Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1848
Chương 1848:
Đây cũng chỉ là một câu nói vẩn vơ, không phải là cố ý nguyền rủa đối phương hay gì cả.
Nhưng lúc này, cô thật sự rất tức giận, nếu bác gái nói xin lỗi cô, sau đó phủi mấy cái vỏ kia đi giúp cô, dạy dỗ lại đứa trẻ thì cô cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đằng này, đối phương không những không xin lỗi, mà thái độ còn ngang ngược như thế, cô thật sự là không thể nhịn được nữa.
Trẻ con hư, không thể không dạy dỗ!
Không ngờ bác gái nghe xong, lại ăn vạ: “Ôi trời đất ơi, cô gái này, sao cô có thể độc ác như vậy? Thế mà lại rủa cháu trai tôi bị bệnh sao?”
Bác gái giống như nghe chuyện gì đó ghê gớm lắm, bắt đầu quỳ xuống, kêu la trong toa xe.
“Mọi người mau giúp tôi phân xử, cô gái này trông cũng là con người, cháu trai tôi chỉ là không cẩn thận ném vỏ hạt dưa lên quần áo cô ấy mà thôi, trẻ con mà, nghịch một chút cũng là chuyện bình thường, thế mà cô ta lại rủa cháu của tôi bị bệnh! Tại sao lại có thể có loại người như thế này chứ? Trời đất ơi, mọi người phải lấy lại công bằng giúp tôi.”
Bác gái bắt đầu kêu khóc, nhưng chẳng có người nào lên tiếng giúp đỡ bà ta.
Bởi vì lúc trước cháu bà ta khóc nháo, bây giờ lại đến phiên chính bà ta cũng ồn ào, mọi người đều cảm thấy bà ta rất phiền phức, cho nên chẳng có ý định giúp đỡ bà ấy.
Bác gái khóc một hồi lâu, thấy không có người thay mặt bà ta giải quyết, lại bắt đầu mắng Tiểu Nhan tới tấp.
“Cô chỉ là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cô thậm chí còn chưa kết hôn và có con mà? Tôi cho cô biết, loại người như cô, về sau sinh con sẽ không được lành lặn!”
Vừa vặn Tiểu Nhan lại đang mang thai, nghe đối phương chửi rủa mình như thế, dĩ nhiên là tức điên lên, cười lạnh nói: “Nếu như sinh con mà lại không biết dạy dỗ, mặc cho nó làm loạn khắp nơi, như vậy tôi cũng chẳng muốn sinh, đỡ mất công gây phiền toái khắp nơi, bác nên cảm thấy may mắn vì hôm nay, người bác đụng phải là một cô gái như tôi, chứ không phải một người đàn ông nóng nảy, bằng không cháu trai của bác đã bị vứt xuống xe lửa từ lâu rồi.
Còn nữa, cái gì mà không cẩn thận ném vỏ hạt dưa lên người tôi? Rõ ràng là cố ý ném qua, bác là người lớn mà lại không quan tâm, để cháu mình tùy ý làm loạn sao? Nhìn tuổi của bác, bác hẳn là bà nội của nó mà? Bác nuôi dưỡng cháu trai của bác thành một phế vật không biết cấp bậc lễ nghĩa, con trai và con dâu của bác có biết điều này hay không?”
Lúc trước, Tiểu Nhan chỉ lười mở miệng, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết nói.
Lúc này đáp lại bác gái, câu này câu kia dồn dập, bác gái bị nói đến sửng sờ một lát.
Bên cạnh bác gái khó chịu ấy, mọi người bắt đầu tán thưởng nhìn Tiểu Nhan.
Sau khi Tiểu Nhan nói xong, liếc nhìn đối phương một chút, một lần nữa, vào lúc cô chuẩn bị đeo tai nghe lên, bác gái lại đột nhiên nắm cánh tay gầy nhỏ của cô: “Cô dám nói chuyện như thế với tôi à, nói xin lỗi đi, bằng không hôm nay cô sẽ không xong với tôi đâu!”
Cánh tay bị nắm lại khiến Tiểu Nhan sửng sốt.
Sức lực của bác gái kia rất lớn, mà cánh tay của cô vốn đã gầy, lại còn bị bóp chặt như thế, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi: “Thả tôi ra, bác còn như vậy thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ tàu đấy!”
“Cô cứ việc gọi, bảo họ đến phân xử đi, để họ nhìn xem rốt cuộc loại người xấu xa trông như thế nào, để tôi xem cô có còn dám khinh thường bà cháu chúng tôi không!”
“Mau nói xin lỗi!”
Đứa nhóc đứng một bên cũng hùng hổ, ném một nắm hạt dưa vào người Tiểu Nhan.
Người xung quanh đứng xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng chẳng ai đứng ra giúp đỡ cô.
“Bác là người sai trước, tôi nhất định sẽ không nói lời xin lỗi.”
Bác gái còn muốn thêm gì đó thì đột nhiên tay bà ta đau đớn kịch liệt, giống như xương tay sắp gãy làm đôi vậy.
“Buông cô ấy ra.”
Một giọng nói trầm thấp, băng lãnh vang lên từ trên đỉnh đầu của người bác gái kia.
Bà ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng ở bên cạnh, lúc này đang giữ chặt lấy tay bà, sắc mặt lạnh lẽo, tựa hồ như muốn giết chết bà ta.
Có thể là vì người kia có khí thế rất lạnh lùng, đáng sợ, cho nên nhất thời, bác gái bị hù dọa, bàn tay đang bóp chặt tay của Tiểu Nhan cũng được buông lỏng ra, sau đó nhìn người kia.
“Cậu, cậu là ai? Mau thả tôi ra!”
Cánh tay của Tiểu Nhan rất đau vì bị nắm chặt, đột nhiên lại vang lên một giọng nam, làm cho cô quên đau quên nhức, ngước mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô. Hàn Thanh…
Đây cũng chỉ là một câu nói vẩn vơ, không phải là cố ý nguyền rủa đối phương hay gì cả.
Nhưng lúc này, cô thật sự rất tức giận, nếu bác gái nói xin lỗi cô, sau đó phủi mấy cái vỏ kia đi giúp cô, dạy dỗ lại đứa trẻ thì cô cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đằng này, đối phương không những không xin lỗi, mà thái độ còn ngang ngược như thế, cô thật sự là không thể nhịn được nữa.
Trẻ con hư, không thể không dạy dỗ!
Không ngờ bác gái nghe xong, lại ăn vạ: “Ôi trời đất ơi, cô gái này, sao cô có thể độc ác như vậy? Thế mà lại rủa cháu trai tôi bị bệnh sao?”
Bác gái giống như nghe chuyện gì đó ghê gớm lắm, bắt đầu quỳ xuống, kêu la trong toa xe.
“Mọi người mau giúp tôi phân xử, cô gái này trông cũng là con người, cháu trai tôi chỉ là không cẩn thận ném vỏ hạt dưa lên quần áo cô ấy mà thôi, trẻ con mà, nghịch một chút cũng là chuyện bình thường, thế mà cô ta lại rủa cháu của tôi bị bệnh! Tại sao lại có thể có loại người như thế này chứ? Trời đất ơi, mọi người phải lấy lại công bằng giúp tôi.”
Bác gái bắt đầu kêu khóc, nhưng chẳng có người nào lên tiếng giúp đỡ bà ta.
Bởi vì lúc trước cháu bà ta khóc nháo, bây giờ lại đến phiên chính bà ta cũng ồn ào, mọi người đều cảm thấy bà ta rất phiền phức, cho nên chẳng có ý định giúp đỡ bà ấy.
Bác gái khóc một hồi lâu, thấy không có người thay mặt bà ta giải quyết, lại bắt đầu mắng Tiểu Nhan tới tấp.
“Cô chỉ là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cô thậm chí còn chưa kết hôn và có con mà? Tôi cho cô biết, loại người như cô, về sau sinh con sẽ không được lành lặn!”
Vừa vặn Tiểu Nhan lại đang mang thai, nghe đối phương chửi rủa mình như thế, dĩ nhiên là tức điên lên, cười lạnh nói: “Nếu như sinh con mà lại không biết dạy dỗ, mặc cho nó làm loạn khắp nơi, như vậy tôi cũng chẳng muốn sinh, đỡ mất công gây phiền toái khắp nơi, bác nên cảm thấy may mắn vì hôm nay, người bác đụng phải là một cô gái như tôi, chứ không phải một người đàn ông nóng nảy, bằng không cháu trai của bác đã bị vứt xuống xe lửa từ lâu rồi.
Còn nữa, cái gì mà không cẩn thận ném vỏ hạt dưa lên người tôi? Rõ ràng là cố ý ném qua, bác là người lớn mà lại không quan tâm, để cháu mình tùy ý làm loạn sao? Nhìn tuổi của bác, bác hẳn là bà nội của nó mà? Bác nuôi dưỡng cháu trai của bác thành một phế vật không biết cấp bậc lễ nghĩa, con trai và con dâu của bác có biết điều này hay không?”
Lúc trước, Tiểu Nhan chỉ lười mở miệng, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết nói.
Lúc này đáp lại bác gái, câu này câu kia dồn dập, bác gái bị nói đến sửng sờ một lát.
Bên cạnh bác gái khó chịu ấy, mọi người bắt đầu tán thưởng nhìn Tiểu Nhan.
Sau khi Tiểu Nhan nói xong, liếc nhìn đối phương một chút, một lần nữa, vào lúc cô chuẩn bị đeo tai nghe lên, bác gái lại đột nhiên nắm cánh tay gầy nhỏ của cô: “Cô dám nói chuyện như thế với tôi à, nói xin lỗi đi, bằng không hôm nay cô sẽ không xong với tôi đâu!”
Cánh tay bị nắm lại khiến Tiểu Nhan sửng sốt.
Sức lực của bác gái kia rất lớn, mà cánh tay của cô vốn đã gầy, lại còn bị bóp chặt như thế, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi: “Thả tôi ra, bác còn như vậy thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ tàu đấy!”
“Cô cứ việc gọi, bảo họ đến phân xử đi, để họ nhìn xem rốt cuộc loại người xấu xa trông như thế nào, để tôi xem cô có còn dám khinh thường bà cháu chúng tôi không!”
“Mau nói xin lỗi!”
Đứa nhóc đứng một bên cũng hùng hổ, ném một nắm hạt dưa vào người Tiểu Nhan.
Người xung quanh đứng xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng chẳng ai đứng ra giúp đỡ cô.
“Bác là người sai trước, tôi nhất định sẽ không nói lời xin lỗi.”
Bác gái còn muốn thêm gì đó thì đột nhiên tay bà ta đau đớn kịch liệt, giống như xương tay sắp gãy làm đôi vậy.
“Buông cô ấy ra.”
Một giọng nói trầm thấp, băng lãnh vang lên từ trên đỉnh đầu của người bác gái kia.
Bà ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng ở bên cạnh, lúc này đang giữ chặt lấy tay bà, sắc mặt lạnh lẽo, tựa hồ như muốn giết chết bà ta.
Có thể là vì người kia có khí thế rất lạnh lùng, đáng sợ, cho nên nhất thời, bác gái bị hù dọa, bàn tay đang bóp chặt tay của Tiểu Nhan cũng được buông lỏng ra, sau đó nhìn người kia.
“Cậu, cậu là ai? Mau thả tôi ra!”
Cánh tay của Tiểu Nhan rất đau vì bị nắm chặt, đột nhiên lại vang lên một giọng nam, làm cho cô quên đau quên nhức, ngước mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô. Hàn Thanh…
Bình luận facebook