Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 85
Chương 2285:
Bác sĩ cũng không biết làm sao nên chỉ có thể hỏi: “Hai người là gì của cô bé?”
“Bác sĩ à, là như vậy. Em gái của tôi là bạn học cùng lớp với cô bé kia. Vì thấy cô bé không khỏe nên muốn đưa đến bệnh viện để được thăm khám nhưng sau đó cô bé đột nhiên té xỉu. Trên người cô bé có nhiều vết thương lắm à, sao lại vậy chứ?”
“Ừ, có rất nhiều vết thương”
Sau khi Chung Sở Phong giải thích quan hệ với bác sĩ xong thì bác sĩ cũng không hỏi bọn họ nữa vì dù sao hai người họ.
cũng có vẻ như không biết đầu đuôi sự việc ra sao. “Chỉ có thể chờ người bệnh tỉnh lại rồi hỏi thôi”
Bây giờ người bệnh đang ở trạng thái hôn mê nên có nhiều tình huống cũng không biết rõ được.
Cửa phòng cấp cứu lại được đóng lại một lần nữa. Đường Viên Viên nghi ngờ nói: “Anh Sở Phong à, vừa rồi bác sĩ nói trên người Khả Phi có nhiều vết thương có phải không?”
Chung Sở Phong không nói gì mà chỉ mấp máy môi rồi mãi một lúc sau cậu mới kéo cô bé ngồi xuống ghế.
“Em ở cùng với Mạnh Khả Phi, gân đây có phát hiện thấy điều gì kì lạ không?”
Đường Viên Viên kể lại cho Chung Sở Phong nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Sau khi hiểu biết sơ qua tình hình thì vẻ mặt của Chung Sở Phong như đông cứng lại: “Sợ là vào hôm mới bắt đầu xảy ra sự việc thì Mạnh Khả Phi không dám nói cho em biết, cô bé nghĩ rằng bản thân sẽ cố gắng chịu đựng cho qua mọi việc nhưng mấy ngày nay bệnh tình chuyển biến xấu nên mới như vậy”
Nghe đến đó thì ánh mắt của Đường Viên Viên lại đỏ hoe.
“Tổ tông à, vất vả lắm em mới nín khóc đó. Bây giờ đừng có khóc nữa, nếu em mà khóc nữa thì anh Sở Phong chỉ có thể cởi áo cho em lau nước mắt thôi.”
Sau khi cậu nói câu nói đó thì đã dọa cho Đường Viên Viên nín khóc ngay, không dám khóc bù lu bù loa nữa.
“Sợ rồi hả? Ai bảo em hở chút là khóc sướt mướt à”
Đường Viên Viên không dám khóc mà chỉ nghẹn ngào trong lòng.
“Được rồi, lúc nãy bác sĩ đi ra chỉ hỏi một chút tình hình liên quan đến người bệnh chứ không nói gì khác nữa. Điều này chứng tỏ tình trạng bệnh của Mạnh Khả Phi không quá nghiêm trọng như vậy đâu, chắc chắn sẽ tỉnh lại mà”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đường Viên Viên mà Chung Sở Phong chỉ muốn ôm cô bé vào lòng để an ủi nhưng cậu không dám. Nếu dựa theo lời nói của Uất Trì Diệc Thù thì như vậy là đồ cầm thú.
Lát sau Mạnh Khả Phi từ phòng cấp cứu được chuyển qua phòng bệnh bình thường. Lúc này Đường Viên Viên mới phát hiện trên người Mạnh Khả Phi có rất nhiều vết thương.
“Tại sao lại như vậy chứ? Em ở chung với cậu ấy mấy ngày nay mà không phát hiện ra chuyện gì cả. Tại sao Khả Phi lại có nhiều vết thương trên người như vậy chứ?” Đường Viên Viên sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chung Sở Phong giữ chặt Đường Viên Viên: “Đại khái là Mạnh Khả Phi không muốn cho em biết. Nếu cô bé muốn em biết thì em đã nhìn thấy những vết thương đó từ lâu rồi. Đó không phải là lỗi của em”
“Là do em sơ ý, đáng lẽ em nên đưa cậu ấy đến bệnh viện sớm hơn”
Nói xong thì Đường Viên Viên như ý thức được điều gì đó quan trọng lắm: “Nhưng tại sao cậu ấy lại phải chịu đựng những vết thương nghiêm trọng như vậy mà không nói cho ai biết chứ?”
“Nếu không muốn nói thì có nhiều nguyên nhân lắm. Có thể là không muốn em lo lắng, cũng có thể là không muốn làm ầm chuyện này lên. Nếu không cô bé cũng sẽ không nằm ở kí túc xá nhiều ngày như vậy mà không nói câu nào cả”
Nói tới đây thì vẻ mặt của Chung Sở Phong nghiêm túc hẳn lên: “Đại khái là đã gặp phải chuyện gì đó.”
“Anh Sở Phong à, hay là em đi báo cho giáo viên biết hoặc là chúng ta đi báo cảnh sát đi.”
Mạnh Khả Viên đã té xỉu nên Đường Viên Viên cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, đoán chừng chỉ có thể báo cảnh sát mới có thể giải quyết được vấn đề.
“Trước hết đừng vội, dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi.
Bây giờ việc chúng ta cần làm vẫn là đợi cho Khả Phi tỉnh lại rồi hỏi rõ mọi chuyện. Sau đó muốn làm gì thì làm”
“Di Sau đó Chung Sở Phong và Đường Viên Viên bèn ở lại trong phòng bệnh chờ cho Mạnh Khả Phi tỉnh lại.
Nhưng một tiếng rưỡi sau mà Mạnh Khả Phi vẫn chưa tỉnh lại, lúc này đã là buổi trưa rồi. Chung Sở Phong bị đói thì không sao nhưng cậu không đành lòng nhìn cô gái bé nhỏ Đường Viên Viên phải nhịn đói theo nên cậu lấy điện thoại di động ra mở phần mềm bán đồ ăn lên.
Bác sĩ cũng không biết làm sao nên chỉ có thể hỏi: “Hai người là gì của cô bé?”
“Bác sĩ à, là như vậy. Em gái của tôi là bạn học cùng lớp với cô bé kia. Vì thấy cô bé không khỏe nên muốn đưa đến bệnh viện để được thăm khám nhưng sau đó cô bé đột nhiên té xỉu. Trên người cô bé có nhiều vết thương lắm à, sao lại vậy chứ?”
“Ừ, có rất nhiều vết thương”
Sau khi Chung Sở Phong giải thích quan hệ với bác sĩ xong thì bác sĩ cũng không hỏi bọn họ nữa vì dù sao hai người họ.
cũng có vẻ như không biết đầu đuôi sự việc ra sao. “Chỉ có thể chờ người bệnh tỉnh lại rồi hỏi thôi”
Bây giờ người bệnh đang ở trạng thái hôn mê nên có nhiều tình huống cũng không biết rõ được.
Cửa phòng cấp cứu lại được đóng lại một lần nữa. Đường Viên Viên nghi ngờ nói: “Anh Sở Phong à, vừa rồi bác sĩ nói trên người Khả Phi có nhiều vết thương có phải không?”
Chung Sở Phong không nói gì mà chỉ mấp máy môi rồi mãi một lúc sau cậu mới kéo cô bé ngồi xuống ghế.
“Em ở cùng với Mạnh Khả Phi, gân đây có phát hiện thấy điều gì kì lạ không?”
Đường Viên Viên kể lại cho Chung Sở Phong nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Sau khi hiểu biết sơ qua tình hình thì vẻ mặt của Chung Sở Phong như đông cứng lại: “Sợ là vào hôm mới bắt đầu xảy ra sự việc thì Mạnh Khả Phi không dám nói cho em biết, cô bé nghĩ rằng bản thân sẽ cố gắng chịu đựng cho qua mọi việc nhưng mấy ngày nay bệnh tình chuyển biến xấu nên mới như vậy”
Nghe đến đó thì ánh mắt của Đường Viên Viên lại đỏ hoe.
“Tổ tông à, vất vả lắm em mới nín khóc đó. Bây giờ đừng có khóc nữa, nếu em mà khóc nữa thì anh Sở Phong chỉ có thể cởi áo cho em lau nước mắt thôi.”
Sau khi cậu nói câu nói đó thì đã dọa cho Đường Viên Viên nín khóc ngay, không dám khóc bù lu bù loa nữa.
“Sợ rồi hả? Ai bảo em hở chút là khóc sướt mướt à”
Đường Viên Viên không dám khóc mà chỉ nghẹn ngào trong lòng.
“Được rồi, lúc nãy bác sĩ đi ra chỉ hỏi một chút tình hình liên quan đến người bệnh chứ không nói gì khác nữa. Điều này chứng tỏ tình trạng bệnh của Mạnh Khả Phi không quá nghiêm trọng như vậy đâu, chắc chắn sẽ tỉnh lại mà”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đường Viên Viên mà Chung Sở Phong chỉ muốn ôm cô bé vào lòng để an ủi nhưng cậu không dám. Nếu dựa theo lời nói của Uất Trì Diệc Thù thì như vậy là đồ cầm thú.
Lát sau Mạnh Khả Phi từ phòng cấp cứu được chuyển qua phòng bệnh bình thường. Lúc này Đường Viên Viên mới phát hiện trên người Mạnh Khả Phi có rất nhiều vết thương.
“Tại sao lại như vậy chứ? Em ở chung với cậu ấy mấy ngày nay mà không phát hiện ra chuyện gì cả. Tại sao Khả Phi lại có nhiều vết thương trên người như vậy chứ?” Đường Viên Viên sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chung Sở Phong giữ chặt Đường Viên Viên: “Đại khái là Mạnh Khả Phi không muốn cho em biết. Nếu cô bé muốn em biết thì em đã nhìn thấy những vết thương đó từ lâu rồi. Đó không phải là lỗi của em”
“Là do em sơ ý, đáng lẽ em nên đưa cậu ấy đến bệnh viện sớm hơn”
Nói xong thì Đường Viên Viên như ý thức được điều gì đó quan trọng lắm: “Nhưng tại sao cậu ấy lại phải chịu đựng những vết thương nghiêm trọng như vậy mà không nói cho ai biết chứ?”
“Nếu không muốn nói thì có nhiều nguyên nhân lắm. Có thể là không muốn em lo lắng, cũng có thể là không muốn làm ầm chuyện này lên. Nếu không cô bé cũng sẽ không nằm ở kí túc xá nhiều ngày như vậy mà không nói câu nào cả”
Nói tới đây thì vẻ mặt của Chung Sở Phong nghiêm túc hẳn lên: “Đại khái là đã gặp phải chuyện gì đó.”
“Anh Sở Phong à, hay là em đi báo cho giáo viên biết hoặc là chúng ta đi báo cảnh sát đi.”
Mạnh Khả Viên đã té xỉu nên Đường Viên Viên cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, đoán chừng chỉ có thể báo cảnh sát mới có thể giải quyết được vấn đề.
“Trước hết đừng vội, dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi.
Bây giờ việc chúng ta cần làm vẫn là đợi cho Khả Phi tỉnh lại rồi hỏi rõ mọi chuyện. Sau đó muốn làm gì thì làm”
“Di Sau đó Chung Sở Phong và Đường Viên Viên bèn ở lại trong phòng bệnh chờ cho Mạnh Khả Phi tỉnh lại.
Nhưng một tiếng rưỡi sau mà Mạnh Khả Phi vẫn chưa tỉnh lại, lúc này đã là buổi trưa rồi. Chung Sở Phong bị đói thì không sao nhưng cậu không đành lòng nhìn cô gái bé nhỏ Đường Viên Viên phải nhịn đói theo nên cậu lấy điện thoại di động ra mở phần mềm bán đồ ăn lên.
Bình luận facebook