành động này rất quê mùa nhưng nhìn Hàn Thanh làm vậy thì vẫn thấy rất đẹp, đẹp đến xúc động lòng người. Wow…Đúng là trai đẹp thì làm gì cũng vẫn thấy đẹp trai.
Vì quên mang theo bát nên Tiểu Nhan thấy tự trách và áy náy vô cùng. Rõ ràng cô đã nấu canh gà để bồi bổ cho anh mà giờ anh sắp đến giờ rồi đến cí bát cũng quên không đem.
“Hay là để em xuống nhà ăn ở dưới tầng hỏi xem người ta có hay không.”
Nói xong, Tiểu Nhan quay đi thì bỗng nhiên bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại, theo quán tính mà vô tình lao vào lòng anh. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đôi bàn tay lớn kia đã nâng cằm lên, trước mắt đen xì, đôi môi mềm mại của Hàn Thanh cứ thế mà kề sát vào môi cô.
“Ưm.”
Tiểu Nhan tròn mắt ngạc nhiên, mắt chớp chớp liên tục. Vì cô không ngờ rằng Hàn Thanh bỗng nhiên kéo cô quay lại hôn, lại còn vào lúc cô đang muốn nhanh chóng đi tìm bát, đây là…chuyện gì vậy? Nụ hôn của Hàn Thanh vô cùng ấm áp, ban đầu giống như một cơn gió nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng sau đó dần dần trở nên mãnh liệt và nóng hừng hực, hơi thở gấp gáp phả vào mặt cô, tay giữ lấy gáy rồi từ từ đưa lưỡi vào trong miệng cô.
Tiểu Nhan ban đầu vô cùng bất ngờ nhưng cũng dần dần mà chìm đắm vào nụ hôn ấy, nhắm mắt lại cảm nhận dù mi mắt vẫn còn rung rung.
Thật ra từ lúc hai người họ yêu nhau thì số lần hôn cũng khá là tới tấp. Trước đây Tiểu Nhan chưa có người yêu bao giờ nên cô không hề biết những người con trai khác có giống như Hàn Thanh hay không, nhiệt tình, trực tiếp và thành thật, không giấu giếm điều gì. Vì thế nên mỗi một lần hôn Hàn Thành lại cho Tiểu Nhan một cảm giác khác lạ. Có những lúc mang vẻ thương hại, nhưng có khi ấm áp, có khi lại trực tiếp và đậm chất tình cảm, nhu cầu.
Cũng không biết qua bao lâu rồi, Tiểu Nhan bỗng cảm thấy khó thở liền đưa tay đẩy bả vai Hàn Thanh ra. Anh vẫn không động đậy gì, cô lại đẩy lần nữa anh mới bất lực mà dừng lại rồi cắn nhẹ vào môi dưới của cô mà than vấn: “Lâu như vậy rồi mà sao em vẫn chưa biết lấy hơi à?”
Bị anh nói như vậy Tiểu Nhan cảm thấy rất ngượng nhưng bởi vì hai người vẫn đang đứng gần sát nhau nên cô không dám nói chuyện, chỉ có thể đưa tay hẩy nhẹ anh một cái. Hàn Thanh mới lùi về phía sau, gõ nhẹ vào trán cô: “Em sao thế?” Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sâu lặng.
Hàn Thanh sinh ra đã khôi ngô tuấn tú, hơn nữa gương mặt lại thuộc kiểu lạnh lùng và chín chắn trưởng thành. Lúc không cười thì nhìn nghiêm túc, lúc cười cũng không làm người khác cảm thấy không đáng tin cậy. Bây giờ nhìn vào đôi mắt anh cứ như muốn thu gọn cả con người cô vào trong đáy mắt, mặt anh lộ rõ rằng bản thân đang vô cùng tiết chế cảm xúc.
Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thanh, nhận ra được điều gì đó trong mắt anh thì nuốt nghẹn nước bọt. Quá…quá câu dẫn người ta rồi!
Nhưng tiếc thật, cô biết là lát nữa anh còn phải đi bàn công việc nên không kéo dài thời gian của anh.
“Canh…canh gà vẫn còn chưa uống nữa.”
Lúc Tiểu Nhan nói, giọng nói vẫn còn khàn khàn.
Hàn Thanh gõ nhẹ vào trán cô: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến canh gà?”
“Đương, đương nhiên rồi. Đấy là em đặc biệt nấu cho anh, nhưng em lại quên không mang bát. Anh ở đây đợi em một lát được không?”
“Không cần đầu.”
Hàn Thanh lắc đầu.
“Cần bát làm gì? Bình giữ nhiệt có thể uống luôn cũng được.”
Tiểu Nhan nghe xong không khỏi ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Thanh uống luôn canh trong bình. Trong mắt cô, Hàn Thanh lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp và chín chắn. Nếu để anh uống luôn canh trong bình giữ nhiệt thì động tác sẽ táo bạo đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi Tiểu Nhan cũng không thể chấp nhận nổi. Không phải bản thân cô không thể chấp nhận mà là cô không thể chấp nhận bộ dạng Hàn Thanh uống luôn canh trong bình như thế.
Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, anh không thể uống luôn canh ở bình được.”
“Sao? Không chấp nhận nổi bộ dạng anh uống canh từ bình à?” Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh là hoàn hảo nên tuyệt đối không thể…”
Cô còn chưa nói xong thì Hàn Thanh đã cầm bình lên, đi ra trước mặt cô, mở nắp và bắt đầu uống.
Tiểu Nhan: “…..”
Cô căn bản là không kịp ngăn cản thì Hàn Thanh đã uống luôn rồi. Tiểu Nhan không thể tin nổi, mở to mắt nhìn bộ dạng Hàn Thanh trước mắt.
Mặc dù hành động này rất quê mùa nhưng nhìn Hàn Thanh làm vậy thì vẫn thấy rất đẹp, đẹp đến xúc động lòng người. Wow…Đúng là trai đẹp thì làm gì cũng vẫn thấy đẹp trai.
Bình luận facebook