Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-443
Chương 443: Suy nghĩ của tôi giống như anh
Đến cuối cùng, Hàn Minh Thư quyết định vẫn là chụp tấm ảnh gửi qua cho cô ta.
Thế là sau khi cô chụp xong, cô đã gửi bức ảnh lúc mà tác phẩm vẫn còn nguyên vẹn.
Lâm Mỹ Nhiên: “Ôi chao, đẹp quá đi thôi, cảm ơn cô nha nữ thần, đây chính là kiểu dáng mà tôi muốn.”
Vừa mới dứt lời, ở bên phía Hàn Minh Thư cũng gửi thêm một tấm ảnh khác qua cho cô ta.
Lâm Mỹ Nhiên ở bên kia dừng lại một chút, một bộ dàn hoảng sợ.
“Đây là cái quái gì đây, xấu quá đi thôi?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Đây chính là chuyện ngoài ý muốn mà tôi đã nói đó.”
Lâm Mỹ Nhiên: “…”
Hàn Minh Thư: “Thật sự ngại quá, nhưng mà tôi vẫn quyết định nên thẳng thắn với cô.”
Lâm Mỹ Nhiên ở bên kia không trả lời lại, Hàn Minh Thư nhớ đến bộ dạng tươi cười vào ngày hôm đó của cô ta… ban đầu cô thật sự rất thích Lâm Mỹ Nhiên, dù sao thì con người của cô ta thẳng thắn nhiệt tình, nhưng mà sau khi xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo tình cảm cả hai bên sẽ tan vỡ.
Cô chậm rãi gõ chữ: “Nếu như cô đồng ý thì tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa lại bộ lễ phục này, nhưng mà cần phải có sự phối hợp của cô, tôi…”
Lời vẫn còn chưa gõ xong, ở bên phía Lâm Mỹ Nhiên trực tiếp gọi video tới.
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó ấn nghe.
Sau đó trong màn hình điện thoại di động liền xuất hiện gương mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Mỹ Nhiên, trên người của cô ta đang bận quần áo cổ trang, lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư ở phía bên này lập tức lộ ra một hàm răng trắng nõn sạch sẽ: “Chào nữ thần!”
Hàn Minh Thư: “… cô Lâm?”
“Thiệt tình, sao cô lại gọi tôi là cô Lâm chứ, cứ gọi tôi là Mỹ Nhiên đi, tôi là fan hâm mộ của cô mà, bây giờ tôi còn đang ở trường quay, nhưng mà phần diễn của tôi đã sắp kết thúc rồi, tôi lập tức có thể tháo trang sức đi nghỉ ngơi, một lát nữa tôi đến đó ngay.”
Hàn Minh Thư quan sát Lâm Mỹ Nhiên, phát hiện ở trên mặt của cô ta vậy mà lại không có chút tác dụng nào, dường như là không bị ảnh hưởng bởi vì bộ lễ phục lúc nãy.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Bộ lễ phục đó, cô…”
“Không phải chỉ là một bộ lễ phục thôi hả, vốn dĩ cũng không phải là do cô thiết kế à, hư thì cứ hư đi.”
“… hư thì cứ hư?” Hàn Minh Thư không nghĩ đến là cô ta sẽ nói như vậy, lập tức ngây ngốc, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại: “Vậy buổi trình diễn thời trang cô mặc cái gì đây?”
“Buổi trình diễn thời trang? Ờ ha, tôi còn có buổi trình diễn thời trang nữa mà. Nữ thần, trước kia cô có thiết kế nhiều tác phẩm như vậy, không thể có một bộ cho tôi mặt trước được à?”
Tác phẩm thiết kế trước kia của cô? Hàn Minh Thư suy nghĩ: “Nhưng mà những tác phẩm đó…”
Hàn Minh Thư đột nhiên dừng lại, nghĩ đến cái gì đó: “Hình như là tôi có giữ lại một bộ.”
Lâm Mỹ Nhiên vừa mới nghe thấy hai chữ giữ lại, ánh mắt cách một màn hình đều đang phát sáng lấp lánh: “Thật hả? Nhanh cho tôi cho tôi đi, cho dù là có bộ dạng gì tôi cũng muốn mặc nó!”
Cuối cùng hai người đã đạt thành nhận thức chung, chiều nay Lâm Mỹ Nhiên đến đây một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư nhìn bộ lễ phục ở trước mắt rồi thở dài một hơi, đúng lúc này Tiểu Nhan đẩy cửa bước vào phòng.
“Như thế nào rồi?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Cậu đoán không sai, không phải là trộm cướp, mà là có người cố ý làm ra chuyện đó.”
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống: “Camera giám sát có nhìn ra là ai không?”
“Vẫn chưa.” Tiểu Nhan lắc đầu: “Điểm mù ở trên lầu sáu tương đối nhiều, cho nên…” Nói đến đây, Tiểu Nhan có chút tự trách mà cúi đầu xuống: “Chuyện này đều là tại tớ, tác phẩm quan trọng như vậy tớ nên làm tốt chuẩn bị mới đúng.”
“Không có việc gì đâu, được giải quyết rồi.” Hàn Minh Thư đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Nhan: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Tìm kẻ chủ mưu.”
Tiểu Nhan nghe xong nhanh chóng quay người lại đuổi theo.
Hai người cùng nhau đi vào trong thang máy.
“Cậu biết đi đâu để tìm kẻ chủ mưu hả?”
“Đối phương lợi dụng điểm mù mà tránh đi những chỗ này, nhưng chỉ cần người đó từng xuất hiện thì sẽ để lại vết tích trong khu vực theo dõi, chúng ta phải xem xét hết toàn bộ khu vực trong công ty hết một lần.”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhan bỗng nhiên gõ vào đầu mình một cái: “Đúng vậy đó, sao tớ lại không nghĩ tới chuyện này, có thể là do tớ quá gấp.”
“Không có việc gì đâu, chúng ta cũng chỉ dựa vào vận may mà thôi.”
Bởi vì có khi là điều tra hết tất cả các khu vực được giám sát ở trong công ty cũng không chắc là có thể sẽ tìm được người cầm đầu.
Quả nhiên hai người xem video giám sát mấy lần vẫn không nhìn thấy bất cứ một người nào khả nghi.
“Làm sao bây giờ đây, đều không nhìn thấy ai hết, chẳng lẽ là người đó vượt nóc băng tường đi vào hả?”
Hàn Minh Thư suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Hàn Đông.
Ban đầu cô không muốn phải làm phiền Hàn Đông, nhưng mà chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, vẫn nên xử lý tốt mới được, nếu không thì sau này chuyện giống như vậy sẽ xảy ra nhiều hơn nữa, thế thì có cần phải mở công ty nữa hay không?
Mối quan hệ là một thứ rất quan trọng.
Hàn Minh Thư cũng không nói với Hàn Đông là chuyện gì, chỉ nói là muốn xem camera giám sát ở những nơi gần công ty, nhờ Hàn Đông nghĩ cách giúp cô.
Hàn Đông ở bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng nói: “Cứ giao cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan ở một bên im lặng nhìn cô: “Cậu gọi điện thoại cho anh của cậu hả? Nói như thế nào?”
“Đi ra ngoài làm việc trước đi, chờ tin tức của tớ.”
“Ờ, được rồi.”
Buổi trưa lúc dùng cơm, Hàn Đông gọi điện thoại đến nói là anh đã hẹn xong rồi, chú Nam sẽ đón cô đến xem camera giám sát.
Hàn Minh Thư thu dọn một chút liền chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi xuống dưới lầu thì đụng phải Lang An.
Lang An?
Sao lúc này anh ta lại tới đây?
“Cô Shelly.” Kể từ lần trước Lang An nói chuyện với cô, thái độ của anh ta đối cô đã khách khí hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì không vậy?” Bước chân của Hàn Minh Thư dừng lại, nhìn về phía anh ta.
Lang An: “Anh Dạ nói là kêu tôi đến đây đón cô Shelly đi bàn bạc chuyện hủy bỏ hợp đồng, chúng tôi đã nhận được việc vi phạm hợp đồng của quý công ty.”
Nghe nói như vậy, Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó cong khóe môi nói: “Nếu như phía công ty đã nhận được thông tin chúng tôi vi phạm hợp đồng, vậy thì nói rõ chúng tôi đồng ý dựa theo hợp đồng mà bồi thường, chỉ cần bồi thường đủ số tiền này thì những chuyện khác không liên quan đến tôi chứ gì? Có chuyện gì thì có thể tìm luật sư của chúng tôi đã mời, cần tôi đưa danh thiếp của anh ta cho các người không?”
Lang An: “…”
Không biết có phải là do ảo giác của anh ta hay không, anh ta cứ luôn cảm thấy là thái độ của Hàn Minh Thư đối xử với anh ta lạnh lùng hơn trước kia rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời nói lúc mà anh trả điện thoại hồi lúc trước. Nghĩ đến đây, anh ta ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Cô Shelly, lần trước tôi nói những lời đó là vô tình thôi, cô…”
“Lang An, tôi rất đồng ý với những lời mà anh nói, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như trước đó tôi đã làm chuyện gì cho anh Dạ phải hiểu lầm, vậy thì làm phiền anh giải thích với anh ta giúp tôi. Tôi còn có chuyện, xin lỗi không thể đón tiếp được.”
Cô đã nhìn thấy xe của chú Nam đang chạy về phía bên này, Hàn Minh Thư vẫy vẫy tay với chiếc xe, sau đó bước nhanh đi tới.
Sau đó cô mở cửa xe ra trực tiếp ngồi vào trong xe.
Lang An nhìn bóng dáng rời đi của cô, cảm xúc có chút phức tạp.
Sau đó anh ta nhìn thấy bảng số xe của chiếc xe đó, anh ta hơi nghi hoặc híp mắt lại.
Đây không phải là xe của nhà họ Hàn đó à?
Tại sao cô lại dính líu quan hệ với người nhà họ Hàn vậy chứ? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lang An càng trở nên khó coi.
“Anh đến đây làm cái gì?” Một âm thanh truyền đến từ đằng sau.
Lang An quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Nhan khoanh hai tay trước ngực, khó chịu liếc mắt nhìn anh ta.
Kể từ lần nói chuyện trước, Tiểu Nhan cũng thấy anh ta không vừa mắt.
Đến cuối cùng, Hàn Minh Thư quyết định vẫn là chụp tấm ảnh gửi qua cho cô ta.
Thế là sau khi cô chụp xong, cô đã gửi bức ảnh lúc mà tác phẩm vẫn còn nguyên vẹn.
Lâm Mỹ Nhiên: “Ôi chao, đẹp quá đi thôi, cảm ơn cô nha nữ thần, đây chính là kiểu dáng mà tôi muốn.”
Vừa mới dứt lời, ở bên phía Hàn Minh Thư cũng gửi thêm một tấm ảnh khác qua cho cô ta.
Lâm Mỹ Nhiên ở bên kia dừng lại một chút, một bộ dàn hoảng sợ.
“Đây là cái quái gì đây, xấu quá đi thôi?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Đây chính là chuyện ngoài ý muốn mà tôi đã nói đó.”
Lâm Mỹ Nhiên: “…”
Hàn Minh Thư: “Thật sự ngại quá, nhưng mà tôi vẫn quyết định nên thẳng thắn với cô.”
Lâm Mỹ Nhiên ở bên kia không trả lời lại, Hàn Minh Thư nhớ đến bộ dạng tươi cười vào ngày hôm đó của cô ta… ban đầu cô thật sự rất thích Lâm Mỹ Nhiên, dù sao thì con người của cô ta thẳng thắn nhiệt tình, nhưng mà sau khi xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo tình cảm cả hai bên sẽ tan vỡ.
Cô chậm rãi gõ chữ: “Nếu như cô đồng ý thì tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa lại bộ lễ phục này, nhưng mà cần phải có sự phối hợp của cô, tôi…”
Lời vẫn còn chưa gõ xong, ở bên phía Lâm Mỹ Nhiên trực tiếp gọi video tới.
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó ấn nghe.
Sau đó trong màn hình điện thoại di động liền xuất hiện gương mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Mỹ Nhiên, trên người của cô ta đang bận quần áo cổ trang, lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư ở phía bên này lập tức lộ ra một hàm răng trắng nõn sạch sẽ: “Chào nữ thần!”
Hàn Minh Thư: “… cô Lâm?”
“Thiệt tình, sao cô lại gọi tôi là cô Lâm chứ, cứ gọi tôi là Mỹ Nhiên đi, tôi là fan hâm mộ của cô mà, bây giờ tôi còn đang ở trường quay, nhưng mà phần diễn của tôi đã sắp kết thúc rồi, tôi lập tức có thể tháo trang sức đi nghỉ ngơi, một lát nữa tôi đến đó ngay.”
Hàn Minh Thư quan sát Lâm Mỹ Nhiên, phát hiện ở trên mặt của cô ta vậy mà lại không có chút tác dụng nào, dường như là không bị ảnh hưởng bởi vì bộ lễ phục lúc nãy.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Bộ lễ phục đó, cô…”
“Không phải chỉ là một bộ lễ phục thôi hả, vốn dĩ cũng không phải là do cô thiết kế à, hư thì cứ hư đi.”
“… hư thì cứ hư?” Hàn Minh Thư không nghĩ đến là cô ta sẽ nói như vậy, lập tức ngây ngốc, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại: “Vậy buổi trình diễn thời trang cô mặc cái gì đây?”
“Buổi trình diễn thời trang? Ờ ha, tôi còn có buổi trình diễn thời trang nữa mà. Nữ thần, trước kia cô có thiết kế nhiều tác phẩm như vậy, không thể có một bộ cho tôi mặt trước được à?”
Tác phẩm thiết kế trước kia của cô? Hàn Minh Thư suy nghĩ: “Nhưng mà những tác phẩm đó…”
Hàn Minh Thư đột nhiên dừng lại, nghĩ đến cái gì đó: “Hình như là tôi có giữ lại một bộ.”
Lâm Mỹ Nhiên vừa mới nghe thấy hai chữ giữ lại, ánh mắt cách một màn hình đều đang phát sáng lấp lánh: “Thật hả? Nhanh cho tôi cho tôi đi, cho dù là có bộ dạng gì tôi cũng muốn mặc nó!”
Cuối cùng hai người đã đạt thành nhận thức chung, chiều nay Lâm Mỹ Nhiên đến đây một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư nhìn bộ lễ phục ở trước mắt rồi thở dài một hơi, đúng lúc này Tiểu Nhan đẩy cửa bước vào phòng.
“Như thế nào rồi?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Cậu đoán không sai, không phải là trộm cướp, mà là có người cố ý làm ra chuyện đó.”
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống: “Camera giám sát có nhìn ra là ai không?”
“Vẫn chưa.” Tiểu Nhan lắc đầu: “Điểm mù ở trên lầu sáu tương đối nhiều, cho nên…” Nói đến đây, Tiểu Nhan có chút tự trách mà cúi đầu xuống: “Chuyện này đều là tại tớ, tác phẩm quan trọng như vậy tớ nên làm tốt chuẩn bị mới đúng.”
“Không có việc gì đâu, được giải quyết rồi.” Hàn Minh Thư đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Nhan: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Tìm kẻ chủ mưu.”
Tiểu Nhan nghe xong nhanh chóng quay người lại đuổi theo.
Hai người cùng nhau đi vào trong thang máy.
“Cậu biết đi đâu để tìm kẻ chủ mưu hả?”
“Đối phương lợi dụng điểm mù mà tránh đi những chỗ này, nhưng chỉ cần người đó từng xuất hiện thì sẽ để lại vết tích trong khu vực theo dõi, chúng ta phải xem xét hết toàn bộ khu vực trong công ty hết một lần.”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhan bỗng nhiên gõ vào đầu mình một cái: “Đúng vậy đó, sao tớ lại không nghĩ tới chuyện này, có thể là do tớ quá gấp.”
“Không có việc gì đâu, chúng ta cũng chỉ dựa vào vận may mà thôi.”
Bởi vì có khi là điều tra hết tất cả các khu vực được giám sát ở trong công ty cũng không chắc là có thể sẽ tìm được người cầm đầu.
Quả nhiên hai người xem video giám sát mấy lần vẫn không nhìn thấy bất cứ một người nào khả nghi.
“Làm sao bây giờ đây, đều không nhìn thấy ai hết, chẳng lẽ là người đó vượt nóc băng tường đi vào hả?”
Hàn Minh Thư suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Hàn Đông.
Ban đầu cô không muốn phải làm phiền Hàn Đông, nhưng mà chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, vẫn nên xử lý tốt mới được, nếu không thì sau này chuyện giống như vậy sẽ xảy ra nhiều hơn nữa, thế thì có cần phải mở công ty nữa hay không?
Mối quan hệ là một thứ rất quan trọng.
Hàn Minh Thư cũng không nói với Hàn Đông là chuyện gì, chỉ nói là muốn xem camera giám sát ở những nơi gần công ty, nhờ Hàn Đông nghĩ cách giúp cô.
Hàn Đông ở bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng nói: “Cứ giao cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan ở một bên im lặng nhìn cô: “Cậu gọi điện thoại cho anh của cậu hả? Nói như thế nào?”
“Đi ra ngoài làm việc trước đi, chờ tin tức của tớ.”
“Ờ, được rồi.”
Buổi trưa lúc dùng cơm, Hàn Đông gọi điện thoại đến nói là anh đã hẹn xong rồi, chú Nam sẽ đón cô đến xem camera giám sát.
Hàn Minh Thư thu dọn một chút liền chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi xuống dưới lầu thì đụng phải Lang An.
Lang An?
Sao lúc này anh ta lại tới đây?
“Cô Shelly.” Kể từ lần trước Lang An nói chuyện với cô, thái độ của anh ta đối cô đã khách khí hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì không vậy?” Bước chân của Hàn Minh Thư dừng lại, nhìn về phía anh ta.
Lang An: “Anh Dạ nói là kêu tôi đến đây đón cô Shelly đi bàn bạc chuyện hủy bỏ hợp đồng, chúng tôi đã nhận được việc vi phạm hợp đồng của quý công ty.”
Nghe nói như vậy, Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó cong khóe môi nói: “Nếu như phía công ty đã nhận được thông tin chúng tôi vi phạm hợp đồng, vậy thì nói rõ chúng tôi đồng ý dựa theo hợp đồng mà bồi thường, chỉ cần bồi thường đủ số tiền này thì những chuyện khác không liên quan đến tôi chứ gì? Có chuyện gì thì có thể tìm luật sư của chúng tôi đã mời, cần tôi đưa danh thiếp của anh ta cho các người không?”
Lang An: “…”
Không biết có phải là do ảo giác của anh ta hay không, anh ta cứ luôn cảm thấy là thái độ của Hàn Minh Thư đối xử với anh ta lạnh lùng hơn trước kia rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời nói lúc mà anh trả điện thoại hồi lúc trước. Nghĩ đến đây, anh ta ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Cô Shelly, lần trước tôi nói những lời đó là vô tình thôi, cô…”
“Lang An, tôi rất đồng ý với những lời mà anh nói, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như trước đó tôi đã làm chuyện gì cho anh Dạ phải hiểu lầm, vậy thì làm phiền anh giải thích với anh ta giúp tôi. Tôi còn có chuyện, xin lỗi không thể đón tiếp được.”
Cô đã nhìn thấy xe của chú Nam đang chạy về phía bên này, Hàn Minh Thư vẫy vẫy tay với chiếc xe, sau đó bước nhanh đi tới.
Sau đó cô mở cửa xe ra trực tiếp ngồi vào trong xe.
Lang An nhìn bóng dáng rời đi của cô, cảm xúc có chút phức tạp.
Sau đó anh ta nhìn thấy bảng số xe của chiếc xe đó, anh ta hơi nghi hoặc híp mắt lại.
Đây không phải là xe của nhà họ Hàn đó à?
Tại sao cô lại dính líu quan hệ với người nhà họ Hàn vậy chứ? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lang An càng trở nên khó coi.
“Anh đến đây làm cái gì?” Một âm thanh truyền đến từ đằng sau.
Lang An quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Nhan khoanh hai tay trước ngực, khó chịu liếc mắt nhìn anh ta.
Kể từ lần nói chuyện trước, Tiểu Nhan cũng thấy anh ta không vừa mắt.
Bình luận facebook