• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (162 Viewers)

  • Chương 1844

Chương 1844:





Tiểu Nhan lắc đầu: “Không phải ở đây, con muốn… tự mình đi đến nơi khác để giải sầu một chút.





Cô không thể sống ở chỗ này nữa, thành phố này có liên quan đến Hàn Thanh, cô muốn rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác ở một thời gian, có khi sau đó sẽ tốt lên.





“Nơi khác?” Sắc mặt của La Tuệ Mỹ rất khó coi: “Với tâm trạng của con hiện tại, để một mình con đi nơi khác, mẹ có thể yên tâm sao?”





“Vì sao lại không yên tâm?”





Tiểu Nhan giật giật khỏe môi, nở nụ cười tái nhợt: “Con gái của mẹ là người trưởng thành rồi, sẽ không đi tìm chết, cũng không bị người khác lừa gạt, chỉ là đi giải sầu một chút mà thôi, cho nên mẹ không cần phải lo lắng đâu, cùng lắm thì khi nào con hết phiền muộn thì sẽ về liền. Nhưng mà… trong khoảng thời gian con rời đi, cửa tiệm thì phải làm phiền ba mẹ rồi, nếu như mẹ cảm thấy mệt thì tạm thời đóng cửa tiệm trước đi.”





Bây giờ cô thật sự chẳng còn chút sức lực nào để quan tâm đến chuyện cửa hàng nữa rồi.





Bây giờ, cho dù có phụ lòng Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan cũng cảm thấy không quan trọng, cứ xem như cô nói không giữ lời, là một người không có trách nhiệm đi.





Tiểu Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại. Hành động của cô rất nhanh, chuyện vừa quyết định đã lập tức làm. Cho nên khi về cô liền chuẩn bị quần áo, nhưng lại nhìn thấy dưới nhà của mình có xe và… Hàn Thanh. Khi nhìn thấy anh, Hàn Thanh không biết đã đợi cô bao lâu rồi.





Nhưng mà nhân lúc Hàn Thanh còn chưa phát hiện ra mình, Tiểu Nhan đã nhanh chóng bước về phía trước, muốn trực tránh thoát ánh mắt của Hàn Thanh, trực tiếp lên lầu.





Bây giờ cô không muốn chạm mặt với Hàn Thanh, cũng không muốn nói chuyện với anh.





Cho dù cô đã đi rất nhanh, nhưng chân của Hàn Thanh lại dài hơn cô, rất nhanh đã đuổi kịp cô, chặn đường đi của cô.





Tiểu Nhan: “Tránh ra, hiện tại ngay cả một chữ tôi cũng không muốn nói với anh.”





Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan còn đang tức giận, bất lực tiến lên, nhẹ giọng nói: “Thật sự không thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao?”





Nói chuyện?





Nói chuyện gì chứ?





Tiểu Nhan nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng chỉ muốn bật cười.





Nói cô làm thế nào biến thành một người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác sao? Bây giờ Tiểu Nhan vô cùng nhạy cảm với cái chủ đề này, cô vừa nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều biết Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh, chỉ có mình mình không biết, cô đã cảm thấy đầu óc choáng váng.





“Anh Hàn, không phải đêm qua tôi đã nói rõ ràng với anh hết rồi sao? Chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng không thể làm bạn với anh, bây giờ chúng ta chính là hai người xa lạ, anh chặn đường của tôi là muốn làm gì? Nếu như không muốn tôi báo cảnh sát, mời anh lập tức rời đi cho.”





Hàn Thanh cau mày lại vì câu nói của cô.





Không nghĩ tới lần này Tiểu Nhan sẽ tuyệt tình đến như thế, nói đến mức này, rốt cuộc là anh đã khiến cô tổn thương sâu đến mức nào chứ?





“Hôm qua…”





“Đủ rồi, tôi không muốn nghe!” Tiểu Nhan che lỗ tai lại, dùng sức lắc đầu, lui về phía sau: “Cho dù anh nói cái gì tôi đều không muốn nghe, anh mau đi cho tôi, đi!”





Bây giờ cô vẫn còn nhớ đến giấc mơ đó, cô bị mọi người phỉ nhổ, những ánh mắt chán ghét kia khiến cho cô cảm thấy áp lực. Tâm lý của mình nói cho cô biết, cô không thể không được cửa ải này.





Vừa kích động, Tiểu Nhan lại cảm thấy bụng mình hơi nhói đau, chỉ có thể vịn vào tường, đứng tựa ở đó, sắc mặt trắng bệch.





Hàn Thanh nhìn sắc mặt thống khổ của cô, muốn tiến lên, Tiểu Nhan lại hô to, không muốn anh đi qua đây.





Hình như là vì anh mà cô mới kích động như vậy, bước chân của anh đành phải ngừng lại: “Được được, anh không đi qua đó, em điều chỉnh lại cảm xúc của mình đi, đừng kích động quá.”





Nhìn thấy Hàn Thanh không đi đến chỗ mình nữa, Tiểu Nhan hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, tâm trạng mới bắt đầu dịu đi.





Nhưng cảm giác nhói đau ở bụng lại không hề biến mất, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt, cô vịn tường đi lên phía trước, đi đến thang máy.





Hàn Thanh không tiếp tục tiến lên nữa, chắc là thật sự sợ cô quá kích động mà té xỉu. Tiểu Nhan cũng không quay đầu nhìn người phía sau có tâm trạng gì, sau khi lên lầu, vào nhà, có lẽ là do lúc nãy quá kích động, vừa vào nhà cô đã ngã xuống ghế sa lông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom