Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-510
Chương 510: Anh nhận nhầm người rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến khi bé đậu nành ra đời, càng lớn càng giống Dạ Âu Thần.
Trong đầu của cô thậm chí có một ý niệm khác.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể nào.
Hàn Minh Thư nhìn anh một cái, ánh mắt kia Dạ Y Viễn thậm chí cảm thấy, cô hẳn sẽ nhận ra anh.
Nhưng là một giây kế tiếp, Hàn Minh Thư lại thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngài thật sự nhận lầm rồi, tôi còn có chuyện phải làm, mời ngài đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong, Hàn Minh Thư tiếp tục đẩy xe mua hàng, kéo bé đậu nành rời đi trước mặt anh.
Lần này Dạ Y Viễn không đuổi theo nữa mà kinh ngạc đứng tại chỗ.
Anh đã nói nhiều lời như vậy rồi, cô lại vẫn không muốn nhận anh.
Chẳng lẽ năm đó anh đã làm sai điều gì sao?
Dạ Y Viễn có chút không cam lòng, năm năm này anh vẫn luôn nhớ cô, nhưng cô bây giờ ngay cả anh cũng không muốn nhận.
Nghĩ tới đây, Dạ Y Viễn bước nhanh đi theo lên.
Hàn Minh Thư đẩy xe mua hàng đến quầy tính tiền, bé đậu nành khôn khéo đi theo bên cạnh, giúp cô cầm ví tiền, xách túi đồ nhỏ, hai người thanh toán xong thì rời khỏi siêu thị.
Mà sau lưng luôn có một người đi theo, Dạ Y Viễn.
Đại khái bởi vì cô không nhận anh, cho nên anh chưa từ bỏ ý định, cho nên từ khi ở siêu thị vẫn đi theo các cô.
Hàn Minh Thư vẫn luôn mặt như băng sương đi về phía trước, bé đậu nành quay đầu nhìn một chút, sau đó dè dặt kéo vạt áo Hàn Minh Thư: “Mẹ, cái chú đó vẫn uôn đi theo chúng ta.”
Nghe nói, bước chân Hàn Minh Thư có hơi dừng lại, nhưng cũng không dừng lại, cô cắn môi dưới một cái, sau đó nói: “Bé đậu nành, chúng ta kệ chú ấy, đi về phía trước là được.”
“Nhưng… Mẹ không quen chú đó sao? Nếu như mẹ không quen chú ấy, tại sao chú ấy phải đi theo chúng ta?” Bé đậu nành ngước đầu hỏi một câu.
Hàn Minh Thư cũng muốn hỏi anh tại sao phải đi theo cô? Đi theo người khác như vậy chẳng lẽ không phải là hành động rất quá đáng sao?
Chỉ là cô không muốn hỏi anh, cho nên sẽ không đi hỏi anh.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, mắt thấy trước mặt cách đó không xa chính là tiểu khu các cô ở. Cô lại không thể để Dạ Y Viễn biết cô ở đây, bằng không sau này anh cứ tới nơi này tìm cô thì sao?
Đang suy nghĩ, cô vừa vặn thấy ven đường có một tiệm thịt nướng, vì vậy nói: “Bé đậu nành, chúng ta mới vừa rồi đi dạo lâu như vậy, không bằng đi vào ăn một chút gì có được không?”
Bé đậu nành ngẩng đầu nhìn, “Nhưng mẹ, chúng ta không phải phải về nhà nấu cơm sao?”
“Không sao.” Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Ăn một chút thịt nướng không ảnh hưởng buổi tối ăn cơm, chúng ta chỉ cần không ăn quá nhiều là được, mẹ đi nhiều nên quá mệt mỏi rồi, thế nào?”
Bé đậu nành lúc này mới gật đầu một cái: “Vậy cũng được ~ ”
Vì vậy hai mẹ con cùng nhau vào tiệm thịt nướng, mới vừa ngồi xuống nhân viên tiệm rất nhiệt tình tới chào.
Bước chân Dạ Y Viễn đi theo các cô dừng lại, anh đứng ở bên ngoài tiệm thịt nướng, sau đó nhìn chung quanh bốn phía một cái.
Anh là một người thông minh, phỏng đoán Hàn Minh Thư mua đồ xong lại không gọi xe, lại mang đứa trẻ đi về phía trước, cho nên Dạ Y Viễn phỏng đoán cô chắc là ở quanh đây, bây giờ vào tiệm thịt nướng…
Hẳn là không muốn để cho anh biết chỗ ở của cô ở đâu.
Là một người đàn ông, nếu như anh có phong độ lịch sự, lúc này Dạ Y Viễn sẽ rời đi, mà không phải là tiếp tục thuận theo làm khó đối phương.
Nhưng… Năm năm không gặp.
Cô ở ngay tại thành phố này, hôm nay thật vất vả anh mới đụng phải cô, trực tiếp rời đi…
Cũng quá không cam lòng.
Nghĩ tới đây, Dạ Y Viễn dùng sức nắm quả đấm một cái, do dự có muốn rời đi hay không.
Vừa vặn điện thoại di động reo lên, Dạ Y Viễn cầm lấy điện thoại ra nghe một hồi, sau đó sắc mặt trở nên khó coi mấy phần.
“Tôi biết rồi, tôi tới ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Y Viễn chưa từ bỏ ý định nhìn hai người trong tiệm thịt nướng.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, vẫn lấy cây bút luôn mang theo ra, sau đó xé một tờ giấy nhỏ viết số điện thoại của anh lên, sau đó bước vào trong tiệm thịt nướng.
Khi Dạ Y Viễn ngồi xuống trước mặt hai người Hàn Minh Thư, sắc mặt Hàn Minh Thư có thể nói là muốn kết băng, ánh mắt cô nhìn anh cũng rất bất thiện.
“Anh này, tôi nói rồi tôi không quen anh, anh đi theo tôi như vậy rốt cuộc là ý gì? Nếu như anh còn dây dưa không rõ như vậy, tôi có thể sẽ lựa chọn báo cảnh sát tới giải quyết vấn đề.”
Sắc mặt Dạ Y Viễn dửng dưng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Mặc dù anh không biết tại sao em không nhận anh, nhưng em nhất định là có nguyên nhân của mình, anh không muốn nói anh cũng không ép em. Nhưng anh sẽ đợi, đây là phương thức liên lạc của anh. Năm năm này anh vẫn luôn đợi em, nếu như em đồng ý quen anh lần nữa, có thể liên lạc với anh.”
Nói xong, Dạ Y Viễn đặt tờ giấy viết số điện thoại di động của anh ở trên bàn.
Ánh măt Hàn Minh Thư không nhúc nhích, lạnh lùng như cũ.
Dạ Y Viễn ho nhẹ một tiếng: “Anh còn có việc, không quấy rầy em nữa.”
Nói xong, Dạ Y Viễn đứng dậy rời đi, chỉ là trước khi sắp rời đi, anh nhìn bé đậu nành lần nữa, hơn nữa ánh mắt kia… Ý vị thâm trường
Anh rất nhanh rời đi, đi thật gấp.
“Mẹ, đây là số điện thoại di động chú kia để lại này.” Bé đậu nành cầm tờ giấy.
Sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi mấy phần, nhẹ giọng nói với con trai của mình: “Vứt nó đi con.”
“Vứt bỏ?” Bé đậu nành nháy mắt một cái, “Tại sao vậy mẹ?”
Hàn Minh Thư kiên nhẫn giải thích cho con trai: “Bé đậu nành, mẹ không muốn có bất kỳ liên lạc nào với chú ấy, cho nên không cần số điện thoại di động của chú ấy, tờ giấy này dĩ nhiên là không hữu dụng rồi, cho nên phải vứt bỏ.”
Cô cũng định từ từ cắt đứt qua lại với Dạ Âu Thần, làm sao có thể lại đi trêu chọc một người nhà họ Dạ khác.
Dạ Y Viễn…
Cô không muốn lại có quan hệ với người nhà họ Dạ nữa.
“Được rồi.” Bé đậu nành biết ý cô, tay nhỏ bé vò mảnh giấy thành một cục, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh.
“Ngoan.” Hàn Minh Thư hài lòng nhéo gò má bé đậu nành một cái, cưng chiều cười một tiếng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến khi bé đậu nành ra đời, càng lớn càng giống Dạ Âu Thần.
Trong đầu của cô thậm chí có một ý niệm khác.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể nào.
Hàn Minh Thư nhìn anh một cái, ánh mắt kia Dạ Y Viễn thậm chí cảm thấy, cô hẳn sẽ nhận ra anh.
Nhưng là một giây kế tiếp, Hàn Minh Thư lại thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngài thật sự nhận lầm rồi, tôi còn có chuyện phải làm, mời ngài đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong, Hàn Minh Thư tiếp tục đẩy xe mua hàng, kéo bé đậu nành rời đi trước mặt anh.
Lần này Dạ Y Viễn không đuổi theo nữa mà kinh ngạc đứng tại chỗ.
Anh đã nói nhiều lời như vậy rồi, cô lại vẫn không muốn nhận anh.
Chẳng lẽ năm đó anh đã làm sai điều gì sao?
Dạ Y Viễn có chút không cam lòng, năm năm này anh vẫn luôn nhớ cô, nhưng cô bây giờ ngay cả anh cũng không muốn nhận.
Nghĩ tới đây, Dạ Y Viễn bước nhanh đi theo lên.
Hàn Minh Thư đẩy xe mua hàng đến quầy tính tiền, bé đậu nành khôn khéo đi theo bên cạnh, giúp cô cầm ví tiền, xách túi đồ nhỏ, hai người thanh toán xong thì rời khỏi siêu thị.
Mà sau lưng luôn có một người đi theo, Dạ Y Viễn.
Đại khái bởi vì cô không nhận anh, cho nên anh chưa từ bỏ ý định, cho nên từ khi ở siêu thị vẫn đi theo các cô.
Hàn Minh Thư vẫn luôn mặt như băng sương đi về phía trước, bé đậu nành quay đầu nhìn một chút, sau đó dè dặt kéo vạt áo Hàn Minh Thư: “Mẹ, cái chú đó vẫn uôn đi theo chúng ta.”
Nghe nói, bước chân Hàn Minh Thư có hơi dừng lại, nhưng cũng không dừng lại, cô cắn môi dưới một cái, sau đó nói: “Bé đậu nành, chúng ta kệ chú ấy, đi về phía trước là được.”
“Nhưng… Mẹ không quen chú đó sao? Nếu như mẹ không quen chú ấy, tại sao chú ấy phải đi theo chúng ta?” Bé đậu nành ngước đầu hỏi một câu.
Hàn Minh Thư cũng muốn hỏi anh tại sao phải đi theo cô? Đi theo người khác như vậy chẳng lẽ không phải là hành động rất quá đáng sao?
Chỉ là cô không muốn hỏi anh, cho nên sẽ không đi hỏi anh.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, mắt thấy trước mặt cách đó không xa chính là tiểu khu các cô ở. Cô lại không thể để Dạ Y Viễn biết cô ở đây, bằng không sau này anh cứ tới nơi này tìm cô thì sao?
Đang suy nghĩ, cô vừa vặn thấy ven đường có một tiệm thịt nướng, vì vậy nói: “Bé đậu nành, chúng ta mới vừa rồi đi dạo lâu như vậy, không bằng đi vào ăn một chút gì có được không?”
Bé đậu nành ngẩng đầu nhìn, “Nhưng mẹ, chúng ta không phải phải về nhà nấu cơm sao?”
“Không sao.” Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Ăn một chút thịt nướng không ảnh hưởng buổi tối ăn cơm, chúng ta chỉ cần không ăn quá nhiều là được, mẹ đi nhiều nên quá mệt mỏi rồi, thế nào?”
Bé đậu nành lúc này mới gật đầu một cái: “Vậy cũng được ~ ”
Vì vậy hai mẹ con cùng nhau vào tiệm thịt nướng, mới vừa ngồi xuống nhân viên tiệm rất nhiệt tình tới chào.
Bước chân Dạ Y Viễn đi theo các cô dừng lại, anh đứng ở bên ngoài tiệm thịt nướng, sau đó nhìn chung quanh bốn phía một cái.
Anh là một người thông minh, phỏng đoán Hàn Minh Thư mua đồ xong lại không gọi xe, lại mang đứa trẻ đi về phía trước, cho nên Dạ Y Viễn phỏng đoán cô chắc là ở quanh đây, bây giờ vào tiệm thịt nướng…
Hẳn là không muốn để cho anh biết chỗ ở của cô ở đâu.
Là một người đàn ông, nếu như anh có phong độ lịch sự, lúc này Dạ Y Viễn sẽ rời đi, mà không phải là tiếp tục thuận theo làm khó đối phương.
Nhưng… Năm năm không gặp.
Cô ở ngay tại thành phố này, hôm nay thật vất vả anh mới đụng phải cô, trực tiếp rời đi…
Cũng quá không cam lòng.
Nghĩ tới đây, Dạ Y Viễn dùng sức nắm quả đấm một cái, do dự có muốn rời đi hay không.
Vừa vặn điện thoại di động reo lên, Dạ Y Viễn cầm lấy điện thoại ra nghe một hồi, sau đó sắc mặt trở nên khó coi mấy phần.
“Tôi biết rồi, tôi tới ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Y Viễn chưa từ bỏ ý định nhìn hai người trong tiệm thịt nướng.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, vẫn lấy cây bút luôn mang theo ra, sau đó xé một tờ giấy nhỏ viết số điện thoại của anh lên, sau đó bước vào trong tiệm thịt nướng.
Khi Dạ Y Viễn ngồi xuống trước mặt hai người Hàn Minh Thư, sắc mặt Hàn Minh Thư có thể nói là muốn kết băng, ánh mắt cô nhìn anh cũng rất bất thiện.
“Anh này, tôi nói rồi tôi không quen anh, anh đi theo tôi như vậy rốt cuộc là ý gì? Nếu như anh còn dây dưa không rõ như vậy, tôi có thể sẽ lựa chọn báo cảnh sát tới giải quyết vấn đề.”
Sắc mặt Dạ Y Viễn dửng dưng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Mặc dù anh không biết tại sao em không nhận anh, nhưng em nhất định là có nguyên nhân của mình, anh không muốn nói anh cũng không ép em. Nhưng anh sẽ đợi, đây là phương thức liên lạc của anh. Năm năm này anh vẫn luôn đợi em, nếu như em đồng ý quen anh lần nữa, có thể liên lạc với anh.”
Nói xong, Dạ Y Viễn đặt tờ giấy viết số điện thoại di động của anh ở trên bàn.
Ánh măt Hàn Minh Thư không nhúc nhích, lạnh lùng như cũ.
Dạ Y Viễn ho nhẹ một tiếng: “Anh còn có việc, không quấy rầy em nữa.”
Nói xong, Dạ Y Viễn đứng dậy rời đi, chỉ là trước khi sắp rời đi, anh nhìn bé đậu nành lần nữa, hơn nữa ánh mắt kia… Ý vị thâm trường
Anh rất nhanh rời đi, đi thật gấp.
“Mẹ, đây là số điện thoại di động chú kia để lại này.” Bé đậu nành cầm tờ giấy.
Sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi mấy phần, nhẹ giọng nói với con trai của mình: “Vứt nó đi con.”
“Vứt bỏ?” Bé đậu nành nháy mắt một cái, “Tại sao vậy mẹ?”
Hàn Minh Thư kiên nhẫn giải thích cho con trai: “Bé đậu nành, mẹ không muốn có bất kỳ liên lạc nào với chú ấy, cho nên không cần số điện thoại di động của chú ấy, tờ giấy này dĩ nhiên là không hữu dụng rồi, cho nên phải vứt bỏ.”
Cô cũng định từ từ cắt đứt qua lại với Dạ Âu Thần, làm sao có thể lại đi trêu chọc một người nhà họ Dạ khác.
Dạ Y Viễn…
Cô không muốn lại có quan hệ với người nhà họ Dạ nữa.
“Được rồi.” Bé đậu nành biết ý cô, tay nhỏ bé vò mảnh giấy thành một cục, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh.
“Ngoan.” Hàn Minh Thư hài lòng nhéo gò má bé đậu nành một cái, cưng chiều cười một tiếng.
Bình luận facebook