Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1916
Chương 1916:
Dù sao thì Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy, sau khi quay trở về từ hôn lễ thì cũng nên nói ra cho rõ ràng đi, sau khi nói rõ ràng rồi, đến lúc đó cô quay trở về rồi lại đi xem mắt cũng được.
Không phải chỉ là xem mắt thôi sao? Cũng không có gì đáng lo.
Sau khi nghĩ như vậy xong, mỗi lần đối mặt với Lương Nha Hòa, Giang Tiểu Bạch cũng chỉ xấu hổ cười một tiếng mà không mở miệng tiếp lời.
Lương Nha Hòa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là Giang Tiểu Bạch đang xấu hổ, trong lòng bà lại vẫn là rất vui vẻ.
Đúng thật là bà vẫn luôn buồn phiên chuyện Tiêu Túc không chịu quen bạn gái, không nghĩ tới được Tiêu Túc lại không nói tiếng đã nào tìm được một người bạn gái đẹp mắt đến như vậy, đơn giản là khiến cho nhà họ Tiêu của bọn họ nở mày nở mặt. Mấu chốt nhất là Giang Tiểu Bạch cũng không phải bình hoa vô dụng, khắp mọi mặt đều rất tốt.
Xe đi liên tục xấp xỉ khoảng hai giờ, lúc dừng xe lại để nghỉ ngơi và ăn cơm ở nửa đường, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Bạch vô cùng khó coi, cho nên cô lập tức đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Cô nôn ói ở trong phòng vệ sinh nửa ngày nhưng mà lại không ói ra được bất cứ thứ gì.
Sự thật là Giang Tiểu Bạch có chút say xe, ngồi lâu lại càng thêm khó chịu, muốn ói nhưng lại ói không ra, nếu như không phải là Lương Nha Hòa và Tiêu Minh Chí cũng ở trên xe, có lẽ là cô đã bảo Tiêu Túc dừng lại ở nửa đường để cho bản thân được nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi.
Nhưng mà phụ huynh trong nhà đều ở đây cho nên Giang Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, sợ người khác cảm thấy cô phiền toái, vì vậy cô mới cố nhịn cho tới bây giờ.
Sau khi nôn ói ở trong phòng rửa tay nửa ngày, Giang Tiểu Bạch muốn rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút, nhưng mà mới vừa mở khóa vòi nước thì cô lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay mình có trang điểm, cô bất đắc dĩ thở dài, cầm hộp phấn lên dặm lại lớp trang điểm ở trên mặt một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra bên ngoài Giang Tiểu Bạch đã nhìn thấy được một bóng người thật cao lớn đang đứng dựa vào cạnh cửa.
Tiêu Túc?
Tại sao Tiêu Túc lại ở chỗ này?
Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ, Tiêu Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người của Giang Tiểu Bạch.
“Cô không thoải mái?”
Mặc dù cô có trang điểm, nhưng mà ánh mắt vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng rất khó coi.
Nghe thấy Tiêu Túc hỏi, Giang Tiểu Bạch lắc đầu một cái: “Không sao”
Tiêu Túc có chút không vui nhíu mày lại: “Không thoải mái thì tại sao không nói sớm? Tôi đứng ở chỗ này chờ năm phút rồi”
Ai ôi?
Đợi năm phút rồi sao? Vậy có lẽ là anh ta đã nghe thấy được âm thanh nôn oe vừa rồi của cô rồi nhỉ? Nếu như đã bị đoán được, vậy thì Giang Tiểu Bạch cũng không còn gì cần phải giấu giếm nữa, vì vậy cô cười cười nói: “Ba mẹ anh đều ở đây mà, nếu như mà tôi nói ra, thế thì quá phiền toái”
“Phiền toái cái gì?” Tiêu Túc nhíu mày nói: “Bọn họ đều rất thích cô, cũng không phải là cô không biết”
“Đúng nhỉ, bọn họ đều rất thích tôi đúng không, nhưng mà anh lại không thích tôi…”
Câu nói ở phía sau kia, Giang Tiểu Bạch càng nói càng nhỏ, về cơ bản thì cũng chỉ có chính cô nghe thấy.
Tiêu Túc không nghe rõ, nheo mắt hỏi lại cô: “Cô nói gì vậy?”
“Không có gì” Giang Tiểu Bạch bĩu môi một cái, mặt đầy vẻ vô tình nói: “Tôi nói là, hai bác thích tôi như vậy, cho nên tôi cũng không thể nào vì được cưng chiều mà trở nên nhõng nhẽo được, lần này đã nghe rõ ràng hay chưa?”
Chân mày của Tiêu Túc lại càng nhíu chặt hơn, nhớ lại câu nói mà Giang Tiểu Bạch mới nói vừa rồi.
Luôn có cảm giác hình như là cô đã nói rằng, bọn họ đều rất thích tôi, nhưng mà anh lại không thích tôi.
Mặc dù Tiêu Túc hoàn toàn không hề nghe thấy được nửa phía sau của câu nói kia, nhưng cậu ta luôn có cảm giác chính là câu nói này.
Nhưng mà nếu như quả thật là câu nói này thì lại không hề giống với phong cách của Giang Tiểu Bạch.
Cô cũng không phải là kiểu người sẽ nói ra những lời như thế này.
Dù sao thì Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy, sau khi quay trở về từ hôn lễ thì cũng nên nói ra cho rõ ràng đi, sau khi nói rõ ràng rồi, đến lúc đó cô quay trở về rồi lại đi xem mắt cũng được.
Không phải chỉ là xem mắt thôi sao? Cũng không có gì đáng lo.
Sau khi nghĩ như vậy xong, mỗi lần đối mặt với Lương Nha Hòa, Giang Tiểu Bạch cũng chỉ xấu hổ cười một tiếng mà không mở miệng tiếp lời.
Lương Nha Hòa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là Giang Tiểu Bạch đang xấu hổ, trong lòng bà lại vẫn là rất vui vẻ.
Đúng thật là bà vẫn luôn buồn phiên chuyện Tiêu Túc không chịu quen bạn gái, không nghĩ tới được Tiêu Túc lại không nói tiếng đã nào tìm được một người bạn gái đẹp mắt đến như vậy, đơn giản là khiến cho nhà họ Tiêu của bọn họ nở mày nở mặt. Mấu chốt nhất là Giang Tiểu Bạch cũng không phải bình hoa vô dụng, khắp mọi mặt đều rất tốt.
Xe đi liên tục xấp xỉ khoảng hai giờ, lúc dừng xe lại để nghỉ ngơi và ăn cơm ở nửa đường, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Bạch vô cùng khó coi, cho nên cô lập tức đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Cô nôn ói ở trong phòng vệ sinh nửa ngày nhưng mà lại không ói ra được bất cứ thứ gì.
Sự thật là Giang Tiểu Bạch có chút say xe, ngồi lâu lại càng thêm khó chịu, muốn ói nhưng lại ói không ra, nếu như không phải là Lương Nha Hòa và Tiêu Minh Chí cũng ở trên xe, có lẽ là cô đã bảo Tiêu Túc dừng lại ở nửa đường để cho bản thân được nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi.
Nhưng mà phụ huynh trong nhà đều ở đây cho nên Giang Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, sợ người khác cảm thấy cô phiền toái, vì vậy cô mới cố nhịn cho tới bây giờ.
Sau khi nôn ói ở trong phòng rửa tay nửa ngày, Giang Tiểu Bạch muốn rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút, nhưng mà mới vừa mở khóa vòi nước thì cô lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay mình có trang điểm, cô bất đắc dĩ thở dài, cầm hộp phấn lên dặm lại lớp trang điểm ở trên mặt một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra bên ngoài Giang Tiểu Bạch đã nhìn thấy được một bóng người thật cao lớn đang đứng dựa vào cạnh cửa.
Tiêu Túc?
Tại sao Tiêu Túc lại ở chỗ này?
Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ, Tiêu Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người của Giang Tiểu Bạch.
“Cô không thoải mái?”
Mặc dù cô có trang điểm, nhưng mà ánh mắt vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng rất khó coi.
Nghe thấy Tiêu Túc hỏi, Giang Tiểu Bạch lắc đầu một cái: “Không sao”
Tiêu Túc có chút không vui nhíu mày lại: “Không thoải mái thì tại sao không nói sớm? Tôi đứng ở chỗ này chờ năm phút rồi”
Ai ôi?
Đợi năm phút rồi sao? Vậy có lẽ là anh ta đã nghe thấy được âm thanh nôn oe vừa rồi của cô rồi nhỉ? Nếu như đã bị đoán được, vậy thì Giang Tiểu Bạch cũng không còn gì cần phải giấu giếm nữa, vì vậy cô cười cười nói: “Ba mẹ anh đều ở đây mà, nếu như mà tôi nói ra, thế thì quá phiền toái”
“Phiền toái cái gì?” Tiêu Túc nhíu mày nói: “Bọn họ đều rất thích cô, cũng không phải là cô không biết”
“Đúng nhỉ, bọn họ đều rất thích tôi đúng không, nhưng mà anh lại không thích tôi…”
Câu nói ở phía sau kia, Giang Tiểu Bạch càng nói càng nhỏ, về cơ bản thì cũng chỉ có chính cô nghe thấy.
Tiêu Túc không nghe rõ, nheo mắt hỏi lại cô: “Cô nói gì vậy?”
“Không có gì” Giang Tiểu Bạch bĩu môi một cái, mặt đầy vẻ vô tình nói: “Tôi nói là, hai bác thích tôi như vậy, cho nên tôi cũng không thể nào vì được cưng chiều mà trở nên nhõng nhẽo được, lần này đã nghe rõ ràng hay chưa?”
Chân mày của Tiêu Túc lại càng nhíu chặt hơn, nhớ lại câu nói mà Giang Tiểu Bạch mới nói vừa rồi.
Luôn có cảm giác hình như là cô đã nói rằng, bọn họ đều rất thích tôi, nhưng mà anh lại không thích tôi.
Mặc dù Tiêu Túc hoàn toàn không hề nghe thấy được nửa phía sau của câu nói kia, nhưng cậu ta luôn có cảm giác chính là câu nói này.
Nhưng mà nếu như quả thật là câu nói này thì lại không hề giống với phong cách của Giang Tiểu Bạch.
Cô cũng không phải là kiểu người sẽ nói ra những lời như thế này.
Bình luận facebook