Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1745-1748
Thật sự lúc trước Đậu Nành không có đi học, hiện tại, trường học này không có giống với trường trước kia, ngay cả thầy cô cũng là thầy cô giáo mới.
Chính vì vậy mọi người cần làm quen với nhau một chút.
Rất nhanh tất cả mọi người đều làm quen với nhau, Đậu Nành ở lại trường học, trước khi đi, thầy giáo xếp Đậu Nành ngồi cạnh chỗ của một bạn nữ đáng yêu.
Bạn nữ đó thắt hai cái bím tóc rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn ở chỗ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng nhìn giống như nước suối mùa thu.
Trên người là một chiếc váy hoa, chân đi một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, trông vô cùng dễ thương.
Sau khi Đậu Nành ngồi xuống cạnh cô bé, thầy giáo không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Dáng vẻ hai đứa nhỏ này đúng là quá cao sang, ngồi cạnh nhau thật là đẹp.”
Một thầy giáo khác đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, thầy sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, chúng sẽ cùng là bạn tốt, cô nhóc ngồi cùng bàn là Kiều Lạc, chúng ta hay gọi là Tiểu Lạc Lạc, về sau hai đứa sẽ là bạn tốt của nhau.”
Đậu Nành liếc nhìn bạn cùng bàn một cái, cô bé thấy Đậu Nành thì vô cùng sợ hãi, nhưng nghe thầy giáo bảo nói chuyện với Đậu Nành cũng liếc trộm Đậu Nành một cái, đúng vào lúc đó, Đậu Nành cũng đang nhìn cô bé, cô bé lại nhanh chóng hướng mắt về chỗ khác giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh.
“Được rồi, hai con về sau chính là bạn cùng bàn của nhau.”
Thầy giáo nói xong liền đi, lớp bắt đầu tiết học đầu tiết.
Đậu Nành phát hiện, cô bé ngồi cạnh cậu tên là Kiều Lạc vô cùng im lặng, khi thầy giáo giảng bài, cô ấy ngồi thẳng lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người thầy giáo.
Đợi sau khi kết thúc tiết học, Đậu Nành cảm thấy mệt muốn chết, cái lưng đau mỏi, vào lúc cậu chuẩn bị tựa vào bàn học để nghỉ ngơi, liền nghe tiếng mấy người bạn chạy đến hướng bàn của cậu.
“Nhìn xem, hôm nay Kiều Lạc mang cái gì đến trường đây.”
“Kiều Lạc, hôm nay cậu có mang đồ ăn cho tới không?”
Không đợi cô bé đáp, mấy cậu nhóc đã hét lớn, trực tiếp đến lục lại túi xách của Kiều Lạc, sau đó lục tung ba lô của cô bé khiến cho chiếc kẹp tóc cùng quyển vở rơi xuống mặt đất.
“A, cái này đẹp…Tặng cho tớ đi? Được chứ?”
“Cũng được!”
Kiều Lạc không dám từ chói, ánh mắt vẫn luôn hiện lên sự sợ hãi, thời điểm mọi người hỏi cô bé, trên môi cô bé còn hiện lên nụ cười lấy lòng, cẩn thận không để mọi người mất hứng.
“Được, thật tốt.”
Vài ba người sau khi lục tung đồ của Kiều Lạc liền thấy hưng phấn xoay người rời đi, đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trong tay người bạn kia bằng sự tiếc nuối, đôi môi màu hồng nhạt khẽ giật giật, giống như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chọn im lặng vì không dám, chỉ có thể yên lặng mà hạ tầm mắt, đầu cúi thấp như đang phạm lỗi.
Đậu Nành chỉ nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn Kiều Lạc nhặt túi xách lên, bàn tay nhỏ bé mà trắng trẻo nhẹ nhàng vỗ những vết bẩn, sau đó đem cất túi xách ở dưới ngăn bàn.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình của Đậu Nành, Kiều Lạc quay đầu lại nhìn Đậu Nành, sau khi trêu đùa anh à?
Nhìn thấy ánh mắt cậu, cô bé sợ hãi quay người đi…
Đậu Nành cũng không nói gì, nhưng vẫn tò mò, đưa ánh mắt quan sát nàng.
Cô nhóc này đúng là kỳ lạ, đồ của mình bị người khác cướp mất lại bày ra dáng vẻ như không có gì.
Kiều Lạc nhận thấy bạn ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình, lúc đầu cô bé không dám quay đầu nhìn cậu, nhưng một thời gian lâu sau đó, bạn ngồi cùng bàn của cô bé không có phản ứng gì, vì thế cô bé chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Đậu Nành.
“Cậu…Cậu muốn chơi với tớ sao?” Đậu Nành sửng sốt một chút: “Hả?”
Kiều Lạc nghĩ Đậu Nành không muốn chơi cùng cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, hoang mang, rối loạn, nói một cách khẩn trương: “Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.”
Nói xong, cô bé vội vàng đứng dậy chạy mất, cả người Đậu Nành đều đơ ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạn mới cùng bàn thật lạ, mọi người ở nơi này đều nhàm chán, còn vơ vét đồ của người khác nữa chứ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó cũng không phải là cướp, ít nhất mấy bạn đó cũng đã hỏi qua ý kiến của Kiều Lạc, bạn cùng bàn cũng đã đồng ý…Như vậy mấy người kia mới lấy nó đi.
Không biết bao giờ mới đến lúc tan học, hiện tại Đậu Nành rất muốn trở về bên cạnh mẹ.
Mà hai ngày nay, Tiểu Nhan như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, cũng không có tâm trạng mở cửa hàng, cô ấy đã phạm rất nhiều lỗi ở trong phòng bếp, cuối cùng được La Tuệ Mỹ trực tiếp đón về.
“Mấy hôm nay con sao thế? Sao liên tục phạm lỗi như vậy?”
Tiểu Nhan phạm phải sai lầm bị La Tuệ Mỹ quở trách, nhất thời xấu hổ, cúi đầu xuống, nói: “Mẹ, không có việc gì cả, mấy ngày hôm nay con hơi mất tập trung.”
“Không có việc gì? Lúc trước con đã từng phạm sai lầm như bây giờ chưa? Hiện tại cứ làm là phạm sai, con lại còn nói với mẹ là không có việc gì? Con nghĩ mẹ sẽ tin con sao?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan cắn chặt môi dưới, biểu cảm trở nên rối loạn, nói: “Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả, thật sự là mấy ngày hôm nay con hơi xao nhãng mà thôi.”
“Con nói thực, có phải con cùng với Hàn Thanh xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiểu Nhan hoảng hốt: “Mẹ! Mẹ đừng quan tâm đến con quá như vậy được không? Con cùng anh ấy đang rất tốt!”
“Vậy thì được, vậy con vì điều gì mà thất thần?”
Tiểu Nhan không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, kỳ sinh lý của cô đã gần đến, nhưng dì cả vẫn chưa đến cho nên trong lòng Tiểu Nhan không ngừng lo lắng.
Chu kỳ sinh lý của cô ấy không có đều, có đôi khi sẽ chậm vài ngày, có đôi khi lại đến sớm vài ngày cho nên hiện tại chu kỳ có chậm một hai ngày thì Tiểu Nhan cũng chưa dám hoài nghi gì cả.
Nhưng bởi vì chuyện đó có phát sinh cho nên Tiểu Nhan vô cùng lo lắng, sợ rằng bản thân cô ấy thật sự mang thai.
Hai ngày nay cô liên tục nghĩ đến chuyện này, thời điểm làm việc cũng không chú tâm, trong lòng không ngừng thấp thỏm.
“Con chỉ cảm thấy không thoải mái, con, con muốn nghỉ ngơi.”
La Tuệ Mỹ nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô ấy, nghĩ ngợi một chút rồi tiến đến vuốt đầu cô ấy: “Có phải con ốm không? Con thấy chỗ nào không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám hay không?”
“Không, không, không cần đâu!”
Tiểu Nhan liên tục cự tuyệt: “Tự con có thể đi được mà mẹ!”
Nói xong, Tiểu Nhan cởi tạp dề, cầm lấy điện thoại bước ra ngoài.
“Đứa nhỏ này…Nói đi là đi, một mình đi đến bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi quán mì, cô ấy bước vô định trên đường, cũng không biết đã đi bao lâu, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một hiệu thuốc.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tiểu Nhan bước vào trong. Người trong cửa hiệu thuốc không nhiều, bình thường cô ấy đến đây mua đồ vật linh tinh cũng cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay tâm trạng của Tiểu Nhan luôn thấp thỏm không yên, vào lúc cô ấy mua thứ kia, động tác trở nên cẩn thận, sợ sẽ có người phát hiện ra.
Cô ấy mua vài que thử thai rồi bỏ vào trong túi, đang định bỏ vào trong túi lại cảm thấy hành động của mình như vậy là không được, nhìn rất giống một kẻ trộm.
Vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể cầm nó trong lòng bàn tay, rón ra rón rén đi đến quầy để tính tiền.
Dọc đường đi cô ấy cứ nhìn bốn phía xung quanh, khi đến quầy thu ngân cũng không dám nhìn thẳng người bán hàng mà quay người sang một hướng, cứ như vậy cô ấy đâm sầm vào một người.
Sầm.
Đống đồ Tiểu Nhan cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
Cả người cô ấy đều trực tiếp bị dọa cho giật mình, bởi vì quá căng thẳng cho nên bàn tay cô buông lỏng, đồ vật trong tay cũng thuận theo mà rơi ra.
Nhưng lực va chạm của hai người không mạnh, cho nên người đó cũng không có vấn đề gì.
Cô nhìn đồ của mình rơi lả tả trên mặt đất, lập tức ngồi xổm xuống định nhặt lên, trên đỉnh động lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cô không sao chứ?”
Giọng nói này…
Bàn tay đang định nhặt đồ lên đột ngột dừng lại.
Giọng nói này hình như là của…Cô ấy nhận ra người trước mặt.
Tiểu Nhan chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là Lâm Hứa Chính, tuy nhiên anh ta đang cúi đầu giúp cô nhặt đồ rơi trên đất nên không để ý đến ánh mắt cô ấy.
Thứ đồ này…
Nhìn thấy anh ta nhặt thứ đó, khuôn mặt Tiểu Nhan trắng bệch cắt không còn giọt máu, không đợi anh ta phản ứng lại, cô ấy đã bỏ lại que thử thai, đứng dậy chạy thục mạng.
Lâm Hứa Chính đến đây để mua thực phẩm bảo vệ sức khỏe, không nghĩ sẽ va vào một cô gái, sau đó thứ trên tay cô ấy rơi ra, tiếng rơi của thứ đó trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Lúc sau anh ta thấy cô gái ngồi xổm xuống nhặt đồ lên giống như thứ đó rất quan trọng với cô ấy, mà đồ vật đó lại bị anh ta làm rơi, vì thế Lâm Hứa Chính mới ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lại, thuận tiện hỏi thăm một câu.
Lúc sau, anh ta nhặt thứ đồ trên đất lên, nhìn rõ vật bị cô gái đánh rơi là cái gì, biểu cảm trên mặt Lâm Hứa Chính đơ lại một chút, sai đó cả người cứng ngắc đứng lên.
Chẳng trách cô gái ấy lại vội vã như vậy, thì ra là đi mua thứ này…
Nhưng mà chưa đợi anh ta phản ứng lại, cô gái kìa liền vứt luôn thứ đó đi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Ơ…”
Lâm Hứa Chính còn đang muốn cản cô ấy lại, nhưng lại thấy cô ấy sớm đã chạy đâu mất, trên người giống như có gắn tên lửa, chạy nhanh đến mức không thấy tăm hơi đâu.
Sợ anh ta sao? Anh ta đáng sợ như vậy à? Lâm Hứa Chính nhíu mày lại, xoay người nhặt đồ vật đó lên, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nheo lại nhìn về phía cô gái kia vừa chạy.
Tại sao lại có cảm giác… Bóng hình vừa nãy có chút quen thuộc?
Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi?
Nhìn lại que thử thai ở trong tay, nhớ đến hành động hấp tấp, vội vàng chạy trốn như sợ người khác biết sự tình, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
Bản thân anh ta dường như đã phát hiện ra bí mật gì đó?
“Chào anh, mấy thứ này… Nhân viên thu ngân có chút xấu hổ, mở miệng nói, bởi vì khoảng cách hai người va vào nhau rất gần với chỗ thanh toán của người thu ngân, cho nên chuyện vừa rồi người thu ngân đều nhìn thấy rõ, nhìn thấy cô gái va vào người đàn ông cao to này, rồi bị anh ta dọa cho chạy mất, sau đó người đàn ông cầm que thử thai trong tay, đứng im một chỗ bật cười, điều này sao cứ khiến người khác có cảm giác quái lạ?
Lâm Hứa Chính nghe thấy giọng nói liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cầm que thử thai đặt lên bàn thu ngân, người thu ngân nghĩa anh ta muốn trả lại cho mình vì thế đưa tay chuẩn bị lấy đồ, nhưng lại nghe thấy Lâm Hứa Chính nói.
“Lấy cho tôi thêm một ít nữa rồi giúp tôi gói nó lại.”
Người thu ngân: “?”
Cô ta không nghe nhầm chứ? Vì sao người đàn ông này lại mua que thử thai? Gì vậy chứ?
“Cái kia, tôi không nghe rõ nắm, vừa rồi anh nói là…”
Lâm Hứa Chính nói to hơn một chút: “Gói lại những cái này cho tôi.”
“Mấy thứ này…”
“Cô gái kia là bạn của tôi, tôi mua giúp cô ấy.”
Thì ra là thế, lúc này người thu ngân mới thở hắt ra một hơi, sau đó gói lại thứ đó cho Lâm Hứa Chính.
Vài phút sau, Lâm Hứa Chính bước ra khỏi hiệu thuốc, trên tay là chìa khóa xe và một túi đựng đồ, anh ta bước thong thả đến chiếc xe của minh, anh ta vừa lái xe vừa ung dung ngắm những tòa nhà cao tầng.
Con phố này không phải là con phố nơi có quán mì đó sao? Xem ra anh ta phải cất công đến quan mì đó một lần rồi.
Sau khi Tiểu Nhan chạy trốn liền trở về quán mì, thời điểm cô ấy trở về đúng vào lúc La Tuệ Mỹ vừa bưng bát mì ra ngoài, thấy Tiểu Nhan thì liền có chút kinh ngạc.
“Tiểu Nhan? Sao con lại về đây? Không phải nói đi bệnh viện kiểm tra sao? Sao lại quay lại nhanh thế…”
“Mẹ, con lên phòng trước đây!” Tiểu Nhan nói xong liền nhanh chóng chạy lên lầu, tốc độ của cô ấy nhanh đến mức La Tuệ Mỹ chưa kịp phản ứng, chỉ biết nói: “Con bé này đúng là…”
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cũng như hành động chạy nhanh lên lầu như vậy, chắc là không có chuyện gì, chính vì thế La Tuệ Mỹ cũng không có hỏi thêm gì nữa.
Sau khi Tiểu Nhan chạy lên lầu liền khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng, rốt cuộc cũng có thể hắt ra, tim cô ấy không ngừng đập thình thịch, không nghĩ đến chuyện bản thân chỉ tùy tiện đến một hiệu thuốc mua đồ lại có thể gặp Lâm Hứa Chính.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng người đó lại chính là Lâm Hứa Chính!
Lâm Hứa Chính là bạn của Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ của hai người đó cũng không đến nỗi tệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không, liệu anh ta có đi đến trước mặt Hàn Thanh mà nói bậy bạ gì không nữa? Tiểu Nhan sắp phát điên!
Cô ấy cũng quá liều lĩnh, càng gấp gáp càng khiến cho mọi chuyện trở nên sai. Tiểu Nhan kêu to một tiếng, sau đó nằm gục xuống bàn, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao? Rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không? Như thế nào lại có chuyện tình cờ như vậy? Cô ấy chỉ đến hiệu thuốc, vậy mà Lâm Hứa Chính cũng đến đó, hai người còn va vào nhau.
Hơn nữa, thứ cô ấy muốn mua cuối cùng lại không mang đi, thật là…
Mà dưới lầu, Lâm Hứa Chính đã đến, anh ta dừng xe bên lề đường, sai đó mang theo đồ vật kia bước vào trong quán, La Tuệ Mỹ vừa nhìn thấy anh ta liền cảm thấy hưng phấn.
“Giám đốc Chính đến đấy à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Một câu giám đốc Chính khiến cho Hứa Chính vô cùng ngượng ngùng, anh ta xấu hổ đưa tay lên xoa xoa cái mũi, sau đó nói: “Dì à, dì cứ gọi cháu là Hứa Chính là được rồi.”
Lâm Hứa Chính là bạn bè tốt của Hàn Thanh, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nếu như Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan có thể đến được với nhau, anh ta cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Nhan.
Tuy rằng Hàn Thanh hơn Tiểu Nhan khá nhiều tuổi.
“Hứa Chính?” La Tuệ Mỹ đảo cặp mắt như hạt châu của mình nói: “Sao có thể chứ? Cháu chính là…”
“Dì cứ gọi cháu là Hứa Chính đi, dì là người bề trên, nếu cứ gọi cháu là tổng giám đốc Chính, cháu thật sự không dám nhận.”
“Như vậy cũng được. Hôm nay tới đây cháu muốn ăn gì? Con bé Tiểu Nhan kia vừa về đã vội chạy lên lầu rồi, để dì gọi con bé xuống.”
Nói xong, La Tuệ Mỹ ngửa đầu lên trần gọi Tiểu Nhan “Tiểu Nhan, nhanh xuống dưới lầu đi, có việc gấp, tổng giám đốc Chính đến đây!”
Tiểu Nhan đang nằm bò trên bàn nghe thấy vậy liền bật người ngồi thẳng dậy giống như bị tiếng nói làm cho giật mình.
Lâm Hứa Chính đến đây?
Sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ đã nhận ra cô ấy cho nên cố ý đến đây? Tay chân Tiểu Nhan luống cuống, mau mải đứng dậy, không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng Tiểu Nhan nhận ra một điều, lúc cô ấy chạy trốn, Lâm Hứa Chính không có nhìn thấy mặt cô ấy, làm sao có thể nhận ra cô gái kia chính là cô ấy?
Anh ta đến đây, có lẽ là muốn ăn våt.
Cô ấy không thể hoảng loạn như vậy được, còn chưa rõ sự tình thế nào, phải thật bình tĩnh.
Tiểu Nhan tắm rửa sạch sẽ, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô ấy tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chào hỏi với Lâm Hứa Chính xong, liền đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Tiểu Nhan vừa nấu mì vừa nhớ lại dáng vẻ Lâm Hứa Chính khi vừa nãy cô gặp, nhìn qua thì cả ánh mắt đến biểu cảm đều không có gì khác thường, chắc không biết người kia là cô ấy?
Thật là may mắn, nếu như anh ta biết đó là cô, không biết chừng sẽ nói linh tinh gì với Hàn Thanh?
Hiện tại cô ấy có thai hay không thì phải dùng que thử thai để thử, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì thật xấu hổ.
Vì thế mà Tiểu Nhan đã xác định, trước khi chuyện này được chứng thực, ngoài cô ấy ra thì nhất định phải dấu diếm, không thể để chuyện như ngày hôm nay phát sinh thêm.
Lâm Hứa Chính đứng ở trong căn phòng trang nhã, ánh mắt liếc về phía chiếc túi đựng đồ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú.
Anh ta biết bạn tốt của mình giống như một cây cổ thụ đơn độc, thật không thể ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy, cũng không ngờ một người cẩn trọng như Hàn Thanh lại không kiềm chế được dục vọng của bản thân?
Còn nữa, nếu anh ta biết bản thân mình sắp lên chức ba, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?
Nếu có thể, Lâm Hứa Chính rất muốn cầm túi que thử thai này đi tìm Hàn Thanh, sau đó trêu chọc anh ta vài câu, nhìn biểu cảm thay đổi trong chốc lát của anh ta, chỉ nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Đáng tiếc, những thứ này sẽ bị Tiểu Nhan lấy đi, đối với một người con gái mà nói, chuyện này trước hết vẫn nên thay cô ấy giữ bí mật.
Chính vì vậy mọi người cần làm quen với nhau một chút.
Rất nhanh tất cả mọi người đều làm quen với nhau, Đậu Nành ở lại trường học, trước khi đi, thầy giáo xếp Đậu Nành ngồi cạnh chỗ của một bạn nữ đáng yêu.
Bạn nữ đó thắt hai cái bím tóc rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn ở chỗ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng nhìn giống như nước suối mùa thu.
Trên người là một chiếc váy hoa, chân đi một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, trông vô cùng dễ thương.
Sau khi Đậu Nành ngồi xuống cạnh cô bé, thầy giáo không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Dáng vẻ hai đứa nhỏ này đúng là quá cao sang, ngồi cạnh nhau thật là đẹp.”
Một thầy giáo khác đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, thầy sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, chúng sẽ cùng là bạn tốt, cô nhóc ngồi cùng bàn là Kiều Lạc, chúng ta hay gọi là Tiểu Lạc Lạc, về sau hai đứa sẽ là bạn tốt của nhau.”
Đậu Nành liếc nhìn bạn cùng bàn một cái, cô bé thấy Đậu Nành thì vô cùng sợ hãi, nhưng nghe thầy giáo bảo nói chuyện với Đậu Nành cũng liếc trộm Đậu Nành một cái, đúng vào lúc đó, Đậu Nành cũng đang nhìn cô bé, cô bé lại nhanh chóng hướng mắt về chỗ khác giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh.
“Được rồi, hai con về sau chính là bạn cùng bàn của nhau.”
Thầy giáo nói xong liền đi, lớp bắt đầu tiết học đầu tiết.
Đậu Nành phát hiện, cô bé ngồi cạnh cậu tên là Kiều Lạc vô cùng im lặng, khi thầy giáo giảng bài, cô ấy ngồi thẳng lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người thầy giáo.
Đợi sau khi kết thúc tiết học, Đậu Nành cảm thấy mệt muốn chết, cái lưng đau mỏi, vào lúc cậu chuẩn bị tựa vào bàn học để nghỉ ngơi, liền nghe tiếng mấy người bạn chạy đến hướng bàn của cậu.
“Nhìn xem, hôm nay Kiều Lạc mang cái gì đến trường đây.”
“Kiều Lạc, hôm nay cậu có mang đồ ăn cho tới không?”
Không đợi cô bé đáp, mấy cậu nhóc đã hét lớn, trực tiếp đến lục lại túi xách của Kiều Lạc, sau đó lục tung ba lô của cô bé khiến cho chiếc kẹp tóc cùng quyển vở rơi xuống mặt đất.
“A, cái này đẹp…Tặng cho tớ đi? Được chứ?”
“Cũng được!”
Kiều Lạc không dám từ chói, ánh mắt vẫn luôn hiện lên sự sợ hãi, thời điểm mọi người hỏi cô bé, trên môi cô bé còn hiện lên nụ cười lấy lòng, cẩn thận không để mọi người mất hứng.
“Được, thật tốt.”
Vài ba người sau khi lục tung đồ của Kiều Lạc liền thấy hưng phấn xoay người rời đi, đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trong tay người bạn kia bằng sự tiếc nuối, đôi môi màu hồng nhạt khẽ giật giật, giống như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chọn im lặng vì không dám, chỉ có thể yên lặng mà hạ tầm mắt, đầu cúi thấp như đang phạm lỗi.
Đậu Nành chỉ nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn Kiều Lạc nhặt túi xách lên, bàn tay nhỏ bé mà trắng trẻo nhẹ nhàng vỗ những vết bẩn, sau đó đem cất túi xách ở dưới ngăn bàn.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình của Đậu Nành, Kiều Lạc quay đầu lại nhìn Đậu Nành, sau khi trêu đùa anh à?
Nhìn thấy ánh mắt cậu, cô bé sợ hãi quay người đi…
Đậu Nành cũng không nói gì, nhưng vẫn tò mò, đưa ánh mắt quan sát nàng.
Cô nhóc này đúng là kỳ lạ, đồ của mình bị người khác cướp mất lại bày ra dáng vẻ như không có gì.
Kiều Lạc nhận thấy bạn ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình, lúc đầu cô bé không dám quay đầu nhìn cậu, nhưng một thời gian lâu sau đó, bạn ngồi cùng bàn của cô bé không có phản ứng gì, vì thế cô bé chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Đậu Nành.
“Cậu…Cậu muốn chơi với tớ sao?” Đậu Nành sửng sốt một chút: “Hả?”
Kiều Lạc nghĩ Đậu Nành không muốn chơi cùng cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, hoang mang, rối loạn, nói một cách khẩn trương: “Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.”
Nói xong, cô bé vội vàng đứng dậy chạy mất, cả người Đậu Nành đều đơ ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạn mới cùng bàn thật lạ, mọi người ở nơi này đều nhàm chán, còn vơ vét đồ của người khác nữa chứ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó cũng không phải là cướp, ít nhất mấy bạn đó cũng đã hỏi qua ý kiến của Kiều Lạc, bạn cùng bàn cũng đã đồng ý…Như vậy mấy người kia mới lấy nó đi.
Không biết bao giờ mới đến lúc tan học, hiện tại Đậu Nành rất muốn trở về bên cạnh mẹ.
Mà hai ngày nay, Tiểu Nhan như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, cũng không có tâm trạng mở cửa hàng, cô ấy đã phạm rất nhiều lỗi ở trong phòng bếp, cuối cùng được La Tuệ Mỹ trực tiếp đón về.
“Mấy hôm nay con sao thế? Sao liên tục phạm lỗi như vậy?”
Tiểu Nhan phạm phải sai lầm bị La Tuệ Mỹ quở trách, nhất thời xấu hổ, cúi đầu xuống, nói: “Mẹ, không có việc gì cả, mấy ngày hôm nay con hơi mất tập trung.”
“Không có việc gì? Lúc trước con đã từng phạm sai lầm như bây giờ chưa? Hiện tại cứ làm là phạm sai, con lại còn nói với mẹ là không có việc gì? Con nghĩ mẹ sẽ tin con sao?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan cắn chặt môi dưới, biểu cảm trở nên rối loạn, nói: “Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả, thật sự là mấy ngày hôm nay con hơi xao nhãng mà thôi.”
“Con nói thực, có phải con cùng với Hàn Thanh xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiểu Nhan hoảng hốt: “Mẹ! Mẹ đừng quan tâm đến con quá như vậy được không? Con cùng anh ấy đang rất tốt!”
“Vậy thì được, vậy con vì điều gì mà thất thần?”
Tiểu Nhan không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, kỳ sinh lý của cô đã gần đến, nhưng dì cả vẫn chưa đến cho nên trong lòng Tiểu Nhan không ngừng lo lắng.
Chu kỳ sinh lý của cô ấy không có đều, có đôi khi sẽ chậm vài ngày, có đôi khi lại đến sớm vài ngày cho nên hiện tại chu kỳ có chậm một hai ngày thì Tiểu Nhan cũng chưa dám hoài nghi gì cả.
Nhưng bởi vì chuyện đó có phát sinh cho nên Tiểu Nhan vô cùng lo lắng, sợ rằng bản thân cô ấy thật sự mang thai.
Hai ngày nay cô liên tục nghĩ đến chuyện này, thời điểm làm việc cũng không chú tâm, trong lòng không ngừng thấp thỏm.
“Con chỉ cảm thấy không thoải mái, con, con muốn nghỉ ngơi.”
La Tuệ Mỹ nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô ấy, nghĩ ngợi một chút rồi tiến đến vuốt đầu cô ấy: “Có phải con ốm không? Con thấy chỗ nào không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám hay không?”
“Không, không, không cần đâu!”
Tiểu Nhan liên tục cự tuyệt: “Tự con có thể đi được mà mẹ!”
Nói xong, Tiểu Nhan cởi tạp dề, cầm lấy điện thoại bước ra ngoài.
“Đứa nhỏ này…Nói đi là đi, một mình đi đến bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi quán mì, cô ấy bước vô định trên đường, cũng không biết đã đi bao lâu, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một hiệu thuốc.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tiểu Nhan bước vào trong. Người trong cửa hiệu thuốc không nhiều, bình thường cô ấy đến đây mua đồ vật linh tinh cũng cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay tâm trạng của Tiểu Nhan luôn thấp thỏm không yên, vào lúc cô ấy mua thứ kia, động tác trở nên cẩn thận, sợ sẽ có người phát hiện ra.
Cô ấy mua vài que thử thai rồi bỏ vào trong túi, đang định bỏ vào trong túi lại cảm thấy hành động của mình như vậy là không được, nhìn rất giống một kẻ trộm.
Vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể cầm nó trong lòng bàn tay, rón ra rón rén đi đến quầy để tính tiền.
Dọc đường đi cô ấy cứ nhìn bốn phía xung quanh, khi đến quầy thu ngân cũng không dám nhìn thẳng người bán hàng mà quay người sang một hướng, cứ như vậy cô ấy đâm sầm vào một người.
Sầm.
Đống đồ Tiểu Nhan cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
Cả người cô ấy đều trực tiếp bị dọa cho giật mình, bởi vì quá căng thẳng cho nên bàn tay cô buông lỏng, đồ vật trong tay cũng thuận theo mà rơi ra.
Nhưng lực va chạm của hai người không mạnh, cho nên người đó cũng không có vấn đề gì.
Cô nhìn đồ của mình rơi lả tả trên mặt đất, lập tức ngồi xổm xuống định nhặt lên, trên đỉnh động lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cô không sao chứ?”
Giọng nói này…
Bàn tay đang định nhặt đồ lên đột ngột dừng lại.
Giọng nói này hình như là của…Cô ấy nhận ra người trước mặt.
Tiểu Nhan chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là Lâm Hứa Chính, tuy nhiên anh ta đang cúi đầu giúp cô nhặt đồ rơi trên đất nên không để ý đến ánh mắt cô ấy.
Thứ đồ này…
Nhìn thấy anh ta nhặt thứ đó, khuôn mặt Tiểu Nhan trắng bệch cắt không còn giọt máu, không đợi anh ta phản ứng lại, cô ấy đã bỏ lại que thử thai, đứng dậy chạy thục mạng.
Lâm Hứa Chính đến đây để mua thực phẩm bảo vệ sức khỏe, không nghĩ sẽ va vào một cô gái, sau đó thứ trên tay cô ấy rơi ra, tiếng rơi của thứ đó trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Lúc sau anh ta thấy cô gái ngồi xổm xuống nhặt đồ lên giống như thứ đó rất quan trọng với cô ấy, mà đồ vật đó lại bị anh ta làm rơi, vì thế Lâm Hứa Chính mới ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lại, thuận tiện hỏi thăm một câu.
Lúc sau, anh ta nhặt thứ đồ trên đất lên, nhìn rõ vật bị cô gái đánh rơi là cái gì, biểu cảm trên mặt Lâm Hứa Chính đơ lại một chút, sai đó cả người cứng ngắc đứng lên.
Chẳng trách cô gái ấy lại vội vã như vậy, thì ra là đi mua thứ này…
Nhưng mà chưa đợi anh ta phản ứng lại, cô gái kìa liền vứt luôn thứ đó đi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Ơ…”
Lâm Hứa Chính còn đang muốn cản cô ấy lại, nhưng lại thấy cô ấy sớm đã chạy đâu mất, trên người giống như có gắn tên lửa, chạy nhanh đến mức không thấy tăm hơi đâu.
Sợ anh ta sao? Anh ta đáng sợ như vậy à? Lâm Hứa Chính nhíu mày lại, xoay người nhặt đồ vật đó lên, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nheo lại nhìn về phía cô gái kia vừa chạy.
Tại sao lại có cảm giác… Bóng hình vừa nãy có chút quen thuộc?
Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi?
Nhìn lại que thử thai ở trong tay, nhớ đến hành động hấp tấp, vội vàng chạy trốn như sợ người khác biết sự tình, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
Bản thân anh ta dường như đã phát hiện ra bí mật gì đó?
“Chào anh, mấy thứ này… Nhân viên thu ngân có chút xấu hổ, mở miệng nói, bởi vì khoảng cách hai người va vào nhau rất gần với chỗ thanh toán của người thu ngân, cho nên chuyện vừa rồi người thu ngân đều nhìn thấy rõ, nhìn thấy cô gái va vào người đàn ông cao to này, rồi bị anh ta dọa cho chạy mất, sau đó người đàn ông cầm que thử thai trong tay, đứng im một chỗ bật cười, điều này sao cứ khiến người khác có cảm giác quái lạ?
Lâm Hứa Chính nghe thấy giọng nói liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cầm que thử thai đặt lên bàn thu ngân, người thu ngân nghĩa anh ta muốn trả lại cho mình vì thế đưa tay chuẩn bị lấy đồ, nhưng lại nghe thấy Lâm Hứa Chính nói.
“Lấy cho tôi thêm một ít nữa rồi giúp tôi gói nó lại.”
Người thu ngân: “?”
Cô ta không nghe nhầm chứ? Vì sao người đàn ông này lại mua que thử thai? Gì vậy chứ?
“Cái kia, tôi không nghe rõ nắm, vừa rồi anh nói là…”
Lâm Hứa Chính nói to hơn một chút: “Gói lại những cái này cho tôi.”
“Mấy thứ này…”
“Cô gái kia là bạn của tôi, tôi mua giúp cô ấy.”
Thì ra là thế, lúc này người thu ngân mới thở hắt ra một hơi, sau đó gói lại thứ đó cho Lâm Hứa Chính.
Vài phút sau, Lâm Hứa Chính bước ra khỏi hiệu thuốc, trên tay là chìa khóa xe và một túi đựng đồ, anh ta bước thong thả đến chiếc xe của minh, anh ta vừa lái xe vừa ung dung ngắm những tòa nhà cao tầng.
Con phố này không phải là con phố nơi có quán mì đó sao? Xem ra anh ta phải cất công đến quan mì đó một lần rồi.
Sau khi Tiểu Nhan chạy trốn liền trở về quán mì, thời điểm cô ấy trở về đúng vào lúc La Tuệ Mỹ vừa bưng bát mì ra ngoài, thấy Tiểu Nhan thì liền có chút kinh ngạc.
“Tiểu Nhan? Sao con lại về đây? Không phải nói đi bệnh viện kiểm tra sao? Sao lại quay lại nhanh thế…”
“Mẹ, con lên phòng trước đây!” Tiểu Nhan nói xong liền nhanh chóng chạy lên lầu, tốc độ của cô ấy nhanh đến mức La Tuệ Mỹ chưa kịp phản ứng, chỉ biết nói: “Con bé này đúng là…”
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cũng như hành động chạy nhanh lên lầu như vậy, chắc là không có chuyện gì, chính vì thế La Tuệ Mỹ cũng không có hỏi thêm gì nữa.
Sau khi Tiểu Nhan chạy lên lầu liền khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng, rốt cuộc cũng có thể hắt ra, tim cô ấy không ngừng đập thình thịch, không nghĩ đến chuyện bản thân chỉ tùy tiện đến một hiệu thuốc mua đồ lại có thể gặp Lâm Hứa Chính.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng người đó lại chính là Lâm Hứa Chính!
Lâm Hứa Chính là bạn của Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ của hai người đó cũng không đến nỗi tệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không, liệu anh ta có đi đến trước mặt Hàn Thanh mà nói bậy bạ gì không nữa? Tiểu Nhan sắp phát điên!
Cô ấy cũng quá liều lĩnh, càng gấp gáp càng khiến cho mọi chuyện trở nên sai. Tiểu Nhan kêu to một tiếng, sau đó nằm gục xuống bàn, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao? Rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không? Như thế nào lại có chuyện tình cờ như vậy? Cô ấy chỉ đến hiệu thuốc, vậy mà Lâm Hứa Chính cũng đến đó, hai người còn va vào nhau.
Hơn nữa, thứ cô ấy muốn mua cuối cùng lại không mang đi, thật là…
Mà dưới lầu, Lâm Hứa Chính đã đến, anh ta dừng xe bên lề đường, sai đó mang theo đồ vật kia bước vào trong quán, La Tuệ Mỹ vừa nhìn thấy anh ta liền cảm thấy hưng phấn.
“Giám đốc Chính đến đấy à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Một câu giám đốc Chính khiến cho Hứa Chính vô cùng ngượng ngùng, anh ta xấu hổ đưa tay lên xoa xoa cái mũi, sau đó nói: “Dì à, dì cứ gọi cháu là Hứa Chính là được rồi.”
Lâm Hứa Chính là bạn bè tốt của Hàn Thanh, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nếu như Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan có thể đến được với nhau, anh ta cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Nhan.
Tuy rằng Hàn Thanh hơn Tiểu Nhan khá nhiều tuổi.
“Hứa Chính?” La Tuệ Mỹ đảo cặp mắt như hạt châu của mình nói: “Sao có thể chứ? Cháu chính là…”
“Dì cứ gọi cháu là Hứa Chính đi, dì là người bề trên, nếu cứ gọi cháu là tổng giám đốc Chính, cháu thật sự không dám nhận.”
“Như vậy cũng được. Hôm nay tới đây cháu muốn ăn gì? Con bé Tiểu Nhan kia vừa về đã vội chạy lên lầu rồi, để dì gọi con bé xuống.”
Nói xong, La Tuệ Mỹ ngửa đầu lên trần gọi Tiểu Nhan “Tiểu Nhan, nhanh xuống dưới lầu đi, có việc gấp, tổng giám đốc Chính đến đây!”
Tiểu Nhan đang nằm bò trên bàn nghe thấy vậy liền bật người ngồi thẳng dậy giống như bị tiếng nói làm cho giật mình.
Lâm Hứa Chính đến đây?
Sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ đã nhận ra cô ấy cho nên cố ý đến đây? Tay chân Tiểu Nhan luống cuống, mau mải đứng dậy, không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng Tiểu Nhan nhận ra một điều, lúc cô ấy chạy trốn, Lâm Hứa Chính không có nhìn thấy mặt cô ấy, làm sao có thể nhận ra cô gái kia chính là cô ấy?
Anh ta đến đây, có lẽ là muốn ăn våt.
Cô ấy không thể hoảng loạn như vậy được, còn chưa rõ sự tình thế nào, phải thật bình tĩnh.
Tiểu Nhan tắm rửa sạch sẽ, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô ấy tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chào hỏi với Lâm Hứa Chính xong, liền đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Tiểu Nhan vừa nấu mì vừa nhớ lại dáng vẻ Lâm Hứa Chính khi vừa nãy cô gặp, nhìn qua thì cả ánh mắt đến biểu cảm đều không có gì khác thường, chắc không biết người kia là cô ấy?
Thật là may mắn, nếu như anh ta biết đó là cô, không biết chừng sẽ nói linh tinh gì với Hàn Thanh?
Hiện tại cô ấy có thai hay không thì phải dùng que thử thai để thử, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì thật xấu hổ.
Vì thế mà Tiểu Nhan đã xác định, trước khi chuyện này được chứng thực, ngoài cô ấy ra thì nhất định phải dấu diếm, không thể để chuyện như ngày hôm nay phát sinh thêm.
Lâm Hứa Chính đứng ở trong căn phòng trang nhã, ánh mắt liếc về phía chiếc túi đựng đồ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú.
Anh ta biết bạn tốt của mình giống như một cây cổ thụ đơn độc, thật không thể ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy, cũng không ngờ một người cẩn trọng như Hàn Thanh lại không kiềm chế được dục vọng của bản thân?
Còn nữa, nếu anh ta biết bản thân mình sắp lên chức ba, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?
Nếu có thể, Lâm Hứa Chính rất muốn cầm túi que thử thai này đi tìm Hàn Thanh, sau đó trêu chọc anh ta vài câu, nhìn biểu cảm thay đổi trong chốc lát của anh ta, chỉ nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Đáng tiếc, những thứ này sẽ bị Tiểu Nhan lấy đi, đối với một người con gái mà nói, chuyện này trước hết vẫn nên thay cô ấy giữ bí mật.