Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1815
Chương 1815:
“Hứa, cô Hứa… Chuyện này tôi xin lỗi cô, tôi thật sự không cố ý, ngày đó cô cũng nói với tôi là cô không ngại.”
Hứa Yến Uyển vẫn cười.
“Đúng vậy, tôi thực sự không ngại. Nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, hiện tại tôi vẫn chưa quên chuyện này. Tôi không có lãng quên trí nhớ của mình, cô nghĩ thế nào?”
Lễ tân nhìn Hứa Yến Uyển trước mặt, cô ta cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, người trước mặt đang cười, nhưng qua nụ cười này lại cảm thấy lạnh lẽo vô.
tận.
“Được rồi, tôi đi làm trước, cô cũng nên cố gắng làm việc.”
Hứa Yến Uyển vô vai cô ta rồi cất bước.
Lần này, nhân viên lễ tân cũng không có đuổi theo nữa.
Cô ta đứng yên tại chỗ, nghĩ đến những gì Hứa Yến Uyển vừa nói với mình vừa rồi, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy.
Trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có một chút ấm áp, mà chỉ có sự lạnh lẽo vô cùng.
Không, hình dung như thế dường như còn chưa đủ mà đó là một ánh mắt mang theo sự chết chóc.
Đúng vậy, không có một chút sinh khí, chính là ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn người chết.
Nghĩ đến đây, nhân viên lễ tân cảm thấy chân tay mềm mình mềm nhũn, không biết rốt cuộc làm thế nào trở lại công việc của mình.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, lễ tân mới thoảng sửng sốt, cô ta đã đứng một hồi lâu mà cũng không có phản ứng gì.
Mãi khi có người kêu cô ta một tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần.
Nhân viên lễ tân trả lời điện thoại được ba câu bằng giọng điệu mơ hồ. Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới nhận ra sau lưng mình không biết bao giờ đã toátra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cô bị sao vậy? Nghe điện thoại thì không biết gì, sao sắc mặt cô lại xấu như vậy? Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái hả?”
Cô gái lễ tân không nói chuyện, chỉ im lặng lắc đầu.
Sau khi Hứa Yến Uyển trở lại làm việc, Tưởng Văn Văn đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi cô ta, hỏi han ân cần một hồi. Sau đó yêu cầu Hứa Yến Uyển quay trở lại công việc mà không đề cập bất cứ điều gì về Hàn Thanh.
Hứa Yến Uyển cong môi, người này xem ra cũng khá thông minh.
Biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Mặc dù Tưởng Văn Văn không hỏi Hứa Yến Uyển xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm tính toán.
Vào buổi chiều, Tưởng Văn Văn nhận được tin tức Hứa Yến Uyển chuyển đi nơi khác.
Hứa Yến Uyển được chuyển đến một cách trực tiếp và công khai lên bộ phận cấp cao, Tưởng Văn Văn là người giám sát trực tiếp của Hứa Yến Uyển nên sau khi cô ta biết tin này, liền ngay lập tức cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao người tài giỏi như Hứa Yến Uyển, chuyển đến bộ phận khác chính là một tổn thất to lớn cho bộ phận của cô ta. Đồng thời cô ta cũng đánh giá cao năng lực làm việc của Hứa Yến Uyển và cô ta cảm thấy Hứa Yến Uyển sẽ là một trợ thủ đắc lực chocông việc sau này của mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ về thân phận của Hứa Yến Uyển, và nghĩ đến sự việc lần này, Tưởng Văn Văn cảm thấy thực sự mình cũng không có đủ tư cách để nói lên điều gì.
Chính mình phải đích thân đi tìm Hứa Yến Uyển, phải cùng cô ta nói chuyện này.
Hứa Yến Uyển nghe xong lời này, có chút kinh ngạc: “Chuyển đến nơi khác? Bộ phận khác sao?”
Tưởng Văn Văn thở dài nói: “Bề ngoài là muốn thuyên chuyển, nhưng thật ra là để em thăng chức. Công việc ở bộ phận này khá dễ chịu, với thể chất này của em, ở bộ phận ấy cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đáp lại cô ta chỉ là một sự im lặng.
“Yến Uyển, em đi thu dọn một chút đi. Buổi chiều em phải đến bộ phận này báo danh”
“Hứa, cô Hứa… Chuyện này tôi xin lỗi cô, tôi thật sự không cố ý, ngày đó cô cũng nói với tôi là cô không ngại.”
Hứa Yến Uyển vẫn cười.
“Đúng vậy, tôi thực sự không ngại. Nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, hiện tại tôi vẫn chưa quên chuyện này. Tôi không có lãng quên trí nhớ của mình, cô nghĩ thế nào?”
Lễ tân nhìn Hứa Yến Uyển trước mặt, cô ta cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, người trước mặt đang cười, nhưng qua nụ cười này lại cảm thấy lạnh lẽo vô.
tận.
“Được rồi, tôi đi làm trước, cô cũng nên cố gắng làm việc.”
Hứa Yến Uyển vô vai cô ta rồi cất bước.
Lần này, nhân viên lễ tân cũng không có đuổi theo nữa.
Cô ta đứng yên tại chỗ, nghĩ đến những gì Hứa Yến Uyển vừa nói với mình vừa rồi, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy.
Trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có một chút ấm áp, mà chỉ có sự lạnh lẽo vô cùng.
Không, hình dung như thế dường như còn chưa đủ mà đó là một ánh mắt mang theo sự chết chóc.
Đúng vậy, không có một chút sinh khí, chính là ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn người chết.
Nghĩ đến đây, nhân viên lễ tân cảm thấy chân tay mềm mình mềm nhũn, không biết rốt cuộc làm thế nào trở lại công việc của mình.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, lễ tân mới thoảng sửng sốt, cô ta đã đứng một hồi lâu mà cũng không có phản ứng gì.
Mãi khi có người kêu cô ta một tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần.
Nhân viên lễ tân trả lời điện thoại được ba câu bằng giọng điệu mơ hồ. Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới nhận ra sau lưng mình không biết bao giờ đã toátra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cô bị sao vậy? Nghe điện thoại thì không biết gì, sao sắc mặt cô lại xấu như vậy? Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái hả?”
Cô gái lễ tân không nói chuyện, chỉ im lặng lắc đầu.
Sau khi Hứa Yến Uyển trở lại làm việc, Tưởng Văn Văn đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi cô ta, hỏi han ân cần một hồi. Sau đó yêu cầu Hứa Yến Uyển quay trở lại công việc mà không đề cập bất cứ điều gì về Hàn Thanh.
Hứa Yến Uyển cong môi, người này xem ra cũng khá thông minh.
Biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Mặc dù Tưởng Văn Văn không hỏi Hứa Yến Uyển xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm tính toán.
Vào buổi chiều, Tưởng Văn Văn nhận được tin tức Hứa Yến Uyển chuyển đi nơi khác.
Hứa Yến Uyển được chuyển đến một cách trực tiếp và công khai lên bộ phận cấp cao, Tưởng Văn Văn là người giám sát trực tiếp của Hứa Yến Uyển nên sau khi cô ta biết tin này, liền ngay lập tức cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao người tài giỏi như Hứa Yến Uyển, chuyển đến bộ phận khác chính là một tổn thất to lớn cho bộ phận của cô ta. Đồng thời cô ta cũng đánh giá cao năng lực làm việc của Hứa Yến Uyển và cô ta cảm thấy Hứa Yến Uyển sẽ là một trợ thủ đắc lực chocông việc sau này của mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ về thân phận của Hứa Yến Uyển, và nghĩ đến sự việc lần này, Tưởng Văn Văn cảm thấy thực sự mình cũng không có đủ tư cách để nói lên điều gì.
Chính mình phải đích thân đi tìm Hứa Yến Uyển, phải cùng cô ta nói chuyện này.
Hứa Yến Uyển nghe xong lời này, có chút kinh ngạc: “Chuyển đến nơi khác? Bộ phận khác sao?”
Tưởng Văn Văn thở dài nói: “Bề ngoài là muốn thuyên chuyển, nhưng thật ra là để em thăng chức. Công việc ở bộ phận này khá dễ chịu, với thể chất này của em, ở bộ phận ấy cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đáp lại cô ta chỉ là một sự im lặng.
“Yến Uyển, em đi thu dọn một chút đi. Buổi chiều em phải đến bộ phận này báo danh”