Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280-282
CHƯƠNG 280: TỰ TRÁCH
Thẩm Cửu không để ý tới ánh mắt của bọn họ, chỉ đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, cô phải chờ ở đây đến khi Hàn Mai Linh bình an vô sự, thì mới có thể rời đi được.
Di động trong tay rung lên, Thẩm Cửu cầm lên nhìn một cái, mới phát hiện màn hình điện thoại thế mà cũng dính đầy máu, người gọi đến hình như là Tô Cửu.
Thẩm Cửu kéo vạt quần áo lau đi vết máu dính trên màn hình, ai ngờ quần áo cũng dính máu, càng lau lại càng bẩn, cuối cùng Thẩm Cửu chỉ đánh nhận điện thoại trước.
“Alo?”
Lúc nói chuyện, giọng Thẩm Cửu vẫn còn hơi nức nở.
“Cô Thẩm? Vừa rồi có phải là cô gửi tin nhắn cho ngài Hàn không?” Giọng Tô Cửu từ đầu dây bên kia truyền tới, muốn cô xác nhận.
“Đúng là tôi.” Thẩm Cửu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn một chút: “Các vị tới rồi à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó đổi thành một giọng nam lạnh lẽo trầm ổn.
“Đang trên đường tới, trước tiên nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Cửu muốn nói cho anh ta biết, nhưng lời đã đến bên môi rồi, lại làm sao cũng không nói ra miệng được.
Cô không cách nào nhẹ nhàng thản nhiên nói cho Hàn Đông biết chuyện Hàn Mai Linh tự sát được, đến tận giờ cô còn không dám tin tưởng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là thật mà.
Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Các anh cứ đến rồi sẽ biết, tôi không lừa các anh đâu, tôi ở trước phòng cấp cứu đợi các anh.”
Nói xong, không đợi người ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi thêm câu nào, Thẩm Cửu đã chủ động ngắt máy.
Tút tút tút -
Di động truyền đến âm báo bận khiến chân mày Hàn Đông nhíu chặt.
Tô Cửu ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn anh ta: “Ngài Hàn?”
Hàn Đông nghe thấy thì quay người lại, liếc cô ta một cái: “Tăng tốc đi, tới bệnh viện.”
Tô Cửu gật đầu, nói với tài xế ngồi hàng ghế trước: “Anh Lâm, phiền anh đi nhanh hơn một chút.”
“Được rồi !”
Sắc mặt hai người đều không tốt chút nào, bởi vì tin nhắn Thẩm Cửu gửi cho Hàn Đông chỉ có đúng một câu, chính là em gái anh ta xảy ra chuyện, kêu anh ta mau chóng tới bệnh viện.
Giọng cô ấy run đến lợi hại, nếu không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, thì làm sao đến mức như thế chứ?
Phỏng chừng...... Tô Cửu chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Cửu tưởng như mình đã chờ đợi suốt một năm ròng, cô vô số lần nhìn ra hành lang, lại vẫn không thấy được bóng dáng Hàn Đông, trong lòng cô đã sốt ruột muốn chết rồi.
Lúc này, cô cảm thấy mình cần phải gọi người nhà của Hàn Mai Linh tới đây, vừa nãy cô ấy chảy nhiều máu như vậy, cô rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cụp mắt xuống, trong lòng Thẩm Cửu ảo não không chịu được, nếu như cô đến sớm một chút thì tốt rồi, sao cô lại đi chậm như thế chứ?
Nghĩ đến đây, một loạt tiếng bước chân vững vàng trầm ổn cùng tiếng giày cao gót nện trên đất truyền tới, Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn về phía đầu hành lang, quả nhiên trông thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là Hàn Đông và Tô Cửu.
Trông thấy ánh mắt kiên định của Hàn Đông, không hiểu sao giờ khắc này Thẩm Cửu lại như trông thấy được người thân vậy, nước mắt nãy giờ vẫn cố nén trào ra như vỡ đê, sợ nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, Thẩm Cửu vội vàng cắn môi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Hàn Đông nữa.
Cô cảm thấy mình thật quá bất lịch sự rồi.
Đây rõ ràng là anh trai của Hàn Mai Linh, cô sao lại có thể xem anh như anh trai của mình được chứ? Nếu như để Hàn Mai Linh biết được, nhất định sẽ lại chọc cô một trận thôi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đang mải nghĩ lung tung, giọng của Hàn Đông đã vang lên sau lưng cô, cùng lúc đó vai cô cũng bị người giữ lấy, sau đó cả người bị xoay lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hàn Đông.
Khí tức trên người anh ta quả thực rất thân thiết, còn cho người ta cảm giác an toàn nữa.
Mũi Thẩm Cửu càng thêm chua xót, cô cắn chặt môi dưới không nói được một câu, chỉ có nước mắt là đang không ngừng rơi xuống.
Thẩm Cửu đột nhiên khóc thành như thế, lại thấy cả người cô dính đầy máu tươi, Hàn Đông chỉ cảm thấy tim mình đập chệch một nhịp, như thể bị thứ gì đó sắc bén đâm một nhát vậy.
Tô Cửu bên cạnh thấy bộ dạng này của Thẩm Cửu, liền đoán chắc hẳn cô không thể kể ra được ngọn ngành mọi chuyện, liền nhìn sang chú Kim đang đứng kế bên, nói: “Làm phiền chú, nếu chú biết chuyện gì đã xảy ra thì xin chú hãy nói cho chúng tôi biết.”
Thực ra chú Kim cũng không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, nhưng kể lại những chuyện đã xảy ra thì vẫn có thể, vì thế ông liền đơn giản kể từ buổi sáng lúc ra khỏi nhà đến khi vào bệnh viện, Tô Cửu đứng cùng một chỗ với Hàn Đông, nên đều nghe được hết những lời chú Kim nói.
Hàn Đông nhíu mày: “Bây giờ người đang nằm trong đó là Mai Linh?”
Thẩm Cửu gật gật đầu: “Xin lỗi anh, nếu như tôi phát hiện ra sớm một chút, thì có lẽ......”
Hàn Đông cắt ngang lời cô: “Trước đợi kết quả đã rồi hãy nói, trên người cô cũng nên lau rửa qua một chút đi, Tô Cửu.”
Tô Cửu phản ứng lại, lập tức tiến lên đỡ Thẩm Cửu: “Cô Thẩm, tôi đưa cô đi lau rửa qua nhé, có ngài Hàn ở đây rồi, cô không cần phải lo lắng đâu.”
“Được.”
Hàn Đông đã đến, tâm tình Thẩm Cửu cũng an ổn hơn không ít, vì thế cô liền gật đầu, theo Tô Cửu rời đi.
Tô Cửu đưa cô vào một khách sạn ở gần đó rửa ráy, mình thì đi tìm một cửa hàng gần đó dựa theo số đo của Thẩm Cửu mua một bộ quần áo mang về khách sạn, Thẩm Cửu tắm rửa xong vừa kịp có đồ để thay.
Trên người cô dính quá nhiều máu, phải tắm rửa rất lâu mới sạch, ra ngoài mặc vào bộ quần áo Tô Cửu đưa cho, Thẩm Cửu liền vội vàng nói: “Chúng ta quay về bệnh viện đi.”
“Cô Thẩm, không cần gấp gáp như vậy đâu, tôi vừa liên lạc với ngài Hàn rồi, bây giờ cô Hàn vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, cho dù lúc này cô Thẩm qua đó cũng không vào được, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài thôi. Tôi thấy cô Thẩm đã phải chịu không ít kinh hách rồi, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lát, đợi khi nào cô Hàn tỉnh lại, tôi lại đưa cô vào đó nhé.”
“Không được !” Thẩm Cửu lập tức từ chối đề nghị của cô ta. “Tôi phải tận mắt trông thấy Mai Linh không sao, lúc trước cô ấy chảy nhiều máu lắm.”
Tô Cửu đưa mắt nhìn cô một cái, đến tận giờ sắc mặt Thẩm Cửu vẫn còn hết sức tái nhợt, so với lúc nãy không thấy tốt lên chút nào, ngược lại có vẻ càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa giọng cô lúc nói chuyện vẫn còn hơi hơi nức nở, từ đó có thể thấy cô vẫn luôn lo lắng cho Hàn Mai Linh, nếu không phải có ngài Hàn ở đó, có lẽ cô vẫn sẽ mặc nguyên bộ quần áo dính đầy máu đứng đó đợi tới khi nào cửa phòng cấp cứu mở ra mới thôi ấy.
“Cô Thẩm, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng mà trạng thái của cô lúc này cũng không tốt, thực sự không thích hợp...”
“Có phải cô sợ tôi sẽ ngất không, lúc này rồi mà mọi người vẫn còn lo cho tôi như vậy à? Cô yên tâm, cho dù là vì Mai Linh, tôi cũng không để mình ngất đi đâu, tôi không sao.” Nói xong, Thẩm Cửu tiến lên nắm lấy tay Tô Cửu: “Để tôi qua đó đi.”
Tô Cửu vẫn còn do dự, nhưng trong mắt Thẩm Cửu đã viết đầy ý kiên định.
Quả thực khiến người ta không đành lòng cự tuyệt mà.
“Thư ký Tô !”
Thẩm Cửu thấy cô ta mãi vẫn không trả lời, liền gọi cô ta một tiếng, trên mặt Tô Cửu lướt qua một tia vô lực, cuối cùng mở miệng nói: “Thật không có cách nào với cô mà, đi thôi.”
“Cảm ơn cô !” Thẩm Cửu mừng đến rớt nước mắt, sau đó cùng Tô Cửu rời khỏi khách sạn.
Vào đến bệnh viện, từ xa đã có thể trông thấy Hàn Đông đứng trước cửa phòng cấp cứu, người đàn ông cao lớn dựa người vào tường, một tay đút túi quần, mi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ cái gì.
CHƯƠNG 281: KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯỜI NGOÀI.
“Anh Hàn.”
Tô Cửu gọi anh ta một câu, Hàn Đông mới hoàn hồn lại, ánh mắt, ánh mắt xuyên qua Tô Cửu sau đó dừng lại trên người Thẩm Cửu.
Thấy cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới yên tâm thu lại ánh mắt
Chỉ là sau một lúc anh ta nghĩ đến điều gì đó, cau mày nhìn Tô Cửu.
Tô Cửu chỉ có thể giải thích: “Cô Thẩm lo lắng cho cô Mai Linh, khăng khăng muốn đi đến cùng tôi.”
Nghe thấy Tô Cửu giải thích với Hàn Đông, Thẩm Cửu có lẽ đã biết được điều gì đó, cũng bước lên trước một bước, nói giúp Tô Cửu: “Là tự tôi muốn đến, Mai Linh đã thành ra như này, sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ? Chi bằng đến bệnh viện đợi cùng mọi người.”
Cô đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không nói gì nữa.
Đợi ở phòng cấp cứu mất rất nhiều thời gian, sau đó Thẩm Cửu đã được Tô Cửu dìu vào ngồi xuống bên cạnh, lúc ngồi xuống Thẩm Cửu mới cảm thấy hai chân của mình run rẩy, lúc đứng lại không phát hiện ra.
Tay của Tô Cửu đưa qua, ấn lên đùi cô.
“Vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tô Cửu: “Tôi không sao?”
Đợi thêm một lúc, cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở ra, Thẩm Cửu vốn dĩ đang ngồi cũng nhanh chóng đứng dậy, xiêu vẹo bước về phía trước.
Một đôi tay to lớn kịp thời đỡ lấy cô, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Hàn Đông.
“Cẩn thận một chút.” Anh ta trầm giọng nói.
Thẩm Cửu ngẩn người gật đầu.
“Mấy người là người nhà của bệnh nhân vừa mới cắt cổ tay tự sát sao?” Sau khi bác sĩ đi ra lập tức hỏi, Hàn Đông bước lên trước, “ừ” một tiếng, Thẩm Cửu cũng đi theo sau anh ta.
“Là tôi.” Hàn Đông trầm giọng trả lời.
Bác sĩ liếc nhìn anh ta, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Cửu, cuối cùng mới nói: “Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, may là vết thương không sâu, nếu như vết thương sâu hơn một chút nữa, cái mạng này có lẽ thật sự sẽ không giữ được.”
Mặc dù bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng Thẩm Cửu nghe thấy rất rõ ràng, Hàn Mai Linh đã không sao rồi.
Trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống, chân Thẩm Cửu mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.
“Cô Thẩm!” Đúng lúc Tô Cửu đứng sau cô, thấy cô ngã về phía sau, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Hàn Đông quay đầu lại, phát hiện Thẩm Cửu đã hôn mê.
Bác sĩ cũng bị dọa sợ, bước lên trước kiểm tra cho Thẩm Cửu: “Có lẽ là do quá hoảng sợ, dìu cô ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, sắc mắt của cô ấy trông rất kém.”
Tô Cửu gật đầu, đang định đỡ Thẩm Cửu đi sang bên cạnh, ai ngờ được sau khi Hàn Đông dặn dò bác sĩ một cách kỹ càng, đã bước lên trước bế Thẩm Cửu đang hôn mê lên, sau đó nói với Tô Cửu: “Cô đi làm thủ tục nhập viện đi.”
Tô Cửu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Vâng, anh Hàn.”
Sau khi Hàn Đông đã bế Thẩm Cửu đi xa, Tô Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ nghi hoặc nhìn cảnh tượng này.
Thật kỳ lạ, cách mà Hàn Đông đối xử với Thẩm Cửu đã vượt qua giới hạn của tình bạn thông thường, nhưng động tác và dáng vẻ anh ta ôm Thẩm Cửu lại không có một chút ái muội, ngược lại….giống như một người anh trai đang chăm sóc em gái của mình vậy.
Lẽ nào, là vì Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh là bạn thân, nên Hàn Đông đã xem cô như em gái mà chăm sóc?
Bỏ đi, lúc này cô ta còn nghĩ cái này làm gì? Từ trước đến này Hàn Đông luôn là một người có chừng mực, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm anh ta đều biết rõ, thực sự không cần một thư ký như cô ta phải lo lắng.
Nghĩ đến đây, Tô Cửu vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho Hàn Mai Linh.
Để lại một mình chú Kim vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngây người nửa ngày nhưng ông vẫn không biết mình có tác dụng gì, suy nghĩ một lúc, ông ta cảm thấy mình đi ra cùng Thẩm Cửu hay là đi theo cô.
Vì vậy chú Kim vội vàng đuổi theo Hàn Đông, lúc nhìn thấy Hàn Đông bế Thẩm Cửu vào một phòng bệnh, lại cong eo, cẩn thận đặt cô lên giường, trong lòng chú Kim lại có chút nghi hoặc, nhưng lại cảm thấy giữa hai người này lại không có chút ái muội nào.
Hay là không cần phải tùy tiện nói chuyện này với cậu Dạ, sau khi nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai bọn họ.
Nghĩ đến đây, chú Kim quyết định đứng ở cửa đợi.
Hàn Đông lại nghĩ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Kim, chú Kim vội vàng đứng sang bên cửa, không nói gì.
Sau khi Tô Cửu làm xong thủ tục nhập viện vội vàng đi qua: “Anh Hàn, có cần phải gọi mấy người làm trong nhà đến để chăm sóc cô Mai Linh không?”
“Ừ.” Hàn Đông gật đầu: “Gọi đi, tìm thêm hai người nữa qua bên này.”
Tô Cửu sững sờ, sau đó gật đầu.
Rất nhanh Thẩm Cửu đã tỉnh lại, khoảng 10 phút sau cô đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lúc tỉnh lại nhìn thấy Hàn Đông đang ngồi bên một chiếc ghế cách giường không xa, trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh.
Yên lặng mấy giây, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ ra chuyện đã xảy ra, cô vội vàng lật chăn lên, ngồi dậy, phát ra tiếng.
Ánh mắt Hàn Đông nhìn về phía cô: “Tỉnh rồi?”
“Xin lỗi…” Đối diện với ánh mắt của anh ta, Thẩm Cửu cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Hàn Đông nghe thấy vậy, cau mày, đôi môi mỏng hơi mấp máy: “Xin lỗi cái gì?”
Thẩm Cửu chỉ có thể cắn môi dưới, giải thích với anh ta: “Xảy ra chuyện như vậy, tôi lại còn làm phiền anh vào lúc này, thật sự rất xin lỗi.”
Nói xong, Thẩm Cửu xuống giường cúi người xin lỗi với Hàn Đông.
Thái độ của cô như thế này khiến Hàn Đông có chút không vui, không biết tại sao….anh ta lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ khom lưng uốn gối của cô với người khác, đặc biệt là đối với mình.
“Không cần xin lỗi.” Giọng nói của Hàn Đông trong veo: “Là con bé tự cắt cổ tay của mình, không liên quan đến người khác.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh ta: “Mai Linh thế nào rồi?”
“Vẫn nằm trong phòng bệnh nặng để quan sát, 24h sau mới có thể chuyển đến phòng bệnh thông thường.”
Vẫn còn đang ở phòng bệnh nặng để quan sát, sắc mặt Thẩm Cửu lại trắng bệnh, nói như vậy không phải vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng sao?
“Bác sĩ nói, đã qua cơn nguy hiểm rồi, ở lại phòng bệnh nặng để quan sát là vì muốn tránh việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không cần lo lắng.”
Thẩm Cửu: “….”
Cô vẫn còn rất lo lắng, hai tay buông thõng bên cạnh lại từ từ nắm chặt lại.
Cô luôn cảm thấy, Mai Linh tự sát mà lại gọi cô đến, thực ra là có nguyên nhân.
Có lẽ là vì lần trước cô đã nổi giận với cô ta, nói những lời quá đáng, nên mới khiến cho cô ấy có suy nghĩ xem nhẹ tính mạng của mình?
Hoặc là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, nguyên nhân này chắc chắc liên quan đến cô và Dạ Âu Thần.
Nếu không, tại sao một Hàn Mai Linh luôn lạc quan, vui vẻ từ sau khi đến nhà họ Hàn lại đột nhiên tự sát chứ?
Ngoài điều này ra cô không tìm được nguyên nhân nào khác.
"Là lỗi của tôi, tôi nên xin lỗi!" Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Cậu ấy cắt cổ tay là vì tôi, nhưng anh Hàn, mong anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói chuyện với cậu ấy."
Mâu thuẫn giữa con gái với nhau, Hàn Đông cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ không thể dẫn đến việc Hàn Mai Linh cắt cổ tay tự sát được, mâu thuẫn to một chút sẽ lên đến mức độ nào?
Ánh mắt Hàn Đông vẫn dừng lại trên người Thẩm Cửu, mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu, dường như đang muốn hỏi cô.
Đương nhiên Thẩm Cửu có thể nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Hàn Đông, chỉ là....chuyện giữa cô và Hàn Mai Linh quá phức tạp.
"Xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói với anh."
CHƯƠNG 282: DẠ ÂU THẦN TRỞ VỀ.
Thẩm Cửu ngang bướng ngước mắt lên nhìn Hàn Đông.
Trước khi mọi chuyện vẫn chưa lộ ra, cô không thể nói với người khác.
Dù sao Hàn Đông cũng là anh trai của Mai Linh, ngộ nhỡ không giải quyết tốt chuyện này, Mai Linh có thể sẽ hận cô.
Vốn dĩ là cô tức giận, cô oán giận, lại tổn thương.
Nhưng lúc nhìn thấy Mai Linh cả người toàn là máu nằm trong bồn tắm, yếu ớt nhìn cô, nói với cô cô ấy không muốn sống nữa, Thẩm Cửu cảm thấy trái tim đau đớn, co rút lại, giây phút đó cô cảm thấy bản thân mình giống như ma quỷ vậy.
Là cô đã ép Hàn Mai Linh đi vào con đường chết!
"Không nói cũng không sao." Hàn Đông đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước đi."
Hàn Đông nói xong lập tức muốn đi ra ngoài, Thẩm Cửu thấy vậy vội vàng đi về phía trước: "Có phải phòng bệnh nặng bây giờ vẫn chưa được đi vào?"
"Đúng vậy, vì vậy cô không cần lo lắng."
Thẩm Cửu nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ cô đã không thể đi vào, vậy thì cô cũng không thể ngồi ở đây, tránh đến lúc đó Dạ Âu Thần lại phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nói: "Vậy hôm nay tôi về trước, đợi 24 tiếng sau tôi lại đến thăm cô ấy."
Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng của Hàn Đông hơi mấp máy, cuối cùng gật đầu: “Được, tài xế của cô vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, cô có thể trực tiếp trở về.”
“Ừ.”
Sau khi tạm biệt với Hàn Đông, Thẩm Cửu tự mình đi ra khỏi phòng, lúc đi ra đến cửa cô quay đầu lại nói cảm ơn với Hàn Đông, dù sao cũng là anh ta đăng ký phòng bệnh, sắp xếp cô ở đây.
Ánh mắt Hàn Đông thờ ơ, nhấc tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó trầm giọng nói: “Công ty tôi còn có việc cần phải xử lý, cô đi về trước đi.”
Thẩm Cửu dừng một chút, cô còn cho là Hàn Đông sẽ ở đây đợi Hàn Mai Linh chứ, không ngờ….
Nghĩ lại, phòng bệnh nặng 24h đều có nhân viên trông coi, anh ta ở lại đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?
Thẩm Cửu nghĩ, sau đó cùng với chú Kim rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về biệt thự Hải Giang, sắc mặt Thẩm Cửu vẫn còn kém, cô nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi lại, nghĩ đến cảnh tượng Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Trong 24h này, y tá trông coi phòng bệnh nặng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt đúng không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Chú Kim lái xe ở phía trước đại khái đã nhìn ra sự khó chịu của cô, lên tiếng an ủi nói: “Mợ chủ, cô Hàn là người cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện đâu, mợ yên tâm.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn lại, cô mở mắt nhìn chú Kim đang lái xe ở phía trước, rất lâu mới lên tiếng: “Chú Kim, chuyện hôm nay….”
“Mợ chủ yên tâm, chú Kim đã sống hơn nửa đời người rồi, sẽ không ăn nói linh tinh.”
Lúc này Thẩm Cửu mới yên tâm cười: “Cảm ơn chú, cũng không phải là cháu không muốn nói với anh ấy, cháu chỉ cảm thấy….chuyện này không liên quan đến anh ấy, vì vậy không muốn nói với anh ấy.”
“Chú Kim hiểu tâm tư của mợ chủ.”
Thẩm Cửu nói xong lại nhắm mắt lại, bên ngoài cô nói với chú Kim chuyện này không liên quan đến Dạ Âu Thần, nhưng…thật sự không liên quan sao?
Hàn Mai Linh tự sát, thật sự không phải là vì bọn họ sao?
Sau khi trở lại biệt thự Hải Giang, gió biển thổi, Thẩm Cửu lạnh đến mức run cầm cập, Chu Vân đi lên phía trước: “Mợ chủ, có phải rất lạnh không? Bây giờ trời đã trở lạnh rồi, mau vào trong nhà đi.”
Nói xong, Chu Vân chú ý đến chiếc áo khoác trên người Thẩm Cửu không phải là chiếc áo khoác cô mặc lúc đi ra ngoài, cô ta có chút nghi hoặc, đang định hỏi, thì lại nhìn thấy chú Kim ở phía sau Thẩm Cửu nháy mắt với cô ta.
Chu Vân là người cũ ở đây, thấy vậy lập tức thu lại những lời nói đã lên đến khóe miệng, Thẩm Cửu hồn bay phách lạc đi vào trong nhà, sau khi Chu Vân nhìn bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt mới bước lên trước hỏi.
“Chú Kim, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Trạng thái của mợ chủ trông có vẻ không được tốt.”
Nghe thấy vậy, chú Kim thở dài: “Hôm nay quả thật gặp một số chuyện, nhưng không có gì to tát cả, đã xử lý xong rồi.”
“Chú Kim, chuyện gì thế? Chú nói cho cháu biết đi mà.”
Chu Vân không nhịn được thăm dò.
Chú Kim thấy cô ta vô cùng tò mò, cảm thấy cô nhóc này có lẽ sẽ không nói linh tinh, chỉ có thể nói qua về chuyện ngày hôm nay với Chu Vân, đại khái là Thẩm Cửu đi gặp bạn, kết quả người bạn này không biết tại sao, có khả năng là bị thất tình, hoặc chịu đả kích nên đã tự sát, sau đó được bọn họ kịp thời phát hiện ra và đưa đến bệnh viện.
Sau khi Chu Vân nghe hết, biết rõ gật đầu: “Bạn tốt đột nhiên tự sát, có lẽ cô ấy đã rất hoảng sợ, như này đi chú Kim, bên phía mợ chủ cháu sẽ an ủi cô ấy, chuyện này cháu cũng không nói linh tinh, trời cũng không còn sớm nữa, chú mau đi về nghỉ ngơi đi.”
“Được, biết ngay cháu là một người thông minh, nhanh nhạy mà, vậy chú về trước đây.”
Sau khi Thẩm Cửu đi về phòng, ngồi trên sofa, thất thần nhìn về phía trước, ánh mắt lại không có tiêu cự.
Chu Vân bê một bát canh nóng đi vào: “Mợ chủ, uống bát canh nóng có thể ấm hơn một chút.”
Nhìn thấy bát canh nghi ngút khói, trước mắt Thẩm Cửu lại đột nhiên hiện lên dáng vẻ Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, dần dần, hương thơm bốc lên từ bát canh lại biến thành mùi máu tươi, đầm đìa xông tận lên tầm mắt và não của cô.
Đôi môi vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Cửu lúc này đột nhiên run cầm cập, Chu Vân phát hiện ra cô không thích hợp, nghi hoặc cau mày đang chuẩn bị hỏi, Thẩm Cửu lại đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp đưa tay lên hất đổ bát cháo.
Choang!
Chiếc bát thủy tinh rơi trên mặt đất, chiếc bát vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ, Chu Vân bị dọa sợ, trợn tròn mắt: “Mợ chủ, tay của mợ!”
Thẩm Cửu chỉ cảm thấy tay mình bỏng rát, nghe thấy tiếng nói của Chu Vân, cô mới bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra lúc nãy không phải là máu mà là một bát canh. Chu Vân ở bên cạnh nghi hoặc nhìn cô.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã làm gì, Thẩm Cửu ảo não, cắn môi dưới: “Xin lỗi Chu Vân, tôi…lúc nãy tôi….”
“Mợ chủ không sao chứ.” Nghe thấy cô nói xin lỗi với mình, Chu Vân quả thật vô cùng ngạc nhiên, nửa ngày mới định thần lại, an ủi cô: “Chuyện của mợ chủ tôi đã nghe chú Kim nói rồi, lúc này thất thần là chuyện bình thường, nếu như bây giờ mợ chủ không uống được canh, hay là đi tắm rửa trước, lát nữa tôi sẽ mang canh qua cho mợ chủ.”
“Cô biết chuyện này rồi? Cô….”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cửu trợn tròn mắt, đang định dặn Chu Vân không được nói chuyện này ra, bên ngoài lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần.
Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, Dạ Âu Thần trở về rồi?
Đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đã xuất hiện trong phòng, Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần.
“Cậu chủ, cậu trở về rồi.”
Sau khi Dạ Âu Thần đi vào phòng, nhìn thấy sự hỗn loạn trên mặt đất, sững sờ một lúc, sau đó lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Cửu.
Trái tim của Thẩm Cửu đập nhanh hơn, theo bản năng nhìn Chu Vân.
“Xảy ra chuyện gì?”
Chu Vân phản ứng rất nhanh, chạy đến trước mặt Thẩm Cửu trả lời: “Xin lỗi cậu chủ, là tôi không cẩn thận bị trượt tay, làm đổ canh lên mợ chủ!”
Thẩm Cửu không để ý tới ánh mắt của bọn họ, chỉ đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, cô phải chờ ở đây đến khi Hàn Mai Linh bình an vô sự, thì mới có thể rời đi được.
Di động trong tay rung lên, Thẩm Cửu cầm lên nhìn một cái, mới phát hiện màn hình điện thoại thế mà cũng dính đầy máu, người gọi đến hình như là Tô Cửu.
Thẩm Cửu kéo vạt quần áo lau đi vết máu dính trên màn hình, ai ngờ quần áo cũng dính máu, càng lau lại càng bẩn, cuối cùng Thẩm Cửu chỉ đánh nhận điện thoại trước.
“Alo?”
Lúc nói chuyện, giọng Thẩm Cửu vẫn còn hơi nức nở.
“Cô Thẩm? Vừa rồi có phải là cô gửi tin nhắn cho ngài Hàn không?” Giọng Tô Cửu từ đầu dây bên kia truyền tới, muốn cô xác nhận.
“Đúng là tôi.” Thẩm Cửu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn một chút: “Các vị tới rồi à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó đổi thành một giọng nam lạnh lẽo trầm ổn.
“Đang trên đường tới, trước tiên nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Cửu muốn nói cho anh ta biết, nhưng lời đã đến bên môi rồi, lại làm sao cũng không nói ra miệng được.
Cô không cách nào nhẹ nhàng thản nhiên nói cho Hàn Đông biết chuyện Hàn Mai Linh tự sát được, đến tận giờ cô còn không dám tin tưởng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là thật mà.
Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Các anh cứ đến rồi sẽ biết, tôi không lừa các anh đâu, tôi ở trước phòng cấp cứu đợi các anh.”
Nói xong, không đợi người ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi thêm câu nào, Thẩm Cửu đã chủ động ngắt máy.
Tút tút tút -
Di động truyền đến âm báo bận khiến chân mày Hàn Đông nhíu chặt.
Tô Cửu ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn anh ta: “Ngài Hàn?”
Hàn Đông nghe thấy thì quay người lại, liếc cô ta một cái: “Tăng tốc đi, tới bệnh viện.”
Tô Cửu gật đầu, nói với tài xế ngồi hàng ghế trước: “Anh Lâm, phiền anh đi nhanh hơn một chút.”
“Được rồi !”
Sắc mặt hai người đều không tốt chút nào, bởi vì tin nhắn Thẩm Cửu gửi cho Hàn Đông chỉ có đúng một câu, chính là em gái anh ta xảy ra chuyện, kêu anh ta mau chóng tới bệnh viện.
Giọng cô ấy run đến lợi hại, nếu không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, thì làm sao đến mức như thế chứ?
Phỏng chừng...... Tô Cửu chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Cửu tưởng như mình đã chờ đợi suốt một năm ròng, cô vô số lần nhìn ra hành lang, lại vẫn không thấy được bóng dáng Hàn Đông, trong lòng cô đã sốt ruột muốn chết rồi.
Lúc này, cô cảm thấy mình cần phải gọi người nhà của Hàn Mai Linh tới đây, vừa nãy cô ấy chảy nhiều máu như vậy, cô rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cụp mắt xuống, trong lòng Thẩm Cửu ảo não không chịu được, nếu như cô đến sớm một chút thì tốt rồi, sao cô lại đi chậm như thế chứ?
Nghĩ đến đây, một loạt tiếng bước chân vững vàng trầm ổn cùng tiếng giày cao gót nện trên đất truyền tới, Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn về phía đầu hành lang, quả nhiên trông thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là Hàn Đông và Tô Cửu.
Trông thấy ánh mắt kiên định của Hàn Đông, không hiểu sao giờ khắc này Thẩm Cửu lại như trông thấy được người thân vậy, nước mắt nãy giờ vẫn cố nén trào ra như vỡ đê, sợ nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, Thẩm Cửu vội vàng cắn môi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Hàn Đông nữa.
Cô cảm thấy mình thật quá bất lịch sự rồi.
Đây rõ ràng là anh trai của Hàn Mai Linh, cô sao lại có thể xem anh như anh trai của mình được chứ? Nếu như để Hàn Mai Linh biết được, nhất định sẽ lại chọc cô một trận thôi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đang mải nghĩ lung tung, giọng của Hàn Đông đã vang lên sau lưng cô, cùng lúc đó vai cô cũng bị người giữ lấy, sau đó cả người bị xoay lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hàn Đông.
Khí tức trên người anh ta quả thực rất thân thiết, còn cho người ta cảm giác an toàn nữa.
Mũi Thẩm Cửu càng thêm chua xót, cô cắn chặt môi dưới không nói được một câu, chỉ có nước mắt là đang không ngừng rơi xuống.
Thẩm Cửu đột nhiên khóc thành như thế, lại thấy cả người cô dính đầy máu tươi, Hàn Đông chỉ cảm thấy tim mình đập chệch một nhịp, như thể bị thứ gì đó sắc bén đâm một nhát vậy.
Tô Cửu bên cạnh thấy bộ dạng này của Thẩm Cửu, liền đoán chắc hẳn cô không thể kể ra được ngọn ngành mọi chuyện, liền nhìn sang chú Kim đang đứng kế bên, nói: “Làm phiền chú, nếu chú biết chuyện gì đã xảy ra thì xin chú hãy nói cho chúng tôi biết.”
Thực ra chú Kim cũng không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, nhưng kể lại những chuyện đã xảy ra thì vẫn có thể, vì thế ông liền đơn giản kể từ buổi sáng lúc ra khỏi nhà đến khi vào bệnh viện, Tô Cửu đứng cùng một chỗ với Hàn Đông, nên đều nghe được hết những lời chú Kim nói.
Hàn Đông nhíu mày: “Bây giờ người đang nằm trong đó là Mai Linh?”
Thẩm Cửu gật gật đầu: “Xin lỗi anh, nếu như tôi phát hiện ra sớm một chút, thì có lẽ......”
Hàn Đông cắt ngang lời cô: “Trước đợi kết quả đã rồi hãy nói, trên người cô cũng nên lau rửa qua một chút đi, Tô Cửu.”
Tô Cửu phản ứng lại, lập tức tiến lên đỡ Thẩm Cửu: “Cô Thẩm, tôi đưa cô đi lau rửa qua nhé, có ngài Hàn ở đây rồi, cô không cần phải lo lắng đâu.”
“Được.”
Hàn Đông đã đến, tâm tình Thẩm Cửu cũng an ổn hơn không ít, vì thế cô liền gật đầu, theo Tô Cửu rời đi.
Tô Cửu đưa cô vào một khách sạn ở gần đó rửa ráy, mình thì đi tìm một cửa hàng gần đó dựa theo số đo của Thẩm Cửu mua một bộ quần áo mang về khách sạn, Thẩm Cửu tắm rửa xong vừa kịp có đồ để thay.
Trên người cô dính quá nhiều máu, phải tắm rửa rất lâu mới sạch, ra ngoài mặc vào bộ quần áo Tô Cửu đưa cho, Thẩm Cửu liền vội vàng nói: “Chúng ta quay về bệnh viện đi.”
“Cô Thẩm, không cần gấp gáp như vậy đâu, tôi vừa liên lạc với ngài Hàn rồi, bây giờ cô Hàn vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, cho dù lúc này cô Thẩm qua đó cũng không vào được, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài thôi. Tôi thấy cô Thẩm đã phải chịu không ít kinh hách rồi, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lát, đợi khi nào cô Hàn tỉnh lại, tôi lại đưa cô vào đó nhé.”
“Không được !” Thẩm Cửu lập tức từ chối đề nghị của cô ta. “Tôi phải tận mắt trông thấy Mai Linh không sao, lúc trước cô ấy chảy nhiều máu lắm.”
Tô Cửu đưa mắt nhìn cô một cái, đến tận giờ sắc mặt Thẩm Cửu vẫn còn hết sức tái nhợt, so với lúc nãy không thấy tốt lên chút nào, ngược lại có vẻ càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa giọng cô lúc nói chuyện vẫn còn hơi hơi nức nở, từ đó có thể thấy cô vẫn luôn lo lắng cho Hàn Mai Linh, nếu không phải có ngài Hàn ở đó, có lẽ cô vẫn sẽ mặc nguyên bộ quần áo dính đầy máu đứng đó đợi tới khi nào cửa phòng cấp cứu mở ra mới thôi ấy.
“Cô Thẩm, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng mà trạng thái của cô lúc này cũng không tốt, thực sự không thích hợp...”
“Có phải cô sợ tôi sẽ ngất không, lúc này rồi mà mọi người vẫn còn lo cho tôi như vậy à? Cô yên tâm, cho dù là vì Mai Linh, tôi cũng không để mình ngất đi đâu, tôi không sao.” Nói xong, Thẩm Cửu tiến lên nắm lấy tay Tô Cửu: “Để tôi qua đó đi.”
Tô Cửu vẫn còn do dự, nhưng trong mắt Thẩm Cửu đã viết đầy ý kiên định.
Quả thực khiến người ta không đành lòng cự tuyệt mà.
“Thư ký Tô !”
Thẩm Cửu thấy cô ta mãi vẫn không trả lời, liền gọi cô ta một tiếng, trên mặt Tô Cửu lướt qua một tia vô lực, cuối cùng mở miệng nói: “Thật không có cách nào với cô mà, đi thôi.”
“Cảm ơn cô !” Thẩm Cửu mừng đến rớt nước mắt, sau đó cùng Tô Cửu rời khỏi khách sạn.
Vào đến bệnh viện, từ xa đã có thể trông thấy Hàn Đông đứng trước cửa phòng cấp cứu, người đàn ông cao lớn dựa người vào tường, một tay đút túi quần, mi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ cái gì.
CHƯƠNG 281: KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯỜI NGOÀI.
“Anh Hàn.”
Tô Cửu gọi anh ta một câu, Hàn Đông mới hoàn hồn lại, ánh mắt, ánh mắt xuyên qua Tô Cửu sau đó dừng lại trên người Thẩm Cửu.
Thấy cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới yên tâm thu lại ánh mắt
Chỉ là sau một lúc anh ta nghĩ đến điều gì đó, cau mày nhìn Tô Cửu.
Tô Cửu chỉ có thể giải thích: “Cô Thẩm lo lắng cho cô Mai Linh, khăng khăng muốn đi đến cùng tôi.”
Nghe thấy Tô Cửu giải thích với Hàn Đông, Thẩm Cửu có lẽ đã biết được điều gì đó, cũng bước lên trước một bước, nói giúp Tô Cửu: “Là tự tôi muốn đến, Mai Linh đã thành ra như này, sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ? Chi bằng đến bệnh viện đợi cùng mọi người.”
Cô đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không nói gì nữa.
Đợi ở phòng cấp cứu mất rất nhiều thời gian, sau đó Thẩm Cửu đã được Tô Cửu dìu vào ngồi xuống bên cạnh, lúc ngồi xuống Thẩm Cửu mới cảm thấy hai chân của mình run rẩy, lúc đứng lại không phát hiện ra.
Tay của Tô Cửu đưa qua, ấn lên đùi cô.
“Vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tô Cửu: “Tôi không sao?”
Đợi thêm một lúc, cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở ra, Thẩm Cửu vốn dĩ đang ngồi cũng nhanh chóng đứng dậy, xiêu vẹo bước về phía trước.
Một đôi tay to lớn kịp thời đỡ lấy cô, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Hàn Đông.
“Cẩn thận một chút.” Anh ta trầm giọng nói.
Thẩm Cửu ngẩn người gật đầu.
“Mấy người là người nhà của bệnh nhân vừa mới cắt cổ tay tự sát sao?” Sau khi bác sĩ đi ra lập tức hỏi, Hàn Đông bước lên trước, “ừ” một tiếng, Thẩm Cửu cũng đi theo sau anh ta.
“Là tôi.” Hàn Đông trầm giọng trả lời.
Bác sĩ liếc nhìn anh ta, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Cửu, cuối cùng mới nói: “Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, may là vết thương không sâu, nếu như vết thương sâu hơn một chút nữa, cái mạng này có lẽ thật sự sẽ không giữ được.”
Mặc dù bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng Thẩm Cửu nghe thấy rất rõ ràng, Hàn Mai Linh đã không sao rồi.
Trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống, chân Thẩm Cửu mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.
“Cô Thẩm!” Đúng lúc Tô Cửu đứng sau cô, thấy cô ngã về phía sau, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Hàn Đông quay đầu lại, phát hiện Thẩm Cửu đã hôn mê.
Bác sĩ cũng bị dọa sợ, bước lên trước kiểm tra cho Thẩm Cửu: “Có lẽ là do quá hoảng sợ, dìu cô ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, sắc mắt của cô ấy trông rất kém.”
Tô Cửu gật đầu, đang định đỡ Thẩm Cửu đi sang bên cạnh, ai ngờ được sau khi Hàn Đông dặn dò bác sĩ một cách kỹ càng, đã bước lên trước bế Thẩm Cửu đang hôn mê lên, sau đó nói với Tô Cửu: “Cô đi làm thủ tục nhập viện đi.”
Tô Cửu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Vâng, anh Hàn.”
Sau khi Hàn Đông đã bế Thẩm Cửu đi xa, Tô Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ nghi hoặc nhìn cảnh tượng này.
Thật kỳ lạ, cách mà Hàn Đông đối xử với Thẩm Cửu đã vượt qua giới hạn của tình bạn thông thường, nhưng động tác và dáng vẻ anh ta ôm Thẩm Cửu lại không có một chút ái muội, ngược lại….giống như một người anh trai đang chăm sóc em gái của mình vậy.
Lẽ nào, là vì Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh là bạn thân, nên Hàn Đông đã xem cô như em gái mà chăm sóc?
Bỏ đi, lúc này cô ta còn nghĩ cái này làm gì? Từ trước đến này Hàn Đông luôn là một người có chừng mực, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm anh ta đều biết rõ, thực sự không cần một thư ký như cô ta phải lo lắng.
Nghĩ đến đây, Tô Cửu vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho Hàn Mai Linh.
Để lại một mình chú Kim vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngây người nửa ngày nhưng ông vẫn không biết mình có tác dụng gì, suy nghĩ một lúc, ông ta cảm thấy mình đi ra cùng Thẩm Cửu hay là đi theo cô.
Vì vậy chú Kim vội vàng đuổi theo Hàn Đông, lúc nhìn thấy Hàn Đông bế Thẩm Cửu vào một phòng bệnh, lại cong eo, cẩn thận đặt cô lên giường, trong lòng chú Kim lại có chút nghi hoặc, nhưng lại cảm thấy giữa hai người này lại không có chút ái muội nào.
Hay là không cần phải tùy tiện nói chuyện này với cậu Dạ, sau khi nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai bọn họ.
Nghĩ đến đây, chú Kim quyết định đứng ở cửa đợi.
Hàn Đông lại nghĩ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Kim, chú Kim vội vàng đứng sang bên cửa, không nói gì.
Sau khi Tô Cửu làm xong thủ tục nhập viện vội vàng đi qua: “Anh Hàn, có cần phải gọi mấy người làm trong nhà đến để chăm sóc cô Mai Linh không?”
“Ừ.” Hàn Đông gật đầu: “Gọi đi, tìm thêm hai người nữa qua bên này.”
Tô Cửu sững sờ, sau đó gật đầu.
Rất nhanh Thẩm Cửu đã tỉnh lại, khoảng 10 phút sau cô đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lúc tỉnh lại nhìn thấy Hàn Đông đang ngồi bên một chiếc ghế cách giường không xa, trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh.
Yên lặng mấy giây, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ ra chuyện đã xảy ra, cô vội vàng lật chăn lên, ngồi dậy, phát ra tiếng.
Ánh mắt Hàn Đông nhìn về phía cô: “Tỉnh rồi?”
“Xin lỗi…” Đối diện với ánh mắt của anh ta, Thẩm Cửu cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Hàn Đông nghe thấy vậy, cau mày, đôi môi mỏng hơi mấp máy: “Xin lỗi cái gì?”
Thẩm Cửu chỉ có thể cắn môi dưới, giải thích với anh ta: “Xảy ra chuyện như vậy, tôi lại còn làm phiền anh vào lúc này, thật sự rất xin lỗi.”
Nói xong, Thẩm Cửu xuống giường cúi người xin lỗi với Hàn Đông.
Thái độ của cô như thế này khiến Hàn Đông có chút không vui, không biết tại sao….anh ta lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ khom lưng uốn gối của cô với người khác, đặc biệt là đối với mình.
“Không cần xin lỗi.” Giọng nói của Hàn Đông trong veo: “Là con bé tự cắt cổ tay của mình, không liên quan đến người khác.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh ta: “Mai Linh thế nào rồi?”
“Vẫn nằm trong phòng bệnh nặng để quan sát, 24h sau mới có thể chuyển đến phòng bệnh thông thường.”
Vẫn còn đang ở phòng bệnh nặng để quan sát, sắc mặt Thẩm Cửu lại trắng bệnh, nói như vậy không phải vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng sao?
“Bác sĩ nói, đã qua cơn nguy hiểm rồi, ở lại phòng bệnh nặng để quan sát là vì muốn tránh việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không cần lo lắng.”
Thẩm Cửu: “….”
Cô vẫn còn rất lo lắng, hai tay buông thõng bên cạnh lại từ từ nắm chặt lại.
Cô luôn cảm thấy, Mai Linh tự sát mà lại gọi cô đến, thực ra là có nguyên nhân.
Có lẽ là vì lần trước cô đã nổi giận với cô ta, nói những lời quá đáng, nên mới khiến cho cô ấy có suy nghĩ xem nhẹ tính mạng của mình?
Hoặc là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, nguyên nhân này chắc chắc liên quan đến cô và Dạ Âu Thần.
Nếu không, tại sao một Hàn Mai Linh luôn lạc quan, vui vẻ từ sau khi đến nhà họ Hàn lại đột nhiên tự sát chứ?
Ngoài điều này ra cô không tìm được nguyên nhân nào khác.
"Là lỗi của tôi, tôi nên xin lỗi!" Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Cậu ấy cắt cổ tay là vì tôi, nhưng anh Hàn, mong anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói chuyện với cậu ấy."
Mâu thuẫn giữa con gái với nhau, Hàn Đông cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ không thể dẫn đến việc Hàn Mai Linh cắt cổ tay tự sát được, mâu thuẫn to một chút sẽ lên đến mức độ nào?
Ánh mắt Hàn Đông vẫn dừng lại trên người Thẩm Cửu, mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu, dường như đang muốn hỏi cô.
Đương nhiên Thẩm Cửu có thể nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Hàn Đông, chỉ là....chuyện giữa cô và Hàn Mai Linh quá phức tạp.
"Xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói với anh."
CHƯƠNG 282: DẠ ÂU THẦN TRỞ VỀ.
Thẩm Cửu ngang bướng ngước mắt lên nhìn Hàn Đông.
Trước khi mọi chuyện vẫn chưa lộ ra, cô không thể nói với người khác.
Dù sao Hàn Đông cũng là anh trai của Mai Linh, ngộ nhỡ không giải quyết tốt chuyện này, Mai Linh có thể sẽ hận cô.
Vốn dĩ là cô tức giận, cô oán giận, lại tổn thương.
Nhưng lúc nhìn thấy Mai Linh cả người toàn là máu nằm trong bồn tắm, yếu ớt nhìn cô, nói với cô cô ấy không muốn sống nữa, Thẩm Cửu cảm thấy trái tim đau đớn, co rút lại, giây phút đó cô cảm thấy bản thân mình giống như ma quỷ vậy.
Là cô đã ép Hàn Mai Linh đi vào con đường chết!
"Không nói cũng không sao." Hàn Đông đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước đi."
Hàn Đông nói xong lập tức muốn đi ra ngoài, Thẩm Cửu thấy vậy vội vàng đi về phía trước: "Có phải phòng bệnh nặng bây giờ vẫn chưa được đi vào?"
"Đúng vậy, vì vậy cô không cần lo lắng."
Thẩm Cửu nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ cô đã không thể đi vào, vậy thì cô cũng không thể ngồi ở đây, tránh đến lúc đó Dạ Âu Thần lại phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nói: "Vậy hôm nay tôi về trước, đợi 24 tiếng sau tôi lại đến thăm cô ấy."
Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng của Hàn Đông hơi mấp máy, cuối cùng gật đầu: “Được, tài xế của cô vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, cô có thể trực tiếp trở về.”
“Ừ.”
Sau khi tạm biệt với Hàn Đông, Thẩm Cửu tự mình đi ra khỏi phòng, lúc đi ra đến cửa cô quay đầu lại nói cảm ơn với Hàn Đông, dù sao cũng là anh ta đăng ký phòng bệnh, sắp xếp cô ở đây.
Ánh mắt Hàn Đông thờ ơ, nhấc tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó trầm giọng nói: “Công ty tôi còn có việc cần phải xử lý, cô đi về trước đi.”
Thẩm Cửu dừng một chút, cô còn cho là Hàn Đông sẽ ở đây đợi Hàn Mai Linh chứ, không ngờ….
Nghĩ lại, phòng bệnh nặng 24h đều có nhân viên trông coi, anh ta ở lại đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?
Thẩm Cửu nghĩ, sau đó cùng với chú Kim rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về biệt thự Hải Giang, sắc mặt Thẩm Cửu vẫn còn kém, cô nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi lại, nghĩ đến cảnh tượng Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Trong 24h này, y tá trông coi phòng bệnh nặng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt đúng không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Chú Kim lái xe ở phía trước đại khái đã nhìn ra sự khó chịu của cô, lên tiếng an ủi nói: “Mợ chủ, cô Hàn là người cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện đâu, mợ yên tâm.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn lại, cô mở mắt nhìn chú Kim đang lái xe ở phía trước, rất lâu mới lên tiếng: “Chú Kim, chuyện hôm nay….”
“Mợ chủ yên tâm, chú Kim đã sống hơn nửa đời người rồi, sẽ không ăn nói linh tinh.”
Lúc này Thẩm Cửu mới yên tâm cười: “Cảm ơn chú, cũng không phải là cháu không muốn nói với anh ấy, cháu chỉ cảm thấy….chuyện này không liên quan đến anh ấy, vì vậy không muốn nói với anh ấy.”
“Chú Kim hiểu tâm tư của mợ chủ.”
Thẩm Cửu nói xong lại nhắm mắt lại, bên ngoài cô nói với chú Kim chuyện này không liên quan đến Dạ Âu Thần, nhưng…thật sự không liên quan sao?
Hàn Mai Linh tự sát, thật sự không phải là vì bọn họ sao?
Sau khi trở lại biệt thự Hải Giang, gió biển thổi, Thẩm Cửu lạnh đến mức run cầm cập, Chu Vân đi lên phía trước: “Mợ chủ, có phải rất lạnh không? Bây giờ trời đã trở lạnh rồi, mau vào trong nhà đi.”
Nói xong, Chu Vân chú ý đến chiếc áo khoác trên người Thẩm Cửu không phải là chiếc áo khoác cô mặc lúc đi ra ngoài, cô ta có chút nghi hoặc, đang định hỏi, thì lại nhìn thấy chú Kim ở phía sau Thẩm Cửu nháy mắt với cô ta.
Chu Vân là người cũ ở đây, thấy vậy lập tức thu lại những lời nói đã lên đến khóe miệng, Thẩm Cửu hồn bay phách lạc đi vào trong nhà, sau khi Chu Vân nhìn bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt mới bước lên trước hỏi.
“Chú Kim, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Trạng thái của mợ chủ trông có vẻ không được tốt.”
Nghe thấy vậy, chú Kim thở dài: “Hôm nay quả thật gặp một số chuyện, nhưng không có gì to tát cả, đã xử lý xong rồi.”
“Chú Kim, chuyện gì thế? Chú nói cho cháu biết đi mà.”
Chu Vân không nhịn được thăm dò.
Chú Kim thấy cô ta vô cùng tò mò, cảm thấy cô nhóc này có lẽ sẽ không nói linh tinh, chỉ có thể nói qua về chuyện ngày hôm nay với Chu Vân, đại khái là Thẩm Cửu đi gặp bạn, kết quả người bạn này không biết tại sao, có khả năng là bị thất tình, hoặc chịu đả kích nên đã tự sát, sau đó được bọn họ kịp thời phát hiện ra và đưa đến bệnh viện.
Sau khi Chu Vân nghe hết, biết rõ gật đầu: “Bạn tốt đột nhiên tự sát, có lẽ cô ấy đã rất hoảng sợ, như này đi chú Kim, bên phía mợ chủ cháu sẽ an ủi cô ấy, chuyện này cháu cũng không nói linh tinh, trời cũng không còn sớm nữa, chú mau đi về nghỉ ngơi đi.”
“Được, biết ngay cháu là một người thông minh, nhanh nhạy mà, vậy chú về trước đây.”
Sau khi Thẩm Cửu đi về phòng, ngồi trên sofa, thất thần nhìn về phía trước, ánh mắt lại không có tiêu cự.
Chu Vân bê một bát canh nóng đi vào: “Mợ chủ, uống bát canh nóng có thể ấm hơn một chút.”
Nhìn thấy bát canh nghi ngút khói, trước mắt Thẩm Cửu lại đột nhiên hiện lên dáng vẻ Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, dần dần, hương thơm bốc lên từ bát canh lại biến thành mùi máu tươi, đầm đìa xông tận lên tầm mắt và não của cô.
Đôi môi vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Cửu lúc này đột nhiên run cầm cập, Chu Vân phát hiện ra cô không thích hợp, nghi hoặc cau mày đang chuẩn bị hỏi, Thẩm Cửu lại đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp đưa tay lên hất đổ bát cháo.
Choang!
Chiếc bát thủy tinh rơi trên mặt đất, chiếc bát vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ, Chu Vân bị dọa sợ, trợn tròn mắt: “Mợ chủ, tay của mợ!”
Thẩm Cửu chỉ cảm thấy tay mình bỏng rát, nghe thấy tiếng nói của Chu Vân, cô mới bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra lúc nãy không phải là máu mà là một bát canh. Chu Vân ở bên cạnh nghi hoặc nhìn cô.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã làm gì, Thẩm Cửu ảo não, cắn môi dưới: “Xin lỗi Chu Vân, tôi…lúc nãy tôi….”
“Mợ chủ không sao chứ.” Nghe thấy cô nói xin lỗi với mình, Chu Vân quả thật vô cùng ngạc nhiên, nửa ngày mới định thần lại, an ủi cô: “Chuyện của mợ chủ tôi đã nghe chú Kim nói rồi, lúc này thất thần là chuyện bình thường, nếu như bây giờ mợ chủ không uống được canh, hay là đi tắm rửa trước, lát nữa tôi sẽ mang canh qua cho mợ chủ.”
“Cô biết chuyện này rồi? Cô….”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cửu trợn tròn mắt, đang định dặn Chu Vân không được nói chuyện này ra, bên ngoài lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần.
Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, Dạ Âu Thần trở về rồi?
Đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đã xuất hiện trong phòng, Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần.
“Cậu chủ, cậu trở về rồi.”
Sau khi Dạ Âu Thần đi vào phòng, nhìn thấy sự hỗn loạn trên mặt đất, sững sờ một lúc, sau đó lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Cửu.
Trái tim của Thẩm Cửu đập nhanh hơn, theo bản năng nhìn Chu Vân.
“Xảy ra chuyện gì?”
Chu Vân phản ứng rất nhanh, chạy đến trước mặt Thẩm Cửu trả lời: “Xin lỗi cậu chủ, là tôi không cẩn thận bị trượt tay, làm đổ canh lên mợ chủ!”
Bình luận facebook