Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-285
Chương 285: Cần cô giải thích nghi hoặc
Bên ngoài, sau khi Thẩm Cửu đi, Chu Vân và chú Kim nhanh bước theo cô.
“Mợ chủ, không phải mợ đã cứu cô ấy sao? Sao cô ấy lại không chịu gặp mợ chứ?”
“Không gặp thì thôi, chúng ta về trước đi.” Thẩm Cửu cũng không quá cưỡng cầu, Hàn Mai Linh không gặp cô cô cũng có thể hiểu. Cũng giống như trước đây cô không muốn gặp Hàn Mai Linh vậy.
Nếu như không phải cô ta đã nói mấy lời đó, Thẩm Cửu hẳn cũng sẽ không đến khách sạn tìm cô ta, càng không phát hiện cô ta tự sát.
Đến bây giờ, Thẩm Cửu vẫn chưa tỉnh lại từ trong chuyện cô ta tự sát.
“Vậy chúng ta há không phải là lãng phí cất công đến đây rồi sao?” Chu Vân mắng một câu: “Người phụ nữ đó cũng quá không lương tâm rồi đúng chứ? Rõ ràng là mợ chủ đã giúp cô ta, kết quả cô ta ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn kêu lớn tiếng nói không muốn gặp mợ nữa chứ.”
Chu Vân nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu chắc chắn rất buồn bã.
Chú Kim nhìn cô ta một cái, sau đó lắc đầu với cô ta, thị ý cô ta đừng nói nữa.
Chu Vân phản ứng lại, ý thức ra lúc nãy mình vì tức giận quá mà lỡ mồm nói sai rồi, vội vàng giải thích với Thẩm Cửu: “Xin lỗi mợ chủ, hồi nãy tôi nói sai rồi.”
“Không sao.” Thẩm Cửu lắc đầu, lại tiếp tục sải bước đi ra ngoài.
Lúc sắp đến cửa bệnh viện, một thanh âm quen thuộc đã kêu bọn họ lại, Thẩm Cửu quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Đông đang đứng ở đằng sau không xa, đôi con ngươi anh ta thanh lãnh, biểu cảm nhàn nhạt mà đứng ở đó.
Là anh ta? Thẩm Cửu nhìn thấy anh ta thì trong lòng hiện lên một cảm giác thân thiết, liền đi về phía anh ta.
“Ngài Hàn.”
Hàn Đông gật gật đầu với cô, sau đó ánh mắt tuỳ ý liếc nhìn hai người ở đằng sau cô, sau đó nói: “Tìm một chỗ ở gần đây ngồi một lát đi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Ngài Hàn?”
“Cô đã cứu Mai Linh, thân là anh cả của em ấy, theo lý phải cảm ơn cô.”
“Không, không cần đâu.” Hàn Mai Linh lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay từ chối: “Tôi cũng là trước đó đã phát hiện ra thôi, nếu như lúc đó người phát hiện là người khác thì chắc chắn cũng sẽ cứu cậu ấy thôi, càng huống hồ tôi và Mai Linh quen biết nhiều năm như vậy rồi…đương nhiên càng không thể thấy chết không cứu.”
Cô không dùng câu tôi và Mai Linh là chị em tốt, bởi vì cô cảm thấy…giữa cô và Hàn Mai Linh đã càng đi càng xa rồi.
Có lẽ bây giờ, đã không thể xưng là chị em nữa.
Màu sắc đôi con ngươi của Hàn Đông vẫn bình tĩnh mà nhìn cô: “Tôi không muốn đi nghe ngóng chuyện giữa ý.”
Thẩm Cửu: “…Ngài Hàn.”
“Nhưng trong lòng tôi có một nghi vấn, cần cô Thẩm giải thích nghi hoặc giúp Chu Vân và chú Kim theo sau Thẩm Cửu thấy vậy thì không khỏi đối mắt nhìn nhau.
Trời ơi, người đàn ông này chắc không phải là đang nhòm ngó đến mợ chủ của bọn họ chứ? Vậy không được!
“Không biết ngài Hàn đang nói đến nghi vấn gì?”
Khoé môi Hàn Đông nhúc nhích: “Hay là tìm một nơi ngồi rồi nói chuyện đi.”
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, tuy anh ta được.
Quá giống rồi.
Mỗi lần nhìn thấy cô, cảm giác trong lòng Hàn Đông càng nặng hơn một phần, cái cảm giác như từng quen biết đó, không lẽ là đây là dòng máu giữa người thân với nhau đang chỉ dẫn anh sao?
Tối hôm qua, anh lấy được tư liệu điều tra mà Tô Cửu cho.
Thông tin liên quan đến thân thế của Thẩm Cửu, tất cả tư liệu chi tiết.
Anh thức cả một đêm đọc hết tư liệu, cả thông tin liên quan đến cô anh ta đều đã xem rồi.
Sau này anh phát hiện cô nhóc này không những có khí chất rất giống người đó, mà ngay cả phương thức nói chuyện xử sự cũng vô cùng giống, nếu như không phải tướng mạo khác thì chỉ e Hàn Đông đã tưởng đó là cùng một người rồi.
Trong lòng có thứ gì đó như muốn thoát ra, nhưng Hàn Đông không dám thừa nhận.
Dù sao sai sót thì có thể làm tổn thương hai người.
Cho nên, anh ta vẫn cần phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Chu Vân vốn dĩ muốn tức giận từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông cũng không phải loại người âm tà, lại cộng thêm Thẩm Cửu đã đồng ý rồi, cho nên người tuỳ tùng như cô ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành đi theo Thẩm Cửu.
Dù sao cô ta cũng phương không phải là chính nhân quân tử mà là một tên lãng tử, vậy thì cô ta và chú Kim cũng có thể cứu được mợ chủ đúng chứ?
Gần bệnh viện có một nhà hàng, hoàn cảnh rất thanh tĩnh ưu nhã, sau khi mấy người đi vào thì chọn một vị trí cạnh cửa sổ, sau đó Thẩm Cửu và Hàn Đông ngồi xuống ở đối diện nhau.
Chu Vân nhìn vị trí một cái, chỗ này nhìn bên ngoài.
Xem ra tên Hàn Đông này thật sự có nghi vấn muốn Thẩm Cửu giải thích, chứ không phải có tồn tại tâm tư tà môn ngoại đạo gì.
Nghĩ đến đây, Chu Vân liền yên tâm.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng bưng trà lên, hai người Hàn Đông và Thẩm Cửu tuỳ tiện chọn vài món ăn, nhân viên không tệ.”
Thẩm Cửu nhìn xung quanh, sau đó khen ngợi một câu: “Không ngờ ở gần nơi bệnh viện ưu nhã như vậy.”
Hàn Đông không nói gì. Anh ta rũ mắt xuống nhíu mày lại như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy anh ta không nói gì, Thẩm Cửu cũng yên lặng không nói gì nữa.
Cứ bình tĩnh mà ngồi như vậy khoảng vài phút, Hàn Đông đột nhiên nhấc tay lên móc ra một tấm ảnh từ trong túi đặt đến trước mắt Thẩm Cửu.
“Cô Thẩm có biết thứ này không?”
Thứ gì?
Thẩm Cửu nghi hoặc mà vươn tay an, gần như không có khác biệt gì với những cái mà cô bình thường thấy, cô cười cười: “Dám hỏi ngài Hàn, cái khoá bình an này có gì đặc biệt sao?”
“Thực ra không có gì đặc biệt.” Hàn Đông nhàn nhạt cười một cái, thanh âm bình tĩnh đi rất nhiều: “Nó gần như là giống như đúc với tất cả những khoá bình an, nhưng…chỗ đặc biệt của nó nằm ở chất liệu của nó, còn thực, khoá bình an trên tấm ảnh trông có vẻ có chất liệu không giống với mấy cái bình thường lắm.
“Cái khoá bình an này là ông nội tôi nhờ người chuyên chế tác ra.”
Thẩm Cửu gật gật đầu: “Nhưng trên tấm ảnh này chỉ có thể nhìn thấy chính diện thôi, mặt lưng hoàn toàn không có thấy.”
Nói đến đây, Hàn Đông lại đưa một bức ảnh tới, lần này là mặt lưng của khoá bình an.
Mới bắt đột nhiên nghe thấy Chu Vân ở đằng sau kinh ngạc kêu lên: “Mợ chủ, trên lưng có khắc chữ đó.”
Thẩm Cửu cũng chú ý thấy rồi, trên lưng có khắc hai chữ.
Mộc Tử.
“Hai chữ này là có ý gì?”
Chu Vân nghi hoặc mà hỏi, cô ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu dụng ý của Hàn Đông, không lẽ anh ta muốn nghe ngóng tung tích của khoá bình an với mợ chủ? Nhưng nguyên nhân là thứ này, sao mà biết được chứ?
Mộc Tử?
Thẩm Cửu nhìn hai chữ này, chỉ cảm thấy lạ lẫm, cô ngẩng đầu nhìn sang Hàn Đông: “Ngài Hàn, anh đột nhiên hỏi cái này…là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hàn Đông chỉ cảm thấy lời nói đang cuồn cuộn trong cổ họng, sau một hồi vẫn nuốt ngược lại, thay đổi lời nói.
“Cô Thẩm chưa nhìn thấy chiếc khoá bình an này qua sao?”
Thẩm Cửu nhíu đôi mày liễu lắc lắc đầu.
Bên ngoài, sau khi Thẩm Cửu đi, Chu Vân và chú Kim nhanh bước theo cô.
“Mợ chủ, không phải mợ đã cứu cô ấy sao? Sao cô ấy lại không chịu gặp mợ chứ?”
“Không gặp thì thôi, chúng ta về trước đi.” Thẩm Cửu cũng không quá cưỡng cầu, Hàn Mai Linh không gặp cô cô cũng có thể hiểu. Cũng giống như trước đây cô không muốn gặp Hàn Mai Linh vậy.
Nếu như không phải cô ta đã nói mấy lời đó, Thẩm Cửu hẳn cũng sẽ không đến khách sạn tìm cô ta, càng không phát hiện cô ta tự sát.
Đến bây giờ, Thẩm Cửu vẫn chưa tỉnh lại từ trong chuyện cô ta tự sát.
“Vậy chúng ta há không phải là lãng phí cất công đến đây rồi sao?” Chu Vân mắng một câu: “Người phụ nữ đó cũng quá không lương tâm rồi đúng chứ? Rõ ràng là mợ chủ đã giúp cô ta, kết quả cô ta ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn kêu lớn tiếng nói không muốn gặp mợ nữa chứ.”
Chu Vân nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu chắc chắn rất buồn bã.
Chú Kim nhìn cô ta một cái, sau đó lắc đầu với cô ta, thị ý cô ta đừng nói nữa.
Chu Vân phản ứng lại, ý thức ra lúc nãy mình vì tức giận quá mà lỡ mồm nói sai rồi, vội vàng giải thích với Thẩm Cửu: “Xin lỗi mợ chủ, hồi nãy tôi nói sai rồi.”
“Không sao.” Thẩm Cửu lắc đầu, lại tiếp tục sải bước đi ra ngoài.
Lúc sắp đến cửa bệnh viện, một thanh âm quen thuộc đã kêu bọn họ lại, Thẩm Cửu quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Đông đang đứng ở đằng sau không xa, đôi con ngươi anh ta thanh lãnh, biểu cảm nhàn nhạt mà đứng ở đó.
Là anh ta? Thẩm Cửu nhìn thấy anh ta thì trong lòng hiện lên một cảm giác thân thiết, liền đi về phía anh ta.
“Ngài Hàn.”
Hàn Đông gật gật đầu với cô, sau đó ánh mắt tuỳ ý liếc nhìn hai người ở đằng sau cô, sau đó nói: “Tìm một chỗ ở gần đây ngồi một lát đi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Ngài Hàn?”
“Cô đã cứu Mai Linh, thân là anh cả của em ấy, theo lý phải cảm ơn cô.”
“Không, không cần đâu.” Hàn Mai Linh lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay từ chối: “Tôi cũng là trước đó đã phát hiện ra thôi, nếu như lúc đó người phát hiện là người khác thì chắc chắn cũng sẽ cứu cậu ấy thôi, càng huống hồ tôi và Mai Linh quen biết nhiều năm như vậy rồi…đương nhiên càng không thể thấy chết không cứu.”
Cô không dùng câu tôi và Mai Linh là chị em tốt, bởi vì cô cảm thấy…giữa cô và Hàn Mai Linh đã càng đi càng xa rồi.
Có lẽ bây giờ, đã không thể xưng là chị em nữa.
Màu sắc đôi con ngươi của Hàn Đông vẫn bình tĩnh mà nhìn cô: “Tôi không muốn đi nghe ngóng chuyện giữa ý.”
Thẩm Cửu: “…Ngài Hàn.”
“Nhưng trong lòng tôi có một nghi vấn, cần cô Thẩm giải thích nghi hoặc giúp Chu Vân và chú Kim theo sau Thẩm Cửu thấy vậy thì không khỏi đối mắt nhìn nhau.
Trời ơi, người đàn ông này chắc không phải là đang nhòm ngó đến mợ chủ của bọn họ chứ? Vậy không được!
“Không biết ngài Hàn đang nói đến nghi vấn gì?”
Khoé môi Hàn Đông nhúc nhích: “Hay là tìm một nơi ngồi rồi nói chuyện đi.”
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, tuy anh ta được.
Quá giống rồi.
Mỗi lần nhìn thấy cô, cảm giác trong lòng Hàn Đông càng nặng hơn một phần, cái cảm giác như từng quen biết đó, không lẽ là đây là dòng máu giữa người thân với nhau đang chỉ dẫn anh sao?
Tối hôm qua, anh lấy được tư liệu điều tra mà Tô Cửu cho.
Thông tin liên quan đến thân thế của Thẩm Cửu, tất cả tư liệu chi tiết.
Anh thức cả một đêm đọc hết tư liệu, cả thông tin liên quan đến cô anh ta đều đã xem rồi.
Sau này anh phát hiện cô nhóc này không những có khí chất rất giống người đó, mà ngay cả phương thức nói chuyện xử sự cũng vô cùng giống, nếu như không phải tướng mạo khác thì chỉ e Hàn Đông đã tưởng đó là cùng một người rồi.
Trong lòng có thứ gì đó như muốn thoát ra, nhưng Hàn Đông không dám thừa nhận.
Dù sao sai sót thì có thể làm tổn thương hai người.
Cho nên, anh ta vẫn cần phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Chu Vân vốn dĩ muốn tức giận từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông cũng không phải loại người âm tà, lại cộng thêm Thẩm Cửu đã đồng ý rồi, cho nên người tuỳ tùng như cô ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành đi theo Thẩm Cửu.
Dù sao cô ta cũng phương không phải là chính nhân quân tử mà là một tên lãng tử, vậy thì cô ta và chú Kim cũng có thể cứu được mợ chủ đúng chứ?
Gần bệnh viện có một nhà hàng, hoàn cảnh rất thanh tĩnh ưu nhã, sau khi mấy người đi vào thì chọn một vị trí cạnh cửa sổ, sau đó Thẩm Cửu và Hàn Đông ngồi xuống ở đối diện nhau.
Chu Vân nhìn vị trí một cái, chỗ này nhìn bên ngoài.
Xem ra tên Hàn Đông này thật sự có nghi vấn muốn Thẩm Cửu giải thích, chứ không phải có tồn tại tâm tư tà môn ngoại đạo gì.
Nghĩ đến đây, Chu Vân liền yên tâm.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng bưng trà lên, hai người Hàn Đông và Thẩm Cửu tuỳ tiện chọn vài món ăn, nhân viên không tệ.”
Thẩm Cửu nhìn xung quanh, sau đó khen ngợi một câu: “Không ngờ ở gần nơi bệnh viện ưu nhã như vậy.”
Hàn Đông không nói gì. Anh ta rũ mắt xuống nhíu mày lại như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy anh ta không nói gì, Thẩm Cửu cũng yên lặng không nói gì nữa.
Cứ bình tĩnh mà ngồi như vậy khoảng vài phút, Hàn Đông đột nhiên nhấc tay lên móc ra một tấm ảnh từ trong túi đặt đến trước mắt Thẩm Cửu.
“Cô Thẩm có biết thứ này không?”
Thứ gì?
Thẩm Cửu nghi hoặc mà vươn tay an, gần như không có khác biệt gì với những cái mà cô bình thường thấy, cô cười cười: “Dám hỏi ngài Hàn, cái khoá bình an này có gì đặc biệt sao?”
“Thực ra không có gì đặc biệt.” Hàn Đông nhàn nhạt cười một cái, thanh âm bình tĩnh đi rất nhiều: “Nó gần như là giống như đúc với tất cả những khoá bình an, nhưng…chỗ đặc biệt của nó nằm ở chất liệu của nó, còn thực, khoá bình an trên tấm ảnh trông có vẻ có chất liệu không giống với mấy cái bình thường lắm.
“Cái khoá bình an này là ông nội tôi nhờ người chuyên chế tác ra.”
Thẩm Cửu gật gật đầu: “Nhưng trên tấm ảnh này chỉ có thể nhìn thấy chính diện thôi, mặt lưng hoàn toàn không có thấy.”
Nói đến đây, Hàn Đông lại đưa một bức ảnh tới, lần này là mặt lưng của khoá bình an.
Mới bắt đột nhiên nghe thấy Chu Vân ở đằng sau kinh ngạc kêu lên: “Mợ chủ, trên lưng có khắc chữ đó.”
Thẩm Cửu cũng chú ý thấy rồi, trên lưng có khắc hai chữ.
Mộc Tử.
“Hai chữ này là có ý gì?”
Chu Vân nghi hoặc mà hỏi, cô ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu dụng ý của Hàn Đông, không lẽ anh ta muốn nghe ngóng tung tích của khoá bình an với mợ chủ? Nhưng nguyên nhân là thứ này, sao mà biết được chứ?
Mộc Tử?
Thẩm Cửu nhìn hai chữ này, chỉ cảm thấy lạ lẫm, cô ngẩng đầu nhìn sang Hàn Đông: “Ngài Hàn, anh đột nhiên hỏi cái này…là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hàn Đông chỉ cảm thấy lời nói đang cuồn cuộn trong cổ họng, sau một hồi vẫn nuốt ngược lại, thay đổi lời nói.
“Cô Thẩm chưa nhìn thấy chiếc khoá bình an này qua sao?”
Thẩm Cửu nhíu đôi mày liễu lắc lắc đầu.
Bình luận facebook