Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1786
Chương 1786:
Mặc dù bình thường hai người cũng chào nhau nhưng chỉ gật đầu một cái mà thôi, nhưng hôm nay nhân viên lễ tân lại đột nhiên vòng qua bàn, chạy bước nhỏ đến trước mặt Tiểu Nhan.
“Chờ một chút.”
Tiểu Nhan: “?”
“Cái đó.”
Nhân viên lễ tân tủm tỉm cười nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô ấy, dịu dàng nói: “Cô lại mang canh gà cho tổng giám đốc Hàn hả?”
Nghe cô ta nói vậy thì Tiểu Nhan gật đầu, sau đó hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không, không có gì!”
Nhân viên lễ tân khoát tay một cái, vẻ mặt e thẹn: “Tôi có một vấn đề muốn nhờ cô chỉ dạy.”
“Hả?”
“Hôm trước tôi đến ăn mì ở quán của cô, rất ngon.”
Nghe thấy nhân viên lễ tân khen ngợi mì của quán mình ngon thì Tiểu Nhan có ấn tượng tốt với cô ta thêm mấy phần, mắt cũng sáng lên: “Ăn ngon hả? Cô thích là tốt rồi, sau này đến thường xuyên nhé.”
“Thật không?”
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên trợn mắt lên: “Trước đây tôi gây chuyện không vui với cô, cô không trách tôi sao?”
“Chuyện đã qua cả rồi, tôi trách cô làm gì?”
Nếu như cô ấy mà trách thật thì sẽ không gật đầu chào hỏi với cô ta lâu rồi.
“Cô thật tốt.”
Nhân viên lễ tân thở dài nói: “Chẳng trách tổng giám đốc Hàn lại thích cô như vậy, chẳng trách cô là bạn gái của tổng giám đốc Hàn.”
Nhắc đến chuyện này, gò mà Tiểu Nhan hơi ửng hồng, ho nhẹ một cái, không biết nói thế nào.
Đột nhiên nhân viên lễ tân nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô, cử chỉ thân thiết thế này khiến Tiểu Nhan không biết phải làm sao, cô ấy cũng hơi chống cự.
Bởi vì cô ấy rất hiếm khi tiếp xúc gần với người khác như thế này, hơn nữa còn là người không thân thiết, nhưng cô ấy trực tiếp đẩy ra thì lại ngại, sợ hành động của mình làm tổn thương tới lòng tự trọng của đối phương, vì vậy cô ấy đành phải nhẫn nhịn.
“Cô không trách tôi thật chứ? Vậy khi tôi tới quán cô ăn mì, nếu báo tên cô thì có thể giảm giá cho tôi không, tôi sợ ăn ngon quá rồi ngày nào cũng đến, sẽ ăn hết tiền lương của tôi mất.”
Tiểu Nhan không nhịn được, bật cười: “Sẽ không ăn hết được đâu, giá cả của quán chúng tôi cô cũng hợp lý, nhưng cô là nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn nên cô tới đó nói một câu thì tôi sẽ giảm cho cô hai mươi phần trăm nhé.”
“Thật không? Cảm ơn cô nhé! Cô thực sự quá tốt luôn đó, tôi có thể tán gẫu với cô thêm một lát không?”
Bởi vì cô ta khen mì ở quán mình nên Tiểu Nhan không có chút đề phòng nào cả, bị cô ta kéo tới kéo lui.
Nhân viên lễ tân thấy cô ấy không còn phòng bị gì thì từ từ hỏi: “Đúng rồi, cô có biết sau khi cô trở thành bạn gái của tổng giám đốc Hàn thì chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ cô, chúng tôi cảm thấy cô thật may mắn, cũng rất giỏi, cô thế mà lại có thể khiến tổng giám đốc Hàn rung động. Rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy?”
“Ui..”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: “Có lẽ vì da mặt tôi dày?”
“Da mặt dày?”
nhân viên lễ tân ngạc nhiên: “Điều đó có ý gì?”
Tiểu Nhan ngại ngùng cười: “Lúc trước, tôi theo đuổi anh ấy, theo đuổi rất lâu.
Cô ấy không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau thôi.
Nhân viên lễ tân: “Theo đuổi ngược? Oa, cô theo đuổi tổng giám đốc Hàn sao, nhưng trước kia, trong công ty chúng tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi tổng giám đốc Hàn đó nhưng đều không thành công. Chắc chắn cô có biện pháp đặc biệt gì đúng không? Nếu không sao tổng giám đốc Hàn lại nảy sinh tình cảm với cô chứ?”
Mặc dù bình thường hai người cũng chào nhau nhưng chỉ gật đầu một cái mà thôi, nhưng hôm nay nhân viên lễ tân lại đột nhiên vòng qua bàn, chạy bước nhỏ đến trước mặt Tiểu Nhan.
“Chờ một chút.”
Tiểu Nhan: “?”
“Cái đó.”
Nhân viên lễ tân tủm tỉm cười nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô ấy, dịu dàng nói: “Cô lại mang canh gà cho tổng giám đốc Hàn hả?”
Nghe cô ta nói vậy thì Tiểu Nhan gật đầu, sau đó hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không, không có gì!”
Nhân viên lễ tân khoát tay một cái, vẻ mặt e thẹn: “Tôi có một vấn đề muốn nhờ cô chỉ dạy.”
“Hả?”
“Hôm trước tôi đến ăn mì ở quán của cô, rất ngon.”
Nghe thấy nhân viên lễ tân khen ngợi mì của quán mình ngon thì Tiểu Nhan có ấn tượng tốt với cô ta thêm mấy phần, mắt cũng sáng lên: “Ăn ngon hả? Cô thích là tốt rồi, sau này đến thường xuyên nhé.”
“Thật không?”
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên trợn mắt lên: “Trước đây tôi gây chuyện không vui với cô, cô không trách tôi sao?”
“Chuyện đã qua cả rồi, tôi trách cô làm gì?”
Nếu như cô ấy mà trách thật thì sẽ không gật đầu chào hỏi với cô ta lâu rồi.
“Cô thật tốt.”
Nhân viên lễ tân thở dài nói: “Chẳng trách tổng giám đốc Hàn lại thích cô như vậy, chẳng trách cô là bạn gái của tổng giám đốc Hàn.”
Nhắc đến chuyện này, gò mà Tiểu Nhan hơi ửng hồng, ho nhẹ một cái, không biết nói thế nào.
Đột nhiên nhân viên lễ tân nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô, cử chỉ thân thiết thế này khiến Tiểu Nhan không biết phải làm sao, cô ấy cũng hơi chống cự.
Bởi vì cô ấy rất hiếm khi tiếp xúc gần với người khác như thế này, hơn nữa còn là người không thân thiết, nhưng cô ấy trực tiếp đẩy ra thì lại ngại, sợ hành động của mình làm tổn thương tới lòng tự trọng của đối phương, vì vậy cô ấy đành phải nhẫn nhịn.
“Cô không trách tôi thật chứ? Vậy khi tôi tới quán cô ăn mì, nếu báo tên cô thì có thể giảm giá cho tôi không, tôi sợ ăn ngon quá rồi ngày nào cũng đến, sẽ ăn hết tiền lương của tôi mất.”
Tiểu Nhan không nhịn được, bật cười: “Sẽ không ăn hết được đâu, giá cả của quán chúng tôi cô cũng hợp lý, nhưng cô là nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn nên cô tới đó nói một câu thì tôi sẽ giảm cho cô hai mươi phần trăm nhé.”
“Thật không? Cảm ơn cô nhé! Cô thực sự quá tốt luôn đó, tôi có thể tán gẫu với cô thêm một lát không?”
Bởi vì cô ta khen mì ở quán mình nên Tiểu Nhan không có chút đề phòng nào cả, bị cô ta kéo tới kéo lui.
Nhân viên lễ tân thấy cô ấy không còn phòng bị gì thì từ từ hỏi: “Đúng rồi, cô có biết sau khi cô trở thành bạn gái của tổng giám đốc Hàn thì chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ cô, chúng tôi cảm thấy cô thật may mắn, cũng rất giỏi, cô thế mà lại có thể khiến tổng giám đốc Hàn rung động. Rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy?”
“Ui..”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: “Có lẽ vì da mặt tôi dày?”
“Da mặt dày?”
nhân viên lễ tân ngạc nhiên: “Điều đó có ý gì?”
Tiểu Nhan ngại ngùng cười: “Lúc trước, tôi theo đuổi anh ấy, theo đuổi rất lâu.
Cô ấy không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau thôi.
Nhân viên lễ tân: “Theo đuổi ngược? Oa, cô theo đuổi tổng giám đốc Hàn sao, nhưng trước kia, trong công ty chúng tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi tổng giám đốc Hàn đó nhưng đều không thành công. Chắc chắn cô có biện pháp đặc biệt gì đúng không? Nếu không sao tổng giám đốc Hàn lại nảy sinh tình cảm với cô chứ?”
Bình luận facebook