Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-499
Chương 499: Nhận ra
Lẽ nào không đúng sao?
Cô suýt thì thốt ra câu này.
Nhưng cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn không nói ra.
“Nói thật, hiện giờ dì thật sự không đồng ý việc cháu và Âu Thần ở bên nhau, nhưng cũng không phải là vì muốn chia rẽ các háu, cháu biết năm đó dì Tống vẫn luôn thích cháu mà.”
Điều này thì Hàn Minh Thư phải công nhận, năm đó khi mình bị thương đều là Tống Thiến chữ trị cho mình, sau đó còn nói rất nhiều lời an ủi lời cô, còn mắng Dạ Âu Thần các kiểu trước mặt cô nữa.
Những chuyện đó, Hàn Minh Thư luôn ghi nhớ trong lòng.
“Dì Tống, cháu biết mà.” Hàn Minh Thư nhẹ nhàng cười: “Cháu biết suy nghĩ trước đây của dì, cũng biết suy nghĩ hiện tại của dì, dì yên tâm.”
Vốn dĩ… Tống Thiến còn tưởng rằng cô sẽ giải thích gì đó với bà ta.
Nhưng bây giờ cô ấy không giải thích lời nào, ngược lại còn khiến bà ta cảm thấy xấu hổ, bà ta nói bà không đến đây để chia rẽ chúng nó, nhưng… những gì bà ta vừa nói không phải là đang chia rẽ chúng nó thì là gì?
Trong chốc lát, Tống Thiến cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là cảm thấy Hàn Minh Thư hiện tại thật sự rất khác trước kia.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
“Ăn cơm trước đi.” Có trăm ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu này.
“Vâng ạ.” Hàn Minh Thư cười cười, hai người thật đúng là không có gì để nói nữa, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Ăn cơm xong, bởi vì Tống Thiến không đi xe, nên Hàn Minh Thư còn lái xe đưa bà ta về.
Lúc xuống xe, Tống Thiến nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lên tiếng: “Minh Thư.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi sững lại: “Dì Tống?”
Tống Thiến nhìn Hàn Minh Thư đang ngồi trên ghế lái, nhẹ giọng nói: “Nếu như dì Tống nói với cháu là sau khi biết rõ ngọn ngành rồi, dì vẫn muốn bảo cháu thuyết phục Âu Thần tha cho Lâm Ân Ân đi thì cháu có đồng ý không?”
Như đã sớm đoán được Tống Thiến sẽ nói những điều này, Hàn Minh Thư cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu: “Có ạ.”
“Có ư?” Tống Thiến có chút kinh ngạc: “Cháu không trách dì Tống sao?”
“Mục đích dì Tống đến Mạc thành không phải là vì chuyện này sao?” Cô chậm rãi nói.
Tâm sự bị nói toạc ra, Tống Thiến không cảm thấy gì khác ngoài xấu hổ, bà ta ho nhẹ một tiếng: “Vậy cháu có trách dì Tống không?”
“Cháu biết dì Tống là trung gian trong chuyện này, mà anh Dạ vẫn là cháu của dì Tống, người thân của anh ta còn không bắt tội Lâm Ân Ân, vậy thì người ngoài như cháu càng không có quyền gì. Vì vậy cháu tôn trọng quyết định của dì Tống. Tuy nhiên, chuyện về phía anh Dạ… ”
“Đây là lý do hôm nay dì Tống gọi cháu ra. Dì đoán vì cháu nó mới đưa đối phương ra toà án đúng không? Minh Thư, dì Tống biết yêu cầu của mình là quá đáng, nhưng chuyện này dù sao cũng là do dì Tống gây ra, bạn bè nhờ vả, dì cũng không muốn làm mọi chuyện quá tồi tệ, như vậy sẽ hủy hoại một cô gái, cháu hiểu không?”
Hàn Minh Thư im lặng gật đầu.
“Cháu yên tâm, dì Tống nhất định sẽ bảo mẹ của Lâm Ân Ân đưa cô ta đi. Dù sao thì tha cho bọn họ lần này đã là ân huệ lớn nhất rồi. Sau này nếu cô ta còn dám làm tổn thương cháu, đừng nói là Âu Thần, dì Tống sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta.”
Quả nhiên là Tống Thiến, bà ta hiểu hết suy nghĩ trong lòng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư mỉm cười, gật đầu nói cảm ơn bà ta: “Cám ơn dì Tống.”
Vốn dĩ Tống Thiến cảm thấy hai người này không thích hợp ở chung, nói thật là cô biến mất không một tiếng động năm năm trời, trong lòng Tống Thiến cũng có chút oán trách, không phải trách cô quá đáng, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này quá tàn nhẫn, năm năm biến mất không thấy tăm hơi, tính tình như vậy thật sự không phù hợp với Âu Thần.
Chỉ là bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, Tống Thiến lại cảm thấy được càng nhìn càng thích, cũng có lẽ là bởi vì Hàn Minh Thư rất ngoan ngoãn nên khiến bà ta sinh ra cảm giác áy náy. Cuối cùng, Tống Thiến ma xui quỷ khiến nói ra một câu.
“Cháu là đứa bé tốt, dì Tống thật sự không có ý chia rẽ các cháu đâu.”
Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, lát sau đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, gật đầu với Tống Thiến nhưng không nói thêm gì nữa.
“Cháu về đi, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi Hàn Minh Thư lái xe đi, Tống Thiến thở dài.
Là một cô gái tốt, nhưng xem bộ dạng cô hiện giờ thì có lẽ Âu Thần hết cơ hội rồi.
Mấy thứ như duyên phận này, nhiều khi cưỡng ép cũng không được.
Đã sắp mở phiên toà, Hàn Minh Thư vẫn nấu ăn rồi đưa đến bệnh viện cho Dạ Âu Thần như bình thường.
Thời gian gần đây cô vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa công ty, bệnh viện và nhà, qua một thời gian, cô gầy sọp hẳn đi.
Dạ Âu Thần nhìn cô ngồi xuống mới phát hiện ra, quanh mắt cô có quầng thâm, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn càng trở nên gầy yếu, khiến cho các đường nét ngũ quan của cô càng trở nên rõ ràng hơn, cô còn trang điểm, dưới ánh đèn càng tôn lên vẻ đẹp mê say lòng người.
Giống như có cái gì nghẹn ở cổ, Dạ Âu Thần khàn giọng nói: “Từ mai trở đi, em đừng đưa đồ ăn cho tôi nữa.”
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Minh Thư dừng một chút, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, cầm cái bát trong tay đưa cho Dạ Âu Thần.
Thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, trong lòng Dạ Âu Thần có chút phiền muộn.
“Em không hỏi vì sao à?”
Hàn Minh Thư bày từng loại đồ ăn ra, vừa lạnh nhạt nói: “Không có gì để hỏi cả.”
Dạ Âu Thần nhíu mày, đồng thời cũng chú ý tới đồ ăn trên bàn hôm nay nhiều hơn khi trước, chuyện bất thường này làm cho lông mày anh càng cau chặt: “Sao lại nhiều như vậy?”
“Vết thương của anh dưỡng lâu rồi, đang chậm rãi tốt lên, ngày mai là mở phiên toà rồi nên làm nhiều một chút chúc mừng anh.”
“Chúc mừng hả?” Dạ Âu Thần nhướng mày, nheo mắt lại: “Có thật là chúc mừng không?”
Hàn Minh Thư gật đầu.
“Nếu là chúc mừng, vậy thì nên vui mới đúng chứ?” Thân hình cao lớn của Dạ Âu Thần nghiêng về phía trước một chút, hơi thở nóng rực của anh kề sát cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Nhưng sao tôi nhìn em không có chút cảm xúc vui vẻ nào cả, em sao vậy?”
Hơi thở của anh gần kề phun lên mặt cô, Hàn Minh Thư giật mình, lùi về phía sau một chút, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, cho anh ăn nhiều anh còn không hài lòng sao? Vậy để tôi bỏ bớt đi, anh ăn cháo trắng thôi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư liền vươn tay muốn đem đồ trên bàn đi.
Thấy cô đã trở lại bình thường, Dạ Âu Thần giơ tay giữ lấy cô: “Đã bỏ ra rồi còn muốn lấy lại à?”
Hàn Minh Thư thu tay về, liếc mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh còn nói?”
Dạ Âu Thần cong môi: “Không nói nữa.”
Sau đó anh liền quên mất chuyện vừa rồi, ngồi ăn. Hàn Minh Thư ngồi bên cạnh không biết lát nữa phải mở lời với anh thế nào.
Tống Thiến hẹn cô ra ngoài là để cô thuyết phục Dạ Âu Thần, trước cô đã nhận được tình cảm của Tống Thiến, cô cũng nên đáp lại.
Thấy Dạ Âu Thần đã ăn gần xong, Hàn Minh Thư nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ mở phiên toà, anh bảo luật sư chuẩn bị xong chưa?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Dạ Âu Thần mẫn cảm bắt được có mùi khác thường, giương mắt nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
Hàn Minh Thư cả kinh, không ngờ mình vừa hỏi anh đã nhận ra ngay lập tức.
Một khi đã vậy, cô đành nói thẳng vậy, không cần lo lắng nhiều nữa.
Lẽ nào không đúng sao?
Cô suýt thì thốt ra câu này.
Nhưng cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn không nói ra.
“Nói thật, hiện giờ dì thật sự không đồng ý việc cháu và Âu Thần ở bên nhau, nhưng cũng không phải là vì muốn chia rẽ các háu, cháu biết năm đó dì Tống vẫn luôn thích cháu mà.”
Điều này thì Hàn Minh Thư phải công nhận, năm đó khi mình bị thương đều là Tống Thiến chữ trị cho mình, sau đó còn nói rất nhiều lời an ủi lời cô, còn mắng Dạ Âu Thần các kiểu trước mặt cô nữa.
Những chuyện đó, Hàn Minh Thư luôn ghi nhớ trong lòng.
“Dì Tống, cháu biết mà.” Hàn Minh Thư nhẹ nhàng cười: “Cháu biết suy nghĩ trước đây của dì, cũng biết suy nghĩ hiện tại của dì, dì yên tâm.”
Vốn dĩ… Tống Thiến còn tưởng rằng cô sẽ giải thích gì đó với bà ta.
Nhưng bây giờ cô ấy không giải thích lời nào, ngược lại còn khiến bà ta cảm thấy xấu hổ, bà ta nói bà không đến đây để chia rẽ chúng nó, nhưng… những gì bà ta vừa nói không phải là đang chia rẽ chúng nó thì là gì?
Trong chốc lát, Tống Thiến cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là cảm thấy Hàn Minh Thư hiện tại thật sự rất khác trước kia.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
“Ăn cơm trước đi.” Có trăm ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu này.
“Vâng ạ.” Hàn Minh Thư cười cười, hai người thật đúng là không có gì để nói nữa, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Ăn cơm xong, bởi vì Tống Thiến không đi xe, nên Hàn Minh Thư còn lái xe đưa bà ta về.
Lúc xuống xe, Tống Thiến nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lên tiếng: “Minh Thư.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi sững lại: “Dì Tống?”
Tống Thiến nhìn Hàn Minh Thư đang ngồi trên ghế lái, nhẹ giọng nói: “Nếu như dì Tống nói với cháu là sau khi biết rõ ngọn ngành rồi, dì vẫn muốn bảo cháu thuyết phục Âu Thần tha cho Lâm Ân Ân đi thì cháu có đồng ý không?”
Như đã sớm đoán được Tống Thiến sẽ nói những điều này, Hàn Minh Thư cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu: “Có ạ.”
“Có ư?” Tống Thiến có chút kinh ngạc: “Cháu không trách dì Tống sao?”
“Mục đích dì Tống đến Mạc thành không phải là vì chuyện này sao?” Cô chậm rãi nói.
Tâm sự bị nói toạc ra, Tống Thiến không cảm thấy gì khác ngoài xấu hổ, bà ta ho nhẹ một tiếng: “Vậy cháu có trách dì Tống không?”
“Cháu biết dì Tống là trung gian trong chuyện này, mà anh Dạ vẫn là cháu của dì Tống, người thân của anh ta còn không bắt tội Lâm Ân Ân, vậy thì người ngoài như cháu càng không có quyền gì. Vì vậy cháu tôn trọng quyết định của dì Tống. Tuy nhiên, chuyện về phía anh Dạ… ”
“Đây là lý do hôm nay dì Tống gọi cháu ra. Dì đoán vì cháu nó mới đưa đối phương ra toà án đúng không? Minh Thư, dì Tống biết yêu cầu của mình là quá đáng, nhưng chuyện này dù sao cũng là do dì Tống gây ra, bạn bè nhờ vả, dì cũng không muốn làm mọi chuyện quá tồi tệ, như vậy sẽ hủy hoại một cô gái, cháu hiểu không?”
Hàn Minh Thư im lặng gật đầu.
“Cháu yên tâm, dì Tống nhất định sẽ bảo mẹ của Lâm Ân Ân đưa cô ta đi. Dù sao thì tha cho bọn họ lần này đã là ân huệ lớn nhất rồi. Sau này nếu cô ta còn dám làm tổn thương cháu, đừng nói là Âu Thần, dì Tống sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta.”
Quả nhiên là Tống Thiến, bà ta hiểu hết suy nghĩ trong lòng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư mỉm cười, gật đầu nói cảm ơn bà ta: “Cám ơn dì Tống.”
Vốn dĩ Tống Thiến cảm thấy hai người này không thích hợp ở chung, nói thật là cô biến mất không một tiếng động năm năm trời, trong lòng Tống Thiến cũng có chút oán trách, không phải trách cô quá đáng, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này quá tàn nhẫn, năm năm biến mất không thấy tăm hơi, tính tình như vậy thật sự không phù hợp với Âu Thần.
Chỉ là bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, Tống Thiến lại cảm thấy được càng nhìn càng thích, cũng có lẽ là bởi vì Hàn Minh Thư rất ngoan ngoãn nên khiến bà ta sinh ra cảm giác áy náy. Cuối cùng, Tống Thiến ma xui quỷ khiến nói ra một câu.
“Cháu là đứa bé tốt, dì Tống thật sự không có ý chia rẽ các cháu đâu.”
Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, lát sau đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, gật đầu với Tống Thiến nhưng không nói thêm gì nữa.
“Cháu về đi, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi Hàn Minh Thư lái xe đi, Tống Thiến thở dài.
Là một cô gái tốt, nhưng xem bộ dạng cô hiện giờ thì có lẽ Âu Thần hết cơ hội rồi.
Mấy thứ như duyên phận này, nhiều khi cưỡng ép cũng không được.
Đã sắp mở phiên toà, Hàn Minh Thư vẫn nấu ăn rồi đưa đến bệnh viện cho Dạ Âu Thần như bình thường.
Thời gian gần đây cô vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa công ty, bệnh viện và nhà, qua một thời gian, cô gầy sọp hẳn đi.
Dạ Âu Thần nhìn cô ngồi xuống mới phát hiện ra, quanh mắt cô có quầng thâm, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn càng trở nên gầy yếu, khiến cho các đường nét ngũ quan của cô càng trở nên rõ ràng hơn, cô còn trang điểm, dưới ánh đèn càng tôn lên vẻ đẹp mê say lòng người.
Giống như có cái gì nghẹn ở cổ, Dạ Âu Thần khàn giọng nói: “Từ mai trở đi, em đừng đưa đồ ăn cho tôi nữa.”
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Minh Thư dừng một chút, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, cầm cái bát trong tay đưa cho Dạ Âu Thần.
Thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, trong lòng Dạ Âu Thần có chút phiền muộn.
“Em không hỏi vì sao à?”
Hàn Minh Thư bày từng loại đồ ăn ra, vừa lạnh nhạt nói: “Không có gì để hỏi cả.”
Dạ Âu Thần nhíu mày, đồng thời cũng chú ý tới đồ ăn trên bàn hôm nay nhiều hơn khi trước, chuyện bất thường này làm cho lông mày anh càng cau chặt: “Sao lại nhiều như vậy?”
“Vết thương của anh dưỡng lâu rồi, đang chậm rãi tốt lên, ngày mai là mở phiên toà rồi nên làm nhiều một chút chúc mừng anh.”
“Chúc mừng hả?” Dạ Âu Thần nhướng mày, nheo mắt lại: “Có thật là chúc mừng không?”
Hàn Minh Thư gật đầu.
“Nếu là chúc mừng, vậy thì nên vui mới đúng chứ?” Thân hình cao lớn của Dạ Âu Thần nghiêng về phía trước một chút, hơi thở nóng rực của anh kề sát cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Nhưng sao tôi nhìn em không có chút cảm xúc vui vẻ nào cả, em sao vậy?”
Hơi thở của anh gần kề phun lên mặt cô, Hàn Minh Thư giật mình, lùi về phía sau một chút, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, cho anh ăn nhiều anh còn không hài lòng sao? Vậy để tôi bỏ bớt đi, anh ăn cháo trắng thôi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư liền vươn tay muốn đem đồ trên bàn đi.
Thấy cô đã trở lại bình thường, Dạ Âu Thần giơ tay giữ lấy cô: “Đã bỏ ra rồi còn muốn lấy lại à?”
Hàn Minh Thư thu tay về, liếc mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh còn nói?”
Dạ Âu Thần cong môi: “Không nói nữa.”
Sau đó anh liền quên mất chuyện vừa rồi, ngồi ăn. Hàn Minh Thư ngồi bên cạnh không biết lát nữa phải mở lời với anh thế nào.
Tống Thiến hẹn cô ra ngoài là để cô thuyết phục Dạ Âu Thần, trước cô đã nhận được tình cảm của Tống Thiến, cô cũng nên đáp lại.
Thấy Dạ Âu Thần đã ăn gần xong, Hàn Minh Thư nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ mở phiên toà, anh bảo luật sư chuẩn bị xong chưa?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Dạ Âu Thần mẫn cảm bắt được có mùi khác thường, giương mắt nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
Hàn Minh Thư cả kinh, không ngờ mình vừa hỏi anh đã nhận ra ngay lập tức.
Một khi đã vậy, cô đành nói thẳng vậy, không cần lo lắng nhiều nữa.