• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (7 Viewers)

  • Chương 1749

Tiểu Nhan nhanh chóng bước vào phòng, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự chột dạ của mình, sau đó đặt một tô mì ở trước mặt Lâm Hứa Chính.



“Anh Lâm Hứa Chính.”



Lâm Hửa Chính liếc nhìn cô ấy, ánh mắt của cô gái vội tránh né đi chỗ khác, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.



Như vậy đã sợ hãi rồi? Rõ ràng trước đó cô ấy đã nhận ra anh ta là Lâm Hứa Chính, vậy mà hiện tại còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta?



“Ừm, ngồi đi.”



Tiểu Nhan ngồi xuống trước mặt Lâm Hứa Chính, có lẽ bởi vì cảm thấy chột dạ, cho nên hô hấp cũng rất nhẹ, giống như muốn làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.



Mà Lâm Hứa Chính cũng bình tĩnh cầm lấy chiếc đũa, bày ra dáng vẻ thản nhiên, ngồi trước mặt Tiểu Nhan ăn một cách điềm tĩnh, bình thường Tiểu Nhan còn có thể cùng anh ta nói chuyện, nhưng hôm nay lại không biết phải nói cái gì.



“Làm sao vậy?” Lâm Hứa Chính đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.



“Hả?” Tiểu Nhan giống như bị cái nhìn của anh ta dọa cho hoảng sợ: “Anh Chính, có chuyện gì sao?”



“Những lời này là anh hỏi em mới phải?” Lâm Hứa Chính nhìn Tiểu Nhan rồi cười nhẹ: “Hôm nay lại im lặng, không có cùng anh nói chuyện như những lần gặp trước, có chuyện gì sao?”



“À, không có.”



Tiểu Nhan liên tục xua tay phủ nhận: “Vừa rồi em đang suy nghĩ một vài chuyện linh tinh mà thôi, không phải không muốn nói chuyện với anh đâu.”



“Vậy sao?” Lâm Hứa Chính nhíu mày: “Nghĩ đến chuyện gì? Nói cho anh nghe được không?”



“Không có chuyện gì quan trọng đâu, hiện tại anh đang ăn, không nên quấy rầy anh như vậy.”



“Dù sao hiện tại anh cũng đang cảm thấy nhàm chán, em cứ nói đi.”



Nói xong, Lâm Hứa Chính lại cắm mặt xuống ăn, Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó xử: “Không có gì, em chỉ nghĩ xem có nên thuê thêm vài người làm thêm trong cửa tiệm nữa hay không mà thôi.”



Không đủ người?



“Hả? Hiện tại vẫn không đủ người sao? Em định không làm ở đây nữa?”



Bởi vì cô ấy đang mang thai sao?



Tiểu Nhan nghe thấy anh hỏi bản thân có phải sắp thôi việc ở đây không, tóc gáy đều dựng đứng hết lên, cả người đều rơi vào trạng thái cảnh giác: “Không, không phải, chỉ là em…Cảm thấy mẹ làm việc rất vất vả, cho nên muốn thuê thêm người làm.”



“À, hiện tại tuổi tác của chú, dì cũng không còn trẻ, không nên làm vất vả như vậy, thuê thêm vài người nữa cũng tốt, đã tìm được người chưa? Có cần anh giúp gì không?”



“Không cần, chuyện này không vội, cứ từ từ rồi tìm cũng được, bởi vì điều quan trọng là tìm được người phù hợp.”



“Cũng được.”



Sau khi trầm mặc một lúc, Tiểu Nhan cảm thấy không thể ngồi đây giả ngốc được nữa liền lấy cớ để rời đi.



“Anh, dưới lầu còn rất nhiều việc, hôm nay em không thể cùng anh ngồi ăn cơm được rồi.”



“Được, lúc anh bước vào cũng thấy khách khứa rất đông, vậy em mau xuống phụ ba mẹ đi.”



“Thật là ngại quá, anh à, lần sau em nhất định sẽ ăn cùng anh!” Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng đứng lên, nhất định là muốn chạy trối chết, nhưng vào lúc cô ấy vừa xoay người định rời đi, Lâm Hứa Chính lại gọi cô ấy lại.



Tiểu Nhan.”



“Dạ?”



Tiểu Nhan xoay người lại, biểu cảm khó hiểu nhìn Lâm Hứa Chính.



“Đồ của em, anh quên đưa cho em.”



Lâm Hứa Chính cười khẽ, đặt cái túi bên cạnh lên bàn, lúc đầu Tiểu Nhan còn mơ màng chưa hiểu: “Đồ này là của em sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom