Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-500
Chương 500: Em chắc chắn là của tôi
“Hôm qua sau khi về tôi đã suy nghĩ lại, tuy là lần này cô ta đã làm chuyện rất kinh khủng, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của bạn dì Tống, nên…”
“Nên sao?”
Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Âu Thần lạnh giọng cắt ngang, anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Anh nghĩ đã qua năm năm, ít nhất thì em cũng nên nhẫn tâm một chút, hoặc kiên định hơn một chút. Kết quả dì út nhà anh chỉ nói mấy câu đã thuyết phục được em sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩn ra, cánh môi hồng hé mở, nhưng không nói được lời nào.
Dạ Âu Thần cười ra tiếng: “Ít nhất thì cũng nên tỏ thái độ với dì út như đối với tôi chứ, không phải sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Anh lại trào phúng: “Không kiên trì lấy một chút đã cứ thế mà tha sao? Em có biết lần này cô ta tạt axit sunfuric không? Lần sau cô ta sẽ hất cái gì nữa? Làm sao em biết được lần sau lúc cô ta lại làm tổn thương em, tôi có kịp đuổi theo không?”
“Không đâu.” Hàn Minh Thư phủ quyết anh.
“Không ư?” Dạ Âu Thần nhíu mày.
Vốn là Hàn Minh Thư muốn nói chỉ cần anh cách xa tôi một chút, Lâm Ân Ân tự nhiên sẽ không đối phó với tôi nữa, nhưng nghĩ lại, lời nói như vậy quá thẳng thắn, hồi lâu anh cũng không biết nói lại thế nào nữa.
Cho nên lời đến bên miệng lại biến thành: “Mục tiêu của cô ta là anh.”
Câu này khiến Dạ Âu Thần suy nghĩ rất lâu, thật lâu mới hồi thần, đáy mắt màu đen hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo, một lát sau anh bỗng gợi lên một nụ cười tự giễu.
“Cho nên, em chuẩn bị sau khi vết thương lành sẽ bỏ rơi anh sao?”
Bỏ rơi…
Lông mày Hàn Minh Thư nhíu lại thật sâu, cô chưa bao giờ nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm với anh, vậy làm sao có thể coi là bỏ rơi được?
Dạ Âu Thần nhếch môi: “Minh Thư, vết thương của tôi còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này em lại cố gắng thuyết phục tôi tha cho người phụ nữ hại em là đang khiêu khích tôi.”
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để kìm nén sự cáu kỉnh của mình lại, sau khi hồi phục lại mới bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đang thử thuyết phục anh thôi, cũng không có nghĩa là tôi sẽ chắc chắn thuyết phục được anh, Tùy ý anh thôi, nếu không muốn tha cho cô ta, vậy anh có thể tự mình nói rõ với dì Tống, chỉ là… tôi đã hứa với dì Tống rồi, đừng để tôi trở thành người nói lời không giữ lời.”
Nói tới đây, Hàn Minh Thư nhếch môi cười, dáng vẻ không sao cả.
Đột nhiên, Dạ Âu Thần giơ tay ra nắm lấy cổ tay cô, trước khi cô kịp phản ứng đã kéo cô vào trong ngực.
“Bà ấy đã nói gì với em mà khiến em đột ngột thay đổi ý định thế?”
Hàn Minh Thư ngồi trên đùi anh, cố gắng muốn đẩy anh ra, nhưng cái tay dài của Dạ Âu Thần rất khỏe, khóa chặt lấy eo cô như xích sắt vậy, khiến cô không thể động đậy.
Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để né tránh, ngón tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén trói chặt cô.
“Không phải lúc trước còn sợ đến mức ngủ không ngon sao? Nếu thả cô ta ra ngoài, sau này lại muốn sống những ngày tháng kinh hồn bạt vía sao?”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới: “Dù sao cô ta vẫn chưa làm tôi bị thương, hơn nữa… Dì Tống nói, bên kia sẽ đưa cô ta đi. Thật ra, chuyện này rất dễ giải quyết, vốn dĩ là do anh gây ra, chỉ cần sau này anh tránh xa tôi một chút, cô ta sẽ không thù hận tôi. Tôi cũng cũng không định quay lại với anh, chúng ta chắc chắn cũng sẽ ly hôn… Ưm.”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, môi đã bị Dạ Âu Thần cứng rắn ngăn chặn.
Nụ hôn bất ngờ làm cho Hàn Minh Thư đơ luôn tại chỗ.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút khẽ chớp như đang gãi vào trái tim Dạ Âu Thần.
Sau một lúc, Hàn Minh Thư muốn vươn tay đẩy anh ra, Dạ Âu Thần lại bắt lấy cổ tay cô kéo về sau, thân hình cao lớn ép vào cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Giống như trò chơi mà bạn đuổi tôi chạy, một người muốn trốn, người kia lại muốn chiếm giữ.
Người chạy trốn luôn cảm thấy ưu sầu, nhưng người đuổi theo thì đã quyết tâm, kiên trì với suy nghĩ của mình, vì vậy cuối cùng Dạ Âu Thần vẫn chiếm thế thượng phong, còn Hàn Minh Thư thì hoàn toàn bị đánh bại.
Sau một nụ hôn dài.
Dạ Âu Thần thở dốc, dựa vào trán cô mà nói: “Không cần quay lại, vốn dĩ chúng ta không hề chia tay.”
Dứt lời, anh thân mật yêu thương hôn lên khóe môi cô, cuối cùng lại không nhịn được hôn lên chóp mũi của cô, sau đó hôn lên mắt cô: “Tôi không thể tha cho cô ta, cũng sẽ không để em đi.”
“Minh Thư, Cửu Cửu… Em chắc chắn là người phụ nữ của tôi.”
Cuối cùng, Hàn Minh Thư hoàn toàn không thể thuyết phục được Dạ Âu Thần.
Tống Thiến tin tưởng vững vàng vào cô, cảm thấy cô là người duy nhất có thể thuyết phục được Dạ Âu Thần, nhưng Tống Thiến lại bỏ qua một chuyện.
Người mà Lâm Ân Ân làm tổn thương không phải ai khác, mà là người trong lòng Dạ Âu Thần.
Cho nên làm sao anh có thể tha cho cô ta chứ?
Hàn Minh Thư cảm thấy cô đã đồng ý với Tống Thiến, nhưng không thuyết phục được Dạ Âu Thần nên rất khó chịu, sau khi bị hôn xong, những gì Dạ Âu Thần nói với cô khiến cô lấy làm kinh hãi.
Cứ luôn cảm thấy việc mình muốn thoát khỏi anh ngày càng khó khăn.
Cô hơi bối rối, có xúc động muốn chạy trốn.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư vẫn gọi điện nói cho Tống Thiến biết chuyện này.
Sau khi Tống Thiến nghe xong thì im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Dì biết rồi, thật ta dì bảo cháu đi khuyên nó cũng là làm khó cháu rồi, chỉ là dì muốn thử xem sao. Không sao đâu Minh Thư, lần này cháu vất vả rồi.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: “Dì Tống, cháu xin lỗi, vốn là cháu cũng nghĩ chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi, không ngờ…”
“Vậy thì cháu thật nghĩ sai rồi, đối với chuyện của cháu Âu Thần rất kiên định. Nếu không năm đó sao các cháu có thể…”
Nghe Tống Thiến nhắc tới năm đó, trong lòng Hàn Minh Thư rối bời, vội ngăn bà ta lại.
“Dì Tống, đừng nói chuyện trước kia nữa.”
“Cũng được, nếu cháu không muốn thì dì Tống cũng không nói nữa. Cứ vậy đi, dì sẽ gọi điện thoại thương lượng với bên kia, cháu đừng quan tâm nữa.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư để điện thoại sang một bên, sau đó mệt mỏi ngã ra sau, ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi mua căn hộ này, cô sống một mình ở đây, Tiểu Nhan đã đưa Bé Đậu Nành về nhà họ Hàn ở.
Dạ Âu Thần sẽ không bỏ qua cho Lâm Ân Ân, vậy nghĩa là… e rằng sau này cô sẽ phải ở lại đây một thời gian dài.
Cũng được, một bài học lâu dài.
Mặc dù cô cũng hiểu chuyện như vậy sẽ hủy hoại một cô gái.
Tuy nhiên, trước khi làm một chuyện, tại sao cô ta không nghĩ rằng hành động của mình có thể hủy hoại chính bản thân chứ?
Thế nên cô không nên mềm lòng.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Minh Thư lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Nhan, nói cho cô ấy biết có thể dọn đến đây ở.
“Chuyện giải quyết xong rồi?”
“Cũng gần như xong rồi, ngày mai cậu thu dọn đồ đạc đưa Bé Đậu Nành đến đây.”
“Được thôi!”
Sau đó Hàn Minh Thư đi tắm rửa, kết quả lúc trong phòng tắm đi ra liền phát hiện trong phòng có thêm một lớn một nhỏ.
Thế mà Tiểu Nhan lại đưa Bé Đậu Nành tới trong đêm.,
“Mẹ ơi!!!”
Bé Đậu Nành đã không được gặp Hàn Minh Thư lập tức lao về phía cô.
Bước chân Hàn Minh Thư hơi lảo đảo, lùi mấy bước ổn định lại, sau đó bế Bé Đậu Nành lên.
“Hôm qua sau khi về tôi đã suy nghĩ lại, tuy là lần này cô ta đã làm chuyện rất kinh khủng, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của bạn dì Tống, nên…”
“Nên sao?”
Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Âu Thần lạnh giọng cắt ngang, anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Anh nghĩ đã qua năm năm, ít nhất thì em cũng nên nhẫn tâm một chút, hoặc kiên định hơn một chút. Kết quả dì út nhà anh chỉ nói mấy câu đã thuyết phục được em sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩn ra, cánh môi hồng hé mở, nhưng không nói được lời nào.
Dạ Âu Thần cười ra tiếng: “Ít nhất thì cũng nên tỏ thái độ với dì út như đối với tôi chứ, không phải sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Anh lại trào phúng: “Không kiên trì lấy một chút đã cứ thế mà tha sao? Em có biết lần này cô ta tạt axit sunfuric không? Lần sau cô ta sẽ hất cái gì nữa? Làm sao em biết được lần sau lúc cô ta lại làm tổn thương em, tôi có kịp đuổi theo không?”
“Không đâu.” Hàn Minh Thư phủ quyết anh.
“Không ư?” Dạ Âu Thần nhíu mày.
Vốn là Hàn Minh Thư muốn nói chỉ cần anh cách xa tôi một chút, Lâm Ân Ân tự nhiên sẽ không đối phó với tôi nữa, nhưng nghĩ lại, lời nói như vậy quá thẳng thắn, hồi lâu anh cũng không biết nói lại thế nào nữa.
Cho nên lời đến bên miệng lại biến thành: “Mục tiêu của cô ta là anh.”
Câu này khiến Dạ Âu Thần suy nghĩ rất lâu, thật lâu mới hồi thần, đáy mắt màu đen hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo, một lát sau anh bỗng gợi lên một nụ cười tự giễu.
“Cho nên, em chuẩn bị sau khi vết thương lành sẽ bỏ rơi anh sao?”
Bỏ rơi…
Lông mày Hàn Minh Thư nhíu lại thật sâu, cô chưa bao giờ nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm với anh, vậy làm sao có thể coi là bỏ rơi được?
Dạ Âu Thần nhếch môi: “Minh Thư, vết thương của tôi còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này em lại cố gắng thuyết phục tôi tha cho người phụ nữ hại em là đang khiêu khích tôi.”
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để kìm nén sự cáu kỉnh của mình lại, sau khi hồi phục lại mới bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đang thử thuyết phục anh thôi, cũng không có nghĩa là tôi sẽ chắc chắn thuyết phục được anh, Tùy ý anh thôi, nếu không muốn tha cho cô ta, vậy anh có thể tự mình nói rõ với dì Tống, chỉ là… tôi đã hứa với dì Tống rồi, đừng để tôi trở thành người nói lời không giữ lời.”
Nói tới đây, Hàn Minh Thư nhếch môi cười, dáng vẻ không sao cả.
Đột nhiên, Dạ Âu Thần giơ tay ra nắm lấy cổ tay cô, trước khi cô kịp phản ứng đã kéo cô vào trong ngực.
“Bà ấy đã nói gì với em mà khiến em đột ngột thay đổi ý định thế?”
Hàn Minh Thư ngồi trên đùi anh, cố gắng muốn đẩy anh ra, nhưng cái tay dài của Dạ Âu Thần rất khỏe, khóa chặt lấy eo cô như xích sắt vậy, khiến cô không thể động đậy.
Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để né tránh, ngón tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén trói chặt cô.
“Không phải lúc trước còn sợ đến mức ngủ không ngon sao? Nếu thả cô ta ra ngoài, sau này lại muốn sống những ngày tháng kinh hồn bạt vía sao?”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới: “Dù sao cô ta vẫn chưa làm tôi bị thương, hơn nữa… Dì Tống nói, bên kia sẽ đưa cô ta đi. Thật ra, chuyện này rất dễ giải quyết, vốn dĩ là do anh gây ra, chỉ cần sau này anh tránh xa tôi một chút, cô ta sẽ không thù hận tôi. Tôi cũng cũng không định quay lại với anh, chúng ta chắc chắn cũng sẽ ly hôn… Ưm.”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, môi đã bị Dạ Âu Thần cứng rắn ngăn chặn.
Nụ hôn bất ngờ làm cho Hàn Minh Thư đơ luôn tại chỗ.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút khẽ chớp như đang gãi vào trái tim Dạ Âu Thần.
Sau một lúc, Hàn Minh Thư muốn vươn tay đẩy anh ra, Dạ Âu Thần lại bắt lấy cổ tay cô kéo về sau, thân hình cao lớn ép vào cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Giống như trò chơi mà bạn đuổi tôi chạy, một người muốn trốn, người kia lại muốn chiếm giữ.
Người chạy trốn luôn cảm thấy ưu sầu, nhưng người đuổi theo thì đã quyết tâm, kiên trì với suy nghĩ của mình, vì vậy cuối cùng Dạ Âu Thần vẫn chiếm thế thượng phong, còn Hàn Minh Thư thì hoàn toàn bị đánh bại.
Sau một nụ hôn dài.
Dạ Âu Thần thở dốc, dựa vào trán cô mà nói: “Không cần quay lại, vốn dĩ chúng ta không hề chia tay.”
Dứt lời, anh thân mật yêu thương hôn lên khóe môi cô, cuối cùng lại không nhịn được hôn lên chóp mũi của cô, sau đó hôn lên mắt cô: “Tôi không thể tha cho cô ta, cũng sẽ không để em đi.”
“Minh Thư, Cửu Cửu… Em chắc chắn là người phụ nữ của tôi.”
Cuối cùng, Hàn Minh Thư hoàn toàn không thể thuyết phục được Dạ Âu Thần.
Tống Thiến tin tưởng vững vàng vào cô, cảm thấy cô là người duy nhất có thể thuyết phục được Dạ Âu Thần, nhưng Tống Thiến lại bỏ qua một chuyện.
Người mà Lâm Ân Ân làm tổn thương không phải ai khác, mà là người trong lòng Dạ Âu Thần.
Cho nên làm sao anh có thể tha cho cô ta chứ?
Hàn Minh Thư cảm thấy cô đã đồng ý với Tống Thiến, nhưng không thuyết phục được Dạ Âu Thần nên rất khó chịu, sau khi bị hôn xong, những gì Dạ Âu Thần nói với cô khiến cô lấy làm kinh hãi.
Cứ luôn cảm thấy việc mình muốn thoát khỏi anh ngày càng khó khăn.
Cô hơi bối rối, có xúc động muốn chạy trốn.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư vẫn gọi điện nói cho Tống Thiến biết chuyện này.
Sau khi Tống Thiến nghe xong thì im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Dì biết rồi, thật ta dì bảo cháu đi khuyên nó cũng là làm khó cháu rồi, chỉ là dì muốn thử xem sao. Không sao đâu Minh Thư, lần này cháu vất vả rồi.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: “Dì Tống, cháu xin lỗi, vốn là cháu cũng nghĩ chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi, không ngờ…”
“Vậy thì cháu thật nghĩ sai rồi, đối với chuyện của cháu Âu Thần rất kiên định. Nếu không năm đó sao các cháu có thể…”
Nghe Tống Thiến nhắc tới năm đó, trong lòng Hàn Minh Thư rối bời, vội ngăn bà ta lại.
“Dì Tống, đừng nói chuyện trước kia nữa.”
“Cũng được, nếu cháu không muốn thì dì Tống cũng không nói nữa. Cứ vậy đi, dì sẽ gọi điện thoại thương lượng với bên kia, cháu đừng quan tâm nữa.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư để điện thoại sang một bên, sau đó mệt mỏi ngã ra sau, ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi mua căn hộ này, cô sống một mình ở đây, Tiểu Nhan đã đưa Bé Đậu Nành về nhà họ Hàn ở.
Dạ Âu Thần sẽ không bỏ qua cho Lâm Ân Ân, vậy nghĩa là… e rằng sau này cô sẽ phải ở lại đây một thời gian dài.
Cũng được, một bài học lâu dài.
Mặc dù cô cũng hiểu chuyện như vậy sẽ hủy hoại một cô gái.
Tuy nhiên, trước khi làm một chuyện, tại sao cô ta không nghĩ rằng hành động của mình có thể hủy hoại chính bản thân chứ?
Thế nên cô không nên mềm lòng.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Minh Thư lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Nhan, nói cho cô ấy biết có thể dọn đến đây ở.
“Chuyện giải quyết xong rồi?”
“Cũng gần như xong rồi, ngày mai cậu thu dọn đồ đạc đưa Bé Đậu Nành đến đây.”
“Được thôi!”
Sau đó Hàn Minh Thư đi tắm rửa, kết quả lúc trong phòng tắm đi ra liền phát hiện trong phòng có thêm một lớn một nhỏ.
Thế mà Tiểu Nhan lại đưa Bé Đậu Nành tới trong đêm.,
“Mẹ ơi!!!”
Bé Đậu Nành đã không được gặp Hàn Minh Thư lập tức lao về phía cô.
Bước chân Hàn Minh Thư hơi lảo đảo, lùi mấy bước ổn định lại, sau đó bế Bé Đậu Nành lên.
Bình luận facebook