Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1856
Chương 1856:
“Hử?”
Hàn Thanh ngẩng đầu làm như không hiểu cô đang nói gì.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, trong lòng Tiểu Nhan tự phỉ nhổ mình một cách mãnh liệt, mày hỏi vậy để làm gì? Tự xúc phạm bản thân sao?
Vậy là, khi Hàn Thanh còn chưa nghe ra cô đang nói gì, Tiểu Nhan lại tức giận.
“Không có gì hết, anh cứ coi như chưa nghe thấy tôi chưa nói gì đi!”
Sau đó cô kéo chăn lên và nằm thẳng xuống.
Hàn Thanh từ đầu đến cuối còn chưa hiểu gì: “…”
Anh nhìn Tiểu Nhan một chút, liền đưa tay vén chăn cho cô: “Vừa ăn no xong không thể nằm ngay, em ngồi dậy đi.”
“Tôi muốn nằm đó, anh quản được chắc.”
Tiểu Nhan vung tay.
Kể từ khi cô nói rằng cô muốn chia tay, cô không hề để tâm đến anh, muốn hung dữ thì hung dữ, muốn mắng thì mắng, thậm chí muốn đánh thì ra tay đánh người.
Hàn Thanh không ghét cách cô đối xử với mình như vậy, ngược lại càng khiến anh vui vẻ.
Cô gái nhỏ của anh nên sống như vậy, muốn làm gì thì làm, anh sẵn lòng chiều chuộng cô. Chứ không phải lúc nào cũng cẩn thận dè dặt, cố gắng làm hài lòng anh, mặc dù rất nhiều lần anh muốn thay đổi tính cách đó của cô.
Nhưng anh còn chưa làm được, không ngờ lần này vậy mà lại…
Có lẽ đây là cơ hội thay đổi để hai người hòa hợp với nhau.
Tóm lại, người phụ nữ mà anh muốn giữ chặt, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay.
“Anh cũng không muốn quản, nhưng như vậy không tốt cho dạ dày.
“Đó là việc của tôi.”
Tiểu Nhan hung dữ nói: “Dạ dày của tôi, tôi tự quyết định, liên quan gì đến anh”
Hàn Thanh cúi người: “Mình còn chưa chia tay, dạ dày của em có một nửa là của anh.”
“Anh!” Anh vừa đến gần, mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên, cuối cùng mắng anh: “Đồ mặt dày không biết xấu hổ.”
Sau đó cô ngồi dậy, thật sự bị Hàn Thanh làm cho tức chết.
Ép buộc cô làm đủ mọi chuyện, anh ta cho rằng mình là ai chứ!
Đợi sau khi xuống tàu, cô sẽ bỏ lại anh ta ngay lập tức, đến lúc đó cô tìm một nơi trốn đi, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Hàn Thanh lúc này như nghe được tiếng nói từ đáy lòng của cô, gõ ngón tay vào đầu cô: “Trong đầu em đang mắng anh đấy à?”
Tiểu Nhan cảm thấy choáng váng. Sao anh ta lại biết? Anh ta có thể nghe thấy tiếng lòng cô sao?
“Nếu em không muốn người khác biết mình đang làm gì, thì phải học cách kiềm chế biểu cảm và ánh mắt của mình, những điều này đủ để biểu lộ tất cả mọi thứ.”
“Hừ.”
Tiểu Nhan quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.
Hàn Thanh ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.
Anh vẫn chưa hề quên những gì Tiểu Nhan nói lúc nãy.
Chính là câu cô hỏi, anh đi theo tôi thế này, cô ta có biết không?
Cô gái mà cô nói là ai? Vừa rồi anh chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nhớ lại, anh luôn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng.
Anh cần sự đồng ý của ai để đi ra ngoài chứ? Ngoại trừ những người có liên quan đến anh, Hàn Thanh chỉ có thể nghĩ đến em gái của mình, Hàn Minh Thư.
“Hử?”
Hàn Thanh ngẩng đầu làm như không hiểu cô đang nói gì.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, trong lòng Tiểu Nhan tự phỉ nhổ mình một cách mãnh liệt, mày hỏi vậy để làm gì? Tự xúc phạm bản thân sao?
Vậy là, khi Hàn Thanh còn chưa nghe ra cô đang nói gì, Tiểu Nhan lại tức giận.
“Không có gì hết, anh cứ coi như chưa nghe thấy tôi chưa nói gì đi!”
Sau đó cô kéo chăn lên và nằm thẳng xuống.
Hàn Thanh từ đầu đến cuối còn chưa hiểu gì: “…”
Anh nhìn Tiểu Nhan một chút, liền đưa tay vén chăn cho cô: “Vừa ăn no xong không thể nằm ngay, em ngồi dậy đi.”
“Tôi muốn nằm đó, anh quản được chắc.”
Tiểu Nhan vung tay.
Kể từ khi cô nói rằng cô muốn chia tay, cô không hề để tâm đến anh, muốn hung dữ thì hung dữ, muốn mắng thì mắng, thậm chí muốn đánh thì ra tay đánh người.
Hàn Thanh không ghét cách cô đối xử với mình như vậy, ngược lại càng khiến anh vui vẻ.
Cô gái nhỏ của anh nên sống như vậy, muốn làm gì thì làm, anh sẵn lòng chiều chuộng cô. Chứ không phải lúc nào cũng cẩn thận dè dặt, cố gắng làm hài lòng anh, mặc dù rất nhiều lần anh muốn thay đổi tính cách đó của cô.
Nhưng anh còn chưa làm được, không ngờ lần này vậy mà lại…
Có lẽ đây là cơ hội thay đổi để hai người hòa hợp với nhau.
Tóm lại, người phụ nữ mà anh muốn giữ chặt, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay.
“Anh cũng không muốn quản, nhưng như vậy không tốt cho dạ dày.
“Đó là việc của tôi.”
Tiểu Nhan hung dữ nói: “Dạ dày của tôi, tôi tự quyết định, liên quan gì đến anh”
Hàn Thanh cúi người: “Mình còn chưa chia tay, dạ dày của em có một nửa là của anh.”
“Anh!” Anh vừa đến gần, mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên, cuối cùng mắng anh: “Đồ mặt dày không biết xấu hổ.”
Sau đó cô ngồi dậy, thật sự bị Hàn Thanh làm cho tức chết.
Ép buộc cô làm đủ mọi chuyện, anh ta cho rằng mình là ai chứ!
Đợi sau khi xuống tàu, cô sẽ bỏ lại anh ta ngay lập tức, đến lúc đó cô tìm một nơi trốn đi, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Hàn Thanh lúc này như nghe được tiếng nói từ đáy lòng của cô, gõ ngón tay vào đầu cô: “Trong đầu em đang mắng anh đấy à?”
Tiểu Nhan cảm thấy choáng váng. Sao anh ta lại biết? Anh ta có thể nghe thấy tiếng lòng cô sao?
“Nếu em không muốn người khác biết mình đang làm gì, thì phải học cách kiềm chế biểu cảm và ánh mắt của mình, những điều này đủ để biểu lộ tất cả mọi thứ.”
“Hừ.”
Tiểu Nhan quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.
Hàn Thanh ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.
Anh vẫn chưa hề quên những gì Tiểu Nhan nói lúc nãy.
Chính là câu cô hỏi, anh đi theo tôi thế này, cô ta có biết không?
Cô gái mà cô nói là ai? Vừa rồi anh chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nhớ lại, anh luôn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng.
Anh cần sự đồng ý của ai để đi ra ngoài chứ? Ngoại trừ những người có liên quan đến anh, Hàn Thanh chỉ có thể nghĩ đến em gái của mình, Hàn Minh Thư.