• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (39 Viewers)

  • Chương 2150

Chương 2150:







Tiểu Nhan kiên trì lắc đầu: “Mẹ, con muốn đợi ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại mới thôi. Hôm qua con cũng đã ăn được một ít, bây giờ cũng đã có sức lực, mẹ đừng thúc giục con nữa được hay không?”







“Con bé chết tiệt này, nếu mẹ không coi con là con gái của mẹ, con cho rằng mẹ sẽ thúc giục con sao?”







“Được rồi mẹt! Hai đứa trẻ trong nhà vẫn còn cần mẹ đến chăm sóc, làm phiên mẹ giúp đỡ con một chút, nơi này có con là được rồi, con cũng không có không ngủ, đêm qua Hàn Minh Thư cũng đã đến giúp con trông coi, con cũng đã ngủ được mấy giờ.







Nếu như lát nữa lại buồn ngủ, con sẽ nằm ở đây ngủ một chút, sẽ không có À..







chuyện gì đâu.







Cuối cùng Tiểu Nhan nói hết lời mới để cho La Tuệ Mỹ yên tầm rời đi, cô ấy mới mệt mỏi thở hổn hển một hơi.







Còn không đợi cô ấy quay đầu lại, sau lưng đã truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Vất vả cho em rồi”







Trong lòng Tiểu Nhan rơi lộp bộp vài cái, giọng nói này là…







Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại.







Vừa vặn lại đối mặt với đối mắt lạnh lùng của Hàn Thanh.







“Anh đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiểu Nhan nhanh chóng bổ nhào qua.







Cô ấy chạy như bay đến bên cạnh giường bệnh, nhìn Hàn Thanh với ánh mắt tràn đầy tha thiết cùng quan tâm, Hàn Thanh lại chú ý đến hai chân quấn băng gạc của cô ấy, hơn nữa khi cô ấy bước đến đây rõ ràng tiếng bước chân của cô ấy một bước nhẹ một bước nặng.







Lúc này, Hàn Thanh nhíu lông mày: “Em bị thương sao?”







“Anh vừa mới tỉnh lại, có chỗ nào đau hay không? Em đi gọi bác sĩ đến đây, nhỡ đây có vấn đề gì xảy ra”







Tiểu Nhan bối rối đứng dậy, nhưng Hàn Thanh đã vươn tay ra bắt lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô ấy.







“Hàn Thanh?”







“Anh không sao.”







Giọng nói của Hàn Thanh cực kì trầm thấp, khi ánh mắt rơi trên đùi của Tiểu Nhan anh ta muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tiểu Nhan nắm chặt bả vai kéo trở về.







“Trước tiên anh đừng đứng dậy, anh mới vừa vặn tỉnh lại, tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, như vậy mới an toàn.”







Tiểu Nhan thật sự rất lo lắng cho an nguy của anh ta.







Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nói: “Em đây là quan tâm sẽ bị loạn, bây giờ anh đã không có việc gì, em nói cho anh biết trước chân của em bị thương sao?”







Tiểu Nhan cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi giải thích nói: “Chỉ là không cẩn thận trật một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.”







“Bị trẹo sao?” Hàn Thanh không để ý Tiểu Nhan ngăn cản mà ngồi dậy, kết quả bởi vì anh ta dùng sức quá mạnh, trên đầu truyền đến một trận đau nhức ê ẩm, anh ta đành phải dừng lại động tác, không dám đi về phía trước nữa”







“Anh không sao chứ?”







“Không có việc gì” Hàn Thanh ngồi lại một lát, sau đó mới vươn tay vê phía cô: “Em ngồi lên trên giường đi, để anh nhìn vết thương trên chân em xem sao?”







Lúc đầu Tiểu Nhan còn muốn từ chối anh ta, thế nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta không cho cô ấy hỏi nhiều nên đành phải ngồi lên, rồi nói: “Thật ra chính là lúc em chạy không cẩn thận nên bị trẹo chân, về sau trong lúc anh vẫn còn hôn mê, em đã tìm bác Sĩ giúp em chỉnh xương, chỉ cần sau mấy ngày nữa thì chân của em đã hoàn toàn không có chuyện gì rồi”







Cô vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn Hàn Thanh.







“Cho nên anh không cần phải để ý đến vết thương của em, bây giờ vết thương của anh mới quan trọng nhất”







Hàn Thanh bắt lấy đôi chân không yên của cô, nói khẽ: “Đối với anh mà nói, không có cái gì quan trọng hơn „ em.







Nghe anh ta nói, Tiểu Nhan cảm giác trái tim của cô ấy bị thứ gì cho hung hăng va vào một phát, xốp giòn xốp giòn, tê dại, mặc dù cô ấy biết lúc này thực sự không thích hợp để rung động, nhưng mà cô ấy vẫn không thể khống chế nổi mình.







Về sau Hàn Thanh cẩn thận thay cô ấy kiểm tra vết thương, sau khi kiểm tra kĩ càng anh ta mới yên tâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom