Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1817
Chương 1817:
Nhà họ Hứa hiện giờ không còn ai, cô ta lại là người còn lại duy nhất. Khi nhà họ Hứa gặp khó khăn, không có ai sẵn lòng giúp đỡ, thậm chí cuối cùng khi cha mẹ cô ta ở trong bệnh viện, cũng không có một bóng người đến thăm.
Ngoài nỗi đau thương bên ngoài, trong lòng Hứa Yến Uyển còn có hận thù.
Tất nhiên cô ta phải vực dậy nhà họ Hứa và còn phải cho những người đó biết rằng ngay cả khi không có sự giúp đỡ của họ, cô ta vẫn có năng lực để tự mình đứng lên một lần nữa.
“Làm sao em có thể không để ý đến?”
“Nếu em quan tâm đến sức khỏe của mình, em sẽ không tự đưa mình vào bệnh viện, em cũng sẽ không từ chối chuyển viện.”
“Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau!” Hứa Yến Uyển lo lắng nói: “Em đã nói trước với anh là muốn tự mình nỗ lực, cho nên em hỉ vọng anh có thể rút lại lệnh chuyển công tác vừa rồi!
Hàn Thanh đứng lên, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Em nghĩ rằng chú Hứa sẽ đồng ý chuyện này này sau khi biết tình hình hiện tại của em ư? Nếu ông ấy còn sống, ông ấy sẽ cho phép con gái mình đối xử với cơ thể của mình như thế này?”
Hứa Yến Uyển: “…”
“Bây giờ nhà họ Hứa đã trở nên như thế này. Lúc trước tôi không kịp thời ra tay giúp, tôi cũng có một phần trách nhiệm nhất định. Em nói rằng tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân mình, tôi cũng không phản đối chuyện đó bởi vì tôi nghĩ rằng em có thể.
Còn hiện tại… vẫn là nên để tôi thay chú Hứa chăm sóc em một chút.”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Yến Uyển có chút tái nhợt, thân thể cô ta chấn động, nhìn Hàn Thanh đang vô cảm trước mặt, mang tâm tư của chính mình ra hỏi.
“Nếu nhà họ Từ và nhà họ Hứa chưa từng có quan hệ giao hảo, nếu không phải ba em mất, lúc này đây, anh chắc là sẽ không giúp đỡ em đúng không?”
Hàn Thanh không nghĩ nhiều về câu hỏi này, chỉ ừ một tiếng, sau đó giải thích: “Nhà họ Hàn và nhà họ Hứa có quan hệ lâu đời, nếu ngay từ đầu biết chuyện thì tôi đã sớm giúp đỡ, nhưng tiếc là bây giờ đã quá muộn. Hiện tại nhà họ Hứa chỉ còn lại một mình em, tôi sẽ thay mặt chú Hứa chăm sóc em nhiều hơn một chút”
Thay bác trai Hứa và bác gái Hứa chăm sóc cô ta một chút sao?
Có phải chỉ vì điều này, cho nên mới đổi chỗ ở khác cho cô?
Nghe xong những lời này, Hứa Yến Uyển trong lòng cảm thấy chua xót, đặc biệt khó chịu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh.
“Không còn nguyên nhân nào khác sao?”
Cô ta nghe thấy chính mình đang dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ hỏi Hàn Thanh.
Giọng nói quá mỏng và quá nhỏ, Hứa Yến Uyển cũng khó có thể nghe thấy mình đang nói cái gì, huống chi là Hàn Thanh.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng cũng không quá gần, cho nên lần này Hàn Thanh không nghe thấy cô nói gì, nhưng thật sự anh cũng không quan tâm cô ta nói gì.
Bởi vì Hàn Thanh biết cô ta đến đây là tìm mình, còn muốn nói đến chuyện từ chối chuyển đi nơi khác.
“Yến Uyển. Hàn Thanh thở dài gọi tên cô: “Anh biết em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà… Tìnhhình hiện giờ cũng phải lúc để em mạnh mẽ. Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ có thể lựa chọn một cách”.
Hứa Yến Uyển nhìn thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú và lạnh lùng, không biết bao nhiêu năm trôi qua, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô vẫn giống hệt như trước kia, chỉ có một tia xúc cảm mờ nhạt trong đôi mắt sâu và đen của anh, không có gì khác.
Không giống như trong bệnh viện ngày hôm đó, khi anh ấy nhìn Tiểu Nhan, đôi mắt anh ấy chứa đựng đầy sự dịu dàng, sự chiếm hữu và ham muốn mạnh mẽ.
Tại sao chuyện này có thể xảy ra cơ chứ?
Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, sau đó nói: “Em biết, một khi đã là như vậy, em thay mặt ba mẹ cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã quan tâm.
Nói xong, Hứa Yến Uyển mỉm cười với Hàn Thanh, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Hàn Thanh không biết trong lòng Hứa Yến Uyển nghĩ như thế nào, có lẽ cô là người kiêu ngạo, dù sao cô cũng từng là đại tiểu thư nhà họ Hứa, nhưng bây giờ lại chán nản đến làm việc trong công ty của anh.
Nhà họ Hứa hiện giờ không còn ai, cô ta lại là người còn lại duy nhất. Khi nhà họ Hứa gặp khó khăn, không có ai sẵn lòng giúp đỡ, thậm chí cuối cùng khi cha mẹ cô ta ở trong bệnh viện, cũng không có một bóng người đến thăm.
Ngoài nỗi đau thương bên ngoài, trong lòng Hứa Yến Uyển còn có hận thù.
Tất nhiên cô ta phải vực dậy nhà họ Hứa và còn phải cho những người đó biết rằng ngay cả khi không có sự giúp đỡ của họ, cô ta vẫn có năng lực để tự mình đứng lên một lần nữa.
“Làm sao em có thể không để ý đến?”
“Nếu em quan tâm đến sức khỏe của mình, em sẽ không tự đưa mình vào bệnh viện, em cũng sẽ không từ chối chuyển viện.”
“Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau!” Hứa Yến Uyển lo lắng nói: “Em đã nói trước với anh là muốn tự mình nỗ lực, cho nên em hỉ vọng anh có thể rút lại lệnh chuyển công tác vừa rồi!
Hàn Thanh đứng lên, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Em nghĩ rằng chú Hứa sẽ đồng ý chuyện này này sau khi biết tình hình hiện tại của em ư? Nếu ông ấy còn sống, ông ấy sẽ cho phép con gái mình đối xử với cơ thể của mình như thế này?”
Hứa Yến Uyển: “…”
“Bây giờ nhà họ Hứa đã trở nên như thế này. Lúc trước tôi không kịp thời ra tay giúp, tôi cũng có một phần trách nhiệm nhất định. Em nói rằng tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân mình, tôi cũng không phản đối chuyện đó bởi vì tôi nghĩ rằng em có thể.
Còn hiện tại… vẫn là nên để tôi thay chú Hứa chăm sóc em một chút.”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Yến Uyển có chút tái nhợt, thân thể cô ta chấn động, nhìn Hàn Thanh đang vô cảm trước mặt, mang tâm tư của chính mình ra hỏi.
“Nếu nhà họ Từ và nhà họ Hứa chưa từng có quan hệ giao hảo, nếu không phải ba em mất, lúc này đây, anh chắc là sẽ không giúp đỡ em đúng không?”
Hàn Thanh không nghĩ nhiều về câu hỏi này, chỉ ừ một tiếng, sau đó giải thích: “Nhà họ Hàn và nhà họ Hứa có quan hệ lâu đời, nếu ngay từ đầu biết chuyện thì tôi đã sớm giúp đỡ, nhưng tiếc là bây giờ đã quá muộn. Hiện tại nhà họ Hứa chỉ còn lại một mình em, tôi sẽ thay mặt chú Hứa chăm sóc em nhiều hơn một chút”
Thay bác trai Hứa và bác gái Hứa chăm sóc cô ta một chút sao?
Có phải chỉ vì điều này, cho nên mới đổi chỗ ở khác cho cô?
Nghe xong những lời này, Hứa Yến Uyển trong lòng cảm thấy chua xót, đặc biệt khó chịu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh.
“Không còn nguyên nhân nào khác sao?”
Cô ta nghe thấy chính mình đang dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ hỏi Hàn Thanh.
Giọng nói quá mỏng và quá nhỏ, Hứa Yến Uyển cũng khó có thể nghe thấy mình đang nói cái gì, huống chi là Hàn Thanh.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng cũng không quá gần, cho nên lần này Hàn Thanh không nghe thấy cô nói gì, nhưng thật sự anh cũng không quan tâm cô ta nói gì.
Bởi vì Hàn Thanh biết cô ta đến đây là tìm mình, còn muốn nói đến chuyện từ chối chuyển đi nơi khác.
“Yến Uyển. Hàn Thanh thở dài gọi tên cô: “Anh biết em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà… Tìnhhình hiện giờ cũng phải lúc để em mạnh mẽ. Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ có thể lựa chọn một cách”.
Hứa Yến Uyển nhìn thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú và lạnh lùng, không biết bao nhiêu năm trôi qua, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô vẫn giống hệt như trước kia, chỉ có một tia xúc cảm mờ nhạt trong đôi mắt sâu và đen của anh, không có gì khác.
Không giống như trong bệnh viện ngày hôm đó, khi anh ấy nhìn Tiểu Nhan, đôi mắt anh ấy chứa đựng đầy sự dịu dàng, sự chiếm hữu và ham muốn mạnh mẽ.
Tại sao chuyện này có thể xảy ra cơ chứ?
Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, sau đó nói: “Em biết, một khi đã là như vậy, em thay mặt ba mẹ cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã quan tâm.
Nói xong, Hứa Yến Uyển mỉm cười với Hàn Thanh, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Hàn Thanh không biết trong lòng Hứa Yến Uyển nghĩ như thế nào, có lẽ cô là người kiêu ngạo, dù sao cô cũng từng là đại tiểu thư nhà họ Hứa, nhưng bây giờ lại chán nản đến làm việc trong công ty của anh.
Bình luận facebook