Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 90
Chương 2290:
Nếu không thì anh thả em xuống dưới, để em tự đi, đỡ mắc công Viên Viên nhớ kĩ cảnh này, sẽ hiểu lầm anh trong tương lai”
“Chậc, con bé ngốc kia thì hiểu lầm được ai, với chỉ số thông minh của em ấy, nếu em ấy lên đại học mà hiểu được tình cảm và yêu thích là cái gì, anh sẽ đốt hương lạy thần luôn”
Nghe câu này của Chung Sở Phong, Mạnh Khả Phi cũng thấy bùi ngùi trong lòng, nhất định cô bé phải cố gắng thi vào trường thật tốt, nếu không thì cả đời cô bé chỉ có thể cúi đầu đi dưới cát bụi.
Lúc trước cô bé cảm thấy không sao cả, nhưng mà bây giờ đã có người cô bé muốn đến gần, cho nên tất cả không còn giống lúc trước nữa.
Sau khi về trường, Đường Viên Viên không hề đi cùng với đám người Trương Hiểu Lộ nữa, mà Mạnh Khả Phi đi đâu thì cô bé sẽ theo đó, như hình với bóng.
Mạnh Khả Phi dành cả buổi chiều trong thư viện, sau đó ngủ ở đây suốt buổi chiều.
Thật ra cô bé cũng muốn đọc sách đấy, nhưng vừa trông thấy sách thì đã mệt mỏi, đọc được một lát là ngã đầu lên bàn ngủ. Ban đầu Đường Viên Viên còn có thể đánh thức cô bé, sau đó phát hiện gọi không có hiệu quả bèn để cho bạn mình ngủ, chờ học xong rồi mới gọi cô bé dậy, hai người cùng về ký Úc xá.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn không vui cho lắm, bọn họ hỏi tại sao Đường Viên ‘Viên không chơi với bọn họ, Đường Viên Viên cũng trả lời một cách kín đáo.
“Khả Phi muốn đến thư viện để học, tớ cũng muốn học tập cho tốt, hai người có muốn học không? Nếu hai người cũng.
muốn học thì mọi người đi chung được nha”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đang nghi ngờ có phải con bé kia nói gì đó với Đường Viên Viên hay không, nhưng khi nghe Đường Viên Viên nói đến đoạn sau, mặt mày cô bé rất là hưng phấn, bọn họ không phát hiện sơ hở gì, mới tin răng con bé Mạnh Khả Phi không dám nói bậy trước mặt Đường Viên Viên.
“Không được, bọn tôi còn phải tập nhảy nên không thể đến thư viện với hai người, cậu cũng đừng cố gắng quá, phải kết hợp vừa học vừa nghỉ ngơi, nếu có dịp thì chúng ta lại đi ăn thịt nướng nhé”
“Được, nếu lần sau có dịp đi ăn thịt nướng, chắc chắn tớ Sẽ gọi các cậu!”
Mạnh Khả Phi ở gần đó thấy Đường Viên Viên nhiệt tình với hai người kia như thế, trong lòng cô bé âm thầm buồn bã.
Bởi vì hai người kia chính là kẻ đầu sỏ đã đánh Mạnh Khả Phi bị thương nghiêm trọng như vậy.
Nhưng cô bé cũng không thể nói tên họ ra được.
Bây giờ còn phải tận mắt chứng kiến người bạn thân thiết của cô bé giao thiệp với họ nên Mạnh Khả Phi chỉ biết âm thầm cắn môi. Tất cả cũng bởi vì Mạnh Khả Phi quá yếu đuối.
Nếu Mạnh Khả Phi cũng có gia đình bên cạnh thì liệu Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn còn dám tùy tiện ra tay uy hiếp cô bé như vậy không?
Không dám.
Nhưng ông trời chính là không công bằng như vậy đấy, mỗi người từ khi mới sinh ra đã không ngang hàng với nhau rồi. Cả đời này của cô bé đừng trông mong vào gia đình nữa. Bây giờ có đầu thai lại lần nữa thì cũng không kịp nên Mạnh Khả Phi chỉ có thể dựa vào chính cô bé mà tiếp tục cố gắng thôi.
Một ngày nào đó Mạnh Khả Phi sẽ khiến Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn phải trả giá đắt vì tất cả những gì mà bọn họ đã gây ra cho cô bé.
Mạnh Khả Phi nhắm mắt lại, bất giác cô bé đã bẻ gãy cây bút trong tay.
“Pặc”
Một nửa cây bút bay ra ngoài, còn một nửa ở trên bàn ngay bên cạnh cái đèn học phát ra âm thanh cực lớn.
Mạnh Khả Phi thấy vậy thì tim đập bình bịch. Nguy rồi, nếu hai người kia mà nhìn thấy thì sẽ không gây ra phiền phức gì cho cô bé chứ?
“Khả Phi, cậu làm sao vậy?” Đường Viên Viên nghe thấy tiếng động thì tò mò đi tới: “À, bị gãy bút hả?”
Lúc này Mạnh Khả Phi mới phát hiện ra là trong kí túc xá chỉ còn hai người bọn họ.
“Mấy người kia đâu rồi?”
“Hiểu Lộ và Nguyệt Hàn hả? Bọn họ đi ra ngoài rồi, họ nói là hôm nay muốn ra ngoài ăn nên buổi tối khuya mới về. Họ còn nói tối nay sẽ mang bánh ngọt về đây nữa”
Nghe thế thì Mạnh Khả Phi thở phào nhẹ nhõm, may là họ đã rời khỏi đây rồi.
Nếu không thì anh thả em xuống dưới, để em tự đi, đỡ mắc công Viên Viên nhớ kĩ cảnh này, sẽ hiểu lầm anh trong tương lai”
“Chậc, con bé ngốc kia thì hiểu lầm được ai, với chỉ số thông minh của em ấy, nếu em ấy lên đại học mà hiểu được tình cảm và yêu thích là cái gì, anh sẽ đốt hương lạy thần luôn”
Nghe câu này của Chung Sở Phong, Mạnh Khả Phi cũng thấy bùi ngùi trong lòng, nhất định cô bé phải cố gắng thi vào trường thật tốt, nếu không thì cả đời cô bé chỉ có thể cúi đầu đi dưới cát bụi.
Lúc trước cô bé cảm thấy không sao cả, nhưng mà bây giờ đã có người cô bé muốn đến gần, cho nên tất cả không còn giống lúc trước nữa.
Sau khi về trường, Đường Viên Viên không hề đi cùng với đám người Trương Hiểu Lộ nữa, mà Mạnh Khả Phi đi đâu thì cô bé sẽ theo đó, như hình với bóng.
Mạnh Khả Phi dành cả buổi chiều trong thư viện, sau đó ngủ ở đây suốt buổi chiều.
Thật ra cô bé cũng muốn đọc sách đấy, nhưng vừa trông thấy sách thì đã mệt mỏi, đọc được một lát là ngã đầu lên bàn ngủ. Ban đầu Đường Viên Viên còn có thể đánh thức cô bé, sau đó phát hiện gọi không có hiệu quả bèn để cho bạn mình ngủ, chờ học xong rồi mới gọi cô bé dậy, hai người cùng về ký Úc xá.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn không vui cho lắm, bọn họ hỏi tại sao Đường Viên ‘Viên không chơi với bọn họ, Đường Viên Viên cũng trả lời một cách kín đáo.
“Khả Phi muốn đến thư viện để học, tớ cũng muốn học tập cho tốt, hai người có muốn học không? Nếu hai người cũng.
muốn học thì mọi người đi chung được nha”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đang nghi ngờ có phải con bé kia nói gì đó với Đường Viên Viên hay không, nhưng khi nghe Đường Viên Viên nói đến đoạn sau, mặt mày cô bé rất là hưng phấn, bọn họ không phát hiện sơ hở gì, mới tin răng con bé Mạnh Khả Phi không dám nói bậy trước mặt Đường Viên Viên.
“Không được, bọn tôi còn phải tập nhảy nên không thể đến thư viện với hai người, cậu cũng đừng cố gắng quá, phải kết hợp vừa học vừa nghỉ ngơi, nếu có dịp thì chúng ta lại đi ăn thịt nướng nhé”
“Được, nếu lần sau có dịp đi ăn thịt nướng, chắc chắn tớ Sẽ gọi các cậu!”
Mạnh Khả Phi ở gần đó thấy Đường Viên Viên nhiệt tình với hai người kia như thế, trong lòng cô bé âm thầm buồn bã.
Bởi vì hai người kia chính là kẻ đầu sỏ đã đánh Mạnh Khả Phi bị thương nghiêm trọng như vậy.
Nhưng cô bé cũng không thể nói tên họ ra được.
Bây giờ còn phải tận mắt chứng kiến người bạn thân thiết của cô bé giao thiệp với họ nên Mạnh Khả Phi chỉ biết âm thầm cắn môi. Tất cả cũng bởi vì Mạnh Khả Phi quá yếu đuối.
Nếu Mạnh Khả Phi cũng có gia đình bên cạnh thì liệu Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn còn dám tùy tiện ra tay uy hiếp cô bé như vậy không?
Không dám.
Nhưng ông trời chính là không công bằng như vậy đấy, mỗi người từ khi mới sinh ra đã không ngang hàng với nhau rồi. Cả đời này của cô bé đừng trông mong vào gia đình nữa. Bây giờ có đầu thai lại lần nữa thì cũng không kịp nên Mạnh Khả Phi chỉ có thể dựa vào chính cô bé mà tiếp tục cố gắng thôi.
Một ngày nào đó Mạnh Khả Phi sẽ khiến Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn phải trả giá đắt vì tất cả những gì mà bọn họ đã gây ra cho cô bé.
Mạnh Khả Phi nhắm mắt lại, bất giác cô bé đã bẻ gãy cây bút trong tay.
“Pặc”
Một nửa cây bút bay ra ngoài, còn một nửa ở trên bàn ngay bên cạnh cái đèn học phát ra âm thanh cực lớn.
Mạnh Khả Phi thấy vậy thì tim đập bình bịch. Nguy rồi, nếu hai người kia mà nhìn thấy thì sẽ không gây ra phiền phức gì cho cô bé chứ?
“Khả Phi, cậu làm sao vậy?” Đường Viên Viên nghe thấy tiếng động thì tò mò đi tới: “À, bị gãy bút hả?”
Lúc này Mạnh Khả Phi mới phát hiện ra là trong kí túc xá chỉ còn hai người bọn họ.
“Mấy người kia đâu rồi?”
“Hiểu Lộ và Nguyệt Hàn hả? Bọn họ đi ra ngoài rồi, họ nói là hôm nay muốn ra ngoài ăn nên buổi tối khuya mới về. Họ còn nói tối nay sẽ mang bánh ngọt về đây nữa”
Nghe thế thì Mạnh Khả Phi thở phào nhẹ nhõm, may là họ đã rời khỏi đây rồi.
Bình luận facebook