Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 32
Chương 2232:
Không lẽ không phải là anh em ruột à?
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Viên Nguyệt Hàn hỏi: “Vì sao họ của anh trai cậu lại là Uất Trì vậy?”
Trước đây có rất nhiều các bạn nữ sinh cũng đã từng hỏi Đường Viên Viên câu hỏi như thế. Đường Viên Viên thì cứ nghĩ rằng bọn họ cảm thấy họ của anh trai cô bé rất đặc biệt nên mới tò mò hỏi.
“Có phải họ này nghe rất êm tai không? Thật ra họ Uất Trì này không phải theo họ của ba mẹ mà anh trai lấy theo họ của ông nội”
Theo họ của ông nội, vậy cũng không phải là họ của ba sao? Chẳng lẽ không phải là ba mẹ ruột à? Sao càng nghe càng phức tạp vậy? Chẳng lẽ quan hệ của nhà họ lại rắc rối như vậy sao?
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng phải, tình yêu và thù hận của nhà giàu thì người thường khó có thể hiểu được. Không chừng hai người này cũng không phải anh em cùng ba cũng nên.
“Vậy chắc bình thường anh trai của cậu thương cậu lắm nhỉ?”
“Ừ, anh trai tốt với tớ lắm. Từ nhỏ đã rất cưng chiều tớ rồi: Sau khi ăn cơm xong thì Trương Hiểu Lộ đề nghị mọi người cùng nhau đi dạo phố nhưng Mạnh Khả Phi kéo Đường Viên Viên đến bên cạnh nói nhỏ: “Viên Viên, tớ hơi mệt. Chúng †a không đi dạo nữa, quay về được không?”
Đường Viên Viên vẫn xem Mạnh Khả Phi là bạn tốt của cô bé nên khi nghe Mạnh Khả Phi nói mệt thì vội gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta sẽ không đi dạo phố nữa. Tớ sẽ nói với mấy bạn Trương Hiểu Lộ”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Khả Phi: “Nếu cậu thấy mệt thì cậu về một mình đi, tôi sẽ gọi xe đưa cậu về”
Nghe thấy câu nói này, Mạnh Khả Phi khá là bối không biết phải nói như thế nào. Ngược lại, Đường Viên Viên lại cầm tay cô bé rồi nói: “Không, nếu Khả Phi cảm thấy khó chịu thì tớ sẽ đưa cậu ấy về nghỉ ngơi, mọi người cứ chơi tiếp đi”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn định giữ Đường Viên Viên ở lại để có thể tìm hiểu thêm một chút về Uất Trì Diệc Thù, ai ngờ Mạnh Khả Phi lại làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ bắt đầu nhìn Mạnh Khả Phi bằng ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
“Bọn tớ đi trước nhé, mọi người cứ chơi tiếp đi, tạm biệt!”
Sau khi Đường Viên Viên dẫn Mạnh Khả Phi leo lên taxi, Mạnh Khả Phi nhìn lướt qua mặt nghiêng của Đường Viên Viên, thấy có vẻ như cô không có phản ứng đặc biệt gì, Mạnh Khả Phi không nhịn được mà thì thầm hỏi cô bé.
“Viên Viên, cậu…”
“Sao vậy?” Đường Viên Viên quay đầu, nhìn cô bé với vẻ nghỉ ngờ.
Trông thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô bé, những lời đến bên môi của Mạnh Khả Phi dừng lại như thế, không nói được chữ nào, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
“Không có gì.”
“Khả Phi, hôm nay cậu hơi kỳ quái đó.”
Haiz, Viên Viên ngốc, không phải tớ kỳ quái mà cậu quá ngây thơ.
Sau khi về ký túc xá, vốn là Đường Viên Viên đang rất tỉnh táo phấn chấn, ai ngờ vừa đụng đến giường là cô có cảm giác vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ ngay. Mạnh Khả Phi vốn phải “khó chịu” trong người thì lại ngồi bên giường, nhìn Đường Viên Viên đã ngủ say, cô bé đành lắc đầu.
Haiz, đúng là ngoại trừ ăn ra, thế giới của Viên Viên chỉ có ngủ mà thôi, dĩ nhiên là còn có anh trai của cô.
Vào buổi chiều, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã về, thấy Mạnh Khả Phi đang giặt vài bộ quần áo trong phòng tắm, mà Đường Viên Viên thì đang ngủ, bọn họ bèn liếc nhìn nhau một cái rồi cùng đi vào toilet.
Mạnh Khả Phi thấy hai người này bỗng nhiên đi vào, cô bé định đi ra ngoài. Ai ngờ hai người này đóng cửa lại, một không gian nhỏ bé chứa ba người, bỗng trở nên chật chội hơn, Mạnh Khả Phi chỉ đành đứng dựa vào tường.
“Cậu là tên là Mạnh Khả Phi phải không?”
Trương Hiểu Lộ cười lạnh, liếc cô bé rồi giơ tay nắm lấy ăm Mạnh Khả Phi, nhưng bị cô bé né tránh: “Cậu muốn làm “Làm gì? Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Bọn tôi gọi Viên Viên đi dạo phố ăn cơm, cậu không nên đi theo thì thôi đi, đã đi rồi sao không yên phận ngồi đó cho tôi, còn giả vờ cái gì? Thể hiện cái gì?” Viên Nguyệt Hàn không khách sáo như Trương Hiểu Lộ, cô ta lao lên túm lấy búi tóc của Mạnh Khả Phi một cách thô bạo, Mạnh Khả Phi đau đến nỗi cắn môi dưới: “Cậu buông ra!”
“Buông cậu ra? Vậy cậu phải đảm bảo rằng sau này cậu không được làm kế hoạch của bọn tôi xáo trộn đi!”
“Mục đích của các cậu không trong sáng, đừng làm bạn với Viên Viên!” Mạnh Khả Phi tức giận tới độ muốn túm lấy tóc của bọn họ, nhưng hai nữ sinh này vừa cao chân lại dài, hơn nữa hai người bọn họ còn hùa nhau, đè Mạnh Khả Phi xuống sàn nhà, khiến cô bé không thể đứng dậy.
Không lẽ không phải là anh em ruột à?
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Viên Nguyệt Hàn hỏi: “Vì sao họ của anh trai cậu lại là Uất Trì vậy?”
Trước đây có rất nhiều các bạn nữ sinh cũng đã từng hỏi Đường Viên Viên câu hỏi như thế. Đường Viên Viên thì cứ nghĩ rằng bọn họ cảm thấy họ của anh trai cô bé rất đặc biệt nên mới tò mò hỏi.
“Có phải họ này nghe rất êm tai không? Thật ra họ Uất Trì này không phải theo họ của ba mẹ mà anh trai lấy theo họ của ông nội”
Theo họ của ông nội, vậy cũng không phải là họ của ba sao? Chẳng lẽ không phải là ba mẹ ruột à? Sao càng nghe càng phức tạp vậy? Chẳng lẽ quan hệ của nhà họ lại rắc rối như vậy sao?
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng phải, tình yêu và thù hận của nhà giàu thì người thường khó có thể hiểu được. Không chừng hai người này cũng không phải anh em cùng ba cũng nên.
“Vậy chắc bình thường anh trai của cậu thương cậu lắm nhỉ?”
“Ừ, anh trai tốt với tớ lắm. Từ nhỏ đã rất cưng chiều tớ rồi: Sau khi ăn cơm xong thì Trương Hiểu Lộ đề nghị mọi người cùng nhau đi dạo phố nhưng Mạnh Khả Phi kéo Đường Viên Viên đến bên cạnh nói nhỏ: “Viên Viên, tớ hơi mệt. Chúng †a không đi dạo nữa, quay về được không?”
Đường Viên Viên vẫn xem Mạnh Khả Phi là bạn tốt của cô bé nên khi nghe Mạnh Khả Phi nói mệt thì vội gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta sẽ không đi dạo phố nữa. Tớ sẽ nói với mấy bạn Trương Hiểu Lộ”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Khả Phi: “Nếu cậu thấy mệt thì cậu về một mình đi, tôi sẽ gọi xe đưa cậu về”
Nghe thấy câu nói này, Mạnh Khả Phi khá là bối không biết phải nói như thế nào. Ngược lại, Đường Viên Viên lại cầm tay cô bé rồi nói: “Không, nếu Khả Phi cảm thấy khó chịu thì tớ sẽ đưa cậu ấy về nghỉ ngơi, mọi người cứ chơi tiếp đi”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn định giữ Đường Viên Viên ở lại để có thể tìm hiểu thêm một chút về Uất Trì Diệc Thù, ai ngờ Mạnh Khả Phi lại làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ bắt đầu nhìn Mạnh Khả Phi bằng ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
“Bọn tớ đi trước nhé, mọi người cứ chơi tiếp đi, tạm biệt!”
Sau khi Đường Viên Viên dẫn Mạnh Khả Phi leo lên taxi, Mạnh Khả Phi nhìn lướt qua mặt nghiêng của Đường Viên Viên, thấy có vẻ như cô không có phản ứng đặc biệt gì, Mạnh Khả Phi không nhịn được mà thì thầm hỏi cô bé.
“Viên Viên, cậu…”
“Sao vậy?” Đường Viên Viên quay đầu, nhìn cô bé với vẻ nghỉ ngờ.
Trông thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô bé, những lời đến bên môi của Mạnh Khả Phi dừng lại như thế, không nói được chữ nào, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
“Không có gì.”
“Khả Phi, hôm nay cậu hơi kỳ quái đó.”
Haiz, Viên Viên ngốc, không phải tớ kỳ quái mà cậu quá ngây thơ.
Sau khi về ký túc xá, vốn là Đường Viên Viên đang rất tỉnh táo phấn chấn, ai ngờ vừa đụng đến giường là cô có cảm giác vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ ngay. Mạnh Khả Phi vốn phải “khó chịu” trong người thì lại ngồi bên giường, nhìn Đường Viên Viên đã ngủ say, cô bé đành lắc đầu.
Haiz, đúng là ngoại trừ ăn ra, thế giới của Viên Viên chỉ có ngủ mà thôi, dĩ nhiên là còn có anh trai của cô.
Vào buổi chiều, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã về, thấy Mạnh Khả Phi đang giặt vài bộ quần áo trong phòng tắm, mà Đường Viên Viên thì đang ngủ, bọn họ bèn liếc nhìn nhau một cái rồi cùng đi vào toilet.
Mạnh Khả Phi thấy hai người này bỗng nhiên đi vào, cô bé định đi ra ngoài. Ai ngờ hai người này đóng cửa lại, một không gian nhỏ bé chứa ba người, bỗng trở nên chật chội hơn, Mạnh Khả Phi chỉ đành đứng dựa vào tường.
“Cậu là tên là Mạnh Khả Phi phải không?”
Trương Hiểu Lộ cười lạnh, liếc cô bé rồi giơ tay nắm lấy ăm Mạnh Khả Phi, nhưng bị cô bé né tránh: “Cậu muốn làm “Làm gì? Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Bọn tôi gọi Viên Viên đi dạo phố ăn cơm, cậu không nên đi theo thì thôi đi, đã đi rồi sao không yên phận ngồi đó cho tôi, còn giả vờ cái gì? Thể hiện cái gì?” Viên Nguyệt Hàn không khách sáo như Trương Hiểu Lộ, cô ta lao lên túm lấy búi tóc của Mạnh Khả Phi một cách thô bạo, Mạnh Khả Phi đau đến nỗi cắn môi dưới: “Cậu buông ra!”
“Buông cậu ra? Vậy cậu phải đảm bảo rằng sau này cậu không được làm kế hoạch của bọn tôi xáo trộn đi!”
“Mục đích của các cậu không trong sáng, đừng làm bạn với Viên Viên!” Mạnh Khả Phi tức giận tới độ muốn túm lấy tóc của bọn họ, nhưng hai nữ sinh này vừa cao chân lại dài, hơn nữa hai người bọn họ còn hùa nhau, đè Mạnh Khả Phi xuống sàn nhà, khiến cô bé không thể đứng dậy.
Bình luận facebook