Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1940
Chương 1940:
“Anh có.”
Tiêu Túc trả lời rất nhanh rồi nhìn cô ấy chằm chằm: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh phải chịu trách nhiệm”
“Cút! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi, anh không xứng.”
“Ừ, em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em, anh cũng không xứng. Nhưng anh thì cần, vì hôm qua là lần đầu tiên của anh, trước đây anh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng xảy ra quan hệ trai gái với bất cứ ai cả. Thế nên em phải chịu trách nhiệm với anh”
Giang Tiểu Bạch rất muốn úp cái vung lên đầu Tiêu Túc, cô ấy nhìn Tiêu Túc chằm chằm bằng vẻ mặt không nói lên lời, cậu ta thay đổi chiến thuật rồi đấy ư!
Ngay khi cô ấy đang mải suy nghĩ thì Tiêu Túc đã đi vòng qua xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó cậu ta đóng cửa xe rồi tự thắt dây an toàn cho mình.
Giang Tiểu Bạch nhân cơ hội này mà vội vàng nói với cậu ta: “Có phải mẹ anh bảo anh phải chịu trách nhiệm với tôi đúng không? Tiêu Túc, tôi là cô gái của thời đại mới, tôi không để ý tới mấy chuyện như thế này đâu, anh biết không hả? Cứ coi như người trưởng thành sa chân lầm lỡ một chút không được à? Cứ coi như đối phương không phải là anh thì tôi cũng sẽ làm chuyện đó với một người đàn ông khác thôi mà. Cuộc sống của tôi chính là như vậy đấy, thế nên anh không cần…”
Giang Tiểu Bạch còn chưa nói xong mà Tiêu Túc đã ngắt lời cô ấy: “Cái gì mà cuộc sống của em chính là như vậy, rõ ràng tối qua em…”
Sau khi nhìn thấy vết máu trên ga giường mà cô ấy để lại thì Tiêu Túc đã hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Giang Tiểu Bạch không ngờ đột nhiên Tiêu Túc lại nói đến chuyện này, vì lo lắng và gấp gáp quá nên nói sai nhiều chỗ khiến bây giờ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Giang Tiểu Bạch khoanh chân lại, cười lạnh lùng một tiếng rồi vươn tay vuốt những sợi tóc đang rơi tán loạn ra sau vai rồi nói: “Vậy thì sao!
Tôi nói rồi, tôi không để ý đến những chuyện như thế này đâu. Trong mắt tôi, dù là lần đầu tiên hay là lần thứ mười thì đều giống nhau cả thôi.
“Em không cần phải nói mấy câu như thế để kích bác anh đâu. Vốn dĩ em đâu phải người như thế”
“Hừm, thật là nực cười, tôi với anh chỉ mới quen nhau bao nhiêu lâu, anh liền biết tôi là người như thế nào sao? Tôi thích ăn cái gì uống cái gì, chòm sao nào, sinh nhật là khi nào, anh biết không? Anh đều không biết, cho nên anh dựa vào đâu nhận định tôi là người thế nào? Tôi là người thế nào, do bản thân tôi tự quyết định”
Tiêu Túc im lặng lái xe, không ngắt lời cô ấy.
Giang Tiểu Bạch lại không ngừng thổ lộ ra hết những lời muốn nói: “Anh có nghe tôi nói không!
Có phải mẹ anh đã tăng thêm áp lực cho anh không? Rõ ràng lúc chiều anh không có gì để nói, buổi tối sao lại tìm đến đây vậy? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không cần anh phụ trách, anh có thể hiểu chứ?”
“Anh có nghe lời tôi nói không, Tiêu Túc! Anh, cái đồ khốn này, tôi không muốn trở về, đó là nhà của anh không phải nhà của tôi, anh dừng xe lại cho tôi!”
Nhưng cho dù Giang Tiểu Bạch trên cả đoạn đường giận dữ gầm thét như thế nào, Tiêu Túc đều giống như không nghe thấy.
Thẳng đến khi xe dừng lại ở dưới lầu nhà Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch tức giận cởi dây an toàn ra, mở cửa xe liền đi, đi không được mấy bước lại bị Tiêu Túc đuổi theo.
Cậu ta ngăn cản cô ấy, sắc mặt bình tĩnh nói: “bi lên đi, nếu như em không muốn bị người khác vây xem”
Hai tay Giang Tiểu Bạch khoanh ở trước ngực, cười lạnh: “Đây là anh đang uy hiếp tôi sao? Anh cho rằng Giang Tiểu Bạch tôi sợ mọi người vây xem hả? Tôi nói cho anh biết, tôi lại không sợ, anh có cần lấy loa đến không? Tôi có thể ở đây nói rõ với anh như thường!”
Đối mặt với Giang Tiểu Bạch như thế này, Tiêu Túc chỉ cảm thấy đau đầu, cô ấy thật sự khó giải quyết, lại nhìn đôi môi của cô ấy không ngừng lải nhải, từ khi lên xe đến bây giờ cô ấy luôn nói không ngừng, cậu ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, đột nhiên liền đi về phía trước mấy bước ép sát cô.
Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang nói, ý thức được nguy hiểm đến gần, cảnh giác trừng to mắt: “Anh làm gì vậy?”
Cô ấy giơ tay lên muốn che trước người mình, lại bị Tiêu Túc trực tiếp bắt lại cổ tay của cô ấy, sau đó cúi người nghiêng đầu liền hôn cô ấy.
“Ưm”
Giang Tiểu Bạch sững sờ tại chỗ, lúc hai đôi môi dán vào nhau, cô cảm giác được dường như dòng điện ở giữa hai người tán loạn, khiến tứ chỉ và đại não cô ấy đều bắt đầu tê dại theo, sau đó dần dần trở nên trống rỗng.
“Anh có.”
Tiêu Túc trả lời rất nhanh rồi nhìn cô ấy chằm chằm: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh phải chịu trách nhiệm”
“Cút! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi, anh không xứng.”
“Ừ, em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em, anh cũng không xứng. Nhưng anh thì cần, vì hôm qua là lần đầu tiên của anh, trước đây anh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng xảy ra quan hệ trai gái với bất cứ ai cả. Thế nên em phải chịu trách nhiệm với anh”
Giang Tiểu Bạch rất muốn úp cái vung lên đầu Tiêu Túc, cô ấy nhìn Tiêu Túc chằm chằm bằng vẻ mặt không nói lên lời, cậu ta thay đổi chiến thuật rồi đấy ư!
Ngay khi cô ấy đang mải suy nghĩ thì Tiêu Túc đã đi vòng qua xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó cậu ta đóng cửa xe rồi tự thắt dây an toàn cho mình.
Giang Tiểu Bạch nhân cơ hội này mà vội vàng nói với cậu ta: “Có phải mẹ anh bảo anh phải chịu trách nhiệm với tôi đúng không? Tiêu Túc, tôi là cô gái của thời đại mới, tôi không để ý tới mấy chuyện như thế này đâu, anh biết không hả? Cứ coi như người trưởng thành sa chân lầm lỡ một chút không được à? Cứ coi như đối phương không phải là anh thì tôi cũng sẽ làm chuyện đó với một người đàn ông khác thôi mà. Cuộc sống của tôi chính là như vậy đấy, thế nên anh không cần…”
Giang Tiểu Bạch còn chưa nói xong mà Tiêu Túc đã ngắt lời cô ấy: “Cái gì mà cuộc sống của em chính là như vậy, rõ ràng tối qua em…”
Sau khi nhìn thấy vết máu trên ga giường mà cô ấy để lại thì Tiêu Túc đã hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Giang Tiểu Bạch không ngờ đột nhiên Tiêu Túc lại nói đến chuyện này, vì lo lắng và gấp gáp quá nên nói sai nhiều chỗ khiến bây giờ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Giang Tiểu Bạch khoanh chân lại, cười lạnh lùng một tiếng rồi vươn tay vuốt những sợi tóc đang rơi tán loạn ra sau vai rồi nói: “Vậy thì sao!
Tôi nói rồi, tôi không để ý đến những chuyện như thế này đâu. Trong mắt tôi, dù là lần đầu tiên hay là lần thứ mười thì đều giống nhau cả thôi.
“Em không cần phải nói mấy câu như thế để kích bác anh đâu. Vốn dĩ em đâu phải người như thế”
“Hừm, thật là nực cười, tôi với anh chỉ mới quen nhau bao nhiêu lâu, anh liền biết tôi là người như thế nào sao? Tôi thích ăn cái gì uống cái gì, chòm sao nào, sinh nhật là khi nào, anh biết không? Anh đều không biết, cho nên anh dựa vào đâu nhận định tôi là người thế nào? Tôi là người thế nào, do bản thân tôi tự quyết định”
Tiêu Túc im lặng lái xe, không ngắt lời cô ấy.
Giang Tiểu Bạch lại không ngừng thổ lộ ra hết những lời muốn nói: “Anh có nghe tôi nói không!
Có phải mẹ anh đã tăng thêm áp lực cho anh không? Rõ ràng lúc chiều anh không có gì để nói, buổi tối sao lại tìm đến đây vậy? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không cần anh phụ trách, anh có thể hiểu chứ?”
“Anh có nghe lời tôi nói không, Tiêu Túc! Anh, cái đồ khốn này, tôi không muốn trở về, đó là nhà của anh không phải nhà của tôi, anh dừng xe lại cho tôi!”
Nhưng cho dù Giang Tiểu Bạch trên cả đoạn đường giận dữ gầm thét như thế nào, Tiêu Túc đều giống như không nghe thấy.
Thẳng đến khi xe dừng lại ở dưới lầu nhà Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch tức giận cởi dây an toàn ra, mở cửa xe liền đi, đi không được mấy bước lại bị Tiêu Túc đuổi theo.
Cậu ta ngăn cản cô ấy, sắc mặt bình tĩnh nói: “bi lên đi, nếu như em không muốn bị người khác vây xem”
Hai tay Giang Tiểu Bạch khoanh ở trước ngực, cười lạnh: “Đây là anh đang uy hiếp tôi sao? Anh cho rằng Giang Tiểu Bạch tôi sợ mọi người vây xem hả? Tôi nói cho anh biết, tôi lại không sợ, anh có cần lấy loa đến không? Tôi có thể ở đây nói rõ với anh như thường!”
Đối mặt với Giang Tiểu Bạch như thế này, Tiêu Túc chỉ cảm thấy đau đầu, cô ấy thật sự khó giải quyết, lại nhìn đôi môi của cô ấy không ngừng lải nhải, từ khi lên xe đến bây giờ cô ấy luôn nói không ngừng, cậu ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, đột nhiên liền đi về phía trước mấy bước ép sát cô.
Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang nói, ý thức được nguy hiểm đến gần, cảnh giác trừng to mắt: “Anh làm gì vậy?”
Cô ấy giơ tay lên muốn che trước người mình, lại bị Tiêu Túc trực tiếp bắt lại cổ tay của cô ấy, sau đó cúi người nghiêng đầu liền hôn cô ấy.
“Ưm”
Giang Tiểu Bạch sững sờ tại chỗ, lúc hai đôi môi dán vào nhau, cô cảm giác được dường như dòng điện ở giữa hai người tán loạn, khiến tứ chỉ và đại não cô ấy đều bắt đầu tê dại theo, sau đó dần dần trở nên trống rỗng.
Bình luận facebook