Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1886
Chương 1886:
Trước đó cô tùy hứng như vậy, suýt nữa khiến mình tự tay làm rạn nứt mối tình này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức sửa miệng: “Tạm thời em không muốn nghe anh nói, ba phút sau anh mới được lên tiếng!”
Hàn Thanh nhịn cười: “Được, vậy bắt đầu tính giờ từ giờ đi”
Tiểu Nhan lười tính thời gian, ba phút chỉ là con số mà cô tiện miệng nói ra thôi, bằng không chẳng phải cô càng thêm mất mặt sao.
Tức giận thì có tức giận thật, thế nhưng trải qua chuyện lần trước, Tiểu Nhan biết mình không thể cứ tùy hứng như mọi lần được nữa.
Ít nhất cô cũng phải biết đầu đuôi câu chuyện mới có thể ra quyết định.
Lời vừa rồi của Hàn Thanh đã tiết lộ ít thông tin, đó là Hứa Yến Uyển yêu cầu ngồi lên ghế phụ xe, mà Hàn Thanh là một người đàn ông, trước kia hai người là bạn bè, tất nhiên là không tiện từ chối.
Điểm này cô không thể trách anh được, cũng có thể là do cô keo kiệt nhỏ mọn đi.
Bây giờ nhìn Hứa Yến Uyển thì cô hoàn toàn rất không thích.
Trong chuyện tình cảm không thể chấp nhận chứa nổi một hạt cát, nếu cô ta không có bất cứ quan hệ nào với Hàn Thanh, cô có thể làm bạn với cô ta, nhưng nếu cô ta cũng thích Hàn Thanh, vậy thì mối quan hệ của cô với Hứa Yến Uyển không còn đơn giản như trước đây nữa.
Nếu đã cùng thích chung một người, vậy không thể làm bạn bè được.
Huống hồ lúc cô ta nói cho mình nghe những lời kia, bao gồm cả tin nhắn đó, cô đã bắt đầu sinh lòng chán ghét.
Cô sẽ không miễn cưỡng mình nữa.
Ba phút nhanh chóng trôi qua, Hàn Thanh cũng nhìn đúng giờ mới nói với cô.
“Đã hết ba phút rồi, bây giờ nói được chưa?”
Tiểu Nhan kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó nói: “Anh muốn nói gì? Anh nói đi”
“Thật ra hôm nay là anh hẹn cô ta ra ngoài.”
Nghe anh nói vậy, Tiểu Nhan trừng to mắt: “Cái gì?”
“Nhưng anh chỉ tìm cô ta để nói chuyện rõ ràng, trước nay anh với cô ta chưa bao giờ có hôn ước hết”
Thì ra là nói về chuyện này, Tiểu Nhan mấp máy môi, nghĩ đến điều gì đó.
“Nếu như anh không có quan hệ hôn ước với cô ấy, thế vì sao cô ta…”
“Là do cô ta sai, đã xin lỗi rồi.”
“Xin lỗi ư?”
Tiểu Nhan không ngờ kết quả lại như thế này, luôn cảm thấy không thích hợp.
Sao có thể phủ nhận nhanh như vậy? Trước đó chuyện trong công ty có nhiều người biết như vậy, không có chuyện cô ta không thể nghe thấy tin đồn được, thế vì sao lúc đó cô ta không phủ nhận, mà bây giờ phủ nhận còn nói xin lỗi?
Mà cuối cùng cô ta vẫn ngồi bên ghế phó lái, còn hỏi cô những lời kia.
Hành vi này khiến Tiểu Nhan có cảm giác cô ta như đang thị uy.
Đúng, chính xác là như vậy.
Nó đúng là thị uy, từ ánh mắt của cô ta, Tiểu Nhan không cảm giác cô ta áy náy với mình mà ngược lại, không chỉ không áy náy, dường như còn tỏ ý bực mình với cô.
Đang trêu tức cô ư? Giận cô điều gì? Hàn Thanh nói trước nay không biết chuyện mình có hôn ước, mà hai nhà cũng không có tín vật định tình, càng không có bất cứ hình thức công khai nào.
Như vậy mối hôn ước này không thể tính là có được. Cô ta tức gì cô? Tức vì cô cướp người cô ta thích ư?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan bèn lên tiếng hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy thật lòng từ bỏ anh sao? Dù sao anh cũng quen cô ấy lâu như vậy, nếu như không ta như đang thị uy.
Đúng, chính xác là như vậy.
Nó đúng là thị uy, từ ánh mắt của cô ta, Tiểu Nhan không cảm giác cô ta áy náy với mình mà ngược lại, không chỉ không áy náy, dường như còn tỏ ý bực mình với cô.
Trước đó cô tùy hứng như vậy, suýt nữa khiến mình tự tay làm rạn nứt mối tình này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức sửa miệng: “Tạm thời em không muốn nghe anh nói, ba phút sau anh mới được lên tiếng!”
Hàn Thanh nhịn cười: “Được, vậy bắt đầu tính giờ từ giờ đi”
Tiểu Nhan lười tính thời gian, ba phút chỉ là con số mà cô tiện miệng nói ra thôi, bằng không chẳng phải cô càng thêm mất mặt sao.
Tức giận thì có tức giận thật, thế nhưng trải qua chuyện lần trước, Tiểu Nhan biết mình không thể cứ tùy hứng như mọi lần được nữa.
Ít nhất cô cũng phải biết đầu đuôi câu chuyện mới có thể ra quyết định.
Lời vừa rồi của Hàn Thanh đã tiết lộ ít thông tin, đó là Hứa Yến Uyển yêu cầu ngồi lên ghế phụ xe, mà Hàn Thanh là một người đàn ông, trước kia hai người là bạn bè, tất nhiên là không tiện từ chối.
Điểm này cô không thể trách anh được, cũng có thể là do cô keo kiệt nhỏ mọn đi.
Bây giờ nhìn Hứa Yến Uyển thì cô hoàn toàn rất không thích.
Trong chuyện tình cảm không thể chấp nhận chứa nổi một hạt cát, nếu cô ta không có bất cứ quan hệ nào với Hàn Thanh, cô có thể làm bạn với cô ta, nhưng nếu cô ta cũng thích Hàn Thanh, vậy thì mối quan hệ của cô với Hứa Yến Uyển không còn đơn giản như trước đây nữa.
Nếu đã cùng thích chung một người, vậy không thể làm bạn bè được.
Huống hồ lúc cô ta nói cho mình nghe những lời kia, bao gồm cả tin nhắn đó, cô đã bắt đầu sinh lòng chán ghét.
Cô sẽ không miễn cưỡng mình nữa.
Ba phút nhanh chóng trôi qua, Hàn Thanh cũng nhìn đúng giờ mới nói với cô.
“Đã hết ba phút rồi, bây giờ nói được chưa?”
Tiểu Nhan kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó nói: “Anh muốn nói gì? Anh nói đi”
“Thật ra hôm nay là anh hẹn cô ta ra ngoài.”
Nghe anh nói vậy, Tiểu Nhan trừng to mắt: “Cái gì?”
“Nhưng anh chỉ tìm cô ta để nói chuyện rõ ràng, trước nay anh với cô ta chưa bao giờ có hôn ước hết”
Thì ra là nói về chuyện này, Tiểu Nhan mấp máy môi, nghĩ đến điều gì đó.
“Nếu như anh không có quan hệ hôn ước với cô ấy, thế vì sao cô ta…”
“Là do cô ta sai, đã xin lỗi rồi.”
“Xin lỗi ư?”
Tiểu Nhan không ngờ kết quả lại như thế này, luôn cảm thấy không thích hợp.
Sao có thể phủ nhận nhanh như vậy? Trước đó chuyện trong công ty có nhiều người biết như vậy, không có chuyện cô ta không thể nghe thấy tin đồn được, thế vì sao lúc đó cô ta không phủ nhận, mà bây giờ phủ nhận còn nói xin lỗi?
Mà cuối cùng cô ta vẫn ngồi bên ghế phó lái, còn hỏi cô những lời kia.
Hành vi này khiến Tiểu Nhan có cảm giác cô ta như đang thị uy.
Đúng, chính xác là như vậy.
Nó đúng là thị uy, từ ánh mắt của cô ta, Tiểu Nhan không cảm giác cô ta áy náy với mình mà ngược lại, không chỉ không áy náy, dường như còn tỏ ý bực mình với cô.
Đang trêu tức cô ư? Giận cô điều gì? Hàn Thanh nói trước nay không biết chuyện mình có hôn ước, mà hai nhà cũng không có tín vật định tình, càng không có bất cứ hình thức công khai nào.
Như vậy mối hôn ước này không thể tính là có được. Cô ta tức gì cô? Tức vì cô cướp người cô ta thích ư?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan bèn lên tiếng hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy thật lòng từ bỏ anh sao? Dù sao anh cũng quen cô ấy lâu như vậy, nếu như không ta như đang thị uy.
Đúng, chính xác là như vậy.
Nó đúng là thị uy, từ ánh mắt của cô ta, Tiểu Nhan không cảm giác cô ta áy náy với mình mà ngược lại, không chỉ không áy náy, dường như còn tỏ ý bực mình với cô.
Bình luận facebook