Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 18
Chương 2218:
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ nói: “Vậy cô bé khóc vì chuyện này đúng không?”
“Tôi đoán chắc mọi chuyện là như vậy nên không có việc gì đâu. Hôm nay tâm trạng của Viên Viên không được vui lắm nên tôi đưa cháu về nhà, không làm phiền đến nhà cô nữa”
Hàn Minh Thư muốn nói không làm phiên đến nhà mình, nhưng cô nhìn thấy vừa nãy Viên Viên khóc nhiều như vậy, vẫn nên có ba mẹ ở bên cạnh cô bé bầu bạn thì hơn. Vì thế, cô chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, ba mẹ của Đường Viên Viên liền đưa cô bé về nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Nhan đi đến gần người Hàn Ộ a mẹ của Đường Viên Viên đối với cậu rất khách khí đấy. Nhưng mà Viên Viên khóc lâu như vậy vẫn không có ngừng lại.”
“Chắc hai đứa có chuyện gì đấy? Bây giờ tớ đi đến phòng Đậu Nành hỏi nó chuyện vừa xảy ra.
Hàn Minh Thư không trực tiếp trách phạt Đậu Nành. Cô muốn chờ cho con trai suy nghĩ một chút rồi mới đi vào hỏi cho rõ ràng.
Lúc sau, hai người đàn ông rửa xong bát đi ra, phát hiện trong phòng khách không có Đường Viên Viên với Đậu Nành đâu thì cũng không hỏi gì.
Hàn Minh Thư bảo Tiểu Nhan nói với hai người đàn ông kia một tiếng rồi đi đến phòng con trai.
Đậu Nành đang ngồi một mình trong phòng. Cậu bé ngồi trước máy tính xách tay không biết đang làm gì.
Đậu Nành nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nghĩ nghĩ một lát rồi tự mình đi ra mở cửa phòng.
Sau khi mở cửa ra, đúng như trong dự đoán của cậu, người đứng ở ngoài cửa là Hàn Minh Thư.
“Con đang làm vì vậy? Có tiện để cho mẹ vào phòng không?”
Đậu Nành nghiêng người để cho Hàn Minh Thư đi vào phòng mình.
“Hôm nay hai đứa có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường con với Viên Viên chơi với nhau rất vui vẻ mà. Sao Viên Viên lại đột nhiên oà khóc lên chứ?”
Đậu Nành có chút bực mình, vì cậu cũng không rõ tại sao Đường Viên Viên lại tự dưng oà khóc lên: “Con không biết vì sao em ấy lại khóc”
“Không rõ? Lúc ấy khi mẹ đi tới thì Viên Viên đã khóc rồi, nếu con không rõ, vậy ai đến nói cho mẹ biết chuyện này rốt cuộc là sao thế này?”
Hàn Minh Thư hơi khom người xuống trước mặt Đậu Nành: “Xảy ra chuyện gì? Mẹ biết con luôn hiểu chuyện, có điều dù sao Viên Viên cũng là một cô gái nhỏ, có phải con đã hung dữ với em ấy không?”
Nghe vậy, Đậu Nành càng cáu kỉnh hơn, cậu mím môi nói: “Không hung dữ đâu mẹ, chỉ là thấy em ấy ăn quá nhiều rồi, cho nên đã nói với em ấy một câu mà thôi”
Lúc đó cậu cảm thấy giọng điệu của bản thân không có vấn đề gì, nhưng làm cho người ta khóc rồi.
“Nói một câu?” Hàn Minh Thư nhớ lại một chút, bản thân cô.
cũng đã từng bảo Đường Viên Viên đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đồ ngọt, nhưng cô bé cũng không sao.
Sao Đậu Nành nói có một câu đã khóc rồi?
“Vậy khi đó có phải giọng điệu của con hơi nặng không?”
Hàn Minh Thư chỉ có thể hỏi từ những chỗ khác.
“Con cảm thấy không nặng”
“Vậy vẻ mặt của con hung dữ rồi?”
“Mẹ…”
“Không phải mẹ đang trách móc con, chỉ là muốn hỏi rõ tình hình lúc đó, dù sao con làm cô nhóc người ta khóc rồi là sự thật, em ấy mới mấy tuổi à? Bình thường thích đi theo con bao nhiêu? Được rồi, nếu con không muốn nói, vậy mẹ cũng.
không hỏi con nhiều nữa, đợi ngày mai đoán chừng cô nhóc sẽ quên chuyện này luôn rồi”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoa đầu Đậu Nành: “Được rồi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, mau đi ngủ đi”
Đợi sau khi Hàn Minh Thư đi, Đậu Nành một mình ngồi bên giường suy nghĩ chuyện xảy ra tối nay, rốt cuộc cậu làm sai chỗ nào rồi?
Sau đó, Đậu Nành cũng không nghĩ nữa, nằm xuống ngủ.
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ nói: “Vậy cô bé khóc vì chuyện này đúng không?”
“Tôi đoán chắc mọi chuyện là như vậy nên không có việc gì đâu. Hôm nay tâm trạng của Viên Viên không được vui lắm nên tôi đưa cháu về nhà, không làm phiền đến nhà cô nữa”
Hàn Minh Thư muốn nói không làm phiên đến nhà mình, nhưng cô nhìn thấy vừa nãy Viên Viên khóc nhiều như vậy, vẫn nên có ba mẹ ở bên cạnh cô bé bầu bạn thì hơn. Vì thế, cô chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, ba mẹ của Đường Viên Viên liền đưa cô bé về nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Nhan đi đến gần người Hàn Ộ a mẹ của Đường Viên Viên đối với cậu rất khách khí đấy. Nhưng mà Viên Viên khóc lâu như vậy vẫn không có ngừng lại.”
“Chắc hai đứa có chuyện gì đấy? Bây giờ tớ đi đến phòng Đậu Nành hỏi nó chuyện vừa xảy ra.
Hàn Minh Thư không trực tiếp trách phạt Đậu Nành. Cô muốn chờ cho con trai suy nghĩ một chút rồi mới đi vào hỏi cho rõ ràng.
Lúc sau, hai người đàn ông rửa xong bát đi ra, phát hiện trong phòng khách không có Đường Viên Viên với Đậu Nành đâu thì cũng không hỏi gì.
Hàn Minh Thư bảo Tiểu Nhan nói với hai người đàn ông kia một tiếng rồi đi đến phòng con trai.
Đậu Nành đang ngồi một mình trong phòng. Cậu bé ngồi trước máy tính xách tay không biết đang làm gì.
Đậu Nành nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nghĩ nghĩ một lát rồi tự mình đi ra mở cửa phòng.
Sau khi mở cửa ra, đúng như trong dự đoán của cậu, người đứng ở ngoài cửa là Hàn Minh Thư.
“Con đang làm vì vậy? Có tiện để cho mẹ vào phòng không?”
Đậu Nành nghiêng người để cho Hàn Minh Thư đi vào phòng mình.
“Hôm nay hai đứa có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường con với Viên Viên chơi với nhau rất vui vẻ mà. Sao Viên Viên lại đột nhiên oà khóc lên chứ?”
Đậu Nành có chút bực mình, vì cậu cũng không rõ tại sao Đường Viên Viên lại tự dưng oà khóc lên: “Con không biết vì sao em ấy lại khóc”
“Không rõ? Lúc ấy khi mẹ đi tới thì Viên Viên đã khóc rồi, nếu con không rõ, vậy ai đến nói cho mẹ biết chuyện này rốt cuộc là sao thế này?”
Hàn Minh Thư hơi khom người xuống trước mặt Đậu Nành: “Xảy ra chuyện gì? Mẹ biết con luôn hiểu chuyện, có điều dù sao Viên Viên cũng là một cô gái nhỏ, có phải con đã hung dữ với em ấy không?”
Nghe vậy, Đậu Nành càng cáu kỉnh hơn, cậu mím môi nói: “Không hung dữ đâu mẹ, chỉ là thấy em ấy ăn quá nhiều rồi, cho nên đã nói với em ấy một câu mà thôi”
Lúc đó cậu cảm thấy giọng điệu của bản thân không có vấn đề gì, nhưng làm cho người ta khóc rồi.
“Nói một câu?” Hàn Minh Thư nhớ lại một chút, bản thân cô.
cũng đã từng bảo Đường Viên Viên đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đồ ngọt, nhưng cô bé cũng không sao.
Sao Đậu Nành nói có một câu đã khóc rồi?
“Vậy khi đó có phải giọng điệu của con hơi nặng không?”
Hàn Minh Thư chỉ có thể hỏi từ những chỗ khác.
“Con cảm thấy không nặng”
“Vậy vẻ mặt của con hung dữ rồi?”
“Mẹ…”
“Không phải mẹ đang trách móc con, chỉ là muốn hỏi rõ tình hình lúc đó, dù sao con làm cô nhóc người ta khóc rồi là sự thật, em ấy mới mấy tuổi à? Bình thường thích đi theo con bao nhiêu? Được rồi, nếu con không muốn nói, vậy mẹ cũng.
không hỏi con nhiều nữa, đợi ngày mai đoán chừng cô nhóc sẽ quên chuyện này luôn rồi”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoa đầu Đậu Nành: “Được rồi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, mau đi ngủ đi”
Đợi sau khi Hàn Minh Thư đi, Đậu Nành một mình ngồi bên giường suy nghĩ chuyện xảy ra tối nay, rốt cuộc cậu làm sai chỗ nào rồi?
Sau đó, Đậu Nành cũng không nghĩ nữa, nằm xuống ngủ.
Bình luận facebook