Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-333
“…” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn Tô Cửu, lúc câu nói đó truyền từ trong miệng của Tô Cửu đến lỗ tai của cô, thân thể của cô giống như là không kịp tiếp thu lời nói này và sinh ra một phản ứng lớn với từ chối, cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại.
Một lát sau, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt mấy phần.
“Cô nói cái gì...”
“Tôi biết cho dù là ai, vào lúc này mà lại nói chuyện thân thế thì có lẽ là sẽ không tiếp nhận được, có điều là sự thật bày ra trước mắt chính là như thế đó. Cô Thẩm... Cô quả thật chính là con gái ruột của bà Hàn, cũng chính là thiên kim Hàn thị mà nhà họ Hàn chúng tôi vẫn cứ luôn tìm kiếm.”
Thẩm Cửu: “Vậy… Hàn Mai Linh thì sao? Không phải là trước đó các người đã nói...”
“Nói đến chuyện này thì phải liên hệ đến một chuyện khác, chắc có lẽ là Hàn Mai Linh vô tình biết được chuyện này, cho nên sau khi cô ta tiếp cận cô thì không ngừng lợi dụng những tin tức này, sau đó lại giả vờ tạo ra một số chuyện. Anh Hàn vội vàng muốn đi tìm em gái, đã tìm nhiều năm như vậy rồi, cấp dưới biết là anh rất sốt ruột, chắc có lẽ là tất cả mọi người nóng lòng cho nên sai lầm.”
Nghe vậy, chút màu máu vẫn còn sót lại trên môi của Thẩm Cửu cũng đã biến mất theo.
Lúc đầu... Tiểu Nhan đã nói gì đó ở bên tai của cô.
Người phụ nữ đó có thể trở thành bạn tốt với cậu khi cô ta vẫn còn đang học đại học, chắc có lẽ là có mục đích gì đó.
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ rằng cô phải trân trọng một đoạn tình cảm, hóa ra... Trong đó lại có nhiều ý đồ như vậy.
Không... Chắc là sẽ không đâu.
Sắc mặt của Thẩm Cửu trắng bệch, lắc đầu, mở miệng có chút khó khăn: “Các người... Có phải là đã có sai lầm gì đó rồi không? Dù sao thì tôi với Hàn Mai Linh cũng là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, nếu như các người sai lầm thì ngay từ đầu phải biết mới đúng chứ.”
“Thật đáng tiếc, chúng tôi thật sự không rõ ràng, nhưng mà hiện tại tôi có thể nói cho cô biết thân thế của cô, tuyệt đối không có vấn đề gì, bà Thẩm đã chính miệng thừa nhận.”
Bịch!
Giống như là có một đồ vật nặng nề va vào trong lòng của Thẩm Cửu.
Mẹ đã chính miệng thừa nhận rồi, thừa nhận cái gì vậy chứ, thừa nhận cô không phải là con gái ruột nhà họ Thẩm, cho nên... Cho nên mẹ mới đối xử với cô và đối xử với Thẩm Nhã không giống nhau, cái này chẳng lẽ là nguyên nhân của việc không công bằng?
“Trên thực tế, sau khi anh Hàn tìm được Hàn Mai Linh thì thái độ của anh ấy đối với Hàn Mai Linh vẫn luôn lạnh nhạt. Mặc dù là các chỉ số đều phù hợp, nhưng mà... Cô cũng biết là mối quan hệ người thân luôn có năng lực cảm ứng, dù sao thì nếu như các người là người thân của nhau, các người chảy cùng một dòng máu, có nhiều thứ thần kỳ như vậy đó. Anh Hàn và Hàn Mai Linh cũng không có loại cảm giác thân thuộc như vậy, nhưng mà bởi vì các chỉ số của cô ta đều phù hợp, cho nên anh Hàn mới không tiếp tục điều tra chuyện này, thẳng cho đến khi... Lần trước gặp được cô Thẩm trong phòng ăn.”
“Nói đến đây, tôi cũng phải dẫn cô Thẩm đi xem một món này.” Nói xong, Tô Cửu trực tiếp đứng dậy: “Cô Thẩm, đi theo tôi đi, chờ đến lúc xem xong rồi có lẽ cô sẽ rõ ràng thôi.”
Bước chân của Thẩm Cửu mơ hồ đi theo sát cô ta tiến về phía trước, hai người đi cầu thang cuốn lên trên, những gì xa hoa mà cô gặp trên đoạn đường đó làm cho cô có một cảm giác rất không chân thật. Cho đến khi dừng ở phía trước một căn phòng, Tô Cửu mới dừng bước chân lại.
Cô ta lấy một cái chìa khóa trong túi ra, sau đó mở căn phòng ra.
Căn phòng này vẫn luôn bị khóa, vì ngày hôm nay Hàn Đông phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra cho nên đã đặc biệt đưa chìa khóa cho Tô Cửu, lúc cần thiết thì lấy ra dùng.
Không nghĩ đến là thật sự có thể phát huy tác dụng, sau khi Tô Cửu mở cửa phòng ra, Thẩm Cửu cũng bước vào theo.
Trong phòng có người thường xuyên quét dọn cho nên ở bên trong cũng không đóng tro bụi, ngược lại là còn sạch sẽ vô cùng, đồ vật được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, cả căn phòng nhìn ngay ngắn trật tự.
Nhưng mà... Loại hương vị khô khốc trong không khí lại tuyên cáo rằng căn phòng này đã thật lâu rồi không có người ở.
Một khí tức rất lạ lẫm...
Thẩm Cửu bước vào, sau khi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh to ở trên tường, cô sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.
Phía trên bức ảnh là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh, mái tóc mềm như tơ chưa từng trải qua bất cứ động chạm nào, Chiếc váy dài màu xanh lam làm tôn lên thân hình dịu dàng vốn có của cô, trông thanh mảnh hơn. Phía sau của cô là mặt biển màu xanh được ánh trăng chiếu sáng, ánh trăng rọi xuống mặt biển như có một màu vàng, đồng thời phác họa ngũ quan của cô rất hài hòa và thanh thúy.
Cô gái đang cười, nhưng mà nụ cười đó rất lạnh nhạt, đặc biệt là đôi mắt đó rất lạnh lùng.
Giống với biển cả sau lưng cô, mặc dù xinh đẹp nhưng mà vẫn vắng ngắt, cứ như là không mang theo bất cứ một tia tình cảm nào.
Không hiểu sao Thẩm Cửu liền nhớ đến lúc bình thường mình nhìn bản thân ở trong gương.
Đôi mắt đó... Cùng với cô... Giống nhau...
“Đây chính là nơi ở của bà Hàn khi còn sống.” Tô Cửu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại, sau đó cô cắn môi.
“Lúc nhìn tấm ảnh đó có phải là có cảm giác trong một khoảnh khắc nhìn thấy chính cô không?” Tô Cửu đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Nói thật thì lần đầu tiên tôi gặp cô ở sân bay, cô cũng mặc một cái váy màu xanh, khi còn sống bà Hàn thích nhất là màu xanh, cho nên gần như là tất cả quần áo của bà đều là màu xanh, hơn nữa bà cũng rất thích ra biển. Lúc ấy tôi còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên... Tôi không biết tại sao sau khi anh Hàn nhìn thấy cô Thẩm thì lại có phản ứng đó, chờ sau này... Tôi biết sự thật rồi, gặp bà Hàn, tôi mới phát hiện cô và bà Hàn thật sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt của hai người, còn có khí chất trên người, những thứ này... Đều là chứng cứ trực tiếp nhất.”
Thẩm Cửu không tiếp lời, từ trước đến giờ cô với Hàn Đông chưa từng gặp mặt nhau là bởi vì không có cơ hội.
Cho dù là cô đã đề nghị với Hàn Mai Linh rằng cô muốn cảm ơn anh cả của cô ta, muốn mời anh cả của cô ta ăn cơm, nhưng mà cô ta cũng bối rối không đồng ý với cô, với lý do là Hàn Đông bộn bề nhiều việc.
Sau này cũng là do có duyên gặp nhau, cô lại có cơ hội gặp Hàn Đông bàn bạc công việc với anh ta.
Chắc là… Hàn Mai Linh đã nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên đã cảm nhận được rồi?
Đây chính là lý do mà cô ta vẫn không muốn để cho cô gặp Hàn Đông?
Trước đó có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà đến lúc thật sự hiểu rồi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện có rất nhiều chuyện hoàn toàn đã xảy ra.
Nghĩ kỹ thì thật là đáng sợ, không ngờ là Hàn Mai Linh lại làm ra những chuyện không ai ngờ tới như thế này, mà cô thì cứ luôn bị quay cuồng trong ngu ngốc.
“Cô Thẩm, tôi biết là cô rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng mà trên thực tế nó chính là như thế. Cô đúng là người mà nhà họ Hàn vẫn cứ luôn tìm kiếm, những lời nói này tôi đều đã thay mặt anh Hàn nói trước với cô rồi, một lát nữa..."
“Tôi có thể trở về trước được không?” Thẩm Cửu đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Tô Cửu bất ngờ.
“Thôi bỏ đi, tôi có thể yêu cầu ở đây yên tĩnh một lúc được không?”
Chuyện hôm nay nhiều lắm, hiện tại đầu óc của cô loạn giống như là một cái tổ chim, không thể yên tĩnh được một lúc nào hết. Cô cũng không hiểu là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao tình huống đột nhiên lại biến thành cái dạng này...
Cô muốn im tĩnh một chút, làm rõ suy nghĩ trước mắt mình.
Đương nhiên là Tô Cửu có thể hiểu tâm trạng của cô, nhẹ gật đầu: “Đương nhiên rồi, vậy thì cô ở đây yên tĩnh một hồi đi, tôi đi xuống lầu trước, một lát nữa anh Hàn sẽ trở về thì tôi sẽ dẫn anh Hàn đến tìm cô Thẩm.”
“Cảm ơn.” Thẩm Cửu nói lời cảm ơn với cô ta, Tô Cửu nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tô Cửu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu.
Tô Cửu đặc biệt quan tâm cài cửa lại, dường như hoàn toàn không hề lo lắng cô sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng này, rõ ràng là lần đầu tiên cô đến, nhưng cô ta lại rất yên tâm về cô.
Những thứ đồ trong căn phòng này đều rất quý giá, nhưng cô lại...
Chẳng lẽ... Cô thật sự là thiên kim nhà họ Hàn luôn được tìm kiếm mà bọn họ nói sao?
Nhưng sao cô có thể tin tưởng điều này? Cho tới nay, mặc dù cô không được ba mẹ hết sức sủng ái như Thẩm Nhã, nhưng trong lòng cô, cô vẫn luôn coi nhà họ Thẩm như người thân của mình, cho dù thường ngày khi chịu hết tất cả những lời trách móc nặng nề của mẹ, cô lại nghĩ có phải đó là mẹ đẻ của mình hay không, nhưng cô sẽ nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Thậm chí cảm thấy tại sao cô có thể suy nghĩ như vậy, dù sao đi nữa thì cũng là mẹ sinh ra cô và nuôi cô lớn lên.
Hơn nữa lúc ấy thay thế Thẩm Nhã gả đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu cũng có thể hiểu được, mẹ Thẩm không muốn hai đứa con của mình đều bị hủy hoại, cảm thấy dù sao cô cũng đã ly hôn, mà Thẩm Nhã vẫn là khoảng thời gian quý báu, thay vì để cô ta gả cho một kẻ thọt, không bằng để một người đã ly hôn như Thẩm Cửu gả đi, như vậy... Cũng sẽ không lỗ vốn.
Thẩm Cửu làm sao lại không hiểu tâm tư của bọn họ, vậy nên cho dù cô cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng vẫn gả đi.
Chỉ có điều từ sau khi mọi chuyện xảy ra, cô cũng có không ít lần cảm thấy tuyệt vọng.
Coi như cô thay thế Thẩm Nhã làm tất cả những điều này, nhưng ba mẹ vẫn không coi mọi thứ cô đã làm ở trong mắt, thậm chí bọn họ cảm thấy cô dựa nhà quyền quý, có thể bắt đầu nhận được lợi ích trên người cô, cũng không quan tâm xem rốt cuộc cô có sống tốt hay không.
Bây giờ thật sự có người nói với cô rằng cô không phải con ruột của nhà họ Thẩm.
Hơn nữa Tô Cửu còn nói, là chính miệng mẹ Thẩm thừa nhận.
Thế nhưng Thẩm Cửu luôn cảm thấy đây không phải sự thật, cô khó có thể tiếp nhận thân thế như vậy.
Cô nghĩ... Phải trở về hỏi mẹ một chút, xem đây rốt cuộc có phải sự thật không, cô muốn nghe chính miệng bà ta thừa nhận mới có thể tin được.
Hơn nữa hôm nay thật sự rất nhiều chuyện, cô vừa rồi mới chấm dứt với Dạ Âu Thần, bên này lại lộ ra thân thế của cô, cả thế giới giống như cùng một lúc điên cuồng đánh úp đến, đến ngay cả thời gian để thở cô cũng không có.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi cười khổ, ai sẽ cho cô thời gian thở chứ?
Cô đứng dậy quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trên tấm ảnh.
Người này, thật sự là mẹ cô sao? Cho dù ánh mắt giống cô như vậy, dù sao cũng là áp phích, dù sao cũng là ảnh chụp, cộng thêm việc đã qua nhiều năm như vậy, bà ta và cô vốn không có thời gian để ở chung, lúc này... Thấy bà ta, thật sự không thấy có cảm giác gì để nói.
Nếu như có thể nói, cô vẫn hi vọng... Mình là con gái của nhà họ Thẩm.
Hi vọng người của nhà họ Hàn nhầm lẫn, cô cũng không phải là thiên kim của Hàn thị gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đứng lên và đi ra ngoài.
Không được, cô phải về nhà một chuyến.
Cho dù cô và Dạ Âu Thần đã chấm dứt, cô cũng nhất định không thể như thế này, cô phải tỉnh lại, phải kiên cường.
Lúc ra khỏi phòng, không ngờ Tô Cửu đang đứng canh cửa ở cách đó không xa, thấy cô đi ra, cô ta mỉm cười tiến lên: “Cô Thẩm, cô đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Thẩm Cửu trực tiếp khẩn cầu.
Nghe vậy, Tô Cửu có chút kinh ngạc, một lát sau cô ta gật đầu: “Vậy tôi để lái xe đưa cô trở về!”
Thẩm Cửu có chút bất ngờ, lúc đầu tưởng rằng cô ta sẽ giữ mình lại, không ngờ vậy mà cô ta lại đồng ý cho mình rời đi, Thẩm Cửu cảm kích nhìn cô ta nói: "Cám ơn, nhưng tôi tự về là được rồi!”
"Vậy cũng không được, bây giờ cô đang thế này, tôi không thể nhìn cô tự mình rời đi. Cô Thẩm muốn đi đâu, tôi để lái xe đưa cô đi. Nếu cô từ chối, vậy cũng không thể rời đi, vừa rồi tôi đã nói qua với anh Hàn, anh Hàn bảo tôi không được làm khó cô Thẩm.”
Hóa ra là Hàn Đông... Thẩm Cửu gật đầu: "Vậy được rồi, làm phiền cô."
Tô Cửu khẽ cười nói: "Không cần khách khí như thế, hay là để tôi đi cùng cô Thẩm!”
"Không cần, tôi chỉ muốn về nhà xác nhận một chút, cô không cần đặc biệt đi theo!”
"Vậy được rồi."
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Tô Cửu trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Đông: "Anh Hàn, cô Thẩm đã ra cửa!”
"Ừm." Giọng nói Hàn Đông trầm thấp lạnh lùng, không nghe ra bất cứ tâm trạng gì.
Tô Cửu do dự một chút, sau đó hỏi: "Có cần...”
"Không cần, cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện, muốn xác nhận cũng là chuyện bình thường!”
"Vậy... có cần đón cô ấy trở về không?”
"Không vội, để xem cô ấy thế nào đã." Dừng một chút, Hàn Đông lại nói thêm một câu: "Đừng miễn cưỡng cô ấy!”
"Tôi biết rồi anh Hàn, vậy phía bên cô Hàn Mai Linh thì sao? Cô ấy vẫn còn đang nằm viện, hơn nữa lúc này...”
"Cô ta đang bị thương, tạm thời giữ bí mật, chờ đến khi cô ta xuất viện hãy nói cho cô ta biết!”
"Được rồi tôi đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cửu có chút cảm động, mặc dù Hàn Đông bề ngoài nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế lại là người đàn ông tâm tư kín đáo, cho dù Hàn Mai Linh lừa gạt anh ta, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, bởi vì Hàn Mai Linh bị thương, vậy nên anh ta không muốn bây giờ đi tìm cô ta ngả bài là vì sợ cô ta xảy ra chuyện.
Như vậy sẽ giúp bản thân phòng ngừa được rất nhiều rắc rối, tâm tư thật sự đủ ổn định.
Trong đêm tối, một cỗ xe phiên bản dài dừng ở ngã tư, sau khi Thẩm Cửu nói cám ơn với tài xế, liền mở cửa xuống xe, tài xế thò đầu ra: "Thưa cô, tôi ở đây chờ cô!”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại, có chút do dự đáp lại ánh mắt của tài xế: “Cám ơn chú, nhưng... Không cần, chú về trước đi!”
Nói xong cô quay người đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn đường rất dài, Thẩm Cửu quay đầu lại, phát hiện chiếc xe kia vẫn không rời đi, cô không khỏi thở dài, nhưng cũng không tiếp tục quay đầu, sau đó đi thẳng vào nhà họ Thẩm.
Cửa không khóa, đèn trong phòng vẫn sáng, lúc Thẩm Cửu đẩy cửa đi vào, vợ chồng Thẩm đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng động hai người cùng đừng lên: “Nhã Nhã, con về...”
Nói được nửa câu, sau khi nhìn thấy Thẩm Cửu, lời nói của hai người đều dừng lại.
Mẹ Thẩm lúc đầu tưởng rằng Thẩm Nhã trở về, không ngờ lại thấy Thẩm Cửu vào cửa, sau khi nhìn Thẩm Cửu một chút, nhịn không được nói một câu: "Tại sao lại là cô?"
Nghe vậy, động tác đóng cửa của Thẩm Cửu cứng lại một chút, một lát sau cô cười cười: “Vì sao không thể là con, chẳng lẽ con không thể trở về cái nhà này sao?"
Nghe nói như thế, mẹ Thẩm nghi ngờ nheo mắt lại: "Cô nói lời này là có ý gì?"
Người của nhà họ Hàn cũng đã tìm đến cửa, hôm nay Thẩm Cửu cũng tới một cách rất kỳ quặc, có lẽ đều là thông đồng cùng nhau biết chuyện này.
Nghĩ tới đây, mẹ Thẩm hừ nhẹ một tiếng, sau đó cười lạnh nói: "Cô có thể về cái nhà này hay không tôi chưa từng nói cô điều gì, nhưng bây giờ cô còn nghĩ về cái nhà này sao? Cô bỏ được nơi hoa lệ quý giá đó của cô sao?”
Ánh mắt Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích: "Nói như vậy nghĩa là mẹ đã thừa nhận?”
"Cái gì thừa nhận hay không thừa nhận? Rốt cuộc cô muốn nói gì? Bây giờ cô còn trở về làm gì?”
Thẩm Cửu cụp mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
"Thẩm Cửu, nhà họ Thẩm chúng tôi đâu đối xử với cô chưa vừa ý, cho dù tôi không phải mẹ đẻ của cô, nhưng từ nhỏ tôi cũng cho cô không ít đúng không? Bây giờ người của nhà họ Hàn tìm đến cửa, cô nhảy lên trở thành cô cả nhà họ Hàn, chẳng phải muốn đem người nhà họ Thẩm chúng tôi gạt sang một bên sao? Đương nhiên nếu cô muốn gạt sang một bên cũng không sao, tôi nuôi dưỡng cô lớn lên thế này cũng tốn một khoản chi phí lớn, cô phải thanh toán cho tôi!”
Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta.
Lúc cô còn đang do dự, không ngờ mẹ Thẩm đã nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết nhanh như vậy.
Đôi mắt cô run rẩy: "Vậy... Con thật sự không phải con gái ruột của mẹ?”
Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ của cô có chút kỳ quái, cô đang đau lòng kích động cái gì? Ba Thẩm đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Cửu, thở dài nói: "Cửu, con chắc chắn... Không phải con đẻ của ba mẹ, lúc trước... Con là đứa trẻ được chúng ta nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi!”
Giọng điệu của ba Thẩm vẫn ôn hòa như trước, Thẩm Cửu nhìn ông ta một cái, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như ba già đi rất nhiều so với trước đó, lúc ánh mắt vẩn đục của ông nhìn về phía mình mang theo một vòng từ ái và đau lòng, nhưng lời nói lại khiến trái tim cô đau nhói.
Cô cụp mắt, trầm thấp cười nói: "Không ngờ tất cả những chuyện này đều là sự thật, con vẫn luôn cho rằng con là con gái ruột của hai người. Những lời mà thư ký Tô nói với con đều là giả, thật sự không ngờ... Tất cả đều là sự thật!”
"Cô không sao chứ?" Mẹ Thẩm nghe thấy những lời này, không khỏi ký quái nhìn cô: “Không phải con gái ruột của chúng tôi không tốt sao? Đây chính là nhà họ Hàn của Mạc Thành, tôi đã hỏi cụ thể, không thua kém gì so với nhà họ Dạ, trở thành thiên kim nhà họ Hàn có cái gì không tốt? Cửu, cô tỉnh táo một chút, sau này cô chính là cô cả nhà họ Hàn, ba mẹ nuôi như chúng tôi cũng có thể hưởng sái, đừng quên em gái của cô, nó là em gái của cô nha!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm đi đến nắm chặt bả vai Thẩm Cửu: "Mẹ đang nói với con, con có nghe thấy không? Em gái con vẫn luôn thích con nhất, nó cũng biết người làm chị như con là thương nó nhất, sau này có chuyện gì... Con nhất định phải giúp đỡ nó biết không? Hoặc là, con xem nhà họ Hàn muốn nhận con gái nuôi không, con đưa em gái của con đến được không?”
Thẩm Cửu: "..."
"Con muốn hỏi lần cuối cùng, con thật sự... Không phải con ruột của mẹ sao? Mẹ vì muốn vinh hoa phú quý nên mới nói dối con đúng không? Sống chung nhiều năm như vậy, con không tin...”
"Cô nói chuyện ma quỷ gì vậy? Cái gì mà tôi vì vinh hoa phú quý mới lừa cô? Vấn đề thân thế này có thể giả được sao? Huống hồ... Cô thật sự là con gái nhà họ Hàn. Cho dù cô không phải con gái nhà họ Hàn, cô cũng không phải con gái nhà họ Thẩm chúng tôi, ba cô nói không sai, cô chính là đứa bé chúng tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi!”
"Tại sao?" Thẩm Cửu cười khổ nói: "Tại sao... Muốn nhận nuôi con?"
Mẹ Thẩm quay đầu sang chỗ khác: "Cô đừng hỏi nữa, tóm lại... Mọi chuyện chính là như vậy."
Ba Thẩm thở dài, cuối cùng vẫn nói sự thật cho Thẩm Cửu.
"Lúc trước ba và mẹ con kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không thể có con, thầy bói bảo ba và mẹ con đi đến trại trẻ mồ môi nhận nuôi một người, không ngờ sau khi đến đó lại gặp được con, thấy mặt mũi con rất đáng yêu, ba và mẹ con đều rất thích nên đã đưa con về!”
Nói đến đây, Thẩm Cửu đại khái có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
"Nhưng hai người không ngờ rằng, sau khi nhận nuôi con không được bao lâu, hai người đã có con gái ruột của mình, đúng không?”
Ba Thẩm gật đầu: "Đúng, đây là điều mà chúng ta không ngờ tới!”
"Vậy nên, sau khi hai người có con gái ruột của mình liền bắt đầu lạnh nhạt với con, đứa trẻ được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi đúng không?”
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi bật cười: "Thật ra con vẫn luôn cho rằng hai người đối xử tốt với Thẩm Nhã là vì nó còn nhỏ, nó là em gái, và con vẫn tự khuyên mình rằng con là chị gái, đối tốt với em gái là điều đương nhiên. Chỉ là con chưa từng nghĩ rằng con không phải là con gái ruột của hai người!”
Đến bây giờ cô vẫn không có cách nào để tiếp nhận.
"Thẩm Cửu, rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì? Bây giờ cô đã là cô cả nhà họ Hàn, nói những chuyện cũ này làm gì? Chẳng lẽ là muốn tính sổ với tôi sao?” Mẹ Thẩm có chút tức giận nói, ba Thẩm thấy thế vội vàng giữ chặt bà ta: “Em đừng nói hươu nói vượn, em nhìn dáng vẻ của nó giống như tính sổ sao? Có lẽ nó cũng không chịu được chuyện kích thích này...”
"Có cái gì mà không chịu được? Sau khi Nhã của tôi biết thông tin này đã tức giận bỏ chạy, Thẩm Cửu có cái gì mà không chịu được? Cô ta ngay lập tức có thể bay lên cành cao, đáng thương cho Nhã của tôi vẫn phải ở nơi điều kiện không tốt thế này tiếp tục chịu khổ, ô ô... Cả nhà chúng ta thật sự số khổ!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm bắt đầu gào khóc.
Ba Thẩm nghe vậy thì phiền não: "Em đừng làm rộn! Khóc sướt mướt bộ dáng gì thế này, mặc dù Cửu không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng nó là đứa trẻ do một tay chúng ta nuôi lớn, tâm tư của nó em còn không biết sao? Nó căn bản không phải loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ kia!”
Nghe vậy, mẹ Thẩm dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên ngừng gào khóc, sau đó lao về phía Thẩm Cửu, trực tiếp nắm chặt bờ vai của cô, trừng to mắt, lộ ra ngũ quan có chút dữ tợn.
"Nói rất đúng, Cửu, con không phải là loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ đó... Vậy... Con đem vị trí thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hàn tặng cho em gái con có được không? Chúng ta đi đến nói chuyện với người nhà họ Hàn, thật ra Nhã mới là người mà bọn họ muốn tìm chứ không phải con! Mẹ thề với con, chỉ cần Nhã tiến vào làm thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, sau này mẹ sẽ vĩnh viễn không bạc đãi con!”
Mẹ Thẩm giống như bị điên, nói ra những lời mê sảng kia.
Lúc đầu Thẩm Cửu chỉ tới đây để chứng thực thân phận, không ngờ cô lại nghe được những lời nói đâm thấu tim mình, cô ngơ ngác nhìn mẹ Thẩm, bờ môi trắng hồng giật giật.
"Ở trong mắt của mẹ, có phải cảm thấy... Tất cả mọi thứ của con, chỉ cần Thẩm Nhã muốn, con đều phải cho nó, đúng không?”
Mẹ Thẩm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Cũng không phải nói như vậy, nhưng... Con là chị gái, để cho em gái của mình không phải là điều nên làm sao? Cửu, coi như mẹ cầu xin con, con hãy đem thân phận này tặng cho Nhã đi, Nhã sẽ báo đáp ân huệ này, sau này con cũng sẽ có tiền đồ rất tốt!”
Thẩm Cửu không khỏi bật cười, tiếng cười đắng chát vô cùng, không dừng được.
Mẹ Thẩm nhìn cô một cách khó hiểu.
Cuối cùng khi tiếng cười vừa dứt, trên mặt Thẩm Cửu đã trở thành biểu cảm lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần: "Nếu như con không muốn thì sao?"
"Cái gì?"
"Nếu như con không bằng lòng tặng thân phận này cho nó, chính con muốn làm cô cả nhà họ Hàn, mẹ sẽ đối xử với con thế nào?”
"... Con không phải không thích vinh hoa phú quý sao? Vậy tại sao con lại không thể tặng nó cho em gái của con? Cửu, mẹ đã nuôi nấng và dạy dỗ con hơn hai mươi năm, công lao như thế!”
"Vậy nên, mẹ có thể làm gì với con thì làm, đoạt tất cả mọi thứ của con đi sao? Nếu như vậy...”
Một lát sau, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt mấy phần.
“Cô nói cái gì...”
“Tôi biết cho dù là ai, vào lúc này mà lại nói chuyện thân thế thì có lẽ là sẽ không tiếp nhận được, có điều là sự thật bày ra trước mắt chính là như thế đó. Cô Thẩm... Cô quả thật chính là con gái ruột của bà Hàn, cũng chính là thiên kim Hàn thị mà nhà họ Hàn chúng tôi vẫn cứ luôn tìm kiếm.”
Thẩm Cửu: “Vậy… Hàn Mai Linh thì sao? Không phải là trước đó các người đã nói...”
“Nói đến chuyện này thì phải liên hệ đến một chuyện khác, chắc có lẽ là Hàn Mai Linh vô tình biết được chuyện này, cho nên sau khi cô ta tiếp cận cô thì không ngừng lợi dụng những tin tức này, sau đó lại giả vờ tạo ra một số chuyện. Anh Hàn vội vàng muốn đi tìm em gái, đã tìm nhiều năm như vậy rồi, cấp dưới biết là anh rất sốt ruột, chắc có lẽ là tất cả mọi người nóng lòng cho nên sai lầm.”
Nghe vậy, chút màu máu vẫn còn sót lại trên môi của Thẩm Cửu cũng đã biến mất theo.
Lúc đầu... Tiểu Nhan đã nói gì đó ở bên tai của cô.
Người phụ nữ đó có thể trở thành bạn tốt với cậu khi cô ta vẫn còn đang học đại học, chắc có lẽ là có mục đích gì đó.
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ rằng cô phải trân trọng một đoạn tình cảm, hóa ra... Trong đó lại có nhiều ý đồ như vậy.
Không... Chắc là sẽ không đâu.
Sắc mặt của Thẩm Cửu trắng bệch, lắc đầu, mở miệng có chút khó khăn: “Các người... Có phải là đã có sai lầm gì đó rồi không? Dù sao thì tôi với Hàn Mai Linh cũng là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, nếu như các người sai lầm thì ngay từ đầu phải biết mới đúng chứ.”
“Thật đáng tiếc, chúng tôi thật sự không rõ ràng, nhưng mà hiện tại tôi có thể nói cho cô biết thân thế của cô, tuyệt đối không có vấn đề gì, bà Thẩm đã chính miệng thừa nhận.”
Bịch!
Giống như là có một đồ vật nặng nề va vào trong lòng của Thẩm Cửu.
Mẹ đã chính miệng thừa nhận rồi, thừa nhận cái gì vậy chứ, thừa nhận cô không phải là con gái ruột nhà họ Thẩm, cho nên... Cho nên mẹ mới đối xử với cô và đối xử với Thẩm Nhã không giống nhau, cái này chẳng lẽ là nguyên nhân của việc không công bằng?
“Trên thực tế, sau khi anh Hàn tìm được Hàn Mai Linh thì thái độ của anh ấy đối với Hàn Mai Linh vẫn luôn lạnh nhạt. Mặc dù là các chỉ số đều phù hợp, nhưng mà... Cô cũng biết là mối quan hệ người thân luôn có năng lực cảm ứng, dù sao thì nếu như các người là người thân của nhau, các người chảy cùng một dòng máu, có nhiều thứ thần kỳ như vậy đó. Anh Hàn và Hàn Mai Linh cũng không có loại cảm giác thân thuộc như vậy, nhưng mà bởi vì các chỉ số của cô ta đều phù hợp, cho nên anh Hàn mới không tiếp tục điều tra chuyện này, thẳng cho đến khi... Lần trước gặp được cô Thẩm trong phòng ăn.”
“Nói đến đây, tôi cũng phải dẫn cô Thẩm đi xem một món này.” Nói xong, Tô Cửu trực tiếp đứng dậy: “Cô Thẩm, đi theo tôi đi, chờ đến lúc xem xong rồi có lẽ cô sẽ rõ ràng thôi.”
Bước chân của Thẩm Cửu mơ hồ đi theo sát cô ta tiến về phía trước, hai người đi cầu thang cuốn lên trên, những gì xa hoa mà cô gặp trên đoạn đường đó làm cho cô có một cảm giác rất không chân thật. Cho đến khi dừng ở phía trước một căn phòng, Tô Cửu mới dừng bước chân lại.
Cô ta lấy một cái chìa khóa trong túi ra, sau đó mở căn phòng ra.
Căn phòng này vẫn luôn bị khóa, vì ngày hôm nay Hàn Đông phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra cho nên đã đặc biệt đưa chìa khóa cho Tô Cửu, lúc cần thiết thì lấy ra dùng.
Không nghĩ đến là thật sự có thể phát huy tác dụng, sau khi Tô Cửu mở cửa phòng ra, Thẩm Cửu cũng bước vào theo.
Trong phòng có người thường xuyên quét dọn cho nên ở bên trong cũng không đóng tro bụi, ngược lại là còn sạch sẽ vô cùng, đồ vật được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, cả căn phòng nhìn ngay ngắn trật tự.
Nhưng mà... Loại hương vị khô khốc trong không khí lại tuyên cáo rằng căn phòng này đã thật lâu rồi không có người ở.
Một khí tức rất lạ lẫm...
Thẩm Cửu bước vào, sau khi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh to ở trên tường, cô sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.
Phía trên bức ảnh là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh, mái tóc mềm như tơ chưa từng trải qua bất cứ động chạm nào, Chiếc váy dài màu xanh lam làm tôn lên thân hình dịu dàng vốn có của cô, trông thanh mảnh hơn. Phía sau của cô là mặt biển màu xanh được ánh trăng chiếu sáng, ánh trăng rọi xuống mặt biển như có một màu vàng, đồng thời phác họa ngũ quan của cô rất hài hòa và thanh thúy.
Cô gái đang cười, nhưng mà nụ cười đó rất lạnh nhạt, đặc biệt là đôi mắt đó rất lạnh lùng.
Giống với biển cả sau lưng cô, mặc dù xinh đẹp nhưng mà vẫn vắng ngắt, cứ như là không mang theo bất cứ một tia tình cảm nào.
Không hiểu sao Thẩm Cửu liền nhớ đến lúc bình thường mình nhìn bản thân ở trong gương.
Đôi mắt đó... Cùng với cô... Giống nhau...
“Đây chính là nơi ở của bà Hàn khi còn sống.” Tô Cửu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại, sau đó cô cắn môi.
“Lúc nhìn tấm ảnh đó có phải là có cảm giác trong một khoảnh khắc nhìn thấy chính cô không?” Tô Cửu đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Nói thật thì lần đầu tiên tôi gặp cô ở sân bay, cô cũng mặc một cái váy màu xanh, khi còn sống bà Hàn thích nhất là màu xanh, cho nên gần như là tất cả quần áo của bà đều là màu xanh, hơn nữa bà cũng rất thích ra biển. Lúc ấy tôi còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên... Tôi không biết tại sao sau khi anh Hàn nhìn thấy cô Thẩm thì lại có phản ứng đó, chờ sau này... Tôi biết sự thật rồi, gặp bà Hàn, tôi mới phát hiện cô và bà Hàn thật sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt của hai người, còn có khí chất trên người, những thứ này... Đều là chứng cứ trực tiếp nhất.”
Thẩm Cửu không tiếp lời, từ trước đến giờ cô với Hàn Đông chưa từng gặp mặt nhau là bởi vì không có cơ hội.
Cho dù là cô đã đề nghị với Hàn Mai Linh rằng cô muốn cảm ơn anh cả của cô ta, muốn mời anh cả của cô ta ăn cơm, nhưng mà cô ta cũng bối rối không đồng ý với cô, với lý do là Hàn Đông bộn bề nhiều việc.
Sau này cũng là do có duyên gặp nhau, cô lại có cơ hội gặp Hàn Đông bàn bạc công việc với anh ta.
Chắc là… Hàn Mai Linh đã nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên đã cảm nhận được rồi?
Đây chính là lý do mà cô ta vẫn không muốn để cho cô gặp Hàn Đông?
Trước đó có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà đến lúc thật sự hiểu rồi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện có rất nhiều chuyện hoàn toàn đã xảy ra.
Nghĩ kỹ thì thật là đáng sợ, không ngờ là Hàn Mai Linh lại làm ra những chuyện không ai ngờ tới như thế này, mà cô thì cứ luôn bị quay cuồng trong ngu ngốc.
“Cô Thẩm, tôi biết là cô rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng mà trên thực tế nó chính là như thế. Cô đúng là người mà nhà họ Hàn vẫn cứ luôn tìm kiếm, những lời nói này tôi đều đã thay mặt anh Hàn nói trước với cô rồi, một lát nữa..."
“Tôi có thể trở về trước được không?” Thẩm Cửu đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Tô Cửu bất ngờ.
“Thôi bỏ đi, tôi có thể yêu cầu ở đây yên tĩnh một lúc được không?”
Chuyện hôm nay nhiều lắm, hiện tại đầu óc của cô loạn giống như là một cái tổ chim, không thể yên tĩnh được một lúc nào hết. Cô cũng không hiểu là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao tình huống đột nhiên lại biến thành cái dạng này...
Cô muốn im tĩnh một chút, làm rõ suy nghĩ trước mắt mình.
Đương nhiên là Tô Cửu có thể hiểu tâm trạng của cô, nhẹ gật đầu: “Đương nhiên rồi, vậy thì cô ở đây yên tĩnh một hồi đi, tôi đi xuống lầu trước, một lát nữa anh Hàn sẽ trở về thì tôi sẽ dẫn anh Hàn đến tìm cô Thẩm.”
“Cảm ơn.” Thẩm Cửu nói lời cảm ơn với cô ta, Tô Cửu nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tô Cửu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu.
Tô Cửu đặc biệt quan tâm cài cửa lại, dường như hoàn toàn không hề lo lắng cô sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng này, rõ ràng là lần đầu tiên cô đến, nhưng cô ta lại rất yên tâm về cô.
Những thứ đồ trong căn phòng này đều rất quý giá, nhưng cô lại...
Chẳng lẽ... Cô thật sự là thiên kim nhà họ Hàn luôn được tìm kiếm mà bọn họ nói sao?
Nhưng sao cô có thể tin tưởng điều này? Cho tới nay, mặc dù cô không được ba mẹ hết sức sủng ái như Thẩm Nhã, nhưng trong lòng cô, cô vẫn luôn coi nhà họ Thẩm như người thân của mình, cho dù thường ngày khi chịu hết tất cả những lời trách móc nặng nề của mẹ, cô lại nghĩ có phải đó là mẹ đẻ của mình hay không, nhưng cô sẽ nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Thậm chí cảm thấy tại sao cô có thể suy nghĩ như vậy, dù sao đi nữa thì cũng là mẹ sinh ra cô và nuôi cô lớn lên.
Hơn nữa lúc ấy thay thế Thẩm Nhã gả đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu cũng có thể hiểu được, mẹ Thẩm không muốn hai đứa con của mình đều bị hủy hoại, cảm thấy dù sao cô cũng đã ly hôn, mà Thẩm Nhã vẫn là khoảng thời gian quý báu, thay vì để cô ta gả cho một kẻ thọt, không bằng để một người đã ly hôn như Thẩm Cửu gả đi, như vậy... Cũng sẽ không lỗ vốn.
Thẩm Cửu làm sao lại không hiểu tâm tư của bọn họ, vậy nên cho dù cô cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng vẫn gả đi.
Chỉ có điều từ sau khi mọi chuyện xảy ra, cô cũng có không ít lần cảm thấy tuyệt vọng.
Coi như cô thay thế Thẩm Nhã làm tất cả những điều này, nhưng ba mẹ vẫn không coi mọi thứ cô đã làm ở trong mắt, thậm chí bọn họ cảm thấy cô dựa nhà quyền quý, có thể bắt đầu nhận được lợi ích trên người cô, cũng không quan tâm xem rốt cuộc cô có sống tốt hay không.
Bây giờ thật sự có người nói với cô rằng cô không phải con ruột của nhà họ Thẩm.
Hơn nữa Tô Cửu còn nói, là chính miệng mẹ Thẩm thừa nhận.
Thế nhưng Thẩm Cửu luôn cảm thấy đây không phải sự thật, cô khó có thể tiếp nhận thân thế như vậy.
Cô nghĩ... Phải trở về hỏi mẹ một chút, xem đây rốt cuộc có phải sự thật không, cô muốn nghe chính miệng bà ta thừa nhận mới có thể tin được.
Hơn nữa hôm nay thật sự rất nhiều chuyện, cô vừa rồi mới chấm dứt với Dạ Âu Thần, bên này lại lộ ra thân thế của cô, cả thế giới giống như cùng một lúc điên cuồng đánh úp đến, đến ngay cả thời gian để thở cô cũng không có.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi cười khổ, ai sẽ cho cô thời gian thở chứ?
Cô đứng dậy quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trên tấm ảnh.
Người này, thật sự là mẹ cô sao? Cho dù ánh mắt giống cô như vậy, dù sao cũng là áp phích, dù sao cũng là ảnh chụp, cộng thêm việc đã qua nhiều năm như vậy, bà ta và cô vốn không có thời gian để ở chung, lúc này... Thấy bà ta, thật sự không thấy có cảm giác gì để nói.
Nếu như có thể nói, cô vẫn hi vọng... Mình là con gái của nhà họ Thẩm.
Hi vọng người của nhà họ Hàn nhầm lẫn, cô cũng không phải là thiên kim của Hàn thị gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đứng lên và đi ra ngoài.
Không được, cô phải về nhà một chuyến.
Cho dù cô và Dạ Âu Thần đã chấm dứt, cô cũng nhất định không thể như thế này, cô phải tỉnh lại, phải kiên cường.
Lúc ra khỏi phòng, không ngờ Tô Cửu đang đứng canh cửa ở cách đó không xa, thấy cô đi ra, cô ta mỉm cười tiến lên: “Cô Thẩm, cô đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Thẩm Cửu trực tiếp khẩn cầu.
Nghe vậy, Tô Cửu có chút kinh ngạc, một lát sau cô ta gật đầu: “Vậy tôi để lái xe đưa cô trở về!”
Thẩm Cửu có chút bất ngờ, lúc đầu tưởng rằng cô ta sẽ giữ mình lại, không ngờ vậy mà cô ta lại đồng ý cho mình rời đi, Thẩm Cửu cảm kích nhìn cô ta nói: "Cám ơn, nhưng tôi tự về là được rồi!”
"Vậy cũng không được, bây giờ cô đang thế này, tôi không thể nhìn cô tự mình rời đi. Cô Thẩm muốn đi đâu, tôi để lái xe đưa cô đi. Nếu cô từ chối, vậy cũng không thể rời đi, vừa rồi tôi đã nói qua với anh Hàn, anh Hàn bảo tôi không được làm khó cô Thẩm.”
Hóa ra là Hàn Đông... Thẩm Cửu gật đầu: "Vậy được rồi, làm phiền cô."
Tô Cửu khẽ cười nói: "Không cần khách khí như thế, hay là để tôi đi cùng cô Thẩm!”
"Không cần, tôi chỉ muốn về nhà xác nhận một chút, cô không cần đặc biệt đi theo!”
"Vậy được rồi."
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Tô Cửu trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Đông: "Anh Hàn, cô Thẩm đã ra cửa!”
"Ừm." Giọng nói Hàn Đông trầm thấp lạnh lùng, không nghe ra bất cứ tâm trạng gì.
Tô Cửu do dự một chút, sau đó hỏi: "Có cần...”
"Không cần, cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện, muốn xác nhận cũng là chuyện bình thường!”
"Vậy... có cần đón cô ấy trở về không?”
"Không vội, để xem cô ấy thế nào đã." Dừng một chút, Hàn Đông lại nói thêm một câu: "Đừng miễn cưỡng cô ấy!”
"Tôi biết rồi anh Hàn, vậy phía bên cô Hàn Mai Linh thì sao? Cô ấy vẫn còn đang nằm viện, hơn nữa lúc này...”
"Cô ta đang bị thương, tạm thời giữ bí mật, chờ đến khi cô ta xuất viện hãy nói cho cô ta biết!”
"Được rồi tôi đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cửu có chút cảm động, mặc dù Hàn Đông bề ngoài nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế lại là người đàn ông tâm tư kín đáo, cho dù Hàn Mai Linh lừa gạt anh ta, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, bởi vì Hàn Mai Linh bị thương, vậy nên anh ta không muốn bây giờ đi tìm cô ta ngả bài là vì sợ cô ta xảy ra chuyện.
Như vậy sẽ giúp bản thân phòng ngừa được rất nhiều rắc rối, tâm tư thật sự đủ ổn định.
Trong đêm tối, một cỗ xe phiên bản dài dừng ở ngã tư, sau khi Thẩm Cửu nói cám ơn với tài xế, liền mở cửa xuống xe, tài xế thò đầu ra: "Thưa cô, tôi ở đây chờ cô!”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại, có chút do dự đáp lại ánh mắt của tài xế: “Cám ơn chú, nhưng... Không cần, chú về trước đi!”
Nói xong cô quay người đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn đường rất dài, Thẩm Cửu quay đầu lại, phát hiện chiếc xe kia vẫn không rời đi, cô không khỏi thở dài, nhưng cũng không tiếp tục quay đầu, sau đó đi thẳng vào nhà họ Thẩm.
Cửa không khóa, đèn trong phòng vẫn sáng, lúc Thẩm Cửu đẩy cửa đi vào, vợ chồng Thẩm đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng động hai người cùng đừng lên: “Nhã Nhã, con về...”
Nói được nửa câu, sau khi nhìn thấy Thẩm Cửu, lời nói của hai người đều dừng lại.
Mẹ Thẩm lúc đầu tưởng rằng Thẩm Nhã trở về, không ngờ lại thấy Thẩm Cửu vào cửa, sau khi nhìn Thẩm Cửu một chút, nhịn không được nói một câu: "Tại sao lại là cô?"
Nghe vậy, động tác đóng cửa của Thẩm Cửu cứng lại một chút, một lát sau cô cười cười: “Vì sao không thể là con, chẳng lẽ con không thể trở về cái nhà này sao?"
Nghe nói như thế, mẹ Thẩm nghi ngờ nheo mắt lại: "Cô nói lời này là có ý gì?"
Người của nhà họ Hàn cũng đã tìm đến cửa, hôm nay Thẩm Cửu cũng tới một cách rất kỳ quặc, có lẽ đều là thông đồng cùng nhau biết chuyện này.
Nghĩ tới đây, mẹ Thẩm hừ nhẹ một tiếng, sau đó cười lạnh nói: "Cô có thể về cái nhà này hay không tôi chưa từng nói cô điều gì, nhưng bây giờ cô còn nghĩ về cái nhà này sao? Cô bỏ được nơi hoa lệ quý giá đó của cô sao?”
Ánh mắt Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích: "Nói như vậy nghĩa là mẹ đã thừa nhận?”
"Cái gì thừa nhận hay không thừa nhận? Rốt cuộc cô muốn nói gì? Bây giờ cô còn trở về làm gì?”
Thẩm Cửu cụp mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
"Thẩm Cửu, nhà họ Thẩm chúng tôi đâu đối xử với cô chưa vừa ý, cho dù tôi không phải mẹ đẻ của cô, nhưng từ nhỏ tôi cũng cho cô không ít đúng không? Bây giờ người của nhà họ Hàn tìm đến cửa, cô nhảy lên trở thành cô cả nhà họ Hàn, chẳng phải muốn đem người nhà họ Thẩm chúng tôi gạt sang một bên sao? Đương nhiên nếu cô muốn gạt sang một bên cũng không sao, tôi nuôi dưỡng cô lớn lên thế này cũng tốn một khoản chi phí lớn, cô phải thanh toán cho tôi!”
Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta.
Lúc cô còn đang do dự, không ngờ mẹ Thẩm đã nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết nhanh như vậy.
Đôi mắt cô run rẩy: "Vậy... Con thật sự không phải con gái ruột của mẹ?”
Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ của cô có chút kỳ quái, cô đang đau lòng kích động cái gì? Ba Thẩm đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Cửu, thở dài nói: "Cửu, con chắc chắn... Không phải con đẻ của ba mẹ, lúc trước... Con là đứa trẻ được chúng ta nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi!”
Giọng điệu của ba Thẩm vẫn ôn hòa như trước, Thẩm Cửu nhìn ông ta một cái, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như ba già đi rất nhiều so với trước đó, lúc ánh mắt vẩn đục của ông nhìn về phía mình mang theo một vòng từ ái và đau lòng, nhưng lời nói lại khiến trái tim cô đau nhói.
Cô cụp mắt, trầm thấp cười nói: "Không ngờ tất cả những chuyện này đều là sự thật, con vẫn luôn cho rằng con là con gái ruột của hai người. Những lời mà thư ký Tô nói với con đều là giả, thật sự không ngờ... Tất cả đều là sự thật!”
"Cô không sao chứ?" Mẹ Thẩm nghe thấy những lời này, không khỏi ký quái nhìn cô: “Không phải con gái ruột của chúng tôi không tốt sao? Đây chính là nhà họ Hàn của Mạc Thành, tôi đã hỏi cụ thể, không thua kém gì so với nhà họ Dạ, trở thành thiên kim nhà họ Hàn có cái gì không tốt? Cửu, cô tỉnh táo một chút, sau này cô chính là cô cả nhà họ Hàn, ba mẹ nuôi như chúng tôi cũng có thể hưởng sái, đừng quên em gái của cô, nó là em gái của cô nha!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm đi đến nắm chặt bả vai Thẩm Cửu: "Mẹ đang nói với con, con có nghe thấy không? Em gái con vẫn luôn thích con nhất, nó cũng biết người làm chị như con là thương nó nhất, sau này có chuyện gì... Con nhất định phải giúp đỡ nó biết không? Hoặc là, con xem nhà họ Hàn muốn nhận con gái nuôi không, con đưa em gái của con đến được không?”
Thẩm Cửu: "..."
"Con muốn hỏi lần cuối cùng, con thật sự... Không phải con ruột của mẹ sao? Mẹ vì muốn vinh hoa phú quý nên mới nói dối con đúng không? Sống chung nhiều năm như vậy, con không tin...”
"Cô nói chuyện ma quỷ gì vậy? Cái gì mà tôi vì vinh hoa phú quý mới lừa cô? Vấn đề thân thế này có thể giả được sao? Huống hồ... Cô thật sự là con gái nhà họ Hàn. Cho dù cô không phải con gái nhà họ Hàn, cô cũng không phải con gái nhà họ Thẩm chúng tôi, ba cô nói không sai, cô chính là đứa bé chúng tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi!”
"Tại sao?" Thẩm Cửu cười khổ nói: "Tại sao... Muốn nhận nuôi con?"
Mẹ Thẩm quay đầu sang chỗ khác: "Cô đừng hỏi nữa, tóm lại... Mọi chuyện chính là như vậy."
Ba Thẩm thở dài, cuối cùng vẫn nói sự thật cho Thẩm Cửu.
"Lúc trước ba và mẹ con kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không thể có con, thầy bói bảo ba và mẹ con đi đến trại trẻ mồ môi nhận nuôi một người, không ngờ sau khi đến đó lại gặp được con, thấy mặt mũi con rất đáng yêu, ba và mẹ con đều rất thích nên đã đưa con về!”
Nói đến đây, Thẩm Cửu đại khái có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
"Nhưng hai người không ngờ rằng, sau khi nhận nuôi con không được bao lâu, hai người đã có con gái ruột của mình, đúng không?”
Ba Thẩm gật đầu: "Đúng, đây là điều mà chúng ta không ngờ tới!”
"Vậy nên, sau khi hai người có con gái ruột của mình liền bắt đầu lạnh nhạt với con, đứa trẻ được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi đúng không?”
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi bật cười: "Thật ra con vẫn luôn cho rằng hai người đối xử tốt với Thẩm Nhã là vì nó còn nhỏ, nó là em gái, và con vẫn tự khuyên mình rằng con là chị gái, đối tốt với em gái là điều đương nhiên. Chỉ là con chưa từng nghĩ rằng con không phải là con gái ruột của hai người!”
Đến bây giờ cô vẫn không có cách nào để tiếp nhận.
"Thẩm Cửu, rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì? Bây giờ cô đã là cô cả nhà họ Hàn, nói những chuyện cũ này làm gì? Chẳng lẽ là muốn tính sổ với tôi sao?” Mẹ Thẩm có chút tức giận nói, ba Thẩm thấy thế vội vàng giữ chặt bà ta: “Em đừng nói hươu nói vượn, em nhìn dáng vẻ của nó giống như tính sổ sao? Có lẽ nó cũng không chịu được chuyện kích thích này...”
"Có cái gì mà không chịu được? Sau khi Nhã của tôi biết thông tin này đã tức giận bỏ chạy, Thẩm Cửu có cái gì mà không chịu được? Cô ta ngay lập tức có thể bay lên cành cao, đáng thương cho Nhã của tôi vẫn phải ở nơi điều kiện không tốt thế này tiếp tục chịu khổ, ô ô... Cả nhà chúng ta thật sự số khổ!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm bắt đầu gào khóc.
Ba Thẩm nghe vậy thì phiền não: "Em đừng làm rộn! Khóc sướt mướt bộ dáng gì thế này, mặc dù Cửu không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng nó là đứa trẻ do một tay chúng ta nuôi lớn, tâm tư của nó em còn không biết sao? Nó căn bản không phải loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ kia!”
Nghe vậy, mẹ Thẩm dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên ngừng gào khóc, sau đó lao về phía Thẩm Cửu, trực tiếp nắm chặt bờ vai của cô, trừng to mắt, lộ ra ngũ quan có chút dữ tợn.
"Nói rất đúng, Cửu, con không phải là loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ đó... Vậy... Con đem vị trí thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hàn tặng cho em gái con có được không? Chúng ta đi đến nói chuyện với người nhà họ Hàn, thật ra Nhã mới là người mà bọn họ muốn tìm chứ không phải con! Mẹ thề với con, chỉ cần Nhã tiến vào làm thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, sau này mẹ sẽ vĩnh viễn không bạc đãi con!”
Mẹ Thẩm giống như bị điên, nói ra những lời mê sảng kia.
Lúc đầu Thẩm Cửu chỉ tới đây để chứng thực thân phận, không ngờ cô lại nghe được những lời nói đâm thấu tim mình, cô ngơ ngác nhìn mẹ Thẩm, bờ môi trắng hồng giật giật.
"Ở trong mắt của mẹ, có phải cảm thấy... Tất cả mọi thứ của con, chỉ cần Thẩm Nhã muốn, con đều phải cho nó, đúng không?”
Mẹ Thẩm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Cũng không phải nói như vậy, nhưng... Con là chị gái, để cho em gái của mình không phải là điều nên làm sao? Cửu, coi như mẹ cầu xin con, con hãy đem thân phận này tặng cho Nhã đi, Nhã sẽ báo đáp ân huệ này, sau này con cũng sẽ có tiền đồ rất tốt!”
Thẩm Cửu không khỏi bật cười, tiếng cười đắng chát vô cùng, không dừng được.
Mẹ Thẩm nhìn cô một cách khó hiểu.
Cuối cùng khi tiếng cười vừa dứt, trên mặt Thẩm Cửu đã trở thành biểu cảm lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần: "Nếu như con không muốn thì sao?"
"Cái gì?"
"Nếu như con không bằng lòng tặng thân phận này cho nó, chính con muốn làm cô cả nhà họ Hàn, mẹ sẽ đối xử với con thế nào?”
"... Con không phải không thích vinh hoa phú quý sao? Vậy tại sao con lại không thể tặng nó cho em gái của con? Cửu, mẹ đã nuôi nấng và dạy dỗ con hơn hai mươi năm, công lao như thế!”
"Vậy nên, mẹ có thể làm gì với con thì làm, đoạt tất cả mọi thứ của con đi sao? Nếu như vậy...”
Bình luận facebook