Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1830
Chương 1830:
Khi ánh lửa bắt đầu tỏa ra, trước mắt Hàn Thanh hiện lên không phải một màn này, mà là một ánh nến khác. Ánh lửa như đốt đỏ cả bầu trời, thiêu đốt hai mắt anh.
Mà tiếng hát chúc mừng sinh nhật bên tai, cũng biến thành tiếng hò hét.
Ánh lửa nghi ngút kèm theo tiếng khóc bất lực, gần như muốn xé rách toàn bộ bầu trời.Trán Hàn Thanh chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng kém. Ngay cả đôi môi mỏng cũng biến thành màu đất, khuôn mặt cô gái nhỏ nhìn xuống ánh lửa trở nên vặn vẹo.
Gần xanh Hàn Thanh nổi lên, hô hấp cũng trở nên không thuận lợi.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Cô gái nhỏ rốt cục cũng hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó lớn tiếng chúc anh một câu. Chính câu này đã cắt đứt một sợi dây trong đáy lòng Hàn Thanh, khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
Tiểu Nhan nói xong thì thúc giục Hàn Thanh thổi nến, hơn nữa vẻ mặt chân thành nói: “Trước khi thổi nền phải ước nha. Anh muốn ước chuyện gì?”
Kết quả, cũng không nhận được phản hồi, Hàn Thanh ngồi đối diện cực kì trầm mặc, hơn nữa biểu cảm… Dường như không đúng lắm.
“Hàn Thanh?” Tiểu Nhan thăm dò gọi tên anh một tiếng.
Hàn Thanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt có chút âm u, khiến lưng người ta phát lạnh.
“Sao? Làm sao vậy?” Giọng cô run run hỏi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Môi mấp máy muốn nói cái gì đó, Hàn Thanh lại đột nhiên đứng lên, vẫn không nói một tiếng nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Nhan thấy thế, cũng đứng lên theo.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong đầu Hàn Thanh chỉ còn lại những hình ảnh kinh khủng, không có gì khác, cho nên lúc này dường như không nghe thấy giọng nói của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan quen anh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh. Ánh mắt hung ác, nham hiểm như người không có độ ấm.
Lần đầu tiên, Tiểu Nhan nhìn thấy hơi thở khiến người ta sợ hãi từ trên người Hàn Thanh.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đáng tiếc Hàn Thanh cũng không trả lời cô, bước.
chân của anh gần như lảo đảo đi ra ngoài, rời khỏi phòng.
Nhân viên canh gác ở bên ngoài nhìn thấy sắc mặt anh xanh biếc chạy ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức vội vàng đi vào.
”Cô Chu, chuyện gì đã Xảy ra vậy? Sao bạn trai cô lại đi ra ngoài?” XP 4 Tiểu Nhan bị hỏi đứng yên tại chỗ, cô ngây ngốc thật lâu, không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không. Nhưng hình như vừa rồi cô không làm gì cả, chẳng qua là chúc anh sình nhật vui vẻ mà thôi.
Chẳng lẽ… Chuyện này là sai rồi?
Càng nghĩ càng rối loạn.
Cho đến khi nhân viên nhắc nhở: “Khuôn mặt của bạn trai cô dường như không tốt lắm, hai người cãi nhau sao? Hay là do lỗi của chúng tôi?”
Nhân viên lúc trước không tán thành với hành động của Chu Tiểu Nhan, lúc này nhịn không được nói: “Nói không chừng anh ấy không cần cô chúc mừng sinh nhật”
“Nói lung tung cái gì đấy?”
Nhân viên nói lung tung bị khiển trách một câu, không cam lòng lè lưỡi, giả bộ làm mặt quỷ: “Tôi chẳng nói gì sai.”
“Cô Chu?”
Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, nhìn căn phòng được trang trí tỉ mỉ. Còn có món quà cô đã chuẩn bị sẵn, suy nghĩ một chút vẫn là bước lên cầm lấy món quà mình đã chuẩn bị, sau đó xoay người.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, nhưng mà chúng tôi chắc sẽ không quay lại đầu. Tôi đuổi theo anh ấy xem sao.
“Được, cô Chu mau đi đi, có hiểu lầm gì thì nói ra thật rõ ràng nhé.”
“Cảm ơn.”
Khi ánh lửa bắt đầu tỏa ra, trước mắt Hàn Thanh hiện lên không phải một màn này, mà là một ánh nến khác. Ánh lửa như đốt đỏ cả bầu trời, thiêu đốt hai mắt anh.
Mà tiếng hát chúc mừng sinh nhật bên tai, cũng biến thành tiếng hò hét.
Ánh lửa nghi ngút kèm theo tiếng khóc bất lực, gần như muốn xé rách toàn bộ bầu trời.Trán Hàn Thanh chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng kém. Ngay cả đôi môi mỏng cũng biến thành màu đất, khuôn mặt cô gái nhỏ nhìn xuống ánh lửa trở nên vặn vẹo.
Gần xanh Hàn Thanh nổi lên, hô hấp cũng trở nên không thuận lợi.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Cô gái nhỏ rốt cục cũng hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó lớn tiếng chúc anh một câu. Chính câu này đã cắt đứt một sợi dây trong đáy lòng Hàn Thanh, khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
Tiểu Nhan nói xong thì thúc giục Hàn Thanh thổi nến, hơn nữa vẻ mặt chân thành nói: “Trước khi thổi nền phải ước nha. Anh muốn ước chuyện gì?”
Kết quả, cũng không nhận được phản hồi, Hàn Thanh ngồi đối diện cực kì trầm mặc, hơn nữa biểu cảm… Dường như không đúng lắm.
“Hàn Thanh?” Tiểu Nhan thăm dò gọi tên anh một tiếng.
Hàn Thanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt có chút âm u, khiến lưng người ta phát lạnh.
“Sao? Làm sao vậy?” Giọng cô run run hỏi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Môi mấp máy muốn nói cái gì đó, Hàn Thanh lại đột nhiên đứng lên, vẫn không nói một tiếng nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Nhan thấy thế, cũng đứng lên theo.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong đầu Hàn Thanh chỉ còn lại những hình ảnh kinh khủng, không có gì khác, cho nên lúc này dường như không nghe thấy giọng nói của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan quen anh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh. Ánh mắt hung ác, nham hiểm như người không có độ ấm.
Lần đầu tiên, Tiểu Nhan nhìn thấy hơi thở khiến người ta sợ hãi từ trên người Hàn Thanh.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đáng tiếc Hàn Thanh cũng không trả lời cô, bước.
chân của anh gần như lảo đảo đi ra ngoài, rời khỏi phòng.
Nhân viên canh gác ở bên ngoài nhìn thấy sắc mặt anh xanh biếc chạy ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức vội vàng đi vào.
”Cô Chu, chuyện gì đã Xảy ra vậy? Sao bạn trai cô lại đi ra ngoài?” XP 4 Tiểu Nhan bị hỏi đứng yên tại chỗ, cô ngây ngốc thật lâu, không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không. Nhưng hình như vừa rồi cô không làm gì cả, chẳng qua là chúc anh sình nhật vui vẻ mà thôi.
Chẳng lẽ… Chuyện này là sai rồi?
Càng nghĩ càng rối loạn.
Cho đến khi nhân viên nhắc nhở: “Khuôn mặt của bạn trai cô dường như không tốt lắm, hai người cãi nhau sao? Hay là do lỗi của chúng tôi?”
Nhân viên lúc trước không tán thành với hành động của Chu Tiểu Nhan, lúc này nhịn không được nói: “Nói không chừng anh ấy không cần cô chúc mừng sinh nhật”
“Nói lung tung cái gì đấy?”
Nhân viên nói lung tung bị khiển trách một câu, không cam lòng lè lưỡi, giả bộ làm mặt quỷ: “Tôi chẳng nói gì sai.”
“Cô Chu?”
Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, nhìn căn phòng được trang trí tỉ mỉ. Còn có món quà cô đã chuẩn bị sẵn, suy nghĩ một chút vẫn là bước lên cầm lấy món quà mình đã chuẩn bị, sau đó xoay người.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, nhưng mà chúng tôi chắc sẽ không quay lại đầu. Tôi đuổi theo anh ấy xem sao.
“Được, cô Chu mau đi đi, có hiểu lầm gì thì nói ra thật rõ ràng nhé.”
“Cảm ơn.”
Bình luận facebook