• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (118 Viewers)

  • Chương 1996

Chương 1996:





Dường như bên tai nghe thấy có ai đó đang không ngừng la hét, nhưng có lúc lại như không thể nghe thấy gì.





Sau khi Hàn Thanh mở được cửa, suy nghĩ đầu tiên của anh là phải xông vào cứu Tiểu Nhan, anh không thể để Tiểu Nhan bị chôn vùi trong biển lửa được, càng không thể khiến cô ấy gặp nguy hiểm.





Vì vậy, anh ấy chạy vào cho đến khi anh đứng sững lại ở đó, và khung cảnh của quá khứ lại tiếp tục hiện ra trước mắt anh.





Những ký ức đó giống như một kẻ ăn thịt linh hồn, gặm nhấm trí nhớ và tâm hồn, chân tay như bất động không thể nhúc nhích, nhưng chỉ cần nghĩ về cô gái nhỏ của mình vẫn đang bất lực chờ cứu trong biển lửa, giống như khi còn nhỏ, khi đối mặt với việc mất ba, Hàn Thanh liền biết, mình phải vượt qua cửa ải này.





Khói đen dày đặc cuồn cuộn, Hàn Thanh bịt miệng mũi lại, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tiểu Nhan từng góc trong phòng.





“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”





Mẹ Hàn Thanh vội vàng chạy tới, hét to: “Đây là nhà tôi mà, sao lại bốc cháy như này? Chồng ơi, Hàn Thanh ơi!”





Nói xong, mẹ Hàn Thanh liền sốt ruột muốn chạy vào trong, nhưng mới chạy được vài bước đã bị người khác ngăn lại.





“Gô ơi, bên trong đang có hỏa hoạn rất lớn, cô không thể đi vào được đâu.”





“Tại sao không cho tôi vào chứ? Đây là nhà tôi, hãy để tôi vào!”





Mẹ Hàn Thanh bình thường là một người phụ nữ ôn nhu hiền hòa, lại vô cùng đạo lý, nhưng ở thời khắc sinh tử này, bà ấy dường như lập tức mất đi lý trí.





“Thưa cô, chúng tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng bây giờ nơi này đã bị lửa bao vây, xin cô hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi có những người chuyên nghiệp đã đi vào trong hỗ trợ cứu hộ rồi, cô hãy đứng yên bên cạnh để chờ được không?”





Mẹ Hàn Thanh dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng một thanh âm nhỏ lại vang lên ở phía dưới.





“Mẹ ơi.”





Mẹ Hàn Thanh cúi đầu, liền thấy Hàn Thanh nhỏ đứng ở bên chân bà ấy, bà ấy sững sờ một lúc, sau đó nhìn thấy bàn tay phồng rộp rướm máu của Hàn Thanh nhỏ, nước mắt bà ấy lập tức tuôn rơi.





“Hàn Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tay con lại bị thương như vậy?”





Bà ấy ôm chầm lấy Hàn Thanh nhỏ, muốn kéo tay anh ra để kiểm tra, nhưng lại không dám nắm lấy, sợ mình sau khi đụng vào sẽ khiến Hàn Thanh nhỏ đau đớn.





“Mẹ ơi” Hàn Thanh khóe mắt đỏ lên, nhưng vẫn anh nín thở lấy một hơi nói: “Ba vẫn còn ở bên trong, nhưng một chú lính cứu hỏa đã cho mấy người khác vào cứu ba rồi. Mẹ ơi, ba sẽ không sao, đúng không ạ?”





Nghe thế, mẹ Hàn Thanh lập tức trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội phía sau, cơ thể bắt đầu run lên.





“Đúng rồi, chắc chắn sẽ không sao!”





Ông ấy đương nhiên sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.





Ông ấy đã tự hứa với bản thân rằng sẽ phải chăm sóc mẹ con họ suốt đời, bảo vệ cả hai an toàn, không phải lo lắng điều gì và luôn được vui ve.





Vì vậy, tất nhiên ông ấy không thể xảy ra chuyện được!





Mẹ Hàn Thanh nghĩ vậy, liền ôm Hàn Thanh nhỏ vào lòng, từ từ nhắm mắt lại.





Đến khi một vài người lính cứu hỏa dẫn ba của Hàn Thanh đi ra từ đám cháy, mẹ Hàn Thanh nhìn thấy ông ấy đã bị bỏng đến mức bà gần như không thể nhận ra, bà thở một hơi nhưng nghẹn ngang cổ họng, bà không thể đứng lên được, chỉ có thể ôm chặt Hàn Thanh nhỏ và nhìn chằm chằm hướng đó.





Hàn Thanh nhỏ dường như nhận thức được điều gì đó kỳ lạ trong vòng tay của mẹ mình và muốn quay lại để xem thử, nhưng mẹ Hàn Thanh đã giữ chặt anh trong vòng tay của mình.





“Đừng nhìn, Hàn Thanh, đừng nhìn, ba con đã hứa với chúng ta rằng ông ấy sẽ ổn, vì vậy chúng ta phải đợi cho đến khi ông ấy được an toàn, được không?”





Mẹ Hàn Thanh vừa nói vừa võ nhẹ vào lưng Hàn Thanh, trong đầu anh lúc đó như tự an ủi thầm với bản thân: “Chắc chắn ông ấy sẽ không sao đâu.”





Sau khi xe cấp cứu đến, những người lính cứu hỏa đặt ba Hàn Thanh lên cáng và chuẩn bị rời đi.





Mẹ Hàn Thanh ôm cậu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, chúng tôi là người nhà của người bị thương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom