Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1875
Chương 1875:
Dù là kiểu gì thì cuối cùng cô cũng sẽ không uống thuốc cũng không đi bệnh viện, cho nên sau khi thầm cần nhắc thật cẩn thận, Tiểu Nhan lợn chết không sợ nước sôi dứt khoát nói: “Đó là bởi vì em tùy hứng, không muốn uống là không muốn uống”
Nói xong cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hàn Thanh: “Không phải anh đã nói, nếu hai ta ở chung với nhau, em muốn làm gì thì làm rồi sao? Bây giờ em muốn vậy đấy, em không muốn uống thuốc, cũng không muốn đi bệnh viện.”
Hàn Thanh: “…”
Cái con bé này, cố ý nói mấy câu này để chọc giận mình à? Để cho anh ta cảm nhận cảm giác lấy đá đập chân mình? Để anh hối hận?
“Đúng là anh nói thế, nhưng bây giờ em đang sinh bệnh, đây là hai việc khác nhau.”
“Không, hai việc khác nhau gì em cũng mặc kệ, dù sao em không đi đâu.”
Tiểu Nhan cong môi lên án nói: “Vả lại ban đầu em đang khỏe mạnh, sao có thể bị cảm được, cái này là do anh hôn em, lây bệnh cho em! Cái này trách được em à? Không thể được! Cho nên sao em phải uống thuốc, đi bệnh viện vì lỗi của anh!?”
Nói xong lời cuối cùng, trong lòng Tiểu Nhan thầm khen mình thật lanh lợi.
Cô đúng là quá thông minh, thế mà có thể nghĩ được tới vậy, lần này chắc anh ấy nghẹn họng không nói được gì rồi chứ gì?
Có lẽ Hàn Thanh không ngờ Tiểu Nhan lại ụp hết nồi lên đầu mình, nhìn cô gái sức sống mạnh mẽ hoạt bát trước mặt mình, nghĩ một hồi, bất đắc dĩ nói: “Không đi bệnh viện hay uống thuốc cũng được, ăn chút gì đó đi, uống nhiều nước nóng chút.”
“Hừ.”
Tiểu Nhan hừ nhẹ một tiếng: “Uống nhiều nước nóng? Thật đúng là chí lý.”
Nhưng mà không cần uống thuốc cũng không cần phải tới bệnh viện, điểm ấy đủ để Tiểu Nhan mừng rồi, cô nở nụ cười đi theo sau Hàn Thanh xuống tầng ăn cơm. Ăn cơm trưa xong, Tiểu Nhan bắt đầu buồn ngủ không thôi. Thế nhưng sau đó cô lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi, em còn chưa gọi điện báo cho ba mẹ, em phải gọi cho họ đã.”
“Anh gọi rồi.”
Hàn Thanh cản bước chân cô, giữ chặt tay cô nàng kéo qua ngồi lên đùi mình.
Tiểu Nhan nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Gọi rồi à? Anh gọi khi nào vậy?”
“Sáng nay, lúc em còn nằm lý trên giường ấy.”
Hàn Thanh thầm thở dài: “Chờ đứa nhóc như em nhớ ra, vậy thì ba mẹ đã sốt ruột chờ không nổi nữa rOI.
Tiểu Nhan nghe vậy thì lúng túng quẹt mũi mình, phục hồi tinh thần: “Vậy thì sao? Anh đang trách em à?”
“Không có.’ “Không có? Rõ ràng vừa rồi em thấy ý chê cười trong mắt anh, có phải anh chê em ngủ nhiều không, anh… Ưm Nụ hôn của anh lại rơi xuống, chặn tất cả lời nói của cô.
Tiểu Nhan vội vội vàng vàng đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Em vẫn đang cảm ma.
Hàn Thanh cụng vào trán cô, môi mỏng nhẹ nhàng dán vào chóp mũi cô khàn giọng thì thâm: “Không sao đâu, anh cũng bị cảm, mọi người đều bị.”
Tiểu Nhan đỏ mặt nhìn anh chằm chằm: “Em, em mới không ở cùng với anh ấy.”
“Chắc chưa?”
Hàn Thanh xích lại gân thêm, đôi môi mỏng cách cô rất gần, thế nhưng anh lại không hôn cô, Tiểu Nhan vội vàng nhắm mắt, hơi thở của hai người quanh quẩn hòa vào nhau, cô không chịu được tình cảnh như vậy, vô ý ngửa đầu ra sau.
Không ngửa còn được, bây giờ ngửa xong thì phía trên tối sâm, môi lập tức bị chặn lại.
Xung quanh người đều là khí tức dữ dội thuộc về nam giới, trong đầu Tiểu Nhan thoáng cái trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng bị lấp đây, cô không muốn tiếp tục quan tâm cảm với cúm gì nữa, nhàn nhạt đáp lại.
Cuối cùng cô bị Hàn Thanh ôm ngang người đi lên trên tầng.
Mãi tới lúc đi vào phòng ngủ, Tiểu Nhan mới chậm chạp nhận ra được điều gì.
Cô cố gắng đẩy vai Hàn Thanh ra, vội vàng nói: “Không được!”
Từ sau khi đi du lịch về, hai người chưa có thời gian ở chung với nhau, Tiểu Nhan cũng chưa từng nghĩ tới nó, mà lần nào Hàn Thanh cũng tỏ vẻ thanh tâm quả dục, nếu không phải mình đang mang thai, thậm chí cô còn cảm thấy tình yêu giữa hai người là tình yêu trong sáng.
Dù là kiểu gì thì cuối cùng cô cũng sẽ không uống thuốc cũng không đi bệnh viện, cho nên sau khi thầm cần nhắc thật cẩn thận, Tiểu Nhan lợn chết không sợ nước sôi dứt khoát nói: “Đó là bởi vì em tùy hứng, không muốn uống là không muốn uống”
Nói xong cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hàn Thanh: “Không phải anh đã nói, nếu hai ta ở chung với nhau, em muốn làm gì thì làm rồi sao? Bây giờ em muốn vậy đấy, em không muốn uống thuốc, cũng không muốn đi bệnh viện.”
Hàn Thanh: “…”
Cái con bé này, cố ý nói mấy câu này để chọc giận mình à? Để cho anh ta cảm nhận cảm giác lấy đá đập chân mình? Để anh hối hận?
“Đúng là anh nói thế, nhưng bây giờ em đang sinh bệnh, đây là hai việc khác nhau.”
“Không, hai việc khác nhau gì em cũng mặc kệ, dù sao em không đi đâu.”
Tiểu Nhan cong môi lên án nói: “Vả lại ban đầu em đang khỏe mạnh, sao có thể bị cảm được, cái này là do anh hôn em, lây bệnh cho em! Cái này trách được em à? Không thể được! Cho nên sao em phải uống thuốc, đi bệnh viện vì lỗi của anh!?”
Nói xong lời cuối cùng, trong lòng Tiểu Nhan thầm khen mình thật lanh lợi.
Cô đúng là quá thông minh, thế mà có thể nghĩ được tới vậy, lần này chắc anh ấy nghẹn họng không nói được gì rồi chứ gì?
Có lẽ Hàn Thanh không ngờ Tiểu Nhan lại ụp hết nồi lên đầu mình, nhìn cô gái sức sống mạnh mẽ hoạt bát trước mặt mình, nghĩ một hồi, bất đắc dĩ nói: “Không đi bệnh viện hay uống thuốc cũng được, ăn chút gì đó đi, uống nhiều nước nóng chút.”
“Hừ.”
Tiểu Nhan hừ nhẹ một tiếng: “Uống nhiều nước nóng? Thật đúng là chí lý.”
Nhưng mà không cần uống thuốc cũng không cần phải tới bệnh viện, điểm ấy đủ để Tiểu Nhan mừng rồi, cô nở nụ cười đi theo sau Hàn Thanh xuống tầng ăn cơm. Ăn cơm trưa xong, Tiểu Nhan bắt đầu buồn ngủ không thôi. Thế nhưng sau đó cô lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi, em còn chưa gọi điện báo cho ba mẹ, em phải gọi cho họ đã.”
“Anh gọi rồi.”
Hàn Thanh cản bước chân cô, giữ chặt tay cô nàng kéo qua ngồi lên đùi mình.
Tiểu Nhan nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Gọi rồi à? Anh gọi khi nào vậy?”
“Sáng nay, lúc em còn nằm lý trên giường ấy.”
Hàn Thanh thầm thở dài: “Chờ đứa nhóc như em nhớ ra, vậy thì ba mẹ đã sốt ruột chờ không nổi nữa rOI.
Tiểu Nhan nghe vậy thì lúng túng quẹt mũi mình, phục hồi tinh thần: “Vậy thì sao? Anh đang trách em à?”
“Không có.’ “Không có? Rõ ràng vừa rồi em thấy ý chê cười trong mắt anh, có phải anh chê em ngủ nhiều không, anh… Ưm Nụ hôn của anh lại rơi xuống, chặn tất cả lời nói của cô.
Tiểu Nhan vội vội vàng vàng đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Em vẫn đang cảm ma.
Hàn Thanh cụng vào trán cô, môi mỏng nhẹ nhàng dán vào chóp mũi cô khàn giọng thì thâm: “Không sao đâu, anh cũng bị cảm, mọi người đều bị.”
Tiểu Nhan đỏ mặt nhìn anh chằm chằm: “Em, em mới không ở cùng với anh ấy.”
“Chắc chưa?”
Hàn Thanh xích lại gân thêm, đôi môi mỏng cách cô rất gần, thế nhưng anh lại không hôn cô, Tiểu Nhan vội vàng nhắm mắt, hơi thở của hai người quanh quẩn hòa vào nhau, cô không chịu được tình cảnh như vậy, vô ý ngửa đầu ra sau.
Không ngửa còn được, bây giờ ngửa xong thì phía trên tối sâm, môi lập tức bị chặn lại.
Xung quanh người đều là khí tức dữ dội thuộc về nam giới, trong đầu Tiểu Nhan thoáng cái trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng bị lấp đây, cô không muốn tiếp tục quan tâm cảm với cúm gì nữa, nhàn nhạt đáp lại.
Cuối cùng cô bị Hàn Thanh ôm ngang người đi lên trên tầng.
Mãi tới lúc đi vào phòng ngủ, Tiểu Nhan mới chậm chạp nhận ra được điều gì.
Cô cố gắng đẩy vai Hàn Thanh ra, vội vàng nói: “Không được!”
Từ sau khi đi du lịch về, hai người chưa có thời gian ở chung với nhau, Tiểu Nhan cũng chưa từng nghĩ tới nó, mà lần nào Hàn Thanh cũng tỏ vẻ thanh tâm quả dục, nếu không phải mình đang mang thai, thậm chí cô còn cảm thấy tình yêu giữa hai người là tình yêu trong sáng.
Bình luận facebook