Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2186
Chương 2186:
Cậu ta bình tĩnh như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng không có ý định gây gỗ với cậu ta, liền gật đầu.
“Ừm”
Lúc đầu cô nghĩ Tiêu Túc sẽ tức giận, ai ngờ cậu ta lại vẫn giữ được bình tĩnh, nhẹ gật đầu, thậm chí còn nói: “Là vé xe lửa hay vé máy bay? Anh đưa em đi”
Đang nói chuyện, căn bản cũng không cho Giang Tiểu Bạch thời gian để ngạc nhiên, cậu ta đã lấy chìa khóa xe ra.
“Không cần”
Mình muốn đi, vậy mà anh ấy lại muốn đưa mình đi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên Giang Tiểu Bạch đã từ chối cậu ta.
Tiêu Túc lại đi thẳng đến trước mặt cô, lấy va li trong tay cô: “Để anh đưa em đi đoạn đường cuối cùng này đi”
Tới gần, Giang Tiểu Bạch ngửi thấy trên người anh có mùi khói rất nồng.
Trước đó, lúc tâm trạng không tốt thì Tiêu Túc sẽ mượn rượu giải sầu, điều này Giang Tiểu Bạch không biết, nhưng mà hút thuốc thì đây là lần đầu tiên cô thấy.
“Anh hút thuốc lá hả?”
Cô vô thức hỏi một câu.
Tiêu Túc hơi khựng người, sau đó nói: “Có một chút”
“Học trong hai ngày này?”
“Không phải, học từ trước rồi”
Đúng là học trong hai ngày này, nhưng Tiêu Túc sợ sau khi thừa nhận thì Giang Tiểu Bạch sẽ có gánh nặng trong lòng.
Đã quyết định thả cô đi, cũng không cần phải nói những thứ có thể khiến cô có gánh nặng trong lòng.
Giang Tiểu Bạch nghe cậu ta nói như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, sau đó Tiêu Túc bỏ va ly của cô ra sau xe, lúc khom lưng, Giang Tiểu Bạch chú ý thấy sau lưng cậu ta, xương cũng hiện lên rất rõ.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng sâu đi không ít.
Cô có chút đau lòng, nhưng mà có một số chuyện, cô không thể vượt qua rào cản đó, Giang Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt của mình, đi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn.
Sau khi Tiêu Túc đi vào thì trực tiếp nói với cậu ta.
“Sân bay”
Nói xong hai chữ này, Giang Tiểu Bạch liền nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng im lặng, vào lúc nửa đêm này càng yên tĩnh, thành phố lâm vào giấc ngủ say, nhưng đèn đường vẫn sáng như cũ, chiếu sáng cả quãng đường họ đi.
Sau khi xuống xe, Tiêu Túc lại giúp Giang Tiểu Bạch lấy va ly xuống, cô vốn định nhận lấy, nhưng lại nghe cậu †a nói.
“Anh đưa em đến cửa kiểm tra”
Nói xong cũng đi về phía trước, va ly của Giang Tiểu Bạch còn đang ở chỗ cậu ta, chỉ có thể bất lực đuổi theo.
Sau một đống thủ tục mà Tiêu Túc làm giúp cô, cô đi qua xếp hàng qua kiểm tra an ninh.
Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng mà người xếp hàng cũng không ít, chẳng qua vẫn có một số cửa ít người, Tiêu Túc chọn nơi có nhiều người để xếp hàng với Giang Tiểu Bạch.
Nhìn đám người nhốn nháo, cậu ta rất bình tĩnh hỏi cô.
“Lúc nào trở vê?”
Giang Tiểu Bạch: “Không biết”
“Được, vậy anh ở nhà chờ em, lúc nào em muốn về thì cứ về”
Cậu ta bình tĩnh như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng không có ý định gây gỗ với cậu ta, liền gật đầu.
“Ừm”
Lúc đầu cô nghĩ Tiêu Túc sẽ tức giận, ai ngờ cậu ta lại vẫn giữ được bình tĩnh, nhẹ gật đầu, thậm chí còn nói: “Là vé xe lửa hay vé máy bay? Anh đưa em đi”
Đang nói chuyện, căn bản cũng không cho Giang Tiểu Bạch thời gian để ngạc nhiên, cậu ta đã lấy chìa khóa xe ra.
“Không cần”
Mình muốn đi, vậy mà anh ấy lại muốn đưa mình đi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên Giang Tiểu Bạch đã từ chối cậu ta.
Tiêu Túc lại đi thẳng đến trước mặt cô, lấy va li trong tay cô: “Để anh đưa em đi đoạn đường cuối cùng này đi”
Tới gần, Giang Tiểu Bạch ngửi thấy trên người anh có mùi khói rất nồng.
Trước đó, lúc tâm trạng không tốt thì Tiêu Túc sẽ mượn rượu giải sầu, điều này Giang Tiểu Bạch không biết, nhưng mà hút thuốc thì đây là lần đầu tiên cô thấy.
“Anh hút thuốc lá hả?”
Cô vô thức hỏi một câu.
Tiêu Túc hơi khựng người, sau đó nói: “Có một chút”
“Học trong hai ngày này?”
“Không phải, học từ trước rồi”
Đúng là học trong hai ngày này, nhưng Tiêu Túc sợ sau khi thừa nhận thì Giang Tiểu Bạch sẽ có gánh nặng trong lòng.
Đã quyết định thả cô đi, cũng không cần phải nói những thứ có thể khiến cô có gánh nặng trong lòng.
Giang Tiểu Bạch nghe cậu ta nói như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, sau đó Tiêu Túc bỏ va ly của cô ra sau xe, lúc khom lưng, Giang Tiểu Bạch chú ý thấy sau lưng cậu ta, xương cũng hiện lên rất rõ.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng sâu đi không ít.
Cô có chút đau lòng, nhưng mà có một số chuyện, cô không thể vượt qua rào cản đó, Giang Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt của mình, đi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn.
Sau khi Tiêu Túc đi vào thì trực tiếp nói với cậu ta.
“Sân bay”
Nói xong hai chữ này, Giang Tiểu Bạch liền nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng im lặng, vào lúc nửa đêm này càng yên tĩnh, thành phố lâm vào giấc ngủ say, nhưng đèn đường vẫn sáng như cũ, chiếu sáng cả quãng đường họ đi.
Sau khi xuống xe, Tiêu Túc lại giúp Giang Tiểu Bạch lấy va ly xuống, cô vốn định nhận lấy, nhưng lại nghe cậu †a nói.
“Anh đưa em đến cửa kiểm tra”
Nói xong cũng đi về phía trước, va ly của Giang Tiểu Bạch còn đang ở chỗ cậu ta, chỉ có thể bất lực đuổi theo.
Sau một đống thủ tục mà Tiêu Túc làm giúp cô, cô đi qua xếp hàng qua kiểm tra an ninh.
Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng mà người xếp hàng cũng không ít, chẳng qua vẫn có một số cửa ít người, Tiêu Túc chọn nơi có nhiều người để xếp hàng với Giang Tiểu Bạch.
Nhìn đám người nhốn nháo, cậu ta rất bình tĩnh hỏi cô.
“Lúc nào trở vê?”
Giang Tiểu Bạch: “Không biết”
“Được, vậy anh ở nhà chờ em, lúc nào em muốn về thì cứ về”
Bình luận facebook