Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1837
Chương 1837:
Mà Hàn Thanh cũng như thế này, anh cũng không muốn xé vết thương của mình ra, hôm nay cũng là đột nhiên xảy ra chuyện, mới có thể như vậy.
Sau khi anh rời đi, anh hối hận nên trở về tìm Tiểu Nhan nhưng cô đã không còn ở đó.
Sau đó nghe những nhân viên làm việc nói gần đây Tiểu Nhan đã chăm chỉ như thế nào vì chuyện của anh, Hàn Thanh mới ý thức được, cô gái nhỏ của anh thật tâm muốn tổ chức sinh nhật cho mình. Chỉ là cô không biết quá khứ của mình mà thôi, Hàn Thanh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ vạch ra vết thương sâu trong nội tâm một lần nữa, nhưng lần này xem ra là không thể tránh khỏi.
Sau đó anh nói với cô, nhưng trước đây thật sự khó nói.
Thứ nhất, anh không hề vạch vết thương của mình ra thêm một lần nữa. Thứ hai, anh cũng không muốn nói về quá khứ của mình khi không có chuyện gì.
Nhưng lần này, anh đến để nói rõ điều đó. Nhưng ở trong mắt Tiểu Nhan, chuyện cô hỏi Hàn Thanh, liên quan rất nhiều đến chuyện của Yến Uyển, bây giờ anh không tiện nói cho cô, là thấy anh có vị hôn thế cho nên không tiện nói sao?
Thật hay cho một câu không tiện mở miệng…
Tiểu Nhan hít mũi một cái, thật giống như nghe được tiếng lòng mình bể nát.
“Không tiện mở miệng? Cho nên… đây là sự thật?”
Hứa Yến Uyển, thật sự là vị hôn thê của Hàn Thanh sao? Vậy cô… Quả nhiên là người thứ ba sao?
Nhân viên lễ tân đã biết chuyện này, điều này có nghĩa là… Tất cả nhân viên trong công ty đều biết? Chính cô đang bị lừa gạt.
Vừa nghĩ tới bình thường cô luôn chạy đến công ty, thậm chí còn cùng Hàn Thanh đưa Hứa Yến Uyển rời khỏi công ty, mà ở trong mắt đám người kia, mình chính là người thứ ba, Tiểu Nhan cảm thấy thật buồn cười.
Mà Hàn Thanh dưới sự chất vấn của cô cũng không có mở miệng cãi lại, đứng ở nơi đó với vẻ mặt mệt mỏi, trầm mặc.
Nhiều khi yên lặng thật đáng sợ. Bởi vì nó có thể có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Như vậy trong trường hợp này, anh im lặng, chính là anh ngầm chấp nhận vấn đề mình đang hỏi.
Cho nên hôn sự giữa Hà Yến Uyển và Hàn Thanh, là sự thật, mà cô, Chu Tiểu Nhan, thật sự là một người xen vào Bước chân Tiểu Nhan bắt đầu lui về phía sau, nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh hoàn toàn không có ánh sáng.
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Bởi vì khoảng cách giữa hai người cũng không xa, cho nên Hàn Thanh đã thấy một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt cô gái nhỏ cuối cùng cũng vụt tắt. Không biết lý do gì, trong lòng anh dâng lên một tia hoảng sợ, theo bản năng tiến tới giữ cổ tay Tiểu Nhan lại.
“Chuyện xảy ra đột ngột, anh chưa kịp giải thích cho em, bây giờ em đang tức giận, hãy cho anh chút thời gian.”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không, không cần thời gian, anh đi đi.”
Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh nhíu mi lại thật chặt: “Tại sao?”
Cô không muốn nghe anh giải thích sao?
“Không có tại sao.”
Tiểu Nhan bắt đầu từ từ trốn khỏi cái nắm tay thật chặt chả Hàn Thanh từng chút một, vừa khó khăn lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Anh buông ra.”
Hàn Thanh nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của cô, trong lòng tự trách lại dày thêm mấy phần, đành buông đôi tay đang nắm chặt cô ra: “Hôm nay em không muốn nghe, vậy ngày mai anh sẽ tới tìm em.”
Nghe thấy anh nói còn phải đến tìm mình, Tiểu Nhan không biết tại sao, cơn giận lại dâng lên dữ dội, cô mạnh mẽ hất tay anh ra.
“Anh đừng nữa tới tìm tôi nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Chúng ta chia tay!”
Anh nghĩ anh là ai? Ngày mai còn phải đến gặp cô? Mình dễ bị gạt như vậy sao? Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Nhan nổi giận như vậy ở trước mặt Hàn Thanh, không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt cô mở thật to, nhưng lại đỏ giống như thỏ vậy.
Hàn Thanh cũng biết, Tiểu Nhan thật sự lo lắng như vậy.
Nếu biết chuyện này sẽ để cho cô gái nhỏ phản ứng như vậy, lúc ấy anh thật sự nên khống chế bản thân mình.
“Nhan Nhan, đừng quậy được không?” Mặc dù anh cũng có sai, nhưng là Hàn Thanh không cảm thấy chuyện này có thể khiến bọn họ chia tay.
Mà Hàn Thanh cũng như thế này, anh cũng không muốn xé vết thương của mình ra, hôm nay cũng là đột nhiên xảy ra chuyện, mới có thể như vậy.
Sau khi anh rời đi, anh hối hận nên trở về tìm Tiểu Nhan nhưng cô đã không còn ở đó.
Sau đó nghe những nhân viên làm việc nói gần đây Tiểu Nhan đã chăm chỉ như thế nào vì chuyện của anh, Hàn Thanh mới ý thức được, cô gái nhỏ của anh thật tâm muốn tổ chức sinh nhật cho mình. Chỉ là cô không biết quá khứ của mình mà thôi, Hàn Thanh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ vạch ra vết thương sâu trong nội tâm một lần nữa, nhưng lần này xem ra là không thể tránh khỏi.
Sau đó anh nói với cô, nhưng trước đây thật sự khó nói.
Thứ nhất, anh không hề vạch vết thương của mình ra thêm một lần nữa. Thứ hai, anh cũng không muốn nói về quá khứ của mình khi không có chuyện gì.
Nhưng lần này, anh đến để nói rõ điều đó. Nhưng ở trong mắt Tiểu Nhan, chuyện cô hỏi Hàn Thanh, liên quan rất nhiều đến chuyện của Yến Uyển, bây giờ anh không tiện nói cho cô, là thấy anh có vị hôn thế cho nên không tiện nói sao?
Thật hay cho một câu không tiện mở miệng…
Tiểu Nhan hít mũi một cái, thật giống như nghe được tiếng lòng mình bể nát.
“Không tiện mở miệng? Cho nên… đây là sự thật?”
Hứa Yến Uyển, thật sự là vị hôn thê của Hàn Thanh sao? Vậy cô… Quả nhiên là người thứ ba sao?
Nhân viên lễ tân đã biết chuyện này, điều này có nghĩa là… Tất cả nhân viên trong công ty đều biết? Chính cô đang bị lừa gạt.
Vừa nghĩ tới bình thường cô luôn chạy đến công ty, thậm chí còn cùng Hàn Thanh đưa Hứa Yến Uyển rời khỏi công ty, mà ở trong mắt đám người kia, mình chính là người thứ ba, Tiểu Nhan cảm thấy thật buồn cười.
Mà Hàn Thanh dưới sự chất vấn của cô cũng không có mở miệng cãi lại, đứng ở nơi đó với vẻ mặt mệt mỏi, trầm mặc.
Nhiều khi yên lặng thật đáng sợ. Bởi vì nó có thể có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Như vậy trong trường hợp này, anh im lặng, chính là anh ngầm chấp nhận vấn đề mình đang hỏi.
Cho nên hôn sự giữa Hà Yến Uyển và Hàn Thanh, là sự thật, mà cô, Chu Tiểu Nhan, thật sự là một người xen vào Bước chân Tiểu Nhan bắt đầu lui về phía sau, nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh hoàn toàn không có ánh sáng.
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Bởi vì khoảng cách giữa hai người cũng không xa, cho nên Hàn Thanh đã thấy một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt cô gái nhỏ cuối cùng cũng vụt tắt. Không biết lý do gì, trong lòng anh dâng lên một tia hoảng sợ, theo bản năng tiến tới giữ cổ tay Tiểu Nhan lại.
“Chuyện xảy ra đột ngột, anh chưa kịp giải thích cho em, bây giờ em đang tức giận, hãy cho anh chút thời gian.”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không, không cần thời gian, anh đi đi.”
Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh nhíu mi lại thật chặt: “Tại sao?”
Cô không muốn nghe anh giải thích sao?
“Không có tại sao.”
Tiểu Nhan bắt đầu từ từ trốn khỏi cái nắm tay thật chặt chả Hàn Thanh từng chút một, vừa khó khăn lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Anh buông ra.”
Hàn Thanh nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của cô, trong lòng tự trách lại dày thêm mấy phần, đành buông đôi tay đang nắm chặt cô ra: “Hôm nay em không muốn nghe, vậy ngày mai anh sẽ tới tìm em.”
Nghe thấy anh nói còn phải đến tìm mình, Tiểu Nhan không biết tại sao, cơn giận lại dâng lên dữ dội, cô mạnh mẽ hất tay anh ra.
“Anh đừng nữa tới tìm tôi nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Chúng ta chia tay!”
Anh nghĩ anh là ai? Ngày mai còn phải đến gặp cô? Mình dễ bị gạt như vậy sao? Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Nhan nổi giận như vậy ở trước mặt Hàn Thanh, không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt cô mở thật to, nhưng lại đỏ giống như thỏ vậy.
Hàn Thanh cũng biết, Tiểu Nhan thật sự lo lắng như vậy.
Nếu biết chuyện này sẽ để cho cô gái nhỏ phản ứng như vậy, lúc ấy anh thật sự nên khống chế bản thân mình.
“Nhan Nhan, đừng quậy được không?” Mặc dù anh cũng có sai, nhưng là Hàn Thanh không cảm thấy chuyện này có thể khiến bọn họ chia tay.
Bình luận facebook