Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1854
Chương 1854:
Có điều đồ ăn sáng trên tàu đa phần rất đơn giản, đối với Hàn Thanh mà nói, đây đều là những thứ anh chưa ăn bao giờ.
“Anh mua đồ ăn sáng rồi, em dậy ăn đi, ăn xong nếu vẫn buồn ngủ thì ngủ tiếp.”
Tiểu Nhan vẫn định mặc kệ anh, nhưng nghĩ thế nào, cô lại vén chăn ngồi dậy, sau đó nhìn vào bữa sáng trong tay Hàn Thanh, cười lạnh nói: “Anh thoải mái không? Đi cùng tôi lên chuyến tàu như vậy, rồi ăn bữa sáng rẻ rúng thế này với tôi, một cuộc sống như vậy, đây vốn không phải là cuộc sống mà Hàn Thanh anh hi vọng, đúng không?”
Hàn Thanh: “…”
“Những thứ như thế này, từ trước đến giờ anh chưa từng ăn đúng không? Cũng phải thôi, dù sao anh cũng là người có tiền, nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã phải trải qua cuộc sống như vậy rồi. Chúng ta vốn là người của hai thế giới.”
Hàn Thanh cuối cùng cũng cau mày trước lời nói của cô: “Rốt cuộc thì em muốn nói gì?”
“Ý của tôi rất rõ ràng, tôi muốn chia tay.”
“Anh không đồng ý.
Hàn Thanh trực tiếp cự tuyệt cô.
Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Anh dựa vào đầu mà không đồng ý? Chia tay hay không là do tôi quyết định. Tôi không cần anh nữa. Anh đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Đương nhiên là có liên quan đến em rồi.”
Anh ôm lấy cô, cúi người về phía trước, áp vào trán cô, thở sâu: “Khi chúng ta còn bên nhau, anh đã xác định em chính là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Chính em là người chủ động đến với anh, vậy mà bây giờ em lại nói chia tay là chia tay? Sao có thể được?”
Chính là cô sao?
Cho dù Tiểu Nhan có tức giận đến mấy, cô vẫn sửng sốt khi nghe thấy câu này, nhưng khi cô nghĩ đến việc mình là người thứ ba, cô chỉ cảm thấy câu này vô cùng mỉa mai.
Tiểu Nhan cười nhạo một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra.
“Anh chắc chắn người đó là tôi, nhưng tôi đâu có nói tôi chắc chắn người đó là anh?”
Hàn Thanh ngây ra một chút, nhìn về phía Tiểu Nhan đang cách xa vài thước.
Đôi mắt trong veo và lanh lợi ngày nào giờ chỉ toàn là sự rối bời và đau đớn, cô không ngừng nói những điều khiến anh đau lòng.
“Anh nghe rõ chưa? Tôi đã nói tôi không chắc chắn là anh, nên bây giờ tôi muốn chia tay. Anh đừng ngăn cản tôi.”
Hàn Thanh không biết đang nghĩ gì, yên lặng nhìn cô, đợi cô không nói gì nữa mới cất lời: “Dù em có chắc chắn là anh hay không cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn chắc chắn người anh yêu là em, vậy nên anh vẫn không đồng ý chia tay?
“Hàn Thanh!”
Tiểu Nhan tức giận đến mức gào tên anh!
Người được điểm danh mặt không biểu cảm gì chỉ lùi lại và hỏi cô: “Em muốn ăn gì không? Anh mua khá nhiều thứ, em muốn ăn loại nào?”
Tiểu Nhan: “…”
“Em uống một cốc nước ấm trước đã. Ăn ngay sau khi thức dậy dạ dày sẽ khó chịu.”
Cứ như thể Hàn Thanh hoàn toàn không thấy cô đang tức giận, tự quyết định thay cô, nhìn thấy anh như vậy, Tiểu Nhan càng tức đến mức không nói nên lời.
Dựa vào đâu chứ, anh dựa vào đâu mà sau khi làm tổn thương cô đến vậy, anh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, đi theo cô lên tàu rồi giờ còn hỏi cô có muốn ăn gì không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cong môi, lạnh lùng quay đầu đi, không uống nước Hàn Thanh đưa cho.
Hàn Thanh cũng không tức giận, kiên nhẫn chuyển cái ly ra, lại chuyển tới trước mặt cô: “Ngoan, uống vài ngụm thôi.ˆ Tiểu Nhan tiếp tục quay đầu, Hàn Thanh cũng kiên nhẫn bê theo ly nước trong tay di chuyển theo cô.
Hàn Thanh còn chưa cảm thấy phiền, Tiểu Nhan quay đi quay lại còn mệt hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thanh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hàn Thanh châm chậm nhìn cô, từ môi mỏng phun ra một chữ: “Em biết mà.”
Đột nhiên, Tiểu Nhan nghe ra được lúc anh nói câu này, giọng anh hình như hơi tủi thân?
Có điều đồ ăn sáng trên tàu đa phần rất đơn giản, đối với Hàn Thanh mà nói, đây đều là những thứ anh chưa ăn bao giờ.
“Anh mua đồ ăn sáng rồi, em dậy ăn đi, ăn xong nếu vẫn buồn ngủ thì ngủ tiếp.”
Tiểu Nhan vẫn định mặc kệ anh, nhưng nghĩ thế nào, cô lại vén chăn ngồi dậy, sau đó nhìn vào bữa sáng trong tay Hàn Thanh, cười lạnh nói: “Anh thoải mái không? Đi cùng tôi lên chuyến tàu như vậy, rồi ăn bữa sáng rẻ rúng thế này với tôi, một cuộc sống như vậy, đây vốn không phải là cuộc sống mà Hàn Thanh anh hi vọng, đúng không?”
Hàn Thanh: “…”
“Những thứ như thế này, từ trước đến giờ anh chưa từng ăn đúng không? Cũng phải thôi, dù sao anh cũng là người có tiền, nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã phải trải qua cuộc sống như vậy rồi. Chúng ta vốn là người của hai thế giới.”
Hàn Thanh cuối cùng cũng cau mày trước lời nói của cô: “Rốt cuộc thì em muốn nói gì?”
“Ý của tôi rất rõ ràng, tôi muốn chia tay.”
“Anh không đồng ý.
Hàn Thanh trực tiếp cự tuyệt cô.
Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Anh dựa vào đầu mà không đồng ý? Chia tay hay không là do tôi quyết định. Tôi không cần anh nữa. Anh đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Đương nhiên là có liên quan đến em rồi.”
Anh ôm lấy cô, cúi người về phía trước, áp vào trán cô, thở sâu: “Khi chúng ta còn bên nhau, anh đã xác định em chính là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Chính em là người chủ động đến với anh, vậy mà bây giờ em lại nói chia tay là chia tay? Sao có thể được?”
Chính là cô sao?
Cho dù Tiểu Nhan có tức giận đến mấy, cô vẫn sửng sốt khi nghe thấy câu này, nhưng khi cô nghĩ đến việc mình là người thứ ba, cô chỉ cảm thấy câu này vô cùng mỉa mai.
Tiểu Nhan cười nhạo một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra.
“Anh chắc chắn người đó là tôi, nhưng tôi đâu có nói tôi chắc chắn người đó là anh?”
Hàn Thanh ngây ra một chút, nhìn về phía Tiểu Nhan đang cách xa vài thước.
Đôi mắt trong veo và lanh lợi ngày nào giờ chỉ toàn là sự rối bời và đau đớn, cô không ngừng nói những điều khiến anh đau lòng.
“Anh nghe rõ chưa? Tôi đã nói tôi không chắc chắn là anh, nên bây giờ tôi muốn chia tay. Anh đừng ngăn cản tôi.”
Hàn Thanh không biết đang nghĩ gì, yên lặng nhìn cô, đợi cô không nói gì nữa mới cất lời: “Dù em có chắc chắn là anh hay không cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn chắc chắn người anh yêu là em, vậy nên anh vẫn không đồng ý chia tay?
“Hàn Thanh!”
Tiểu Nhan tức giận đến mức gào tên anh!
Người được điểm danh mặt không biểu cảm gì chỉ lùi lại và hỏi cô: “Em muốn ăn gì không? Anh mua khá nhiều thứ, em muốn ăn loại nào?”
Tiểu Nhan: “…”
“Em uống một cốc nước ấm trước đã. Ăn ngay sau khi thức dậy dạ dày sẽ khó chịu.”
Cứ như thể Hàn Thanh hoàn toàn không thấy cô đang tức giận, tự quyết định thay cô, nhìn thấy anh như vậy, Tiểu Nhan càng tức đến mức không nói nên lời.
Dựa vào đâu chứ, anh dựa vào đâu mà sau khi làm tổn thương cô đến vậy, anh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, đi theo cô lên tàu rồi giờ còn hỏi cô có muốn ăn gì không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cong môi, lạnh lùng quay đầu đi, không uống nước Hàn Thanh đưa cho.
Hàn Thanh cũng không tức giận, kiên nhẫn chuyển cái ly ra, lại chuyển tới trước mặt cô: “Ngoan, uống vài ngụm thôi.ˆ Tiểu Nhan tiếp tục quay đầu, Hàn Thanh cũng kiên nhẫn bê theo ly nước trong tay di chuyển theo cô.
Hàn Thanh còn chưa cảm thấy phiền, Tiểu Nhan quay đi quay lại còn mệt hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thanh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hàn Thanh châm chậm nhìn cô, từ môi mỏng phun ra một chữ: “Em biết mà.”
Đột nhiên, Tiểu Nhan nghe ra được lúc anh nói câu này, giọng anh hình như hơi tủi thân?
Bình luận facebook