Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 81
Chương 2281:
“Đương nhiên rồi, anh Thù. Có đánh chết em em cũng không nói những lời đó trước mặt bé Viên đâu.”
Cô bé thuần khiết như một tờ giấy trắng, Chung Sở Phong tuyệt đối sẽ không nói những lời khốn nạn đó trước mặt cô bé.
“Vậy thì hãy nhớ kỹ những gì cậu đã nói, quản chặt cái miệng của cậu vào”
“Anh Thù dạy phải, em nhất định sẽ quản chặt nó!”
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Đường Viên Viên, cho nên Chung Sở Phong cũng đặc biệt coi trọng.
Lại qua một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù thấp giọng nói: ‘Nếu cậu có ý với em ấy, vậy…”
Nói đến đây, cậu dừng lại một lúc tựa như đang ra một quyết định nào đó, phải mất một lúc lâu sau mới bổ sung một câu: “Hãy đối xử tốt với em ấy một chút, như cậu đã nói, đợi đến khi em ấy lên đại học hãng bày tỏ tình cảm của mình. Nếu em ấy không thích, cậu không được cưỡng ép em ấy, cũng không được bám riết lấy em ấy”
Có thể có được sự đồng ý này của Uất Trì Diệc Thù, Chun Sở Phong vui sướng đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Anh Thù, sau này anh chính là anh trai ruột của em, thật đấy! Giả dụ nếu sau này chuyện giữa em và Viên Viên mà thành, em nhất định sẽ đối đãi với anh như anh trai ruột!”
“Cút!”
Chung Sở Phong vui mừng khôn xiết, lập tức nhảy ra khỏi giường.
“Nghe nói cuối tuần này bé Viên sẽ ở lại trường. Hiện giờ chắc hẳn em ấy đang rất buồn chán. Lúc buồn chán, cô nhóc này dễ thèm ăn nhất, em đi đưa điểm tâm cho em ấy”
Cậu vừa xỏ giày vừa thu dọn đồ đạc: “Anh Thù, anh có đi với em không?”
“Cậu đi đi”
Uất Trì Diệc Thù nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào dư thừa nào, nhàn nhạt nói: “Tớ buồn ngủ rồi, ngủ đây”
Chung Sở Phong bĩu môi, nói: “Thôi được rồi, em đi tìm bé Viên đây, hihi”
Đợi sau khi Chung Sở Phong rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau Uất Trì Diệc Thù mới mở mắt ra, từ sâu trong lòng vang lên một tiếng thở dài.
Thực ra nhân phẩm người bạn tốt này của cậu rất tốt. Hai người đã làm bạn bao nhiêu năm, cậu cũng được coi là người hiểu rõ tính cách của Chung Sở Phong, nếu sau này Viên Viên bằng lòng ở bên cạnh cậu ta, phát triển quan hệ thì hình như cũng rất tốt nhỉ?
Nhưng tại sao, trong lòng Uất Trì Diệc Thù lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ ràng.
Hai ngày hôm nay Đường Viên Viên đều ở trong ký túc xá với Mạnh Khả Phi. Có lẽ Mạnh Khả Phi thực sự đã kiệt sức, ngày nào cũng nằm, lúc ăn cơm cũng là do Đường Viên Viên mua đồ ăn về cho cô bé. Nhưng cắn được vài miếng xong cô bé lại không muốn ăn nữa, sắc mặt rất tệ.
Quan trọng nhất là, Đường Viên Viên cũng không thấy kỳ kinh nguyệt của cô bé tới.
Rõ ràng là bà dì vẫn chưa tới, nhưng tại sao Mạnh Khả Phi lại trở nên yếu ớt suy nhược như vậy? Đường Viên Viên rất nghi hoặc, vì thế cô bé đề nghị đưa Mạnh Khả Phi đến gặp bác sĩ.
Nghe đến hai chữ “bác sĩ”, Mạnh Khả Phi lại lắc đầu.
“Không cần đâu, tớ không nghiêm trọng đến vậy đâu, không cần đi khám bác sĩ”
“Nhưng sắc mặt của cậu luôn rất tệ, hai ngày nay cậu cũng ăn rất ít. Khả Phi, có phải cậu bị bệnh mà không dám nói cho tớ biết không? Cậu sợ tớ lo lắng hả?”
Đường Viên Viên nhìn cô bé một cách ngây thơ, chân thành.
Thấy Đường Viên Viên như vậy, nỗi uất ức trong lòng Mạnh Khả Phi cũng tiêu tan một chút. Viên Viên đơn thuần như thế, cho dù cô bé có thật sự nói gì đó trước mặt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn chắc hẳn cũng chỉ là vô tình thôi.
Hoặc có thể nói, cô bé bị hai người kia gài bẫy.
Dù sao Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đều rất lợi hại, nếu bọn họ muốn gài bây Viên Viên, Viên Viên sẽ hoàn toàn không giấu được.
Mà mấy hôm nay, đúng thực là Mạnh Khả Phi cũng vì chuyện này mà buồn phiền rất lâu rồi. Trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, bây giờ, sau khi nghĩ như vậy, rốt cuộc cô bé cũng thấy sáng tỏ hơn.
“Đương nhiên rồi, anh Thù. Có đánh chết em em cũng không nói những lời đó trước mặt bé Viên đâu.”
Cô bé thuần khiết như một tờ giấy trắng, Chung Sở Phong tuyệt đối sẽ không nói những lời khốn nạn đó trước mặt cô bé.
“Vậy thì hãy nhớ kỹ những gì cậu đã nói, quản chặt cái miệng của cậu vào”
“Anh Thù dạy phải, em nhất định sẽ quản chặt nó!”
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Đường Viên Viên, cho nên Chung Sở Phong cũng đặc biệt coi trọng.
Lại qua một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù thấp giọng nói: ‘Nếu cậu có ý với em ấy, vậy…”
Nói đến đây, cậu dừng lại một lúc tựa như đang ra một quyết định nào đó, phải mất một lúc lâu sau mới bổ sung một câu: “Hãy đối xử tốt với em ấy một chút, như cậu đã nói, đợi đến khi em ấy lên đại học hãng bày tỏ tình cảm của mình. Nếu em ấy không thích, cậu không được cưỡng ép em ấy, cũng không được bám riết lấy em ấy”
Có thể có được sự đồng ý này của Uất Trì Diệc Thù, Chun Sở Phong vui sướng đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Anh Thù, sau này anh chính là anh trai ruột của em, thật đấy! Giả dụ nếu sau này chuyện giữa em và Viên Viên mà thành, em nhất định sẽ đối đãi với anh như anh trai ruột!”
“Cút!”
Chung Sở Phong vui mừng khôn xiết, lập tức nhảy ra khỏi giường.
“Nghe nói cuối tuần này bé Viên sẽ ở lại trường. Hiện giờ chắc hẳn em ấy đang rất buồn chán. Lúc buồn chán, cô nhóc này dễ thèm ăn nhất, em đi đưa điểm tâm cho em ấy”
Cậu vừa xỏ giày vừa thu dọn đồ đạc: “Anh Thù, anh có đi với em không?”
“Cậu đi đi”
Uất Trì Diệc Thù nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào dư thừa nào, nhàn nhạt nói: “Tớ buồn ngủ rồi, ngủ đây”
Chung Sở Phong bĩu môi, nói: “Thôi được rồi, em đi tìm bé Viên đây, hihi”
Đợi sau khi Chung Sở Phong rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau Uất Trì Diệc Thù mới mở mắt ra, từ sâu trong lòng vang lên một tiếng thở dài.
Thực ra nhân phẩm người bạn tốt này của cậu rất tốt. Hai người đã làm bạn bao nhiêu năm, cậu cũng được coi là người hiểu rõ tính cách của Chung Sở Phong, nếu sau này Viên Viên bằng lòng ở bên cạnh cậu ta, phát triển quan hệ thì hình như cũng rất tốt nhỉ?
Nhưng tại sao, trong lòng Uất Trì Diệc Thù lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ ràng.
Hai ngày hôm nay Đường Viên Viên đều ở trong ký túc xá với Mạnh Khả Phi. Có lẽ Mạnh Khả Phi thực sự đã kiệt sức, ngày nào cũng nằm, lúc ăn cơm cũng là do Đường Viên Viên mua đồ ăn về cho cô bé. Nhưng cắn được vài miếng xong cô bé lại không muốn ăn nữa, sắc mặt rất tệ.
Quan trọng nhất là, Đường Viên Viên cũng không thấy kỳ kinh nguyệt của cô bé tới.
Rõ ràng là bà dì vẫn chưa tới, nhưng tại sao Mạnh Khả Phi lại trở nên yếu ớt suy nhược như vậy? Đường Viên Viên rất nghi hoặc, vì thế cô bé đề nghị đưa Mạnh Khả Phi đến gặp bác sĩ.
Nghe đến hai chữ “bác sĩ”, Mạnh Khả Phi lại lắc đầu.
“Không cần đâu, tớ không nghiêm trọng đến vậy đâu, không cần đi khám bác sĩ”
“Nhưng sắc mặt của cậu luôn rất tệ, hai ngày nay cậu cũng ăn rất ít. Khả Phi, có phải cậu bị bệnh mà không dám nói cho tớ biết không? Cậu sợ tớ lo lắng hả?”
Đường Viên Viên nhìn cô bé một cách ngây thơ, chân thành.
Thấy Đường Viên Viên như vậy, nỗi uất ức trong lòng Mạnh Khả Phi cũng tiêu tan một chút. Viên Viên đơn thuần như thế, cho dù cô bé có thật sự nói gì đó trước mặt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn chắc hẳn cũng chỉ là vô tình thôi.
Hoặc có thể nói, cô bé bị hai người kia gài bẫy.
Dù sao Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đều rất lợi hại, nếu bọn họ muốn gài bây Viên Viên, Viên Viên sẽ hoàn toàn không giấu được.
Mà mấy hôm nay, đúng thực là Mạnh Khả Phi cũng vì chuyện này mà buồn phiền rất lâu rồi. Trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, bây giờ, sau khi nghĩ như vậy, rốt cuộc cô bé cũng thấy sáng tỏ hơn.
Bình luận facebook