• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (160 Viewers)

  • Chương 2153

Chương 2153:







“Anh cười cái gì?” Tiểu Nhan đưa tay chạm vào cái cằm của anh ta, thở phì phò nói: “Anh có biết lần này anh xảy ra chuyện em đã lo lắng sợ hãi như thế nào hay không? Anh có biết nếu như anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em sẽ không sống được nữa hay không”







Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt của cô ấy đã đỏ ửng, nước mắt đã thấm đẫm nhìn anh ta.







Khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, Hàn Thanh cảm giác trái tim của anh ta như bị dồ vật gì đó bén nhọn hung hăng đâm một cái quấn lấy khiến cho anh ta không lấy lại tinh thần.







Chờ đến khi định thần lại, anh ta đã cúi đầu chặn lại miệng của cô ấy.







Trong lúc hai người đang hôn nhau, nước mặt óng ánh trượt xuống từ khóe mặt của Tiểu Nhan, đúng lúc rơi trúng trên mu bàn tay của Hàn Thanh, nóng hổi như muốn thiêu đốt người khác.







Khi kéo cô ấy ra, Hàn Thanh đã ấn cô ấy vào trong lông ngực của anh ta, giọng nói khàn khàn trầm thấp.







“Sẽ không, anh cam đoan sẽ không còn có lần sau, anh tuyệt đối sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì”







Trên thế giới này anh ta đã lần lượt mất đi ba người thân.







Cho nên Hàn Thanh biết, tư vị mất đi người thân sẽ thống khổ như thế nào, người chết cái gì cũng sẽ không biết, người ở lại thì phải tự mình gặm nhấm vết thương trong mỗi một ngày mỗi một giây.







Loại cuộc sống vừa khó khăn vừa thống khổ này, trước đó anh ta đã từng nghĩ muốn một mình gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng mà bây giờ khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy cô gái nhỏ nói đúng.







Khi hai người ở bên nhau, chính là muốn giúp đỡ nhau, cũng nhau chia sẻ mọi gánh vác.







Dựa vào sức lực của một người, quá mức ít ỏi, mà lại dễ dàng sụp đổ, quan trọng nhất chính là nếu như anh ta không may xảy ra chuyện gì, đến lúc đó rốt cuộc cũng không có người nào thay mẹ con ba người các cô liều mạng nữa.







Cho nên chuyện lần này cũng cho dạy cho Hàn Thanh một bài học lớn.







Ủng hộ một cách mù quáng cũng chưa chắc đã tốt.







Sau khi Hàn Thanh tỉnh lại, Tiểu Nhan đã chiếm đoạt giường bệnh của anh ta, trong lúc cô còn đang ngủ thì Hàn Thanh đã canh giữ ở bên cạnh.







Nhưng mà Tiểu Nhan cũng ngủ không được an ổn, trong lúc ngủ cô ấy đã nằm mơ, thỉnh thoảng còn kêu tên của anh ta lên, sắc mặt lo lắng, hai tay nắm chặt bắt loạn.







Cuối cùng vẫn là Hàn Thanh duỗi bàn tay ra, sau đó Tiểu Nhan dùng sức bắt lấy tay của anh ta, giống như một con cá gần chết khát thì gặp nước, gắt gao bắt lấy.







Hàn Thanh nhìn một cái tay của cô ấy, sức lực của cô ấy giống như muốn bóp chặt tay anh ta đến mức méo đi.







Hơi đau một chút, nhưng mà trong lòng anh ta lại rất ngọt ngào.







Thật sự trong trái tim của cô gái nhỏ này đều là anh ta.







Hàn Thanh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn xuống trán trắng nõn của cô ấy, nhẹ giọng: “Ngủ đi, anh vẫn luôn ở đây”







Sau ba ngày theo dõi trong bệnh viện, Tiểu Nhan vẫn luôn ở lại trong bệnh viện này.







Trong lúc đó La Tuệ Mỹ cũng đến đây thăm hai lần.







Mà lần cuối cùng là lúc cô ấy chuẩn bị xuất viện, La Tuệ Mỹ đã không ngừng quở trách cô ấy khí đang ở khu ngoài.







“Con đó, đứa nhỏ chết tiêt này, thật đúng là trong mắt con chỉ có chồng mình, cậu ta bị thương con đều mỗi ngày ở lại trong bệnh viện, cũng không trở về nhà nhìn một chút”







Tiểu Nhan cũng cảm thấy hai ngày này cô ấy có chút cái kia vậy nên mới ngượng ngùng gãi gãi đầu của mình, le lưỡi nói một câu xin lỗi: “Mẹ, con đây không phải biết được hai đứa nhỏ đã có mẹ chăm sóc? Cho nên con mới đặc biệt yên tâm, ngày đó chính làme nói với con, mẹ còn có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ nhiều hơn con sao, con cũng là một tay mẹ nuôi nấng, bây giờ thân thể của con cường tráng như vậy hoàn toàn là công lao của mẹ đó. Cho nên hai đứa bé giao cho mẹ con cũng cực kì yên tâm.”







“Dừng.”







La Tuệ Mỹ cũng không tin lí do thoái thác này của cô ấy, trực tiếp châm chọc cô ấy.







“Con vẫn nên thôi đi, vừa nhìn thấy Hàn Thanh là con đã bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bây giờ mẹ nói với con, con mới quay đầu vuốt mông ngựa nhìn lại chuyện lúc trước?”







Nói xong, La Tuệ Mỹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: “Ôi, con cái đứa nhỏ này, cả một người đều chính là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương, con nói xem ba mẹ cũng không có di truyền cho con cái gen này, làm sao đến chỗ con lại biến thành dạng này? May mắn là con gặp phải người đàn ông tốt, nếu như con gặp phải thứ đàn ông cặn bã thì phải làm thế nào đây?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom