Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-528
Chương 528: Đột phá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Âu Thần đã khóa cửa xe lại rồi, Hàn Minh Thư không thể chạy trốn được.
Vì cơn giận lên đến đỉnh điểm nên ánh mắt của Dạ Âu Thần hừng hừng như lửa đốt, nhìn Hàn Minh Thư như sắp sửa thiêu cháy cô luôn vậy.
Môi cô giật giật, không nói được gì dù chỉ là một câu.
Lần đầu tiên cô thấy Dạ Âu Thần như thế này.
Từ khi gặp anh cho đến bây giờ, anh luôn là loại vô lại, khốn nạn, luôn tự vướng mắc, tuy nhiên, không biết năm năm qua rốt cuộc đã mang đến nguồn cơn gì mà khiến anh đột nhiên thay đổi đến mức không thể tượng tượng nổi.
Nhưng nhìn vào bộ dạng hôm nay của anh, sợ rằng anh đã trở lại với con người cũ rồi.
“Thực chất, tôi luôn cho em thời gian.” Dạ Âu Thần nheo mắt, nhìn chăm chăm cô với vẻ nham hiểm: “Chỉ cần chúng ta không ly hôn thì em có thể trở về bên cạnh tôi, nhưng xem ra…. bây giờ em thực sự rất ngoan cố, không biết điều.”
Nghe Dạ Âu Thần nói trong lòng có chút sợ hãi, mắt co rúm lại: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Làm gì sao?” Dạ Âu Thần cười một cách lạnh lùng, đưa tay nắm lấy căm của cô: “Người phụ nữ lạnh lùng vô cảm như em mà cũng quan tâm đến việc tôi sẽ làm gì sao?”
Hàn Minh Thư bặm môi, nhìn anh với vẻ ngang bướng.
Ánh mắt này đã làm cho Dạ Âu Thần loạn nhịp một lúc, đã rất lâu rồi…
Anh cũng không được thấy cô nhìn anh với ánh mắt như vậy, năm năm trước cô đã như vậy, nhưng năm năm sau… ánh mắt của cô chỉ toàn là sự lạnh lùng, hờ hững.
Dường như không ai có thể khiến tâm trạng của cô dậy sóng.
Vì vậy Dạ Âu Thần thay đổi chiến thuật, thấy rằng chỉ cần kiên trì theo đuổi cô là được.
Bây giờ thì sao?
Tự nhiên cô lại muốn hẹn hò với người đàn ông khác, thậm chí còn muốn cùng anh ta đổi chỗ ở khác.
Đổi đi đâu?
Dạ Âu Thần càng lúc càng giận, sự lạnh lùng cũng ngày càng biểu hiện rõ trên khuôn mặt, thần thái của anh lúc này giống như một đám mây đen trùm kín lên đầu Hàn Minh Thư.
Lúc ấy cửa xe đã khóa, hai tay của Dạ Âu Thần ôm lấy hai bên sườn, trừng mắt cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Tôi không quan tâm anh muốn làm gì, nhưng nếu liên quan đến tôi, tôi muốn hỏi một chút. Nếu như anh cho tôi xuống xe thì sau đó anh muốn làm gì tôi cũng không can thiệp… đừng.”
Vừa mới dứt lời, tay Dạ Âu Thần đang nảm lấy cảm của cô, kéo cäm cô lên rồi hôn cô.
Hàn Minh thư trợn tròn mắt, bị anh cưỡng hôn, hai tay cô đưa ra và thúc vào ngực anh.
Nhưng Dạ Âu Thần càng lúc càng mạnh mẽ, đang lúc Hàn Minh Thư không biết phải chống đỡ như thế nào thì đột nhiên có tiếng gõ cửa xe từ bên ngoài.
Nụ hôn vẫn cứ tiếp tục.
Cốc cốc cốc Người ở bên ngoài vẫn đang gõ cửa, Hàn Minh Thư loáng thoáng nghe thấy có người đang hét lên: “Không được đỗ xe ở đây”
Tiếng gõ cửa mãi không dừng lại, Dạ Âu Thần cáu kỉnh đành phải buông Hàn Minh Thư ra, hạ kính xe xuống.
“Chuyện là…ở đây không cho phép đỗ xe.. “
Cảnh sát giao thông định nói về việc không được đỗ xe và bảo anh ta lái xe đi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí của Dạ Âu Thần, anh ta tự nhiên cảm thấy lạnh từ dưới chân, không hiểu sao tự nhiên lại rùng mình, có một cái gì đó chặn ở họng không thể cất lời.
“Muốn chết hay sao?” Dạ Âu Thần trừng mắt lên, lạnh lùng nói.
Cảnh sát giao thông lắc đầu: “Không phải vậy”
Một lát sau anh ta bình tĩnh trở lại, cảm thấy rằng chẳng có lí gì mà lại có thể bị một ánh mắt hù dọa? Thế là anh ta cố gắng ưỡn ngực lên, ho một cái: “Thưa anh, ở đây không cho phép bất kì ai nào đỗ xe, nếu như vẫn không cho xe di chuyển thì tôi sẽ phải lập biên bản”
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhất định phải hoàn thành tốt nghĩa vụ mới được.
Dạ Âu Thần nheo đôi mắt đãng đẳng sát khí lại, nhìn anh ta với vẻ rất lạnh lùng.
Ánh mắt sắc lẹm như điện, khiến cho người phía sau lưng sợ hãi, cảnh sát giao thông chỉnh thắt lưng một lúc lâu, mới rụt cổ lại: “Người anh em tốt, ở đây thực sự là không được phép đỗ xe, chỉ cần bây giờ anh lái xe đi thì tôi tuyệt đối sẽ không lập biên bản”
Hàn Minh Thư ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì sự xuất của anh cảnh sát giao thông này đã giúp cô giải quyết rắc rối, nếu như không có anh ta thì có lẽ bây giờ cô đã bị Dạ Âu Thần úp sọt rồi.
Thấy hai người vẫn giãng co với nhau, Hàn Minh Thư lẳng lặng đưa tay đến gần cửa xe, lúc cô chuẩn bị mở cửa thoát ra thì bàn tay đáng sợ của Dạ Âu Thần đưa ra, thẳng tay ngăn cản ý đồ của cô: “Đi đâu thế?”
Mặt của Hàn Minh Thư khẽ biến sắc, người này…
“Bỏ tôi ra.”
Dạ Âu Thần lại khóa cửa lại: “Cô đã muốn chạy vậy nên tôi càng không thể để cô chạy thoát.”
Nói xong, anh lập tức lên kính xe sau đó lái xe rời khỏi chỗ đó.
Anh cảnh sát giao thông đứng đó một hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Là bắt cóc sao?
“Vậy việc xem mắt thì sao?”
Hàn Minh Thư lặng người một lúc, hít một hơi thật sâu: “
ôi cũng muốn kết hôn chứ” Trang web trên hình là trang nguồn, các bạn vào đó đọc để mình có động lực ra chương mới nhé.
“Muốn kết hôn? Cô coi như tôi đã đã chết rồi sao?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần rất không ổn.
“Đâu có.” Hàn Minh Thư phủ nhận, nghĩ đến chuyện Hàn Đông từng nói với cô trước đây, cô trừng mắt lên nhìn Dạ Âu Thần: “Tôi không hề xem như anh đã chết, nhưng anh có dám cho tôi xem giấy đăng kí kết hôn không?”
Dạ Âu Thần phanh gấp lại, anh quay đầu lại tỏ vẻ nguy hiểm nhìn chäm chăm Hàn Minh Thư.
Ánh mắt âm trầm như một con thú dữ trong bóng đêm.
Ngay lúc đó, Hàn Minh Thư không hiểu sao lại đột nhiên có nhiều dũng khí đến như vậy, dám chống lại ánh mắt đó của anh.
“Anh dám không?”
Dạ Âu Thần không nói gì, vẻ mặt ngày càng u ám, tái nhợt đi.
“Hơ” Hàn Minh Thư nhìn thấy anh trong bộ dạng này, không nhịn được cười: “Anh không dám, đúng không? Bởi vì vốn dĩ đã không phải là giấy đăng kí kết hôn của chúng ta.”
Dạ Âu Thần sốt ruột thở gấp, chau mày lại.
“Năm đó, bước vào nhà họ Dạ, tôi vốn dĩ đã không dùng tên thật của mình, vậy nên giấy đăng kí kết hôn tất nhiên không phải của anh và tôi, tên ở trong giấy là Thẩm Nhã, tuy ảnh là ảnh chụp tôi, nhưng…nếu mang chuyện này ra tòa, tình cảm bất hòa, ly thân năm năm, anh cảm thấy khả năng thắng của anh nhiều hay ít?”
Sau khi phân tích xong tình huống, Hàn Minh Thư tự nhiên cảm thấy mình thật sáng suốt.
Dạ Âu Thần cũng không thể ngờ rằng cô có thể bình thản như vậy, hơn nữa, anh cũng không thể ngờ rằng cô đã biết chuyện này.
Việc này đã ra khỏi tâm kiểm soát của anh.
Ban đầu tưởng rằng nếu thuyết phục cô không li hôn thì có thể sẽ níu kéo được cô, nhưng… thành ra lại khiến cô nói ra những lời rất đột phá.
Dạ Âu Thần mắt hơi trầm xuống: “Hàn Đông đã nói với em rồi sao?”
Hàn Minh Thư: “Anh không cần biết là ai đã nói cho tôi, nhưng đây chính là sự thật, đúng không?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Âu Thần đã khóa cửa xe lại rồi, Hàn Minh Thư không thể chạy trốn được.
Vì cơn giận lên đến đỉnh điểm nên ánh mắt của Dạ Âu Thần hừng hừng như lửa đốt, nhìn Hàn Minh Thư như sắp sửa thiêu cháy cô luôn vậy.
Môi cô giật giật, không nói được gì dù chỉ là một câu.
Lần đầu tiên cô thấy Dạ Âu Thần như thế này.
Từ khi gặp anh cho đến bây giờ, anh luôn là loại vô lại, khốn nạn, luôn tự vướng mắc, tuy nhiên, không biết năm năm qua rốt cuộc đã mang đến nguồn cơn gì mà khiến anh đột nhiên thay đổi đến mức không thể tượng tượng nổi.
Nhưng nhìn vào bộ dạng hôm nay của anh, sợ rằng anh đã trở lại với con người cũ rồi.
“Thực chất, tôi luôn cho em thời gian.” Dạ Âu Thần nheo mắt, nhìn chăm chăm cô với vẻ nham hiểm: “Chỉ cần chúng ta không ly hôn thì em có thể trở về bên cạnh tôi, nhưng xem ra…. bây giờ em thực sự rất ngoan cố, không biết điều.”
Nghe Dạ Âu Thần nói trong lòng có chút sợ hãi, mắt co rúm lại: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Làm gì sao?” Dạ Âu Thần cười một cách lạnh lùng, đưa tay nắm lấy căm của cô: “Người phụ nữ lạnh lùng vô cảm như em mà cũng quan tâm đến việc tôi sẽ làm gì sao?”
Hàn Minh Thư bặm môi, nhìn anh với vẻ ngang bướng.
Ánh mắt này đã làm cho Dạ Âu Thần loạn nhịp một lúc, đã rất lâu rồi…
Anh cũng không được thấy cô nhìn anh với ánh mắt như vậy, năm năm trước cô đã như vậy, nhưng năm năm sau… ánh mắt của cô chỉ toàn là sự lạnh lùng, hờ hững.
Dường như không ai có thể khiến tâm trạng của cô dậy sóng.
Vì vậy Dạ Âu Thần thay đổi chiến thuật, thấy rằng chỉ cần kiên trì theo đuổi cô là được.
Bây giờ thì sao?
Tự nhiên cô lại muốn hẹn hò với người đàn ông khác, thậm chí còn muốn cùng anh ta đổi chỗ ở khác.
Đổi đi đâu?
Dạ Âu Thần càng lúc càng giận, sự lạnh lùng cũng ngày càng biểu hiện rõ trên khuôn mặt, thần thái của anh lúc này giống như một đám mây đen trùm kín lên đầu Hàn Minh Thư.
Lúc ấy cửa xe đã khóa, hai tay của Dạ Âu Thần ôm lấy hai bên sườn, trừng mắt cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Tôi không quan tâm anh muốn làm gì, nhưng nếu liên quan đến tôi, tôi muốn hỏi một chút. Nếu như anh cho tôi xuống xe thì sau đó anh muốn làm gì tôi cũng không can thiệp… đừng.”
Vừa mới dứt lời, tay Dạ Âu Thần đang nảm lấy cảm của cô, kéo cäm cô lên rồi hôn cô.
Hàn Minh thư trợn tròn mắt, bị anh cưỡng hôn, hai tay cô đưa ra và thúc vào ngực anh.
Nhưng Dạ Âu Thần càng lúc càng mạnh mẽ, đang lúc Hàn Minh Thư không biết phải chống đỡ như thế nào thì đột nhiên có tiếng gõ cửa xe từ bên ngoài.
Nụ hôn vẫn cứ tiếp tục.
Cốc cốc cốc Người ở bên ngoài vẫn đang gõ cửa, Hàn Minh Thư loáng thoáng nghe thấy có người đang hét lên: “Không được đỗ xe ở đây”
Tiếng gõ cửa mãi không dừng lại, Dạ Âu Thần cáu kỉnh đành phải buông Hàn Minh Thư ra, hạ kính xe xuống.
“Chuyện là…ở đây không cho phép đỗ xe.. “
Cảnh sát giao thông định nói về việc không được đỗ xe và bảo anh ta lái xe đi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí của Dạ Âu Thần, anh ta tự nhiên cảm thấy lạnh từ dưới chân, không hiểu sao tự nhiên lại rùng mình, có một cái gì đó chặn ở họng không thể cất lời.
“Muốn chết hay sao?” Dạ Âu Thần trừng mắt lên, lạnh lùng nói.
Cảnh sát giao thông lắc đầu: “Không phải vậy”
Một lát sau anh ta bình tĩnh trở lại, cảm thấy rằng chẳng có lí gì mà lại có thể bị một ánh mắt hù dọa? Thế là anh ta cố gắng ưỡn ngực lên, ho một cái: “Thưa anh, ở đây không cho phép bất kì ai nào đỗ xe, nếu như vẫn không cho xe di chuyển thì tôi sẽ phải lập biên bản”
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhất định phải hoàn thành tốt nghĩa vụ mới được.
Dạ Âu Thần nheo đôi mắt đãng đẳng sát khí lại, nhìn anh ta với vẻ rất lạnh lùng.
Ánh mắt sắc lẹm như điện, khiến cho người phía sau lưng sợ hãi, cảnh sát giao thông chỉnh thắt lưng một lúc lâu, mới rụt cổ lại: “Người anh em tốt, ở đây thực sự là không được phép đỗ xe, chỉ cần bây giờ anh lái xe đi thì tôi tuyệt đối sẽ không lập biên bản”
Hàn Minh Thư ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì sự xuất của anh cảnh sát giao thông này đã giúp cô giải quyết rắc rối, nếu như không có anh ta thì có lẽ bây giờ cô đã bị Dạ Âu Thần úp sọt rồi.
Thấy hai người vẫn giãng co với nhau, Hàn Minh Thư lẳng lặng đưa tay đến gần cửa xe, lúc cô chuẩn bị mở cửa thoát ra thì bàn tay đáng sợ của Dạ Âu Thần đưa ra, thẳng tay ngăn cản ý đồ của cô: “Đi đâu thế?”
Mặt của Hàn Minh Thư khẽ biến sắc, người này…
“Bỏ tôi ra.”
Dạ Âu Thần lại khóa cửa lại: “Cô đã muốn chạy vậy nên tôi càng không thể để cô chạy thoát.”
Nói xong, anh lập tức lên kính xe sau đó lái xe rời khỏi chỗ đó.
Anh cảnh sát giao thông đứng đó một hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Là bắt cóc sao?
“Vậy việc xem mắt thì sao?”
Hàn Minh Thư lặng người một lúc, hít một hơi thật sâu: “
ôi cũng muốn kết hôn chứ” Trang web trên hình là trang nguồn, các bạn vào đó đọc để mình có động lực ra chương mới nhé.
“Muốn kết hôn? Cô coi như tôi đã đã chết rồi sao?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần rất không ổn.
“Đâu có.” Hàn Minh Thư phủ nhận, nghĩ đến chuyện Hàn Đông từng nói với cô trước đây, cô trừng mắt lên nhìn Dạ Âu Thần: “Tôi không hề xem như anh đã chết, nhưng anh có dám cho tôi xem giấy đăng kí kết hôn không?”
Dạ Âu Thần phanh gấp lại, anh quay đầu lại tỏ vẻ nguy hiểm nhìn chäm chăm Hàn Minh Thư.
Ánh mắt âm trầm như một con thú dữ trong bóng đêm.
Ngay lúc đó, Hàn Minh Thư không hiểu sao lại đột nhiên có nhiều dũng khí đến như vậy, dám chống lại ánh mắt đó của anh.
“Anh dám không?”
Dạ Âu Thần không nói gì, vẻ mặt ngày càng u ám, tái nhợt đi.
“Hơ” Hàn Minh Thư nhìn thấy anh trong bộ dạng này, không nhịn được cười: “Anh không dám, đúng không? Bởi vì vốn dĩ đã không phải là giấy đăng kí kết hôn của chúng ta.”
Dạ Âu Thần sốt ruột thở gấp, chau mày lại.
“Năm đó, bước vào nhà họ Dạ, tôi vốn dĩ đã không dùng tên thật của mình, vậy nên giấy đăng kí kết hôn tất nhiên không phải của anh và tôi, tên ở trong giấy là Thẩm Nhã, tuy ảnh là ảnh chụp tôi, nhưng…nếu mang chuyện này ra tòa, tình cảm bất hòa, ly thân năm năm, anh cảm thấy khả năng thắng của anh nhiều hay ít?”
Sau khi phân tích xong tình huống, Hàn Minh Thư tự nhiên cảm thấy mình thật sáng suốt.
Dạ Âu Thần cũng không thể ngờ rằng cô có thể bình thản như vậy, hơn nữa, anh cũng không thể ngờ rằng cô đã biết chuyện này.
Việc này đã ra khỏi tâm kiểm soát của anh.
Ban đầu tưởng rằng nếu thuyết phục cô không li hôn thì có thể sẽ níu kéo được cô, nhưng… thành ra lại khiến cô nói ra những lời rất đột phá.
Dạ Âu Thần mắt hơi trầm xuống: “Hàn Đông đã nói với em rồi sao?”
Hàn Minh Thư: “Anh không cần biết là ai đã nói cho tôi, nhưng đây chính là sự thật, đúng không?”
Bình luận facebook