Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1836
Chương 1836:
Vừa dứt lời, La Tuệ Mỹ nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của Tiểu Nhan, lời định nói chỉ dừng lại ở bên miệng: “Làm sao vậy? Sao mắt lại sưng lên như thế kia? Có phải Hàn Thanh bắt nạt con không?” Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn La Tuệ Mỹ, một lát sau lắc đầu một cái: “Không có gì, anh ấy ở đâu rồi?”
“Ở bên ngoài rồi, mẹ bảo cậu ta đi vào, nhưng cậu ta không vào, mẹ còn buồn bực không biết xảy ra chuyện gì, hai đứa cãi nhau à?”
Cãi nhau?
Nếu như chỉ là cãi nhau bình thường, vậy cũng không xem là chuyện gì lớn.
“Không có cãi nhau, chỉ là có một số chuyện con nghĩ con nên tự mình hỏi anh ấy một chút.”
Tiểu Nhan vừa nói vén chăn lên, bước xuống giường, La Tuệ Mỹ nhìn thấy mình con gái như vậy, không thể không đến đỡ cô: “Có chuyện gì muốn hỏi? Nếu như con không muốn nói chuyện với cậu ta, mẹ có thể…”
“Mẹ, con không sao.”
Tiểu Nhan cầm cánh tay của La Tuệ Mỹ nở một nụ cười còn khó nhìn hơn so khóc với bà ấy: “Chỉ là có một số việc, con muốn biết, cho nên phải hỏi anh ấy một chút.”
“Được rồi, con đã nói như vậy, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Sau khi Tiểu Nhan đứng dậy thì cô thay một bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Thanh không có vào nhà, đứng ở hành lang chờ cô ở đó, lúc Tiểu Nhan đi ra ngoài tìm anh, hai vợ chồng nhà họ Chu nhỏ giọng thủ thỉ “Nhan Nhan xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm sao Tiểu Thanh đã tới mà không đi vào?”
La Tuệ Mỹ nhéo ông ấy một chút, sau đó nói: “Hai đứa nó chắc là đang cãi nhau, chắc cũng không có vấn đề lớn lao gì, để bọn nó nói rõ ràng với nhau là được.”
“Chậc chậc.”
Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ nữ mấy người đúng là khó hiểu, rất nhiều chuyện rõ ràng không phải chuyện gì lớn, nhưng lại làm rất hung, thật nhức đầu.”
Nghe nói như vậy, La Tuệ Mỹ nhất thời không hài lòng trợn to hai mắt: “Ông nói ai khó hiểu? Đàn ông mấy người cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn, vì mấy người có thần kinh thô, trách phụ nữ khó hiểu để làm gì?
Hơn nữa đây con gái của ông đó, ông mà còn nói bậy vài câu nữa có tin tôi ném ông xuống dưới lầu không.”
Ba Chu: ‘…”
Quên đi, cọp cái không dễ chọc, bà ấy còn chưa từng nhiều lời với ông ấy như vậy.
Ba Chu sờ mũi mình một cái, quay về ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ kết quả.
Sau khi Tiểu Nhan đi ra, mới phát hiện Hàn Thanh đang đứng ở hành lang, quần áo đã ướt đẫm gần một nửa. Cô theo bản năng mà đau lòng, muốn gọi anh vào nhà, nhưng nghĩ đến những chuyện mình vừa nghe được, thì đã nghiêm túc trở lại.
Sắc mặt Hàn Thanh cũng không dễ nhìn, sau khi mắc mưa càng lộ vẻ chật vật, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn đứng vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng kiên định, nhìn thấy Tiểu Nhan đi ra, mỗi mỏng mấp máy.
Anh đi về phía trước một bước, Tiểu Nhan thấy vậy, theo bản năng lùi về sau một bước.
Vì vậy sau khi Hàn Thanh nhìn thấy động tác này cô, bước chân Hàn Thanh chỉ có thể dừng lại.
“Nhan Nhan.”
Anh lên tiếng, gọi tên cô một tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt giống như mang vẻ đau khổ.
Đây là ý gì?
Tiểu Nhan không hiểu, chỉ là bây giờ cô cũng không muốn hiểu, cô chỉ muốn biết một chân tướng.
“Tại sao không nói với em?”
Bởi vì ban ngày mới vừa phát sinh chuyện anh phải rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, cho nên bây giờ Hàn Thanh cho là chuyện Tiểu Nhan nói liên quan tới chuyện sinh nhật, cũng không ngờ sẽ có người nói với Tiểu Nhan chuyện Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của mình.
Cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều về những thứ khác, sau khi nghe Tiểu Nhan hỏi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Không tiện mở miệng.”
Dù sao đó cũng là vết thương anh giấu ở đáy lòng.
Bất luận là ai, cũng không muốn đụng vào hoặc là xé vết thương cũ của mình ra lần nữa.
Vừa dứt lời, La Tuệ Mỹ nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của Tiểu Nhan, lời định nói chỉ dừng lại ở bên miệng: “Làm sao vậy? Sao mắt lại sưng lên như thế kia? Có phải Hàn Thanh bắt nạt con không?” Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn La Tuệ Mỹ, một lát sau lắc đầu một cái: “Không có gì, anh ấy ở đâu rồi?”
“Ở bên ngoài rồi, mẹ bảo cậu ta đi vào, nhưng cậu ta không vào, mẹ còn buồn bực không biết xảy ra chuyện gì, hai đứa cãi nhau à?”
Cãi nhau?
Nếu như chỉ là cãi nhau bình thường, vậy cũng không xem là chuyện gì lớn.
“Không có cãi nhau, chỉ là có một số chuyện con nghĩ con nên tự mình hỏi anh ấy một chút.”
Tiểu Nhan vừa nói vén chăn lên, bước xuống giường, La Tuệ Mỹ nhìn thấy mình con gái như vậy, không thể không đến đỡ cô: “Có chuyện gì muốn hỏi? Nếu như con không muốn nói chuyện với cậu ta, mẹ có thể…”
“Mẹ, con không sao.”
Tiểu Nhan cầm cánh tay của La Tuệ Mỹ nở một nụ cười còn khó nhìn hơn so khóc với bà ấy: “Chỉ là có một số việc, con muốn biết, cho nên phải hỏi anh ấy một chút.”
“Được rồi, con đã nói như vậy, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Sau khi Tiểu Nhan đứng dậy thì cô thay một bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Thanh không có vào nhà, đứng ở hành lang chờ cô ở đó, lúc Tiểu Nhan đi ra ngoài tìm anh, hai vợ chồng nhà họ Chu nhỏ giọng thủ thỉ “Nhan Nhan xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm sao Tiểu Thanh đã tới mà không đi vào?”
La Tuệ Mỹ nhéo ông ấy một chút, sau đó nói: “Hai đứa nó chắc là đang cãi nhau, chắc cũng không có vấn đề lớn lao gì, để bọn nó nói rõ ràng với nhau là được.”
“Chậc chậc.”
Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ nữ mấy người đúng là khó hiểu, rất nhiều chuyện rõ ràng không phải chuyện gì lớn, nhưng lại làm rất hung, thật nhức đầu.”
Nghe nói như vậy, La Tuệ Mỹ nhất thời không hài lòng trợn to hai mắt: “Ông nói ai khó hiểu? Đàn ông mấy người cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn, vì mấy người có thần kinh thô, trách phụ nữ khó hiểu để làm gì?
Hơn nữa đây con gái của ông đó, ông mà còn nói bậy vài câu nữa có tin tôi ném ông xuống dưới lầu không.”
Ba Chu: ‘…”
Quên đi, cọp cái không dễ chọc, bà ấy còn chưa từng nhiều lời với ông ấy như vậy.
Ba Chu sờ mũi mình một cái, quay về ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ kết quả.
Sau khi Tiểu Nhan đi ra, mới phát hiện Hàn Thanh đang đứng ở hành lang, quần áo đã ướt đẫm gần một nửa. Cô theo bản năng mà đau lòng, muốn gọi anh vào nhà, nhưng nghĩ đến những chuyện mình vừa nghe được, thì đã nghiêm túc trở lại.
Sắc mặt Hàn Thanh cũng không dễ nhìn, sau khi mắc mưa càng lộ vẻ chật vật, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn đứng vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng kiên định, nhìn thấy Tiểu Nhan đi ra, mỗi mỏng mấp máy.
Anh đi về phía trước một bước, Tiểu Nhan thấy vậy, theo bản năng lùi về sau một bước.
Vì vậy sau khi Hàn Thanh nhìn thấy động tác này cô, bước chân Hàn Thanh chỉ có thể dừng lại.
“Nhan Nhan.”
Anh lên tiếng, gọi tên cô một tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt giống như mang vẻ đau khổ.
Đây là ý gì?
Tiểu Nhan không hiểu, chỉ là bây giờ cô cũng không muốn hiểu, cô chỉ muốn biết một chân tướng.
“Tại sao không nói với em?”
Bởi vì ban ngày mới vừa phát sinh chuyện anh phải rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, cho nên bây giờ Hàn Thanh cho là chuyện Tiểu Nhan nói liên quan tới chuyện sinh nhật, cũng không ngờ sẽ có người nói với Tiểu Nhan chuyện Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của mình.
Cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều về những thứ khác, sau khi nghe Tiểu Nhan hỏi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Không tiện mở miệng.”
Dù sao đó cũng là vết thương anh giấu ở đáy lòng.
Bất luận là ai, cũng không muốn đụng vào hoặc là xé vết thương cũ của mình ra lần nữa.